Chương 31
Nhi Karen
29/02/2020
Có gì đó không ổn, từ lúc trở về tới giờ Tịch Vũ luôn trưng ra khuôn mặt
không hài lòng, giống như tảng đá vậy, không nói một lời nào cả. Vĩ
Thanh cũng nhận thấy vẻ mặt cau có đó của hắn ta nhưng ai biết được hắn
ta đang nghĩ gì với vẻ mặt đó chứ.
"Anh sao vậy, từ lúc nãy đến giờ anh cứ hậm hực, về cùng em khiến anh không vui à?" - Vĩ Thanh hỏi.
"Không phải! - Hắn nói ra 2 từ một cách dứt khoát nhưng cũng mang theo đó là sự không vừa lòng.
"Vậy thì làm sao? Anh lạ thật!" - Vĩ Thanh nhìn hắn thể hiện sự khó hiểu.
Hắn đưa mắt nhìn cô chỉ trong vòng chưa đến một giây rồi nhìn về phía trước, vừa cầm vô lăng, hắn vừa ấp úng nói:
- Tên kia..
- Tên nào? - Vĩ Thanh hơi nghiêng đầu nhìn hắn, không biết hắn đang muốn nói cái gì đây.
- Người đàn ông lúc nãy...
- Ý anh là Lưu Quân Hải đó à?
- Ừ!
- Anh muốn hỏi gì?
- Anh không thích hắn!
- Cho em xin lí do?
- Hắn ta có ý đồ với em...
- Anh thật là...! Anh ấy và em chỉ là bạn bè bình thường thôi!
- Anh thấy hắn nhìn em không bình thường tí nào!
Hắn nói xong liền quay sang nhìn cô, bắt gặp ánh mắt cô cũng đang nhìn hắn chằm chằm.
"Anh nghĩ gì vậy?" - Vĩ Thanh vừa nhìn vừa hỏi hắn.
"Anh... Hừm!" Hắn nói xong liền mặt chuyển hướng nhìn về phía trước, tay phải nắm chặt lại đập nhẹ lên chiếc vô lăng.
Cô thở một cái thật dài, trông thật bất lực, mắt đưa ra nhìn về phía trước xa xăm, cô đang thắc mắc hắn không vừa ý chuyện gì mà lại như thế, nhưng cảm giác này không phải là hắn giận cô, hình như là vì chuyện khác, mà hắn không nói ra sao cô biết được đây, thật là khó hiểu chết đi được.
Trời cũng đã dần chiều, cô cũng đang cảm thấy mệt lữ vì hôm nay thời gian ngồi xe khá nhiều. Cô ngồi thu mình lại tựa vào ghế xe, mắt thì khép hờ lại.
"Em đói không? Anh đưa em đi ăn?"
"À! Em cảm thấy hơi mệt thôi!"
"Ừm"
Hình như hắn đã nguôi đi cái cảm xúc thất thường lúc nãy, vẻ mặt cũng trở nên bình thường, hắn ta lái xe đưa cô đến trước một nhà hàng.
" Em ăn gì?"
" Anh chọn đi!" - Cô cười nhìn hắn và trả lời.
Hắn giở thực đơn ra xem, cô thì ngồi đối diện với hắn, nhìn xung quanh nhà hàng này thử, ở đây khách khá đông đảo tuy nhiên vẫn yên tĩnh, trang trí theo phong cách truyền thống nhưng vẫn giữ được độ hài hòa, cách tân rất đẹp, nhìn sơ qua đủ để biết nhà hàng này thuộc hạng mấy sao rồi, ánh đèn nhẹ nhàng không quá sáng chói, bầu không khí trong đây quả là dễ chịu. Đang đảo nhìn xung quanh, cô thấy một dáng người con gái đang khoan thai bước vào trong nhà hàng, người đó đi sang khu vực khác, rồi thoáng chốc không thấy đâu đó.
" Tịch Vũ! Em đi một tí! Anh chọn món đi nhé! Lát em quay lại" - Cô lập tức đứng dậy khỏi ghế, gấp rút bước đi dò tìm theo hướng của người con gái biến mất lúc nãy.
" Quen quá! Là cậu ấy! Mình không thể lầm được..." - Vĩ Thanh vừa đi vừa suy nghĩ phỏng đoán.
"Anh sao vậy, từ lúc nãy đến giờ anh cứ hậm hực, về cùng em khiến anh không vui à?" - Vĩ Thanh hỏi.
"Không phải! - Hắn nói ra 2 từ một cách dứt khoát nhưng cũng mang theo đó là sự không vừa lòng.
"Vậy thì làm sao? Anh lạ thật!" - Vĩ Thanh nhìn hắn thể hiện sự khó hiểu.
Hắn đưa mắt nhìn cô chỉ trong vòng chưa đến một giây rồi nhìn về phía trước, vừa cầm vô lăng, hắn vừa ấp úng nói:
- Tên kia..
- Tên nào? - Vĩ Thanh hơi nghiêng đầu nhìn hắn, không biết hắn đang muốn nói cái gì đây.
- Người đàn ông lúc nãy...
- Ý anh là Lưu Quân Hải đó à?
- Ừ!
- Anh muốn hỏi gì?
- Anh không thích hắn!
- Cho em xin lí do?
- Hắn ta có ý đồ với em...
- Anh thật là...! Anh ấy và em chỉ là bạn bè bình thường thôi!
- Anh thấy hắn nhìn em không bình thường tí nào!
Hắn nói xong liền quay sang nhìn cô, bắt gặp ánh mắt cô cũng đang nhìn hắn chằm chằm.
"Anh nghĩ gì vậy?" - Vĩ Thanh vừa nhìn vừa hỏi hắn.
"Anh... Hừm!" Hắn nói xong liền mặt chuyển hướng nhìn về phía trước, tay phải nắm chặt lại đập nhẹ lên chiếc vô lăng.
Cô thở một cái thật dài, trông thật bất lực, mắt đưa ra nhìn về phía trước xa xăm, cô đang thắc mắc hắn không vừa ý chuyện gì mà lại như thế, nhưng cảm giác này không phải là hắn giận cô, hình như là vì chuyện khác, mà hắn không nói ra sao cô biết được đây, thật là khó hiểu chết đi được.
Trời cũng đã dần chiều, cô cũng đang cảm thấy mệt lữ vì hôm nay thời gian ngồi xe khá nhiều. Cô ngồi thu mình lại tựa vào ghế xe, mắt thì khép hờ lại.
"Em đói không? Anh đưa em đi ăn?"
"À! Em cảm thấy hơi mệt thôi!"
"Ừm"
Hình như hắn đã nguôi đi cái cảm xúc thất thường lúc nãy, vẻ mặt cũng trở nên bình thường, hắn ta lái xe đưa cô đến trước một nhà hàng.
" Em ăn gì?"
" Anh chọn đi!" - Cô cười nhìn hắn và trả lời.
Hắn giở thực đơn ra xem, cô thì ngồi đối diện với hắn, nhìn xung quanh nhà hàng này thử, ở đây khách khá đông đảo tuy nhiên vẫn yên tĩnh, trang trí theo phong cách truyền thống nhưng vẫn giữ được độ hài hòa, cách tân rất đẹp, nhìn sơ qua đủ để biết nhà hàng này thuộc hạng mấy sao rồi, ánh đèn nhẹ nhàng không quá sáng chói, bầu không khí trong đây quả là dễ chịu. Đang đảo nhìn xung quanh, cô thấy một dáng người con gái đang khoan thai bước vào trong nhà hàng, người đó đi sang khu vực khác, rồi thoáng chốc không thấy đâu đó.
" Tịch Vũ! Em đi một tí! Anh chọn món đi nhé! Lát em quay lại" - Cô lập tức đứng dậy khỏi ghế, gấp rút bước đi dò tìm theo hướng của người con gái biến mất lúc nãy.
" Quen quá! Là cậu ấy! Mình không thể lầm được..." - Vĩ Thanh vừa đi vừa suy nghĩ phỏng đoán.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.