Chương 13
Thiên Đế Ngọc
10/05/2018
Sau khi khuyên Hiền
Nhi, Lăng Nguyệt cũng không bận tâm lắm, thong thả đi đến chỗ bọn Phong
Vũ. Chuyện khuyên nhủ này, nàng mới làm không được mấy lần, nhưng lần
nào cũng nói trúng tâm tư đối phương. Phong Vũ ngày đầu gặp nàng cũng là nàng nói vài câu, khai sáng tầm mắt cho họ, họ mới được như hôm nay.
Nhớ lại, nếu khi đó không có hứng thú mà cất lời, thì bây giờ nàng hẳn
là đã không có hai tên thủ hạ sẵn sàng bán mạng vì mình đâu.
Nghĩ ngợi một chút, Lăng Nguyệt khẽ cười, cả khuôn mặt sáng bừng lên. Vừa lúc đi đến chỗ Phong Vũ, hai người thấy nàng còn có thể cười thì an tâm không ít, xem ra không có ảnh hưởng gì từ tin tức kia.
- Tiểu thư, Người đi ăn chứ? Thuộc hạ hỏi nha hoàn, họ đều nói Thái Bạch Cư là nơi ăn cơm ngon nhất Khai Phong.
Nàng gật đầu, cùng hai người đi ra ngoài. Vũ nhìn nhìn đường, đầu óc lại phiêu du: Tiểu thư vốn dĩ là người vô cùng kén ăn, tuy không ăn nhiều nhưng đồ ăn phải thật ngon và hợp khẩu vị mới đưa được vào miệng nàng. Chính vì thế, những người bên cạnh luôn luôn phải chú ý chăm sóc nàng. Khi trước ở Hoàng cung Đằng Minh Quốc, người kia vì nàng mà tuyển chọn ngự trù giỏi nhất trong cung tới phục vụ riêng, nắm rõ khẩu vị nàng. Còn ở Dạ Môn, Tuyết xung phong đảm nhiệm việc nấu nướng và nhắc nhở nàng ba bữa một ngày. Giờ thì hay rồi, chỉ có thể ra ngoài ăn vì trù nghệ của mình và Phong hoàn toàn dở tệ, may ra mấy món dã chiến như đồ nướng hay lẩu thì còn được, trong phủ cũng không có người nào nấu ngon đủ để thỏa mãn yêu cầu của nàng.
Y rầu rĩ đi, không để ý đường, đột nhiên bị một hắc y nhân va phải. Hơi loạng choạng một chút, rồi Vũ theo bản năng xin lỗi người ta. Kẻ bị va phải là một nam nhân cao lớn, vóc người cường tráng, khí thế kinh người. Nghe y xin lỗi, hắn chỉ phất tay, có vẻ khá vội:
- Không sao, lần sau nhớ cẩn thận. – Rồi hắn rời đi, bước chân vững mà nhẹ, điểm ấy chứng tỏ công phu không tồi.
Vũ nhìn theo, hơi nhướn mi: Có cảm giác Khai Phong thành này có chút giống Minh Nguyệt thành – kinh đô Đằng Minh Quốc. Người dân cũng vẫn hào phóng vô tư như vậy. Điều đó chứng tỏ Hoàng đế là một người không có dã tâm, nhàn rỗi và dễ tính. Nghĩ như vậy, y lại nhanh chóng lắc đầu: Hoàng Phủ Dạ Mặc à, ngươi đã hai trăm năm mà vẫn ám ảnh cuộc sống chúng ta, rốt cuộc ngươi có gì đặc biệt chứ? Một người bình thường, không năng lực đặc biệt, không thiên phú, không võ công, không một chút gì nổi bật, nhưng có thể khiến cho chủ nhân nhà ta yêu hơn mạng sống, đau đớn hàng trăm năm, khiến cho bọn ta gặp ai cũng không nhịn được mà đem ngươi ra so sánh... Ngươi có bùa mê thuốc lú gì hả?
Cảm giác tâm tình Vũ đang rối loạn, Phong quay đầu lại, giở cái giọng đói đòn quen thuộc:
- Sao thế? Bị va chạm tới mức lú lẫn rồi à? – Giọng pha chút giễu cợt, dường như đó đã trở thành bản năng của hắn dù cho đối phương là ai đi chăng nữa.
Y liếc hắn, khẽ nhướn cao lông mày, có ý: Ngươi không cần quan tâm!
Hắn giật giật khóe môi, âm thầm tức giận: Ngươi giỏi đó tiểu yêu, xem tối nay trên giường ta phạt ngươi như thế nào!
Vũ chưa cảm nhận được nguy hiểm đang tới gần, vô tư mà tiến đến hỏi nàng:
- Tiểu thư, chúng ta có nên gửi thư báo tin cho mọi người ở Đằng Minh Quốc không? Họ cũng đã chờ rất lâu rồi... – Y nói, biết có thể đụng chạm nhưng vẫn phải nói.
Nàng thế nhưng lại không hề lay động cảm xúc, chỉ nhẹ nhàng phất tay áo, thẳng thừng phủ định:
- Đến khi nào xong chuyện ở đây rồi hẵng thông báo. Họ còn có công việc của họ, ta cứ hoàn thành nhiệm vũ đã, sau đó tính tiếp.
- Vâng. – Vũ nhận được câu trả lời, lui lại. Y cười cười, tiểu thư không trốn tránh, lại chọn trực tiếp đối mặt, như vậy là điều tốt. Nhưng y vẫn có thắc mắc: Ai đã gỡ rối tâm tư cho tiểu thư nhỉ?
Ba chủ tớ vào trung tâm thành, không còn dư thừa đầu óc để nghĩ linh tinh nữa, bởi vì: Khai Phong thành này về đêm còn náo nhiệt hơn ban ngày gấp mấy lần.
Trời tối dần trong lúc họ đi đường nhưng chẳng ai để ý, đến khi nhìn thấy đèn lồng treo khắp nơi, rọi sáng rực con đường trông rực rỡ hơn lúc chiều nhiều thì mới nhận ra. Nàng nhìn trời: Càng ngày mình càng bất thường...
Giờ này người Khai Phong thành đều đã nghỉ lao động cả, trên dường tốp năm tốp ba túm tụm nói chuyện, dạo phố. Có đủ mọi tầng lớp xuống đường: thư sinh, trẻ con, phụ nữ, lão nhân, võ nhân,... vô cùng náo nhiệt và ồn ào. Vũ nhìn cảnh này, chán ghét nhíu mày đi nhanh hơn. Đến trước một tòa nhà khá lớn, y ngẩng đầu lên, đập vào mắt là tấm bảng hiệu có dòng chữ rồng bay phượng múa: Thái Bạch Cư.
Tiểu nhị bận rộn bên trong thấy có khách đến thì chạy ra, rất chuyên nghiệp mà giới thiệu:
- Các vị khách nhân đến dùng bữa sao? Mời vào mời vào! Thái Bạch Cư của chúng ta là tửu lâu lớn nhất Khai Phong, đồ ăn thức uống đảm bảo tốt nhất, không đâu bì kịp.
Nghe mấy lời trôi chảy của tiểu nhị, Phong bật cười, miệng nói với nàng nhưng cái tay không thành thật thì lôi kéo Vũ:
- Tiểu thư, chúng ta vào chứ? – Hắn không quên quay sang hỏi tiểu nhị - Có nhã gian không? Cho ta thuê một.
Tiểu nhị dường như hơi do dự:
- Khách quan vui lòng chờ một chút, chuyện này cần chưởng quỹ của chúng ta quyết định. Nhã gian của Thái Bạch Cư chúng ta không phải ai cũng có thể ngồi.
Phong nhìn thoáng qua Lăng Nguyệt, nàng khẽ gật, dù sao không vội, có thể chờ. Vậy là họ chờ tiểu nhị chạy đi gọi chưởng quỹ. Lát sau, một người khá béo chạy đến, thấy ba người đứng đó thì cười:
- Khách quen đây muốn thuê nhã gian?
Phong gật đầu, khó chịu nói luôn:
- Chưởng quỹ, có cho thuê hay không để ta đi chỗ khác?
- Công tử đây sao phải vội vã a? – Người đàn ông kia vẫn duy trì nụ cười buôn bán, không bị ảnh hưởng bởi lời nói của hắn.
Gã còn chưa dứt lời, từ trên lầu vọng xuống tiếng gọi trầm lãnh:
- Tiểu nhị đâu a? Tính tiền!
Nghe giọng nói này, vị chưởng quỹ liền chuyển hướng, chạy ngay tới đầu cầu thang. Vừa lúc đó, một nam tử chừng gần ba mươi đi xuống, một thân bạch y phiêu dật, mái tóc trắng bạc không thể bắt mắt hơn.
- Thiên Tôn, ngài dùng bữa xong rồi a? – Giọng chưởng quỹ tỏ rõ sự nịnh hót. Nam tử phất tay, ung dung đi ra ngoài. Khi đi qua ba người, hắn còn liếc mắt một, đôi mắt lạnh nhạt như rời xa thế tục.
Nàng nhìn trả lại, không có biến đổi gì. Từ trên cầu thang lại đi xuống một nam tử tầm tuổi tương tự, một thân đen tuyền, đôi mắt ưng sắc bén đậm vẻ tang thương của thời gian, bất đắc dĩ nói với chưởng quỹ còn đang mang vẻ mặt ngây ngốc:
- Ghi lại, cuối tháng đến Bạch phủ lấy bạc. – Nói rồi cũng bước đi.
Nàng nhìn theo, hỏi tiểu nhị còn đang ở bên cạnh:
- Ai thế?
Tiểu nhị ngạc nhiên nhìn nàng:
- Tiểu thư, cô là người nơi khác tới đây? Đó là hai người vô cùng nổi danh của Khai Phong thành, Thiên Tôn – sư phụ của Bạch Ngọc Đường Bạch Ngũ gia và Ân Hậu – ngoại công của Triển Chiêu Triển đại nhân đấy.
Nàng ngoái lại, bóng hai người kia đã khuất sau dòng người đông đúc. Khẽ nhíu đôi mày phượng, nàng thắc mắc: Khí chất của bạch y nhân kia sao lại giống lão yêu đầu đến vậy?
- Thế nào, có nhã gian cho chúng ta không? - Vũ kiên nhẫn đến vậy cũng không thể chịu nổi người ta khinh thường chủ nhân mình, giọng điệu lạnh đi.
Chưởng quỹ buôn bán đã lâu, kẻ già đời luôn luôn biết phân tích thiệt hơn và nhìn người tương đối chuẩn, nghe cách nói cũng đoán biết ba khách này không thể đắc tội, nhanh chóng trả lời:
- Có có, mời ba vị lên lầu.
Nghĩ ngợi một chút, Lăng Nguyệt khẽ cười, cả khuôn mặt sáng bừng lên. Vừa lúc đi đến chỗ Phong Vũ, hai người thấy nàng còn có thể cười thì an tâm không ít, xem ra không có ảnh hưởng gì từ tin tức kia.
- Tiểu thư, Người đi ăn chứ? Thuộc hạ hỏi nha hoàn, họ đều nói Thái Bạch Cư là nơi ăn cơm ngon nhất Khai Phong.
Nàng gật đầu, cùng hai người đi ra ngoài. Vũ nhìn nhìn đường, đầu óc lại phiêu du: Tiểu thư vốn dĩ là người vô cùng kén ăn, tuy không ăn nhiều nhưng đồ ăn phải thật ngon và hợp khẩu vị mới đưa được vào miệng nàng. Chính vì thế, những người bên cạnh luôn luôn phải chú ý chăm sóc nàng. Khi trước ở Hoàng cung Đằng Minh Quốc, người kia vì nàng mà tuyển chọn ngự trù giỏi nhất trong cung tới phục vụ riêng, nắm rõ khẩu vị nàng. Còn ở Dạ Môn, Tuyết xung phong đảm nhiệm việc nấu nướng và nhắc nhở nàng ba bữa một ngày. Giờ thì hay rồi, chỉ có thể ra ngoài ăn vì trù nghệ của mình và Phong hoàn toàn dở tệ, may ra mấy món dã chiến như đồ nướng hay lẩu thì còn được, trong phủ cũng không có người nào nấu ngon đủ để thỏa mãn yêu cầu của nàng.
Y rầu rĩ đi, không để ý đường, đột nhiên bị một hắc y nhân va phải. Hơi loạng choạng một chút, rồi Vũ theo bản năng xin lỗi người ta. Kẻ bị va phải là một nam nhân cao lớn, vóc người cường tráng, khí thế kinh người. Nghe y xin lỗi, hắn chỉ phất tay, có vẻ khá vội:
- Không sao, lần sau nhớ cẩn thận. – Rồi hắn rời đi, bước chân vững mà nhẹ, điểm ấy chứng tỏ công phu không tồi.
Vũ nhìn theo, hơi nhướn mi: Có cảm giác Khai Phong thành này có chút giống Minh Nguyệt thành – kinh đô Đằng Minh Quốc. Người dân cũng vẫn hào phóng vô tư như vậy. Điều đó chứng tỏ Hoàng đế là một người không có dã tâm, nhàn rỗi và dễ tính. Nghĩ như vậy, y lại nhanh chóng lắc đầu: Hoàng Phủ Dạ Mặc à, ngươi đã hai trăm năm mà vẫn ám ảnh cuộc sống chúng ta, rốt cuộc ngươi có gì đặc biệt chứ? Một người bình thường, không năng lực đặc biệt, không thiên phú, không võ công, không một chút gì nổi bật, nhưng có thể khiến cho chủ nhân nhà ta yêu hơn mạng sống, đau đớn hàng trăm năm, khiến cho bọn ta gặp ai cũng không nhịn được mà đem ngươi ra so sánh... Ngươi có bùa mê thuốc lú gì hả?
Cảm giác tâm tình Vũ đang rối loạn, Phong quay đầu lại, giở cái giọng đói đòn quen thuộc:
- Sao thế? Bị va chạm tới mức lú lẫn rồi à? – Giọng pha chút giễu cợt, dường như đó đã trở thành bản năng của hắn dù cho đối phương là ai đi chăng nữa.
Y liếc hắn, khẽ nhướn cao lông mày, có ý: Ngươi không cần quan tâm!
Hắn giật giật khóe môi, âm thầm tức giận: Ngươi giỏi đó tiểu yêu, xem tối nay trên giường ta phạt ngươi như thế nào!
Vũ chưa cảm nhận được nguy hiểm đang tới gần, vô tư mà tiến đến hỏi nàng:
- Tiểu thư, chúng ta có nên gửi thư báo tin cho mọi người ở Đằng Minh Quốc không? Họ cũng đã chờ rất lâu rồi... – Y nói, biết có thể đụng chạm nhưng vẫn phải nói.
Nàng thế nhưng lại không hề lay động cảm xúc, chỉ nhẹ nhàng phất tay áo, thẳng thừng phủ định:
- Đến khi nào xong chuyện ở đây rồi hẵng thông báo. Họ còn có công việc của họ, ta cứ hoàn thành nhiệm vũ đã, sau đó tính tiếp.
- Vâng. – Vũ nhận được câu trả lời, lui lại. Y cười cười, tiểu thư không trốn tránh, lại chọn trực tiếp đối mặt, như vậy là điều tốt. Nhưng y vẫn có thắc mắc: Ai đã gỡ rối tâm tư cho tiểu thư nhỉ?
Ba chủ tớ vào trung tâm thành, không còn dư thừa đầu óc để nghĩ linh tinh nữa, bởi vì: Khai Phong thành này về đêm còn náo nhiệt hơn ban ngày gấp mấy lần.
Trời tối dần trong lúc họ đi đường nhưng chẳng ai để ý, đến khi nhìn thấy đèn lồng treo khắp nơi, rọi sáng rực con đường trông rực rỡ hơn lúc chiều nhiều thì mới nhận ra. Nàng nhìn trời: Càng ngày mình càng bất thường...
Giờ này người Khai Phong thành đều đã nghỉ lao động cả, trên dường tốp năm tốp ba túm tụm nói chuyện, dạo phố. Có đủ mọi tầng lớp xuống đường: thư sinh, trẻ con, phụ nữ, lão nhân, võ nhân,... vô cùng náo nhiệt và ồn ào. Vũ nhìn cảnh này, chán ghét nhíu mày đi nhanh hơn. Đến trước một tòa nhà khá lớn, y ngẩng đầu lên, đập vào mắt là tấm bảng hiệu có dòng chữ rồng bay phượng múa: Thái Bạch Cư.
Tiểu nhị bận rộn bên trong thấy có khách đến thì chạy ra, rất chuyên nghiệp mà giới thiệu:
- Các vị khách nhân đến dùng bữa sao? Mời vào mời vào! Thái Bạch Cư của chúng ta là tửu lâu lớn nhất Khai Phong, đồ ăn thức uống đảm bảo tốt nhất, không đâu bì kịp.
Nghe mấy lời trôi chảy của tiểu nhị, Phong bật cười, miệng nói với nàng nhưng cái tay không thành thật thì lôi kéo Vũ:
- Tiểu thư, chúng ta vào chứ? – Hắn không quên quay sang hỏi tiểu nhị - Có nhã gian không? Cho ta thuê một.
Tiểu nhị dường như hơi do dự:
- Khách quan vui lòng chờ một chút, chuyện này cần chưởng quỹ của chúng ta quyết định. Nhã gian của Thái Bạch Cư chúng ta không phải ai cũng có thể ngồi.
Phong nhìn thoáng qua Lăng Nguyệt, nàng khẽ gật, dù sao không vội, có thể chờ. Vậy là họ chờ tiểu nhị chạy đi gọi chưởng quỹ. Lát sau, một người khá béo chạy đến, thấy ba người đứng đó thì cười:
- Khách quen đây muốn thuê nhã gian?
Phong gật đầu, khó chịu nói luôn:
- Chưởng quỹ, có cho thuê hay không để ta đi chỗ khác?
- Công tử đây sao phải vội vã a? – Người đàn ông kia vẫn duy trì nụ cười buôn bán, không bị ảnh hưởng bởi lời nói của hắn.
Gã còn chưa dứt lời, từ trên lầu vọng xuống tiếng gọi trầm lãnh:
- Tiểu nhị đâu a? Tính tiền!
Nghe giọng nói này, vị chưởng quỹ liền chuyển hướng, chạy ngay tới đầu cầu thang. Vừa lúc đó, một nam tử chừng gần ba mươi đi xuống, một thân bạch y phiêu dật, mái tóc trắng bạc không thể bắt mắt hơn.
- Thiên Tôn, ngài dùng bữa xong rồi a? – Giọng chưởng quỹ tỏ rõ sự nịnh hót. Nam tử phất tay, ung dung đi ra ngoài. Khi đi qua ba người, hắn còn liếc mắt một, đôi mắt lạnh nhạt như rời xa thế tục.
Nàng nhìn trả lại, không có biến đổi gì. Từ trên cầu thang lại đi xuống một nam tử tầm tuổi tương tự, một thân đen tuyền, đôi mắt ưng sắc bén đậm vẻ tang thương của thời gian, bất đắc dĩ nói với chưởng quỹ còn đang mang vẻ mặt ngây ngốc:
- Ghi lại, cuối tháng đến Bạch phủ lấy bạc. – Nói rồi cũng bước đi.
Nàng nhìn theo, hỏi tiểu nhị còn đang ở bên cạnh:
- Ai thế?
Tiểu nhị ngạc nhiên nhìn nàng:
- Tiểu thư, cô là người nơi khác tới đây? Đó là hai người vô cùng nổi danh của Khai Phong thành, Thiên Tôn – sư phụ của Bạch Ngọc Đường Bạch Ngũ gia và Ân Hậu – ngoại công của Triển Chiêu Triển đại nhân đấy.
Nàng ngoái lại, bóng hai người kia đã khuất sau dòng người đông đúc. Khẽ nhíu đôi mày phượng, nàng thắc mắc: Khí chất của bạch y nhân kia sao lại giống lão yêu đầu đến vậy?
- Thế nào, có nhã gian cho chúng ta không? - Vũ kiên nhẫn đến vậy cũng không thể chịu nổi người ta khinh thường chủ nhân mình, giọng điệu lạnh đi.
Chưởng quỹ buôn bán đã lâu, kẻ già đời luôn luôn biết phân tích thiệt hơn và nhìn người tương đối chuẩn, nghe cách nói cũng đoán biết ba khách này không thể đắc tội, nhanh chóng trả lời:
- Có có, mời ba vị lên lầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.