Tướng Quân, Chàng Đồng Ý Hoà Ly Đi
Chương 34: Áp Các
Su Cam
31/08/2023
Vĩnh Hạ thật sự không biết nên tiếp tục nói gì, thà hắn như thương ngày
ngang ngược bá đạo với nàng, nàng còn lấy độc trị độc được, đằng này hắn lại giở giọng hối lỗi, thành tâm như vậy bảo nàng phải làm sao đây?
Nàng trừng mắt nhìn Dư Chấn Vũ, đó là điều duy nhất nàng có thể làm bây giờ, trừng đến khi mỏi mắt nàng mới cúi gằm mặt xuống túm lấy chăn của mình mà trùm kín người lại... Không nhìn thấy hắn thì sẽ không tức nữa... Không tức nữa...
Dư Chấn Vũ nhếch miệng cười nhìn nàng, hắn đắc ý lắm vì thấy nàng không làm gì được hắn mà chỉ biết trốn vào trong chăn... Nhưng một lúc sau thì hắn không cười nổi nữa.
Đang mãi lẩm bẩm trong miệng thì Vĩnh Hạ đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng... Xuân Hương cùng Thu Vãn đâu? Sao Dư Chấn Vũ lại ở trong xe ngựa của mình?
Nàng vội vàng ngồi dậy, hất tung chăn ra, nàng giơ chân muốn đạp Dư Chấn Vũ một cái thì cổ chân lại bị hắn bắt lại, mà ngơ ngác hỏi nàng:
"Nương Tử... Nàng muốn ám sát ta sao?" Dư Chấn Vũ sống trên sa trường nhiều năm, nếu hắn không có giác quan nhanh nhạy thì không biết đã chết bao nhiêu lần rồi... Sao có thể bị một thiếu nữ yếu đuối tấn công được chứ.
Vĩnh Hạ không nhìn hắn, nàng đang cảm thấy nhục nhã vì bị phản công một cách dễ dàng như này, nàng hậm hực giật chân mình ra nhưng cổ chân lại bị bàn tay đáng ghét kia nắm chặt, Vĩnh Hạ bực mình hét lớn:
"Dư Chấn Vũ... Chàng thả ta ra..."
Dư Chấn Vũ nghe nàng gọi thẳng tên húy của mình như vậy thì cau mày, hắn kéo mạnh chân nàng lại, vòng ra sau hông hắn, làm cho cả người Vĩnh Hạ ngồi lên đùi Dư Chấn Vũ một cách miễn cưỡng...
Hắn híp mắt nhìn nàng, trầm giọng hỏi:
"Nương tử... Nàng quên mất cái gì là "Tam tòng, tứ đức" rồi à... Dám gọi thẳng tên húy của phu quân mình..."
"..." Vĩnh Hạ từ trước đến nay đều chưa bao giờ gọi thẳng tên húy của Dư Chấn Vũ, dù sao đó cũng là chuyện không nên, nàng là thê tử của hắn, dù có là công chúa cao quý đi chăng nữa, thì lễ giáo, gia phong nàng vẫn phải tôn trọng.
Nhưng mà đó là trước kia thôi, còn bây giờ nàng và hắn sắp đường ai nấy đi rồi, còn "xuất giá tòng phu" gì nữa... Vĩnh Hạ ngước mặt, nhìn thẳng vào mắt Dư Chấn Vũ mà cao giọng cãi lại:
"Vậy chàng thì sao? Dù ta có là thê tử của chàng... Thì quân thần khác biệt... Chàng chẳng phải cũng từng gọi thẳng tên húy của ta sao? Vậy chàng còn vô lễ hơn cả ta..."
"..."
Dư Chấn Vũ ngớ cả người ra, sao hôm nay nàng lý sự vậy? Nhưng mà nàng nói đúng quá, trước kia hắn quả thật từng nhiều lần gọi tên húy của nàng, lúc đó nàng không có phản ứng gì, không ngờ đều ghi thù trong lòng hết chỉ đợi thời điểm thích hợp là kết tội hắn.
Dư Chấn Vũ thở dài, bất lực tựa cằm vào vai Vĩnh Hạ, thều thào nói với nàng:
"Cái miệng nhỏ của nàng hôm nay dữ dằn quá... Ta cãi không lại."
"Ta vậy đó... Chàng mau xuống xe mà cưỡi ngựa đi..." Vĩnh Hạ hắng giọng, vừa nói vừa đẩy đầu Dư Chấn Vũ ra khỏi vai mình, lạnh lùng chỉ về phía cửa xe ngựa mà ra lệnh đuổi người.
Dư Chấn Vũ tất nhiên cũng đã biết số phận của mình sao khi nàng ngủ dậy cả rồi, biết nhưng vẫn cố muốn ở bên nàng lâu hơn nên mới chui vào đây... Biết Vĩnh Hạ bây giờ không dễ nói chuyện, hắn cũng không lằng nhằng thêm nữa, mà ra lệnh dừng xe rồi thất thểu bước xuống xe ngựa...
Khi Xuân Hương cùng Thu Vãn đã vào trong xe cùng Vĩnh Hạ, đang muốn đóng cửa xe lại thì Dư Chấn Vũ lại chặn ngang mà thò đầu vào hào hứng nói:
"Nương tử... Buổi tối sẽ đến trấn Áp Các... Là nơi sinh sống của dân Thổ Phiên di cư đến nước ta... Ta đưa nàng đến đó đi dạo có chịu chịu không?"
Vĩnh Hạ nghe thấy Trấn Áp Các, dân Thổ Phiên thì không chủ động được mà rướn tai nghe Dư Chấn Vũ nói... Nàng không muốn đi với hắn nhưng nàng thật sự hứng thú với những dân tộc sống trên lãnh thổ của Đại Yến... Nàng từng đọc được trong sách, dân tộc Thổ Phiên có làng nghề thổ cẩm rất tinh xảo đẹp mắt, nếu có thể mặc được những bộ quần áo đó lên người cũng xem như chuyến đi về kinh này của nàng không nhạt nhẽo như trong tưởng tượng rồi.
Vĩnh Hạ hai mắt long lanh, ngại ngùng hỏi Dư Chấn Vũ:
"Còn chuyện về kinh thì như thế nào? Không thể vì đi Áp Các mà để các binh sĩ chờ được."
"Nàng không cần lo, Áp Các cũng là nơi chúng ta phải đi qua mà... Các binh sĩ cũng cần dừng lại nghỉ ngơi..."
Vĩnh Hạ mím môi dù không cam lòng đi với hắn, nhưng nàng muốn đi chơi nên chỉ có thể gật đầu đồng ý với Dư Chấn Vũ:
"Ừ... Nhưng mà ta chỉ là muốn tìm hiểu dân tình thôi đó... Không phải ta ham chơi đâu..."
Dư Chấn Vũ sờ mũi cười cười, nhẹ giọng nói với nàng:
"Ừm... Nương tử của ta nói gì thì là đó..."
"..."
"Ngủ tiếp đi... Tới nơi ta sẽ gọi nàng dậy..."
Nàng trừng mắt nhìn Dư Chấn Vũ, đó là điều duy nhất nàng có thể làm bây giờ, trừng đến khi mỏi mắt nàng mới cúi gằm mặt xuống túm lấy chăn của mình mà trùm kín người lại... Không nhìn thấy hắn thì sẽ không tức nữa... Không tức nữa...
Dư Chấn Vũ nhếch miệng cười nhìn nàng, hắn đắc ý lắm vì thấy nàng không làm gì được hắn mà chỉ biết trốn vào trong chăn... Nhưng một lúc sau thì hắn không cười nổi nữa.
Đang mãi lẩm bẩm trong miệng thì Vĩnh Hạ đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng... Xuân Hương cùng Thu Vãn đâu? Sao Dư Chấn Vũ lại ở trong xe ngựa của mình?
Nàng vội vàng ngồi dậy, hất tung chăn ra, nàng giơ chân muốn đạp Dư Chấn Vũ một cái thì cổ chân lại bị hắn bắt lại, mà ngơ ngác hỏi nàng:
"Nương Tử... Nàng muốn ám sát ta sao?" Dư Chấn Vũ sống trên sa trường nhiều năm, nếu hắn không có giác quan nhanh nhạy thì không biết đã chết bao nhiêu lần rồi... Sao có thể bị một thiếu nữ yếu đuối tấn công được chứ.
Vĩnh Hạ không nhìn hắn, nàng đang cảm thấy nhục nhã vì bị phản công một cách dễ dàng như này, nàng hậm hực giật chân mình ra nhưng cổ chân lại bị bàn tay đáng ghét kia nắm chặt, Vĩnh Hạ bực mình hét lớn:
"Dư Chấn Vũ... Chàng thả ta ra..."
Dư Chấn Vũ nghe nàng gọi thẳng tên húy của mình như vậy thì cau mày, hắn kéo mạnh chân nàng lại, vòng ra sau hông hắn, làm cho cả người Vĩnh Hạ ngồi lên đùi Dư Chấn Vũ một cách miễn cưỡng...
Hắn híp mắt nhìn nàng, trầm giọng hỏi:
"Nương tử... Nàng quên mất cái gì là "Tam tòng, tứ đức" rồi à... Dám gọi thẳng tên húy của phu quân mình..."
"..." Vĩnh Hạ từ trước đến nay đều chưa bao giờ gọi thẳng tên húy của Dư Chấn Vũ, dù sao đó cũng là chuyện không nên, nàng là thê tử của hắn, dù có là công chúa cao quý đi chăng nữa, thì lễ giáo, gia phong nàng vẫn phải tôn trọng.
Nhưng mà đó là trước kia thôi, còn bây giờ nàng và hắn sắp đường ai nấy đi rồi, còn "xuất giá tòng phu" gì nữa... Vĩnh Hạ ngước mặt, nhìn thẳng vào mắt Dư Chấn Vũ mà cao giọng cãi lại:
"Vậy chàng thì sao? Dù ta có là thê tử của chàng... Thì quân thần khác biệt... Chàng chẳng phải cũng từng gọi thẳng tên húy của ta sao? Vậy chàng còn vô lễ hơn cả ta..."
"..."
Dư Chấn Vũ ngớ cả người ra, sao hôm nay nàng lý sự vậy? Nhưng mà nàng nói đúng quá, trước kia hắn quả thật từng nhiều lần gọi tên húy của nàng, lúc đó nàng không có phản ứng gì, không ngờ đều ghi thù trong lòng hết chỉ đợi thời điểm thích hợp là kết tội hắn.
Dư Chấn Vũ thở dài, bất lực tựa cằm vào vai Vĩnh Hạ, thều thào nói với nàng:
"Cái miệng nhỏ của nàng hôm nay dữ dằn quá... Ta cãi không lại."
"Ta vậy đó... Chàng mau xuống xe mà cưỡi ngựa đi..." Vĩnh Hạ hắng giọng, vừa nói vừa đẩy đầu Dư Chấn Vũ ra khỏi vai mình, lạnh lùng chỉ về phía cửa xe ngựa mà ra lệnh đuổi người.
Dư Chấn Vũ tất nhiên cũng đã biết số phận của mình sao khi nàng ngủ dậy cả rồi, biết nhưng vẫn cố muốn ở bên nàng lâu hơn nên mới chui vào đây... Biết Vĩnh Hạ bây giờ không dễ nói chuyện, hắn cũng không lằng nhằng thêm nữa, mà ra lệnh dừng xe rồi thất thểu bước xuống xe ngựa...
Khi Xuân Hương cùng Thu Vãn đã vào trong xe cùng Vĩnh Hạ, đang muốn đóng cửa xe lại thì Dư Chấn Vũ lại chặn ngang mà thò đầu vào hào hứng nói:
"Nương tử... Buổi tối sẽ đến trấn Áp Các... Là nơi sinh sống của dân Thổ Phiên di cư đến nước ta... Ta đưa nàng đến đó đi dạo có chịu chịu không?"
Vĩnh Hạ nghe thấy Trấn Áp Các, dân Thổ Phiên thì không chủ động được mà rướn tai nghe Dư Chấn Vũ nói... Nàng không muốn đi với hắn nhưng nàng thật sự hứng thú với những dân tộc sống trên lãnh thổ của Đại Yến... Nàng từng đọc được trong sách, dân tộc Thổ Phiên có làng nghề thổ cẩm rất tinh xảo đẹp mắt, nếu có thể mặc được những bộ quần áo đó lên người cũng xem như chuyến đi về kinh này của nàng không nhạt nhẽo như trong tưởng tượng rồi.
Vĩnh Hạ hai mắt long lanh, ngại ngùng hỏi Dư Chấn Vũ:
"Còn chuyện về kinh thì như thế nào? Không thể vì đi Áp Các mà để các binh sĩ chờ được."
"Nàng không cần lo, Áp Các cũng là nơi chúng ta phải đi qua mà... Các binh sĩ cũng cần dừng lại nghỉ ngơi..."
Vĩnh Hạ mím môi dù không cam lòng đi với hắn, nhưng nàng muốn đi chơi nên chỉ có thể gật đầu đồng ý với Dư Chấn Vũ:
"Ừ... Nhưng mà ta chỉ là muốn tìm hiểu dân tình thôi đó... Không phải ta ham chơi đâu..."
Dư Chấn Vũ sờ mũi cười cười, nhẹ giọng nói với nàng:
"Ừm... Nương tử của ta nói gì thì là đó..."
"..."
"Ngủ tiếp đi... Tới nơi ta sẽ gọi nàng dậy..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.