Tướng Quân Háo Sắc Không Có Nam Nhân Không Vui

Chương 47: Chuyện cũ không thể

Cơ Chiêu Chương

06/06/2017

Ở Hồng Tuyết lâu ta tìm một vị trí cạnh cửa sổ ngồi xuống, chống cằm ngắm tiểu mỹ nhân ở trên đường, Triệu Thanh Y đứng ở phía sau ta yên lặng làm mờ nhạt sự tồn tại của bản thân, hắn thấy ta quay đầu nhìn hắn, áy náy chắp tay nói: “Ty chức tội đáng chết vạn lần, nhưng mà ——”

Hắn một lòng cho rằng cha ta làm tất cả đều là vì tốt cho ta, mệnh lệnh của lão gia tử ở trong mắt hắn còn lớn hơn trời, cho nên hiện tại ta muốn đào tẩu từ trên tay hắn căn bản là không có khả năng. Ta cũng hết cách, nhưng cha ta cũng lớn tuổi rồi, ta làm ra bộ dáng như vậy đổi lấy niềm vui của lão gia tử cũng là đương nhiên. Nghĩ đến đây, ta thở phào nhẹ nhõm, quay đầu hỏi Triệu Thanh Y đang rối rắm mặt mày: “Ngươi có biết lần này cha ta tìm cho ta công tử nhà ai không?”

Triệu Thanh Y nghiêm túc suy nghĩ một lát: “Người lão gia tử coi trọng, tám phần là con của bọn quan văn.”

Ta vừa nghe lời này, nhất thời mất hưng trí: “Ta lại tình nguyện cha tìm nữ nhi của quan văn cho ta.”

Triệu Thanh Y: “…”

Quan văn Đại Hoa hơn phân nửa đều cố chấp bảo thủ, nhi tử của mấy vị đồng liêu này không chỗ nào là không chất phác giống tên ngốc, nếu ta sinh đứa nhỏ với bộ dáng kia, còn không bằng làm như Ân Đào Đào nói, sớm dìm nó vào thùng nước chết đi cho rồi!

Triệu Thanh Y đồng tình liếc mắt nhìn ta một cái, nói: “Tiểu thư, nén bi thương.”

Lại chờ thêm thời gian nửa chén trà nhỏ, Triệu Khả thở hồng hộc chạy đến bên cạnh ta, “Tiểu… Tiểu thư, đến đây, người nọ đến đây.”

Ta bẻ đậu phộng cho vào miệng, chẳng có chút hứng thú.

Triệu Khả nóng nảy, vọt tới đoạt lấy đậu phộng trong tay ta, phủi sạch sẽ xác đậu phộng rớt xuống y phục của ta, thay ta chỉnh lại cái trâm cài đầu trên tóc trước khi ra khỏi cửa cha ta tự tay cài cho ta. Ta không kiên nhẫn muốn né tránh tay nàng, Triệu Khả khuyên ta: “Người nọ em thấy bộ dáng không tệ, thái độ của tiểu thư phải nghiêm túc một chút. Hơn nữa, tối thiểu, tiểu thư cũng không thể cô phụ một thân y phục này phải không.”

Ta cúi đầu nhìn làn váy màu lam nhạt xỏa xuống mặt đất trên người, khẽ thở dài một cái, ngồi đoan chính lại.

Y phục này cha ta đặt dưới đáy hòm, người nói đó là bộ nương ta thích nhất, người còn nói nương ta lúc trước mặc bộ váy này thân ảnh trong bóng đêm bắt đom đóm ở vườn hoa, cha chợt liếc mắt một cái nhìn thấy nương, liền thích. Lúc ta vừa mới thay bộ y phục này xong, cha ta kinh ngạc nhìn cả buổi, xoa cái mũi nói: “Như Ngọc, kỳ thật con với nương con rất giống nhau.”

Triệu Khả thấy ta rốt cuộc đứng đắn, nhẹ nhàng thở ra, mở cửa phòng đi ra ngoài nghênh đón người nọ.

Một lát sau, Triệu Khả dẫn theo một thư sinh áo trắng đến, thư sinh kia mi thanh mục tú, nhưng sắc mặt có hơi tái nhợt ốm yếu, làm nổi bật đôi mắt đen láy không tạp chất, hắn giương mắt nhìn thấy ta ngồi bên cửa sổ, tự nhiên lại ngượng ngùng đỏ mặt cúi đầu, “Ta… Ta, ta tên, tên là Trần Triệt, không biết tiểu thư…”

Ta thấy bộ dáng ngượng ngùng của hắn có chút tú sắc khả xan, cũng khơi dậy chút hứng thú, ta đứng dậy giơ tay tỏ ý bảo hắn ngồi xuống: “Ta là Triệu Như Ngọc, ngươi ngồi đi.”

Trần Triệt nghe được tên của ta, đôi mắt sáng lên, ngẩng đầu nhìn ta, khẩu khí lắp bắp trở nên có chút khẩn trương: “Nàng có từng đọc sách ở Thái Học viện không?”

Ta không giấu diếm, “Năm ta mười ba tuổi từng đọc sách ở Thái Học viện một năm, sau đó biên quan có chiến sự, không tiếp tục đọc nữa.”

Hắn lại cúi đầu vò tay áo, “Chúng ta… Chúng ta từng là đồng môn.”

Ta thả ống tay áo dài rũ xuống bên người, cẩn thận suy nghĩ một hồi, thực sự không nhớ được, năm ấy ở Thái Học viện hầu như mỗi ngày ta đều ngủ, nếu không thì bắt nạt mấy thằng nhóc nhìn không vừa mắt cùng trường. Nghĩ đến đây, ta bừng tỉnh đại ngộ, rối rắm mở miệng hỏi: “Ta ——từng đánh ngươi sao?!”

Hắn vội vàng xua tay giải thích, “Không phải không phải! Ta… Ta ——”

Ta thấy hắn lại bắt đầu lắp bắp, tỏ ý bảo hắn nhanh chóng ngồi xuống: “Ngươi tạm thời ngồi xuống uống chén trà trước, từ từ nói.”



Hắn mất tự nhiên ngồi đối diện ta, thỉnh thoảng giương mắt nhìn ta, bộ dáng muốn nói lại thôi, “Triệu tiểu thư thật sự không nhận ra ta sao?”

Ta xấu hổ không thôi: “Ta đây dễ quên, ngươi gợi ý chút đi?”

Trần Triệt khẽ cười với ta, nhấp một ngụm trà, lúc này mới nói: “Lúc trước ở Thái Học viện, chỗ ngồi của ta ở phía trước tiểu thư ——”

Hắn nhắc tới ta liền nhớ ra, lúc trước ở Thái Học viện, đúng là có người tên Trần Triệt như vậy, là con trai độc nhất trong nhà hình bộ thượng thư, một đầu nhỏ yếu, thân mình cũng không chịu thua kém, hai ba ngày lại mắc bệnh, lúc đi học tiên sinh ở bên trên giảng bài, hắn một bên ho khan, có đôi khi giống như có thể ho ra cả phổi.

“Ta nhớ ra rồi, thân mình của ngươi giờ có khá hơn không?” Ta hỏi.

Hai má hắn phấn nộn cười với ta, “Khỏe, khỏe hơn mấy năm kia rất nhiều.”

Triệu Khả nặng nề ho khan một tiếng, ta ý thức được nên vào chủ đề chính, “À, trước khi ngươi tới nơi này, cha ngươi dặn dò ngươi thế nào?”

Hắn bị nước trà làm sặc, ho khan hồi lâu mới thở nổi, khuôn mặt hồng dường như có thể bốc ra hơi nước, “Ta… Cha ta không biết chuyện này, nương ta nói người cho ta gặp một cô nương tốt thích hợp, muốn ta nhất định lấy cô nương này về nhà.”

Ta bị bộ dáng đáng yêu của hắn chọc cho ngực ngứa ngáy, còn muốn đùa giỡn mấy câu, cửa phòng lại ‘oành’ một tiếng bị dùng sức đẩy ra.

Ta sững sờ giương mắt nhìn lại, người phá cửa một thân trang phục gia đinh nhà phú quý, nhưng ta liếc mắt một cái liền nhận ra, đó là trưởng thị vệ cấm quân ta tự tay mang ra ngoài, hắn nhìn ta, co rúm rụt cổ, làm như đằng trước có sói sau có hổ bị buộc đến độ muốn khóc.

Ta nghi hoặc nhìn ra phía sau hắn, giờ mới phát hiện phía sau hắn có một người đang đứng, người nọ nghiêng người đứng nơi đó, hai tay chắp ở sau người, hoa văn ở góc tay áo dài màu đen được dùng tơ cùng màu thêu như ẩn như hiện, hắn khẽ quay đầu, con ngươi màu hổ phách như tràn ngập một cỗ sương mù, hắn nói với trưởng thị vệ: “Đuổi hết mọi người ra, trừ Triệu tướng quân.”

Triệu Khả cùng Triệu Thanh Y đều phức tạp liếc mắt nhìn ta một cái, sau đó đi ra ngoài, Trần Triệt lại dường như không nhận ra người đến là ai, ta nói với hắn: “Ngươi đi ra ngoài trước, ta có chuyện thương lượng với vị đại nhân này .”

Trần Triệt nghi hoặc nhìn gương mặt người tới, đột nhiên khẩn trương, hình như là nhận ra Hoa Nam Bình, hắn vốn định hành lễ, lại bị trưởng thị vệ lôi kéo ra ngoài.

Cửa được cẩn thận đóng lại, ta đứng dậy khuỵu gối định quỳ xuống, hắn đỡ cánh tay của ta ngăn ta lại, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng không nghe ra hỉ giận: “Nàng đang mang thai, không cần hành lễ.”

Vì thế ta cúi đầu quy củ dựa vào tường đứng ngay ngắn, biểu tình trên mặt đổi thành bộ dáng chất phác vạn năm kia.

Hắn ngồi xuống vị trí của ta, bưng chén trà ta đã dùng qua lên, ta vừa mới chuẩn bị lên tiếng nhắc nhở hắn, hắn lẳng lặng liếc mắt nhìn ta một cái, nói: “Cô nhiều lần muốn nàng quay về Trường An, nàng lại qua loa tắc trách lờ đi, nay tốt xấu gì cũng đã trở lại, liền lập tức đi phong lưu khoái hoạt, Triệu Như Ngọc nàng thật sự là quá giỏi.”

Ngữ khí hắn bình thản, nhưng loại khẩu khí như nước sâu không gợn sóng thế này, lại làm ta không phỏng đoán được thái độ của hắn, ta cúi đầu giả bộ hồ đồ: “Bệ hạ thúc giục thần về Trường An khi nào?”

Hoa Nam Bình nghiêng đầu nhìn ta, tóc tán trên vai trượt xuống từ bả vai như tơ lụa, hắn nói: “Triệu Như Ngọc, nàng đừng giả ngu với cô.”

Ta bị xé toạt lời nói dối, liền dứt khoát câm miệng không nói. Hơn nữa nghe hắn gọi ta Triệu Như Ngọc, cũng biết phỏng chừng là hắn tức giận không nhẹ. Ai biết ta lại chạm vào cái vảy ngược nào của hắn.

Hoa Nam Bình nhấp một ngụm nước trà trong chén, lông mi dài rũ xuống, in cái bóng hình quạt lên mi mắt, bên ngoài Hồng Tuyết lâu gió thổi cánh hoa đào phân tán bay vào trong cửa sổ, một hai cánh hoa phấn trắng rơi trên mái tóc đen như mực và tay áo của hắn, hắn phất tay áo hất ra, dào dạt rơi xuống.

“Người nọ là ai?” Hắn hỏi.

Ta giải thích: “Đó là con nhà Trần Thượng thư, bệ hạ chẳng lẽ không nhận ra?”



Hắn không kiên nhẫn ngắt lời ta, “Cô hỏi hắn với nàng có quan hệ gì.”

Ta do dự, dứt khoát thừa nhận: “Đối tượng thân cận của ta, nói không chừng phát triển tiếp, là phu quân tương lai của ta.”

Mấy ngón tay cầm chén trà của Hoa Nam Bình tái nhợt, “Nàng dám!”

Ta quật cường nhìn hắn: “Vì sao không dám?!”

Hắn nghe vậy bỗng nhiên đứng dậy, từng bước ép sát đi tới hướng ta, nét mặt tức giận không đè nén, trong lòng ta có hơi khiếp đảm, nhưng vẫn ngửa đầu ương ngạnh đối diện với hắn, hắn cúi đầu nâng mặt của ta lên, ép ta vào vách tường, gương mặt của hắn gần trong gang tấc, hô hấp ồ ồ phun trên mặt ta, hắn cúi đầu xuống, ngậm môi ta, thô bạo hôn ta giống như đang phát tiết lửa giận.

Ta dốc hết toàn lực dời đầu đi, tay chống trên ngực hắn cự tuyệt, phát âm không rõ: “Buông ra… ưm…”

Trâm ngọc trên đầu rơi xuống trong lúc giãy dụa, búi tóc bó buộc nháy mắt xỏa tán loạn, hắn thuận tay đưa tay luồng vào tóc ta, ấn cái ót ta hôn càng sâu.

Tư vị bị người bạo ngược trên môi thật là khổ sở, môi sinh đau, phỏng chừng là bị hắn cắn ra máu, ta thừa dịp hắn thở dốc, dời đi một chút khoảng cách, vội nói: “Bụng đau.”

Mi mắt nhắm chặt của hắn mạnh mẽ mở ra, trong đôi mắt hổ phách tràn ngập sự ảo não và kinh sợ, hắn lui về phía sau nửa bước, cho ta chút không gian, nhưng vẫn trói buộc ta trong ngực không chịu tránh ra, hắn vươn tay cẩn thận sờ xuống bụng ta, lại nhìn thoáng qua biểu tình của ta, ý thức được không có gì lo ngại, hắn thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt ta một cái, “A Ngọc, thật xin lỗi, là ta lỗ mãng.”

Ta rũ mắt không nói lời nào.

Hoa Nam Bình cúi đầu xuống lại ngậm môi dưới của ta, ôn nhu mút nơi vừa mới bị cắn qua một lần nữa.

Ta nản lòng thoái chí, đờ đẫn nhìn hắn, không đáp lại cũng không phản kháng.

Hắn xoay người nhặt trâm ngọc vừa mới rơi trên mặt đất lên, bởi vì mặt đất rất cứng, ngọc trâm vỡ thành hai nửa, hắn nói: “Ta tìm cái mới cho nàng.”

Ta lắc đầu, tiếp nhận cây trâm trong tay hắn ném ra ngoài cửa sổ, “Tạ ơn bệ hạ, nhưng mà không cần.”

“Vì sao muốn vứt bỏ? Đó là cái nàng thích nhất.” Hoa Nam Bình khó hiểu.

Ta chăm chú nhìn ánh mắt hắn, giải thích: “Chỉ là từng thích.”

Hắn lập tức hiểu được ý ngoài lời của ta, mi mắt nháy một cái thật nhanh, gắt gao ôm ta vào ngực, “Từng thích, về sau cũng sẽ thích, hiện tại nàng chỉ là quên thôi, tất cả đều là tạm thời, về sau nàng sẽ nhớ lại.”

Ta chỉ trầm mặc không nói lời nào. Lời hắn nói như đang nói cho bản thân hắn nghe.

Ta nâng tay vân vê cánh hoa đào bị thổi trên đầu vai hắn, đè nén cảm giác hít thở không thông và muộn phiền đau đớn trong lòng.

Hồi ức nặng nề như hạnh phúc như thống khổ với nam nhân quang phong tễ nguyệt chôn sâu trong đáy lòng, cùng hình ảnh những lúc mặt trời lặn ở biên quan cưỡi ngựa băng băng dọc sông dài liên tục xoay chuyển trong đầu ta, đúng là cái sau vẫn nặng hơn vài phần.

“Bệ hạ, chuyện cũ không thể nhớ lại.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tướng Quân Háo Sắc Không Có Nam Nhân Không Vui

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook