Chương 43: Ngủ ngon
Vạn Phi Ngư
03/07/2023
Editor: Tây An
Sau khi về đến nhà, Bùi Dương liền bị Bạch Cẩn giục mau đi tắm nước nóng. Thừa dịp anh tắm Bạch Cẩn cạo gừng, nấu một nồi canh gừng nồng đậm. Bùi Dương ban đầu vẫn không muốn uống, ngoài miệng nói mình không sao không lạnh, kết quả hắt xì trước mặt cô, mới tủi thân nói không quen ngửi vị canh gừng.
Bạch Cẩn uy hiếp nói anh không uống thì mình cũng không uống, thế là Bùi Dương thỏa hiệp, hai người ai cũng nâng một bát uống sạch sành sanh.
Rửa xong bát đĩa, Bùi Dương dính đến cạnh Bạch Cẩn kề tai nói nhỏ: “Anh nghe lời như thế, có phải là nên thưởng tí không?”
“Hử?” Bạch Cẩn cầm áo ngủ đi về phòng tắm.
Vành tai Bùi Dương ửng đỏ, giọng thấp đến mức gần như không thể nghe thấy: “Tối nay anh… Có thể vào phòng em… ngủ không…”
Bước chân Bạch Cẩn dừng lại, trong đầu bỗng hiện ra dáng vẻ Bùi Dương quấn khăn tắm thân dưới, đó là một lần nào đó khi tắm anh quên cầm quần áo, cứ đi ra phòng khách như vậy luôn, mấy múi cơ bụng và đường nhân ngư nhàn nhạt chiếu rọi cái khăn tắm trắng, dáng người tuyệt vời bày ra không cần nghi ngờ. Bạch Cẩn chỉ nhìn một tí thôi liền cảm thấy mũi sung huyết cả, vội vàng cầm sách che khuất mắt đi vào phòng.
Bùi Dương thấy Bạch Cẩn im lặng, cho là mình gấp quá dọa cô, vừa định nhảy khỏi đề tài này, lại nghe cô ậm ờ nói: “… ờ.”
“Gì… Gì cơ?” Bùi Dương mừng rỡ không thôi, còn tưởng rằng mình nghe lầm. Bạch Cẩn cúi đầu hừ hừ nói: “Anh sang đi, nhưng giường không lớn, chưa hẳn anh sẽ ngủ thoải mái.”
Cô cúi đầu lộ ra cần cổ tinh tế trắng nõn, dưới ánh đèn như ngọc ngà, đẹp không sao tả xiết. Bùi Dương tiến tới hôn một cái, cổ Bạch Cẩn sợ nhột, cười nhảy đi, “Đừng làm rộn, em phải đi tắm rửa.”
Bùi Dương ngồi phòng khách làm mặt nạ đậu xanh cho cô, trước đó Bạch Cẩn dạy qua anh làm thế nào, trí nhớ anh tốt, lúc ấy đã nói lần sau giúp cô làm, thế là tối nay được Bạch Cẩn cho phép, Bùi Dương rất là tò mò cầm một đống bình bình lọ lọ cho vào trong bát.
Cuối cùng cho thêm mấy giọt mật ong vào rồi quấy, mặt nạ liền thành, Bạch Cẩn bọc áo ngủ sang đây xem thử, “Cũng không tệ lắm, cảm ơn nhé.”
“Anh giúp em bôi nhé.” Anh tràn đầy phấn khởi giơ que bôi lên, khuôn mặt tuấn tú mang theo sự hiếu kì và hưng phấn như trẻ con, cô cười rướn mặt đến trước mặt Bùi Dương: “Làm đi.”
Cô từ từ nhắm hai mắt, mi mắt đen nhánh cụp xuống che lại mí mắt, dịu dàng vô hại, như con thú nhỏ khiến người ta trìu mến. Bùi Dương nắm cằm cô, chỉ dám dùng một tí sức, giống như mình mạnh hơn nữa là có thể bóp nát cô vậy. Anh nói khẽ: “Đừng nhúc nhích.” Từng chút từng chút bôi mặt nạ lên, nghiêm túc tỉ mỉ.
Trước kia anh chưa từng làm chuyện thế này, lúc ở nhà trông thấy Bùi Nguyệt ra cửa mà phải tốn rất lâu để trang điểm chọn quần áo, khi đó chỉ cảm thấy làm con gái thật phiền toái. Kể từ khi ở cùng Bạch Cẩn, lại cảm thấy mỗi một thói quen nhỏ trong cuộc sống của cô đều rất đáng yêu.
Lúc cô dưỡng da trang điểm chọn quần áo rất đáng yêu, xuống bếp làm đồ ăn đùa với Tiểu Bạch cũng rất đáng yêu. Nếu như nói người tình trong mắt hóa Tây Thi, vậy quả thật anh bị cô mê đảo, khó mà tự kiềm chế rồi.
Bạch Cẩn cảm thấy trên mặt mình toàn xanh rất buồn cười, bèn đẩy Bùi Dương đi rửa. Khi anh ra, Bạch Cẩn đã đọc sách trên giường.
Bùi Dương mặc cực kỳ kín kẽ, trông qua so còn cuống hơn cô. Anh hơi luống cuống đứng bên giường, cả tóc cũng quên lau khô. Bạch Cẩn vẫy tay một cái với anh: “Lại đây.”
Bùi Dương ngồi mép giường, Bạch Cẩn để sách xuống kéo cái khăn mặt ra giúp anh lau đầu: “Còn chảy tong tỏng này, ngủ như thế không sợ đau đầu sao?” Nói xong lại nói: “Chờ tí rồi dùng máy sấy thổi khô đi.”
“Em giúp anh thổi.” Anh nhỏ giọng nói, nâng đôi mắt ướt sũng nhìn cô, sống mũi thẳng môi mỏng, cằm trông tuấn tú, thế là cả khuôn mặt không có tí sắc bán nào, ngoan ngoãn lanh lợi như một câu trai nghe lời.
Thế là đang làm nũng sao?
Bạch Cẩn hơi sửng sốt, cười nói: “Em lười xuống giường, anh lấy tới đây em sẽ giúp anh sấy.” Bùi Dương tích cực đưa máy sấy cho cô, như con cún lớn ngoan ngoãn ngồi xuống trước mặt cô. Tóc Bùi Dương rất mềm rất đen, tay Bạch Cẩn xuyên qua tóc anh, nhiệt độ máy sấy truyền đến tay cô mới truyền lên đầu của anh, có một sự dịu dàng yên tĩnh.
“Thế này là được, sấy khô hết sẽ tổn hại chất tóc.” Bạch Cẩn quay mình để máy sấy sang một bên, đang chuẩn bị cầm sách lên, trên lưng lại bị một sức mạnh đẩy lên trên giường, Bùi Dương thuận đó nhẹ nhàng che lên, “Nghe nói hôn chúc ngủ ngon có lợi cho giấc ngủ, có muốn thử xem không?”
Mặt anh gần trong gang tấc, trán hai người đỡ nhau, Bạch Cẩn cười nói: “Cái này không khoa học đâu.”
“Thực tiễn cho ra hiểu biết chính xác.” Anh như không kịp chờ đợi, lập tức muốn cùng cô gắn bó như môi với răng, linh xảo cạy mở răng cô quấn đầu lưỡi cô. Bình thường Bùi Dương hôn đều là nhu hòa dài dòng, Bạch Cẩn lại cảm thấy đêm nay anh có chút bá đạo, bị anh ôm chầm vào trong ngực không thể động đậy, miệng không muốn rời cô một khắc, như vừa buông lỏng cô sẽ chạy.
Bùi Dương hôn đến là vội vàng mãnh liệt, cảm giác như thứ mình ôm không phải eo cô mà là một vũng nước, mềm không tưởng nổi, nghe cô hừ một tiếng, anh mới tỉnh táo lại, khàn khàn thấp giọng hỏi: “Anh cắn em rồi à?”
“Siết chặt quá…” Bạch Cẩn mất tự nhiên vặn vẹo, lại phát hiện Bùi Dương lập tức cứng đờ, cô cảm thấy sự giam cầm trên lưng vẫn không buông lỏng, thế là lại vặn vẹo uốn éo, Bùi Dương bỗng nhiên quấn tới hõm vai cô, Bạch Cẩn nghe giọng anh khàn khàn nặng nề vang bên tai, “Đừng lộn xộn.” Mang theo mùi hương không cách nào tự điều khiển. Một thứ đồ nóng hổi dưới thân đang thiêu đốt bắp đùi của cô, Bạch Cẩn hơi đỏ mặt, bị anh đè mà không dám động.
Anh gặm cắn vành tai cô, vừa là hôn vừa là liếm, Bạch Cẩn bỗng nhiên cảm thấy rất ngứa, không biết là nơi nào, chỉ là ngứa lắm, không được tự nhiên khẽ đẩy anh một cái, “Đừng làm rộn, ngày mai anh còn phải dậy sớm đấy.”
Bùi Dương rầu rĩ nói: “Ừm, đợi lát nữa.” Anh lại bồi hồi một hồi lâu ở trên người cô, mới buồn bực ngồi dậy, ban đầu mặt anh vẫn trắng như thường, lúc này sắc mặt càng có vẻ ửng hồng, như thật sự làm một vài chuyện gì đó. Hai người nhìn nhau một hồi, đều cảm thấy hơi buồn cười, người trưởng thành, còn như mấy đứa mới lớn, ngẫm lại cũng khiến người ta buồn cười.
“Anh… Ra ngoài uống nước.” Bùi Dương ra phòng khách, rót một ly nước lạnh lớn, cúi đầu nhìn dưới thân một cái, thở dài ra một hơi, đi đến ban công lúc thì tưới nước cho bạc hà hoa nhài rồi lại đổi nước cho hoa thủy tiên, bận rộn mãi, mới trở lại phòng ngủ.
Bạch Cẩn chừa cho anh một ánh đèn, hơi thở kéo dài đã ngủ rồi. Lời chúc ngủ ngon Bùi Dương lúc đầu chuẩn bị còn chưa nói ra miệng, đành phải đi qua tắt đèn, nằm bên cạnh cô.
Bạch Cẩn sột sột soạt soạt trở mình, hôn lên khuôn mặt thiếp đi, lè nhè nói với anh: “Ngủ ngon…”
Anh cũng cười nhẹ thấp giọng nói: “Ngủ ngon.”
Sau khi về đến nhà, Bùi Dương liền bị Bạch Cẩn giục mau đi tắm nước nóng. Thừa dịp anh tắm Bạch Cẩn cạo gừng, nấu một nồi canh gừng nồng đậm. Bùi Dương ban đầu vẫn không muốn uống, ngoài miệng nói mình không sao không lạnh, kết quả hắt xì trước mặt cô, mới tủi thân nói không quen ngửi vị canh gừng.
Bạch Cẩn uy hiếp nói anh không uống thì mình cũng không uống, thế là Bùi Dương thỏa hiệp, hai người ai cũng nâng một bát uống sạch sành sanh.
Rửa xong bát đĩa, Bùi Dương dính đến cạnh Bạch Cẩn kề tai nói nhỏ: “Anh nghe lời như thế, có phải là nên thưởng tí không?”
“Hử?” Bạch Cẩn cầm áo ngủ đi về phòng tắm.
Vành tai Bùi Dương ửng đỏ, giọng thấp đến mức gần như không thể nghe thấy: “Tối nay anh… Có thể vào phòng em… ngủ không…”
Bước chân Bạch Cẩn dừng lại, trong đầu bỗng hiện ra dáng vẻ Bùi Dương quấn khăn tắm thân dưới, đó là một lần nào đó khi tắm anh quên cầm quần áo, cứ đi ra phòng khách như vậy luôn, mấy múi cơ bụng và đường nhân ngư nhàn nhạt chiếu rọi cái khăn tắm trắng, dáng người tuyệt vời bày ra không cần nghi ngờ. Bạch Cẩn chỉ nhìn một tí thôi liền cảm thấy mũi sung huyết cả, vội vàng cầm sách che khuất mắt đi vào phòng.
Bùi Dương thấy Bạch Cẩn im lặng, cho là mình gấp quá dọa cô, vừa định nhảy khỏi đề tài này, lại nghe cô ậm ờ nói: “… ờ.”
“Gì… Gì cơ?” Bùi Dương mừng rỡ không thôi, còn tưởng rằng mình nghe lầm. Bạch Cẩn cúi đầu hừ hừ nói: “Anh sang đi, nhưng giường không lớn, chưa hẳn anh sẽ ngủ thoải mái.”
Cô cúi đầu lộ ra cần cổ tinh tế trắng nõn, dưới ánh đèn như ngọc ngà, đẹp không sao tả xiết. Bùi Dương tiến tới hôn một cái, cổ Bạch Cẩn sợ nhột, cười nhảy đi, “Đừng làm rộn, em phải đi tắm rửa.”
Bùi Dương ngồi phòng khách làm mặt nạ đậu xanh cho cô, trước đó Bạch Cẩn dạy qua anh làm thế nào, trí nhớ anh tốt, lúc ấy đã nói lần sau giúp cô làm, thế là tối nay được Bạch Cẩn cho phép, Bùi Dương rất là tò mò cầm một đống bình bình lọ lọ cho vào trong bát.
Cuối cùng cho thêm mấy giọt mật ong vào rồi quấy, mặt nạ liền thành, Bạch Cẩn bọc áo ngủ sang đây xem thử, “Cũng không tệ lắm, cảm ơn nhé.”
“Anh giúp em bôi nhé.” Anh tràn đầy phấn khởi giơ que bôi lên, khuôn mặt tuấn tú mang theo sự hiếu kì và hưng phấn như trẻ con, cô cười rướn mặt đến trước mặt Bùi Dương: “Làm đi.”
Cô từ từ nhắm hai mắt, mi mắt đen nhánh cụp xuống che lại mí mắt, dịu dàng vô hại, như con thú nhỏ khiến người ta trìu mến. Bùi Dương nắm cằm cô, chỉ dám dùng một tí sức, giống như mình mạnh hơn nữa là có thể bóp nát cô vậy. Anh nói khẽ: “Đừng nhúc nhích.” Từng chút từng chút bôi mặt nạ lên, nghiêm túc tỉ mỉ.
Trước kia anh chưa từng làm chuyện thế này, lúc ở nhà trông thấy Bùi Nguyệt ra cửa mà phải tốn rất lâu để trang điểm chọn quần áo, khi đó chỉ cảm thấy làm con gái thật phiền toái. Kể từ khi ở cùng Bạch Cẩn, lại cảm thấy mỗi một thói quen nhỏ trong cuộc sống của cô đều rất đáng yêu.
Lúc cô dưỡng da trang điểm chọn quần áo rất đáng yêu, xuống bếp làm đồ ăn đùa với Tiểu Bạch cũng rất đáng yêu. Nếu như nói người tình trong mắt hóa Tây Thi, vậy quả thật anh bị cô mê đảo, khó mà tự kiềm chế rồi.
Bạch Cẩn cảm thấy trên mặt mình toàn xanh rất buồn cười, bèn đẩy Bùi Dương đi rửa. Khi anh ra, Bạch Cẩn đã đọc sách trên giường.
Bùi Dương mặc cực kỳ kín kẽ, trông qua so còn cuống hơn cô. Anh hơi luống cuống đứng bên giường, cả tóc cũng quên lau khô. Bạch Cẩn vẫy tay một cái với anh: “Lại đây.”
Bùi Dương ngồi mép giường, Bạch Cẩn để sách xuống kéo cái khăn mặt ra giúp anh lau đầu: “Còn chảy tong tỏng này, ngủ như thế không sợ đau đầu sao?” Nói xong lại nói: “Chờ tí rồi dùng máy sấy thổi khô đi.”
“Em giúp anh thổi.” Anh nhỏ giọng nói, nâng đôi mắt ướt sũng nhìn cô, sống mũi thẳng môi mỏng, cằm trông tuấn tú, thế là cả khuôn mặt không có tí sắc bán nào, ngoan ngoãn lanh lợi như một câu trai nghe lời.
Thế là đang làm nũng sao?
Bạch Cẩn hơi sửng sốt, cười nói: “Em lười xuống giường, anh lấy tới đây em sẽ giúp anh sấy.” Bùi Dương tích cực đưa máy sấy cho cô, như con cún lớn ngoan ngoãn ngồi xuống trước mặt cô. Tóc Bùi Dương rất mềm rất đen, tay Bạch Cẩn xuyên qua tóc anh, nhiệt độ máy sấy truyền đến tay cô mới truyền lên đầu của anh, có một sự dịu dàng yên tĩnh.
“Thế này là được, sấy khô hết sẽ tổn hại chất tóc.” Bạch Cẩn quay mình để máy sấy sang một bên, đang chuẩn bị cầm sách lên, trên lưng lại bị một sức mạnh đẩy lên trên giường, Bùi Dương thuận đó nhẹ nhàng che lên, “Nghe nói hôn chúc ngủ ngon có lợi cho giấc ngủ, có muốn thử xem không?”
Mặt anh gần trong gang tấc, trán hai người đỡ nhau, Bạch Cẩn cười nói: “Cái này không khoa học đâu.”
“Thực tiễn cho ra hiểu biết chính xác.” Anh như không kịp chờ đợi, lập tức muốn cùng cô gắn bó như môi với răng, linh xảo cạy mở răng cô quấn đầu lưỡi cô. Bình thường Bùi Dương hôn đều là nhu hòa dài dòng, Bạch Cẩn lại cảm thấy đêm nay anh có chút bá đạo, bị anh ôm chầm vào trong ngực không thể động đậy, miệng không muốn rời cô một khắc, như vừa buông lỏng cô sẽ chạy.
Bùi Dương hôn đến là vội vàng mãnh liệt, cảm giác như thứ mình ôm không phải eo cô mà là một vũng nước, mềm không tưởng nổi, nghe cô hừ một tiếng, anh mới tỉnh táo lại, khàn khàn thấp giọng hỏi: “Anh cắn em rồi à?”
“Siết chặt quá…” Bạch Cẩn mất tự nhiên vặn vẹo, lại phát hiện Bùi Dương lập tức cứng đờ, cô cảm thấy sự giam cầm trên lưng vẫn không buông lỏng, thế là lại vặn vẹo uốn éo, Bùi Dương bỗng nhiên quấn tới hõm vai cô, Bạch Cẩn nghe giọng anh khàn khàn nặng nề vang bên tai, “Đừng lộn xộn.” Mang theo mùi hương không cách nào tự điều khiển. Một thứ đồ nóng hổi dưới thân đang thiêu đốt bắp đùi của cô, Bạch Cẩn hơi đỏ mặt, bị anh đè mà không dám động.
Anh gặm cắn vành tai cô, vừa là hôn vừa là liếm, Bạch Cẩn bỗng nhiên cảm thấy rất ngứa, không biết là nơi nào, chỉ là ngứa lắm, không được tự nhiên khẽ đẩy anh một cái, “Đừng làm rộn, ngày mai anh còn phải dậy sớm đấy.”
Bùi Dương rầu rĩ nói: “Ừm, đợi lát nữa.” Anh lại bồi hồi một hồi lâu ở trên người cô, mới buồn bực ngồi dậy, ban đầu mặt anh vẫn trắng như thường, lúc này sắc mặt càng có vẻ ửng hồng, như thật sự làm một vài chuyện gì đó. Hai người nhìn nhau một hồi, đều cảm thấy hơi buồn cười, người trưởng thành, còn như mấy đứa mới lớn, ngẫm lại cũng khiến người ta buồn cười.
“Anh… Ra ngoài uống nước.” Bùi Dương ra phòng khách, rót một ly nước lạnh lớn, cúi đầu nhìn dưới thân một cái, thở dài ra một hơi, đi đến ban công lúc thì tưới nước cho bạc hà hoa nhài rồi lại đổi nước cho hoa thủy tiên, bận rộn mãi, mới trở lại phòng ngủ.
Bạch Cẩn chừa cho anh một ánh đèn, hơi thở kéo dài đã ngủ rồi. Lời chúc ngủ ngon Bùi Dương lúc đầu chuẩn bị còn chưa nói ra miệng, đành phải đi qua tắt đèn, nằm bên cạnh cô.
Bạch Cẩn sột sột soạt soạt trở mình, hôn lên khuôn mặt thiếp đi, lè nhè nói với anh: “Ngủ ngon…”
Anh cũng cười nhẹ thấp giọng nói: “Ngủ ngon.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.