Chương 351: Đại Kết Cục 2
Trầm Hoan
03/02/2021
Nạp Lan Tĩnh không khỏi ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Kiếm Thiếu Niệm, hắn
vốn thông minh, chút tâm tư của tiểu cô nương sao có thể lừa gạt được
hắn, nếu như trước kia, tất nhiên Nạp Lan Tĩnh cảm tạ hắn lên tiếng bảo
vệ mình, nhưng bây giờ phần tình cảm này cũng khiến Nạp Lan Tĩnh không
tin được.
Hai mắt Phạm Âm mở to, cắn răng thật chặt, ngay cả nơi đó truyền tới mùi máu tươi cũng không phát hiện, nhiều năm cố gắng như vậy, nhưng so ra vẫn luốn kém lời ngon tiếng ngọt của nàng ta (Nạp Lan Tĩnh), "Ta không đói bụng, các ngươi dùng cơm trước đi!" Phạm Âm chợt đứng lên, hoảng hốt bỏ đi ra ngoài, chỉ sợ khiến Nạp Lan Tĩnh nhìn thấy nàng không thể kìm nén nước mắt, cười nhạo sự bất lực của nàng!
Phạm Âm rời đi, ngược lại trong phòng có vẻ rất an tĩnh, dường như Nạp Lan Tĩnh cùng Kiếm Thiếu Niệm cũng chẳng ai muốn đánh vỡ phần yên lặng này, lẳng lặng, thế nhưng thỉnh thoảng sẽ truyền đến âm thanh chiếc đũa đụng nhau.
Thật lâu sau, đột nhiên Kiếm Thiếu Niệm đứng dậy, ôm Nạp Lan Tĩnh vào trong ngực, nhấc chân liền đi về phía nội thất, Nạp Lan Tĩnh chỉ yên lặng tựa vào lồng ngực của hắn, nhưng cũng không cảm thấy ấm áp như trước kia nữa, Nạp Lan Tĩnh tự giễu cười cười, sống hai đời, đến cuối cùng vẫn nhìn không ra một chữ tình!
Kiếm Thiếu Niệm thận trọng đặt Nạp Lan Tĩnh lên giường, nhưng ánh mắt càng phát ra nóng rực, trong giây lát hắn đứng dậy đè lên người Nạp Lan Tĩnh, đôi môi nóng bỏng dường như muốn làm tan chảy Nạp Lan Tĩnh .
"Vương Gia ngươi không phải cảm giác mình bẩn sao?" Đột nhiên Nạp Lan Tĩnh cười khẽ một tiếng, hai mắt mở thật to, vào lúc này lại càng toát lên vẻ sáng rỡ!
Thân thể Kiếm Thiếu Niệm dừng lại, tất cả nhiệt tình vào giờ khắc này giống như bị nước lạnh tưới sạch sẽ."Tĩnh nhi, ta chưa bao giờ phụ nàng!" Thật lâu sau Kiếm Thiếu Niệm thở dài một cái, giống như là muốn bảo đảm cái gì!
Nhưng không nghĩ Nạp Lan Tĩnh nghe thấy lời Kiếm Thiếu Niệm nói, ý cười trên mặt càng phát dày đặc, ngay cả ánh mắt đùa cợt kia cũng không che giấu chút nào, hứng thú nhìn chằm chằm Kiếm Thiếu Niệm, "Như vậy xin hỏi Vương Gia, cái gì gọi là phụ, hay chỉ là trái ôm phải ấp thê thiếp thành đoàn sao?"
Giọng nói Nạp Lan Tĩnh rất nhẹ, giống như là cuộc nói chuyện thủ thỉ giữa người tình với nhau. Thông minh như Kiếm Thiếu Niệm, thì có thể nào không hiểu ý Nạp Lan Tĩnh nói chứ, đúng là vẫn còn hận hắn năm năm trước đã rời khỏi. Ngón tay Kiếm Thiếu Niệm nhẹ nhàng vẽ hình dáng của Nạp Lan Tĩnh "Tĩnh nhi, năm năm trước ta có nỗi khổ tâm riêng của ta ."
Nạp Lan Tĩnh cười lạnh một tiếng, cái gì gọi là nỗi khổ tâm, đó là dã tâm cao ngất, hoặc là cái khác. Nạp Lan Tĩnh chợt cảm thấy nhiều lời vô ích, có lẽ người nam nhân này nàng chưa bao giờ hiểu rõ, nàng chợt đẩy Kiếm Thiếu Niệm ra, Kiếm Thiếu Niệm không có phòng bị, chỉ cảm thấy thân thể tê rần, liền rơi xuống.
Nạp Lan Tĩnh ngồi dậy, sửa sang lại y phục, vẻ mặt không chút thay đổi đi ra ngoài, ban đêm gió vẫn ấm như cũ, nhưng Nạp Lan Tĩnh lại cảm thấy lạnh vô cùng, trở lại viện của mình, Nạp Lan Tĩnh sai người chuẩn bị tắm rửa. Cánh hoa phát ra mùi thơm thoang thoảng, nhưng Nạp Lan Tĩnh lại cảm thấy mình rất bẩn, cho đến khi da cũng trở nên trắng bệch, nàng mới đứng lên .
Sáng sớm ngày thứ hai, Nạp Lan Tĩnh vừa ở trong viện của mình dùng đồ ăn sáng, liền có hạ nhân tới bẩm báo, nói là Phạm Âm cô nương cầu kiến, Nạp Lan Tĩnh không khỏi cau mày, chút tâm tư kia của Phạm Âm nàng ngược lại rõ ràng, lúc này nàng ta nên hao tâm tốn sức lấy lòng Kiếm Thiếu Niệm, mà không phải đến viện của mình, chẳng lẽ là tới thị uy? Nạp Lan Tĩnh cũng chỉ chần chờ chốc lát, liền để cho nàng đi vào!
Hôm nay Phạm Âm mặc một bộ váy tương phi (Yêu Tà: cũng không hiểu là váy gì nữa), khác với hôm qua, hôm nay trang phục hơi có vẻ hơi trầm ổn và uy nghiêm."Phạm Âm gặp qua Vương phi nương nương!" Phạm Âm khẽ nhún người, cũng không chờ Nạp Lan Tĩnh nói chuyện trực tiếp đứng thẳng lên, giống như vừa rồi nàng cũng chỉ làm dáng một chút thôi!
"Phạm Âm cô nương khách khí, những năm này còn phải cảm ơn Phạm Âm cô nương đã chăm sóc cho Vương Gia, nếu không phải Phạm Âm cô nương không để ý tới thế tục, có lẽ Vương Gia cũng không thể trở lại nhanh như vậy." Nạp Lan Tĩnh cười nhạt một tiếng, loại trò chơi ngôn ngữ này nàng cũng đã chơi lúc còn nhỏ, chút tâm tư của Phạm Âm, sao có thể qua được Nạp Lan Tĩnh.
Cũng chỉ là một câu nói đơn giản, lại làm cho mặt của Phạm Âm lúc đỏ lúc trắng. Lúc trước Kiếm Thiếu Niệm Niệm rời đi vì chữa trị chuyện không có con nối dõi, nàng một cô nương chưa lấy chồng, cho dù là sư muội của Kiếm Thiếu Niệm thì như thế nào, cùng rời đi năm năm là không thích hợp. Phạm Âm rất muốn nói Kiếm Thiếu Niệm sẽ thú nàng, nhưng hôm qua thái độ của Kiếm Thiếu Niệm đối với nàng, kẻ ngu cũng có thể nhìn ra hoàn toàn không có ý đối với nàng!
Phạm Âm nắm tay thật chặt, thấy nụ cười của Nạp Lan Tĩnh vô cùng chói mắt, rất muốn đi lên xé nát vẻ mặt hả hê của Nạp Lan Tĩnh, nhưng nàng không thể. Lúc lâu sau Phạm Âm cười một tiếng, "Lời này của Vương phi nương nương khách khí rồi, ở trong lòng Phạm Âm sư huynh giống như ca ca, đừng nói là hy sinh này, cho dù muốn mệnh của Phạm Âm, Phạm Âm cũng sẽ không có nửa câu không muốn!"
"Như thế chính là phúc khí của Vương gia!" Nạp Lan Tĩnh cực kỳ nghiêm túc gật đầu một cái, giống như cực kỳ tin tưởng lời Phạm Âm nói, nhưng càng như thế liền càng cảm thấy lời của Phạm Âm nói không đáng tin.
Nụ cười của Phạm Âm có chút không nén được giận, nàng hít một hơi thật sâu, mới ép được lửa giận trong lòng mình xuống."Phạm Âm năm năm không trở lại kinh thành, sáng nay nghe thấy ngoài cửa rất ồn ào, không biết xảy ra ra chuyện gì, muốn mời Vương phi cùng nhau đi xem một chút, không biết Vương phi có rảnh không?"
"Phạm Âm cô nương đã mở miệng, ta nào có đạo lý không theo?" Nạp Lan Tĩnh cười một tiếng, mặc dù không biết trong hồ lô của Phạm Âm bán thuốc gì, nhưng cũng không nghĩ lùi bước. Thu Nguyệt đứng phía sau Nạp Lan Tĩnh, cẩn thận bảo vệ Nạp Lan Tĩnh, chỉ sợ Phạm Âm sẽ ra tay tổn thương Nạp Lan Tĩnh, về phần bên ngoài xảy ra chuyện gì, trong phủ này đều là người của Kiếm Thiếu Niệm, lại không người nào bẩm báo cho nàng bẩm. Sau khi Lưu Thúy chết những việc hầu hạ Nạp Lan Tĩnh trong ngày thường đều rơi vào trên người một mình nàng, tự nhiên có một số việc không có biết sớm được giống như trước kia.
Gần đến cửa chính, đã nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài rất lớn, càng đi gần tới, âm thanh càng rõ ràng, thế nhưng đều là tiếng xin Kiếm Thiếu Niệm lên ngôi.
Cửa chính Vương phủ mở rộng, chỉ thấy Kiếm Thiếu Niệm đứng ở chính giữa không ngừng nói gì đó, mà ngoài cửa lại quỳ đầy người đen kịt một mảnh, có quan viên triều đình, có dân chúng kinh thành, đều không ngừng khấu đầu ở đây.
"Sư huynh ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, rốt cuộc chờ được đến hôm nay!" Tự nhiên Phạm Âm nói một câu, hình như không có nhìn thấy sắc mặt Nạp Lan Tĩnh thay đổi đỏ bừng, trong giọng nói tràn đầy mừng rỡ.
Sắc mặt Nạp Lan Tĩnh trầm xuống, tâm cũng lạnh vô cùng, quân phản loạn đã đến bên ngoài kinh thành, tự nhiên dân chúng sẽ khủng hoảng không dứt. Lúc này Kiếm Thiếu Niệm giống như một vị thần, khuấy đảo quân phản loạn, trở thành hy vọng của tất cả dân chúng. Hơn nữa trong cung truyền đến tin tức Hoàng đế đã băng hà, Nhiếp Chính vương lại ở biên quan phía xa, trong cung không người nào trấn giữ, Kiếm Nghi còn nhỏ, tự có thể không chịu nổi trách nhiệm nặng nề liên quan đến sinh tử tồn vong, Kiếm Thiếu Niệm lên ngôi dĩ nhiên là kết quả tốt nhất.
Không trách được Kiếm Thiếu Niệm vẫn không vào cung, này ngôi vị Hoàng đế đã sớm trong kế hoạch của hắn, hiện tại lên ngôi cũng tự sao nói là thuận theo dân ý. Không trách được lúc trước nàng không cùng Kiếm Thiếu Phong tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế này, ban đầu nếu hắn cố ý cùng Kiếm Thiếu Phong tranh phong, ngồi lên ngôi vị Hoàng đế, lòng dân không yên, cũng sẽ không lâu dài, không như bây giờ còn ai dám nói Kiếm Thiếu Niệm là một sát tinh!
Nạp Lan tĩnh càng nghĩ càng thấy tâm lạnh, biên quan chiến loạn, quân phản loạn công thành, chuyện này giống như không có mối liên hệ quá lớn, nhưng ngẫm nghĩ lại, nếu không phải có chuyện khéo như vậy, sao Kiếm Thiếu Niệm lại có thể thuận lợi như vậy, có một số việc dường như đã sáng tỏ, Nạp Lan tĩnh cười khổ một tiếng, cho dù nàng có nguyện ý chấp nhận hay không, sự thật cũng đặt ở trước mắt, năm năm trước đại cục đã định, Kiếm Thiếu Niệm lợi dụng mình giúp hắn bảo vệ giang sơn! Tất cả cố gắng, nhưng cũng chỉ vì người khác làm giá y không công.
Phạm Âm hả hê nhìn Nạp Lan Tĩnh, hình như vô cùng hưởng thụ, "Vương phi nương nương, nếu sư huynh làm Hoàng đế, ngươi chính là phi tần hậu cung, đến lúc đó có thể uy phong hơn nhiều so với vị trí Vương phi này!" Phạm Âm cố ý lại gần nói, Nạp Lan Tĩnh càng không muốn nghe, mình càng phải không ngừng nhắc tới.
Trong mắt Nạp Lan Tĩnh chợt dâng lên ý lạnh nồng đậm, chỉ nghe một âm thanh trong trẻo, tay Nạp Lan Tĩnh nặng nề đánh vào trên mặt Phạm Âm." Đại sự Quốc gia sao có thể để ngươi ở đây nói xằng nói bậy, Vương Gia hồi kinh không lâu, nếu như bởi vì ngươi mà bị người gièm pha, Bổn Vương phi nhất định không tha cho ngươi!" Nạp Lan Tĩnh lạnh lùng quăng cho Phạm Âm một cái liếc mắt, trong mắt tất cả đều là nồng đậm giễu cợt.
"Ngươi!" Phạm Âm tức giận vô cùng, từ nhỏ đến lớn có khi nào phải chịu khuất nhục như vậy, một tay thành trảo, liền nhào về phía Nạp Lan Tĩnh, Thu Nguyệt ở một bên hết sức chú ý, Phạm Âm còn chưa tới trước mặt Nạp Lan Tĩnh, liền bị Thu Nguyệt cản ngược lại, Nạp Lan Tĩnh chỉ lạnh lùng đứng ở nơi đó. Giống như không có chút nào lo lắng Thu Nguyệt sẽ xảy ra chuyện.
Thị vệ Vương phủ nghe được tiếng đánh nhau đều đuổi tới đây, nhưng nhất thời ai cũng không dám tùy tiện lên trước, tuy nói Phạm Âm là tiểu sư muội của Kiếm Thiếu Niệm, trong ngày thường cũng cực kỳ yêu thương, hễ ai ở cùng Kiếm Thiếu Niệm lâu mọi người đều rõ ràng, Kiếm Thiếu Niệm đối với Nạp Lan Tĩnh mới gọi là cưng chiều. Phạm Âm thấy tất cả mọi người đứng ở một bên, không có một người nguyện ý giúp mình, trong lòng càng thêm rất tức giận, chiêu thức đánh ra càng thêm tàn nhẫn."A!" Chợt Phạm Âm hô to một tiếng, động tác trên tay chậm lại. Bị Thu Nguyệt tung người một cái đánh ngã trên mặt đất, đến lúc này mọi người có chút nghi ngờ, nhìn tình hình vừa rồi Phạm Âm chiếm lợi thế, làm sao đột nhiên ngã xuống đất? Lại chỉ thấy Phạm Âm nằm trên mặt đất, tay che gò má của mình, mắt tức giận nhìn chằm chằm Nạp Lan tĩnh, "Đồ tiều nhân Nạp Lan Tĩnh nhà ngươi, ngươi đã động tay chân gì?" Nàng vừa nói tay vừa khổ sở ôm mặt.
Nhìn xuyên qua khe hở tay nàng, khiến mọi người nhìn rõ ràng, chỗ mặt vừa chịu qua một cái tát, vào lúc này một mảnh đỏ bừng, còn nổi lên một cái mụn, đoán rằng tiếng kêu thảm thiết lúc nãy, chính bởi vì gương mặt đau đớn thôi.
"Làm càn " Thu Nguyệt quát một tiếng, một cước liền đạp ở trên người của Phạm Âm, Phạm Âm không chịu nổi nhếch nhác nằm trên mặt đất.
"Nạp Lan Tĩnh ngươi sẽ có báo ứng!" Phạm Âm lên án mạnh mẽ, ngoài miệng không yếu thế chút nào. Thu Nguyệt nhíu mày thật chặt, dưới chân càng thêm ra sức, Phạm Âm đau vô cùng, lại cố không kêu ra tiếng.
Nạp Lan Tĩnh hừ lạnh một tiếng, chậm rãi đi tới, chân vừa đúng dẫm lên ngón tay của Phạm Âm, hơi cúi đầu xuống, "Tục danh của Bổn Vương phi dao có thể để một nô tài như ngươi có thể gọi thẳng!" Giọng nói Nạp Lan Tĩnh cũng không lớn, lại đủ để cho mỗi người ở đây đều nghe rõ ràng.
Kiếm Thiếu Niệm vừa nghĩ lần hồi kinh ắt sẽ đoạt ngôi vị Hoàng đế, dĩ nhiên Nạp Lan Tĩnh sẽ nghĩ biện pháp lôi kéo thế lực. Hôm nay bên ngoài Vương phủ xảy ra chuyện lớn như vậy, nàng làm Vương phi cũng không hiểu rõ tình hình, mà Phạm Âm lại rất rõ ràng, hôm nay Nạp Lan Tĩnh chính là muốn giết gà dọa khỉ, để cho mọi người ở đây nhìn một chút đến cuối cùng ai mới là chủ tử.
"Phát sinh chuyện gì?" Kiếm Thiếu Niệm mới vừa xử lý xong chuyện ngoài cửa, liền thấy nhìn bên này đứng đầy người, không khỏi đi tới. Nghe được tiếng của Kiếm Thiếu Niệm, bọn hạ nhân vội vàng quỳ xuống hành lễ, cũng chỉ có Nạp Lan Tĩnh cùng Thu Nguyệt vẫn đứng nguyên dạng ."Sư huynh cứu ta!" Phạm Âm nhìn thấy Kiếm Thiếu Niệm tới đây, không khỏi cao giọng cầu cứu. Trong lúc nhất thời tất cả kiên cường đều biến mất không thấy, nước mắt theo gương mặt, từng giọt rơi trên mặt đất.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Kiếm Thiếu Niệm không vui cau mày, mắt chăm chú nhìn chằm chằm Nạp Lan Tĩnh, như muốn từ trên mặt của nàng nhìn ra chút đầu mối.
"Sư huynh, Nạp Lan Tĩnh phá hủy mặt của ta, cầu xin sư huynh vì ta làm chủ!" Phạm Âm cắn răng, nước mắt càng chảy, theo Kiếm Thiếu Niệm tới đây, nàng nhìn thấy mình chịu uất ức lớn như vậy mà không có tới cứu mình, lại hỏi thăm Nạp Lan Tĩnh, cho dù nàng có nguyện ý tin tưởng hay không, cuối cùng nàng cũng thua, chỉ là thua không cam lòng.
"Đủ rồi!" Kiếm Thiếu Niệm chợt nâng cao giọng, lạnh lùng nhìn Phạm Âm."Tĩnh nhi là tẩu tẩu của ngươi, cũng là Vương phi của Đại Dung, Hoàng hậu tương lai, ngươi lại không kiêng kỵ, dám gọi thẳng tục danh của Tĩnh nhi tục danh, nếu còn có lần sau, Bổn vương lại càng không tha cho, người đâu, lôi nàng đi xuống, đánh 20 đại bản!" Kiếm Thiếu Niệm xoay người sang chỗ khác, không hề xem mặt của Phạm Âm. Hôm nay bá quan văn võ còn ở bên ngoài phủ, hắn cố ý phân phó không cần nói cho Nạp Lan Tĩnh, tránh cho nàng không vui, nhưng bây giờ Nạp Lan Tĩnh cùng Phạm Âm cùng xuất hiện ở nơi này, nghĩ cũng biết đã xảy ra chuyện tốt gì.
"Sư huynh! Ngươi thật là ác độc, thật là lòng dạ độc ác!" Giờ khắc này đột nhiên Phạm Âm cảm thấy thân thể không đau, trong lồng lại đau vô cùng, mặc dù nàng biết nàng đã thua, thật không nghĩ đến lại thất bại thê thảm như vậy.
Thu Nguyệt giơ chân lên, khiến thị vệ dẫn Phạm Âm đi, nhìn Nạp Lan Tĩnh hướng về phía Kiếm Thiếu Niệm phúc thân, "Đa tạ Vương gia!" "Không cần, lập tức chuẩn bị vào cung!" Kiếm Thiếu Niệm khoát tay áo, thật sâu ngắm nhìn mặt của Nạp Lan Tĩnh, thật lâu phát tài ra một tiếng thở dài, liền xoay người rời đi.
Nạp Lan Tĩnh đứng thẳng người, nhìn dáng vẻ của Kiếm Thiếu Niệm. Như đã đồng ý lời những người đó, hiện tại vào cung sợ là vì chuẩn bị lên ngôi.
Trong sân cũng không có thứ gì quý trọng, mọi người cũng chỉ dọn dẹp một chút y phục trong ngày thường cần thay, Nạp Lan Tĩnh ngồi lên kiệu mềm, nhìn dọc theo đường đi đều có dân chúng đưa tiễn, trên mặt đều mang sắc mặt vui mừng, giống như bởi vì Kiếm Thiếu Niệm làm Hoàng đế mà kích động không thôi, lại nghĩ đến mình phí hết tâm sức nhưng chỉ đổi lại cho hắn một đời rạng rỡ.
Vào hoàng cung, Kiếm Thiếu Niệm trực tiếp đi Dưỡng Tâm điện, mà Nạp Lan Tĩnh cũng bị cung nhân sắp đặt vào Khôn Ninh cung, Nạp Lan Tĩnh vốn muốn hỏi xem Vận Ninh hiện tại ở nơi nào, nhưng đột nhiên lại cảm thấy hỏi thì như thế nào! Giang sơn này từ đầu đến cuối mình không có giúp tỷ ấy đoạt lấy.
Đến ban đêm, Kiếm Thiếu Niệm liền hạ thánh chỉ, hiện giờ quốc nạn trước mặt, hắn cũng không kịp làm theo cấp bậc lễ nghĩa, nhận ngọc tỷ thành Hoàng đế, phong cho Nạp Lan Tĩnh làm Hoàng hậu, thiên hạ này là của bọn họ, đất nước một ngày không thể thiếu vua, rốt cuộc ổn định ở ba ngày sau, thánh chỉ này vừa mới hạ, sau đó lại hạ tiếp một đạo thánh chỉ, đặc biệt truy phong Kiếm Thiếu Phong Là Đức Thiên Đại Thánh Vương, mà Kiếm Nghi là Thế tử, sau khi thành thân liền kế thừa Vương vị, Vận Ninh làm Đức Thiên Đại Thánh Vương phi, Đồng quý phi lại biến thành Trắc phi.
Kiếm Thiếu Niệm ra đạo thánh chỉ thứ ba, thế nhưng muốn ích thân đẩy lùi quân phản loạn, đối với chuyện này, Nạp Lan Tĩnh chưa bao giờ hoài nghi khả năng của Kiếm Thiếu Niệm, nói trắng ra đây tất cả đều là mưu kế của Kiếm Thiếu Niệm thôi!
"Thu Nguyệt, ngày mai ngươi xuất cung, thừa dịp khi Kiếm Thiếu Niệm mang binh ứng chiến ngươi cho người đưa tin cho Phụ vương ta, để cho ông nhất định phải giữ lại thế lực của mình, sợ không bao lâu quân đội Kiếm Thiếu Niệm sẽ đi biên quan rồi !" Nạp Lan Tĩnh khẽ nhíu mày một cái, hôm nay Kiếm Thiếu Niệm nhân cơ hội khống chế cả Đại Dung, sợ ngày sau sẽ gây bất lợi đối với Phụ vương!
"Dạ!" Thu Nguyệt đáp một tiếng, trên mặt nặng nề, dĩ nhiên trong lòng hiểu chuyện này đối với Nạp Lan Tĩnh mà nói quan trọng đến cỡ nào!
Hai mắt Phạm Âm mở to, cắn răng thật chặt, ngay cả nơi đó truyền tới mùi máu tươi cũng không phát hiện, nhiều năm cố gắng như vậy, nhưng so ra vẫn luốn kém lời ngon tiếng ngọt của nàng ta (Nạp Lan Tĩnh), "Ta không đói bụng, các ngươi dùng cơm trước đi!" Phạm Âm chợt đứng lên, hoảng hốt bỏ đi ra ngoài, chỉ sợ khiến Nạp Lan Tĩnh nhìn thấy nàng không thể kìm nén nước mắt, cười nhạo sự bất lực của nàng!
Phạm Âm rời đi, ngược lại trong phòng có vẻ rất an tĩnh, dường như Nạp Lan Tĩnh cùng Kiếm Thiếu Niệm cũng chẳng ai muốn đánh vỡ phần yên lặng này, lẳng lặng, thế nhưng thỉnh thoảng sẽ truyền đến âm thanh chiếc đũa đụng nhau.
Thật lâu sau, đột nhiên Kiếm Thiếu Niệm đứng dậy, ôm Nạp Lan Tĩnh vào trong ngực, nhấc chân liền đi về phía nội thất, Nạp Lan Tĩnh chỉ yên lặng tựa vào lồng ngực của hắn, nhưng cũng không cảm thấy ấm áp như trước kia nữa, Nạp Lan Tĩnh tự giễu cười cười, sống hai đời, đến cuối cùng vẫn nhìn không ra một chữ tình!
Kiếm Thiếu Niệm thận trọng đặt Nạp Lan Tĩnh lên giường, nhưng ánh mắt càng phát ra nóng rực, trong giây lát hắn đứng dậy đè lên người Nạp Lan Tĩnh, đôi môi nóng bỏng dường như muốn làm tan chảy Nạp Lan Tĩnh .
"Vương Gia ngươi không phải cảm giác mình bẩn sao?" Đột nhiên Nạp Lan Tĩnh cười khẽ một tiếng, hai mắt mở thật to, vào lúc này lại càng toát lên vẻ sáng rỡ!
Thân thể Kiếm Thiếu Niệm dừng lại, tất cả nhiệt tình vào giờ khắc này giống như bị nước lạnh tưới sạch sẽ."Tĩnh nhi, ta chưa bao giờ phụ nàng!" Thật lâu sau Kiếm Thiếu Niệm thở dài một cái, giống như là muốn bảo đảm cái gì!
Nhưng không nghĩ Nạp Lan Tĩnh nghe thấy lời Kiếm Thiếu Niệm nói, ý cười trên mặt càng phát dày đặc, ngay cả ánh mắt đùa cợt kia cũng không che giấu chút nào, hứng thú nhìn chằm chằm Kiếm Thiếu Niệm, "Như vậy xin hỏi Vương Gia, cái gì gọi là phụ, hay chỉ là trái ôm phải ấp thê thiếp thành đoàn sao?"
Giọng nói Nạp Lan Tĩnh rất nhẹ, giống như là cuộc nói chuyện thủ thỉ giữa người tình với nhau. Thông minh như Kiếm Thiếu Niệm, thì có thể nào không hiểu ý Nạp Lan Tĩnh nói chứ, đúng là vẫn còn hận hắn năm năm trước đã rời khỏi. Ngón tay Kiếm Thiếu Niệm nhẹ nhàng vẽ hình dáng của Nạp Lan Tĩnh "Tĩnh nhi, năm năm trước ta có nỗi khổ tâm riêng của ta ."
Nạp Lan Tĩnh cười lạnh một tiếng, cái gì gọi là nỗi khổ tâm, đó là dã tâm cao ngất, hoặc là cái khác. Nạp Lan Tĩnh chợt cảm thấy nhiều lời vô ích, có lẽ người nam nhân này nàng chưa bao giờ hiểu rõ, nàng chợt đẩy Kiếm Thiếu Niệm ra, Kiếm Thiếu Niệm không có phòng bị, chỉ cảm thấy thân thể tê rần, liền rơi xuống.
Nạp Lan Tĩnh ngồi dậy, sửa sang lại y phục, vẻ mặt không chút thay đổi đi ra ngoài, ban đêm gió vẫn ấm như cũ, nhưng Nạp Lan Tĩnh lại cảm thấy lạnh vô cùng, trở lại viện của mình, Nạp Lan Tĩnh sai người chuẩn bị tắm rửa. Cánh hoa phát ra mùi thơm thoang thoảng, nhưng Nạp Lan Tĩnh lại cảm thấy mình rất bẩn, cho đến khi da cũng trở nên trắng bệch, nàng mới đứng lên .
Sáng sớm ngày thứ hai, Nạp Lan Tĩnh vừa ở trong viện của mình dùng đồ ăn sáng, liền có hạ nhân tới bẩm báo, nói là Phạm Âm cô nương cầu kiến, Nạp Lan Tĩnh không khỏi cau mày, chút tâm tư kia của Phạm Âm nàng ngược lại rõ ràng, lúc này nàng ta nên hao tâm tốn sức lấy lòng Kiếm Thiếu Niệm, mà không phải đến viện của mình, chẳng lẽ là tới thị uy? Nạp Lan Tĩnh cũng chỉ chần chờ chốc lát, liền để cho nàng đi vào!
Hôm nay Phạm Âm mặc một bộ váy tương phi (Yêu Tà: cũng không hiểu là váy gì nữa), khác với hôm qua, hôm nay trang phục hơi có vẻ hơi trầm ổn và uy nghiêm."Phạm Âm gặp qua Vương phi nương nương!" Phạm Âm khẽ nhún người, cũng không chờ Nạp Lan Tĩnh nói chuyện trực tiếp đứng thẳng lên, giống như vừa rồi nàng cũng chỉ làm dáng một chút thôi!
"Phạm Âm cô nương khách khí, những năm này còn phải cảm ơn Phạm Âm cô nương đã chăm sóc cho Vương Gia, nếu không phải Phạm Âm cô nương không để ý tới thế tục, có lẽ Vương Gia cũng không thể trở lại nhanh như vậy." Nạp Lan Tĩnh cười nhạt một tiếng, loại trò chơi ngôn ngữ này nàng cũng đã chơi lúc còn nhỏ, chút tâm tư của Phạm Âm, sao có thể qua được Nạp Lan Tĩnh.
Cũng chỉ là một câu nói đơn giản, lại làm cho mặt của Phạm Âm lúc đỏ lúc trắng. Lúc trước Kiếm Thiếu Niệm Niệm rời đi vì chữa trị chuyện không có con nối dõi, nàng một cô nương chưa lấy chồng, cho dù là sư muội của Kiếm Thiếu Niệm thì như thế nào, cùng rời đi năm năm là không thích hợp. Phạm Âm rất muốn nói Kiếm Thiếu Niệm sẽ thú nàng, nhưng hôm qua thái độ của Kiếm Thiếu Niệm đối với nàng, kẻ ngu cũng có thể nhìn ra hoàn toàn không có ý đối với nàng!
Phạm Âm nắm tay thật chặt, thấy nụ cười của Nạp Lan Tĩnh vô cùng chói mắt, rất muốn đi lên xé nát vẻ mặt hả hê của Nạp Lan Tĩnh, nhưng nàng không thể. Lúc lâu sau Phạm Âm cười một tiếng, "Lời này của Vương phi nương nương khách khí rồi, ở trong lòng Phạm Âm sư huynh giống như ca ca, đừng nói là hy sinh này, cho dù muốn mệnh của Phạm Âm, Phạm Âm cũng sẽ không có nửa câu không muốn!"
"Như thế chính là phúc khí của Vương gia!" Nạp Lan Tĩnh cực kỳ nghiêm túc gật đầu một cái, giống như cực kỳ tin tưởng lời Phạm Âm nói, nhưng càng như thế liền càng cảm thấy lời của Phạm Âm nói không đáng tin.
Nụ cười của Phạm Âm có chút không nén được giận, nàng hít một hơi thật sâu, mới ép được lửa giận trong lòng mình xuống."Phạm Âm năm năm không trở lại kinh thành, sáng nay nghe thấy ngoài cửa rất ồn ào, không biết xảy ra ra chuyện gì, muốn mời Vương phi cùng nhau đi xem một chút, không biết Vương phi có rảnh không?"
"Phạm Âm cô nương đã mở miệng, ta nào có đạo lý không theo?" Nạp Lan Tĩnh cười một tiếng, mặc dù không biết trong hồ lô của Phạm Âm bán thuốc gì, nhưng cũng không nghĩ lùi bước. Thu Nguyệt đứng phía sau Nạp Lan Tĩnh, cẩn thận bảo vệ Nạp Lan Tĩnh, chỉ sợ Phạm Âm sẽ ra tay tổn thương Nạp Lan Tĩnh, về phần bên ngoài xảy ra chuyện gì, trong phủ này đều là người của Kiếm Thiếu Niệm, lại không người nào bẩm báo cho nàng bẩm. Sau khi Lưu Thúy chết những việc hầu hạ Nạp Lan Tĩnh trong ngày thường đều rơi vào trên người một mình nàng, tự nhiên có một số việc không có biết sớm được giống như trước kia.
Gần đến cửa chính, đã nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài rất lớn, càng đi gần tới, âm thanh càng rõ ràng, thế nhưng đều là tiếng xin Kiếm Thiếu Niệm lên ngôi.
Cửa chính Vương phủ mở rộng, chỉ thấy Kiếm Thiếu Niệm đứng ở chính giữa không ngừng nói gì đó, mà ngoài cửa lại quỳ đầy người đen kịt một mảnh, có quan viên triều đình, có dân chúng kinh thành, đều không ngừng khấu đầu ở đây.
"Sư huynh ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, rốt cuộc chờ được đến hôm nay!" Tự nhiên Phạm Âm nói một câu, hình như không có nhìn thấy sắc mặt Nạp Lan Tĩnh thay đổi đỏ bừng, trong giọng nói tràn đầy mừng rỡ.
Sắc mặt Nạp Lan Tĩnh trầm xuống, tâm cũng lạnh vô cùng, quân phản loạn đã đến bên ngoài kinh thành, tự nhiên dân chúng sẽ khủng hoảng không dứt. Lúc này Kiếm Thiếu Niệm giống như một vị thần, khuấy đảo quân phản loạn, trở thành hy vọng của tất cả dân chúng. Hơn nữa trong cung truyền đến tin tức Hoàng đế đã băng hà, Nhiếp Chính vương lại ở biên quan phía xa, trong cung không người nào trấn giữ, Kiếm Nghi còn nhỏ, tự có thể không chịu nổi trách nhiệm nặng nề liên quan đến sinh tử tồn vong, Kiếm Thiếu Niệm lên ngôi dĩ nhiên là kết quả tốt nhất.
Không trách được Kiếm Thiếu Niệm vẫn không vào cung, này ngôi vị Hoàng đế đã sớm trong kế hoạch của hắn, hiện tại lên ngôi cũng tự sao nói là thuận theo dân ý. Không trách được lúc trước nàng không cùng Kiếm Thiếu Phong tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế này, ban đầu nếu hắn cố ý cùng Kiếm Thiếu Phong tranh phong, ngồi lên ngôi vị Hoàng đế, lòng dân không yên, cũng sẽ không lâu dài, không như bây giờ còn ai dám nói Kiếm Thiếu Niệm là một sát tinh!
Nạp Lan tĩnh càng nghĩ càng thấy tâm lạnh, biên quan chiến loạn, quân phản loạn công thành, chuyện này giống như không có mối liên hệ quá lớn, nhưng ngẫm nghĩ lại, nếu không phải có chuyện khéo như vậy, sao Kiếm Thiếu Niệm lại có thể thuận lợi như vậy, có một số việc dường như đã sáng tỏ, Nạp Lan tĩnh cười khổ một tiếng, cho dù nàng có nguyện ý chấp nhận hay không, sự thật cũng đặt ở trước mắt, năm năm trước đại cục đã định, Kiếm Thiếu Niệm lợi dụng mình giúp hắn bảo vệ giang sơn! Tất cả cố gắng, nhưng cũng chỉ vì người khác làm giá y không công.
Phạm Âm hả hê nhìn Nạp Lan Tĩnh, hình như vô cùng hưởng thụ, "Vương phi nương nương, nếu sư huynh làm Hoàng đế, ngươi chính là phi tần hậu cung, đến lúc đó có thể uy phong hơn nhiều so với vị trí Vương phi này!" Phạm Âm cố ý lại gần nói, Nạp Lan Tĩnh càng không muốn nghe, mình càng phải không ngừng nhắc tới.
Trong mắt Nạp Lan Tĩnh chợt dâng lên ý lạnh nồng đậm, chỉ nghe một âm thanh trong trẻo, tay Nạp Lan Tĩnh nặng nề đánh vào trên mặt Phạm Âm." Đại sự Quốc gia sao có thể để ngươi ở đây nói xằng nói bậy, Vương Gia hồi kinh không lâu, nếu như bởi vì ngươi mà bị người gièm pha, Bổn Vương phi nhất định không tha cho ngươi!" Nạp Lan Tĩnh lạnh lùng quăng cho Phạm Âm một cái liếc mắt, trong mắt tất cả đều là nồng đậm giễu cợt.
"Ngươi!" Phạm Âm tức giận vô cùng, từ nhỏ đến lớn có khi nào phải chịu khuất nhục như vậy, một tay thành trảo, liền nhào về phía Nạp Lan Tĩnh, Thu Nguyệt ở một bên hết sức chú ý, Phạm Âm còn chưa tới trước mặt Nạp Lan Tĩnh, liền bị Thu Nguyệt cản ngược lại, Nạp Lan Tĩnh chỉ lạnh lùng đứng ở nơi đó. Giống như không có chút nào lo lắng Thu Nguyệt sẽ xảy ra chuyện.
Thị vệ Vương phủ nghe được tiếng đánh nhau đều đuổi tới đây, nhưng nhất thời ai cũng không dám tùy tiện lên trước, tuy nói Phạm Âm là tiểu sư muội của Kiếm Thiếu Niệm, trong ngày thường cũng cực kỳ yêu thương, hễ ai ở cùng Kiếm Thiếu Niệm lâu mọi người đều rõ ràng, Kiếm Thiếu Niệm đối với Nạp Lan Tĩnh mới gọi là cưng chiều. Phạm Âm thấy tất cả mọi người đứng ở một bên, không có một người nguyện ý giúp mình, trong lòng càng thêm rất tức giận, chiêu thức đánh ra càng thêm tàn nhẫn."A!" Chợt Phạm Âm hô to một tiếng, động tác trên tay chậm lại. Bị Thu Nguyệt tung người một cái đánh ngã trên mặt đất, đến lúc này mọi người có chút nghi ngờ, nhìn tình hình vừa rồi Phạm Âm chiếm lợi thế, làm sao đột nhiên ngã xuống đất? Lại chỉ thấy Phạm Âm nằm trên mặt đất, tay che gò má của mình, mắt tức giận nhìn chằm chằm Nạp Lan tĩnh, "Đồ tiều nhân Nạp Lan Tĩnh nhà ngươi, ngươi đã động tay chân gì?" Nàng vừa nói tay vừa khổ sở ôm mặt.
Nhìn xuyên qua khe hở tay nàng, khiến mọi người nhìn rõ ràng, chỗ mặt vừa chịu qua một cái tát, vào lúc này một mảnh đỏ bừng, còn nổi lên một cái mụn, đoán rằng tiếng kêu thảm thiết lúc nãy, chính bởi vì gương mặt đau đớn thôi.
"Làm càn " Thu Nguyệt quát một tiếng, một cước liền đạp ở trên người của Phạm Âm, Phạm Âm không chịu nổi nhếch nhác nằm trên mặt đất.
"Nạp Lan Tĩnh ngươi sẽ có báo ứng!" Phạm Âm lên án mạnh mẽ, ngoài miệng không yếu thế chút nào. Thu Nguyệt nhíu mày thật chặt, dưới chân càng thêm ra sức, Phạm Âm đau vô cùng, lại cố không kêu ra tiếng.
Nạp Lan Tĩnh hừ lạnh một tiếng, chậm rãi đi tới, chân vừa đúng dẫm lên ngón tay của Phạm Âm, hơi cúi đầu xuống, "Tục danh của Bổn Vương phi dao có thể để một nô tài như ngươi có thể gọi thẳng!" Giọng nói Nạp Lan Tĩnh cũng không lớn, lại đủ để cho mỗi người ở đây đều nghe rõ ràng.
Kiếm Thiếu Niệm vừa nghĩ lần hồi kinh ắt sẽ đoạt ngôi vị Hoàng đế, dĩ nhiên Nạp Lan Tĩnh sẽ nghĩ biện pháp lôi kéo thế lực. Hôm nay bên ngoài Vương phủ xảy ra chuyện lớn như vậy, nàng làm Vương phi cũng không hiểu rõ tình hình, mà Phạm Âm lại rất rõ ràng, hôm nay Nạp Lan Tĩnh chính là muốn giết gà dọa khỉ, để cho mọi người ở đây nhìn một chút đến cuối cùng ai mới là chủ tử.
"Phát sinh chuyện gì?" Kiếm Thiếu Niệm mới vừa xử lý xong chuyện ngoài cửa, liền thấy nhìn bên này đứng đầy người, không khỏi đi tới. Nghe được tiếng của Kiếm Thiếu Niệm, bọn hạ nhân vội vàng quỳ xuống hành lễ, cũng chỉ có Nạp Lan Tĩnh cùng Thu Nguyệt vẫn đứng nguyên dạng ."Sư huynh cứu ta!" Phạm Âm nhìn thấy Kiếm Thiếu Niệm tới đây, không khỏi cao giọng cầu cứu. Trong lúc nhất thời tất cả kiên cường đều biến mất không thấy, nước mắt theo gương mặt, từng giọt rơi trên mặt đất.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Kiếm Thiếu Niệm không vui cau mày, mắt chăm chú nhìn chằm chằm Nạp Lan Tĩnh, như muốn từ trên mặt của nàng nhìn ra chút đầu mối.
"Sư huynh, Nạp Lan Tĩnh phá hủy mặt của ta, cầu xin sư huynh vì ta làm chủ!" Phạm Âm cắn răng, nước mắt càng chảy, theo Kiếm Thiếu Niệm tới đây, nàng nhìn thấy mình chịu uất ức lớn như vậy mà không có tới cứu mình, lại hỏi thăm Nạp Lan Tĩnh, cho dù nàng có nguyện ý tin tưởng hay không, cuối cùng nàng cũng thua, chỉ là thua không cam lòng.
"Đủ rồi!" Kiếm Thiếu Niệm chợt nâng cao giọng, lạnh lùng nhìn Phạm Âm."Tĩnh nhi là tẩu tẩu của ngươi, cũng là Vương phi của Đại Dung, Hoàng hậu tương lai, ngươi lại không kiêng kỵ, dám gọi thẳng tục danh của Tĩnh nhi tục danh, nếu còn có lần sau, Bổn vương lại càng không tha cho, người đâu, lôi nàng đi xuống, đánh 20 đại bản!" Kiếm Thiếu Niệm xoay người sang chỗ khác, không hề xem mặt của Phạm Âm. Hôm nay bá quan văn võ còn ở bên ngoài phủ, hắn cố ý phân phó không cần nói cho Nạp Lan Tĩnh, tránh cho nàng không vui, nhưng bây giờ Nạp Lan Tĩnh cùng Phạm Âm cùng xuất hiện ở nơi này, nghĩ cũng biết đã xảy ra chuyện tốt gì.
"Sư huynh! Ngươi thật là ác độc, thật là lòng dạ độc ác!" Giờ khắc này đột nhiên Phạm Âm cảm thấy thân thể không đau, trong lồng lại đau vô cùng, mặc dù nàng biết nàng đã thua, thật không nghĩ đến lại thất bại thê thảm như vậy.
Thu Nguyệt giơ chân lên, khiến thị vệ dẫn Phạm Âm đi, nhìn Nạp Lan Tĩnh hướng về phía Kiếm Thiếu Niệm phúc thân, "Đa tạ Vương gia!" "Không cần, lập tức chuẩn bị vào cung!" Kiếm Thiếu Niệm khoát tay áo, thật sâu ngắm nhìn mặt của Nạp Lan Tĩnh, thật lâu phát tài ra một tiếng thở dài, liền xoay người rời đi.
Nạp Lan Tĩnh đứng thẳng người, nhìn dáng vẻ của Kiếm Thiếu Niệm. Như đã đồng ý lời những người đó, hiện tại vào cung sợ là vì chuẩn bị lên ngôi.
Trong sân cũng không có thứ gì quý trọng, mọi người cũng chỉ dọn dẹp một chút y phục trong ngày thường cần thay, Nạp Lan Tĩnh ngồi lên kiệu mềm, nhìn dọc theo đường đi đều có dân chúng đưa tiễn, trên mặt đều mang sắc mặt vui mừng, giống như bởi vì Kiếm Thiếu Niệm làm Hoàng đế mà kích động không thôi, lại nghĩ đến mình phí hết tâm sức nhưng chỉ đổi lại cho hắn một đời rạng rỡ.
Vào hoàng cung, Kiếm Thiếu Niệm trực tiếp đi Dưỡng Tâm điện, mà Nạp Lan Tĩnh cũng bị cung nhân sắp đặt vào Khôn Ninh cung, Nạp Lan Tĩnh vốn muốn hỏi xem Vận Ninh hiện tại ở nơi nào, nhưng đột nhiên lại cảm thấy hỏi thì như thế nào! Giang sơn này từ đầu đến cuối mình không có giúp tỷ ấy đoạt lấy.
Đến ban đêm, Kiếm Thiếu Niệm liền hạ thánh chỉ, hiện giờ quốc nạn trước mặt, hắn cũng không kịp làm theo cấp bậc lễ nghĩa, nhận ngọc tỷ thành Hoàng đế, phong cho Nạp Lan Tĩnh làm Hoàng hậu, thiên hạ này là của bọn họ, đất nước một ngày không thể thiếu vua, rốt cuộc ổn định ở ba ngày sau, thánh chỉ này vừa mới hạ, sau đó lại hạ tiếp một đạo thánh chỉ, đặc biệt truy phong Kiếm Thiếu Phong Là Đức Thiên Đại Thánh Vương, mà Kiếm Nghi là Thế tử, sau khi thành thân liền kế thừa Vương vị, Vận Ninh làm Đức Thiên Đại Thánh Vương phi, Đồng quý phi lại biến thành Trắc phi.
Kiếm Thiếu Niệm ra đạo thánh chỉ thứ ba, thế nhưng muốn ích thân đẩy lùi quân phản loạn, đối với chuyện này, Nạp Lan Tĩnh chưa bao giờ hoài nghi khả năng của Kiếm Thiếu Niệm, nói trắng ra đây tất cả đều là mưu kế của Kiếm Thiếu Niệm thôi!
"Thu Nguyệt, ngày mai ngươi xuất cung, thừa dịp khi Kiếm Thiếu Niệm mang binh ứng chiến ngươi cho người đưa tin cho Phụ vương ta, để cho ông nhất định phải giữ lại thế lực của mình, sợ không bao lâu quân đội Kiếm Thiếu Niệm sẽ đi biên quan rồi !" Nạp Lan Tĩnh khẽ nhíu mày một cái, hôm nay Kiếm Thiếu Niệm nhân cơ hội khống chế cả Đại Dung, sợ ngày sau sẽ gây bất lợi đối với Phụ vương!
"Dạ!" Thu Nguyệt đáp một tiếng, trên mặt nặng nề, dĩ nhiên trong lòng hiểu chuyện này đối với Nạp Lan Tĩnh mà nói quan trọng đến cỡ nào!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.