Chương 11
Thiên Đế Ngọc
09/05/2018
Đến gần trưa, hạ nhân được Lăng Nguyệt sai đi truyền tin đã trở lại, báo rằng Triển Chiêu vô
cùng chào đón nàng đến thăm Khai Phong Phủ. Nàng nở nụ cười, thưởng cho y một thỏi bạc. Khoảng giờ Mùi, thấy cũng đã đến lúc thích hợp, nàng liền trở về tiểu viện thay quần áo, khoác bạch y quý phái, cầm kiếm đi.
Ra khỏi cổng, Phong Vũ trở lại, thấy nàng ra, theo thường lệ hỏi:
- Tiểu thư, người đi đâu vậy, có cần chúng thuộc hạ đi theo không?
Nàng suy nghĩ một chút, trả lời:
- Vũ đi cùng ta, còn Phong ngươi đi tìm cho ta người này. Y đang định cư trong thành Khai Phong, có lẽ là buôn bán gì đó. - Vừa nói, nàng vừa lấy trong tay áo ra tấm chân dung của một nam tử tầm gần ba mươi tuổi, bộ dạng khá dễ nhìn - Nhớ đừng gây chú ý, tìm trong bí mật thôi.
Hắn bĩu môi, nhận lấy bức tranh, quan sát hồi lâu rồi gật đầu:
- Không khó, thuộc hạ sẽ tìm ra sớm nhất có thể. Người đi nhớ cẩn thận một chút nha~ - Hắn phất phất tờ giấy, biến mất như làn gió.
Lăng Nguyệt bật thốt, có chút ý bất đắc dĩ:
- Đúng là Phong theo nghĩa gốc a... Lúc nào cũng cà lơ phất phơ được...
Vũ nghe nàng nói thì dở khóc dở cười:
- Tiểu thư, cả trăm năm nay có mấy khi hắn đứng đắn? Phải chăng chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi! - Y bị hắn lượn lờ quấn quýt hơn hai trăm năm, dĩ nhiên là người hiểu rõ nhất điều này.
Hai chủ tớ một đường nói chuyện vui vẻ, chẳng mấy chốc đã đến trước cửa lớn Khai Phong Phủ. Bốn nha dịch gác cửa đang buồn chán nói chuyện, thấy có người đến thì quay ra nhìn.
- Cô nương, đến báo án sao? - Người có vẻ chững chạc nhất lên tiếng, khuôn mặt nghiêm nghị quan sát nàng.
Lăng Nguyệt lắc đầu. Vũ nhanh chóng trả lời giùm, đúng bổn phận của thuộc hạ với chủ nhân:
- Tiểu thư nhà ta đến gặp Triển đại nhân. Đã có hẹn trước. Đại nhân các ngươi có ở nhà chứ?
Bốn người họ nhìn nhau, người kia ra lệnh cho người trẻ nhất:
- Tiểu Vương a, cậu vào báo cho Triển đại nhân đi, nói có khách tới tìm.
Lát sau, cậu ta trở lại, theo sau là một hồng y nhân, vừa đến đã nhận ra nàng:
- Lăng cô nương hôm nay đến làm khách của ta a, vinh dự quá! - Hồng y nhân kia chính là Triển Chiêu, đã sớm cười tới mức đôi mắt đá mèo to tròn híp thành một đường - Mời vào. Ta chuẩn bị trà ngon nhất để tiếp đón cô rồi a... Bao đại nhân cũng muốn gặp cô đó!
Lăng Nguyệt giao kiếm cho Vũ cầm, nói với Triển Chiêu:
- Ta cũng muốn bái phỏng Bao đại nhân một lần. Nghe danh công chính liêm minh đã lâu nhưng vẫn chưa có cơ hội gặp...
Vũ nhìn trời, giả bộ không nghe thấy, lòng tự nhủ: Tiểu thư ngài ra ngoài mới có bao lâu mà nghe danh gì chứ? Nói xạo mà diện vô biểu tình luôn vậy đó hả?
Triển Chiêu dẫn dường đưa nàng tới khách phòng. Khai Phong Phủ là chốn quan nha, những tưởng phải uy nghiêm đáng sợ, sát khí đằng đằng, nhưng ở đây lại có một phong thái khác biệt: lối đi được lát đá chống trơn, cây xanh rợp bóng mát rượi, từng dãy nhà quy củ sạch sẽ, vô cùng sáng sủa và ấm áp, giống như dinh thự tư nhân, giản dị mà thanh nhã, sang trọng nhưng không phô trương. Thi thoảng sẽ có nha hoàn hoặc sai dịch qua lại, yên tĩnh lại không mất đi hơi người. Kẻ xây dựng nơi này hẳn phải rất dụng tâm mới có thể tinh tế và khéo léo đến vậy.
Phía Tây thấp thoáng có tòa lầu cao. Nàng hoàn hồn sau hồi lâu ngẩn người, hỏi Triển Chiêu:
- Tòa nhà kia là nơi nào? Cao như vậy thật hiếm thấy.
- À, đó là Miêu Miêu Lâu, chỗ ở của ta. - Y hơi xấu hổ, lòng thầm mắng con chuột kia khoa trương, làm ai ở xa đến cũng hỏi, hảo mất mặt.
Đến trước một căn phòng khá lớn, có không gian mở, y đưa tay ra hiệu "mời vào". Lăng Nguyệt bước qua bậc cửa, thấy trong phòng có một đứa trẻ tầm sáu bảy tuổi, mập mạp đáng yêu, đang ngồi thần ra trên ghế. Nghe có tiếng động, đứa trẻ ngẩng lên, nhìn Triển Chiêu cười rạng rỡ:
- Miêu Miêu a~ - Rồi nó nhìn nàng và Vũ, trong mắt có chút tò mò, nhưng vẫn chào lễ phép - Tỷ tỷ hảo a~ Ca ca hảo a~
Triển Chiêu bước tới cạnh bé, bế lên giới thiệu:
- Tiểu Tứ Tử, đây là người từng cứu mạng thúc nha. Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh ở đâu vậy?
Tiểu Tứ Tử ngạc nhiên, gác đầu lên vai y:
- Vậy tỷ tỷ này là ân nhân của thúc sao Miêu Miêu? Là người mà Bach Bạch trước kia kể?
Triển Chiêu gật gật, đặt bé con xuống. Bé liền chạy tới bên chân nàng, kéo kéo áo, giọng nói trẻ con mềm mại dễ nghe:
- Tỷ tỷ ơi... - Một tiếng gọi này làm nàng cũng phải nhu hòa đi vài phần, cúi người nhìn Tiểu Tứ Tử. Bé nghiêng đầu hỏi:
- Tỷ tỷ tên gì nha? Ta có thể gọi tỷ là gì?
Câu hỏi làm nàng cười khẽ:
- Ta tên Lăng Nguyệt. Đệ có thể gọi ta là Nguyệt tỷ nha.
Vũ ho khan. Nàng quay ra nhìn y: Sao thế?
Y tròn mắt nhìn lại: Người quá đáng rồi đó tiểu thư. Để một đứa trẻ gọi mình tỷ tỷ, Người hoàn toàn không ý thức được mình bao tuổi rồi a? Người hoàn toàn có thể làm tổ mẫu nó đó.
Nàng bất đắc dĩ liếc y, làm lơ, tiếp tục đối thoại với bé.
- Tỷ là người giang hồ như Bạch Bạch phải không a?
- Một nửa thôi. - Nàng lắc lắc tay áo.
Chợt, bé ghé vào tai nàng, thì thào:
- Tỷ là thần tiên phải không? - Nghe dứt câu hỏi, nàng đờ người ra, nghi ngờ nhìn bé, không nói lời nào. Tiểu Tứ Tử mong chờ câu trả lời, lại thấy nàng đứng lên, lắc dầu nhẹ:
- Đệ không hiểu đâu... - Chưa nói hết, từ ngoài cửa có hai người đi vào. Một người trung niên vẻ mặt ôn hòa xen lẫn vài phần cứng rắn, da ngăm đen, một người trẻ tuổi dáng thư sinh, tay ôm một chồng sách.
Triển Chiêu liếc mắt, bước tới:
- Bao đại nhân, Công Tôn tiên sinh.
- Triển hộ vệ. - Người trung niên gật đầu xem như chào hỏi - Ngươi nghỉ ngơi đầy đủ chưa? Án tử vừa rồi đã xong, số án tồn cũng sắp hết, xem ra mấy ngày tới chúng ta rảnh rỗi.
Lăng Nguyệt nháy mắt liền biết, đây hẳn là Bao Chửng Bao Thanh Thiên, còn thư sinh kia là thần y Công Tôn Sách nức tiếng quỷ kiến sầu.
Công Tôn Sách đối diện với nàng, hỏi Triển Chiêu:
- Cô nương này là ai?
- Cô ấy là thần y đã cứu mạng ta đó Công Tôn tiên sinh. - Y giới thiệu - Hai người có thể nói chuyện về y thuật nha!
Nàng ôm quyền, cúi người:
- Bao đại nhân, Công Tôn tiên sinh, kính ngưỡng đã lâu. Ta là Lăng Nguyệt, hôm nay có thời gian, đến đây thăm quý phủ, thật sự vô cùng bái phục.
Bao Chửng cười ha ha, ôn hòa nói:
- Lăng cô nương, mời ngồi mời ngồi. Bổn phủ biết tin Triển hộ vệ được cô cứu thoát khỏi Quỷ Môn Quan, rất cảm kích sự giúp dỡ của cô nương.
Còn Công Tôn, nghe đến hai chữ "thần y" thì mắt liền sáng lên. Nói gì thì nói chứ ham muốn học hỏi của y là vô hạn, gặp được một thần y khác, dĩ nhiên là muốn trau dồi kiến thức. Nhưng sau khi ngồi yên vị trên ghế, nàng nói:
- Ta cũng không tính là thần y. Y thuật của ta là một phần trong quá trình tu luyện, không thể tách riêng ra, vì cần có nội lực của ta, mà nội lực của ta không giống người khác nên không thể truyền bá lung tung, sẽ biến khéo thành vụng mất.
Công Tôn lập tức ủ rũ. Nàng bỗng cảm thấy mình thẳng thắn quá, có chút tội lỗi, nhanh chóng bổ sung:
- Nếu Công Tôn tiên sinh muốn tìm hiểu về y thuật đã thất truyền thì ta có một số y thư cổ, cũng không có hứng thú, tiên sinh có thể đem về nghiên cứu. - Dứt lời, nàng vẫy Lạc Vũ - Đi lấy mấy cuốn y thư trong thư phòng ta tới đây.
Vũ gật đầu, nhanh chóng nhận lệnh rời đi. Trên đường về y còn cảm thán: Tiểu thư còn rất thành thật mà đối đãi với người ta a... Mấy cuốn y thư đó hơn 200 năm trước có được, đều là khó kiếm, vậy mà giờ đem đi tặng người mới gặp lần đầu...
Chừng thời gian một nén hương, Vũ đã trở lại, tay ôm, ba cuốn sách bằng da, đã ố vàng, rất cũ rồi. Công Tôn đớ lấy, nâng niu như báu vật. Y mở sách ra, đọc một vài trang, trợn mắt há mồm:
- Đây... đây là cổ tự a!! Thật sự là cổ thư... - Công Tôn ngẩng lên, vô cùng kích động - Lăng tiểu thư, ngươi thật sự tặng ta sao? Thứ này có thể làm ngươi lưu danh thiên cổ đấy!!
Nàng mỉm cười gật đầu, nâng chén trà, trong óc lóe ra một vài hình ảnh, nhíu mày, thần sắc ngạc nhiên ánh lên trong mắt, qua vài giây tính toán liền nói:
- Đổi được giao tình với Khai Phong Phủ, như vậy không có gì quá a. Triển đại nhân, sắp tới phải cẩn thận, tốt nhất không nên đi một mình. Ngươi sẽ gặp huyết quang tai ương.
Tất cả mọi người đều giật mình. Tiểu Tứ Tử nhíu nhíu mày, hiển nhiên không tin:
- Miêu Miêu gặp tai họa? Sao đệ không nhìn thấy?
Nàng khẽ cười, đứng dậy cầm kiếm lên dáng vẻ muốn về, xoa xoa đầu bé:
- Ta đã biết trước, thì sẽ hóa giải nó, đệ không cần nhọc tâm. Một tiểu hài nhi mang trong mình khả năng lớn như vậy là không nên. - Nàng xoay kiếm trong tay, nhìn bốn người của Khai Phong Phủ trước mắt, dừng lại trên người Triển Chiêu, thanh âm thấp mà rõ ràng - Triển đại nhân không cần lo lắng. Có ta bảo đảm, ngươi sẽ không có nguy hiểm gì.
Triển Chiêu chưa kịp nói gì, từ ngoài cửa giọng điệu lạnh như băng vang lên:
- Tại sao ngươi phải chiếu cố cho chúng ta như thế?
Bước vào là Bạch Ngọc Đường vừa mới trở về, đã nghe được đoạn nàng nói Triển Chiêu gặp tai họa, không hiểu mà thắc mắc.
Lăng Nguyệt chớp mắt, bất đắc dĩ trả lời:
- Bạch thiếu hiệp, ta gần đây phát hiện ra các ngươi là người có liên quan tới công việc của chúng ta. Hơn nữa, dù ta không phải là người Ngân Hồ tộc như Tiểu Tứ Tử, vẫn có được khả năng tiên đoán tương lai. Các ngươi tốt như vậy, ta không đến mức thiếu tâm nhãn để các ngươi phải chết. Dù sao cũng không mất gì, ta làm điều này cho đôi bên cùng có lợi.
Bạch Ngọc Đường không nói gì thêm. Nàng liền quay sang Bao Chửng:
- Bao đại nhân, ta bây giờ có việc phải đi, hôm khác có dịp sẽ tái kiến. Có gì cần thì đến Lâm Phủ ngoại ô phía Nam thành tìm, sẽ có người hỗ trợ.
Công Tôn tiễn nàng ra cổng. Bạch Ngọc Đường nhìn theo, tiến đến cạnh Triển Chiêu, hỏi:
- Miêu nhi, nàng ta có tin được không? Tốt bụng vô cớ là chuyện ít khi xảy ra. Giúp lần một là tình cờ, lần hai khả năng trùng hợp cũng quá lớn rồi?
Y tùy tiện phất tay áo, rất thoải mái mà nói nhận xét của mình:
- Ta không nghĩ Lăng Nguyệt có ác ý với chúng ta. Ngọc Đường, ngươi cũng đừng quá đa nghi, chỉ làm mọi chuyện thêm rắc rối.
Hắn lắc đầu, mình đa nghi sao? Người với người trong giang hồ, bằng hữu thực sự so với tiểu nhân bỉ ổi, ít đến đáng thương...
Ra khỏi cổng, Phong Vũ trở lại, thấy nàng ra, theo thường lệ hỏi:
- Tiểu thư, người đi đâu vậy, có cần chúng thuộc hạ đi theo không?
Nàng suy nghĩ một chút, trả lời:
- Vũ đi cùng ta, còn Phong ngươi đi tìm cho ta người này. Y đang định cư trong thành Khai Phong, có lẽ là buôn bán gì đó. - Vừa nói, nàng vừa lấy trong tay áo ra tấm chân dung của một nam tử tầm gần ba mươi tuổi, bộ dạng khá dễ nhìn - Nhớ đừng gây chú ý, tìm trong bí mật thôi.
Hắn bĩu môi, nhận lấy bức tranh, quan sát hồi lâu rồi gật đầu:
- Không khó, thuộc hạ sẽ tìm ra sớm nhất có thể. Người đi nhớ cẩn thận một chút nha~ - Hắn phất phất tờ giấy, biến mất như làn gió.
Lăng Nguyệt bật thốt, có chút ý bất đắc dĩ:
- Đúng là Phong theo nghĩa gốc a... Lúc nào cũng cà lơ phất phơ được...
Vũ nghe nàng nói thì dở khóc dở cười:
- Tiểu thư, cả trăm năm nay có mấy khi hắn đứng đắn? Phải chăng chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi! - Y bị hắn lượn lờ quấn quýt hơn hai trăm năm, dĩ nhiên là người hiểu rõ nhất điều này.
Hai chủ tớ một đường nói chuyện vui vẻ, chẳng mấy chốc đã đến trước cửa lớn Khai Phong Phủ. Bốn nha dịch gác cửa đang buồn chán nói chuyện, thấy có người đến thì quay ra nhìn.
- Cô nương, đến báo án sao? - Người có vẻ chững chạc nhất lên tiếng, khuôn mặt nghiêm nghị quan sát nàng.
Lăng Nguyệt lắc đầu. Vũ nhanh chóng trả lời giùm, đúng bổn phận của thuộc hạ với chủ nhân:
- Tiểu thư nhà ta đến gặp Triển đại nhân. Đã có hẹn trước. Đại nhân các ngươi có ở nhà chứ?
Bốn người họ nhìn nhau, người kia ra lệnh cho người trẻ nhất:
- Tiểu Vương a, cậu vào báo cho Triển đại nhân đi, nói có khách tới tìm.
Lát sau, cậu ta trở lại, theo sau là một hồng y nhân, vừa đến đã nhận ra nàng:
- Lăng cô nương hôm nay đến làm khách của ta a, vinh dự quá! - Hồng y nhân kia chính là Triển Chiêu, đã sớm cười tới mức đôi mắt đá mèo to tròn híp thành một đường - Mời vào. Ta chuẩn bị trà ngon nhất để tiếp đón cô rồi a... Bao đại nhân cũng muốn gặp cô đó!
Lăng Nguyệt giao kiếm cho Vũ cầm, nói với Triển Chiêu:
- Ta cũng muốn bái phỏng Bao đại nhân một lần. Nghe danh công chính liêm minh đã lâu nhưng vẫn chưa có cơ hội gặp...
Vũ nhìn trời, giả bộ không nghe thấy, lòng tự nhủ: Tiểu thư ngài ra ngoài mới có bao lâu mà nghe danh gì chứ? Nói xạo mà diện vô biểu tình luôn vậy đó hả?
Triển Chiêu dẫn dường đưa nàng tới khách phòng. Khai Phong Phủ là chốn quan nha, những tưởng phải uy nghiêm đáng sợ, sát khí đằng đằng, nhưng ở đây lại có một phong thái khác biệt: lối đi được lát đá chống trơn, cây xanh rợp bóng mát rượi, từng dãy nhà quy củ sạch sẽ, vô cùng sáng sủa và ấm áp, giống như dinh thự tư nhân, giản dị mà thanh nhã, sang trọng nhưng không phô trương. Thi thoảng sẽ có nha hoàn hoặc sai dịch qua lại, yên tĩnh lại không mất đi hơi người. Kẻ xây dựng nơi này hẳn phải rất dụng tâm mới có thể tinh tế và khéo léo đến vậy.
Phía Tây thấp thoáng có tòa lầu cao. Nàng hoàn hồn sau hồi lâu ngẩn người, hỏi Triển Chiêu:
- Tòa nhà kia là nơi nào? Cao như vậy thật hiếm thấy.
- À, đó là Miêu Miêu Lâu, chỗ ở của ta. - Y hơi xấu hổ, lòng thầm mắng con chuột kia khoa trương, làm ai ở xa đến cũng hỏi, hảo mất mặt.
Đến trước một căn phòng khá lớn, có không gian mở, y đưa tay ra hiệu "mời vào". Lăng Nguyệt bước qua bậc cửa, thấy trong phòng có một đứa trẻ tầm sáu bảy tuổi, mập mạp đáng yêu, đang ngồi thần ra trên ghế. Nghe có tiếng động, đứa trẻ ngẩng lên, nhìn Triển Chiêu cười rạng rỡ:
- Miêu Miêu a~ - Rồi nó nhìn nàng và Vũ, trong mắt có chút tò mò, nhưng vẫn chào lễ phép - Tỷ tỷ hảo a~ Ca ca hảo a~
Triển Chiêu bước tới cạnh bé, bế lên giới thiệu:
- Tiểu Tứ Tử, đây là người từng cứu mạng thúc nha. Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh ở đâu vậy?
Tiểu Tứ Tử ngạc nhiên, gác đầu lên vai y:
- Vậy tỷ tỷ này là ân nhân của thúc sao Miêu Miêu? Là người mà Bach Bạch trước kia kể?
Triển Chiêu gật gật, đặt bé con xuống. Bé liền chạy tới bên chân nàng, kéo kéo áo, giọng nói trẻ con mềm mại dễ nghe:
- Tỷ tỷ ơi... - Một tiếng gọi này làm nàng cũng phải nhu hòa đi vài phần, cúi người nhìn Tiểu Tứ Tử. Bé nghiêng đầu hỏi:
- Tỷ tỷ tên gì nha? Ta có thể gọi tỷ là gì?
Câu hỏi làm nàng cười khẽ:
- Ta tên Lăng Nguyệt. Đệ có thể gọi ta là Nguyệt tỷ nha.
Vũ ho khan. Nàng quay ra nhìn y: Sao thế?
Y tròn mắt nhìn lại: Người quá đáng rồi đó tiểu thư. Để một đứa trẻ gọi mình tỷ tỷ, Người hoàn toàn không ý thức được mình bao tuổi rồi a? Người hoàn toàn có thể làm tổ mẫu nó đó.
Nàng bất đắc dĩ liếc y, làm lơ, tiếp tục đối thoại với bé.
- Tỷ là người giang hồ như Bạch Bạch phải không a?
- Một nửa thôi. - Nàng lắc lắc tay áo.
Chợt, bé ghé vào tai nàng, thì thào:
- Tỷ là thần tiên phải không? - Nghe dứt câu hỏi, nàng đờ người ra, nghi ngờ nhìn bé, không nói lời nào. Tiểu Tứ Tử mong chờ câu trả lời, lại thấy nàng đứng lên, lắc dầu nhẹ:
- Đệ không hiểu đâu... - Chưa nói hết, từ ngoài cửa có hai người đi vào. Một người trung niên vẻ mặt ôn hòa xen lẫn vài phần cứng rắn, da ngăm đen, một người trẻ tuổi dáng thư sinh, tay ôm một chồng sách.
Triển Chiêu liếc mắt, bước tới:
- Bao đại nhân, Công Tôn tiên sinh.
- Triển hộ vệ. - Người trung niên gật đầu xem như chào hỏi - Ngươi nghỉ ngơi đầy đủ chưa? Án tử vừa rồi đã xong, số án tồn cũng sắp hết, xem ra mấy ngày tới chúng ta rảnh rỗi.
Lăng Nguyệt nháy mắt liền biết, đây hẳn là Bao Chửng Bao Thanh Thiên, còn thư sinh kia là thần y Công Tôn Sách nức tiếng quỷ kiến sầu.
Công Tôn Sách đối diện với nàng, hỏi Triển Chiêu:
- Cô nương này là ai?
- Cô ấy là thần y đã cứu mạng ta đó Công Tôn tiên sinh. - Y giới thiệu - Hai người có thể nói chuyện về y thuật nha!
Nàng ôm quyền, cúi người:
- Bao đại nhân, Công Tôn tiên sinh, kính ngưỡng đã lâu. Ta là Lăng Nguyệt, hôm nay có thời gian, đến đây thăm quý phủ, thật sự vô cùng bái phục.
Bao Chửng cười ha ha, ôn hòa nói:
- Lăng cô nương, mời ngồi mời ngồi. Bổn phủ biết tin Triển hộ vệ được cô cứu thoát khỏi Quỷ Môn Quan, rất cảm kích sự giúp dỡ của cô nương.
Còn Công Tôn, nghe đến hai chữ "thần y" thì mắt liền sáng lên. Nói gì thì nói chứ ham muốn học hỏi của y là vô hạn, gặp được một thần y khác, dĩ nhiên là muốn trau dồi kiến thức. Nhưng sau khi ngồi yên vị trên ghế, nàng nói:
- Ta cũng không tính là thần y. Y thuật của ta là một phần trong quá trình tu luyện, không thể tách riêng ra, vì cần có nội lực của ta, mà nội lực của ta không giống người khác nên không thể truyền bá lung tung, sẽ biến khéo thành vụng mất.
Công Tôn lập tức ủ rũ. Nàng bỗng cảm thấy mình thẳng thắn quá, có chút tội lỗi, nhanh chóng bổ sung:
- Nếu Công Tôn tiên sinh muốn tìm hiểu về y thuật đã thất truyền thì ta có một số y thư cổ, cũng không có hứng thú, tiên sinh có thể đem về nghiên cứu. - Dứt lời, nàng vẫy Lạc Vũ - Đi lấy mấy cuốn y thư trong thư phòng ta tới đây.
Vũ gật đầu, nhanh chóng nhận lệnh rời đi. Trên đường về y còn cảm thán: Tiểu thư còn rất thành thật mà đối đãi với người ta a... Mấy cuốn y thư đó hơn 200 năm trước có được, đều là khó kiếm, vậy mà giờ đem đi tặng người mới gặp lần đầu...
Chừng thời gian một nén hương, Vũ đã trở lại, tay ôm, ba cuốn sách bằng da, đã ố vàng, rất cũ rồi. Công Tôn đớ lấy, nâng niu như báu vật. Y mở sách ra, đọc một vài trang, trợn mắt há mồm:
- Đây... đây là cổ tự a!! Thật sự là cổ thư... - Công Tôn ngẩng lên, vô cùng kích động - Lăng tiểu thư, ngươi thật sự tặng ta sao? Thứ này có thể làm ngươi lưu danh thiên cổ đấy!!
Nàng mỉm cười gật đầu, nâng chén trà, trong óc lóe ra một vài hình ảnh, nhíu mày, thần sắc ngạc nhiên ánh lên trong mắt, qua vài giây tính toán liền nói:
- Đổi được giao tình với Khai Phong Phủ, như vậy không có gì quá a. Triển đại nhân, sắp tới phải cẩn thận, tốt nhất không nên đi một mình. Ngươi sẽ gặp huyết quang tai ương.
Tất cả mọi người đều giật mình. Tiểu Tứ Tử nhíu nhíu mày, hiển nhiên không tin:
- Miêu Miêu gặp tai họa? Sao đệ không nhìn thấy?
Nàng khẽ cười, đứng dậy cầm kiếm lên dáng vẻ muốn về, xoa xoa đầu bé:
- Ta đã biết trước, thì sẽ hóa giải nó, đệ không cần nhọc tâm. Một tiểu hài nhi mang trong mình khả năng lớn như vậy là không nên. - Nàng xoay kiếm trong tay, nhìn bốn người của Khai Phong Phủ trước mắt, dừng lại trên người Triển Chiêu, thanh âm thấp mà rõ ràng - Triển đại nhân không cần lo lắng. Có ta bảo đảm, ngươi sẽ không có nguy hiểm gì.
Triển Chiêu chưa kịp nói gì, từ ngoài cửa giọng điệu lạnh như băng vang lên:
- Tại sao ngươi phải chiếu cố cho chúng ta như thế?
Bước vào là Bạch Ngọc Đường vừa mới trở về, đã nghe được đoạn nàng nói Triển Chiêu gặp tai họa, không hiểu mà thắc mắc.
Lăng Nguyệt chớp mắt, bất đắc dĩ trả lời:
- Bạch thiếu hiệp, ta gần đây phát hiện ra các ngươi là người có liên quan tới công việc của chúng ta. Hơn nữa, dù ta không phải là người Ngân Hồ tộc như Tiểu Tứ Tử, vẫn có được khả năng tiên đoán tương lai. Các ngươi tốt như vậy, ta không đến mức thiếu tâm nhãn để các ngươi phải chết. Dù sao cũng không mất gì, ta làm điều này cho đôi bên cùng có lợi.
Bạch Ngọc Đường không nói gì thêm. Nàng liền quay sang Bao Chửng:
- Bao đại nhân, ta bây giờ có việc phải đi, hôm khác có dịp sẽ tái kiến. Có gì cần thì đến Lâm Phủ ngoại ô phía Nam thành tìm, sẽ có người hỗ trợ.
Công Tôn tiễn nàng ra cổng. Bạch Ngọc Đường nhìn theo, tiến đến cạnh Triển Chiêu, hỏi:
- Miêu nhi, nàng ta có tin được không? Tốt bụng vô cớ là chuyện ít khi xảy ra. Giúp lần một là tình cờ, lần hai khả năng trùng hợp cũng quá lớn rồi?
Y tùy tiện phất tay áo, rất thoải mái mà nói nhận xét của mình:
- Ta không nghĩ Lăng Nguyệt có ác ý với chúng ta. Ngọc Đường, ngươi cũng đừng quá đa nghi, chỉ làm mọi chuyện thêm rắc rối.
Hắn lắc đầu, mình đa nghi sao? Người với người trong giang hồ, bằng hữu thực sự so với tiểu nhân bỉ ổi, ít đến đáng thương...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.