Tướng Quân Háo Sắc Không Có Nam Nhân Không Vui
Chương 30: Ngươi có thai
Cơ Chiêu Chương
23/01/2014
Lúc ta cùng Giang Hành Tri chạy về nhà, cửa phủ đã treo hai cái đèn lồng màu đỏ, ngọn đèn óng ánh sưởi ấm lòng người. Triệu Khả sớm đã chờ ở cửa, thấy ta về, liền nhanh chóng đón ta vào, nói: “Lão tướng quân đợi rất lâu, chỉ sợ tiểu thư người không về nữa, lão tướng quân sẽ phát cáu.”
Trong đại sảnh, cha ta đang ngồi ở chỗ chính giữa sai Kha Cửu đơm sủi cảo. Cố Phán Hề cũng đến, đang ngồi cùng Triệu Thanh Y. Mặt Triệu Thanh Y tim tím, chắc là bị mẹ hắn đánh.
Cha ta thấy ta đã về, liền nâng bầu rượu đưa cho ta, “Chén rượu đầu tiên đêm giao thừa, ra ngoài quỳ xuống kính gia gia cùng các thúc bá của ngươi. Chén thứ hai, kính mẹ ngươi. Chén thứ ba, kính cô cô ngươi.”
Ta cởi áo choàng ra, nhận chén rượu và bầu rượu trong tay cha ta, nói: “Vâng.”
Giang Hành Tri theo ta cùng ra ngoài, ta hướng phía tây quỳ gối trong tuyết, hắn thay ta rót đầy chén. Ta cầm chén rượu nâng lên đỉnh đầu, cúi lạy, sau đó vẩy lên mặt tuyết.
Ta quỳ trên mặt đất thẫn thờ một lúc, mới hoảng hốt đứng dậy.
Sau đó cùng Giang Hành Tri quay vào, hắn mở miệng hỏi ta: “Gia gia cùng thúc thúc bá bá bọn họ —— “
Ta lắc lắc tay ra hiệu hắn đừng nói tiếp, loại câu hỏi này đã trả lời rất nhiều lần, cũng không tránh được mỗi lần nghe người khác nhắc tới liền rầu rĩ khó chịu trong lòng, “Canh dần thất bại hơn hai mươi năm trước, chắc huynh đã từng nghe nói?”
Hắn gật đầu, nói, “Đại Hoa hổ nhục.”
Ta ngẩng đầu liếc hắn một cái, miễn cưỡng tiếp tục nói, “Ông nội của ta cùng các thúc bá, đã chết tại cuộc chiến tranh đó. Mẹ ta cũng vậy. Ngày đó ta sốt cao, cha ta cõng ta tới thôn trấn gần nhất để xem bệnh cho ta, nhà chúng ta lúc này mới nhặt lại được cái mạng.”
Giang Hành Tri giữ chặt tay áo ta, “Thực xin lỗi.”
Ta lắc đầu, “Người không biết không tội, đạo lý này ta vẫn hiểu được.”
Nhìn hắn khẽ nhăn mày, trong đôi mắt ôn nhuận bình tĩnh xưa nay lại đầy áy náy, ta tiếp tục nói, “Canh dần thất bại là nỗi nhục lớn, nhưng gia gia và các thúc bá của ta cũng chết, Triệu gia quân đi theo không một ai còn sống trở về, đều chết trên đường tấn công. Bọn họ là niềm kiêu hãnh của ta.”
Giang Hành Tri nhìn ta, dường như đối với những việc ta đã trải qua không biết rốt cuộc có thể dùng cái gì để hình dung.
Ta cười cười, “Nói những lời này với huynh, chỉ là vì nghĩ trước kia chưa từng nói cho huynh. Chúng ta là người một nhà, một số chuyện nhỏ trong nhà cũng không cần thiết phải gạt huynh. Huynh muốn biết cái gì, ta đều đã nói cho huynh biết.”
“Ừ.” Hắn nhu hòa đáp lại.
Trong phòng, cha ta đang chờ ta quay lại để cùng chơi đoán số uống rượu. Cố Phán Hề ở bên cạnh sống chết không đồng ý, nói cơ thể ta còn uống rượu nữa thì về sau ta cùng cha ta nhất định sẽ hối hận.
Giang Hành Tri lẳng lặng nghe, mở miệng làm yên lòng cha ta, nói: “Phu nhân gần đây thân thể quả thật không tốt, nghe Phán Hề đi ạ.”
Cha ta nghe lời hắn nhất, vì thế lập tức buông tha, làm biểu tình cao thủ cô quạnh hận ta đến mức nghiến răng ngứa lợi, “Aizz, Triệu Thanh Y, mẹ ngươi đánh ngươi, ông đây sẽ thu nhận ngươi. Ngươi có thể tiếp ông đây uống rượu.”
Triệu Thanh Y nghe vậy kéo tay áo, từ dưới bàn lấy ra một bình rượu, “Lão tướng quân, mời.”
Cha ta mặt mày hớn hở.
Ta ngửi mùi thơm của rượu vừa yên lặng cào tường, vừa hung hăng trừng mắt nhìn Cố Phán Hề. Cố Phán Hề chỉ xem như không nhìn thấy.
Sắc mặt cha ta đỏ bừng, mở miệng nói với ta, “A Ngọc, tuổi ngươi không còn nhỏ, tuổi cha cũng lớn rồi.”
Ta không biết ông già lại muốn gì, chỉ trấn an, “Cha còn trẻ.”
Cha ta vì thế theo cột bò lên trên, “Ừ, Lão Tử tuy rằng càng già càng dẻo dai, nhưng mà, ngươi cũng không còn nhỏ.”
“Lão ngài muốn nói gì vẫn là nói thẳng đi ạ.” Ta làm ra vẻ chăm chú lắng nghe.
Ông già dứt khoát quăng chén rượu đi, “Lão Tử muốn ôm ngoại tôn!”
Ta nghe ông lại nhắc tới chuyện này, không khỏi nhức đầu.
“Lúc ông đây bằng tuổi ngươi, ngươi đã sớm được đẻ ra rồi. Nhưng hiện tại nhìn ngươi mà xem, tướng công đã lấy về nhà hai năm, thế mà một chút động tĩnh cũng không có.” Cha ta lớn đầu lưỡi, nhìn ta chằm chằm, vẻ mặt rất chi là bất mãn.
Người chung quanh câm như hến, không ai dám thay ta nói một câu. Giang Hành Tri yên lặng gắp rau, tựa như không hề nghe thấy gì.
“Việc này cũng không thể một mình con mà có thể sinh ra được…” Ta ấp a ấp úng trốn tránh trách nhiệm.
Cha ta vỗ bàn nhảy dựng lên, “Đồ khốn, ngươi cho rằng ông đây không biết. Ngươi đến bây giờ còn không tự nguyện viên phòng, ngươi lấy cái gì để sinh đứa nhỏ! Thừa lúc bây giờ thế đạo an ổn, nhanh chóng sinh một đứa nhỏ đi. Nếu không đợi bệ hạ bảo ngươi đi chinh chiến, ngộ nhỡ lại mất mười năm hay hai mươi năm. Vậy ông đây chẳng phải là cả đời cũng không có tôn nhi để ôm sao?”
Ta bị trọc phá bí mật, tức giận liền già mồm, “lão ngài có thể cho con thêm một đệ đệ được không?”
Cha ta tạo thế muốn kiếm roi đánh ta, Giang Hành Tri ngồi bên cạnh ông nhanh chóng ngăn ông lại, vỗ vỗ sau lưng ông để ông bớt giận. Sau đó hướng ta nói: “A Ngọc, đừng bắt bẻ.”
Ông già lúc này lại thở dài một tiếng, nói: “Như Ngọc à…”
Tiếng gọi này của ông, ta nghe vào tai, mũi đột nhiên hơi chua sót. Cha ta thật sự đã già rồi, trước khi tiên đế chết còn phái thích khách đi, muốn lấy cái mạng của ông để chôn cùng mình. May mà gặp được người hảo tâm cứu ông, nhưng đôi chân từ đó đi lại không còn tiện nữa. Ông sợ tăng thêm phiền nhiễu cho ta, liền gạt ta, cũng không cho người nào nói cho ta biết. Ông bây giờ rốt cuộc đã không lên được lưng ngựa yêu dấu, rốt cuộc đã không được về chiến trường biên cương, đối với một võ tướng mà nói, là mất mát rất lớn.
Bi ai cùng đau đớn của ông, ta đều nhìn thấy. Đầu bạc cùng nếp nhăn của ông, khắc vào lòng ta.
“Con biết rồi.” Ta thở sâu một hơi.
Ông già vui vẻ ra mặt, quay đầu nhìn Giang Hành Tri đang ngồi bên cạnh ông, hỏi, “Hành Tri thì sao, không có ý kiến gì chứ?”
Giang Hành Tri liếc mắt nhìn ta, đem vẻ mất tự nhiên cùng rối rắm của ta nhìn vào trong mắt, trong đôi mắt lóe ra ý cười. Hắn gật đầu ôn hòa lại thong dong nói, “Hành Tri, nghe theo phu nhân ạ.”
Ta nghe hiểu, đây là tùy theo ý ta.
Mặt ta đỏ lên, nhanh chóng rót một miệng nước trà. Lúc này, nhìn thấy Cố Phán Hề ngồi bên cạnh gắt gao nhìn ta chằm chằm. Thần sắc so với không trâu bắt chó đi cày là ta còn khổ bức hơn vài phần.
Ông già vui vẻ tiếp tục uống rượu, chỉ lát sau liền say đến ngã trái ngã phải, được thị vệ của ông đỡ về phòng. Ta vốn định cùng ông nghiêm túc bàn việc lại bị gác xuống. Thở dài một tiếng, để những người khác đón giao thừa, ta ngáp một cái rồi trở về phòng.
Đang đi trên hành lang, Cố Phán Hề đột nhiên không biết từ góc nào chạy đến, rầu rĩ cúi đầu, nói: “Ta có chuyện muốn nói với cô.”
Ta cao thấp đánh giá hắn một phen, vui đùa nói, “Nhìn bộ dạng này của ngươi chẳng lẽ là ta đã mộng du đoạt thể xác và tinh thần của người vào một ngày nọ, nay đến bắt ta phụ trách?”
Thường ngày ta hay đùa kiểu này, hắn đa phần sẽ hung hăng trừng ta. Nhưng hôm nay, hắn lại có thể khác bình thường, giống như không nghe thẩy gì, chỉ thương hại liếc mắt nhìn ta, thở dài nói: “Ta có chính sự muốn nói với cô.”
Ta có chút kinh ngạc, vừa cởi áo choàng xuống đưa cho hắn, vừa nói, “Ngươi mặc phong phanh, đừng để lạnh. Việc gì nói đi?”
Cố Phán Hề nhìn chằm chằm vào áo choàng mà ta đưa qua, nhưng không có nhận. Hắn thở sâu một hơi, “Ta vốn định có thể giấu ngươi bao lâu liền giấu bấy lâu. Nhưng hiện nay, không giấu nổi nữa.”
Ta có dự cảm không tốt.
“Như Ngọc.” Hắn run run môi, khẩn trương nói, “Ngươi, kỳ thật… Ngươi có thai.”
Ta bị sặc nước miếng liền ho khan ra tiếng, khóe miệng giật giật nhìn hắn, “Truyện cười này thật đúng là không hề buồn cười, ta cũng không phải đại tiểu thư ngây ngô trong khuê phòng, cho rằng chạm vào ngón tay là có thể mang thai. Ngươi muốn lừa được ta còn phải tăng trình độ.”
Hắn nhắm mắt lại, thở dài, “Ta biết cô chắc chắn sẽ nói những lời này, cô thật sự đã mang thai. Hai tháng rưỡi, có đứa nhỏ trước khi cô được Triệu Thanh Y tìm về.” Hắn dừng một chút, dường như cảm thấy ta nhất định vẫn không tin, lúc này mới tiếp tục nói, “Nguyệt tín của cô, hẳn là đã lâu rồi không tới.”
Đầu óc ta rối loạn, nửa tin nửa ngờ hỏi, “Cha đứa nhỏ là ai?”
Hắn bỗng dựng lông, “Nếu mà ta biết cha đứa nhỏ là ai, ta đã trực tiếp nói cho lão gia tử rồi!”
Ta xoay người nhảy qua lan can, chạy tới tường viện gần nhất, nhảy vài cái liền bò lên đầu tường. Ta quay đầu thở hồng hộc nhìn chằm chằm Cố Phán Hề, nóng nảy nói, “Ông đây không tin tên thú y ngươi, ta ra ngoài tìm người khác xem lại. Việc này trước khi biết thật giả, ngươi phải hứa không được nói cho ai biết.”
Cố Phán Hề hướng ta vẫy vẫy tay áo, rất là bất đắc dĩ.
Ta ngồi xổm đầu tường trầm mặc một hồi, nói tiếp, “Nếu là thật, ngươi liền thay ta chuẩn bị thuốc phá thai đi.”
Trong đại sảnh, cha ta đang ngồi ở chỗ chính giữa sai Kha Cửu đơm sủi cảo. Cố Phán Hề cũng đến, đang ngồi cùng Triệu Thanh Y. Mặt Triệu Thanh Y tim tím, chắc là bị mẹ hắn đánh.
Cha ta thấy ta đã về, liền nâng bầu rượu đưa cho ta, “Chén rượu đầu tiên đêm giao thừa, ra ngoài quỳ xuống kính gia gia cùng các thúc bá của ngươi. Chén thứ hai, kính mẹ ngươi. Chén thứ ba, kính cô cô ngươi.”
Ta cởi áo choàng ra, nhận chén rượu và bầu rượu trong tay cha ta, nói: “Vâng.”
Giang Hành Tri theo ta cùng ra ngoài, ta hướng phía tây quỳ gối trong tuyết, hắn thay ta rót đầy chén. Ta cầm chén rượu nâng lên đỉnh đầu, cúi lạy, sau đó vẩy lên mặt tuyết.
Ta quỳ trên mặt đất thẫn thờ một lúc, mới hoảng hốt đứng dậy.
Sau đó cùng Giang Hành Tri quay vào, hắn mở miệng hỏi ta: “Gia gia cùng thúc thúc bá bá bọn họ —— “
Ta lắc lắc tay ra hiệu hắn đừng nói tiếp, loại câu hỏi này đã trả lời rất nhiều lần, cũng không tránh được mỗi lần nghe người khác nhắc tới liền rầu rĩ khó chịu trong lòng, “Canh dần thất bại hơn hai mươi năm trước, chắc huynh đã từng nghe nói?”
Hắn gật đầu, nói, “Đại Hoa hổ nhục.”
Ta ngẩng đầu liếc hắn một cái, miễn cưỡng tiếp tục nói, “Ông nội của ta cùng các thúc bá, đã chết tại cuộc chiến tranh đó. Mẹ ta cũng vậy. Ngày đó ta sốt cao, cha ta cõng ta tới thôn trấn gần nhất để xem bệnh cho ta, nhà chúng ta lúc này mới nhặt lại được cái mạng.”
Giang Hành Tri giữ chặt tay áo ta, “Thực xin lỗi.”
Ta lắc đầu, “Người không biết không tội, đạo lý này ta vẫn hiểu được.”
Nhìn hắn khẽ nhăn mày, trong đôi mắt ôn nhuận bình tĩnh xưa nay lại đầy áy náy, ta tiếp tục nói, “Canh dần thất bại là nỗi nhục lớn, nhưng gia gia và các thúc bá của ta cũng chết, Triệu gia quân đi theo không một ai còn sống trở về, đều chết trên đường tấn công. Bọn họ là niềm kiêu hãnh của ta.”
Giang Hành Tri nhìn ta, dường như đối với những việc ta đã trải qua không biết rốt cuộc có thể dùng cái gì để hình dung.
Ta cười cười, “Nói những lời này với huynh, chỉ là vì nghĩ trước kia chưa từng nói cho huynh. Chúng ta là người một nhà, một số chuyện nhỏ trong nhà cũng không cần thiết phải gạt huynh. Huynh muốn biết cái gì, ta đều đã nói cho huynh biết.”
“Ừ.” Hắn nhu hòa đáp lại.
Trong phòng, cha ta đang chờ ta quay lại để cùng chơi đoán số uống rượu. Cố Phán Hề ở bên cạnh sống chết không đồng ý, nói cơ thể ta còn uống rượu nữa thì về sau ta cùng cha ta nhất định sẽ hối hận.
Giang Hành Tri lẳng lặng nghe, mở miệng làm yên lòng cha ta, nói: “Phu nhân gần đây thân thể quả thật không tốt, nghe Phán Hề đi ạ.”
Cha ta nghe lời hắn nhất, vì thế lập tức buông tha, làm biểu tình cao thủ cô quạnh hận ta đến mức nghiến răng ngứa lợi, “Aizz, Triệu Thanh Y, mẹ ngươi đánh ngươi, ông đây sẽ thu nhận ngươi. Ngươi có thể tiếp ông đây uống rượu.”
Triệu Thanh Y nghe vậy kéo tay áo, từ dưới bàn lấy ra một bình rượu, “Lão tướng quân, mời.”
Cha ta mặt mày hớn hở.
Ta ngửi mùi thơm của rượu vừa yên lặng cào tường, vừa hung hăng trừng mắt nhìn Cố Phán Hề. Cố Phán Hề chỉ xem như không nhìn thấy.
Sắc mặt cha ta đỏ bừng, mở miệng nói với ta, “A Ngọc, tuổi ngươi không còn nhỏ, tuổi cha cũng lớn rồi.”
Ta không biết ông già lại muốn gì, chỉ trấn an, “Cha còn trẻ.”
Cha ta vì thế theo cột bò lên trên, “Ừ, Lão Tử tuy rằng càng già càng dẻo dai, nhưng mà, ngươi cũng không còn nhỏ.”
“Lão ngài muốn nói gì vẫn là nói thẳng đi ạ.” Ta làm ra vẻ chăm chú lắng nghe.
Ông già dứt khoát quăng chén rượu đi, “Lão Tử muốn ôm ngoại tôn!”
Ta nghe ông lại nhắc tới chuyện này, không khỏi nhức đầu.
“Lúc ông đây bằng tuổi ngươi, ngươi đã sớm được đẻ ra rồi. Nhưng hiện tại nhìn ngươi mà xem, tướng công đã lấy về nhà hai năm, thế mà một chút động tĩnh cũng không có.” Cha ta lớn đầu lưỡi, nhìn ta chằm chằm, vẻ mặt rất chi là bất mãn.
Người chung quanh câm như hến, không ai dám thay ta nói một câu. Giang Hành Tri yên lặng gắp rau, tựa như không hề nghe thấy gì.
“Việc này cũng không thể một mình con mà có thể sinh ra được…” Ta ấp a ấp úng trốn tránh trách nhiệm.
Cha ta vỗ bàn nhảy dựng lên, “Đồ khốn, ngươi cho rằng ông đây không biết. Ngươi đến bây giờ còn không tự nguyện viên phòng, ngươi lấy cái gì để sinh đứa nhỏ! Thừa lúc bây giờ thế đạo an ổn, nhanh chóng sinh một đứa nhỏ đi. Nếu không đợi bệ hạ bảo ngươi đi chinh chiến, ngộ nhỡ lại mất mười năm hay hai mươi năm. Vậy ông đây chẳng phải là cả đời cũng không có tôn nhi để ôm sao?”
Ta bị trọc phá bí mật, tức giận liền già mồm, “lão ngài có thể cho con thêm một đệ đệ được không?”
Cha ta tạo thế muốn kiếm roi đánh ta, Giang Hành Tri ngồi bên cạnh ông nhanh chóng ngăn ông lại, vỗ vỗ sau lưng ông để ông bớt giận. Sau đó hướng ta nói: “A Ngọc, đừng bắt bẻ.”
Ông già lúc này lại thở dài một tiếng, nói: “Như Ngọc à…”
Tiếng gọi này của ông, ta nghe vào tai, mũi đột nhiên hơi chua sót. Cha ta thật sự đã già rồi, trước khi tiên đế chết còn phái thích khách đi, muốn lấy cái mạng của ông để chôn cùng mình. May mà gặp được người hảo tâm cứu ông, nhưng đôi chân từ đó đi lại không còn tiện nữa. Ông sợ tăng thêm phiền nhiễu cho ta, liền gạt ta, cũng không cho người nào nói cho ta biết. Ông bây giờ rốt cuộc đã không lên được lưng ngựa yêu dấu, rốt cuộc đã không được về chiến trường biên cương, đối với một võ tướng mà nói, là mất mát rất lớn.
Bi ai cùng đau đớn của ông, ta đều nhìn thấy. Đầu bạc cùng nếp nhăn của ông, khắc vào lòng ta.
“Con biết rồi.” Ta thở sâu một hơi.
Ông già vui vẻ ra mặt, quay đầu nhìn Giang Hành Tri đang ngồi bên cạnh ông, hỏi, “Hành Tri thì sao, không có ý kiến gì chứ?”
Giang Hành Tri liếc mắt nhìn ta, đem vẻ mất tự nhiên cùng rối rắm của ta nhìn vào trong mắt, trong đôi mắt lóe ra ý cười. Hắn gật đầu ôn hòa lại thong dong nói, “Hành Tri, nghe theo phu nhân ạ.”
Ta nghe hiểu, đây là tùy theo ý ta.
Mặt ta đỏ lên, nhanh chóng rót một miệng nước trà. Lúc này, nhìn thấy Cố Phán Hề ngồi bên cạnh gắt gao nhìn ta chằm chằm. Thần sắc so với không trâu bắt chó đi cày là ta còn khổ bức hơn vài phần.
Ông già vui vẻ tiếp tục uống rượu, chỉ lát sau liền say đến ngã trái ngã phải, được thị vệ của ông đỡ về phòng. Ta vốn định cùng ông nghiêm túc bàn việc lại bị gác xuống. Thở dài một tiếng, để những người khác đón giao thừa, ta ngáp một cái rồi trở về phòng.
Đang đi trên hành lang, Cố Phán Hề đột nhiên không biết từ góc nào chạy đến, rầu rĩ cúi đầu, nói: “Ta có chuyện muốn nói với cô.”
Ta cao thấp đánh giá hắn một phen, vui đùa nói, “Nhìn bộ dạng này của ngươi chẳng lẽ là ta đã mộng du đoạt thể xác và tinh thần của người vào một ngày nọ, nay đến bắt ta phụ trách?”
Thường ngày ta hay đùa kiểu này, hắn đa phần sẽ hung hăng trừng ta. Nhưng hôm nay, hắn lại có thể khác bình thường, giống như không nghe thẩy gì, chỉ thương hại liếc mắt nhìn ta, thở dài nói: “Ta có chính sự muốn nói với cô.”
Ta có chút kinh ngạc, vừa cởi áo choàng xuống đưa cho hắn, vừa nói, “Ngươi mặc phong phanh, đừng để lạnh. Việc gì nói đi?”
Cố Phán Hề nhìn chằm chằm vào áo choàng mà ta đưa qua, nhưng không có nhận. Hắn thở sâu một hơi, “Ta vốn định có thể giấu ngươi bao lâu liền giấu bấy lâu. Nhưng hiện nay, không giấu nổi nữa.”
Ta có dự cảm không tốt.
“Như Ngọc.” Hắn run run môi, khẩn trương nói, “Ngươi, kỳ thật… Ngươi có thai.”
Ta bị sặc nước miếng liền ho khan ra tiếng, khóe miệng giật giật nhìn hắn, “Truyện cười này thật đúng là không hề buồn cười, ta cũng không phải đại tiểu thư ngây ngô trong khuê phòng, cho rằng chạm vào ngón tay là có thể mang thai. Ngươi muốn lừa được ta còn phải tăng trình độ.”
Hắn nhắm mắt lại, thở dài, “Ta biết cô chắc chắn sẽ nói những lời này, cô thật sự đã mang thai. Hai tháng rưỡi, có đứa nhỏ trước khi cô được Triệu Thanh Y tìm về.” Hắn dừng một chút, dường như cảm thấy ta nhất định vẫn không tin, lúc này mới tiếp tục nói, “Nguyệt tín của cô, hẳn là đã lâu rồi không tới.”
Đầu óc ta rối loạn, nửa tin nửa ngờ hỏi, “Cha đứa nhỏ là ai?”
Hắn bỗng dựng lông, “Nếu mà ta biết cha đứa nhỏ là ai, ta đã trực tiếp nói cho lão gia tử rồi!”
Ta xoay người nhảy qua lan can, chạy tới tường viện gần nhất, nhảy vài cái liền bò lên đầu tường. Ta quay đầu thở hồng hộc nhìn chằm chằm Cố Phán Hề, nóng nảy nói, “Ông đây không tin tên thú y ngươi, ta ra ngoài tìm người khác xem lại. Việc này trước khi biết thật giả, ngươi phải hứa không được nói cho ai biết.”
Cố Phán Hề hướng ta vẫy vẫy tay áo, rất là bất đắc dĩ.
Ta ngồi xổm đầu tường trầm mặc một hồi, nói tiếp, “Nếu là thật, ngươi liền thay ta chuẩn bị thuốc phá thai đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.