Chương 276: Chương 23.2
Trầm Hoan
12/07/2019
Lưu Thúy thấy Nạp Lan Tĩnh như vậy cũng vội vàng lôi kéo tay Nạp Lan Tĩnh, không tiếng động
an ủi, đây không phải nàng vượt quyền, chỉ là Nạp Lan Tĩnh đã coi nàng
thành người thân, tự nhiên nàng cũng muốn cho Nạp Lan Tĩnh chút ấm áp mà mình có thể làm!
Chẳng được bao lâu, người của Dương phủ cũng kéo cung nhân của Khôn Ninh cung ra ngoài, cuối cùng Nạp Lan Tĩnh rất tò mò, cũng không biết những người này khi nào có thể nghĩ đến, thuốc này dược tính rất mạnh, đến mức khi dùng bữa, hiển nhiên sẽ có người đưa tới, mặc dù đồ ăn đơn giản, chỉ là lúc này cũng không có quyền lựa chọn, Nạp Lan Tĩnh vẫn giống như quá khứ đầu tiên là dùng ngân châm thử sau đó mới dùng, trái lại cũng không chút thay đổi!
Hôm nay từ sáng sớm đến bây giờ, vẫn luôn ở bên trong Khôn Ninh cung ngây người một ngày, nhìn sắc trời cũng có chút tối, Lưu Thúy nhanh chóng đốt tất cả nến trong Khôn Ninh cung lên, tiếng lửa cháy tí tách kia, trong cái cung điện yên tĩnh, cũng có mấy phần nhân khí, cho dù ánh nến có sáng ngời hơn nữa, cũng khó mà che giấu hết cái ý lạnh trong những ngày mùa thu này! Tối nay, sợ rằng trong hoàng cung này đây là một ngày sạch sẽ nhất, gió thu lạnh thổi, mang theo có chút âm trầm!
"Tiểu thư, nô tỳ đi mang một ít quần áo đến đây!" Lưu Thúy cũng cảm giác ra trong phòng này rất lạnh, vội vàng ra ngoài, cũng chỉ vì muốn lấy thêm mấy bộ quần áo cho Nạp Lan Tĩnh, lại nói nơi đây suy cho cùng cũng là cung điện của Mạnh Vi, Nạp Lan Tĩnh không định nằm ở trên giường Mạnh Vi để nghỉ ngơi, đêm lại còn rất dài, nàng làm nô tài da dày thịt béo có bị đông lạnh cả đêm cũng không có gì đáng lo, nhưng thân thể Nạp Lan Tĩnh đáng ngàn vàng, sao có thể nhận loại tội này được!
"Không cần, tìm tới vài món ở trong phòng này là được!" Nạp Lan Tĩnh hơi cong môi một cái, đương nhiên nàng hiểu Lưu Thúy nghĩ gì, nhưng bây giờ sắc trời tối đã như vậy, bên ngoài cũng không có mấy người, hơn nữa đều là người của Dương phủ, Kiếm Thiếu Phong bằng lòng giữ lại mạng của mình, nhưng Dương Quốc công chỉ ước gì mình chết đi, nếu như Lưu Thúy một mình ra ngoài, gặp phải Dương Quốc công thì làm gì còn mạng để sống, rốt cuộc đây cũng là vấn đề không ai lường trước được, hôm nay cũng không cần để ý nhiều như vậy!
"Dạ!" Lưu Thúy phúc phúc (hành lễ), liền tìm mấy món áo khoác của Mạnh Vi, lư hương ở trong phòng cũng không có ai thêm, vào lúc này cũng đều tắt, đại điện trống rỗng, cũng lộ ra mùi vị nguyên thủy (ban đầu) nhất!
Cửa két một tiếng bị người mở ra, vào lúc này tạo ra tiếng vang lớn khác thường, trên mặt Lưu Thúy tràn đầy cảnh giác nhìn bên ngoài, thấy là Kiếm Thiếu Phong đi vào, thân thể không khỏi bảo vệ ở trước mặt Nạp Lan Tĩnh!
"Như thế nào, Khôn Ninh cung này có lộng lẫy hay không?" Ngược lại sắc mặt Kiếm Thiếu Phong so với sáng sớm hôm nay khá hơn chút, đại khái gọi là người gặp chuyện tốt tinh thần đều thoải mái, giọng điệu của hắn mang theo chút hài lòng, có lẽ hắn cho rằng Nạp Lan Tĩnh cũng giống như hắn, đều là một người vì lợi riêng, tàn nhẫn và không có tình người!
"Là như thế nào?" Nạp Lan Tĩnh hơi nhíu mày, Khôn Ninh cung này chính là cung điện của Hoàng hậu, dĩ nhiên nếu so với cung điện khác thì hoa lệ, lộng lẫy hơn, nhưng lại có thể thế nào, ngược lại Nạp Lan Tĩnh cũng không cam để cho có chuyện gì xảy ra, dù sao Kiếm Thiếu Phong đã bị nặng như vậy, cho dù là có cái tâm tư kia thì cũng không có thể lực để làm!
"Rất hay!" Kiếm Thiếu Phong cười ha ha, quả nhiên Nạp Lan Tĩnh không giống những nử tử khác, nếu như là nữ tử tầm thường, hoặc là gương mặt bi thương không đồng ý, nàng đã từng trải qua tình yêu, hoặc là mừng rỡ, muốn ngồi lên vị trí tôn quý nhất, nhưng Nạp Lan Tĩnh lại bất đồng, ít nhất đến giờ hắn vẫn nhìn không ra tâm tư của Nạp Lan Tĩnh, từng câu từng chữ của nàng, mỗi một cái động tác đều không thể dùng ánh mắt của người thường để nhìn!
Ở vào loại tình cảnh không tốt như thế này vẫn có thể làm được sóng nước chẳng xao (ý nói không hoảng loạn, gợn sóng) cũng chỉ có một người Nạp Lan Tĩnh làm được, Kiếm Thiếu Phong nghĩ tới, thân thể không khỏi đi về phía trước mấy bước, thần kinh Lưu Thúy căng lên, mắt chăm chú nhìn chằm chằm theo bước chân của Kiếm Thiếu Phong, thấy hắn hoàn toàn không có ý dừng lại, trong lòng không khỏi dâng lên mấy phần hoảng hốt, "Hoàng thượng, thân thể tiểu thư khó chịu!" Lưu Thúy giang hai cánh tay ra, không khỏi ngăn cản người đang không ngừng đi về trước Kiếm Thiếu Phong!
"Cút!" Kiếm Thiếu Phong không vui trợn mắt nhìn Lưu Thúy một cái, trên mặt mang theo vài phần sát ý, cũng chỉ là một nô tài, nếu không phải nàng ta là người của Nạp Lan Tĩnh, sớm đã giết chết nàng ta rồi!
"Lưu Thúy, ngươi hãy lui ra sau đi!" Nạp Lan Tĩnh hơi nhíu mày một cái, Lưu Thúy trong ngày thường là một người thông minh, vào lúc này ngược lại lại nghĩ không thông, Kiếm Thiếu Phong bị thương nặng như vậy, nơi nào còn có cái tâm tư kia, có lẽ đây chính là bởi vì quan tâm sẽ bị loạn đi, Nạp Lan Tĩnh khẽ thở dài, suy cho cùng nàng sợ Lưu Thúy chịu một ít khổ!
"Tiểu thư!" Lưu Thúy không khỏi nâng lên giọng nói, tâm tư Kiếm Thiếu Phong đối với Nạp Lan Tĩnh trước kia cũng đã lộ ra, vào lúc này không có Kiếm Thiếu Niệm bảo vệ Nạp Lan Tĩnh, nếu nói ở trong lòng của Lưu Thúy nói không lo lắng là giả, chỉ là nhìn ánh mắt Nạp Lan Tĩnh kiên định như vậy, tuy rằng có muôn vàn không muốn, vẫn lui ra!
"Tay như búp măng, da trắng nõn nà, cổ cao ngó sen, răng như hạt bầu, trán cao mày ngài, khéo cười tươi đẹp làm sao, mắt xinh sáng ngời." (đây chắc đang miêu tả người đẹp như đồ ăn hả???) Kiếm Thiếu Phong thật khẽ ngâm tụng (miêu tả ví von), luôn cảm thấy dù dùng từ ngữ hoa lệ, lời lẽ văn hoa đi nữa cũng không được với một phần vạn vẻ đẹp của Nạp Lan Tĩnh, nhưng mặc dù hắn khen ngợi Nạp Lan Tĩnh như vậy, trên mặt Nạp Lan Tĩnh cũng không có bất kỳ biểu tình gì!
Kiếm Thiếu Phong không khỏi dâng lên mấy phần cảm giác thất bại, trong lúc bất chợt hắn hi vọng có thể nhìn thấy dáng vẻ Nạp Lan Tĩnh mất khống chế, trước kia hắn luôn thưởng thức nữ nhân thông minh, nữ nhân dù cho núi Thái sơn có sập ở trước mặt cũng không biến sắc, nhưng bây giờ lại hi vọng Nạp Lan Tĩnh không cần thông minh như vậy, như vậy hắn có thể dễ dàng có được Nạp Lan Tĩnh!
Bỗng nhiên, Kiếm Thiếu Phong đưa tay nâng cằm Nạp Lan Tĩnh lên, trong ánh mắt mang theo vài phần kích động muốn chiếm làm của riêng! Dầu ngón tay Kiếm Thiếu Phong lạnh lẽo, truyền tới trên người của Nạp Lan Tĩnh, Nạp Lan Tĩnh cũng chỉ cảm thấy ghê tởm, hận không thể giẫm nát tay hắn, nhưng nàng cũng chỉ khẽ liếc mắt một cái, không giống thẹn thùng, giống như không muốn nhìn thấy Kiếm Thiếu Phong, nhưng cũng không có phản kháng!
Kiếm Thiếu Phong không khỏi dâng lên mấy phần cảm giác thất bại, hắn cho rằng mình làm vậy với Nạp Lan Tĩnh, nàng sẽ thay đổi sắc mặt, sẽ kinh ngạc, sẽ mất khống chế, thật không nghĩ đến vẫn là vẻ mặt nhàn nhạt như cũ này, "Ngươi thật là đẹp!" Kiếm Thiếu Phong chợt nhỏ giọng, đưa thân thể càng ngày càng đến gần Nạp Lan Tĩnh, ở gần Nạp Lan Tĩnh cũng cảm nhận được hơi thở nặng nề của hắn phun ở trên mặt mình!
Trong mắt Nạp Lan Tĩnh không khỏi lóe ra mấy phần ý lạnh, "Trong cung không có người hầu hạ Hoàng thượng, ngược lại khiến Hoàng thượng bị uất ức!" Giọng Nạp Lan Tĩnh lành lạnh vang lên, trên mặt vẫn không có thay đổi gì, chỉ là lấy tay khẽ che mũi, giống như từ trong miệng Kiếm Thiếu Phong truyền đến có chút hôi thối!
"Ngươi!" Cuối cùng Kiếm Thiếu Phong cực kỳ tức giận, vốn tình hình có chút mờ ám trong lúc nhất thời cũng tiêu tán hết, hắn hung hăng nhìn chằm chằm Nạp Lan Tĩnh, nếu không phải thân thể hắn không khỏe, nhất định phải đè Nạp Lan Tĩnh ở phía dưới, để cho nàng ở dưới chính mình uốn éo rên rĩ, khóc cầu xin tha thứ!
Kiếm Thiếu Phong hừ lạnh một tiếng, tay lại chợt rút trâm ngọc trên đầu Nạp Lan Tĩnh ra, ba ngàn sơi tóc đen nhánh vào giờ khắc này tán lạc vô số, ánh mắt Kiếm Thiếu Phong trừng lớn, như vậy Nạp Lan Tĩnh ít đi mấy phần sắc bén, lại thêm mấy phần mềm mại đáng yêu của nữ tử, hắn không khỏi nhìn đến ngây người, giống như tức giận vừa nãy cũng biến mất không ít!
"Lưu Thúy, đi bưng cho Hoàng thượng chút nước đến đây!" Nạp Lan Tĩnh hoàn toàn không nhúc nhích, giống như không có nhìn thấy vẻ giận dữ của Kiếm Thiếu Phong, tự nhiên phân phó Lưu Thúy một tiếng!
"Dạ!" Lưu Thúy trong trẻo đáp một tiếng, phần môi mang theo chút nụ cười, lúc nãy Nạp Lan Tĩnh mắng chửi người thật sự là không mang theo một chữ thô tục nào!
"Ngươi!" Kiếm Thiếu Phong trợn mắt nhìn Nạp Lan Tĩnh một cái, trong lòng bực mình vô cùng, nhưng cũng tỉnh táo nhất thời, không khỏi xoay người rời đi! Cửa sau khi phát ra tiếng vang một hồi, cũng yên tĩnh thật lâu!
"Tiểu thư, cuối cùng là hắn đến đây làm cái gì?" Lưu Thúy thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng nhìn Kiếm Thiếu Phong lúc đi tức giận vô cùng, trong lòng không khỏi lo lắng Kiếm Thiếu Niệm, cũng không hiểu được sao hắn lại như vậy, nếu như Kiếm Thiếu Niệm xảy ra cái gì ngoài ý muốn, Nạp Lan Tĩnh chắc chắn rất đau lòng!
"Nếu như ta đoán không lầm, hắn chính là lợi dụng cây trâm này đi uy hiếp Thiếu Niệm!" Nạp Lan Tĩnh nói thật nhỏ một tiếng, ngược lại Kiếm Thiếu Phong cũng thông minh, sợ cả ngày hôm nay hắn hoàn toàn không có đi nhìn Kiếm Thiếu Niệm, đến bây giờ lại cầm cây trâm này ra mặt, khiến Kiếm Thiếu Niệm khổ đợi một ngày, để cho hắn không ngừng suy đoán, phòng tuyến trong lòng giảm xuống, mới có thể dễ dàng giao đồ ra hơn!
Nạp Lan Tĩnh không khỏi thở dài một cái, đêm này vừa mới bắt đầu, Kiếm Thiếu Niệm khó khăn lại mới chỉ vừa bắt đầu, "Tắt đèn đi!" Nạp Lan Tĩnh khoát tay áo, những ngọn đèn dầu này có sáng nữa cũng không thể chiếu sáng tim của mình, chẳng bằng cứ để tối tăm đi, để cho mình và hắn cùng nhau chịu đựng bóng tối vô biên này, lại nói Kiếm Thiếu Phong tối nay chắc sẽ không tới nữa hắn nhất định phải an bài xong để ngày mai lâm triều!
Cho dù đêm có bao nhiêu ám, lúc này bình minh tôn quý vẫn sẽ tới, sáng sớm, đủ loại quan lại bước vào cửa cung như thường ngày, trải qua một ngày sửa sang lại của Dương Quốc công, cuối cùng cũng nhìn không ra manh mối gì!
Chẳng được bao lâu, người của Dương phủ cũng kéo cung nhân của Khôn Ninh cung ra ngoài, cuối cùng Nạp Lan Tĩnh rất tò mò, cũng không biết những người này khi nào có thể nghĩ đến, thuốc này dược tính rất mạnh, đến mức khi dùng bữa, hiển nhiên sẽ có người đưa tới, mặc dù đồ ăn đơn giản, chỉ là lúc này cũng không có quyền lựa chọn, Nạp Lan Tĩnh vẫn giống như quá khứ đầu tiên là dùng ngân châm thử sau đó mới dùng, trái lại cũng không chút thay đổi!
Hôm nay từ sáng sớm đến bây giờ, vẫn luôn ở bên trong Khôn Ninh cung ngây người một ngày, nhìn sắc trời cũng có chút tối, Lưu Thúy nhanh chóng đốt tất cả nến trong Khôn Ninh cung lên, tiếng lửa cháy tí tách kia, trong cái cung điện yên tĩnh, cũng có mấy phần nhân khí, cho dù ánh nến có sáng ngời hơn nữa, cũng khó mà che giấu hết cái ý lạnh trong những ngày mùa thu này! Tối nay, sợ rằng trong hoàng cung này đây là một ngày sạch sẽ nhất, gió thu lạnh thổi, mang theo có chút âm trầm!
"Tiểu thư, nô tỳ đi mang một ít quần áo đến đây!" Lưu Thúy cũng cảm giác ra trong phòng này rất lạnh, vội vàng ra ngoài, cũng chỉ vì muốn lấy thêm mấy bộ quần áo cho Nạp Lan Tĩnh, lại nói nơi đây suy cho cùng cũng là cung điện của Mạnh Vi, Nạp Lan Tĩnh không định nằm ở trên giường Mạnh Vi để nghỉ ngơi, đêm lại còn rất dài, nàng làm nô tài da dày thịt béo có bị đông lạnh cả đêm cũng không có gì đáng lo, nhưng thân thể Nạp Lan Tĩnh đáng ngàn vàng, sao có thể nhận loại tội này được!
"Không cần, tìm tới vài món ở trong phòng này là được!" Nạp Lan Tĩnh hơi cong môi một cái, đương nhiên nàng hiểu Lưu Thúy nghĩ gì, nhưng bây giờ sắc trời tối đã như vậy, bên ngoài cũng không có mấy người, hơn nữa đều là người của Dương phủ, Kiếm Thiếu Phong bằng lòng giữ lại mạng của mình, nhưng Dương Quốc công chỉ ước gì mình chết đi, nếu như Lưu Thúy một mình ra ngoài, gặp phải Dương Quốc công thì làm gì còn mạng để sống, rốt cuộc đây cũng là vấn đề không ai lường trước được, hôm nay cũng không cần để ý nhiều như vậy!
"Dạ!" Lưu Thúy phúc phúc (hành lễ), liền tìm mấy món áo khoác của Mạnh Vi, lư hương ở trong phòng cũng không có ai thêm, vào lúc này cũng đều tắt, đại điện trống rỗng, cũng lộ ra mùi vị nguyên thủy (ban đầu) nhất!
Cửa két một tiếng bị người mở ra, vào lúc này tạo ra tiếng vang lớn khác thường, trên mặt Lưu Thúy tràn đầy cảnh giác nhìn bên ngoài, thấy là Kiếm Thiếu Phong đi vào, thân thể không khỏi bảo vệ ở trước mặt Nạp Lan Tĩnh!
"Như thế nào, Khôn Ninh cung này có lộng lẫy hay không?" Ngược lại sắc mặt Kiếm Thiếu Phong so với sáng sớm hôm nay khá hơn chút, đại khái gọi là người gặp chuyện tốt tinh thần đều thoải mái, giọng điệu của hắn mang theo chút hài lòng, có lẽ hắn cho rằng Nạp Lan Tĩnh cũng giống như hắn, đều là một người vì lợi riêng, tàn nhẫn và không có tình người!
"Là như thế nào?" Nạp Lan Tĩnh hơi nhíu mày, Khôn Ninh cung này chính là cung điện của Hoàng hậu, dĩ nhiên nếu so với cung điện khác thì hoa lệ, lộng lẫy hơn, nhưng lại có thể thế nào, ngược lại Nạp Lan Tĩnh cũng không cam để cho có chuyện gì xảy ra, dù sao Kiếm Thiếu Phong đã bị nặng như vậy, cho dù là có cái tâm tư kia thì cũng không có thể lực để làm!
"Rất hay!" Kiếm Thiếu Phong cười ha ha, quả nhiên Nạp Lan Tĩnh không giống những nử tử khác, nếu như là nữ tử tầm thường, hoặc là gương mặt bi thương không đồng ý, nàng đã từng trải qua tình yêu, hoặc là mừng rỡ, muốn ngồi lên vị trí tôn quý nhất, nhưng Nạp Lan Tĩnh lại bất đồng, ít nhất đến giờ hắn vẫn nhìn không ra tâm tư của Nạp Lan Tĩnh, từng câu từng chữ của nàng, mỗi một cái động tác đều không thể dùng ánh mắt của người thường để nhìn!
Ở vào loại tình cảnh không tốt như thế này vẫn có thể làm được sóng nước chẳng xao (ý nói không hoảng loạn, gợn sóng) cũng chỉ có một người Nạp Lan Tĩnh làm được, Kiếm Thiếu Phong nghĩ tới, thân thể không khỏi đi về phía trước mấy bước, thần kinh Lưu Thúy căng lên, mắt chăm chú nhìn chằm chằm theo bước chân của Kiếm Thiếu Phong, thấy hắn hoàn toàn không có ý dừng lại, trong lòng không khỏi dâng lên mấy phần hoảng hốt, "Hoàng thượng, thân thể tiểu thư khó chịu!" Lưu Thúy giang hai cánh tay ra, không khỏi ngăn cản người đang không ngừng đi về trước Kiếm Thiếu Phong!
"Cút!" Kiếm Thiếu Phong không vui trợn mắt nhìn Lưu Thúy một cái, trên mặt mang theo vài phần sát ý, cũng chỉ là một nô tài, nếu không phải nàng ta là người của Nạp Lan Tĩnh, sớm đã giết chết nàng ta rồi!
"Lưu Thúy, ngươi hãy lui ra sau đi!" Nạp Lan Tĩnh hơi nhíu mày một cái, Lưu Thúy trong ngày thường là một người thông minh, vào lúc này ngược lại lại nghĩ không thông, Kiếm Thiếu Phong bị thương nặng như vậy, nơi nào còn có cái tâm tư kia, có lẽ đây chính là bởi vì quan tâm sẽ bị loạn đi, Nạp Lan Tĩnh khẽ thở dài, suy cho cùng nàng sợ Lưu Thúy chịu một ít khổ!
"Tiểu thư!" Lưu Thúy không khỏi nâng lên giọng nói, tâm tư Kiếm Thiếu Phong đối với Nạp Lan Tĩnh trước kia cũng đã lộ ra, vào lúc này không có Kiếm Thiếu Niệm bảo vệ Nạp Lan Tĩnh, nếu nói ở trong lòng của Lưu Thúy nói không lo lắng là giả, chỉ là nhìn ánh mắt Nạp Lan Tĩnh kiên định như vậy, tuy rằng có muôn vàn không muốn, vẫn lui ra!
"Tay như búp măng, da trắng nõn nà, cổ cao ngó sen, răng như hạt bầu, trán cao mày ngài, khéo cười tươi đẹp làm sao, mắt xinh sáng ngời." (đây chắc đang miêu tả người đẹp như đồ ăn hả???) Kiếm Thiếu Phong thật khẽ ngâm tụng (miêu tả ví von), luôn cảm thấy dù dùng từ ngữ hoa lệ, lời lẽ văn hoa đi nữa cũng không được với một phần vạn vẻ đẹp của Nạp Lan Tĩnh, nhưng mặc dù hắn khen ngợi Nạp Lan Tĩnh như vậy, trên mặt Nạp Lan Tĩnh cũng không có bất kỳ biểu tình gì!
Kiếm Thiếu Phong không khỏi dâng lên mấy phần cảm giác thất bại, trong lúc bất chợt hắn hi vọng có thể nhìn thấy dáng vẻ Nạp Lan Tĩnh mất khống chế, trước kia hắn luôn thưởng thức nữ nhân thông minh, nữ nhân dù cho núi Thái sơn có sập ở trước mặt cũng không biến sắc, nhưng bây giờ lại hi vọng Nạp Lan Tĩnh không cần thông minh như vậy, như vậy hắn có thể dễ dàng có được Nạp Lan Tĩnh!
Bỗng nhiên, Kiếm Thiếu Phong đưa tay nâng cằm Nạp Lan Tĩnh lên, trong ánh mắt mang theo vài phần kích động muốn chiếm làm của riêng! Dầu ngón tay Kiếm Thiếu Phong lạnh lẽo, truyền tới trên người của Nạp Lan Tĩnh, Nạp Lan Tĩnh cũng chỉ cảm thấy ghê tởm, hận không thể giẫm nát tay hắn, nhưng nàng cũng chỉ khẽ liếc mắt một cái, không giống thẹn thùng, giống như không muốn nhìn thấy Kiếm Thiếu Phong, nhưng cũng không có phản kháng!
Kiếm Thiếu Phong không khỏi dâng lên mấy phần cảm giác thất bại, hắn cho rằng mình làm vậy với Nạp Lan Tĩnh, nàng sẽ thay đổi sắc mặt, sẽ kinh ngạc, sẽ mất khống chế, thật không nghĩ đến vẫn là vẻ mặt nhàn nhạt như cũ này, "Ngươi thật là đẹp!" Kiếm Thiếu Phong chợt nhỏ giọng, đưa thân thể càng ngày càng đến gần Nạp Lan Tĩnh, ở gần Nạp Lan Tĩnh cũng cảm nhận được hơi thở nặng nề của hắn phun ở trên mặt mình!
Trong mắt Nạp Lan Tĩnh không khỏi lóe ra mấy phần ý lạnh, "Trong cung không có người hầu hạ Hoàng thượng, ngược lại khiến Hoàng thượng bị uất ức!" Giọng Nạp Lan Tĩnh lành lạnh vang lên, trên mặt vẫn không có thay đổi gì, chỉ là lấy tay khẽ che mũi, giống như từ trong miệng Kiếm Thiếu Phong truyền đến có chút hôi thối!
"Ngươi!" Cuối cùng Kiếm Thiếu Phong cực kỳ tức giận, vốn tình hình có chút mờ ám trong lúc nhất thời cũng tiêu tán hết, hắn hung hăng nhìn chằm chằm Nạp Lan Tĩnh, nếu không phải thân thể hắn không khỏe, nhất định phải đè Nạp Lan Tĩnh ở phía dưới, để cho nàng ở dưới chính mình uốn éo rên rĩ, khóc cầu xin tha thứ!
Kiếm Thiếu Phong hừ lạnh một tiếng, tay lại chợt rút trâm ngọc trên đầu Nạp Lan Tĩnh ra, ba ngàn sơi tóc đen nhánh vào giờ khắc này tán lạc vô số, ánh mắt Kiếm Thiếu Phong trừng lớn, như vậy Nạp Lan Tĩnh ít đi mấy phần sắc bén, lại thêm mấy phần mềm mại đáng yêu của nữ tử, hắn không khỏi nhìn đến ngây người, giống như tức giận vừa nãy cũng biến mất không ít!
"Lưu Thúy, đi bưng cho Hoàng thượng chút nước đến đây!" Nạp Lan Tĩnh hoàn toàn không nhúc nhích, giống như không có nhìn thấy vẻ giận dữ của Kiếm Thiếu Phong, tự nhiên phân phó Lưu Thúy một tiếng!
"Dạ!" Lưu Thúy trong trẻo đáp một tiếng, phần môi mang theo chút nụ cười, lúc nãy Nạp Lan Tĩnh mắng chửi người thật sự là không mang theo một chữ thô tục nào!
"Ngươi!" Kiếm Thiếu Phong trợn mắt nhìn Nạp Lan Tĩnh một cái, trong lòng bực mình vô cùng, nhưng cũng tỉnh táo nhất thời, không khỏi xoay người rời đi! Cửa sau khi phát ra tiếng vang một hồi, cũng yên tĩnh thật lâu!
"Tiểu thư, cuối cùng là hắn đến đây làm cái gì?" Lưu Thúy thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng nhìn Kiếm Thiếu Phong lúc đi tức giận vô cùng, trong lòng không khỏi lo lắng Kiếm Thiếu Niệm, cũng không hiểu được sao hắn lại như vậy, nếu như Kiếm Thiếu Niệm xảy ra cái gì ngoài ý muốn, Nạp Lan Tĩnh chắc chắn rất đau lòng!
"Nếu như ta đoán không lầm, hắn chính là lợi dụng cây trâm này đi uy hiếp Thiếu Niệm!" Nạp Lan Tĩnh nói thật nhỏ một tiếng, ngược lại Kiếm Thiếu Phong cũng thông minh, sợ cả ngày hôm nay hắn hoàn toàn không có đi nhìn Kiếm Thiếu Niệm, đến bây giờ lại cầm cây trâm này ra mặt, khiến Kiếm Thiếu Niệm khổ đợi một ngày, để cho hắn không ngừng suy đoán, phòng tuyến trong lòng giảm xuống, mới có thể dễ dàng giao đồ ra hơn!
Nạp Lan Tĩnh không khỏi thở dài một cái, đêm này vừa mới bắt đầu, Kiếm Thiếu Niệm khó khăn lại mới chỉ vừa bắt đầu, "Tắt đèn đi!" Nạp Lan Tĩnh khoát tay áo, những ngọn đèn dầu này có sáng nữa cũng không thể chiếu sáng tim của mình, chẳng bằng cứ để tối tăm đi, để cho mình và hắn cùng nhau chịu đựng bóng tối vô biên này, lại nói Kiếm Thiếu Phong tối nay chắc sẽ không tới nữa hắn nhất định phải an bài xong để ngày mai lâm triều!
Cho dù đêm có bao nhiêu ám, lúc này bình minh tôn quý vẫn sẽ tới, sáng sớm, đủ loại quan lại bước vào cửa cung như thường ngày, trải qua một ngày sửa sang lại của Dương Quốc công, cuối cùng cũng nhìn không ra manh mối gì!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.