Chương 9: Dò thám vườn mai
Nhược Thanh Ngôn
15/08/2016
Tựa như nghĩ đến điều gì, Hồng Mai lập tức kéo Đường Mẫn vào bên trong phòng, nhìn đồ vật vẫn y như trước bỗng thấy chua xót không thôi.
"Phu nhân không tranh giành bất cứ thứ gì, mỗi ngày chỉ ngồi ở trước cửa sổ xem sách, hoặc là pha trà thưởng mai. Kể từ khi có tiểu thư, lại càng không màng đến quản gia, nô tỳ chỉ phục vụ phu nhân hai tháng mà người vẫn còn nhớ rõ. Khi đó tiểu thư vẫn chưa bị ngốc mà phu nhân người ——"
"Ai đó?"
Bỗng nhiên một tiếng quát to truyền tới, cắt đứt lời Hồng Mai đang định nói, sau đó liền đi tới.
"Hầu gia!", Hồng Mai không ngờ sẽ gặp phải Đường Ứng Nghiêu, sợ hãi quỳ sụp xuống..
Đường Mẫn vô cùng tiếc hận, đang chuẩn bị nghe đến đoạn quan trọng liền bị ngắt giữa chừng, trong lòng thật khó chịu, lại càng thêm kinh ngạc đối với sự xuất hiện của Đường Ứng Nghiêu.
"Phụ thân!", Đường Mẫn miễn cưỡng mở miệng.
Nhìn thấy là Đường Mẫn, sắc mặt của Đường Ứng Nghiêu lập tức hòa hoãn lai: "Là Mẫn Nhi à, sao con lại tới vườn mai?"
"Nương, mộng!", Đường Mẫn không hề sợ hãi lặp lại lời nói dối buổi sáng.
"Mộng? Chuyện là thế nào?", thấy Đường Mẫn ấp úng không nói rõ ràng, Đường Ứng Nghiêu liền liếc nhìn Hồng Mai đang quỳ trên đất, hỏi: "Mau nói rõ lý do tại sao tiểu thư lại tới vườn mai!".
Hồng Mai nghe thấy thế lập tức đứng dậy trả lời:"Sáng sớm nay lúc Tiểu thư tỉnh lại liền la hét muốn tới vườn mai, theo như lời Cô gia nói, tối hôm qua tiểu thư nằm mơ thấy phu nhân và vườn mai nên cứ nhất định đòi tới nhìn!".
"Thật sao?", vẻ mặt Đường Ứng Nghiêu hoảng hốt, có chút hoài niệm nhìn Đường Mẫn.
Trước kia A Lâm còn sống Mẫn nhi vẫn thật thông tuệ hoạt bát, cả nhà bọn họ ở bên nhau hòa thuận hạnh phúc cỡ nào. Thế rồi, A Lâm lại đột nhiên qua đời, Mẫn nhi bỗng chốc trở nên ngớ ngẩn, đến lúc ông chạy về thì đã muộn. Hạnh phúc của ông tựa như bong bóng xà phòng chỉ trong một đêm biến mất hầu như không còn.
Hôm nay, nhìn vườn mai này lòng ông lại càng thêm hoài niệm cùng áy náy.
"Đã sáu năm trôi qua rồi. Mẫn nhi cũng đã trưởng thành!", Đường Ứng Nghiêu chợt cảm khái, kéo Đường Mẫn lại dịu dàng hỏi: "Mẫn nhi nhớ nương sao?".
Đường Mẫn mờ mịt gật đầu, sáu năm, hay nói cách khác lúc Thượng Quan Lâm qua đời Đường Mẫn chỉ mới tám tuổi. Lúc nãy Hồng Mai cũng đã nói trước kia nàng không ngốc, vậy ắt hẳn là sau khi Thượng Quan Lâm chết mới trở thành thế này, mà mọi chuyện trước lúc tám tuổi, nàng lại không nhớ được chút nào cả.
Bản thân bỗng cảm thấy thật ảo não, tại sao mình xuyên qua lại không được truyền lại tí trí nhớ nào của khối thân thể này, tất cả mọi chuyện về Đường Mẫn, nàng đều rất mơ hồ.
"Phụ thân cũng nhớ, không biết nương con trôi qua có tốt không? Rời khỏi trần thế, nàng ấy sẽ có cuộc sống thế nào?"
"Nương?"
Đường Ứng Nghiêu chợt lấy lại tinh thần, lùi về phía sau mấy bước, rồi quay sang nói với Đường Mẫn: "Đi thôi, nương con không còn ở vườn mai nữa rồi, Mẫn nhi còn có phụ thân, phụ thân cùng con ăn sáng, Mẫn nhi vẫn chưa ăn gì phải không?".
Đường Mẫn gật đầu đi theo Đường Ứng Nghiêu, hôm nay xem ra không thể ở vườn mai tìm hiểu rõ chân tướng rồi.
Có điều câu nói sau cùng của phụ thân nàng quả nhiên ý vị sâu xa! Nương nàng sống có tốt không, rời đi trần thế thì như thế nào, những lời khó hiểu như thế chỉ có khi tinh thần hoảng hốt mới bật thốt ra được.
Hồng Mai không có tâm cơ nên nghe không hiểu còn Đường Ứng Nghiêu vẫn xem Đường Mẫn là kẻ ngốc nên mới không băn khoăn thốt ra những lời này, nhưng trên thực tế nàng không hề ngốc, những lời đó, có thể chứng minh rằng Thượng Quan Lâm vẫn chưa chết!
Đường Mẫn ngồi ăn sáng cùng với Đường Ứng Nghiêu mà lòng rối như tơ vò, sau khi dùng bữa liền vội vã trở về An Hà viện. Đường Ứng Nghiêu chỉ nghĩ rằng nữ nhi muốn gặp phu quân nên cũng không thắc mắc nhiều.
"Tiểu thư, chậm một chút, cẩn thận ngã!", Hồng Mai đi theo phía sau, thỉnh thoảng lại mở miệng nhắc.
Quân Mạc Ly vừa để quyển sách trên tay xuống, đã thấy Đường Mẫn bước vào trong nhà. "Tất cả lui xuống!", Quân Mạc Ly nắm lấy tay Đường Mẫn, dắt vào phòng trong, đám nha hoàn thấy phu thê họ thân mật như thế đều thẹn thùng lui ra.
Vừa vào buồng trong, Đường Mẫn liền vội vàng mở miệng: "Ta hoài nghi Thượng Quan Lâm chưa chết!".
Tin tức này quả thật rất chấn động, Quân Mạc Ly liền trầm giọng nói: "Những lời này không thể nói lung tung."
"Thật, ta có chứng cứ!". Nói xong Đường Mẫn lập tức kể lại những lời mà Đường Ứng Nghiêu đã nói ở vườn mai, Quân Mạc Ly nghe xong liền trầm tư không nói chỉ gật đầu xem như đã hiểu.
"Thật ra cũng có thể có khả năng này!"
Mặt Đường Mẫn đầy hưng phấn, nữ nhi là người ngu ngốc, mẫu thân tuy không chết lại giả chết, phụ thân lại cam chịu chỉ có thể hoài niệm mỗi ngày, bên trong phủ thê thiếp thành đoàn, Hầu phủ quả nhiên sâu như biển ....!
Nàng vốn là người hiếu kỳ, nếu đã thay Đường Mẫn sống lại thì đây cũng chính là chuyện của nàng. Bất luận là do nguyên nhân nào cũng đều muốn tra rõ.
Đêm đó, Đường Mẫn và Quân Mạc Ly nhỏ to bàn kế hoạch điều tra Hầu phủ. Thời gian lại mặt chỉ có tối đa năm ngày, nếu sau khi về Tướng phủ, thì hành động cũng sẽ trở nên khó khăn hơn nhiều.
Chỉ còn lại hai ngày, phải tận dụng triệt để cơ hội.
Quân Mạc Ly tuy nghi ngờ, nhưng cũng không mở miệng hỏi, cho nàng thời gian cũng tương đương cho hắn một cơ hội. Tâm tư của Đường Mẫn thông tuệ khiến hắn không khỏi dấy lên hứng thú, muốn tìm hiểu nhiều hơn.
Chuyện về Đại tiểu thư Hầu phủ xem như đã được áp xuống, mà người nam nhân kia nghe đâu đã bị xử lý. Nhưng có ai biết được đến tột cùng là như thế nào, ít nhất truyền tới tai Đường Mẫn là như thế.
"Đường Nhụy điêu ngoa ngang ngược, chuyện này khẳng định nàng ta sẽ không tự nguyện!".
"Dù vậy, sự thật cũng đã xảy ra", Quân Mạc Ly giải thích thêm: "Nàng ta chưa xuất giá đã thất thân, ở trước mặt mọi người bị bêu xấu, mặc dù nhất thời Hầu gia đã ngăn chận tin tức, nhưng khó có thể giữ kín lâu dài, không bị người xấu truyền đi. Đến lúc đó thanh danh của nàng ta liền…".
Đường Mẫn chớp chớp mắt, thoáng bừng tỉnh. Nữ tử ở cổ đại luôn luôn coi trinh tiết, so với sinh mạng còn quý hơn, cũng may tính tình Đường Nhụy không yếu ớt, nếu không e rằng đã sớm tìm đến cái chết rồi.
Tư tưởng cổ đại thật đáng sợ, khiến nàng bỗng thấy lo âu, không có nương thương không có phụ thân trông nom, may nhờ nàng ngu ngốc, mới không bị ai rắp tâm hãm hại. Nếu không chỉ sợ là, aiz. . . . . .
Nhìn vẻ mặt Đường Mẫn không ngừng biến đổi, thoắt vui thoắt buồn, Quân Mạc Ly cảm thấy cực kỳ thú vị. "Thê tử ngốc" này của hắn thật biết điều, đôi mắt nhỏ cứ không ngừng xoay chuyển.
"Đúng rồi, chính là lúc này!", Đường Mẫn vỗ lên bàn, vui vẻ nhìn sang. Nhưng sau khi nhìn Quân Mạc Ly mấy lần, lại lắc lắc đầu, dường như đang bất mãn.
"Phu nhân có chuyện gì?", Quân Mạc Ly bỏ ly trà trong tay xuống, ngẩng đầu hỏi.
"Ta muốn dò thám vườn mai, nhưng có điều thân thể này của ngươi", Quân Mạc Ly lập tức sáng tỏ, liền đứng lên, kéo Đường Mẫn ra bên ngoài, nhanh chóng hành động.
Đường Mẫn thực lo lắng, không hiểu người này muốn làm gì, đã vác cái bụng kềnh càng lại còn chạy nhanh như vậy?
"Cứ đi thử rồi sẽ biết?", lời còn chưa dứt, Đường Mẫn liền cảm thấy tiếng gió xẹt qua vành tai, nàng cư nhiên —— đang bay!
Được lắm! Đây chẳng phải là môn khinh công thường gặp trên truyền hình sao? Quả nhiên nó thật sự tồn tại, lại còn do tên bụng bự này vác nàng bay, ha ha, đầu Đường Mẫn hiện đầy vạch đen, xem ra bản lĩnh của phu quân nàng cũng không tệ.
Chỉ trong chốc lát, hai người họ đã tiến vào vườn mai. Ban đêm, cả khu vườn hết sức yên tĩnh. Đường Mẫn rón rén đẩy cửa phòng ra đi vào, đây chính là phòng của Thượng Quan Lâm, sáu năm rồi, không biết còn để lại đầu mối gì hay không.
Không thể đốt nến, nếu ở đây đột nhiên có ánh nến lập lòe lập tức sẽ gây chú ý cho đám thị vệ lân cận, Đường Ứng Nghiêu xuất thân là võ tướng, nên thuộc hạ của ông bản lĩnh cũng không kém. Mà nàng lại không rõ công phu của Quân Mạc Ly thế nào, tránh cho đến lúc đó không nói được lại phải giả vờ ngu.
Quân Mạc Ly theo Đường Mẫn đi vào, trong đêm tối, ánh mắt của hắn vẫn nhìn được mọi vật rõ ràng như ban ngày. Nhìn những đồ vật trang trí bên trong liền không khỏi cảm thán, thật là thanh nhã, rất khác biệt, chắc chắn Thượng Quan Lâm là một nữ tử rất có phong thái.
Từ án thư, trà cụ, xích đu, cho đến những cây mai trồng đầy sân, thật là biết hưởng thụ. Đã sáu năm trôi qua thế nhưng Hầu gia vẫn giữ y nguyên những vật bên trong phòng không hề xê dịch mảy may.
"Ngươi mau nhìn này!", Đường Mẫn có chút không dám tin hô lớn.
"Phu nhân không tranh giành bất cứ thứ gì, mỗi ngày chỉ ngồi ở trước cửa sổ xem sách, hoặc là pha trà thưởng mai. Kể từ khi có tiểu thư, lại càng không màng đến quản gia, nô tỳ chỉ phục vụ phu nhân hai tháng mà người vẫn còn nhớ rõ. Khi đó tiểu thư vẫn chưa bị ngốc mà phu nhân người ——"
"Ai đó?"
Bỗng nhiên một tiếng quát to truyền tới, cắt đứt lời Hồng Mai đang định nói, sau đó liền đi tới.
"Hầu gia!", Hồng Mai không ngờ sẽ gặp phải Đường Ứng Nghiêu, sợ hãi quỳ sụp xuống..
Đường Mẫn vô cùng tiếc hận, đang chuẩn bị nghe đến đoạn quan trọng liền bị ngắt giữa chừng, trong lòng thật khó chịu, lại càng thêm kinh ngạc đối với sự xuất hiện của Đường Ứng Nghiêu.
"Phụ thân!", Đường Mẫn miễn cưỡng mở miệng.
Nhìn thấy là Đường Mẫn, sắc mặt của Đường Ứng Nghiêu lập tức hòa hoãn lai: "Là Mẫn Nhi à, sao con lại tới vườn mai?"
"Nương, mộng!", Đường Mẫn không hề sợ hãi lặp lại lời nói dối buổi sáng.
"Mộng? Chuyện là thế nào?", thấy Đường Mẫn ấp úng không nói rõ ràng, Đường Ứng Nghiêu liền liếc nhìn Hồng Mai đang quỳ trên đất, hỏi: "Mau nói rõ lý do tại sao tiểu thư lại tới vườn mai!".
Hồng Mai nghe thấy thế lập tức đứng dậy trả lời:"Sáng sớm nay lúc Tiểu thư tỉnh lại liền la hét muốn tới vườn mai, theo như lời Cô gia nói, tối hôm qua tiểu thư nằm mơ thấy phu nhân và vườn mai nên cứ nhất định đòi tới nhìn!".
"Thật sao?", vẻ mặt Đường Ứng Nghiêu hoảng hốt, có chút hoài niệm nhìn Đường Mẫn.
Trước kia A Lâm còn sống Mẫn nhi vẫn thật thông tuệ hoạt bát, cả nhà bọn họ ở bên nhau hòa thuận hạnh phúc cỡ nào. Thế rồi, A Lâm lại đột nhiên qua đời, Mẫn nhi bỗng chốc trở nên ngớ ngẩn, đến lúc ông chạy về thì đã muộn. Hạnh phúc của ông tựa như bong bóng xà phòng chỉ trong một đêm biến mất hầu như không còn.
Hôm nay, nhìn vườn mai này lòng ông lại càng thêm hoài niệm cùng áy náy.
"Đã sáu năm trôi qua rồi. Mẫn nhi cũng đã trưởng thành!", Đường Ứng Nghiêu chợt cảm khái, kéo Đường Mẫn lại dịu dàng hỏi: "Mẫn nhi nhớ nương sao?".
Đường Mẫn mờ mịt gật đầu, sáu năm, hay nói cách khác lúc Thượng Quan Lâm qua đời Đường Mẫn chỉ mới tám tuổi. Lúc nãy Hồng Mai cũng đã nói trước kia nàng không ngốc, vậy ắt hẳn là sau khi Thượng Quan Lâm chết mới trở thành thế này, mà mọi chuyện trước lúc tám tuổi, nàng lại không nhớ được chút nào cả.
Bản thân bỗng cảm thấy thật ảo não, tại sao mình xuyên qua lại không được truyền lại tí trí nhớ nào của khối thân thể này, tất cả mọi chuyện về Đường Mẫn, nàng đều rất mơ hồ.
"Phụ thân cũng nhớ, không biết nương con trôi qua có tốt không? Rời khỏi trần thế, nàng ấy sẽ có cuộc sống thế nào?"
"Nương?"
Đường Ứng Nghiêu chợt lấy lại tinh thần, lùi về phía sau mấy bước, rồi quay sang nói với Đường Mẫn: "Đi thôi, nương con không còn ở vườn mai nữa rồi, Mẫn nhi còn có phụ thân, phụ thân cùng con ăn sáng, Mẫn nhi vẫn chưa ăn gì phải không?".
Đường Mẫn gật đầu đi theo Đường Ứng Nghiêu, hôm nay xem ra không thể ở vườn mai tìm hiểu rõ chân tướng rồi.
Có điều câu nói sau cùng của phụ thân nàng quả nhiên ý vị sâu xa! Nương nàng sống có tốt không, rời đi trần thế thì như thế nào, những lời khó hiểu như thế chỉ có khi tinh thần hoảng hốt mới bật thốt ra được.
Hồng Mai không có tâm cơ nên nghe không hiểu còn Đường Ứng Nghiêu vẫn xem Đường Mẫn là kẻ ngốc nên mới không băn khoăn thốt ra những lời này, nhưng trên thực tế nàng không hề ngốc, những lời đó, có thể chứng minh rằng Thượng Quan Lâm vẫn chưa chết!
Đường Mẫn ngồi ăn sáng cùng với Đường Ứng Nghiêu mà lòng rối như tơ vò, sau khi dùng bữa liền vội vã trở về An Hà viện. Đường Ứng Nghiêu chỉ nghĩ rằng nữ nhi muốn gặp phu quân nên cũng không thắc mắc nhiều.
"Tiểu thư, chậm một chút, cẩn thận ngã!", Hồng Mai đi theo phía sau, thỉnh thoảng lại mở miệng nhắc.
Quân Mạc Ly vừa để quyển sách trên tay xuống, đã thấy Đường Mẫn bước vào trong nhà. "Tất cả lui xuống!", Quân Mạc Ly nắm lấy tay Đường Mẫn, dắt vào phòng trong, đám nha hoàn thấy phu thê họ thân mật như thế đều thẹn thùng lui ra.
Vừa vào buồng trong, Đường Mẫn liền vội vàng mở miệng: "Ta hoài nghi Thượng Quan Lâm chưa chết!".
Tin tức này quả thật rất chấn động, Quân Mạc Ly liền trầm giọng nói: "Những lời này không thể nói lung tung."
"Thật, ta có chứng cứ!". Nói xong Đường Mẫn lập tức kể lại những lời mà Đường Ứng Nghiêu đã nói ở vườn mai, Quân Mạc Ly nghe xong liền trầm tư không nói chỉ gật đầu xem như đã hiểu.
"Thật ra cũng có thể có khả năng này!"
Mặt Đường Mẫn đầy hưng phấn, nữ nhi là người ngu ngốc, mẫu thân tuy không chết lại giả chết, phụ thân lại cam chịu chỉ có thể hoài niệm mỗi ngày, bên trong phủ thê thiếp thành đoàn, Hầu phủ quả nhiên sâu như biển ....!
Nàng vốn là người hiếu kỳ, nếu đã thay Đường Mẫn sống lại thì đây cũng chính là chuyện của nàng. Bất luận là do nguyên nhân nào cũng đều muốn tra rõ.
Đêm đó, Đường Mẫn và Quân Mạc Ly nhỏ to bàn kế hoạch điều tra Hầu phủ. Thời gian lại mặt chỉ có tối đa năm ngày, nếu sau khi về Tướng phủ, thì hành động cũng sẽ trở nên khó khăn hơn nhiều.
Chỉ còn lại hai ngày, phải tận dụng triệt để cơ hội.
Quân Mạc Ly tuy nghi ngờ, nhưng cũng không mở miệng hỏi, cho nàng thời gian cũng tương đương cho hắn một cơ hội. Tâm tư của Đường Mẫn thông tuệ khiến hắn không khỏi dấy lên hứng thú, muốn tìm hiểu nhiều hơn.
Chuyện về Đại tiểu thư Hầu phủ xem như đã được áp xuống, mà người nam nhân kia nghe đâu đã bị xử lý. Nhưng có ai biết được đến tột cùng là như thế nào, ít nhất truyền tới tai Đường Mẫn là như thế.
"Đường Nhụy điêu ngoa ngang ngược, chuyện này khẳng định nàng ta sẽ không tự nguyện!".
"Dù vậy, sự thật cũng đã xảy ra", Quân Mạc Ly giải thích thêm: "Nàng ta chưa xuất giá đã thất thân, ở trước mặt mọi người bị bêu xấu, mặc dù nhất thời Hầu gia đã ngăn chận tin tức, nhưng khó có thể giữ kín lâu dài, không bị người xấu truyền đi. Đến lúc đó thanh danh của nàng ta liền…".
Đường Mẫn chớp chớp mắt, thoáng bừng tỉnh. Nữ tử ở cổ đại luôn luôn coi trinh tiết, so với sinh mạng còn quý hơn, cũng may tính tình Đường Nhụy không yếu ớt, nếu không e rằng đã sớm tìm đến cái chết rồi.
Tư tưởng cổ đại thật đáng sợ, khiến nàng bỗng thấy lo âu, không có nương thương không có phụ thân trông nom, may nhờ nàng ngu ngốc, mới không bị ai rắp tâm hãm hại. Nếu không chỉ sợ là, aiz. . . . . .
Nhìn vẻ mặt Đường Mẫn không ngừng biến đổi, thoắt vui thoắt buồn, Quân Mạc Ly cảm thấy cực kỳ thú vị. "Thê tử ngốc" này của hắn thật biết điều, đôi mắt nhỏ cứ không ngừng xoay chuyển.
"Đúng rồi, chính là lúc này!", Đường Mẫn vỗ lên bàn, vui vẻ nhìn sang. Nhưng sau khi nhìn Quân Mạc Ly mấy lần, lại lắc lắc đầu, dường như đang bất mãn.
"Phu nhân có chuyện gì?", Quân Mạc Ly bỏ ly trà trong tay xuống, ngẩng đầu hỏi.
"Ta muốn dò thám vườn mai, nhưng có điều thân thể này của ngươi", Quân Mạc Ly lập tức sáng tỏ, liền đứng lên, kéo Đường Mẫn ra bên ngoài, nhanh chóng hành động.
Đường Mẫn thực lo lắng, không hiểu người này muốn làm gì, đã vác cái bụng kềnh càng lại còn chạy nhanh như vậy?
"Cứ đi thử rồi sẽ biết?", lời còn chưa dứt, Đường Mẫn liền cảm thấy tiếng gió xẹt qua vành tai, nàng cư nhiên —— đang bay!
Được lắm! Đây chẳng phải là môn khinh công thường gặp trên truyền hình sao? Quả nhiên nó thật sự tồn tại, lại còn do tên bụng bự này vác nàng bay, ha ha, đầu Đường Mẫn hiện đầy vạch đen, xem ra bản lĩnh của phu quân nàng cũng không tệ.
Chỉ trong chốc lát, hai người họ đã tiến vào vườn mai. Ban đêm, cả khu vườn hết sức yên tĩnh. Đường Mẫn rón rén đẩy cửa phòng ra đi vào, đây chính là phòng của Thượng Quan Lâm, sáu năm rồi, không biết còn để lại đầu mối gì hay không.
Không thể đốt nến, nếu ở đây đột nhiên có ánh nến lập lòe lập tức sẽ gây chú ý cho đám thị vệ lân cận, Đường Ứng Nghiêu xuất thân là võ tướng, nên thuộc hạ của ông bản lĩnh cũng không kém. Mà nàng lại không rõ công phu của Quân Mạc Ly thế nào, tránh cho đến lúc đó không nói được lại phải giả vờ ngu.
Quân Mạc Ly theo Đường Mẫn đi vào, trong đêm tối, ánh mắt của hắn vẫn nhìn được mọi vật rõ ràng như ban ngày. Nhìn những đồ vật trang trí bên trong liền không khỏi cảm thán, thật là thanh nhã, rất khác biệt, chắc chắn Thượng Quan Lâm là một nữ tử rất có phong thái.
Từ án thư, trà cụ, xích đu, cho đến những cây mai trồng đầy sân, thật là biết hưởng thụ. Đã sáu năm trôi qua thế nhưng Hầu gia vẫn giữ y nguyên những vật bên trong phòng không hề xê dịch mảy may.
"Ngươi mau nhìn này!", Đường Mẫn có chút không dám tin hô lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.