Chương 315: Liễm Nghiêu tới Hầu phủ
Trầm Hoan
28/03/2020
"Ta không đi!" Cung thị nghe Tương Bình Vương nhắc tới chuyện này, không khỏi đáp một tiếng, bà đã năm năm không được nhìn thấy con trai, con
dâu của mình, nếu hôm nay rời đi, sẽ còn phải đợi đến bao giờ? Mười năm? Cung thị tưởng tượng lại cảm thấy đáng sợ, so với sinh ly tử biệt còn
làm người ta đau lòng hơn!
Nạp Lan Tĩnh nhàn nhạt thở dài một cái, "Nương, phụ thân cũng là vì sức khỏe của người, Kinh Thành quá nguy hiểm, người mà đi, trong lòng chúng ta cũng an tâm!" Từ khi Cung thị thành thân với Tương Bình Vương, Nạp Lan Tĩnh liền đổi cách xưng hô, thành là đất phong của Tương Bình Vương, cho dù thánh chỉ đến thành, cũng phải nhìn ý tứ Tương Bình Vương, nếu Cung thị đi, họ sẽ không phải lo lắng!
"Nàng xem, cả Tĩnh nhi cũng như vậy nói, nàng đừng lo, đúng lúc ta có thể vừa đưa nàng về, vừa mang một ít người tới, giúp đỡ Tĩnh nhi!" Giọng Tương Bình Vương mềm mỏng, chỉ sợ chọc Cung thị không vui, trong lòng hắn hiểu rõ Cung thị quan tâm nhất là hai đứa con của mình, hôm nay bọn họ đã thành thân, con của Cung thị cũng là con của hắn, con cái gặp nạn làm cha mẹ tự nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn!
"Nương!" Nhìn Cung thị không lên tiếng, Nạp Lan Tĩnh nhanh nắm lấy tay Cung thị, "Nữ nhi biết người nhớ ca ca, người đừng lo, chờ người nhìn thấy ca ca và tẩu tẩu xong rồi mới đưa người rời đi, hơn nữa, nữ nhi cũng có ca ca che chở, mẫu thân không phải lo lắng quá nhiều!" Nạp Lan Tĩnh cười một tiếng, còn cố ý làm bộ đáng yêu, hơi bĩu môi, chọc Cung thị vui vẻ!
"Ngươi nha!" Cung thị bất đắc dĩ thở dài một cái, "Cũng đành phải như thế!" Thật ra thì Cung thị hiểu, các con của bà, bà lại không thể giúp chúng điều gì, nhưng chỉ thoáng qua trong lòng!
Rốt cuộc cũng thuyết phục được Cung thị, trong lòng Nạp Lan Tĩnh lúc này mới bớt được chút ít, chỉ là mới vừa ngồi xuống một lát, bên ngoài liền có tiếng gõ cửa, trên mặt của mọi người không khỏi có mấy phần cảnh giác, Thu Nguyệt thận trọng mở cửa!
"Nhiếp đại nhân!" Nhìn Nhiếp Các đứng bên ngoài, Thu Nguyệt nhanh tránh đường, chờ Nhiếp Các vào, nhìn bốn bề vắng lặng, mới đóng cửa!
"Thỉnh an Vương Gia!" Nhìn thấy Tương Bình Vương Nhiếp Các nhanh hành lễ, Tương Bình Vương cũng không phải người so đo lễ nghĩa, nhanh bảo Nhiếp Các đứng dậy, "Uất ức cho Vương Gia rồi !" Nhiếp Các nói xong, từ bên cạnh lấy ra mấy bộ quần áo, hôm nay bên ngoài đều có tai mắt, họ tất nhiên sẽ an bài trên xe ngựa, nhưng cuối cùng sợ bị người khác nhìn thấy, vẫn nên chuẩn bị mấy bộ y phục của nô tài!
Mọi người cũng không chần chừ, nhanh thay y phục, đi theo Nhiếp Các ra khỏi khách điếm, dọc đường coi như thuận lợi, đến Hầu phủ, Phiêu Phỉ đã đưa tin, mọi người tuy không ra ngoài nghênh đón nhưng cũng đứng ở trong viện chờ bọn họ.
"Nương, Tĩnh nhi!" Vũ Nhi cùng Nạp Lan Hiên lôi kéo tay của bọn họ, Nạp Lan Hiên mặc dù không nói gì, nhưng ánh mắt lại ướt át, năm năm, ròng rã năm năm muội muội cùng mẫu thân không có nửa phần tin tức, Vũ Nhi ôm Nạp Lan Tĩnh không nhịn được rơi lệ, họ phái đi ra nhiều người như vậy đều không thể tìm được Nạp Lan Tĩnh, nàng còn an ủi mình, không tìm được cũng là chuyện tốt, nếu thật sự tìm được thi thể, chính là nói rõ, Tĩnh nhi xảy ra chuyện!
"Được rồi, được rồi, đều đã qua rồi!" Cung thị cũng là trưởng bối, nên có dáng vẻ, cho dù là khó khăn hơn nữa qua cũng không thể không chú ý hình tượng mà khóc lớn, chỉ là không ngừng gật đầu, hôm nay nhìn bọn họ đều tốt tốt, trong lòng liền yên tâm!
"Bà thông gia, mau mau vào nhà, vào nhà lại nói!" Hầu Gia rốt cuộc là nam tử, không giống Hầu phu nhân, núp ở một bên chảy nước mắt, hắn nhanh mời tất cả mọi người vào phòng!
"Trở lại là tốt rồi, trở lại là tốt rồi, nên vui mừng, Vũ Nhi đừng khóc nữa!" Hầu Gia nhìn Vũ Nhi đều đã là mẹ, không khỏi trách, chỉ là đau lòng, sợ nàng khóc hại thân thể!
Vũ Nhi hơi gật đầu, hồi lâu hơi thở mới bình thường, mọi người vào nhà ngồi, Hầu Gia dĩ nhiên để Tương Bình Vương ở chủ vị, Vũ Nhi cùng Nạp Lan Hiên nháy mắt, họ song song quỳ gối trước mặt Cung thị với Tương Bình Vương "Thỉnh an Vương Gia, Vương Gia Vạn An, con trai con dâu bất hiếu, để mẫu thân chịu khổ!" Nói xong liền dập đầu!
"Các con làm gì vậy!" Cung thị nhanh kéo Vũ Nhi lên, siết tay của nàng!
"Không nên gọi Vương gia, ca ca tẩu tẩu, nên đổi thành Phụ vương rồi!" Nhìn tất cả mọi người nghiêm túc, giọng Nạp Lan Tĩnh mang theo vài phần vui đùa, chuyện này cũng tính là chuyện vui!
Nạp Lan Hiên cùng Vũ Nhi sững sờ, Vũ Nhi phản ứng kịp, tâm ý Tương Bình Vương nàng cũng nhìn rõ, "Ra mắt Phụ Vương!" Vũ Nhi cười một tiếng, khiến Cung thị có chút mất tự nhiên!
"Chỉ có ngươi là lắm mồm!" Cung thị liếc Nạp Lan Tĩnh một cái, Nạp Lan Tĩnh giống như không nhìn thấy, Nạp Lan Hiên không quá ủng hộ chuyện này, chỉ là nhìn mẫu thân đi theo Tương Bình Vương, quả thật hạnh phúc, vậy liền không phải lo!
"Chí nhi, mau mau tới đây, dập đầu trước cô mẫu, tổ phụ, tổ ngoại đi con!" Vũ Nhi hành lễ, nhanh phất tay sai người làm đưa Nạp Lan Chí đến, Vũ Nhi không mang hắn ra ngoài, cũng chỉ là sợ đứa trẻ khóc lóc quấy rối thôi!
Chỉ nhìn thấy Nạp Lan Chí hồng hào bĩu môi, không để cho người làm dẫn, chậm rãi đi tới, học bộ dáng đại nhân, bài bản quỳ xuống, "Chí nhi thỉnh ản tổ phụ, chúc tổ phụ thân thể khang kiện, Chí nhi thỉnh an tổ mẫu, chúc tổ mẫu mọi chuyện như ý, Chí nhi thỉnh an cô cô, chúc cô cô càng ngày càng đẹp!" Nhìn Nạp Lan Chí như tiểu đại nhân, muốn ghét cũng khó khăn!
"Chí nhi, mau tới đây, đến trước mặt tổ mẫu!" Cung thị nói chuyện cũng có chút cá run rẩy, đến cả lễ thành hôn, thấy Nạp Lan Hiên cũng không kích động như vậy, vừa nhìn đã yêu, nhanh ôm vào trong ngực!
"Nương, nhìn ánh mắt của Tiểu Chí nhi thật giống tẩu tẩu, miệng lại giống như ca, trông thật khả ái!" Nạp Lan Tĩnh không khỏi đến gần hơn chút, cầm bàn tay múp míp mà nhỏ nhắn của hắn đặt ở lòng bàn tay của mình, lại dâng lên một thoáng cảm động lạ kỳ, trong nháy mắt ngưng đọng, không khỏi nghĩ, nếu ban đầu Kiếm Thiếu Niệm không bị bệnh, con của mình có phải cũng lớn như vậy, nghĩ đi nghĩ lại mắt có chút ươn ướt!
"Cô cô sao lại khóc?" Bàn tay nhỏ bé của Chí nhi lau nước mắt cho Nạp Lan Tĩnh, con mắt mở thật to, có chút không hiểu, trong miệng cũng không nhàn rỗi, "Mẫu thân cũng thích khóc, phụ thân nói mẫu thân là làm từ nước, xem ra cô cũng làm từ nước, chỉ là phụ thân nói rồi, nam tử hán phải bảo vệ, không được để họ rơi nước mắt, Chí nhi cũng là nam tử hán, về sau Chí nhi bảo vệ cô cô!"
"Được, Chí nhi là một nam tử hán!" Nạp Lan Tĩnh bị bộ dáng này của Nạp Lan Chí làm cho thẫn thờ, cảm thấy ấm áp vô cùng, nàng không khỏi hôn lên mặt Nạp Lan Chí một cái!
"Cô cô!" Đột nhiên, Nạp Lan Chí thay đổi gương mặt nghiêm túc, "Phụ thân nói rồi, nam nữ thụ thụ bất thân, cô cô là nữ tử, Chí nhi là nam tử, cô cô không thể tùy tiện hôn Chí nhi!" Nạp Lan Chí tỉnh bơ nói xong, làm Nạp Lan Tĩnh có chút đường đột!
Nạp Lan Hiên trợn mắt nhìn Nạp Lan Chí một cái, đứa nhỏ này không biết lớn nhỏ, nhưng bộ dáng của Nạp Lan Chí, ngược lại chọc mọi người cười không ngừng, trong lúc bất chợt chỉ thấy Nạp Lan Chí lại liếc nhìn Cung thị, "Tổ mẫu cũng là nữ tử, không thể ôm Chí nhi đâu!" Nhìn hắn hướng Cung thị giảng dạy, Cung thị không biết nên như thế nào cho phải!
"Chí nhi, tổ mẫu cùng cô cô đều là trưởng bối, không cần quy củ này!" Vũ Nhi nhanh mở miệng, lúc nhỏ Nạp Lan Chí rất thích dính Vũ Nhi, luôn tranh với Nạp Lan Hiên, lúc này mới nghĩ ra cái gọi là nam nữ thụ thụ bất thân, lại không nghĩ rằng đứa nhỏ lại ghi nhớ rõ ràng, vào lúc này nói đạo lý rõ ràng! Nạp Lan Hiên cảm nhận được ánh mắt Vũ Nhi chỉ trích, nhanh cúi đầu, đều nói nữ nhân cùng tiểu nhân đều khó đối phó, mình chính là bị nữ nhân này đè gắt gao!
Mọi người bị Nạp Lan Chí quậy một phát, không khí cũng hòa hoãn không ít, chỉ là Cung thị yêu thích Nạp Lan Chí, đến khi dùng bữa cũng không thả!
"Khởi bẩm Hầu Gia, Liễm Thượng Thư cầu kiến!" Đang chuẩn bị dùng bữa, người gác cửa tới bẩm báo!
"Mau mau cho mời!" Hầu Gia gật đầu một cái, Liễm Thượng Thư chính là Liễm Trạng Nguyên, lúc này đã thành Công Bộ Thượng Thư, trong ngày thường vẫn còn coi là tri lễ, chỉ là không có qua lại nhiều với Hầu phủ, Hầu Gia mặc dù có chút hoài nghi, sao hôm nay hắn lại tới đây, nhưng cũng không thể làm mất lễ nghi!
Chỉ là trong thoáng chốc, mặt của Nạp Lan Tĩnh cùng Cung thị trầm xuống, "Bà thông gia, có gì không ổn sao?" Hầu Gia cẩn thận hỏi, không biết mới vừa còn vui vẻ lại bỗng nhiên không vui rồi.
"Chúng ta rơi xuống vách đá, chính là Liễm Thượng Thư ban tặng!" Cung thị phẫn hận nói, đôi đũa trong tay nặng nề để xuống, phát ra âm thanh vang dội, cắn răng thật chặt, thật sự là lợi hại, mình không tìm hắn, hắn vẫn còn dám tìm tới cửa!
"Tổ mẫu không nên tức giận!" Tất cả mọi người không lên tiếng, vào lúc này giọng của Nạp Lan Chí hết sức rõ ràng, tay nhỏ bé của hắn chậm rãi chạm lên mi mắt Cung thị!
Trước mặt cháu mình, Cung thị cho dù có tức giận bao nhiêu cũng biến mất, bà nở nụ cười chậm rãi nói, "Tổ mẫu không tức giận, tổ mẫu nói đùa cùng bọn họ thôi!" Cung thị nói cẩn thận, chỉ sợ để lại dấu ấn trong lòng đứa trẻ là một người phụ nữ ác độc!
Nạp Lan Tĩnh cũng không có thay đổi gì, chỉ là lông mày hơi nhíu lại, nàng cho là sẽ không có người phát hiện, không ngờ Liễm Nghiêu biết được sớm như vậy, lại dám tự mình tìm tới, thăm dò cẩn thận không thể không nói Liễm Nghiêu lá gan rất lớn, chẳng qua hiện nay Kinh Thành càng loạn, đối với Liễm Nghiêu càng có lợi!
"Nương, chúng ta tạm thời tránh đi!" Nạp Lan Tĩnh hơi quay đầu, nàng quyết định như vậy không phải là sợ Liễm Nghiêu, chỉ là đưa ra lựa chọn hợp lý, nàng mới trở vể, đối với tình hình Kinh thành bây giỡ cũng chưa quen, cho nên nhất định không được lộ diện, nhất là đối với Liễm Nghiêu!
Cung thị cùng Tương Bình Vương gật đầu một cái, để nô tỳ dẫn vào nội thất, Vũ Nhi cũng nhanh dặn dò Nạp Lan Chí, không thể nói lung tung, chỉ là không ai chú ý, Nạp Lan Tĩnh, ngón tay vừa động, ở trên mặt bàn nên giữ lại thứ gì! Nhẹ nhàng vỗ Vũ Nhi, nói lời chỉ có hai người bọn họ mới có thể hiểu!
Chờ Nạp Lan Tĩnh về phòng, Hầu Gia nhanh phân phó người cất bát đũa của họ đi, lại điều chỉnh chỗ ngồi, sau đó người dẫn Liễm Nghiêu tiến vào, nhìn một nhà đang vui vẻ hòa thuận dùng bữa!
"Thỉnh an Hầu Gia, Nạp Lan đại nhân, Nhiếp đại nhân!" Liễm Nghiêu đi vào, trước là hành lễ, "Xem ra hạ quan tới không phải lúc, quấy rầy Hầu Gia dùng bữa rồi!" Liễm Nghiêu thuận miệng nói một câu, nhưng trên mặt lại chằng có ý thật xin lỗi, không đợi Hầu Gia mời ngồi, hắn trực tiếp ngồi ở một bên!
Nạp Lan Hiên cũng im lặng, nếu không phải làm quan nhiều năm, hiểu được che giấu hỉ nộ, nếu không vào lúc này đã sớm nổi giận đánh chết tên tiểu nhân trước mặt rồi, hại mẫu thân cùng muội muội của hắn chịu năm năm khổ sở, tay gắt gao nắm chặt!
Liễm Nghiêu không kiêng kị, mắt quan sát bàn cơm, rốt cuộc hắn nhìn trong mâm có một chút tôm khô, hiển nhiên là có người mới vừa dùng bữa, phía dưới dọn dẹp không sạch sẽ lưu lại, Liễm Nghiêu nhìn thấy, nụ cười không khỏi sâu hơn!
"Đâu có, Liễm Thượng Thư khách khí!" Hầu Gia trời sinh mềm yếu, trong lời nói có chút cười khổ, nhanh cười một tiếng!
"Chí nhi còn muốn lấy cái gì, nói cho mẫu thân biết!" Vũ Nhi trợn mắt nhìn Hầu Gia một cái, hắn một Thượng Thư đến Hầu phủ lại không có quy củ như vậy, quả thực khách khí, Vũ Nhi cao giọng, chính là nói cho Liễm Nghiêu, nếu thức thời thì nhanh rời đi!
Vũ Nhi hiểu tính tình Hầu Gia, trên mặt cười khan một tiếng, cũng không tiện nhiều lời, Phiêu Phỉ hơi đảo tròng mắt, "Đúng vậy Chí nhi, con xem viên Phỉ Thúy không tệ, để dì gắp cho con!" Phiêu Phỉ gạt Liễm Nghiêu ở một bên!
"Nhìn bàn ăn Hầu gia, hạ quan cảm thấy bụng hết sức sống yên ổn, nếu Hầu Gia không ngại, hạ quan liền không khách khí rồi !" Đối với thái độ Vũ Nhi Liễm Nghiêu căn bản không để ý, trên mặt cười một tiếng, không đợi Hầu Gia nói chuyện, trực tiếp lấy cái ghế ngồi!
Vũ Nhi tức giận nặng nề buông chén đũa xuống, "Các người hẳn là có chuyện quan trọng, nhưng trẻ con đói bụng, thức ăn này bưng chút ít vào trong phòng đi!" Vũ Nhi tính tình vốn không chịu thua thiệt, hắn đến dùng bữa liền để cho hắn dùng, hơn nữa Liễm Nghiêu nhìn cũng không có ý tốt, hắn cố ý ở nơi này, đây không phải là tìm lý do sao, Vũ Nhi ở một bên chỉ huy, hạ nhân bưng đồ ăn đi hơn phân nửa, mấy nam tử không mở miệng, Phiêu Phỉ nhìn Vũ Nhi dẫn Nạp Lan Chí đi vào, nàng cũng nhanh đứng dậy cùng đi!
Chuyện này cũng không trách Vũ Nhi, từ trước đến nay nam nữ không ngồi cùng bàn nói chuyện, Liễm Nghiêu là người ngoài, Vũ Nhi rời đi cũng là dễ hiểu, chỉ là Liễm Nghiêu lại không khỏi để ý, Vũ Nhi là Hầu phủ thiên kim có chút tính khí là phải, nhưng tuyệt đối sẽ không thất lễ như vậy, ban đầu trên đại điện hắn liền nhìn ra Vũ Nhi có tâm cơ, nhìn nàng như vậy giống như cố ý khiến mình khó chịu, nhưng bưng thức ăn nhiều như vậy rời đi, sợ là trong phòng còn có người khác, Liễm Nghiêu càng nghĩ càng cảm thấy Nạp Lan Tĩnh trở về là rất lớn!
Nạp Lan Tĩnh nhàn nhạt thở dài một cái, "Nương, phụ thân cũng là vì sức khỏe của người, Kinh Thành quá nguy hiểm, người mà đi, trong lòng chúng ta cũng an tâm!" Từ khi Cung thị thành thân với Tương Bình Vương, Nạp Lan Tĩnh liền đổi cách xưng hô, thành là đất phong của Tương Bình Vương, cho dù thánh chỉ đến thành, cũng phải nhìn ý tứ Tương Bình Vương, nếu Cung thị đi, họ sẽ không phải lo lắng!
"Nàng xem, cả Tĩnh nhi cũng như vậy nói, nàng đừng lo, đúng lúc ta có thể vừa đưa nàng về, vừa mang một ít người tới, giúp đỡ Tĩnh nhi!" Giọng Tương Bình Vương mềm mỏng, chỉ sợ chọc Cung thị không vui, trong lòng hắn hiểu rõ Cung thị quan tâm nhất là hai đứa con của mình, hôm nay bọn họ đã thành thân, con của Cung thị cũng là con của hắn, con cái gặp nạn làm cha mẹ tự nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn!
"Nương!" Nhìn Cung thị không lên tiếng, Nạp Lan Tĩnh nhanh nắm lấy tay Cung thị, "Nữ nhi biết người nhớ ca ca, người đừng lo, chờ người nhìn thấy ca ca và tẩu tẩu xong rồi mới đưa người rời đi, hơn nữa, nữ nhi cũng có ca ca che chở, mẫu thân không phải lo lắng quá nhiều!" Nạp Lan Tĩnh cười một tiếng, còn cố ý làm bộ đáng yêu, hơi bĩu môi, chọc Cung thị vui vẻ!
"Ngươi nha!" Cung thị bất đắc dĩ thở dài một cái, "Cũng đành phải như thế!" Thật ra thì Cung thị hiểu, các con của bà, bà lại không thể giúp chúng điều gì, nhưng chỉ thoáng qua trong lòng!
Rốt cuộc cũng thuyết phục được Cung thị, trong lòng Nạp Lan Tĩnh lúc này mới bớt được chút ít, chỉ là mới vừa ngồi xuống một lát, bên ngoài liền có tiếng gõ cửa, trên mặt của mọi người không khỏi có mấy phần cảnh giác, Thu Nguyệt thận trọng mở cửa!
"Nhiếp đại nhân!" Nhìn Nhiếp Các đứng bên ngoài, Thu Nguyệt nhanh tránh đường, chờ Nhiếp Các vào, nhìn bốn bề vắng lặng, mới đóng cửa!
"Thỉnh an Vương Gia!" Nhìn thấy Tương Bình Vương Nhiếp Các nhanh hành lễ, Tương Bình Vương cũng không phải người so đo lễ nghĩa, nhanh bảo Nhiếp Các đứng dậy, "Uất ức cho Vương Gia rồi !" Nhiếp Các nói xong, từ bên cạnh lấy ra mấy bộ quần áo, hôm nay bên ngoài đều có tai mắt, họ tất nhiên sẽ an bài trên xe ngựa, nhưng cuối cùng sợ bị người khác nhìn thấy, vẫn nên chuẩn bị mấy bộ y phục của nô tài!
Mọi người cũng không chần chừ, nhanh thay y phục, đi theo Nhiếp Các ra khỏi khách điếm, dọc đường coi như thuận lợi, đến Hầu phủ, Phiêu Phỉ đã đưa tin, mọi người tuy không ra ngoài nghênh đón nhưng cũng đứng ở trong viện chờ bọn họ.
"Nương, Tĩnh nhi!" Vũ Nhi cùng Nạp Lan Hiên lôi kéo tay của bọn họ, Nạp Lan Hiên mặc dù không nói gì, nhưng ánh mắt lại ướt át, năm năm, ròng rã năm năm muội muội cùng mẫu thân không có nửa phần tin tức, Vũ Nhi ôm Nạp Lan Tĩnh không nhịn được rơi lệ, họ phái đi ra nhiều người như vậy đều không thể tìm được Nạp Lan Tĩnh, nàng còn an ủi mình, không tìm được cũng là chuyện tốt, nếu thật sự tìm được thi thể, chính là nói rõ, Tĩnh nhi xảy ra chuyện!
"Được rồi, được rồi, đều đã qua rồi!" Cung thị cũng là trưởng bối, nên có dáng vẻ, cho dù là khó khăn hơn nữa qua cũng không thể không chú ý hình tượng mà khóc lớn, chỉ là không ngừng gật đầu, hôm nay nhìn bọn họ đều tốt tốt, trong lòng liền yên tâm!
"Bà thông gia, mau mau vào nhà, vào nhà lại nói!" Hầu Gia rốt cuộc là nam tử, không giống Hầu phu nhân, núp ở một bên chảy nước mắt, hắn nhanh mời tất cả mọi người vào phòng!
"Trở lại là tốt rồi, trở lại là tốt rồi, nên vui mừng, Vũ Nhi đừng khóc nữa!" Hầu Gia nhìn Vũ Nhi đều đã là mẹ, không khỏi trách, chỉ là đau lòng, sợ nàng khóc hại thân thể!
Vũ Nhi hơi gật đầu, hồi lâu hơi thở mới bình thường, mọi người vào nhà ngồi, Hầu Gia dĩ nhiên để Tương Bình Vương ở chủ vị, Vũ Nhi cùng Nạp Lan Hiên nháy mắt, họ song song quỳ gối trước mặt Cung thị với Tương Bình Vương "Thỉnh an Vương Gia, Vương Gia Vạn An, con trai con dâu bất hiếu, để mẫu thân chịu khổ!" Nói xong liền dập đầu!
"Các con làm gì vậy!" Cung thị nhanh kéo Vũ Nhi lên, siết tay của nàng!
"Không nên gọi Vương gia, ca ca tẩu tẩu, nên đổi thành Phụ vương rồi!" Nhìn tất cả mọi người nghiêm túc, giọng Nạp Lan Tĩnh mang theo vài phần vui đùa, chuyện này cũng tính là chuyện vui!
Nạp Lan Hiên cùng Vũ Nhi sững sờ, Vũ Nhi phản ứng kịp, tâm ý Tương Bình Vương nàng cũng nhìn rõ, "Ra mắt Phụ Vương!" Vũ Nhi cười một tiếng, khiến Cung thị có chút mất tự nhiên!
"Chỉ có ngươi là lắm mồm!" Cung thị liếc Nạp Lan Tĩnh một cái, Nạp Lan Tĩnh giống như không nhìn thấy, Nạp Lan Hiên không quá ủng hộ chuyện này, chỉ là nhìn mẫu thân đi theo Tương Bình Vương, quả thật hạnh phúc, vậy liền không phải lo!
"Chí nhi, mau mau tới đây, dập đầu trước cô mẫu, tổ phụ, tổ ngoại đi con!" Vũ Nhi hành lễ, nhanh phất tay sai người làm đưa Nạp Lan Chí đến, Vũ Nhi không mang hắn ra ngoài, cũng chỉ là sợ đứa trẻ khóc lóc quấy rối thôi!
Chỉ nhìn thấy Nạp Lan Chí hồng hào bĩu môi, không để cho người làm dẫn, chậm rãi đi tới, học bộ dáng đại nhân, bài bản quỳ xuống, "Chí nhi thỉnh ản tổ phụ, chúc tổ phụ thân thể khang kiện, Chí nhi thỉnh an tổ mẫu, chúc tổ mẫu mọi chuyện như ý, Chí nhi thỉnh an cô cô, chúc cô cô càng ngày càng đẹp!" Nhìn Nạp Lan Chí như tiểu đại nhân, muốn ghét cũng khó khăn!
"Chí nhi, mau tới đây, đến trước mặt tổ mẫu!" Cung thị nói chuyện cũng có chút cá run rẩy, đến cả lễ thành hôn, thấy Nạp Lan Hiên cũng không kích động như vậy, vừa nhìn đã yêu, nhanh ôm vào trong ngực!
"Nương, nhìn ánh mắt của Tiểu Chí nhi thật giống tẩu tẩu, miệng lại giống như ca, trông thật khả ái!" Nạp Lan Tĩnh không khỏi đến gần hơn chút, cầm bàn tay múp míp mà nhỏ nhắn của hắn đặt ở lòng bàn tay của mình, lại dâng lên một thoáng cảm động lạ kỳ, trong nháy mắt ngưng đọng, không khỏi nghĩ, nếu ban đầu Kiếm Thiếu Niệm không bị bệnh, con của mình có phải cũng lớn như vậy, nghĩ đi nghĩ lại mắt có chút ươn ướt!
"Cô cô sao lại khóc?" Bàn tay nhỏ bé của Chí nhi lau nước mắt cho Nạp Lan Tĩnh, con mắt mở thật to, có chút không hiểu, trong miệng cũng không nhàn rỗi, "Mẫu thân cũng thích khóc, phụ thân nói mẫu thân là làm từ nước, xem ra cô cũng làm từ nước, chỉ là phụ thân nói rồi, nam tử hán phải bảo vệ, không được để họ rơi nước mắt, Chí nhi cũng là nam tử hán, về sau Chí nhi bảo vệ cô cô!"
"Được, Chí nhi là một nam tử hán!" Nạp Lan Tĩnh bị bộ dáng này của Nạp Lan Chí làm cho thẫn thờ, cảm thấy ấm áp vô cùng, nàng không khỏi hôn lên mặt Nạp Lan Chí một cái!
"Cô cô!" Đột nhiên, Nạp Lan Chí thay đổi gương mặt nghiêm túc, "Phụ thân nói rồi, nam nữ thụ thụ bất thân, cô cô là nữ tử, Chí nhi là nam tử, cô cô không thể tùy tiện hôn Chí nhi!" Nạp Lan Chí tỉnh bơ nói xong, làm Nạp Lan Tĩnh có chút đường đột!
Nạp Lan Hiên trợn mắt nhìn Nạp Lan Chí một cái, đứa nhỏ này không biết lớn nhỏ, nhưng bộ dáng của Nạp Lan Chí, ngược lại chọc mọi người cười không ngừng, trong lúc bất chợt chỉ thấy Nạp Lan Chí lại liếc nhìn Cung thị, "Tổ mẫu cũng là nữ tử, không thể ôm Chí nhi đâu!" Nhìn hắn hướng Cung thị giảng dạy, Cung thị không biết nên như thế nào cho phải!
"Chí nhi, tổ mẫu cùng cô cô đều là trưởng bối, không cần quy củ này!" Vũ Nhi nhanh mở miệng, lúc nhỏ Nạp Lan Chí rất thích dính Vũ Nhi, luôn tranh với Nạp Lan Hiên, lúc này mới nghĩ ra cái gọi là nam nữ thụ thụ bất thân, lại không nghĩ rằng đứa nhỏ lại ghi nhớ rõ ràng, vào lúc này nói đạo lý rõ ràng! Nạp Lan Hiên cảm nhận được ánh mắt Vũ Nhi chỉ trích, nhanh cúi đầu, đều nói nữ nhân cùng tiểu nhân đều khó đối phó, mình chính là bị nữ nhân này đè gắt gao!
Mọi người bị Nạp Lan Chí quậy một phát, không khí cũng hòa hoãn không ít, chỉ là Cung thị yêu thích Nạp Lan Chí, đến khi dùng bữa cũng không thả!
"Khởi bẩm Hầu Gia, Liễm Thượng Thư cầu kiến!" Đang chuẩn bị dùng bữa, người gác cửa tới bẩm báo!
"Mau mau cho mời!" Hầu Gia gật đầu một cái, Liễm Thượng Thư chính là Liễm Trạng Nguyên, lúc này đã thành Công Bộ Thượng Thư, trong ngày thường vẫn còn coi là tri lễ, chỉ là không có qua lại nhiều với Hầu phủ, Hầu Gia mặc dù có chút hoài nghi, sao hôm nay hắn lại tới đây, nhưng cũng không thể làm mất lễ nghi!
Chỉ là trong thoáng chốc, mặt của Nạp Lan Tĩnh cùng Cung thị trầm xuống, "Bà thông gia, có gì không ổn sao?" Hầu Gia cẩn thận hỏi, không biết mới vừa còn vui vẻ lại bỗng nhiên không vui rồi.
"Chúng ta rơi xuống vách đá, chính là Liễm Thượng Thư ban tặng!" Cung thị phẫn hận nói, đôi đũa trong tay nặng nề để xuống, phát ra âm thanh vang dội, cắn răng thật chặt, thật sự là lợi hại, mình không tìm hắn, hắn vẫn còn dám tìm tới cửa!
"Tổ mẫu không nên tức giận!" Tất cả mọi người không lên tiếng, vào lúc này giọng của Nạp Lan Chí hết sức rõ ràng, tay nhỏ bé của hắn chậm rãi chạm lên mi mắt Cung thị!
Trước mặt cháu mình, Cung thị cho dù có tức giận bao nhiêu cũng biến mất, bà nở nụ cười chậm rãi nói, "Tổ mẫu không tức giận, tổ mẫu nói đùa cùng bọn họ thôi!" Cung thị nói cẩn thận, chỉ sợ để lại dấu ấn trong lòng đứa trẻ là một người phụ nữ ác độc!
Nạp Lan Tĩnh cũng không có thay đổi gì, chỉ là lông mày hơi nhíu lại, nàng cho là sẽ không có người phát hiện, không ngờ Liễm Nghiêu biết được sớm như vậy, lại dám tự mình tìm tới, thăm dò cẩn thận không thể không nói Liễm Nghiêu lá gan rất lớn, chẳng qua hiện nay Kinh Thành càng loạn, đối với Liễm Nghiêu càng có lợi!
"Nương, chúng ta tạm thời tránh đi!" Nạp Lan Tĩnh hơi quay đầu, nàng quyết định như vậy không phải là sợ Liễm Nghiêu, chỉ là đưa ra lựa chọn hợp lý, nàng mới trở vể, đối với tình hình Kinh thành bây giỡ cũng chưa quen, cho nên nhất định không được lộ diện, nhất là đối với Liễm Nghiêu!
Cung thị cùng Tương Bình Vương gật đầu một cái, để nô tỳ dẫn vào nội thất, Vũ Nhi cũng nhanh dặn dò Nạp Lan Chí, không thể nói lung tung, chỉ là không ai chú ý, Nạp Lan Tĩnh, ngón tay vừa động, ở trên mặt bàn nên giữ lại thứ gì! Nhẹ nhàng vỗ Vũ Nhi, nói lời chỉ có hai người bọn họ mới có thể hiểu!
Chờ Nạp Lan Tĩnh về phòng, Hầu Gia nhanh phân phó người cất bát đũa của họ đi, lại điều chỉnh chỗ ngồi, sau đó người dẫn Liễm Nghiêu tiến vào, nhìn một nhà đang vui vẻ hòa thuận dùng bữa!
"Thỉnh an Hầu Gia, Nạp Lan đại nhân, Nhiếp đại nhân!" Liễm Nghiêu đi vào, trước là hành lễ, "Xem ra hạ quan tới không phải lúc, quấy rầy Hầu Gia dùng bữa rồi!" Liễm Nghiêu thuận miệng nói một câu, nhưng trên mặt lại chằng có ý thật xin lỗi, không đợi Hầu Gia mời ngồi, hắn trực tiếp ngồi ở một bên!
Nạp Lan Hiên cũng im lặng, nếu không phải làm quan nhiều năm, hiểu được che giấu hỉ nộ, nếu không vào lúc này đã sớm nổi giận đánh chết tên tiểu nhân trước mặt rồi, hại mẫu thân cùng muội muội của hắn chịu năm năm khổ sở, tay gắt gao nắm chặt!
Liễm Nghiêu không kiêng kị, mắt quan sát bàn cơm, rốt cuộc hắn nhìn trong mâm có một chút tôm khô, hiển nhiên là có người mới vừa dùng bữa, phía dưới dọn dẹp không sạch sẽ lưu lại, Liễm Nghiêu nhìn thấy, nụ cười không khỏi sâu hơn!
"Đâu có, Liễm Thượng Thư khách khí!" Hầu Gia trời sinh mềm yếu, trong lời nói có chút cười khổ, nhanh cười một tiếng!
"Chí nhi còn muốn lấy cái gì, nói cho mẫu thân biết!" Vũ Nhi trợn mắt nhìn Hầu Gia một cái, hắn một Thượng Thư đến Hầu phủ lại không có quy củ như vậy, quả thực khách khí, Vũ Nhi cao giọng, chính là nói cho Liễm Nghiêu, nếu thức thời thì nhanh rời đi!
Vũ Nhi hiểu tính tình Hầu Gia, trên mặt cười khan một tiếng, cũng không tiện nhiều lời, Phiêu Phỉ hơi đảo tròng mắt, "Đúng vậy Chí nhi, con xem viên Phỉ Thúy không tệ, để dì gắp cho con!" Phiêu Phỉ gạt Liễm Nghiêu ở một bên!
"Nhìn bàn ăn Hầu gia, hạ quan cảm thấy bụng hết sức sống yên ổn, nếu Hầu Gia không ngại, hạ quan liền không khách khí rồi !" Đối với thái độ Vũ Nhi Liễm Nghiêu căn bản không để ý, trên mặt cười một tiếng, không đợi Hầu Gia nói chuyện, trực tiếp lấy cái ghế ngồi!
Vũ Nhi tức giận nặng nề buông chén đũa xuống, "Các người hẳn là có chuyện quan trọng, nhưng trẻ con đói bụng, thức ăn này bưng chút ít vào trong phòng đi!" Vũ Nhi tính tình vốn không chịu thua thiệt, hắn đến dùng bữa liền để cho hắn dùng, hơn nữa Liễm Nghiêu nhìn cũng không có ý tốt, hắn cố ý ở nơi này, đây không phải là tìm lý do sao, Vũ Nhi ở một bên chỉ huy, hạ nhân bưng đồ ăn đi hơn phân nửa, mấy nam tử không mở miệng, Phiêu Phỉ nhìn Vũ Nhi dẫn Nạp Lan Chí đi vào, nàng cũng nhanh đứng dậy cùng đi!
Chuyện này cũng không trách Vũ Nhi, từ trước đến nay nam nữ không ngồi cùng bàn nói chuyện, Liễm Nghiêu là người ngoài, Vũ Nhi rời đi cũng là dễ hiểu, chỉ là Liễm Nghiêu lại không khỏi để ý, Vũ Nhi là Hầu phủ thiên kim có chút tính khí là phải, nhưng tuyệt đối sẽ không thất lễ như vậy, ban đầu trên đại điện hắn liền nhìn ra Vũ Nhi có tâm cơ, nhìn nàng như vậy giống như cố ý khiến mình khó chịu, nhưng bưng thức ăn nhiều như vậy rời đi, sợ là trong phòng còn có người khác, Liễm Nghiêu càng nghĩ càng cảm thấy Nạp Lan Tĩnh trở về là rất lớn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.