Chương 357: Đại Kết Cục 8
Trầm Hoan
19/04/2021
Yêu tà: Có một số đoạn Yêu để xưng hô là ngươi - ta; ngươi - Trẫm là lúc anh chị đang cãi nhau.
Nạp Lan Tĩnh lạnh lùng nhìn chằm chằm Kiếm Thiếu Niệm, nàng vẫn luôn không hiểu Kiếm Thiếu Niệm làm sao có thể xứng ở trước mặt nàng nhắc tới hứa hẹn của hai người, nếu nói hứa hẹn chính là đột nhiên rời đi, để lại mình ở nơi người lừa ta gạt này, nếu nói hứa hẹn chính là mình phải liều mạng sau khi rơi xuống vách đá, nếu nói hứa hẹn là để mình phơi mình dưới ánh mặt trời, mà đảm nhiệm cái gọi là Đấng cứu thế, nếu nói hứa hẹn là làm hại biểu ca bị thương, ép Phụ vương của nàng không thể không đi biên quan đánh giặc, đây chính là hứa hẹn của hắn, nhưng chỉ là lần lượt tổn thương, lần lượt lợi dụng thôi!
Nạp Lan Tĩnh chợt cười, giống như đóa hoa đẹp nhất nở rộ, nàng đứng dậy nhìn thẳng Kiếm Thiếu Niệm, tiếng nói ngọt ngào mà kiều mỵ, "Nhưng Hoàng thượng, thần thiếp muốn nhiều bạc hơn cả trong quốc khố!"
Không biết vì sao, Kiếm Thiếu Niệm cảm nhận được ý lạnh trước nay chưa từng có, thế nhưng hắn lại mạnh mẽ chống đỡ, không để cho mình bại trận ở trước mặt Nạp Lan Tĩnh, "Nàng phải biết thiên hạ rộng lớn đều là vương thổ, những nơi giáp ranh hẳn là vương thần, ngươi có đều là của Trẫm đấy! Nàng cho rằng nhưng tay chan của Thượng Thư các bộ làm những gì Trẫm không rõ ràng sao? Trẫm tùy nàng, là bởi vì Trẫm cưng chiều nàng!" Rốt cuộc Kiếm Thiếu Niệm nói một câu khí phách mà chỉ có một Đế Vương mới có thể nói, giống như phất tay liền có thể định ra càn khôn (đất trời)!
"Nhưng Hoàng thượng, có vài thứ thuộc về thần thiếp rồi, Hoàng thượng sẽ không trở về!" Nạp Lan Tĩnh cười một tiếng, nói cực kỳ không thèm để ý, nếu như thật sự muốn vạch mặt, đến cuối cùng nàng cùng Kiếm Thiếu Niệm ai thắng ai thua vẫn còn chưa biết!
Kiếm Thiếu Niệm không khỏi nhíu mày, "Nàng muốn nhiều tiền bạc như vậy, là vì muốn moi rỗng quốc khố, kiềm chế Trẫm, không ngờ thật lòng của Trẫm lại đổi lấy ngươi trăm phương ngàn kế kiềm chế?" Kiếm Thiếu Niệm không khỏi nâng cao giọng nói, có một số việc không phải hắn không biết, nhưng lại luôn không thể tin được, Nạp Lan Tĩnh đối với hắn giống như cư xử với kẻ địch, nhẫn tâm muốn từ từ tan rã thế lực của hắn!
"Thật lòng? Hoàng thượng có thật lòng sao?" Nạp Lan Tĩnh khinh thường nói một tiếng, "Bác Hàn Vương thân thể từ nhỏ liền không tốt, có thể sống được bao lâu đều vẫn là ẩn số, Hoàng thượng ngươi rốt cuộc có bao nhiêu ác độc, lại muốn hại chết hắn!"
Kiếm Thiếu Niệm không dám tin nhìn Nạp Lan Tĩnh, "Ngươi thế nhưng hoài nghi là Trẫm làm hại hắn? Ở trong lòng ngươi Trẫm chính là cái loại người tàn nhẫn sao?" Kiếm Thiếu Niệm hít một hơi thật sâu, chỉ sợ khống chế không được liền muốn lắc lắc đầu nhỏ của nàng, nhìn một chút xem bên trong có những thứ gì!
"Chẳng lẽ không đúng sao? Trừ ngươi ra còn ai có bản lãnh này?" Nạp Lan Tĩnh khinh thường hừ một tiếng, cũng quay đầu nhìn nơi khác, không để ý tới Kiếm Thiếu Niệm nữa!
"Ngươi! Nếu là Trẫm, Trẫm còn có thể để mặc cho ngươi phái người tìm hắn hết lần này đến lần khác sao, ngươi tìm nhiều cớ như vậy chính là không muốn cùng Trẫm nhiều lời, có phải trong lòng ngươi đã có người khác hay không, là Kiếm Thiếu Huyền, hay là Thượng Quan Tầm? Là Thượng Quan Tầm đi, hắn cho đến bây giờ chưa thú nương tử, các ngươi ước hẹn rồi?" Kiếm Thiếu Niệm suýt nữa mất trí, vừa nghĩ tới trong lòng Nạp Lan Tĩnh có người khác, trong đầu đau giống như kim châm!
"Đúng thì như thế nào? Chẳng lẽ thần thiếp không nên sao?" Nạp Lan Tĩnh quay đầu đi, vẻ mặt lạnh lẽo, hoàn toàn không giải thích bất kỳ điều gì giống như Kiếm Thiếu Niệm nghĩ, giống như nàng làm tất cả mọi chuyện đều theo lẽ thường phải làm!
"Được, được, thật sự rất tốt!" Kiếm Thiếu Niệm tức giận vung tay lên, Nạp Lan Tĩnh cũng không né tránh, ngược lại nâng mặt cao hơn, tay Kiếm Thiếu Niệm run run, cuối cùng vẫn không thể nhẫn tâm, không đành lòng, hắn chợt buông cánh tay xuống, bước nhanh rời đi!
Nạp Lan Tĩnh hít một hơi thật sâu, nhưng trong lòng cũng khó chịu vô cùng, nàng thật hận mình, vì sao Kiếm Thiếu Niệm lợi dụng mình như vậy , trong lòng vẫn còn có hắn, nhưng nàng không có lựa chọn khác, chỉ có cùng Kiếm Thiếu Niệm là kẻ thù, mới có thể tòan tâm lót đường cho Kiếm Nghi, mới có thể bảo đảm rằng không ai có thể làm tổn thương người thân của nàng nữa!
"Tiểu thư!" Thu Nguyệt ở bên ngoài nghe rõ ràng, nhìn dưới đất bừa bãi, khẽ thở dài, "Tiểu thư, Bác Hàn Vương cũng không phải là Hoàng thượng làm hại, chuyện này cùng Hoàng thượng không có chút quan hệ nào!" Thu Nguyệt không nhịn được giải thích, cuối cùng nàng đã nhìn rõ ràng, Nạp Lan Tĩnh đối với Kiếm Thiếu Niệm suy cho cùng vẫn có tình đấy!
"Chỉ là suy đoán của ta thôi!" Nạp Lan Tĩnh cười một tiếng, mang theo chút khổ sở, "Có người đi báo cho Phạm Âm sao?" Nạp Lan Tĩnh ngẩng đầu, mới vừa rồi chính nàng cố ý chọc tức Kiếm Thiếu Niệm!
"Đã đi, tiểu thư Vương Gia rất an toàn, hắn đi bất luận kẻ nào cũng không tìm được, hơn nữa chỗ đó cực kỳ an toàn, sau này tiểu thư cũng không cần nhớ hắn!" Thu Nguyệt hít mũi một cái, Nạp Lan Tĩnh đi tìm Kiếm Thiếu Huyền cũng không có nói cho Thu Nguyệt, nếu không phải hôm nay nàng vẫn còn không biết, thế nhưng trong lòng Thu Nguyệt so với ai khác đều biết, Nạp Lan Tĩnh đi tìm Kiếm Thiếu Huyền cũng chỉ bởi vì mình, vì thấy mình đau lòng thôi!
"Cũng được, hắn an toàn là tốt!" Nạp Lan Tĩnh gật đầu một cái, bây giờ nàng làm cho Thu Nguyệt cũng chỉ có chuyệ này, "Đi thôi, chúng ta đi xem một chút!" Nạp Lan Tĩnh sửa sang lại y phục, liền dẫn Thu Nguyệt đi ra ngoài!
Bên này, sau khi Kiếm Thiếu Niệm tức giận đùng đùng rời đi, liền đi tới hoa viên, không ngừng vung tay, đánh vào trên cây đại thụ, cây không ngừng lay động, rốt cuộc Kiếm Thiếu Niệm cũng bình tĩnh trở lại!
"Người nào?" Hắn nhíu mày chặt, ánh mắt giận dữ nhìn chằm chằm vào sau một cây khô ở xa!
"Sư huynh, là muội!" Cũng nhìn thấy Phạm Âm mở miệng nói, có chút lo lắng từ sau thân cây đi ra, thế nhưng y phục toàn thân thô ráp của nàng khiến nàng mất đi chút nhuệ khí dĩ vãng!
"Phạm Âm, sao muội lại ở đây?" Kiếm Thiếu Niệm thu chiêu thức (nãy anh đánh quyền với thân cây :)) ), có chút không hiểu nhìn Phạm Âm, kể từ khi Phạm Âm bị Nạp Lan Tĩnh phạt, hắn liền không hỏi thăm qua nàng nữa, vốn nghĩ tới cho Phạm Âm một ít dạy dỗ cũng tốt, thật không nghĩ đến lại nhìn thấy Phạm Âm ở đây!
Phạm Âm cúi thấp đầu, bức rức đưa tay dấu ở phía sau, giống như sợ Kiếm Thiếu Niệm nhìn thấy được, "Bẩm sư huynh, bây giờ muội phụ trách quét dọn hoa viên này!" Phạm Âm nói xong lại cúi đầu xuống, thế nhưng một thân quần áo cũ rách, dường như đang nói cho Kiếm Thiếu Niệm biết Phạm Âm nói không sai!
"Cái này, không phải Hoàng hậu đã an bài cho muội đi ra ngoài sao, nhưng người phía dưới cố ý tìm phiền phức?" Suy cho cùng Phạm Âm là sư muội của hắn, mặc dù nàng không có cách nào so với Nạp Lan Tĩnh, nhưng Kiếm Thiếu Niệm luôn đối với nàng tốt hơn so với người khác một chút!
Phạm Âm nghe xong đầu càng cúi thấp hơn, "Hoàng hậu nương nương nói, rốt cuộc Phạm Âm biết võ, nếu không dùng chẳng phải là đáng tiếc!" Phạm Âm nói xong, uất ức có chút nghẹn ngào, nhưng trong lòng thì hận chết Nạp Lan Tĩnh, nếu không phải nàng nghe được sư huynh cãi vã cùng với nàng ta, đoán được sư huynh sẽ tới chỗ này, lúc này mới tìm tới, bằng không sao có thể dễ dàng gặp được sư huynh!
Kiếm Thiếu Niệm có chút không vui cau mày, nếu như cung nhân phía dưới cố ý gây khó khăn cho Phạm Âm bây giờ hắn có thể đem những người đó ra giết, nhưng hôm nay Phạm Âm cũng đã nói do Nạp Lan Tĩnh phân phó, căn bản là muốn mình đoạn tuyệt cùng Nạp Lan Tĩnh, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút phiền não!
"Hoàng thượng thật đúng là có nhã hứng!" Ngay lúc Kiếm Thiếu Niệm định rời đi, thế nhưng lại nghe được tiếng của Nạp Lan Tĩnh rãi vang lên, ngẩng đầu lên thấy Nạp Lan Tĩnh đã đứng ở chỗ này chẳng biết từ lúc nào, cười như không cười chằm chằm nhìn mình!
Trong lòng Kiếm Thiếu Niệm tâm vui mừng, hắn chính là biết được Nạp Lan Tĩnh sẽ không đối với hắn không có nửa phần tình cảm, đoán rằng nàng cố ý tới đây tìm mình đi, nhưng, Kiếm Thiếu Niệm quay đầu liếc mắt nhìn Phạm Âm, tuy nói hai người cách rất xa, cũng khó tránh khỏi sẽ khiến người khác hiểu lầm, "Tĩnh nhi, nàng nghe ta giải thích, ta là tình cờ đụng phải Phạm Âm ở đây!" Kiếm Thiếu Niệm vội vàng giải thích, cũng không giống như lúc ở Khôn Ninh cung, bày ra dáng vẻ Hoàng đế!
"Hả?" Nạp Lan Tĩnh nhíu mày, cũng đi tới trước mặt Phạm Âm, hộ giáp (Yêu đoán là móng tay giả của Hoàng hậu với Thái Hậu á) lạnh lẽo nâng cằm Phạm Âm lên, tấm tắc khen ngợi, Phạm Âm có chút tức giận nhìn chằm chằm Nạp Lan Tĩnh, vốn định tránh thoát, nhưng nghĩ tới Kiếm Thiếu Niệm còn ở bên cạnh nhìn, liền cố nén xuống, cố ý để Kiếm Thiếu Niệm nhìn thấy Nạp Lan Tĩnh khi dễ (bắt bạt) mình như thế nào!
"Vốn dĩ là một mỹ nhân duyên dáng!" Cuối cùng Nạp Lan Tĩnh bỏ tay nâng cằm Phạm Âm xuống, xoay người nhìn Kiếm Thiếu Niệm dịu dàng mỉm cười, "Nếu Hoàng thượng thích, thần thiếp cả gan kính xin Hoàng thượng cho Phạm Âm cô nương một danh phận!" Còn không đợi Kiếm Thiếu Niệm hoàn hồn, Nạp Lan Tĩnh nói tiếp, "Tuy nói cung nhân trong cung này được phúc nguyên (ai hiểu chỉ Yêu với nhé) nên do nương tử đảm nhiệm nâng vị, nhưng rốt cuộc Phạm Âm lại la sư muội của Hoàng thượng, tự nhiên thân phận không thể so cùng người khác, Hoàng thượng phong vị cho Phạm Âm cô nương được chứ?"
"Rốt cuộc ngươi là muốn làm cái gì!" Không ngờ Nạp Lan Tĩnh thậm chí có đề nghị như vậy, Kiếm Thiếu Niệm cắn răng không nhịn được hỏi ra tiếng!
"Xem Hoàng thượng nói kia, thần thiếp cũng chỉ làm hết bổn phận Hoàng hậu của thần thiếp mà thôi, người đâu, còn không mau mang tân tấn quý nhân (quý nhân mới được thăng chức) đi xuống!" Nạp Lan Tĩnh đối với lửa giận của Kiếm Thiếu Niệm hoàn toàn làm như không thấy, xoay người liền phân phó cung nhân sau lưng!
"Được, thật sự rất tốt, ngươi muốn như vậy, cũng tùy ngươi!" Kiếm Thiếu Niệm không muốn nhiều lời nữa, chỉ sợ mình không cẩn thận nói ra lời làm tổn thương Nạp Lan Tĩnh, chỉ có thể giận dữ đùng đùng sải bước rời đi!
"Thu Nguyệt truyền ý chỉ của Bổn cung, để Lễ bộ lập tức bắt đầu tuyển tú!" Nạp Lan Tĩnh nhìn bóng lưng Kiếm Thiếu Niệm cười lạnh một tiếng, ngược lại Phạm Âm đang xoay người không khỏi run lên, nàng vốn tưởng rằng Nạp Lan Tĩnh sẽ bá chiếm (bá đạo chiếm lấy) Kiếm Thiếu Niệm không thả, thật không nghĩ đến nàng ta thế nhưng chủ động tuyển phi cho Kiếm Thiếu Niệm!
"Dạ!" Thu Nguyệt đáp một tiếng nhanh chóng lui xuống!
Nạp Lan Tĩnh chậm rãi đi ở trong rừng, nàng biết một chiêu này xuất ra liền không thể quay đầu lại nữa, có lẽ nàng sớm đã không còn đường quay đầu, năm năm này Kiếm Thiếu Niệm âm thầm bố trí tất cả, nghĩ đến cũng không phải chuyện dễ, nghĩ đến thân thể hắn đến tột cùng chết như thế nào hắn hoàn toàn không có biện pháp đi điều tra, đến lúc đó các tú nữ cũng vào cung, cũng không có một ai có thể sinh hạ long tử, đến lúc đó sẽ công bố Kiếm Thiếu Niệm bị bệnh tuyệt dục, đây cũng là lý do vì sao Tiên Đế vẫn luôn không truyền ngôi vị Hoàng đế cho hắn, đến lúc đó cũng không phải những người kia không tin, ngôi vị Hoàng đế vẫn luôn là của Nghi nhi đấy!
Vừa trở lại Khôn Ninh cung, Nạp Lan Tĩnh còn không có ngồi yên, Kiếm Thiếu Niệm liền nổi giận đùng đùng đi vào, "Nạp Lan Tĩnh ngươi rốt cuộc muốn như thế nào, chuyện tuyển tú là do ngươi phân phó?" Kiếm Thiếu Niệm cắn răng, tay gắt gao nắm chặt, giống như sợ không cẩn thận liền đánh Nạp Lan Tĩnh!
"Không sai, thần thiếp còn phải cảm tạ Hoàng thượng nhắc nhở, nếu không phải Hoàng thượng nói muốn thần thiếp làm tròn bổn phận của Hoàng hậu, thần thiếp còn không nghĩ tới!" Nạp Lan Tĩnh che miệng cười một tiếng, thế nhưng cuối cùng nàng không phân rõ quyết định này, đến tột cùng đang hành hạ người nào!"Đúng rồi Hoàng thượng, hôm nay là ngày Phạm Âm muội muội vừa mới sắc phong, Hoàng thượng cũng nên đi xem Phạm Âm muội muội một chút!" Nạp Lan Tĩnh giống như vừa nhớ ra, ghé đầu mặt tươi cười hướng về phía Kiếm Thiếu Niệm nhắc nhở!
"Được, thật sự rất tốt, nếu ngươi nghĩ như vậy, Trẫm đi tìm Phạm Âm, Trẫm liền sủng ái Phạm Âm!" Kiếm Thiếu Niệm tức giận vô cùng, nhưng khi biến mất thì Nạp Lan Tĩnh lại vô cùng tức giận!
Ngược lại công công bên cạnh hắn là một người có mắt nhìn, Kiếm Thiếu Niệm vừa mới nói muốn sủng ái Phạm Âm, hắn liền vội vàng cho người đi thông báo Phạm Âm, để cho nàng chuẩn bị tốt, ra khỏi bên ngoài Khôn Ninh cung, Kiếm Thiếu Niệm cố gắng hít một hơi, hắn đang nghĩ, có lẽ có một ngày nào đó hắn sẽ bị Nạp Lan Tĩnh khiến cho tức chết đấy!
"Hoàng thượng, có phải muốn bãi giá tới chỗ của Phạm Âm tiểu chủ không?" Công công hầu hạ bên cạnh Kiếm Thiếu Niệm, vội vàng lấy lòng hỏi thăm!
"Bãi giá Dưỡng Tâm điện!" Kiếm Thiếu Niệm nhìn cũng không nhìn hắn một cái, đi tới chỗ của Phạm Âm cũng chỉ là hắn nhất thời nói lẫy, nếu thật sự đi, sợ rằng muốn tìm về tình cảm của Nạp Lan Tĩnh càng thêm khó khăn!
Bên này, Phạm Âm được tin nói rằng Kiếm Thiếu Niệm muốn đi qua, lòng tràn đầy vui mừng chuẩn bị, một ngày này nàng đã chờ mong thật lâu, cho dù chỉ là một thiếp thất thì như thế nào, chỉ cần có thể ở bên cạnh Kiếm Thiếu Niệm, thậm chí không danh không phận nàng cũng cam tâm tình nguyện!
Tắm xong nàng tỉ mỉ vẽ lông mày, nữ tử trong gương đồng ngượng ngùng cười cười, tất cả đã chuẩn bị ổn thỏa, cũng không biết Phạm Âm từ nơi nào tìm tới một cái khăn, chùm lên trên đầu mình, lẳng lặng ngồi ở mép giường, tuy nói nàng đời này cũng không thể có một lễ thành thân, nhưng ở đáy lòng của nàng cuối cùng vẫn có chút chờ đợi!
Cây nến sắp cháy hết, lòng của Phạm Âm cũng dần dần lạnh lẽo, từ đêm tối đợi đến trời sáng, chỉ có nàng biết thời gian này trôi qua dài đằng đẵng dường nào, "Tiểu chủ, nên rửa mặt rồi !" Cung nhân hầu hạ Phạm Âm thận trọng bưng chậu đồng tới!
Rầm, đột nhiên Phạm Âm giơ tay, không khách khí hất đổ chậu đồng, toàn bộ nước trong chậu đồng đổ hết lên trên người của cung nhân này, mà chiếc khăn đỏ thẫm cũng rơi xuống!
"Nô tỳ đáng chết!" Cung nhân này bị đánh, nhưng lại dứt khoát quỳ xuống, "Nô tỳ không biết làm sai chuyện gì, kính xin nương nương chỉ rõ!" Ngược lại cung nhân này là một người quật cường, tuy nói cung nhân bị đánh là chuyện thường xảy ra, nhưng không duyên cớ bị đánh giống như vậy, cuối cùng còn muốn tìm ra nguyên do!
"Thế nào, ngay cả ngươi cũng dám khi dễ đến trên đầu của ta sao?" Phạm Âm buồn bực, không ngờ một cung nhân nho nhỏ lại dám chất vấn nàng như vậy, càng nghĩ trong lòng càng tức giận, giơ chân lên, thế nhưng một cước liền đá vào trên mặt cung nhân này !
"Nô tỳ, nô tỳ không dám!" Cung nhân này vội vàng che miệng, bị Phạm Âm đá một cái như vậy, máu từ trong mũi bắt đầu chảy ra, cung nhân vội vàng lặng lẽ lau, nhưng trong lòng tới cùng uất ức vô cùng, ngay cả đáp lời cũng mang theo chút nức nở!
"Thế nào, ngươi còn uất ức? Sáng sớm đã khóc sướt mướt, chẳng lẽ là cố ý tìm ta xui xẻo sao!" Phạm Âm càng nói càng tức, giống như nhìn thấy gương mặt đắc ý của Nạp Lan Tĩnh, chân càng thêm không lưu tình, một cước nữa đá vào cung nhân này, Phạm Âm là một người biết võ, cũng chỉ mấy đá, cung nhân này liền không có động tĩnh!
Các cung nhân khác vốn đứng ở một bên cũng không dám lên tiếng, nhưng bây giờ nhìn không nổi nữa, tuy nói cung nhân đều là mệnh khổ, nhưng rốt cuộc vẫn do cha mẹ nuôi nấng, giữa các nàng càng thêm mấy phần thương tiếc, một cung nhân gan lớn chạy nhanh qua nhìn một chút, ngón tay đặt ở trên chóp mũi cung nhân nọ, trên mặt không khỏi tái đi, "Tiểu chủ, tiểu chủ nàng ta đã không còn hơi thở!" Mấy cái cung nhân lập tức quỳ trên mặt đất, không ngờ hầu hạ Phạm Âm sáng sớm ngày thứ nhất liền xảy ra chuyện như vậy, ngày sau họ cũng không biết nên sống qua ngày như thế nào!
"Thật là xúi quẩy, còn không kéo nàng ta xuống!" Phạm Âm khoát tay áo, nàng vốn không có kiêu căng như vậy, nhưng những năm qua sống ở trong quân doanh, cuối cùng nhiễm mấy phần lệ khí!
"Dạ!" Cung nhân vội vàng cẩn thận kéo thi thể ra ngoài, "Tiểu chủ, theo quy củ, hôm nay ngài nên thỉnh an Hoàng hậu nương nương!" Cung nhân bên cạnh thận trọng nhắc nhở, trong cung không có phi tần khác, tuy nói nàng vừa mới được tấn phong còn không có thị tẩm, nhưng sáng sớm nay Hoàng hậu nương nương đã truyền lời, để Phạm Âm tới Khôn Ninh cung hầu hạ, chỉ là cung nhân này cũng cơ trí, Phạm Âm bởi vì chuyện hôm qua mà tức giận, nếu như nói Hoàng hậu truyền lời qua, đoán chừng càng thêm không muốn, cũng đành phải nói là quy củ như thế!
"Nàng ta ngược lại an nhàn!" Phạm Âm hừ lạnh một tiếng, sáng sớm nên phát tiết cũng phát tiết, để cung nhân thay xiêm y cho nàng, hùng dũng đi về phía Khôn Ninh cung, Nạp Lan Tĩnh đã ở trong đại sảnh chờ từ sớm, ngay khi Phạm Âm tới, Thu Nguyệt liền trực tiếp dẫn nàng tiến vào!
"Gặp qua Hoàng hậu nương nương!" Phạm Âm mặc dù không tình nguyện, nhưng vẫn biết lễ nghi phải làm đủ, ít nhất Kiếm Thiếu Niệm không nguyện ý nhìn thấy mình cùng Nạp Lan Tĩnh bất hòa đấy!
"Nguyên là Phạm Âm Quý nhân, ngồi đi!" Nạp Lan Tĩnh khoát tay áo, bởi vì Phạm Âm còn không có phong hào, cũng chỉ có xưng hô như vậy, "Đêm qua đã quen chưa?" Nạp Lan Tĩnh nâng mắt, nhẹ giọng hỏi thăm!
Phạm Âm tức giận vô cùng, đoán rằng chuyện hôm qua là do Nạp Lan Tĩnh giở trò quỷ, nếu không Kiếm Thiếu Niệm nói đến tìm mình, đột nhiên lại không tới, hôm nay Nạp Lan Tĩnh lại giả mù sa mưa hỏi thăm, nhưng Phạm Âm lại không thể không trả lời, bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười đáp một tiếng, "Tạ ơn Nương nương nhớ đến, cũng an ổn!"
Nạp Lan Tĩnh lạnh lùng nhìn chằm chằm Kiếm Thiếu Niệm, nàng vẫn luôn không hiểu Kiếm Thiếu Niệm làm sao có thể xứng ở trước mặt nàng nhắc tới hứa hẹn của hai người, nếu nói hứa hẹn chính là đột nhiên rời đi, để lại mình ở nơi người lừa ta gạt này, nếu nói hứa hẹn chính là mình phải liều mạng sau khi rơi xuống vách đá, nếu nói hứa hẹn là để mình phơi mình dưới ánh mặt trời, mà đảm nhiệm cái gọi là Đấng cứu thế, nếu nói hứa hẹn là làm hại biểu ca bị thương, ép Phụ vương của nàng không thể không đi biên quan đánh giặc, đây chính là hứa hẹn của hắn, nhưng chỉ là lần lượt tổn thương, lần lượt lợi dụng thôi!
Nạp Lan Tĩnh chợt cười, giống như đóa hoa đẹp nhất nở rộ, nàng đứng dậy nhìn thẳng Kiếm Thiếu Niệm, tiếng nói ngọt ngào mà kiều mỵ, "Nhưng Hoàng thượng, thần thiếp muốn nhiều bạc hơn cả trong quốc khố!"
Không biết vì sao, Kiếm Thiếu Niệm cảm nhận được ý lạnh trước nay chưa từng có, thế nhưng hắn lại mạnh mẽ chống đỡ, không để cho mình bại trận ở trước mặt Nạp Lan Tĩnh, "Nàng phải biết thiên hạ rộng lớn đều là vương thổ, những nơi giáp ranh hẳn là vương thần, ngươi có đều là của Trẫm đấy! Nàng cho rằng nhưng tay chan của Thượng Thư các bộ làm những gì Trẫm không rõ ràng sao? Trẫm tùy nàng, là bởi vì Trẫm cưng chiều nàng!" Rốt cuộc Kiếm Thiếu Niệm nói một câu khí phách mà chỉ có một Đế Vương mới có thể nói, giống như phất tay liền có thể định ra càn khôn (đất trời)!
"Nhưng Hoàng thượng, có vài thứ thuộc về thần thiếp rồi, Hoàng thượng sẽ không trở về!" Nạp Lan Tĩnh cười một tiếng, nói cực kỳ không thèm để ý, nếu như thật sự muốn vạch mặt, đến cuối cùng nàng cùng Kiếm Thiếu Niệm ai thắng ai thua vẫn còn chưa biết!
Kiếm Thiếu Niệm không khỏi nhíu mày, "Nàng muốn nhiều tiền bạc như vậy, là vì muốn moi rỗng quốc khố, kiềm chế Trẫm, không ngờ thật lòng của Trẫm lại đổi lấy ngươi trăm phương ngàn kế kiềm chế?" Kiếm Thiếu Niệm không khỏi nâng cao giọng nói, có một số việc không phải hắn không biết, nhưng lại luôn không thể tin được, Nạp Lan Tĩnh đối với hắn giống như cư xử với kẻ địch, nhẫn tâm muốn từ từ tan rã thế lực của hắn!
"Thật lòng? Hoàng thượng có thật lòng sao?" Nạp Lan Tĩnh khinh thường nói một tiếng, "Bác Hàn Vương thân thể từ nhỏ liền không tốt, có thể sống được bao lâu đều vẫn là ẩn số, Hoàng thượng ngươi rốt cuộc có bao nhiêu ác độc, lại muốn hại chết hắn!"
Kiếm Thiếu Niệm không dám tin nhìn Nạp Lan Tĩnh, "Ngươi thế nhưng hoài nghi là Trẫm làm hại hắn? Ở trong lòng ngươi Trẫm chính là cái loại người tàn nhẫn sao?" Kiếm Thiếu Niệm hít một hơi thật sâu, chỉ sợ khống chế không được liền muốn lắc lắc đầu nhỏ của nàng, nhìn một chút xem bên trong có những thứ gì!
"Chẳng lẽ không đúng sao? Trừ ngươi ra còn ai có bản lãnh này?" Nạp Lan Tĩnh khinh thường hừ một tiếng, cũng quay đầu nhìn nơi khác, không để ý tới Kiếm Thiếu Niệm nữa!
"Ngươi! Nếu là Trẫm, Trẫm còn có thể để mặc cho ngươi phái người tìm hắn hết lần này đến lần khác sao, ngươi tìm nhiều cớ như vậy chính là không muốn cùng Trẫm nhiều lời, có phải trong lòng ngươi đã có người khác hay không, là Kiếm Thiếu Huyền, hay là Thượng Quan Tầm? Là Thượng Quan Tầm đi, hắn cho đến bây giờ chưa thú nương tử, các ngươi ước hẹn rồi?" Kiếm Thiếu Niệm suýt nữa mất trí, vừa nghĩ tới trong lòng Nạp Lan Tĩnh có người khác, trong đầu đau giống như kim châm!
"Đúng thì như thế nào? Chẳng lẽ thần thiếp không nên sao?" Nạp Lan Tĩnh quay đầu đi, vẻ mặt lạnh lẽo, hoàn toàn không giải thích bất kỳ điều gì giống như Kiếm Thiếu Niệm nghĩ, giống như nàng làm tất cả mọi chuyện đều theo lẽ thường phải làm!
"Được, được, thật sự rất tốt!" Kiếm Thiếu Niệm tức giận vung tay lên, Nạp Lan Tĩnh cũng không né tránh, ngược lại nâng mặt cao hơn, tay Kiếm Thiếu Niệm run run, cuối cùng vẫn không thể nhẫn tâm, không đành lòng, hắn chợt buông cánh tay xuống, bước nhanh rời đi!
Nạp Lan Tĩnh hít một hơi thật sâu, nhưng trong lòng cũng khó chịu vô cùng, nàng thật hận mình, vì sao Kiếm Thiếu Niệm lợi dụng mình như vậy , trong lòng vẫn còn có hắn, nhưng nàng không có lựa chọn khác, chỉ có cùng Kiếm Thiếu Niệm là kẻ thù, mới có thể tòan tâm lót đường cho Kiếm Nghi, mới có thể bảo đảm rằng không ai có thể làm tổn thương người thân của nàng nữa!
"Tiểu thư!" Thu Nguyệt ở bên ngoài nghe rõ ràng, nhìn dưới đất bừa bãi, khẽ thở dài, "Tiểu thư, Bác Hàn Vương cũng không phải là Hoàng thượng làm hại, chuyện này cùng Hoàng thượng không có chút quan hệ nào!" Thu Nguyệt không nhịn được giải thích, cuối cùng nàng đã nhìn rõ ràng, Nạp Lan Tĩnh đối với Kiếm Thiếu Niệm suy cho cùng vẫn có tình đấy!
"Chỉ là suy đoán của ta thôi!" Nạp Lan Tĩnh cười một tiếng, mang theo chút khổ sở, "Có người đi báo cho Phạm Âm sao?" Nạp Lan Tĩnh ngẩng đầu, mới vừa rồi chính nàng cố ý chọc tức Kiếm Thiếu Niệm!
"Đã đi, tiểu thư Vương Gia rất an toàn, hắn đi bất luận kẻ nào cũng không tìm được, hơn nữa chỗ đó cực kỳ an toàn, sau này tiểu thư cũng không cần nhớ hắn!" Thu Nguyệt hít mũi một cái, Nạp Lan Tĩnh đi tìm Kiếm Thiếu Huyền cũng không có nói cho Thu Nguyệt, nếu không phải hôm nay nàng vẫn còn không biết, thế nhưng trong lòng Thu Nguyệt so với ai khác đều biết, Nạp Lan Tĩnh đi tìm Kiếm Thiếu Huyền cũng chỉ bởi vì mình, vì thấy mình đau lòng thôi!
"Cũng được, hắn an toàn là tốt!" Nạp Lan Tĩnh gật đầu một cái, bây giờ nàng làm cho Thu Nguyệt cũng chỉ có chuyệ này, "Đi thôi, chúng ta đi xem một chút!" Nạp Lan Tĩnh sửa sang lại y phục, liền dẫn Thu Nguyệt đi ra ngoài!
Bên này, sau khi Kiếm Thiếu Niệm tức giận đùng đùng rời đi, liền đi tới hoa viên, không ngừng vung tay, đánh vào trên cây đại thụ, cây không ngừng lay động, rốt cuộc Kiếm Thiếu Niệm cũng bình tĩnh trở lại!
"Người nào?" Hắn nhíu mày chặt, ánh mắt giận dữ nhìn chằm chằm vào sau một cây khô ở xa!
"Sư huynh, là muội!" Cũng nhìn thấy Phạm Âm mở miệng nói, có chút lo lắng từ sau thân cây đi ra, thế nhưng y phục toàn thân thô ráp của nàng khiến nàng mất đi chút nhuệ khí dĩ vãng!
"Phạm Âm, sao muội lại ở đây?" Kiếm Thiếu Niệm thu chiêu thức (nãy anh đánh quyền với thân cây :)) ), có chút không hiểu nhìn Phạm Âm, kể từ khi Phạm Âm bị Nạp Lan Tĩnh phạt, hắn liền không hỏi thăm qua nàng nữa, vốn nghĩ tới cho Phạm Âm một ít dạy dỗ cũng tốt, thật không nghĩ đến lại nhìn thấy Phạm Âm ở đây!
Phạm Âm cúi thấp đầu, bức rức đưa tay dấu ở phía sau, giống như sợ Kiếm Thiếu Niệm nhìn thấy được, "Bẩm sư huynh, bây giờ muội phụ trách quét dọn hoa viên này!" Phạm Âm nói xong lại cúi đầu xuống, thế nhưng một thân quần áo cũ rách, dường như đang nói cho Kiếm Thiếu Niệm biết Phạm Âm nói không sai!
"Cái này, không phải Hoàng hậu đã an bài cho muội đi ra ngoài sao, nhưng người phía dưới cố ý tìm phiền phức?" Suy cho cùng Phạm Âm là sư muội của hắn, mặc dù nàng không có cách nào so với Nạp Lan Tĩnh, nhưng Kiếm Thiếu Niệm luôn đối với nàng tốt hơn so với người khác một chút!
Phạm Âm nghe xong đầu càng cúi thấp hơn, "Hoàng hậu nương nương nói, rốt cuộc Phạm Âm biết võ, nếu không dùng chẳng phải là đáng tiếc!" Phạm Âm nói xong, uất ức có chút nghẹn ngào, nhưng trong lòng thì hận chết Nạp Lan Tĩnh, nếu không phải nàng nghe được sư huynh cãi vã cùng với nàng ta, đoán được sư huynh sẽ tới chỗ này, lúc này mới tìm tới, bằng không sao có thể dễ dàng gặp được sư huynh!
Kiếm Thiếu Niệm có chút không vui cau mày, nếu như cung nhân phía dưới cố ý gây khó khăn cho Phạm Âm bây giờ hắn có thể đem những người đó ra giết, nhưng hôm nay Phạm Âm cũng đã nói do Nạp Lan Tĩnh phân phó, căn bản là muốn mình đoạn tuyệt cùng Nạp Lan Tĩnh, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút phiền não!
"Hoàng thượng thật đúng là có nhã hứng!" Ngay lúc Kiếm Thiếu Niệm định rời đi, thế nhưng lại nghe được tiếng của Nạp Lan Tĩnh rãi vang lên, ngẩng đầu lên thấy Nạp Lan Tĩnh đã đứng ở chỗ này chẳng biết từ lúc nào, cười như không cười chằm chằm nhìn mình!
Trong lòng Kiếm Thiếu Niệm tâm vui mừng, hắn chính là biết được Nạp Lan Tĩnh sẽ không đối với hắn không có nửa phần tình cảm, đoán rằng nàng cố ý tới đây tìm mình đi, nhưng, Kiếm Thiếu Niệm quay đầu liếc mắt nhìn Phạm Âm, tuy nói hai người cách rất xa, cũng khó tránh khỏi sẽ khiến người khác hiểu lầm, "Tĩnh nhi, nàng nghe ta giải thích, ta là tình cờ đụng phải Phạm Âm ở đây!" Kiếm Thiếu Niệm vội vàng giải thích, cũng không giống như lúc ở Khôn Ninh cung, bày ra dáng vẻ Hoàng đế!
"Hả?" Nạp Lan Tĩnh nhíu mày, cũng đi tới trước mặt Phạm Âm, hộ giáp (Yêu đoán là móng tay giả của Hoàng hậu với Thái Hậu á) lạnh lẽo nâng cằm Phạm Âm lên, tấm tắc khen ngợi, Phạm Âm có chút tức giận nhìn chằm chằm Nạp Lan Tĩnh, vốn định tránh thoát, nhưng nghĩ tới Kiếm Thiếu Niệm còn ở bên cạnh nhìn, liền cố nén xuống, cố ý để Kiếm Thiếu Niệm nhìn thấy Nạp Lan Tĩnh khi dễ (bắt bạt) mình như thế nào!
"Vốn dĩ là một mỹ nhân duyên dáng!" Cuối cùng Nạp Lan Tĩnh bỏ tay nâng cằm Phạm Âm xuống, xoay người nhìn Kiếm Thiếu Niệm dịu dàng mỉm cười, "Nếu Hoàng thượng thích, thần thiếp cả gan kính xin Hoàng thượng cho Phạm Âm cô nương một danh phận!" Còn không đợi Kiếm Thiếu Niệm hoàn hồn, Nạp Lan Tĩnh nói tiếp, "Tuy nói cung nhân trong cung này được phúc nguyên (ai hiểu chỉ Yêu với nhé) nên do nương tử đảm nhiệm nâng vị, nhưng rốt cuộc Phạm Âm lại la sư muội của Hoàng thượng, tự nhiên thân phận không thể so cùng người khác, Hoàng thượng phong vị cho Phạm Âm cô nương được chứ?"
"Rốt cuộc ngươi là muốn làm cái gì!" Không ngờ Nạp Lan Tĩnh thậm chí có đề nghị như vậy, Kiếm Thiếu Niệm cắn răng không nhịn được hỏi ra tiếng!
"Xem Hoàng thượng nói kia, thần thiếp cũng chỉ làm hết bổn phận Hoàng hậu của thần thiếp mà thôi, người đâu, còn không mau mang tân tấn quý nhân (quý nhân mới được thăng chức) đi xuống!" Nạp Lan Tĩnh đối với lửa giận của Kiếm Thiếu Niệm hoàn toàn làm như không thấy, xoay người liền phân phó cung nhân sau lưng!
"Được, thật sự rất tốt, ngươi muốn như vậy, cũng tùy ngươi!" Kiếm Thiếu Niệm không muốn nhiều lời nữa, chỉ sợ mình không cẩn thận nói ra lời làm tổn thương Nạp Lan Tĩnh, chỉ có thể giận dữ đùng đùng sải bước rời đi!
"Thu Nguyệt truyền ý chỉ của Bổn cung, để Lễ bộ lập tức bắt đầu tuyển tú!" Nạp Lan Tĩnh nhìn bóng lưng Kiếm Thiếu Niệm cười lạnh một tiếng, ngược lại Phạm Âm đang xoay người không khỏi run lên, nàng vốn tưởng rằng Nạp Lan Tĩnh sẽ bá chiếm (bá đạo chiếm lấy) Kiếm Thiếu Niệm không thả, thật không nghĩ đến nàng ta thế nhưng chủ động tuyển phi cho Kiếm Thiếu Niệm!
"Dạ!" Thu Nguyệt đáp một tiếng nhanh chóng lui xuống!
Nạp Lan Tĩnh chậm rãi đi ở trong rừng, nàng biết một chiêu này xuất ra liền không thể quay đầu lại nữa, có lẽ nàng sớm đã không còn đường quay đầu, năm năm này Kiếm Thiếu Niệm âm thầm bố trí tất cả, nghĩ đến cũng không phải chuyện dễ, nghĩ đến thân thể hắn đến tột cùng chết như thế nào hắn hoàn toàn không có biện pháp đi điều tra, đến lúc đó các tú nữ cũng vào cung, cũng không có một ai có thể sinh hạ long tử, đến lúc đó sẽ công bố Kiếm Thiếu Niệm bị bệnh tuyệt dục, đây cũng là lý do vì sao Tiên Đế vẫn luôn không truyền ngôi vị Hoàng đế cho hắn, đến lúc đó cũng không phải những người kia không tin, ngôi vị Hoàng đế vẫn luôn là của Nghi nhi đấy!
Vừa trở lại Khôn Ninh cung, Nạp Lan Tĩnh còn không có ngồi yên, Kiếm Thiếu Niệm liền nổi giận đùng đùng đi vào, "Nạp Lan Tĩnh ngươi rốt cuộc muốn như thế nào, chuyện tuyển tú là do ngươi phân phó?" Kiếm Thiếu Niệm cắn răng, tay gắt gao nắm chặt, giống như sợ không cẩn thận liền đánh Nạp Lan Tĩnh!
"Không sai, thần thiếp còn phải cảm tạ Hoàng thượng nhắc nhở, nếu không phải Hoàng thượng nói muốn thần thiếp làm tròn bổn phận của Hoàng hậu, thần thiếp còn không nghĩ tới!" Nạp Lan Tĩnh che miệng cười một tiếng, thế nhưng cuối cùng nàng không phân rõ quyết định này, đến tột cùng đang hành hạ người nào!"Đúng rồi Hoàng thượng, hôm nay là ngày Phạm Âm muội muội vừa mới sắc phong, Hoàng thượng cũng nên đi xem Phạm Âm muội muội một chút!" Nạp Lan Tĩnh giống như vừa nhớ ra, ghé đầu mặt tươi cười hướng về phía Kiếm Thiếu Niệm nhắc nhở!
"Được, thật sự rất tốt, nếu ngươi nghĩ như vậy, Trẫm đi tìm Phạm Âm, Trẫm liền sủng ái Phạm Âm!" Kiếm Thiếu Niệm tức giận vô cùng, nhưng khi biến mất thì Nạp Lan Tĩnh lại vô cùng tức giận!
Ngược lại công công bên cạnh hắn là một người có mắt nhìn, Kiếm Thiếu Niệm vừa mới nói muốn sủng ái Phạm Âm, hắn liền vội vàng cho người đi thông báo Phạm Âm, để cho nàng chuẩn bị tốt, ra khỏi bên ngoài Khôn Ninh cung, Kiếm Thiếu Niệm cố gắng hít một hơi, hắn đang nghĩ, có lẽ có một ngày nào đó hắn sẽ bị Nạp Lan Tĩnh khiến cho tức chết đấy!
"Hoàng thượng, có phải muốn bãi giá tới chỗ của Phạm Âm tiểu chủ không?" Công công hầu hạ bên cạnh Kiếm Thiếu Niệm, vội vàng lấy lòng hỏi thăm!
"Bãi giá Dưỡng Tâm điện!" Kiếm Thiếu Niệm nhìn cũng không nhìn hắn một cái, đi tới chỗ của Phạm Âm cũng chỉ là hắn nhất thời nói lẫy, nếu thật sự đi, sợ rằng muốn tìm về tình cảm của Nạp Lan Tĩnh càng thêm khó khăn!
Bên này, Phạm Âm được tin nói rằng Kiếm Thiếu Niệm muốn đi qua, lòng tràn đầy vui mừng chuẩn bị, một ngày này nàng đã chờ mong thật lâu, cho dù chỉ là một thiếp thất thì như thế nào, chỉ cần có thể ở bên cạnh Kiếm Thiếu Niệm, thậm chí không danh không phận nàng cũng cam tâm tình nguyện!
Tắm xong nàng tỉ mỉ vẽ lông mày, nữ tử trong gương đồng ngượng ngùng cười cười, tất cả đã chuẩn bị ổn thỏa, cũng không biết Phạm Âm từ nơi nào tìm tới một cái khăn, chùm lên trên đầu mình, lẳng lặng ngồi ở mép giường, tuy nói nàng đời này cũng không thể có một lễ thành thân, nhưng ở đáy lòng của nàng cuối cùng vẫn có chút chờ đợi!
Cây nến sắp cháy hết, lòng của Phạm Âm cũng dần dần lạnh lẽo, từ đêm tối đợi đến trời sáng, chỉ có nàng biết thời gian này trôi qua dài đằng đẵng dường nào, "Tiểu chủ, nên rửa mặt rồi !" Cung nhân hầu hạ Phạm Âm thận trọng bưng chậu đồng tới!
Rầm, đột nhiên Phạm Âm giơ tay, không khách khí hất đổ chậu đồng, toàn bộ nước trong chậu đồng đổ hết lên trên người của cung nhân này, mà chiếc khăn đỏ thẫm cũng rơi xuống!
"Nô tỳ đáng chết!" Cung nhân này bị đánh, nhưng lại dứt khoát quỳ xuống, "Nô tỳ không biết làm sai chuyện gì, kính xin nương nương chỉ rõ!" Ngược lại cung nhân này là một người quật cường, tuy nói cung nhân bị đánh là chuyện thường xảy ra, nhưng không duyên cớ bị đánh giống như vậy, cuối cùng còn muốn tìm ra nguyên do!
"Thế nào, ngay cả ngươi cũng dám khi dễ đến trên đầu của ta sao?" Phạm Âm buồn bực, không ngờ một cung nhân nho nhỏ lại dám chất vấn nàng như vậy, càng nghĩ trong lòng càng tức giận, giơ chân lên, thế nhưng một cước liền đá vào trên mặt cung nhân này !
"Nô tỳ, nô tỳ không dám!" Cung nhân này vội vàng che miệng, bị Phạm Âm đá một cái như vậy, máu từ trong mũi bắt đầu chảy ra, cung nhân vội vàng lặng lẽ lau, nhưng trong lòng tới cùng uất ức vô cùng, ngay cả đáp lời cũng mang theo chút nức nở!
"Thế nào, ngươi còn uất ức? Sáng sớm đã khóc sướt mướt, chẳng lẽ là cố ý tìm ta xui xẻo sao!" Phạm Âm càng nói càng tức, giống như nhìn thấy gương mặt đắc ý của Nạp Lan Tĩnh, chân càng thêm không lưu tình, một cước nữa đá vào cung nhân này, Phạm Âm là một người biết võ, cũng chỉ mấy đá, cung nhân này liền không có động tĩnh!
Các cung nhân khác vốn đứng ở một bên cũng không dám lên tiếng, nhưng bây giờ nhìn không nổi nữa, tuy nói cung nhân đều là mệnh khổ, nhưng rốt cuộc vẫn do cha mẹ nuôi nấng, giữa các nàng càng thêm mấy phần thương tiếc, một cung nhân gan lớn chạy nhanh qua nhìn một chút, ngón tay đặt ở trên chóp mũi cung nhân nọ, trên mặt không khỏi tái đi, "Tiểu chủ, tiểu chủ nàng ta đã không còn hơi thở!" Mấy cái cung nhân lập tức quỳ trên mặt đất, không ngờ hầu hạ Phạm Âm sáng sớm ngày thứ nhất liền xảy ra chuyện như vậy, ngày sau họ cũng không biết nên sống qua ngày như thế nào!
"Thật là xúi quẩy, còn không kéo nàng ta xuống!" Phạm Âm khoát tay áo, nàng vốn không có kiêu căng như vậy, nhưng những năm qua sống ở trong quân doanh, cuối cùng nhiễm mấy phần lệ khí!
"Dạ!" Cung nhân vội vàng cẩn thận kéo thi thể ra ngoài, "Tiểu chủ, theo quy củ, hôm nay ngài nên thỉnh an Hoàng hậu nương nương!" Cung nhân bên cạnh thận trọng nhắc nhở, trong cung không có phi tần khác, tuy nói nàng vừa mới được tấn phong còn không có thị tẩm, nhưng sáng sớm nay Hoàng hậu nương nương đã truyền lời, để Phạm Âm tới Khôn Ninh cung hầu hạ, chỉ là cung nhân này cũng cơ trí, Phạm Âm bởi vì chuyện hôm qua mà tức giận, nếu như nói Hoàng hậu truyền lời qua, đoán chừng càng thêm không muốn, cũng đành phải nói là quy củ như thế!
"Nàng ta ngược lại an nhàn!" Phạm Âm hừ lạnh một tiếng, sáng sớm nên phát tiết cũng phát tiết, để cung nhân thay xiêm y cho nàng, hùng dũng đi về phía Khôn Ninh cung, Nạp Lan Tĩnh đã ở trong đại sảnh chờ từ sớm, ngay khi Phạm Âm tới, Thu Nguyệt liền trực tiếp dẫn nàng tiến vào!
"Gặp qua Hoàng hậu nương nương!" Phạm Âm mặc dù không tình nguyện, nhưng vẫn biết lễ nghi phải làm đủ, ít nhất Kiếm Thiếu Niệm không nguyện ý nhìn thấy mình cùng Nạp Lan Tĩnh bất hòa đấy!
"Nguyên là Phạm Âm Quý nhân, ngồi đi!" Nạp Lan Tĩnh khoát tay áo, bởi vì Phạm Âm còn không có phong hào, cũng chỉ có xưng hô như vậy, "Đêm qua đã quen chưa?" Nạp Lan Tĩnh nâng mắt, nhẹ giọng hỏi thăm!
Phạm Âm tức giận vô cùng, đoán rằng chuyện hôm qua là do Nạp Lan Tĩnh giở trò quỷ, nếu không Kiếm Thiếu Niệm nói đến tìm mình, đột nhiên lại không tới, hôm nay Nạp Lan Tĩnh lại giả mù sa mưa hỏi thăm, nhưng Phạm Âm lại không thể không trả lời, bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười đáp một tiếng, "Tạ ơn Nương nương nhớ đến, cũng an ổn!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.