Chương 24
Nhi Karen
22/01/2020
Bỗng một ý tưởng cắt ngang suy nghĩ ấy. Cô đặt hai tay lên vai đứa trẻ,mỉm cười nhẹ nhàng với nó rồi bảo:
- Em có muốn được ở chung nhà với chị không?
Thằng bé mắt leo nheo bỗng mở to tròn lên, nó một phần ngạc nhiên, một phần vui cười, hai tay dụi vào đôi mắt, nó dang hai tay ôm lấy người Vĩ Thanh nói:
- Thật sao? Em không bị bỏ rơi à?
Cô xoa đầu nó, nói:
- Hì... Không đâu, em dễ thương vậy mà!
"Chị ơi! Em có thể gọi chị là mẹ không?" Nó hỏi như 1 lời khẩn cầu đáng yêu.
-Hmm... Được rồi, từ bây giờ chúng ta sẽ là mẹ con.
Thằng bé vui mừng, không quên dụi đôi mắt, nó cứ kêu mẹ mẹ suốt, nó cứ cho là nó không bị bỏ rơi. Bỗng chốc Vĩ Thanh cảm thấy, thằng nhỏ này hơi bị lanh rồi đấy.
"Được rồi chúng ta vào nhà thôi, trời đang lạnh đấy!"- Vĩ Thanh nói rồi dắt nó vào nhà.
Sau khi hỏi nó xong, cô mới biết được, hóa ra cha nó là một người nghiện ma túy hiện đang trong trại cai nghiện, mẹ nó thì vốn có nhan sắc nên được 1 đại gia bao nuôi, giờ bỏ nó ở đây để theo người đó. Cô cũng đồng cảm với đứa nhỏ, tên nó là Lưu Hà Khang, chỉ mới 5 tuổi. Tiểu Khang đã được Vĩ Thanh chăm sóc chu đáo trong những ngày về sau.
1 năm sau
Sau 1 năm không có bất kì tin tức gì, gọi cho nhau cũng không được. Tịch Vũ trở về nước. Hắn ta không khác gì mấy sau 1 năm, cũng như tình cảm dành cho Vĩ Thanh không có gì thay đổi.
Hắn bước xuống xe, trên người khoác bộ vest đen thanh lịch, tay xách va li tiến đến cổng biệt thự.
"Nơi đây không có gì thay đổi, còn Vĩ Thanh, không biết cô ấy thế nào rồi, cô ấy có giận mình không?"- Hắn ta nghĩ rồi lại bấm chuông vài cái.
Tịch Vũ mong hình dáng người mình yêu đi ra mở cổng lắm rồi, nhưng không ngờ, kẻ bước ra là 1 thằng nhóc cỡ 5-6 tuổi, nó hẳn là đang hoài nghi Tịch Vũ.
" Ông là ai?"- Tiểu Khang khoanh hai tay uy nghiêm hỏi.
Tịch Vũ ngạc nhiên một phần, phần còn lại là do tức quá, hắn ức chế nói lại đứa trẻ kia:
- Cái gì? Ông? Này nhóc gọi ai là ông thế hả? Chú đây còn trẻ lắm đó!
Tiểu Khang tiến lại gần cánh cổng, săm soi Tịch Vũ rồi nhận xét:
- Này ông xem đi này, với mái tóc dày thế kia, trên mép ông còn có cả râu nữa, có râu tức là già rồi đó!
Nghe thằng bé nói vậy, hắn ta lặp tức quay lại chỗ gương chiếu hậu ô tô, xem kĩ lại khuôn mặt. " Đúng là có râu thật, nhưng đâu đến nỗi ba mươi mấy tuổi đâu? Vẫn men mà nhỉ?". Xong rồi hắn quay lại với thằng bé:
- Vớ vẩn! Nhóc là ai mà lại ở đây thế hả! Cha mẹ nhóc đâu?
- Hứ! Đây là nhà tôi đó, còn mẹ tôi hả, xì... còn lâu tôi mới nói!
Rồi thằng bé chạy vào trong nhà, mặc kệ Tịch Vũ đứng đập cổng ầm ầm ở ngoài.
"Chết tiệt, ta mà bắt được ngươi thì toi rồi, cũng tại lúc đi mình không đem chìa khóa, hừ"- hắn hậm hực, có lẽ đây là điều khiến hắn rất ức chế, mới về thôi mà đã... có nhà mà không được vào nhà. Còn Vĩ Thanh? Thằng nhóc đó? Bao thắc mắc cứ loay hoay trong tâm trí hắn.
Trong lúc hắn ngồi trong xe và chờ đợi, có 1 chiếc taxi khác từ sau chạy tới rồi đừng xe trước mặt mình, hắn quan sát.
Vĩ Thanh từ trong xe bước ra, cô đang thắc mắc, không biết xe ai đỗ trước cổng thế này, nhìn vào kính xe thì cũng chỉ thấy 1 màu đen thôi, cô cũng không muốn quan tâm nên mặc kệ, cô lấy chìa khóa ra mở cổng.
Tịch Vũ đã nhận ra cô, hắn tức tốc mở cánh cửa ô tô, lao ra nắm lấy tay Vĩ Thanh.
- Vĩ Thanh, cuối cùng anh cũng gặp được em rồi!
- Em có muốn được ở chung nhà với chị không?
Thằng bé mắt leo nheo bỗng mở to tròn lên, nó một phần ngạc nhiên, một phần vui cười, hai tay dụi vào đôi mắt, nó dang hai tay ôm lấy người Vĩ Thanh nói:
- Thật sao? Em không bị bỏ rơi à?
Cô xoa đầu nó, nói:
- Hì... Không đâu, em dễ thương vậy mà!
"Chị ơi! Em có thể gọi chị là mẹ không?" Nó hỏi như 1 lời khẩn cầu đáng yêu.
-Hmm... Được rồi, từ bây giờ chúng ta sẽ là mẹ con.
Thằng bé vui mừng, không quên dụi đôi mắt, nó cứ kêu mẹ mẹ suốt, nó cứ cho là nó không bị bỏ rơi. Bỗng chốc Vĩ Thanh cảm thấy, thằng nhỏ này hơi bị lanh rồi đấy.
"Được rồi chúng ta vào nhà thôi, trời đang lạnh đấy!"- Vĩ Thanh nói rồi dắt nó vào nhà.
Sau khi hỏi nó xong, cô mới biết được, hóa ra cha nó là một người nghiện ma túy hiện đang trong trại cai nghiện, mẹ nó thì vốn có nhan sắc nên được 1 đại gia bao nuôi, giờ bỏ nó ở đây để theo người đó. Cô cũng đồng cảm với đứa nhỏ, tên nó là Lưu Hà Khang, chỉ mới 5 tuổi. Tiểu Khang đã được Vĩ Thanh chăm sóc chu đáo trong những ngày về sau.
1 năm sau
Sau 1 năm không có bất kì tin tức gì, gọi cho nhau cũng không được. Tịch Vũ trở về nước. Hắn ta không khác gì mấy sau 1 năm, cũng như tình cảm dành cho Vĩ Thanh không có gì thay đổi.
Hắn bước xuống xe, trên người khoác bộ vest đen thanh lịch, tay xách va li tiến đến cổng biệt thự.
"Nơi đây không có gì thay đổi, còn Vĩ Thanh, không biết cô ấy thế nào rồi, cô ấy có giận mình không?"- Hắn ta nghĩ rồi lại bấm chuông vài cái.
Tịch Vũ mong hình dáng người mình yêu đi ra mở cổng lắm rồi, nhưng không ngờ, kẻ bước ra là 1 thằng nhóc cỡ 5-6 tuổi, nó hẳn là đang hoài nghi Tịch Vũ.
" Ông là ai?"- Tiểu Khang khoanh hai tay uy nghiêm hỏi.
Tịch Vũ ngạc nhiên một phần, phần còn lại là do tức quá, hắn ức chế nói lại đứa trẻ kia:
- Cái gì? Ông? Này nhóc gọi ai là ông thế hả? Chú đây còn trẻ lắm đó!
Tiểu Khang tiến lại gần cánh cổng, săm soi Tịch Vũ rồi nhận xét:
- Này ông xem đi này, với mái tóc dày thế kia, trên mép ông còn có cả râu nữa, có râu tức là già rồi đó!
Nghe thằng bé nói vậy, hắn ta lặp tức quay lại chỗ gương chiếu hậu ô tô, xem kĩ lại khuôn mặt. " Đúng là có râu thật, nhưng đâu đến nỗi ba mươi mấy tuổi đâu? Vẫn men mà nhỉ?". Xong rồi hắn quay lại với thằng bé:
- Vớ vẩn! Nhóc là ai mà lại ở đây thế hả! Cha mẹ nhóc đâu?
- Hứ! Đây là nhà tôi đó, còn mẹ tôi hả, xì... còn lâu tôi mới nói!
Rồi thằng bé chạy vào trong nhà, mặc kệ Tịch Vũ đứng đập cổng ầm ầm ở ngoài.
"Chết tiệt, ta mà bắt được ngươi thì toi rồi, cũng tại lúc đi mình không đem chìa khóa, hừ"- hắn hậm hực, có lẽ đây là điều khiến hắn rất ức chế, mới về thôi mà đã... có nhà mà không được vào nhà. Còn Vĩ Thanh? Thằng nhóc đó? Bao thắc mắc cứ loay hoay trong tâm trí hắn.
Trong lúc hắn ngồi trong xe và chờ đợi, có 1 chiếc taxi khác từ sau chạy tới rồi đừng xe trước mặt mình, hắn quan sát.
Vĩ Thanh từ trong xe bước ra, cô đang thắc mắc, không biết xe ai đỗ trước cổng thế này, nhìn vào kính xe thì cũng chỉ thấy 1 màu đen thôi, cô cũng không muốn quan tâm nên mặc kệ, cô lấy chìa khóa ra mở cổng.
Tịch Vũ đã nhận ra cô, hắn tức tốc mở cánh cửa ô tô, lao ra nắm lấy tay Vĩ Thanh.
- Vĩ Thanh, cuối cùng anh cũng gặp được em rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.