Chương 12
Punnie1310
28/03/2023
Một đoạn đường trở về Lý Viên Kỳ vẫn luôn im lặng, lúc nãy nhìn thấy Trình Hàn Nhất và Trình Hàn Tuấn y có hơi bất ngờ không nghĩ rằng sáu năm hai người thế nhưng lại càng ngày càng anh tuấn, vô cùng có phong thái của bệ hạ, nhưng y lại cảm thấy có chút xa lạ, có lẽ xa cách sáu năm cộng thêm hai năm qua không còn trao đổi thư từ nên y có cảm giác gượng gạo vô cùng
Ngược lại Lý Viên Nhi nhìn thấy Trình Như An lòng đầy vui vẻ nhưng trước mặt nhiều người bọn họ không thể làm ra hành động quá khích được, ngày tháng còn dài không cần phải lo lắng gì cả
Một đường trở về cung sắc mặt Trình Hàn Nhất không mấy vui vẻ, nhớ cách đây một tháng khi hắn nạp thiếp vào phủ vậy mà Lý Viên Kỳ không biết nghe được tin tức từ đâu lại sai người mang quà mừng đến, hắn nhém nữa tức giận mà muốn huỷ lễ thành thân, nhưng vì tiểu thiếp kia lại là con gái của nhà Ngực sử Kiều gia, Kiều Chi nếu không phải tốt cho con đường sau này hắn đã không thành thân với Kiều Chi rước nàng ta về làm thiếp, đến tận bây giờ chức vị vương phi vẫn để trống không để một ai có thể ngồi vào đó
Nhìn mặt ca ca mình không mấy vui vẻ Trình Hàn Tuấn liền muốn châm chọc, lúc hắn nghe được Lý Viên Kỳ như vậy mà gửi quà mừng cho Trình Hàn Nhất hắn liền mươn cười thật to, xem ra so với vị đại ca mình hắn còn có cơ hội hơn, nhưng quả thật xa cách sáu năm hắn không thể nào không công nhận Lý Viên Kỳ ngày càng khiến hắn yêu thích hơn, bộ dạng vô cùng kiên cường của y cộng thêm sau sáu năm dung mạo của Lý Viên Kỳ ngày càng xuất chúng, mặc dù không thể bằng phụ thân của hắn nhưng phải nói Lý tướng quân cùng với Bạch thúc thúc thật sự sinh ra một hài tử xinh đẹp quá mức rồi
Trở về phủ tướng quân Lý Viên Kỳ cũng không gấp gáp đi tìm huynh đệ Trình Hàn Nhất y giúp phụ thân sắp xếp lại tướng phủ sau đó đến doanh trại xem xét binh mã
Đối với vị phó tướng còn trẻ đương nhiên có người phục nhưng có người lại không, người bảo y dựa vào phụ thân làm tướng quân cho nên nhỏ tuổi đã có thể làm phó tướng nhưng những ai đã cùng y chinh chiến sa trường đều phải công nhận một chuyện y không hề kém phụ thân của mình, chức phó tướng kia là do y tự tay mà có được khi chém đầu tướng địch
Đi một vòng xem xét, thấy binh mã triều đình lại không bằng một góc binh mã ở biên cương khiến y không hài lòng, những năm qua Hoàng thượng cùng Nam hậu anh minh cho nên đất nước thái hoà, không xảy ra chiến tranh nhiều cũng như nổi loạn, binh lính triều đình thế nhưng lại được thảnh thơi nhưng ở biên cương thì không, không ít lần xảy ra chiến sự liên miên, binh lính ở biên cương luôn trong trạng thái phòng vệ sẵn sàng chiến đấu hơn nữa thân thủ đều nhanh nhạy, không như đám binh lính triều đình nhìn bộ dạng này không biết đến biên cương có thể sống qua được một trận hay không
Lý Viên Kỳ bất giác lắc đầu, đúng lúc này liền gặp phải Tịnh tướng quân, ai cũng biết đến Tịnh tướng quân này người này bề ngoài thì là một vị tướng quân hết mực trung thành nhưng y nghe phụ thân nói trước đây Tịnh tướng quân từng hỗ trợ phía sau cho các vị vương gia còn lại ý đồ muốn lật đổ ngôi hoàng đế nhưng sau đó các vị vương gia đều bị hoàng đế khống chế, bọn họ cũng không dám làm loạn, Tịnh tướng quân lão cáo già này cư nhiên lại quay ngược lại cắn đám vương gia kia một phát, hoàng thượng đương nhiên biết rõ lão già này nhưng hiện tại binh lực trong tay lão không ít đương nhiên chỉ là tạm thời không xử trí lão chứ không nói đến sau này
“Tham kiến Tịnh tướng quân”
Tịnh Phan quan sát Lý Viên Kỳ, xem bộ dạng này cũng không tầm thường nhưng là con của kẻ bên cạnh Hoàng đế đối với lão đều là nguy hại cho nên không mấy thiện cảm với y
“Ngươi là tiểu Lý tưởng quân sao, con trai của Lý đại tướng quân”
Tịnh Phan nói
“Bẩm tướng quân đúng là như vậy”
“Nhìn bộ dạng yếu đuối vậy cũng có thể đánh giặc, làm đến phó tướng sao, nếu ai không biết còn cho là ngươi là nhờ có phụ thân ngươi đấy”
Lý Viên Kỳ không để tâm lời lẽ có ý châm chọc này của Tịnh Phan, y đã sớm nghe nhiều đương nhiên cũng không còn xa lạ, huống chi lão Tịnh tướng quân này sớm đã mong muốn chức Đại tướng quân nhưng lại thuộc về tay phụ thân y, lão đối với y chắc chắn căm ghét rồi
“Tịnh tướng quân nói cũng rất đúng, ta làm được phó tướng này nếu như ai không biết việc ta chém đầu tướng quân Bắc quốc thì quả thật sẽ cho rằng ta là nhờ vào phụ thân ta”
Một lời vừa nói liền khiến sắc mặt Tịnh Phan đen lại, hừ lạnh rồi bỏ đi, Lý Viên Kỳ chỉ nở một nụ cười nhìn theo, chuyện y chém đầu tướng quân Bắc quốc trong quân sớm đã nghe qua không ít nhiều người đều khen y tài giỏi giống phụ thân nhưng y không dám kiêu ngạo chỉ khách sáo mà gật đầu, không nghĩ vừa trở về lại gặp phải tên Tịnh Phan đó nói mấy lời y liền thuận theo mà chọc giận lão già kia, trong lòng liền cảm thấy vui vẻ
Đi dạo quân doanh một lúc y cũng trở về tướng phủ, trên đường trở về liền gặp phải Trình Hàn Tuấn, y có chút bất ngờ
“Tham kiến nhị điện hạ”
Trình Hàn Tuấn nghe y khách sáo với mình như vậy liền không vui, vẫn nhớ bộ dạng của y trước đây khi gọi hắn là Hàn Tuấn ca ca
“Xa cách sáu năm không nghĩ giữa chúng ta lại xa cách đến như vậy”
Trình Hàn Tuấn trưng ra vẻ mặt uỷ khuất nói
“Xin điện hạ thứ tội, phụ thân có dạy lễ nghĩa quân thần nhất định không thể tuỳ tiện”
Trước đây y còn nhỏ cho nên mấy việc này cũng không nhất thiết câu nệ nhưng bây giờ y đã lớn hơn nữa lại là phó tướng rồi càng phải tuân thủ lễ nghi hơn
“Được rồi, được rồi ta biết Kỳ nhi giận ta vì ta không trả lời thư của ngươi nhưng mấy năm qua ta có chút bận bịu, Kỳ nhi đừng giận ta dẫn ngươi đi”
Trình Hàn Tuấn muốn kéo lấy tay của Lý Viên Kỳ nhưng lại bị y lui lại tránh né, sắc mặt hắn liền hiện lên tia không vui
“Thần không dám, hơn nữa trời không còn sớm thần mới từ quân doanh trở về muốn được về phủ nghỉ ngơi, xin điện hạ chấp thuận”
Trình Hàn Tuấn mặc dù không vui nhưng nghĩ đến Lý Viên Kỳ vừa trở về chắc chắn còn giận y cộng thêm xa cách sáu năm cho nên như vậy cũng là lẽ thường, hắn không trách y được
“Vậy để ta đưa Kỳ nhu trở về”
“Thần có thể tự về được, không còn sớm điện hạ cũng trở về phủ của mình đi”
Ngược lại Lý Viên Nhi nhìn thấy Trình Như An lòng đầy vui vẻ nhưng trước mặt nhiều người bọn họ không thể làm ra hành động quá khích được, ngày tháng còn dài không cần phải lo lắng gì cả
Một đường trở về cung sắc mặt Trình Hàn Nhất không mấy vui vẻ, nhớ cách đây một tháng khi hắn nạp thiếp vào phủ vậy mà Lý Viên Kỳ không biết nghe được tin tức từ đâu lại sai người mang quà mừng đến, hắn nhém nữa tức giận mà muốn huỷ lễ thành thân, nhưng vì tiểu thiếp kia lại là con gái của nhà Ngực sử Kiều gia, Kiều Chi nếu không phải tốt cho con đường sau này hắn đã không thành thân với Kiều Chi rước nàng ta về làm thiếp, đến tận bây giờ chức vị vương phi vẫn để trống không để một ai có thể ngồi vào đó
Nhìn mặt ca ca mình không mấy vui vẻ Trình Hàn Tuấn liền muốn châm chọc, lúc hắn nghe được Lý Viên Kỳ như vậy mà gửi quà mừng cho Trình Hàn Nhất hắn liền mươn cười thật to, xem ra so với vị đại ca mình hắn còn có cơ hội hơn, nhưng quả thật xa cách sáu năm hắn không thể nào không công nhận Lý Viên Kỳ ngày càng khiến hắn yêu thích hơn, bộ dạng vô cùng kiên cường của y cộng thêm sau sáu năm dung mạo của Lý Viên Kỳ ngày càng xuất chúng, mặc dù không thể bằng phụ thân của hắn nhưng phải nói Lý tướng quân cùng với Bạch thúc thúc thật sự sinh ra một hài tử xinh đẹp quá mức rồi
Trở về phủ tướng quân Lý Viên Kỳ cũng không gấp gáp đi tìm huynh đệ Trình Hàn Nhất y giúp phụ thân sắp xếp lại tướng phủ sau đó đến doanh trại xem xét binh mã
Đối với vị phó tướng còn trẻ đương nhiên có người phục nhưng có người lại không, người bảo y dựa vào phụ thân làm tướng quân cho nên nhỏ tuổi đã có thể làm phó tướng nhưng những ai đã cùng y chinh chiến sa trường đều phải công nhận một chuyện y không hề kém phụ thân của mình, chức phó tướng kia là do y tự tay mà có được khi chém đầu tướng địch
Đi một vòng xem xét, thấy binh mã triều đình lại không bằng một góc binh mã ở biên cương khiến y không hài lòng, những năm qua Hoàng thượng cùng Nam hậu anh minh cho nên đất nước thái hoà, không xảy ra chiến tranh nhiều cũng như nổi loạn, binh lính triều đình thế nhưng lại được thảnh thơi nhưng ở biên cương thì không, không ít lần xảy ra chiến sự liên miên, binh lính ở biên cương luôn trong trạng thái phòng vệ sẵn sàng chiến đấu hơn nữa thân thủ đều nhanh nhạy, không như đám binh lính triều đình nhìn bộ dạng này không biết đến biên cương có thể sống qua được một trận hay không
Lý Viên Kỳ bất giác lắc đầu, đúng lúc này liền gặp phải Tịnh tướng quân, ai cũng biết đến Tịnh tướng quân này người này bề ngoài thì là một vị tướng quân hết mực trung thành nhưng y nghe phụ thân nói trước đây Tịnh tướng quân từng hỗ trợ phía sau cho các vị vương gia còn lại ý đồ muốn lật đổ ngôi hoàng đế nhưng sau đó các vị vương gia đều bị hoàng đế khống chế, bọn họ cũng không dám làm loạn, Tịnh tướng quân lão cáo già này cư nhiên lại quay ngược lại cắn đám vương gia kia một phát, hoàng thượng đương nhiên biết rõ lão già này nhưng hiện tại binh lực trong tay lão không ít đương nhiên chỉ là tạm thời không xử trí lão chứ không nói đến sau này
“Tham kiến Tịnh tướng quân”
Tịnh Phan quan sát Lý Viên Kỳ, xem bộ dạng này cũng không tầm thường nhưng là con của kẻ bên cạnh Hoàng đế đối với lão đều là nguy hại cho nên không mấy thiện cảm với y
“Ngươi là tiểu Lý tưởng quân sao, con trai của Lý đại tướng quân”
Tịnh Phan nói
“Bẩm tướng quân đúng là như vậy”
“Nhìn bộ dạng yếu đuối vậy cũng có thể đánh giặc, làm đến phó tướng sao, nếu ai không biết còn cho là ngươi là nhờ có phụ thân ngươi đấy”
Lý Viên Kỳ không để tâm lời lẽ có ý châm chọc này của Tịnh Phan, y đã sớm nghe nhiều đương nhiên cũng không còn xa lạ, huống chi lão Tịnh tướng quân này sớm đã mong muốn chức Đại tướng quân nhưng lại thuộc về tay phụ thân y, lão đối với y chắc chắn căm ghét rồi
“Tịnh tướng quân nói cũng rất đúng, ta làm được phó tướng này nếu như ai không biết việc ta chém đầu tướng quân Bắc quốc thì quả thật sẽ cho rằng ta là nhờ vào phụ thân ta”
Một lời vừa nói liền khiến sắc mặt Tịnh Phan đen lại, hừ lạnh rồi bỏ đi, Lý Viên Kỳ chỉ nở một nụ cười nhìn theo, chuyện y chém đầu tướng quân Bắc quốc trong quân sớm đã nghe qua không ít nhiều người đều khen y tài giỏi giống phụ thân nhưng y không dám kiêu ngạo chỉ khách sáo mà gật đầu, không nghĩ vừa trở về lại gặp phải tên Tịnh Phan đó nói mấy lời y liền thuận theo mà chọc giận lão già kia, trong lòng liền cảm thấy vui vẻ
Đi dạo quân doanh một lúc y cũng trở về tướng phủ, trên đường trở về liền gặp phải Trình Hàn Tuấn, y có chút bất ngờ
“Tham kiến nhị điện hạ”
Trình Hàn Tuấn nghe y khách sáo với mình như vậy liền không vui, vẫn nhớ bộ dạng của y trước đây khi gọi hắn là Hàn Tuấn ca ca
“Xa cách sáu năm không nghĩ giữa chúng ta lại xa cách đến như vậy”
Trình Hàn Tuấn trưng ra vẻ mặt uỷ khuất nói
“Xin điện hạ thứ tội, phụ thân có dạy lễ nghĩa quân thần nhất định không thể tuỳ tiện”
Trước đây y còn nhỏ cho nên mấy việc này cũng không nhất thiết câu nệ nhưng bây giờ y đã lớn hơn nữa lại là phó tướng rồi càng phải tuân thủ lễ nghi hơn
“Được rồi, được rồi ta biết Kỳ nhi giận ta vì ta không trả lời thư của ngươi nhưng mấy năm qua ta có chút bận bịu, Kỳ nhi đừng giận ta dẫn ngươi đi”
Trình Hàn Tuấn muốn kéo lấy tay của Lý Viên Kỳ nhưng lại bị y lui lại tránh né, sắc mặt hắn liền hiện lên tia không vui
“Thần không dám, hơn nữa trời không còn sớm thần mới từ quân doanh trở về muốn được về phủ nghỉ ngơi, xin điện hạ chấp thuận”
Trình Hàn Tuấn mặc dù không vui nhưng nghĩ đến Lý Viên Kỳ vừa trở về chắc chắn còn giận y cộng thêm xa cách sáu năm cho nên như vậy cũng là lẽ thường, hắn không trách y được
“Vậy để ta đưa Kỳ nhu trở về”
“Thần có thể tự về được, không còn sớm điện hạ cũng trở về phủ của mình đi”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.