Tướng Phủ Đích Nữ

Chương 309: Đại nạn không chết

Trầm Hoan

07/02/2020

Thân thể ba người nhanh chóng rơi xuống, bắt đầu đến vách núi trơn nhẵn, họ rơi xuống rất nhanh, nhưng càng đến, cây cối càng xanh tốt, thân thể bị nhánh cây cào đau rát, Thu Nguyệt hơi híp mắt lại, tay chợt nâng lên, không biết có thể chạm đến cành trên kia không, lấy roi thật dài, lượn quanh trên nhánh cây, nhưng trọng lượng của ba người quá nặng, nhánh cây kia không cách nào chịu được họ.

Thu Nguyệt không thể làm gì khác hơn là lần lượt đưa roi trong tay lên, ngày sau suy nghĩ lại, Thu Nguyệt vẫn rất bội phục mình, thân thể rõ ràng đã không chịu nổi, nhưng động tác trên tay vẫn không ngừng như cũ, cuối cùng lực lần lượt giảm xuống, khi đến dưới vách núi, nhánh cây kia rốt cuộc cũng treo các nàng lại, tay của các nàng nắm thật chặt, giống như đã thành thói quen!

Phía dưới các nàng là mặt hồ gợn sóng êm ả, ánh mặt trời chiếu tới, phát ra màu sắc chói mắt, ba người đã kiệt sức, tay hơi buông ra, chỉ là ba tiếng vang, rơi vào trong hồ, nước hồ tĩnh lặng, trong chốc lát dâng lên gợn sóng!

"Tiểu thư!" Thu Nguyệt là người tập võ, vốn có chút ngất ngây, nhưng vết thương dính nước, đau nhói, làm cho nàng thanh tỉnh chút!

Nàng nhanh đi qua, không ngừng lay động thân thể Nạp Lan Tĩnh, nàng vẫn còn mở mắt, chỉ là cả người không có hơi sức, vẻ mặt có chút mê mang nhìn Thu Nguyệt, còn chưa phản ứng kịp, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!

Hồi lâu, vết thương kia đau nhói, để cho nàng tỉnh táo, mắt của nàng trong nháy mắt mở ra, "Nương!" Nạp Lan Tĩnh lớn tiếng kêu, hơi quay đầu, thấy Cung thị còn nhắm mắt trong hồ, Nạp Lan Tĩnh nhanh bơi tới, mặc dù uống vài ngụm nước, ngược lại không có gì đáng ngại!

Thu Nguyệt ở phía sau đi theo, cùng Nạp Lan Tĩnh kéo Cung thị vào bờ, khiến họ kiệt sức hơn, sau khi lên bờ không khỏi thở hổn hển, "Nương!" Tay Nạp Lan Tĩnh đè lên người của Cung thị, thân thể bà không được tốt, lại té hai lần, bị thương dĩ nhiên nặng hơn hai người bọn họ, cho dù như thế, lòng của Nạp Lan Tĩnh chưa buông xuống được!

Khụ khụ! Cung thị phun mấy ngụm nước, rốt cuộc có phản ứng, Nạp Lan Tĩnh nhanh đỡ, "Nương!" Nạp Lan Tĩnh lo lắng gọi một câu, Cung thị chậm rãi mở mắt, tuy nói thân thể khó chịu, nhưng nhìn Nạp Lan Tĩnh lo lắng, mạnh mẽ phất tay áo, không để cho Nạp Lan Tĩnh lo lắng!

Ngày mùa thu gió mang lạnh lẽo, nhưng họ ngồi bên hồ nước không có chút nào lạnh, dưới chân là rêu xanh tích lũy nhiều năm, mềm nhũn, nhưng cũng rất ẩm ướt, phía sau là tảng lớn cùng rừng cây rậm rạp, Nạp Lan Tĩnh không khỏi nhíu mày một cái, dọc theo nước hồ nhìn ra, "Đi, chúng ta phải rời khỏi chỗ này thôi!"

Thu Nguyệt nhìn Nạp Lan Tĩnh nói, cũng không trì hoãn, cùng Nạp Lan Tĩnh đỡ Cung thị, nơi này quá ẩm ướt, không thể ở được, hơn nữa phía sau cánh rừng lớn, ban đêm sợ là không thể thiếu thú hoang, họ đều bị thương, không có năng lực tự vệ, về phần vách đá cao bao nhiêu, Nạp Lan Tĩnh không cách nào cân nhắc, nhìn bốn phía vách núi cao chót vót, sợ là nhất thời ám vệ môn cũng tìm được, hơn nữa còn có Liễm Nghiêu ở đâu đó nhìn chằm chằm, cũng không biết thuốc có tạo tác dụng hay không !

Trong lòng Nạp Lan Tĩnh xoay chuyển liên hồi, người vây ở chỗ này, đừng nói là đi ra ngoài, ngay cả một ngôi nhà cũng không có, nàng ngẩng đầu, nhìn cuối thượng nguồn hình như có ánh sáng, Nạp Lan Tĩnh cũng không biết nơi đó là gì, nhưng nàng có thể khẳng định, chỉ cần ở lại lâu chỗ này, ánh mặt trời chiếu xuống, Nạp Lan Tĩnh dù buồn phiền cũng chỉ đành đánh cược, đi xuống có lẽ còn có thể sống!

Nạp Lan Tĩnh cùng Thu Nguyệt đi rất chậm, rêu xanh rất cao, đạp lên trơn vô cùng, đột nhiên, dưới chân Nạp Lan Tĩnh căng thẳng, nàng không cúi đầu cũng nhìn thấy một con rắn nước đang cuốn lấy cổ chân của mình, mặc dù Nạp Lan Tĩnh đã sống hai lần nhưng vẫn là nữ tử, nhìn thấy thứ này, vẫn cảm thấy sợ!

"Tiểu thư đừng động!" Thu Nguyệt kêu một tiếng, mắt hơi híp, chờ đúng thời cơ, bắt được đầu con rắn, lôi ra ngoài, rắn nước uốn đuôi thức dậy, Thu Nguyệt chợt vung tay, rắn nước uốn cong một đường cong hoàn mỹ trên không trung rồi nặng nề rơi xuống, trên người của Thu Nguyệt không tự chủ đổ mồ hôi lạnh, bình thường rắn nước không cắn người, nhưng cũng không thể chắc chắn, nếu là trước kia nàng chắc chắn sẽ không sợ hãi, nhưng bây giờ, đi bộ cũng phí sức, huống chi đối phó với loài vật này!



Nạp Lan Tĩnh không nói gì, chỉ là trong lòng càng trầm xuống, thân thể nàng không dám nghĩ nếu không có đường ra, nên làm cái gì, nơi ẩm ướt như vậy không thể bốc cháy, không biết họ đi bao lâu rồi, cuối cùng chỉ có thể đi thẳng, "Tiểu thư ngài nhìn!" Thu Nguyệt đột nhiên kêu một tiếng, nhìn đằng trước có chút đất trống, không có phía dưới ươn ướt, mặt đất có rất nhiều đá vụn, đây là nguồn của hồ suối, giống như thác nước, từ kẽ núi ra ngoài, vỗ vào vách đá, mới tạo thành hình dáng ngày hôm nay!

Trong lúc các nàng bước chỗ có thể coi là an toàn, Cung thị nhẹ nhàng hơi cong môi một cái, trong lòng cũng chỉ là thư giãn nhất thời, thân thể liền mềm nhũn té xuống, "Nương!" Nạp Lan Tĩnh cả kinh, nhanh kêu một tiếng, tuy nhiên bởi vì lâu không uống nước, trên đầu miệng, mỗi một chữ đều tựa như có kim ghim vào cổ họng của nàng!

Trên mảnh đất trống này cũng có một ngôi nhà gỗ nho nhỏ, bên trong rất đơn sơ, nhìn Tương Bình vương cùng bạch y nữ tử đang nằm trên giường, bên giường một vị nam tử nhẹ nhàng bắt mạch cho bọn họ, nhưng nghe được giọng Nạp Lan Tĩnh, thân thể không khỏi run lên, trên mặt mang mấy phần vui mừng, mấy phần sợ hãi, hắn hoảng hốt nghe được giọng Nạp Lan Tĩnh, tuy nhiên lại sợ hãi cho rằng mình ảo tưởng!

Nạp Lan Tĩnh gọi từng tiếng, giọng nói càng vang dội, nam tử rốt cuộc không ngồi yên, không khỏi chạy ra ngoài, nhìn một màn trước mắt, kích động không biết nên nói gì cho phải, thật sự là nàng, thật sự là Tĩnh nhi, "Tĩnh!" Hắn hơi giơ một tiếng, chỉ mới nói ra một chữ, trên mặt mang theo vài phần cay đắng, cái tên Tĩnh nhi này, làm sao hắn có thể kêu, "Gặp qua Hoàng tẩu!" Hắn đi về phía trước mấy bước, giọng nói xa cách, mang theo nhớ nhung, nhưng vẫn làm bộ xa cách!

Nghe được giọng của hắn, Nạp Lan Tĩnh nhanh ngẩng đầu, nhìn Kiếm Thiếu Huyền đang đứng trước mặt của mình, Nạp Lan Tĩnh dụi dụi con mắt, cho là mình nhìn lầm rồi, nhưng vô luận thế nào, Kiếm Thiếu Huyền vẫn bình an vô sự trước mặt nàng!

"Đừng xoa, cẩn thận làm mắt bị thương!" Kiếm Thiếu Huyền đưa tay kéo Nạp Lan Tĩnh, nhưng lại cảm thấy thất lễ, tay lại dừng lại giữa không trung!

Nhưng, Nạp Lan Tĩnh đang xác định là Kiếm Thiếu Huyền, mắt đột nhiên khép lại, mất đi tri giác, "Tĩnh nhi!" Kiếm Thiếu Huyền kêu một tiếng, sợ cũng chỉ khi Nạp Lan Tĩnh không nghe được, mới dám lấy tên giữ mãi trong lòng gọi ra! Kiếm Thiếu Huyền nhanh ôm Nạp Lan Tĩnh vào phòng!

Thu Nguyệt nhìn Kiếm Thiếu Huyền, khi mới nhìn nàng không khỏi có mấy phần mừng rỡ, nhưng không biết vì sao nhìn hắn ôm Nạp Lan Tĩnh đi, trong lòng không khỏi nhiều hơn mấy phần cay đắng, nàng hơi lắc đầu, không biết nếu nói khổ sở đến tột cùng là vì sao, nếu không hiểu chuyện, liền không muốn hiểu, nàng tốn sức đỡ lấy Cung thị, từng bước một chậm rãi đi tới phòng !

Chờ Nạp Lan Tĩnh mở mắt lần nữa, bên ngoài trăng sớm đã lên cao, hôm nay trăng sáng cực kỳ, Nạp Lan Tĩnh giật giật thân thể, cảm thấy toàn thân chua xót đau đớn, không khỏi nghĩ tới người thân, từng bước xuống giường, Nạp Lan Tĩnh cẩn thận đứng lên, lúc này mới phát hiện ra, ở nơi này giường cũng chỉ là dùng cọc gỗ đóng lại, bên cạnh nàng nằm chính là Cung thị cùng Thu Nguyệt, nhìn họ không gặp chuyện gì, lòng của Nạp Lan Tĩnh mới hạ xuống!

Bởi vì roi kia có tác dụng, cho dù từ cao như vậy rớt xuống, thương thế cũng không nặng như tưởng tượng, ít nhất Nạp Lan Tĩnh có thể độc lập đi lại, nàng đi ra bên ngoài, cảm nhận gió ấm áp, chếch lên lại để cho người chút thoải mái, bên ngoài chất một đống củi, ngọn lửa vô cùng lớn, có lẽ như vậy, trong rừng phía dưới dã thú mới không dám đến gần!

Cách phòng đơn giản nhất, đống lửa lớn nhất, bên cạnh phơi một chút y phục, lúc này Nạp Lan Tĩnh mới phát hiện ra, mình cũng chỉ mặc áo bên trong, nàng cả kinh, không khỏi cúi đầu, chỉ là nhìn áo quần hoàn hảo, lúc này mới hơi yên tâm!

Đột nhiên, nơi xa có động tĩnh truyền đến, giống như sói hoang, đang hướng bên này chạy tới, đêm vốn an tĩnh, động tĩnh kia càng phát rõ ràng, thân thể Nạp Lan Tĩnh không khỏi giấu phía sau cửa, bây giờ nàng đang đơn độc lại không biết đang lạc đến địa phương nào, vào lúc này tự nhiên muốn giấu đi!



Âm thanh càng gần, Nạp Lan Tĩnh ngừng hô hấp, hồi lâu, động tĩnh kia cũng chỉ dừng ở bên ngoài không gần thêm nữa, lúc này Nạp Lan Tĩnh mới chậm rãi thò đầu ra, nhìn cả người Kiếm Thiếu Huyền đầy vết máu, mang một ít chim thú rừng, được hắn gói kĩ!

Lúc này lòng của Nạp Lan Tĩnh mới ổn định lại, chỉ là hiếu kỳ, giữa đêm dã thú rất hung mãnh, cho dù hắn đói bụng, cũng nên đợi đến trời sáng mới phải! Nàng hơi di động bước chân, từ trong nhà đi ra!

Kiếm Thiếu Huyền là người tập võ, thính lực tốt, nghe tiếng động không khỏi xoay người, nhìn thấy Nạp Lan Tĩnh, trên mặt hơi lúng túng, trong lòng của hắn Nạp Lan Tĩnh trơn bóng như Cửu Thiên huyền nữ, mà mình, khắp người nhếch nhác, không thể nào giống như Tiên Nhân!

"Nàng đã tỉnh?"Hồi lâu Kiến Thiếu Huyền cũng chỉ nói được ba chữ này, nhưng mà giọng của hắn không yếu ớt như khi ở Kinh Thành, sắc mặt cũng không tái nhợt!

"Ừm!" Nạp Lan Tĩnh gật đầu, trời cao thật sự biết đùa, luôn để cho mình gặp phải chuyện không nghĩ tới, nàng định ngồi ở bên cạnh đống lửa, mặc dù máu tanh khó ngửi, nhưng nàng cố nén, "Ngươi như thế nào lại ở chỗ này?" Nàng tiện tay gẩy gẩy lửa, trong lúc lơ đãng hỏi!

"Cũng chỉ bị tính toán thôi!" Kiếm Thiếu Huyền tự giễu cười một tiếng, có chút không cam lòng, tuy nhiên cuối cùng cũng nói thêm gì!

Nạp Lan Tĩnh không biết nên nói tiếp như thế nào, Kiếm Thiếu Huyền còn sống rốt cuộc là một uy hiếp, hắn giao ra binh quyền, tự nguyện rời cung, cuối cùng cũng không thể làm người ta yên tâm, nếu là trước kia, Nạp Lan Tĩnh không chút nghĩ ngợi nói chuyện này tất nhiên liên quan đến Kiếm Thiếu Phong, nhưng bây giờ, nàng cúi thấp đầu, trong lòng không khỏi dâng lên mấy phần thê lương, vô luận mình có nguyện ý hay không, Kiếm Thiếu Niệm có hiềm nghi lớn nhất, Kiếm Thiếu Huyền rốt cuộc là Vương Gia, hắn xảy ra chuyện thị vệ phía dưới không dám không báo, chỉ có người một tay che trời mới có thể dẹp yên được, hiển nhiên Kiếm Thiếu Phong không có bản lĩnh kia!

"Chỉ là, cũng là trong họa được phúc, thân thể cũng chuyển biến tốt hơn!" Kiếm Thiếu Huyền biết Nạp Lan Tĩnh thông minh, không khỏi dời đề tài, tay thuần thục dùng cọc gỗ khắc thành dao găm, chậm rãi lột da chim xuống! Chỉ là ngậm miệng không hỏi, Nạp Lan Tĩnh đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì!

"Chỉ là, chờ hắn tới đón nàng, nàng đừng nói rằng đã gặp qua ta!" Kiếm Thiếu Huyền cùng Nạp Lan Tĩnh trầm mặc hồi lâu, Kiếm Thiếu Huyền vẫn mở miệng trước, hôm nay hắn nhìn lại, ngôi vị hoàng đế chính là một ma chú, người nào ngồi lên người đó sẽ đánh mất chính mình, hắn hy vọng có thể tiêu dao như vậy suốt cả đời này, Kiếm Thiếu Niệm yêu Nạp Lan Tĩnh như thế, nghĩ đến vào lúc cũng gấp rút tìm Nạp Lan Tĩnh, Kiếm Thiếu Huyền tự giễu cười, đúng là chỉ có hắn có thể đứng bên người Nạp Lan Tĩnh!

Nạp Lan Tĩnh không nói gì, khi Kiếm Thiếu Huyền rời đi, cũng không biết Kiếm Thiếu Niệm đã bỏ mình ở lại rồi rời đi, nhưng Nạp Lan Tĩnh cũng không giải thích, "Cái này lột da có chỗ lợi gì?" Nạp Lan Tĩnh chỉ chỉ tay Kiếm Thiếu Huyền, nhìn hắn thận trọng, hình như sợ da này hư hại đi!

"Lấy da này, đặt ở mép lửa nướng cả đêm, ngày mai liền có thể trải trên giường, thịt này chờ sáng mai nướng xong, làm đồ ăn sáng!" Nhìn Nạp Lan Tĩnh không muốn đàm luận về Kiếm Thiếu Niệm, Kiếm Thiếu Huyền cũng sẽ không nhiều lời, chỉ khi nói đến đây, trên mặt mang theo vài phần chán nản, mình chuẩn bị nhiều như vậy, cũng không biết Nạp Lan Tĩnh có cơ hội dùng đến hay không!

Nhưng mà điều này cũng làm sáng rõ, vì sao ban đêm Kiếm Thiếu Huyền còn đi săn, tay Kiếm Thiếu Huyền rất nhanh nhẹn, trong chốc lát, lấy da thú xuống, "Ta đi tắm một cái!" Tay Nạp Lan Tĩnh lấy qua, nàng không biết sẽ ở chỗ này bao lâu, có chút chuyện này chỉ có thể hoàn toàn dựa vào Kiếm Thiếu Huyền!

Chỉ là, cánh tay Nạp Lan Tĩnh vô lực, hoàn toàn không bắt được da thú, "Để ta!" Kiếm Thiếu Huyền nhanh đứng dậy, vội nhặt da thú dưới đất, nhưng Nạp Lan Tĩnh cũng nhanh khom lưng, hai đầu đụng nhau, Nạp Lan Tĩnh không khỏi lui một bước, "Cẩn thận!" Kiếm Thiếu Huyền nhanh kéo tay Nạp Lan Tĩnh, tim của hắn ngẩn ra, đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc thân mật với Nạp Lan Tĩnh như vậy, tay của nàng thật mềm, chạm một cái liền không muốn rời!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tướng Phủ Đích Nữ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook