Tướng Phủ Ngốc Thê

Chương 110: Kết cục của nữ kiêu ngạo

Nhược Thanh Ngôn

01/01/2017

Edit: Ciao

Nước lạnh như băng, lạnh buốt đến tận tim, lúc này Đường Mẫn mới hiểu được chuyện này là một chuyện ngu xuẩn cỡ nào, tay và người sao có thể giống nhau đượcÃ

Quân Mạc Ly quay đầu lại, kéo Đường Mẫn tới gần mình hơn, hôn lên môi nàng, truyền qua một ít không khí, đồng thời đặt tay ra sau lưng nàng rót nội lực vào.

Cảm giác hơi nhiều một chút, Đường Mẫn dùng tay đẩy nhẹ Quân Mạc Ly, nàng không muốn hắn lãng phí nội lực. Sưởi ấm cho nàng ở trong nước, hao phí nội lực hơn ở trên bờ.

Bọn họ phải bơi một khác, bọn họ cũng không thể lãng phí được. Ít nhất bây giờ nàng còn chịu đựng được.

Nàng ra hiệu trong nước rồi bơi về phía trước, nhưng mà cơn lạnh nhập vào, dần dần, ý thức nàng mơ hồ...

Đến khi nàng mở mắt ra thì trên người đang đắp áo ngủ bằng gấm, nằm trên giường.

Bọn họ thoát ra rồi, nhưng mà nơi này là chỗ nào?

Đường Mẫn chống mình ngồi dậy, nhìn căn phòng xa hoa, phách lối. ‘Cảnh đẹp’ hoa lệ thế này, tuyệt đối không phải là vương phủ của Thiên Mị.

“Ơ, tỉnh à.”

Ngoài cửa, tiếng một nữ tử vang lên, Đường Mẫn còn chưa nhìn sang, một mùi thơm nồng nặc đã đưa tới. Nàng không vui nhíu mày, nữ nhân này ở đâu ra?

“Ô, còn nhíu mày nữa sao. Đúng là khó chịu mà!” Giọng nói nữ tử nhỏ nhẹ, dường như vô cùng ghét bỏ Đường Mẫn, giơ tay lên một đống cung nữ đi lên.

“Hầu hạ vị tiểu thư không biết tên này cho tốt, đã tỉnh thì mau dậy đi. Đừng có mang bộ dạng Thái hậu giá lâm nữa, khoe cho ai xem chứ.”

“Thái hậu chết lâu rồi.” Đường Mẫn nói thầm một câu.

“Ngươi!” Nữ tử tức giận, chỉ vào Đường Mẫn một lúc, cuối cùng phất tay áo, thở phì phò ngồi qua một bên. Lập tức có cung nữ dâng trà nóng lên.

“Nương nương, uống trà.”

Hóa ra là trong hoàng cung, phi tần của Thiên Sở Tu? Bộ dạng nũng nịu, khí thế như kia, chắc là được sủng ái.

Nhưng mà vì sao nàng lại nằm ở đây? A Ly đâu? Mấy người Thiên Mị đâu?

Mặc quần áo xong, trên người đã không còn rét, sắc trời cũng đã sáng, có lẽ là ngày hôm sau rồi.

“Thiên Mị đâu? Ở đâu?”

“Chậc chậc, tìm Nhị vương gia sao? Với bộ dạng đó của ngươi hả?” Nữ tử sững sờ, nhìn dung nhan Đường Mẫn, trong lòng sinh ra ác độc, tư sắc này, đêm đó hoàng thượng vội vàng ôm nàng ta vào tẩm cung nàng, nàng còn đang vui vẻ. Không ngờ hoàng thượng lại ôm một nữ nhân khác đến. Lúc đó nàng liền cảm thấy khó chịu không biết làm sao.

Bây giờ, nữ nahan này còn muốn tìm Nhị vương gia nữa, sao hả! Câu dẫn được già rồi không buông tha nhỏ nữa?

“Thiên Mị, ở đâu?” Đường Mẫn liếc nhìn nàng ta, tiêu chút nhẫn nại cuối cùng. Đối với cái kiểu này nàng đã quá hiểu, cho nên sắc mặt của nàng rất khó coi.

“Ngươi cho rằng ngươi là ai chứ! Hoàng thượng ôm từ đâu tới đã khó lường rồi ! Bây giờ còn muốn thế nào nữa, không có thân phận ở đây thì ngươi làm được cái gì?!”

Nữ tử tức giận, ở hậu cung, ngoài hoàng hậu ra còn ai dám đối xử với nàng ta như thế! Nàng ta chính là phu tử được Thương Lan đế sủng ái nhất.

“Đứng lại, đi đâu! Không cho ngươi đi đâu cả!”

Bọn họ lập tức ngăn lại đường đi, Đường Mẫn dừng lại. Xiết chặt hai tay, híp mắt xoay người, nhìn nữ nhân vẻ mặt kiêu ngạo.

“Thân phận thiếp thất.”

“Ngươi nói cái gì!”

Nhìn người trước mắt nổi giận, nàng đột nhiên cảm thấy vô cùng thú vị. Từ từ nhìn, không nhanh không chậm nói: “Thê tử của hoàng đế chỉ có hoàng hậu, những phi tần khác không phải thiếp thì là gì? A, quên mất, nhiều phi tần như vậy, còn chưa tính là thiếp, thông phòng cũng không sai, hay là nữ nhân làm ấm giường? Không biết vị này có thân phận gì, chậc chậc, đây gọi là không rõ thân phận…”

Nói xong, cả phòng tái mặt, sợ tới mức quỳ sụp xuống đất, nhìn chủ tử mình tức giận cả người phát run, trong lòng vô cùng sợ hãi.

Cô nương nói những lời này… sợ là sẽ đắc tội. Hơn nữa, không chỉ đắc tội một người, cả một hậu cung mới đúng!



“Tiện nhân, ngươi nói cái gì! Muốn chết hả!”

“Người tới, vả miệng cho ta, ngay!”

Một gã thái giám xông tới, nhìn nữ tử đang nổi giận, lại nhìn Đường Mẫn, trong lúc nhất thời không biết nên làm gì.

“Sao, các ngươi dám làm phản hả?”

“Dạ.”

Mấy người vòng lên, nhìn ánh mắt Đường Mẫn thì trong lòng lo sợ bất an, nhưng nếu bọn họ không làm, chỉ sợ cũng sẽ bị đánh.

“Sao thế, gấp quá nên nóng giận hả?” Đường Mẫn tiếp tục thêm dầu vào lửa, lửa này càng to càng tốt.

“Ngươi, ngươi! Ta tự làm! Đè xuống!”

Đường Mẫn đứng yên không động đậy, bọn thái giám cũng không dám đi lên, nàng ta càng nhìn càng giận, tự đi lên đánh một cái.

“Pằng!”

Vang, chuẩn, nhanh. Nhưng mà, bàn tay này lại rơi vào mặt nàng ta. Nữ tử bụm mặt, không dám tin, rõ ràng đã đánh qua rồi mà, tại sao lại thế?

Đường Mẫn cười lạnh một tiếng: “Tự gây nghiệt.”

“Kéo ra ngoài, đánh cho ta!” Bọn thái giam vây quanh, lúc này thì thật sự.

“Ai dám!”

Mọi người biến sắc, đồng loạt quỳ xuống: “Tham kiến hoàng thượng!”

Thiên Sở Tu đi tới, nhìn thấy Đường Mẫn bị một đám thái giám vây quanh, sắc mặt khó coi: “Ai dám động đến nàng!”

“Nô tài đáng chết, hoàng thượng thứ tội!”

Một đám thái giám cung nữ quỳ đầy đất, nguyên một đám không ai dám thở mạnh. Bọn họ đắc tội rồi, cô nương này rất được thánh sủng!

“Hoàng thượng, người xem, đều là chuyện tốt của nàng ta, khuôn mặt nô tì cũng sưng đỏ ~”

“Du phi.”

Thiên Sở Tu tránh khỏi bạch tuộc dính người, nhìn gương mặt đó, quả là đỏ. Đây là do nha đầu kia làm? Nhìn Đường Mẫn, dường như không xác định?

“Là ta làm.” Đường Mẫn trực tiếp thừa nhận: “dường như còn chưa đủ nặng thì phải.”

Nhìn khuôn mặt của Du phi, nhớ tới trước kia đánh Thiên Mị, còn ác hơn nhiều: “Chắc là nên tát thêm một cái, như thế sẽ đều hai bên.”

“Hoàng thượng, người xem, nàng ta còn dám lớn lối như vậy, hoàn toàn không để ngài vào mắt!” Nói xong đắc ý nhìn Đường Mẫn, trước mặt thánh thượng còn dám như thế, dù có Nhị vương gia bảo vệ cũng không thể giương oai như vậy được.

Tiểu tâm tư của Du phi, Đường Mẫn vừa nhìn là đoán được, nàng sợ cái gì chứ, nàng chưa từng sợ cái gì.

Thiên Sở Tu gật đầu nhìn Đường Mẫn, “Quả là kiêu ngạo.” Du phi vui vẻ, nhưng mà còn chưa phát tác thì một câu sau đã tát vào khuôn mặt của nàng ta.

“Nhưng mà nàng ấy cũng chưa bao giờ để trẫm vào mắt, tính nết này, cực kỳ giống. Trẫm thích!”

Thiên Sở Tu cười ha ha, tính nết này giống hệt Ưu nhi, không sợ cái gì. Ban đầu đắc tội tần phi trong nội cung, huyên náo gà bay chó chạy, cũng chẳng thấy nàng yên tính.

Đánh Du phi, đây coi như là chuyện nhỏ.

“Nữ nhân, tính tình lớn quá nhỉ.” Thiên Mị cười, xuất hiện cạnh cửa, Quân Mạc Ly và Hành Ngọc cùng đứng.

Đường Mẫn buồn bực, sáng sớm đã cảm thấy bọn họ ở gần, nhưng mà không đi ra. Nàng chỉ có đánh phi tần, dẫn Thiên Sở Tu tới bọn họ mới chao đảo đi ra, điệu bộ này mới là lớn đó!

“Ta không làm khó, các ngươi định không ra ngoài luôn hả?”

“Nào có!” Thiên Mị tiến lên, cười nói với Đường Mẫn: “Không phải đi lấy thuốc cho ngươi sao, mấy tên ở Thái y viện sắc thuốc chậm muốn chết, vị kia nhà ngươi không chờ được nên tự mình đi làm. Chúng ta thấy ngươi đang ngủ say sưa nên cũng đi theo. Ai ngờ sau khi tỉnh lại tính tình đại tiểu thư lại lớn thế chứ.”



Thiên Mị nói hiển nhiên.

Đường Mẫn bán tín bán nghi, nhìn Quân Mạc Ly, thấy chén thuốc trên tay mới xem như tin.

“Mẫn nhi, uống thuốc trước.” Quân Mạc Ly không để ý ánh mắt trong phòng, bưng thuốc đến gần Đường Mẫn, nhìn cô uống thuốc xong mới nở nụ cười. Thuốc phải uống lúc còn nóng, thân thể cô vốn không tốt, không thể để cái lạnh xâm nhập vào trong.

Về phần nữ nhân này ——

Quân Mạc Ly lạnh lùng nhìn Du phi, Du phi sợ run lên, ánh mắt của người này thật dọa người.

“Hoàng, hoàng thượng.” Du phi tránh sau Thiên Sở Tu, không dám nhìn thẳng.

“Ngươi muốn đánh nàng?”

“Ta, ta...”

“Ngươi cũng xứng!”

Rầm —— Du phi còn chưa phát giác ra mình có chuyện gì thì người đã bay ra ngoài rất xa, ngã lên cái bàn, “Phụt!”, một ngụm máu tươi phun ra.

“Nếu như có lần sau, chính là, chết!”

Hắn đã khách khí rồi đấy, nếu nàng ta đã là thiếp của người kia (dựa theo lời Mẫn nhi nói), vậy thì hắn sẽ tự xử lý. Hắn cũng không muốn bẩn tay.

Mẫn nhi không có việc gì là tốt.

“Hoàng, hoàng thượng, cứu ta.” Du phi gọi Thiên Sở Tu, dám làm như thế với nàng trước mặt hoàng đế, nàng sợ, không phải hắn không muốn sống mà là hắn không sợ hãi.

Mà hiện tại xem ra, tình huống coi như thuộc về hắn.

“Du phi, xem ra ngươi nên tỉnh táo lại.” Thiên Sở Tu thở dài một tiếng, trầm giọng nói: “Du phi tự cho mình kiêu ngạo, tranh thủ lúc không người lạm dụng hình phạt riêng. Rút phong vị, giáng chức nhập lãnh cung, chung thân không được ra.”

“Hoàng thượng!” Du phi choáng váng, nàng chưa từng nghĩ kết quả sẽ như thế. Nếu biết thì nàng tuyệt đối không khiêu khích nữ tử kia, tuyệt đối sẽ không hủy bản thân. Nhưng mà, tất cả đều xong rồi, nàng xong rồi...

“Hoàng thượng khai ân, hoàng thượng, nô tì không dám, hoàng thượng khai ân...”

Người bị mang xuống, Thiên Sở Tu cho cung nữ thái giám lui xuống, trong lòng mệt mói. Du phi được sủng ái, là ông bỏ mặt, đơn giản vì ánh mắt của nàng có chút giống Lan phi, Nhưng mà không ngờ, trước kia nàng thanh tịnh nhưng lại đổi vị.

Nhớ lúc Du phi vừa gia nhập trong cung, trẻ trung, khờ dại. Hôm nay...

Có lẽ là ông đã làm sai.

Đường Mẫn nhìn xung quanh trống không, lại là một nữ tử vô tội, nữ nhân trong hoàng cung, phần lớn đều bi ai. Nhất là, người như Thiên Sở Tu, nữ nhân có thể tìm được lòng của hắn, sợ là không có.

“Nữ nhân, tốt lắm thì đi thôi. Xui xẻo.”

Thiên Mị nhìn đã quen rồi, tiết mục này trình diễn trong cung không biết bao lần, lão hồ ly chung tình cũng vô tình, ông chỉ trả giá cho những tình cảm thân thiết của những nữ nhân hậu cung. Cho dù là mẫu hậu hắn, cũng chỉ tương kính như tân, yêu, sợ rằng chưa từng có.

Cho nên hắn tò mò, Lan phi đã chết đi, lấy được tình yêu của phụ hoàng hắn như thế nào?

Hết lần này tới lần khác, Bách Lý Ưu cũng cắm xuống, khiến hắn mơ hồ.

Rốt cuộc trong lòng lão hồ ly là có ai?

“Các ngươi đi đâu?” Thiên Sở Tu cũng đi theo, nhìn Quân Mạc Ly lưu luyến, đứa nhỏ nhìn đối với hắn không nóng không lạnh, giống như lạ lẫm.

“Hồi phủ, phụ hoàng, nếu người không có việc gì thì nên để ý triều chính đi.”

“Đó vốn là chuyện của con.” Thiên Sở Tu tức giận, Thiên Mị vốn là người tốt nhất để kế vị, nhưng mà hắn lại không muốn. Những nhi tử khác, tranh người chết ta sống, Thái tử Thiên Hành bây giờ cũng không biết như thế nào.

“Không phải có Tam hoàng đệ sao, không dám không dám.”

Thiên Mị cười rời đi, tay kia còn khoác lên hông Hành Ngọc. Ánh mắt Thiên Sở Tu tối sầm lại, tức giận.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tướng Phủ Ngốc Thê

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook