Chương 100: Nam nhân kỳ quái
Nhược Thanh Ngôn
15/12/2016
Đường Mẫn bước
từng bước nhỏ, trong lòng vô cùng vui vẻ, mặc dù đứa con của nàng và A
Ly tạ thời không có, nhưng nàng tuyệt đối sẽ không nản chí. Không phải
hắn nói, chỉ cần giải được độc sao.
“A, phu nhân!”
Hoa Ảnh là người đầu tiên phát hiện sự tồn tại bất thình lình của Đường Mẫn sau lưng họ. Đường Mẫn đắc ý mím môi, khinh công của nàng cũng không học phí hoài, dù nội lực không tốt thì vẫn có thể làm được mức chân lướt như bay.
“Hình như các ngươi rất náo nhiệt, sao hả, muốn gặp Vô Âm thì sao lại vây quanh đây thế?”
Nói xong, thành cong thấy mặt Thanh Phong cứng đờ, Lộng Nguyệt cúi đầu. Phiêu Tuyết nhìn hai tên nam nhân bên cạnh, sau đó cười gượng với Đường Mẫn.
“Đi thôi, Cung chủ của các ngươi đang chờ đấy.”
Đường Mẫn ôm Hỏa Diễm hồ, đi trước, mang theo mấy người rình mò tới thư phòng của Quân Mạc Ly.
Bọn họ sắp phải đi mà mấy người này còn không biết, nhớ tới Vô Âm và cả Hoa Ảnh, trong lòng Đường Mẫn nóng lên, ở đây rất thoải mái. Nếu sau này bọn họ già rồi, ở lại Huyết Lan cung, có mấy người bọn họ ở bên thì chắc thời gian sẽ trôi qua rất thú vị,
Chớp mắt đã tới thư phòng, Đường Mẫn đẩy cửa ra, Vô Âm là người quay ra nhìn đầu tiên, nhìn Đường Mẫn có chút không đành. Nàng sững sờ, lập tức hiểu được, Vô Âm đã biết rồi. Nàng cười với Vô Âm, tới đứng bên cạnh Quân Mạc Ly.
Mấy người Lộng Nguyệt nhìn bọn họ bị tụ tập lại thì tim cũng chìm xuống, chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra sao?
Vô Âm bĩu môi đứng ở bên cạnh, không nói lời nào. Cung chủ cũng tuyên bố ngay, hắn còn có thể nói gì. Chỉ vừa ở với nhau mấy ngày, hắn còn có chút không đành. Nhìn người lười biếng đang ôm Hỏa Diễm hồ không quan tâm gì, người như vậy, khiến hắn muốn thân cận hơn. Đường Mẫn, Đường Mẫn, trong lòng Vô Âm mặc niệm, nếu như nàng không phải phu nhân thì tốt qua. Nhưng mà, nếu không phải phu nhân thì bọn họ sẽ không gặp nhau. Vô Âm gật đầu, rối rắm một hồi cũng nhận mệnh.
Phu nhân thì phu nhân, ít nhất chỉ cần còn Huyết Lan cung thì còn Cung chủ, Cung chủ ở đây thì nhất định phu nhân cũng thế.
Chỉ cần nhìn thấy được, cho dù thân phận của nàng là gì. Còn nữa, cả con hồ ly này cũng sẽ ở,
Vô Âm nhìn qua con hồ ly đang ngủ, vô cùng buồn bực, vừa mới thấy nó phiền thì nó đã phải đi luôn.
“Hôm nay, Huyết Lan cung giao cho các ngươi, ta sẽ rời đi.”
Quân Mạc Ly nghĩ nghĩ, chỉ nói ra một câu như vậy. Những thứ khác, chắc hẳn bọn họ sẽ hiểu được.
Hoa Ảnh còn chưa nghe rõ, há miệng hỏi: “Cung chủ, người muốn rời khỏi cung sao? Vậy chúng ta làm sao bây giờ?”
Lộng Nguyệt nhíu mày, nhìn Quân Mạc Ly, đổ tất cả lên người Đường Mẫn, có chút bất mãn. Là nàng, vì nàng nên Cung chủ mới bỏ mặc Huyết Lan cung.
Quân Mạc Ly nhìn Hoa Ảnh vội vàng, nói: “Không đi, các ngươi tạm thời trong coi. Khi sự tình chấm dứt, ta sẽ trở về.”
Phải, hắn sẽ trở về. Ở đây không có phân tranh, hắn muốn mang theo Mẫn nhi ở lại đây, sau đó tất cả đều an bình tự nhiên.
Trong thư phòng, thẩm thấu một cỗ đau thương.
Mấy người đứng ở đó không xa, đều cúi đầu, chỉ có Vô Âm nhìn chằm chằm Đường Mẫn, sững sờ.
Chính xác mà nói là Hỏa Diễm hồ trong tay nàng.
Đường Mẫn đi qua, nhét Hỏa Diễm hồ vào tay Vô Âm, nói: “Ngươi chăm sóc nó cho kỹ, hồ ly này giao cho ngươi. Đến lúc ta trở lại đừng khiến nó gầy như con khỉ.”
Vô Âm cảm thấy tay trầm xuống, Hỏa Diễm hồ đặt trong tay hắn, vẫn ngủ ngon như trước. Đường Mẫn thấy vậy thì yên tâm. Dời tay như thế mà không khiến nó tỉnh lại, nó thật sự tín nhiệm Vô Âm, Như vậy rất tốt, sau khi bọn họ đi thì hồ ly này cũng có chỗ dựa vào.
Bây giờ, bệnh của A Ly tạm thời chặn được, không biết lúc nào ngọn núi lửa Hiên Viên Liệt sẽ tắt, mang Hỏa Diễm hồ theo chỉ đưa tới những rối rắm không cần thiết. Dù sao, vật quý giá hiếm có thì ai cũng muốn giữ lấy,
Mang theo không nỡ, mang theo ấm áp, Đường Mẫn và Quân Mạc Ly rời đi,
Một lần nữa đứng trên đường phố Phong Chiêu, người đến người đi, hơi thở dân gian mộc mạc phả vào mặt.
“A Ly, đi tìm Hành Ngọc thôi.”
Quân Mạc Ly gật đầu, mang theo Đường Mẫn tới phủ nhị vương gia, không biết lúc này bọn họ sao rồi.
***
Lúc này, Thiên Mị đang ở quân doanh, đối mặt là một người rất quật cường,
Nam Cung Lân thật không ngờ, Thiên Mị sẽ chạy đến quân doanh vì một binh lính nhỏ. Khi Thiên Mị nói muốn gặp Lý Chí Viễn thì hắn sửng sốt hồi lâu.
Cái tên được đưa tới làm binh lính, Nam Cung Lân cố gắng nhớ ra xem an bài hắn ở đâu.
Khi người bị mang đến, nhìn thấy Lý Chí Viễn, khuôn mặt Thiên Mị đen xì.
Mặc quần áo nhà bếp, là người nhóm lửa trong quân đội Nam cung. Tốt, tốt lắm, thực sự rất tốt!
“Nam Cung Lân, cái này là ngươi sắp xếp sao?”
Sắc mặt Nam cung Lân cứng đờ, hắn không ngờ Lý Chí Viễn lại được an bài ở nhà bếp, cái này, quả thực là…
“Mị, ta không biết, hay là ta xếp lại nhé?”
“Không cần, thuộc ra quen rồi.” Lý Chí Viễn nói, từ chối ý định tốt của Nam Cung Lân, mà lời nios trực tiếp khiến mặt Thiên Mị đen xì.
“Ngươi lập lại lần nữa!”
“Thuộc hạ đã quen thuộc.”
“Quen cái rắm, làn càn, ở đây không tới phiên ngươi làm chủ.
“Ở đây cũng khong tới lượt vương gia làm chủ.”
“Ngươi!”
Thiên Mị lập tức nghẹn giọng, đúng là không thuộc phạm vi hắn quản.
Nam Cung Lân cố gắng nín cười, Lý Chí Viễn này rất thú vị, lần đầu tiên Thiên Mị bị người ta nói không phản bác được.
Đi lên trước, vỗ vai Lý Chí Viễn tán thưởng: “Được rồi, ta sẽ an bài cho ngươi đến kỵ binh, hôm nay đi báo danh đi.”
“Vâng.”
Lý Chí Viễn lập tức nhận mệnh lệnh, sau đó cáo lui.
Thiên Mị có chút tức giận, Nam Cung Lân tùy tiện nói một câu, hắn đáp ứng sảng khoái. Hắn nói ngàn câu cũng không được, sao lại thế chứ!
Nam Cung Lân không nói lời nào, biết rõ Thiên Mị bình thường lại mới hỏi.
“Lần này tới không phải chỉ nhìn tên lính quèn này chứ, nói đi, tới làm gì?”
Hắn còn lâu mới tin, với cá tính của Thiên Mị sẽ cố ý đến đây một chuyến.
Thiên Mị cũng không nói luôn mà nhìn doanh trướng một vòng, vài cái bàn đơn giản và một vài thứ khác. Doanh trướng của Nam Cung Lân luôn luôn gọn gàng, giống như con người hắn vậy.
“Tìm người, trong ba ngày, tìm ra hai người cho ta.”
“Hai ngày, từ, một ngày, ngày mai ta muốn có tin tức luôn.” Dường như cảm thấy ba ngày quá dài, Thiên Mị lập tức đổi lại lời nói ban đầu, Nam Cung Lân run run khóe miệng, tìm người, trong một ngày.
Ai có bản lĩnh thế, để Thiên Mị phải tự mình tới đây, hơn nữa phải tìm thấy trong một ngày.
“Người nào?”
“Quân Mạc Ly, Đường Mẫn!” Thiên Mị nghiến răng, nghiến lợi, chỉ hận không thể xé nát tên của hai người kia, biến mất không thấy bóng dáng đâu, không gửi một lời nào. Không nói đến việc hắn và bọn họ có tầng quan hệ với Hành Ngọc, đơn giản giữa hắn và Đường Mẫn, nói thế nào cũng là người chung hoạn nạn. Hai người lại dám làm như vậy, nghĩ đến nữ nhân kia hắn đã nổi giận rồi.
Quân Mạc Ly và Đường Mẫn?
Trong đầu Nam Cung Lân nhanh chóng xuất hiện bóng dáng hai người bọn họ, là bọn họ!
Từ khi nào Thiên Mị lại có quan hệ gần với bọn họ như thế? Không phải lúc ấy hắn còn thề phải lấy được nam nhân kia sao? Mà hắn, thì phải lấy được Đường Mẫn.
Hôm nay, tình huống dường như lại lại chuyển biến, theo tin tức nhận được thì Thiên Mị ôm một nam tử, nghênh ngang về phủ ở thành Phong Chiêu, không cần nói cũng biết đó là Hành Ngọc. Nhưng mà, bọn họ thật sự ở cùng nhau rồi sao?
Vô số nghi vấn cùng hiện lên, Nam Cung Lân có chút hăng hái nhìn Thiên Mị, chờ đợi đáp án.
Thiên Mị khẽ nguyền rủa một tiếng, nói: “Đừng có nhìn như thế, chỉ để ý tìm người. Nam Cung quân của ngươi, dùng để làm việc đó.”
Phụt ——
Từ khi nào Nam Cung quân lại dùng để tìm người chứ, không biết Thương Lan đế mà nghe được lời này thì có thổ huyết, mắng hắn bất hiếu hay không.
“Ta nói, Mị, ngươi như vậy...”
Còn chưa nói xong, doanh trướng đột nhiên bị xốc lên, một tiểu binh vội vàng xông tới, trông thấy Nam Cung Lân và Thiên Mị thì sững sờ, sau đó bắt đầu đổ mồ hôi, ấp úng nói: “Báo, báo cáo, thuộc hạ, có, có việc, bẩm, bẩm báo.”
“Nói.” Nam Cung Lân còn chưa nói gì, Thiên Mị đã không kiên nhẫn.
Tiểu binh nhìn Nam Cung Lân, run rẩy trả lời: “Bên ngoài có người tìm, tìm nhị vương gia.”
Tìm Thiên Mị, Nam Cung Lân nhíu mày, sao lại biết hắn ở đây?
Thiên Mị khẽ giật mình, lập tức lên tiếng, người biết hắn ở đây chỉ có Hành Ngọc.
Một đường xuân phong đắc ý, Thiên Mị bước nhanh ra ngoài, bên ngoài quân danh, một người đứng thẳng tắp nhìn Thiên Mị.
“Tại sao lại là ngươi?” Khuôn mặt Thiên Mị xụ xuống, buồn bực nói. Lại là Liệt Tuyệt, chết tiệt, ngay cả mình đến cũng không chịu.
Liệt Tuyệt nuốt một ngụm nước bọt rồi mới lên tiếng: “Hành Ngọc công tử bảo thuộc hạ đến bẩm, Đường Mẫn cô nương đã trở lại, lúc này đang ở vương phủ.”
Cúi đầu, Liệt Tuyệt nhanh chóng tránh khỏi đôi mắt Thiên Mị. Nhưng dòng oán khí và cơn thịnh nộ đánh úp lại khiến hắn không thở nổi.
Vương gia, rất tức giận.
“Mị, Nam Cung quân có thể không đi tìm rồi. Ta nói...”
“Này này, ngươi làm gì thế?”
Thiên Mị vội vàng rời đi, vứt Nam Cung Lân ở phía sau, những lời kia bay trên không trung. Liệt Tuyệt không dám lên tiếng, đi theo phía sau, trở lại vương phủ.
Đường Mẫn lại nhấp một ngụm trà, cũng cảm giác được một trận gió đánh úp lại, ngẩng đầu, trước mắt lại một khuôn mặt quen thuộc.
“Thiên Mị, mấy ngày không gặp có nhớ ta không?”
“Quỷ mới nhớ ngươi, nữ nhân, tốt nhất ngươi đừng có trở về.” Thiên Mị gầm nhẹ, ngồi xuống vị trí của mình, không nhìn nét mặt tươi cười của nàng. Trong lòng lại chột dạ, vừa rồi hắn còn muốn đến chỗ Nam Cung Lân yêu cầu y đi tìm người. Không ngờ bọn họ đã trở lại rồi, trong bụng nghẹn không có chỗ phát tiết.
Đường Mẫn vui vẻ, tự nói: “Sao ta lại nghe nói có ai đó cố ý chạy tới Nam Cung quân muốn đi tìm người, chẳng lẽ ta nghe lầm? A Ly, chàng nói có phải không?”
Quân Mạc Ly nhìn Đường Mẫn cưng chiều, không nói lời nào, nàng và Thiên Mị có một loại quan hệ vô hình, loại quan hệ này không phải quan hệ nam nữ, nhưng lại hiểu không cần nói.
Quan hệ giữa Thiên Mị và Hành Ngọc, Hành Ngọc và Mẫn nhi, Thiên Mị quan tâm Mẫn nhi, đương nhiên hắn sẽ không phản đối.
“Không sao, muội thích thì trở lại.”
Thiên Mị trừng mắt nhìn Hành Ngọc, vô cùng không cam lòng. Hành Ngọc cũng rất bất đắc dĩ, trong lòng vui mừng. Mẫn nhi đã trở lại, hơn nữa, nhìn hai người ở chung, hắn chỉ cảm thấy tất cả đều tốt như vậy.
“Thiên Mị, đã quan tâm Mẫn nhi thì chẳng có gì là không thể nói.” Hành Ngọc nói ra thay Thiên Mị, nam nhân bên cạnh hơi hơi đỏ mặt, trong lòng Đường Mẫn cảm động, Thiên Mị quan tâm nàng không chỉ vì Hành Ngọc, chỉ có thể là vì nàng. Loại cảm động này, nàng thật sự chưa từng cảm nhận được.
“Cảm ơn.” Đường Mẫn nhìn Thiên Mị, chân thành nói.
Thiên Mị hất mắt, khóe miệng lại cong lên. Quay đầu lại thì mặt đã bình thường.
“Các ngươi đi đâu?”
Đường Mẫn không nói lời nào, nhìn về phía Quân Mạc Ly. Huyết Lan cung tồn tại, là của hắn, nàng không tiện nói.
Thiên Mị nhìn hai người ngồi đối diện trao đổi ánh mắt, chỉ chờ đợi. Đáp án này, hắn nhất định phải biết rõ, uổng phí hắn lo lắng mấy ngày nay. Nếu ngay cả cái này bọn họ cũng không bẩm thì giao tình giữa mấy người bọn họ quả là quá ngắn.
Quân Mạc Ly nhìn Thiên Mị, nở nụ cười.
“Huyết Lan cung.”
“Cái gì!” Thiên Mị giật mình đứng dậy, nhìn Quân Mạc Ly với vẻ khó tin, hắn vừa mới nói Huyết Lan cung á?
“Đi chỗ đó, các ngươi muốn chết sao?”
“Là vật sở hữu của mình, lo lắng gì chứ.” Quân Mạc Ly cười càng lợi hại, nói ra, hắn nhìn vẻ mặt Thiên Mị, lại càng thoải mái hơn.”
Hắn không hề giấu diếm cái gì, Cung chủ Huyết Lan cung là hắn, Quân Mạc Ly tức là Vô Trần, có gì phải giấu diếm.
“Là ngươi, là ngươi á. Vô Trần, hay cho một cái Vô Trần.” Thiên Mị nhìn Quân Mạc Ly, rốt cuộc cũng hiểu ra. Hẳn nào sau khi Đường Mẫn mất tích thì Huyết Lan cung lại cật lực tìm kiếm, thì ra do Quân Mạc Ly làm.
“Thiên Mị, chúng ta lại gặp.” Quân Mạc Ly đáp lễ nói.
“Cũng vậy.”
Quân Mạc Ly không nói rõ, nhìn Thiên Mị: “Vật đã biến mất.”
Thiên Mị lập tức hiểu ra, huyết ngọc vô cùng công hiệu, chắc là dùng trên người Đường Mẫn, mị thuốc lại phải dùng huyết ngọc cởi bỏ. Hắn nên nghĩ đến từ trước, khi Đường Mẫn bỏ mị thuốc thì hắn nên nghĩ đến mới phải, Quân Mạc Ly chính là Vô Trần. Chẳng qua khi đó, ốc không mang nổi mình ốc, một lòng hắn chỉ đặt trên người nam nhân kia.
Đương nhiên Đường Mẫn hiểu bọn họ nói cái gì, về phần Hành Ngọc, lại không hiểu được. Thiên Mị không có ý định nói, như vậy bọn họ sẽ không làm rõ. Thiên Mị và Hành Ngọc đã ở bên nhau, chuyện huyết ngọc nói hay không cũng có gì khác nhau.
Để chuyện này cứ vậy vùi xuống đi.
***
Hoàng cung Phong Chiêu, chỗ ở của Hiên Viên thái tử, tất cả chìm trong yên lặng.
Đôi mắt khép hờ của Cảnh Tu mở ra, đập vào mi mắt chính là muôn hồng nghìn tía bên hồ, ở Thương Lan, tuyết mai chính là cảnh sắc kéo dài mãi không đổi.
Cho dù là mùa Đông cũng có thể nở rộ như thế.
“Thái tử điện thạ.” Người bên cạnh lên tiếng, Cảnh Tu giơ tay lên cắt đứt câu nói kế tiếp. Lẳng lặng cùng đợi, không tới một lát đã nở nụ cười.
Một nam tử đi tới, khom người với Cảnh Tu: “Tham kiến thái tử.”
Người đến là thị vệ thiếp thân của Cảnh Tu, Lăng Dạ, cũng là thị vệ đứng đầu Hiên Viên đông cung.
Lăng Dạ nhìn một đám cung nữ người hầu bên cạnh Cảnh Tu, nhướng mày. Cảnh Tu phất tay cho bọn họ xuống dưới: “Thế này thì Lăng đại thị vệ đã hài lòng chưa?”
Lăng Dạ cúi đầu: “Thuộc hạ không dám.”
“Nói đi.” Cảnh Tu nhìn chăn lông da hổ dưới thân, dường như lại nghĩ đến một màn ở Đồng Uyển, không nhìn rõ sắc mặt. Lăng Dạ suy tư một phen, sắp xếp lại tin tức nói cho Cảnh Tu, Cảnh Tu càng nghe thì ánh mắt càng phát sáng.
Huyết Lan Cung, không ngờ sư huynh hắn còn một nơi như vậy để đi.
Nhưng mà chuyện đêm đó, bọn họ ở cùng nhau rồi?
Lăng Dạ lẳng lặng chờ, Cảnh Tu vẫn không nói lời gì nữa, mãi sau mới nói: “Lùi xuống.”
Cảnh Tu phức tạp suy nghĩ từng việc một, từng hình ảnh ở chung với Quân Mạc Ly, cùng với, hàng năm hắn sẽ đến Phượng Lăng để gặp y. Mỗi lần, chỉ một đêm ngắn ngủi, nhưng mà bao năm quá hắn chưa bao giờ ngừng.
Nói chăm chỉ cũng được, hắn chỉ cảm thấy sự tồn tại của Quân Mạc Ly là một lựa chọn tốt.
Nhưng mà, nghe thấy bọn họ viên phòng rồi, trong lòng hắn không biết là buồn hay vui. Không hắn nên cao huwgs sao, bọn họ có tuyết lan rồi mới làn thế, như vậy thì độc của Quân Mạc Ly có thể tạm thời chế trụ. Y còn có thể sống được, không phải đây vẫn là điều mà hắn hy vọng sao?
Nhưng mà, nữ nhân kia, đời này sợ là hắn không có duyên với nàng.
Một nữ tử như vậy, chịu làm điều đó với Quân Mạc Ly vào lúc này. Cho dù sau này Quân Mạc Ly có đi thì hắn cũng không có cơ hội.
Một cảm xúc không cam lòng nổi lên, hắn, chỉ là chậm một bước.
Nhưng một bước này đã khiến bọn họ lướt qua nhau.
Quân Mạc Ly, đây là may mắn của ngươi hay không phải may mắn?
Nghĩ đến đây, Cảnh Tu đứng lên, rời khỏi hoàng cung.
Phủ Nhị vương gia xây gần hoàng cung, định làm Đông cung, không ngờ Thiên Mị lại bỏ qua ngôi vị Thái tử, vui vẻ khoái hoạt.
Đường Mẫn nghe Thiên Mị nói những điều này, trong lòng khiếp sợ, thái tử Thương Lan, sau này sẽ là hoàng đế Thương Lan, cả Thương Lan hắn nói bỏ là bỏ. Đúng là vô cùng tiêu sái!
Thiên Mị khinh thường, điều hắn muốn không phải quyền lực, mà là tự do.
Mẫu hậu hắn cũng không để ý đến quyền lực, chỉ muốn trái tim của lão hồ ly kia. Nhưng bất đắc dĩ, trái tim phụ hoàng không biết đặt ở nơi nào.
Hắn đã nghe thấy Lan phi từ lâu, phi tần thần bí cùng với Tứ hoàng tử chưa gặp lần nào. Phụ hoàng sủng ái Lan phi vẫn là những câu chuyện để người ta nói say sưa không mệt trong nội cung.
Hắn từng tìm hiểu qua nhưng lại không thu hoạch được gì. Tất cả những gì liên quan tới Lan phi đều biến mất trong hoàng cung, không có bất kỳ tin tức nào. Năm đó tự tay phụ hoàng xử lý, chôn cất Lan phi vào hoàng lăng, không ai dám nghị luận nữa.
Sủng ái cũng thế, sau đó, trừ mẫu phi hắn làm hoàng hậu, hậu cung phi tần không có một ai có được sự sủng ái như Lan phi.
“Lan phi này, quả thực là một kỳ nhân, không biết bộ dạng thế nào?” Đường Mẫn cảm khái, chuyện của Lan phi, nghe được từ trong miệng A Ly, bây giờ cả Thiên Mị cũng nói.
Lòng hiếu kỳ của nàng tăng lên rất nhiều.
Thiên Mị cười nói: “Đừng có ảo tưởng, không tra được chút manh mối nào. Trừ phi dò xét Hoàng lăng.”
Thiên Mị sững sờ, Hoàng Lăng, sao hắn lại quên chỗ đó!
Đường Mẫn ghé sát vào Thiên Mị, không có ý tốt: “Này, không phải ngươi sẽ…”
“Đúng là ý đó.” Thiên Mị vỗ vai Đường Mẫn, dáng vẻ anh trai tốt: “Ngươi cùng tò mò, không phải sao?”
Đường Mẫn quýnh lên, nàng tò mò nhưng không có nghĩa là nàng nguyện ý dò xét Hoàng lăng, mặc dù nói là Hoàng lăng nhưng đó cũng là nơi có người chết!
“A, phu nhân!”
Hoa Ảnh là người đầu tiên phát hiện sự tồn tại bất thình lình của Đường Mẫn sau lưng họ. Đường Mẫn đắc ý mím môi, khinh công của nàng cũng không học phí hoài, dù nội lực không tốt thì vẫn có thể làm được mức chân lướt như bay.
“Hình như các ngươi rất náo nhiệt, sao hả, muốn gặp Vô Âm thì sao lại vây quanh đây thế?”
Nói xong, thành cong thấy mặt Thanh Phong cứng đờ, Lộng Nguyệt cúi đầu. Phiêu Tuyết nhìn hai tên nam nhân bên cạnh, sau đó cười gượng với Đường Mẫn.
“Đi thôi, Cung chủ của các ngươi đang chờ đấy.”
Đường Mẫn ôm Hỏa Diễm hồ, đi trước, mang theo mấy người rình mò tới thư phòng của Quân Mạc Ly.
Bọn họ sắp phải đi mà mấy người này còn không biết, nhớ tới Vô Âm và cả Hoa Ảnh, trong lòng Đường Mẫn nóng lên, ở đây rất thoải mái. Nếu sau này bọn họ già rồi, ở lại Huyết Lan cung, có mấy người bọn họ ở bên thì chắc thời gian sẽ trôi qua rất thú vị,
Chớp mắt đã tới thư phòng, Đường Mẫn đẩy cửa ra, Vô Âm là người quay ra nhìn đầu tiên, nhìn Đường Mẫn có chút không đành. Nàng sững sờ, lập tức hiểu được, Vô Âm đã biết rồi. Nàng cười với Vô Âm, tới đứng bên cạnh Quân Mạc Ly.
Mấy người Lộng Nguyệt nhìn bọn họ bị tụ tập lại thì tim cũng chìm xuống, chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra sao?
Vô Âm bĩu môi đứng ở bên cạnh, không nói lời nào. Cung chủ cũng tuyên bố ngay, hắn còn có thể nói gì. Chỉ vừa ở với nhau mấy ngày, hắn còn có chút không đành. Nhìn người lười biếng đang ôm Hỏa Diễm hồ không quan tâm gì, người như vậy, khiến hắn muốn thân cận hơn. Đường Mẫn, Đường Mẫn, trong lòng Vô Âm mặc niệm, nếu như nàng không phải phu nhân thì tốt qua. Nhưng mà, nếu không phải phu nhân thì bọn họ sẽ không gặp nhau. Vô Âm gật đầu, rối rắm một hồi cũng nhận mệnh.
Phu nhân thì phu nhân, ít nhất chỉ cần còn Huyết Lan cung thì còn Cung chủ, Cung chủ ở đây thì nhất định phu nhân cũng thế.
Chỉ cần nhìn thấy được, cho dù thân phận của nàng là gì. Còn nữa, cả con hồ ly này cũng sẽ ở,
Vô Âm nhìn qua con hồ ly đang ngủ, vô cùng buồn bực, vừa mới thấy nó phiền thì nó đã phải đi luôn.
“Hôm nay, Huyết Lan cung giao cho các ngươi, ta sẽ rời đi.”
Quân Mạc Ly nghĩ nghĩ, chỉ nói ra một câu như vậy. Những thứ khác, chắc hẳn bọn họ sẽ hiểu được.
Hoa Ảnh còn chưa nghe rõ, há miệng hỏi: “Cung chủ, người muốn rời khỏi cung sao? Vậy chúng ta làm sao bây giờ?”
Lộng Nguyệt nhíu mày, nhìn Quân Mạc Ly, đổ tất cả lên người Đường Mẫn, có chút bất mãn. Là nàng, vì nàng nên Cung chủ mới bỏ mặc Huyết Lan cung.
Quân Mạc Ly nhìn Hoa Ảnh vội vàng, nói: “Không đi, các ngươi tạm thời trong coi. Khi sự tình chấm dứt, ta sẽ trở về.”
Phải, hắn sẽ trở về. Ở đây không có phân tranh, hắn muốn mang theo Mẫn nhi ở lại đây, sau đó tất cả đều an bình tự nhiên.
Trong thư phòng, thẩm thấu một cỗ đau thương.
Mấy người đứng ở đó không xa, đều cúi đầu, chỉ có Vô Âm nhìn chằm chằm Đường Mẫn, sững sờ.
Chính xác mà nói là Hỏa Diễm hồ trong tay nàng.
Đường Mẫn đi qua, nhét Hỏa Diễm hồ vào tay Vô Âm, nói: “Ngươi chăm sóc nó cho kỹ, hồ ly này giao cho ngươi. Đến lúc ta trở lại đừng khiến nó gầy như con khỉ.”
Vô Âm cảm thấy tay trầm xuống, Hỏa Diễm hồ đặt trong tay hắn, vẫn ngủ ngon như trước. Đường Mẫn thấy vậy thì yên tâm. Dời tay như thế mà không khiến nó tỉnh lại, nó thật sự tín nhiệm Vô Âm, Như vậy rất tốt, sau khi bọn họ đi thì hồ ly này cũng có chỗ dựa vào.
Bây giờ, bệnh của A Ly tạm thời chặn được, không biết lúc nào ngọn núi lửa Hiên Viên Liệt sẽ tắt, mang Hỏa Diễm hồ theo chỉ đưa tới những rối rắm không cần thiết. Dù sao, vật quý giá hiếm có thì ai cũng muốn giữ lấy,
Mang theo không nỡ, mang theo ấm áp, Đường Mẫn và Quân Mạc Ly rời đi,
Một lần nữa đứng trên đường phố Phong Chiêu, người đến người đi, hơi thở dân gian mộc mạc phả vào mặt.
“A Ly, đi tìm Hành Ngọc thôi.”
Quân Mạc Ly gật đầu, mang theo Đường Mẫn tới phủ nhị vương gia, không biết lúc này bọn họ sao rồi.
***
Lúc này, Thiên Mị đang ở quân doanh, đối mặt là một người rất quật cường,
Nam Cung Lân thật không ngờ, Thiên Mị sẽ chạy đến quân doanh vì một binh lính nhỏ. Khi Thiên Mị nói muốn gặp Lý Chí Viễn thì hắn sửng sốt hồi lâu.
Cái tên được đưa tới làm binh lính, Nam Cung Lân cố gắng nhớ ra xem an bài hắn ở đâu.
Khi người bị mang đến, nhìn thấy Lý Chí Viễn, khuôn mặt Thiên Mị đen xì.
Mặc quần áo nhà bếp, là người nhóm lửa trong quân đội Nam cung. Tốt, tốt lắm, thực sự rất tốt!
“Nam Cung Lân, cái này là ngươi sắp xếp sao?”
Sắc mặt Nam cung Lân cứng đờ, hắn không ngờ Lý Chí Viễn lại được an bài ở nhà bếp, cái này, quả thực là…
“Mị, ta không biết, hay là ta xếp lại nhé?”
“Không cần, thuộc ra quen rồi.” Lý Chí Viễn nói, từ chối ý định tốt của Nam Cung Lân, mà lời nios trực tiếp khiến mặt Thiên Mị đen xì.
“Ngươi lập lại lần nữa!”
“Thuộc hạ đã quen thuộc.”
“Quen cái rắm, làn càn, ở đây không tới phiên ngươi làm chủ.
“Ở đây cũng khong tới lượt vương gia làm chủ.”
“Ngươi!”
Thiên Mị lập tức nghẹn giọng, đúng là không thuộc phạm vi hắn quản.
Nam Cung Lân cố gắng nín cười, Lý Chí Viễn này rất thú vị, lần đầu tiên Thiên Mị bị người ta nói không phản bác được.
Đi lên trước, vỗ vai Lý Chí Viễn tán thưởng: “Được rồi, ta sẽ an bài cho ngươi đến kỵ binh, hôm nay đi báo danh đi.”
“Vâng.”
Lý Chí Viễn lập tức nhận mệnh lệnh, sau đó cáo lui.
Thiên Mị có chút tức giận, Nam Cung Lân tùy tiện nói một câu, hắn đáp ứng sảng khoái. Hắn nói ngàn câu cũng không được, sao lại thế chứ!
Nam Cung Lân không nói lời nào, biết rõ Thiên Mị bình thường lại mới hỏi.
“Lần này tới không phải chỉ nhìn tên lính quèn này chứ, nói đi, tới làm gì?”
Hắn còn lâu mới tin, với cá tính của Thiên Mị sẽ cố ý đến đây một chuyến.
Thiên Mị cũng không nói luôn mà nhìn doanh trướng một vòng, vài cái bàn đơn giản và một vài thứ khác. Doanh trướng của Nam Cung Lân luôn luôn gọn gàng, giống như con người hắn vậy.
“Tìm người, trong ba ngày, tìm ra hai người cho ta.”
“Hai ngày, từ, một ngày, ngày mai ta muốn có tin tức luôn.” Dường như cảm thấy ba ngày quá dài, Thiên Mị lập tức đổi lại lời nói ban đầu, Nam Cung Lân run run khóe miệng, tìm người, trong một ngày.
Ai có bản lĩnh thế, để Thiên Mị phải tự mình tới đây, hơn nữa phải tìm thấy trong một ngày.
“Người nào?”
“Quân Mạc Ly, Đường Mẫn!” Thiên Mị nghiến răng, nghiến lợi, chỉ hận không thể xé nát tên của hai người kia, biến mất không thấy bóng dáng đâu, không gửi một lời nào. Không nói đến việc hắn và bọn họ có tầng quan hệ với Hành Ngọc, đơn giản giữa hắn và Đường Mẫn, nói thế nào cũng là người chung hoạn nạn. Hai người lại dám làm như vậy, nghĩ đến nữ nhân kia hắn đã nổi giận rồi.
Quân Mạc Ly và Đường Mẫn?
Trong đầu Nam Cung Lân nhanh chóng xuất hiện bóng dáng hai người bọn họ, là bọn họ!
Từ khi nào Thiên Mị lại có quan hệ gần với bọn họ như thế? Không phải lúc ấy hắn còn thề phải lấy được nam nhân kia sao? Mà hắn, thì phải lấy được Đường Mẫn.
Hôm nay, tình huống dường như lại lại chuyển biến, theo tin tức nhận được thì Thiên Mị ôm một nam tử, nghênh ngang về phủ ở thành Phong Chiêu, không cần nói cũng biết đó là Hành Ngọc. Nhưng mà, bọn họ thật sự ở cùng nhau rồi sao?
Vô số nghi vấn cùng hiện lên, Nam Cung Lân có chút hăng hái nhìn Thiên Mị, chờ đợi đáp án.
Thiên Mị khẽ nguyền rủa một tiếng, nói: “Đừng có nhìn như thế, chỉ để ý tìm người. Nam Cung quân của ngươi, dùng để làm việc đó.”
Phụt ——
Từ khi nào Nam Cung quân lại dùng để tìm người chứ, không biết Thương Lan đế mà nghe được lời này thì có thổ huyết, mắng hắn bất hiếu hay không.
“Ta nói, Mị, ngươi như vậy...”
Còn chưa nói xong, doanh trướng đột nhiên bị xốc lên, một tiểu binh vội vàng xông tới, trông thấy Nam Cung Lân và Thiên Mị thì sững sờ, sau đó bắt đầu đổ mồ hôi, ấp úng nói: “Báo, báo cáo, thuộc hạ, có, có việc, bẩm, bẩm báo.”
“Nói.” Nam Cung Lân còn chưa nói gì, Thiên Mị đã không kiên nhẫn.
Tiểu binh nhìn Nam Cung Lân, run rẩy trả lời: “Bên ngoài có người tìm, tìm nhị vương gia.”
Tìm Thiên Mị, Nam Cung Lân nhíu mày, sao lại biết hắn ở đây?
Thiên Mị khẽ giật mình, lập tức lên tiếng, người biết hắn ở đây chỉ có Hành Ngọc.
Một đường xuân phong đắc ý, Thiên Mị bước nhanh ra ngoài, bên ngoài quân danh, một người đứng thẳng tắp nhìn Thiên Mị.
“Tại sao lại là ngươi?” Khuôn mặt Thiên Mị xụ xuống, buồn bực nói. Lại là Liệt Tuyệt, chết tiệt, ngay cả mình đến cũng không chịu.
Liệt Tuyệt nuốt một ngụm nước bọt rồi mới lên tiếng: “Hành Ngọc công tử bảo thuộc hạ đến bẩm, Đường Mẫn cô nương đã trở lại, lúc này đang ở vương phủ.”
Cúi đầu, Liệt Tuyệt nhanh chóng tránh khỏi đôi mắt Thiên Mị. Nhưng dòng oán khí và cơn thịnh nộ đánh úp lại khiến hắn không thở nổi.
Vương gia, rất tức giận.
“Mị, Nam Cung quân có thể không đi tìm rồi. Ta nói...”
“Này này, ngươi làm gì thế?”
Thiên Mị vội vàng rời đi, vứt Nam Cung Lân ở phía sau, những lời kia bay trên không trung. Liệt Tuyệt không dám lên tiếng, đi theo phía sau, trở lại vương phủ.
Đường Mẫn lại nhấp một ngụm trà, cũng cảm giác được một trận gió đánh úp lại, ngẩng đầu, trước mắt lại một khuôn mặt quen thuộc.
“Thiên Mị, mấy ngày không gặp có nhớ ta không?”
“Quỷ mới nhớ ngươi, nữ nhân, tốt nhất ngươi đừng có trở về.” Thiên Mị gầm nhẹ, ngồi xuống vị trí của mình, không nhìn nét mặt tươi cười của nàng. Trong lòng lại chột dạ, vừa rồi hắn còn muốn đến chỗ Nam Cung Lân yêu cầu y đi tìm người. Không ngờ bọn họ đã trở lại rồi, trong bụng nghẹn không có chỗ phát tiết.
Đường Mẫn vui vẻ, tự nói: “Sao ta lại nghe nói có ai đó cố ý chạy tới Nam Cung quân muốn đi tìm người, chẳng lẽ ta nghe lầm? A Ly, chàng nói có phải không?”
Quân Mạc Ly nhìn Đường Mẫn cưng chiều, không nói lời nào, nàng và Thiên Mị có một loại quan hệ vô hình, loại quan hệ này không phải quan hệ nam nữ, nhưng lại hiểu không cần nói.
Quan hệ giữa Thiên Mị và Hành Ngọc, Hành Ngọc và Mẫn nhi, Thiên Mị quan tâm Mẫn nhi, đương nhiên hắn sẽ không phản đối.
“Không sao, muội thích thì trở lại.”
Thiên Mị trừng mắt nhìn Hành Ngọc, vô cùng không cam lòng. Hành Ngọc cũng rất bất đắc dĩ, trong lòng vui mừng. Mẫn nhi đã trở lại, hơn nữa, nhìn hai người ở chung, hắn chỉ cảm thấy tất cả đều tốt như vậy.
“Thiên Mị, đã quan tâm Mẫn nhi thì chẳng có gì là không thể nói.” Hành Ngọc nói ra thay Thiên Mị, nam nhân bên cạnh hơi hơi đỏ mặt, trong lòng Đường Mẫn cảm động, Thiên Mị quan tâm nàng không chỉ vì Hành Ngọc, chỉ có thể là vì nàng. Loại cảm động này, nàng thật sự chưa từng cảm nhận được.
“Cảm ơn.” Đường Mẫn nhìn Thiên Mị, chân thành nói.
Thiên Mị hất mắt, khóe miệng lại cong lên. Quay đầu lại thì mặt đã bình thường.
“Các ngươi đi đâu?”
Đường Mẫn không nói lời nào, nhìn về phía Quân Mạc Ly. Huyết Lan cung tồn tại, là của hắn, nàng không tiện nói.
Thiên Mị nhìn hai người ngồi đối diện trao đổi ánh mắt, chỉ chờ đợi. Đáp án này, hắn nhất định phải biết rõ, uổng phí hắn lo lắng mấy ngày nay. Nếu ngay cả cái này bọn họ cũng không bẩm thì giao tình giữa mấy người bọn họ quả là quá ngắn.
Quân Mạc Ly nhìn Thiên Mị, nở nụ cười.
“Huyết Lan cung.”
“Cái gì!” Thiên Mị giật mình đứng dậy, nhìn Quân Mạc Ly với vẻ khó tin, hắn vừa mới nói Huyết Lan cung á?
“Đi chỗ đó, các ngươi muốn chết sao?”
“Là vật sở hữu của mình, lo lắng gì chứ.” Quân Mạc Ly cười càng lợi hại, nói ra, hắn nhìn vẻ mặt Thiên Mị, lại càng thoải mái hơn.”
Hắn không hề giấu diếm cái gì, Cung chủ Huyết Lan cung là hắn, Quân Mạc Ly tức là Vô Trần, có gì phải giấu diếm.
“Là ngươi, là ngươi á. Vô Trần, hay cho một cái Vô Trần.” Thiên Mị nhìn Quân Mạc Ly, rốt cuộc cũng hiểu ra. Hẳn nào sau khi Đường Mẫn mất tích thì Huyết Lan cung lại cật lực tìm kiếm, thì ra do Quân Mạc Ly làm.
“Thiên Mị, chúng ta lại gặp.” Quân Mạc Ly đáp lễ nói.
“Cũng vậy.”
Quân Mạc Ly không nói rõ, nhìn Thiên Mị: “Vật đã biến mất.”
Thiên Mị lập tức hiểu ra, huyết ngọc vô cùng công hiệu, chắc là dùng trên người Đường Mẫn, mị thuốc lại phải dùng huyết ngọc cởi bỏ. Hắn nên nghĩ đến từ trước, khi Đường Mẫn bỏ mị thuốc thì hắn nên nghĩ đến mới phải, Quân Mạc Ly chính là Vô Trần. Chẳng qua khi đó, ốc không mang nổi mình ốc, một lòng hắn chỉ đặt trên người nam nhân kia.
Đương nhiên Đường Mẫn hiểu bọn họ nói cái gì, về phần Hành Ngọc, lại không hiểu được. Thiên Mị không có ý định nói, như vậy bọn họ sẽ không làm rõ. Thiên Mị và Hành Ngọc đã ở bên nhau, chuyện huyết ngọc nói hay không cũng có gì khác nhau.
Để chuyện này cứ vậy vùi xuống đi.
***
Hoàng cung Phong Chiêu, chỗ ở của Hiên Viên thái tử, tất cả chìm trong yên lặng.
Đôi mắt khép hờ của Cảnh Tu mở ra, đập vào mi mắt chính là muôn hồng nghìn tía bên hồ, ở Thương Lan, tuyết mai chính là cảnh sắc kéo dài mãi không đổi.
Cho dù là mùa Đông cũng có thể nở rộ như thế.
“Thái tử điện thạ.” Người bên cạnh lên tiếng, Cảnh Tu giơ tay lên cắt đứt câu nói kế tiếp. Lẳng lặng cùng đợi, không tới một lát đã nở nụ cười.
Một nam tử đi tới, khom người với Cảnh Tu: “Tham kiến thái tử.”
Người đến là thị vệ thiếp thân của Cảnh Tu, Lăng Dạ, cũng là thị vệ đứng đầu Hiên Viên đông cung.
Lăng Dạ nhìn một đám cung nữ người hầu bên cạnh Cảnh Tu, nhướng mày. Cảnh Tu phất tay cho bọn họ xuống dưới: “Thế này thì Lăng đại thị vệ đã hài lòng chưa?”
Lăng Dạ cúi đầu: “Thuộc hạ không dám.”
“Nói đi.” Cảnh Tu nhìn chăn lông da hổ dưới thân, dường như lại nghĩ đến một màn ở Đồng Uyển, không nhìn rõ sắc mặt. Lăng Dạ suy tư một phen, sắp xếp lại tin tức nói cho Cảnh Tu, Cảnh Tu càng nghe thì ánh mắt càng phát sáng.
Huyết Lan Cung, không ngờ sư huynh hắn còn một nơi như vậy để đi.
Nhưng mà chuyện đêm đó, bọn họ ở cùng nhau rồi?
Lăng Dạ lẳng lặng chờ, Cảnh Tu vẫn không nói lời gì nữa, mãi sau mới nói: “Lùi xuống.”
Cảnh Tu phức tạp suy nghĩ từng việc một, từng hình ảnh ở chung với Quân Mạc Ly, cùng với, hàng năm hắn sẽ đến Phượng Lăng để gặp y. Mỗi lần, chỉ một đêm ngắn ngủi, nhưng mà bao năm quá hắn chưa bao giờ ngừng.
Nói chăm chỉ cũng được, hắn chỉ cảm thấy sự tồn tại của Quân Mạc Ly là một lựa chọn tốt.
Nhưng mà, nghe thấy bọn họ viên phòng rồi, trong lòng hắn không biết là buồn hay vui. Không hắn nên cao huwgs sao, bọn họ có tuyết lan rồi mới làn thế, như vậy thì độc của Quân Mạc Ly có thể tạm thời chế trụ. Y còn có thể sống được, không phải đây vẫn là điều mà hắn hy vọng sao?
Nhưng mà, nữ nhân kia, đời này sợ là hắn không có duyên với nàng.
Một nữ tử như vậy, chịu làm điều đó với Quân Mạc Ly vào lúc này. Cho dù sau này Quân Mạc Ly có đi thì hắn cũng không có cơ hội.
Một cảm xúc không cam lòng nổi lên, hắn, chỉ là chậm một bước.
Nhưng một bước này đã khiến bọn họ lướt qua nhau.
Quân Mạc Ly, đây là may mắn của ngươi hay không phải may mắn?
Nghĩ đến đây, Cảnh Tu đứng lên, rời khỏi hoàng cung.
Phủ Nhị vương gia xây gần hoàng cung, định làm Đông cung, không ngờ Thiên Mị lại bỏ qua ngôi vị Thái tử, vui vẻ khoái hoạt.
Đường Mẫn nghe Thiên Mị nói những điều này, trong lòng khiếp sợ, thái tử Thương Lan, sau này sẽ là hoàng đế Thương Lan, cả Thương Lan hắn nói bỏ là bỏ. Đúng là vô cùng tiêu sái!
Thiên Mị khinh thường, điều hắn muốn không phải quyền lực, mà là tự do.
Mẫu hậu hắn cũng không để ý đến quyền lực, chỉ muốn trái tim của lão hồ ly kia. Nhưng bất đắc dĩ, trái tim phụ hoàng không biết đặt ở nơi nào.
Hắn đã nghe thấy Lan phi từ lâu, phi tần thần bí cùng với Tứ hoàng tử chưa gặp lần nào. Phụ hoàng sủng ái Lan phi vẫn là những câu chuyện để người ta nói say sưa không mệt trong nội cung.
Hắn từng tìm hiểu qua nhưng lại không thu hoạch được gì. Tất cả những gì liên quan tới Lan phi đều biến mất trong hoàng cung, không có bất kỳ tin tức nào. Năm đó tự tay phụ hoàng xử lý, chôn cất Lan phi vào hoàng lăng, không ai dám nghị luận nữa.
Sủng ái cũng thế, sau đó, trừ mẫu phi hắn làm hoàng hậu, hậu cung phi tần không có một ai có được sự sủng ái như Lan phi.
“Lan phi này, quả thực là một kỳ nhân, không biết bộ dạng thế nào?” Đường Mẫn cảm khái, chuyện của Lan phi, nghe được từ trong miệng A Ly, bây giờ cả Thiên Mị cũng nói.
Lòng hiếu kỳ của nàng tăng lên rất nhiều.
Thiên Mị cười nói: “Đừng có ảo tưởng, không tra được chút manh mối nào. Trừ phi dò xét Hoàng lăng.”
Thiên Mị sững sờ, Hoàng Lăng, sao hắn lại quên chỗ đó!
Đường Mẫn ghé sát vào Thiên Mị, không có ý tốt: “Này, không phải ngươi sẽ…”
“Đúng là ý đó.” Thiên Mị vỗ vai Đường Mẫn, dáng vẻ anh trai tốt: “Ngươi cùng tò mò, không phải sao?”
Đường Mẫn quýnh lên, nàng tò mò nhưng không có nghĩa là nàng nguyện ý dò xét Hoàng lăng, mặc dù nói là Hoàng lăng nhưng đó cũng là nơi có người chết!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.