Tướng Quân Háo Sắc Không Có Nam Nhân Không Vui
Chương 27: Thông báo của Như Ngọc
Cơ Chiêu Chương
30/12/2013
Ngày hôm sau ta vào triều, hơi hơi nghiêng đầu là có thể nhìn thấy Giang Hành Tri cả người quan bào màu đỏ, đứng ở nơi cách ta vài bước, cụp nửa mắt cẩn thận nghe nội dung triều nghị.
Sáng sớm vào triều ta đều nhìn hắn rồi muốn nói lại thôi, đáng kinh ngạc là hắn lại không có một chút cảm giác như có mũi nhọn ở lưng, thậm chí ngay cả liếc mắt nhìn ta một cái cũng không. Trong lòng chua xót lợi hại, ta một chữ lâm triều cũng không nghe vào. Kết quả lúc sắp bãi triều, ta bị Hoa Nam Bình răn dạy một lúc. Hắn nói ta triều nghị không tập trung, không có tinh thần tự giác. Cuối cùng hắn cau mày, phạt ta một tháng bổng lộc.
Cho dù như vậy, Giang Hành Tri vẫn không thèm liếc mắt nhìn ta.
Quả thực không chịu được sự giày vò, sau khi hạ triều ta liền tìm cớ trở về phủ. Cha ta đang ở cùng vài đổ hữu chơi mạt chược, lúc ta đi vào thỉnh an, trong phòng ồn ào tiếng cười vui vẻ. Ta thấy sắc mặt cha ta mấy ngày nay đỏ ửng, người cũng béo trắng vài phần, cảm thấy ông già hơi vô tâm vô phế. Chỉ có điều thấy ông sống thoải mái, trong lòng ta cũng dễ chịu nhiều.
Cha ta thấy ta về, vuốt mạt chược toàn tâm toàn ý nói với ta: “Tiểu tử Trần Lưu Danh kia vài ngày trước có gửi đến cho ngươi một phong thơ, ta cất ở trên bàn trong thư phòng, ngươi lần này trở về nhớ lấy đi.”
Ta dạ một tiếng, ông đã đẩy bài thắng, hết sức phấn khởi đòi bạc những người khác.
Ta không quấy rầy ông nữa, liền ra ngoài bảo Triệu Khả đến thư phòng mang thư tới cho ta. Ta đi dạo xung quanh xem có thể gặp được Giang Hành Tri để giải thích rõ ràng hiểu lầm hay không.
Quả nhiên, mới vừa đi hai bước, liền nhìn thấy cảnh tượng hắn vội vàng nhìn như không thấy mà đi ngang qua ta. Ta rốt cuộc nhịn không được đưa tay kéo tay áo hắn lại.
Hắn thản nhiên nhíu mày, trong thanh âm không có một tí cảm tình, “Buông ra.”
Ta nghiêng đầu không vui nhìn hắn bày ra khuôn mặt không biểu tình, một chút bóng dáng quen thuộc của Giang Hành Tri trước kia cũng không có, lãnh đạm như một người khác, ta thì thầm: “Không để, buông ra huynh lại không để ý tới ta.”
“Triệu Như Ngọc, ta nói, buông ra.” Hắn kéo tay áo.
Ta hung hăng quay đầu lại, nâng cằm quật cường nói với hắn, “Ta đã nói là ta không buông, ta biết huynh giận cái gì! Đó cũng không phải là lỗi của ta, ta căn bản không biết hắn làm một cái dấu trên cổ của ta. Ta đùa giỡn muội muội của hắn, cho nên hắn ngấm ngầm hại ta. Huynh còn bị hắn dắt mũi đi, tức giận một trận với ta, ta… Ta —— “
Hắn thoáng bình tĩnh trở lại, nhìn vào mắt ta, dường như có thể thấy cả linh hồn, hắn nhẹ giọng hỏi, “Nàng để ý đến cảm nhận của ta?”
Ta lập tức giống mèo bị giẫm trúng đuôi, dựng hết lông toàn thân lên, “Ta không thèm để ý, ta không hề để ý đâu!”
Triệu Thanh Y rốt cuộc không nghe tiếp được nữa, tiến lên khuyên: “Công tử, người tha thứ cho tiểu thư đi. Tiểu thư đáng thương bây giờ ở chỗ cấm quân, mỗi ngày phí sức phí công. Ban ngày hơi chút rảnh rỗi là bắt đầu thất thần nôn nóng, sợ người vẫn còn giận nàng. Buổi tối lại lăn qua lộn lại ngủ không yên… Tiểu thư nàng, là thật sự để ý người.”
Ta cảm giác có một làn khói từ đỉnh đầu bốc lên, xông mặt đỏ bừng, liền nhanh chóng vẫy tay ngăn Triệu Thanh Y lại, “Triệu Thanh Y ngươi câm miệng cho ta, ta làm gì có… Dù sao ngươi cũng câm miệng cho ta, ngươi nói thêm một câu nữa ta sẽ đi đào nữ nhi hồng trong viện của ngươi.”
Triệu Thanh Y bất đắc dĩ lắc đầu, “Tiểu thư, đây không phải lúc thẹn thùng. Có gì cần nói lúc này hãy nói ra, đừng chôn ở trong bụng. Nếu không về sau người sẽ hối hận.”
Giang Hành Tri nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Ta biết rồi, Thanh Y ngươi đi đổi vị trí chôn nữ nhi hồng của ngươi đi, ta với A Ngọc, từ từ nói chuyện.”
Khẩu khí của hắn khôi phục sự ôn hòa như xưa, nhưng mà bốn chữ “từ từ nói chuyện” lại giống như cắn răng nói ra.
Ta không khỏi có chút không yên nhìn hắn.
Triệu Thanh Y ôm quyền, sau đó nhanh như chớp chạy về sân chôn nữ nhi hồng lần nữa.
Giang Hành Tri rũ mắt vuốt tay áo bị ta nắm nhăn như lá khô, thẳng tắp nhìn chằm chằm vào mắt ta. Trong lòng ta căng thẳng, lui về phía sau từng bước.
“Triệu Như Ngọc, ta lại hỏi nàng một lần nữa, nàng có để ý đến cảm nhận của ta?”
Khẩu khí này của hắn, càng như tham quan ở Ngự Sử đài chất vấn! …
Lần này không có Triệu Thanh Y thay ta trả lời, ta cảm giác mấy chữ kia lấp kín yết hầu của ta, giống nghẹn khúc xương vậy. Vừa nghĩ đến những lời đó mà nói ra, mặt ta như bị thiêu cháy.
Ta lẩm bẩm nói: “Huynh cũng không phải không biết, ta chính là một người thô thiển…”
“Ta chỉ hỏi nàng một lần cuối cùng, nàng có để ý đến cảm nhận của ta?” Trên mặt hắn rõ ràng viết là thẳng thắn được khoan dung, kháng cự bị trừng phạt.
Hồn nhạt, càng như tham quan thẩm vấn… T_T
Ta cúi đầu, thở sâu một hơi, nam tử hán đại trượng phu, dám yêu dám đảm đương.
Ngẩng đầu nhìn hắn, giọng run run nói, “Từ khi huynh vào cửa Quân phủ, ta ngay cả tiền riêng cũng chưa giữ qua. Huynh không thích ta ra ngoài uống rượu, nhưng ta đặc biệt nghiện rượu, cho nên ta muốn uống rượu đều là tự mình trốn ở phòng cha ta uống trộm. Ta biết huynh vì chuyện hai năm trước ta đoạt huynh hồi phủ rất có thể vẫn còn oán giận ta, sợ huynh ở Quân phủ sẽ cảm thấy không được tự nhiên, nên bảo người của phủ dốc hết toàn lực đối xử tốt với huynh.”
Nói nói tới đây, ta dừng một chút, môi run run, bỗng nhiên phát hiện một câu mấu chốt vẫn chưa nói ra được.
“Ta…”
Rốt cuộc thổ lộ cùng nam nhân với thổ lộ cùng nữ nhân không hề giống nhau, lúc ta thổ lộ cùng nữ nhân đâu có gặp loại cổ chai này. Tự nghĩ mình là thằng đàn ông theo lý thường phải nên quyết chí tiến lên, hơn nữa nhìn cô nương mặt đỏ ửng vì bị ta thổ lộ ta cũng rất tự hào. Mà thổ lộ cùng nam nhân —— nhìn hai tròng mắt đông lạnh của hắn, trên mặt giống như kết một tầng sương lạnh, kiểu biểu tình kinh điển của Ngự Sử đại phu, ta không thốt nên lời.
“A Ngọc.” Trên mặt hắn rốt cuộc cũng chịu lộ ra nụ cười rõ nhạt, nhẹ nhàng gọi tên ta.
Ta ngẩng đầu nhìn hắn.
“A Ngọc, ta yêu nàng, lời này, thật sự không giả dối.”
Trên hành lang gió thổi rất lạnh, ta sững sờ nhìn hắn, đực ra một lúc.
Ngoài hành lang là cây mai mà mẹ ta tự tay chồng, cành vói vào trong hành lang, hoa mai mơ hồ lay động. Cành mai kia lồng vào nhau làm nổi bật phía sau hắn, ánh sáng chiếu vào khuôn mặt rất đẹp. Mgoài hành lang lại bắt đầu thổi tuyết, hoa tuyết nhỏ vụn rơi trên bả vai và tóc hắn.
Ta không biết nên trả lời như thế nào, vì thế chỉ trầm mặc mà chống đỡ.
“Ngày ấy ở Lâm Sương, ta tìm được nàng trong tửu quán. Nàng uống say không còn biết gì, nàng nói ta không thương nàng.” Hắn nghiêng nghiêng đầu, nhìn ta, lộ ra một nụ cười phiền muộn, “Nàng nói cũng đúng, khi đó mục đích của ta quả thật không đơn thuần. Động cơ không đơn thuần là thật, nhưng tình cảm lại là thật, chỉ là nàng quá cảnh giác, không chịu tin.”
“Chuyện khi nào, hay là huynh nhắc lại cho ta đi, ta… Ta không nhớ rõ.” Ta kích động lắc đầu, gió lạnh cuộn bông tuyết vào cổ áo, tay áo thấp của ta. Ta lạnh đến rụt cổ.
Giang Hành Tri cởi áo choàng, khoác lên va tai, “Lúc thượng triều nhìn nàng ăn mặc phong phanh, vốn định bảo Triệu Khả đưa qua cho nàng, nhưng nàng lại tự mình đến đây.”
Gió lạnh bị ngăn khỏi người mình, ta ấm lên vài phần, nhẹ giọng nói, “Cám ơn.”
“A Ngọc, hai năm, ta lại hỏi nàng. Hai năm qua, nàng đối với ta thật sự không có một chút tình yêu nam nữ sao?” Hắn vừa thắt dây áo trên cổ cho ta, cau mày hỏi.
Ta cúi đầu nở nụ cười.
“Nàng lại cười cái gì?”
“Nếu ta đối với công tử không có ham muốn trong lòng, thì vì sao hai năm trước lại đánh huynh một gậy rồi đoạt vào phủ?” Ta ai thán một tiếng, nói, “Triệu Như Ngọc muốn Giang Hành Tri, việc này hai năm trước toàn bộ thành Trường An đều biết rõ, vì sao chỉ mình huynh không hay biết gì.”
Nhận thấy ngón tay hắn dừng lại chỗ dấu ấn mà Hoa Nam Bình lưu lại, ta sợ hắn lại để tâm vào chuyện vụn vặt, liền nhanh chóng dời lực chú ý của hắn, “Nếu không, ngày nào đó huynh đi trên đường, ta lại đoạt huynh lần nữa?”
“Hồ đồ.” Hắn quát bảo ta ngưng lại, ngón tay dời đi sửa lại cổ áo cho ta.
Ta theo dõi bên mặt nghiêm túc của hắn, phượng mắt phượng nhếch lên lông mi cong vút, trên mặt vẫn là nụ cười dịu dàng. Lòng ta tiếp tục rung động, ghé sát đầu bên lỗ tai hắn, nhẹ nhàng nói: “Công tử, ta thích huynh.”
Bàn tay đang phủi tuyết trên áo ta của Giang Hành Tri hơi run lên, lập tức ôm ta vào lòng, lực đạo vẫn lớn làm cho ta gần như thở không nổi.
Ta nằm trên vai hắn, nghe hắn thấp giọng ôn hòa gọi tên ta. Nhìn hoa mai bay ngoài hành lang, ta thất thần, lại mơ hồ thấy được khuôn mặt không rõ của thiểu niên bị ta đè lăn lộn ở trong tuyết ngày bé, hung hăng uy hiếp hắn: “Nói mau, nói ngươi thích ta.”
Hình như nhớ ra năm đó tuyêt bay mù trời, mai hương bị cắt.
? ? ?
Ta dắt ngựa cùng Triệu Thanh Y ra khỏi cửa, Triệu Thanh Y không biết đã chôn nữ nhi hồng ở trong cái hố nào đó mà ta không biết, nay thần thái nhìn ta đều là vênh váo tự đắc.
Giang Hành Tri đối với lựa chọn ở tại quân doanh của ta tỏ vẻ rất là khó hiểu, nhưng cũng không can thiệp quá nhiều. Hắn dặn dò ta chăm sóc thân thể của mình, uy hiếp rằng lúc đi ngang qua sẽ vào nhìn ta, ra lệnh cưỡng chế ta không được cùng một đám vây cánh của quan lớn đánh nhau, so đấu.
Sau khi ta nghe xong liền không cho là đúng, quân doanh cấm quân với Ngự Sử đài, một cái ở thành Đông Trường An một cái ở thành Tây Trường An, hắn muốn đi ngang qua thế nào cũng phải di chuyển hơn nửa cái thành Trường An.
Ta vừa dắt ngựa đi được vài bước, còn chưa ra cửa phủ, Triệu Khả liền vội vã chạy tới, thở hồng hộc đem một phong thơ nhét vào tay ta, nói: “Tiểu thư, người quên này.”
Ta lúc thế này mới nhớ ra cha ta từng nhắc về lá thư này của Trần Lưu Danh, thư có dấu đã mở, phỏng chừng là cha ta xem qua. Ta rút giấy viết thư ra, bên trong là bố phòng đồ, là ta trước khi đã dặn Trần Lưu Danh làm, xem ra hắn đã hoàn thành.
Ta đưa tay xoa phong thư, nói, “Thư này ngoài cha ta, còn có ai xem qua chưa?”
Triệu Khả kinh ngạc nhìn ta, “Việc này làm sao mà biết, phải biết rằng thư phòng luôn không cho người ngoài tiến vào. Ngoài lão gia, … Chỉ có thể là công tử.”
Ta cúi mi nghĩ nghĩ, nói: “Viết phong thư nhắn Trần Lưu Danh, sửa lại bố trí ban đầu của ta, bố phòng một lần nữa.”
Triệu Khả hơi không đồng ý, nhưng vẫn đáp ứng. Sau đó muốn nói lại thôi nhìn ta, dường như muốn nói gì đó.
Ta ra hiệu bảo cô nàng cứ nói đừng ngại.
“Tiểu thư, người như vậy quả thực làm cho người ta lạnh thấu tim, công tử là phu quân của người, người thậm chí hoài nghi công tử sẽ tiết lộ bố phòng quân sự quý giá của người sao?” Triệu Khả rầu rĩ nói.
Cô nàng từ nhỏ vẫn bị Trần lão quân sư nuôi như con gái, quen ăn nói thẳng thắng, không giấu được trong lòng.
Ta chỉ có thể cười nói: “Ngươi đây là trách ta đa nghi, việc này nghe qua quả thật khiến người ta thất vọng đau khổ vài phần. Nhưng không phải ta hoài nghi công tử, đây là quy củ của Triệu gia.”
Triệu Khả chỉ thở dài, Triệu Thanh Y trái lại hùa theo ta hai câu, “Ta năm đó đi theo lão gia, lão gia cũng như vậy.”
Triệu Khả vẫn mang vẻ mặt không tình nguyện, bĩu miệng lầm bầm rất là bất mãn.
Ta bất đắc dĩ, “Quy củ trong quân đội không thể phá, ngươi nói với Trần Lưu Danh, ý thì vẫn vậy, nhưng ít nhất phải có cải biến nhỏ.”
Triệu Khả lúc thế này mới mặt mày hớn hở đáp ứng, xoay người đi về.
Ta dắt ngựa rời Quân phủ, Triệu Thanh Y rối rắm cau mày quay đầu, nói với ta: “Tôi cuối cùng vẫn cảm thấy hình như có chuyện sắp xảy ra.”
Ta cũng không quay đầu lại, xoay người lên ngựa, nhàn nhàn nói tiếp: “Ta nhớ rõ lần trước lúc ngươi nói lời này, ta liền mất tích nửa năm không tin tức, Triệu miệng quạ.”
Triệu Thanh Y cuống quít đuổi theo ta, “Aizz, tiểu thư, cô đừng mỉa tôi, tôi nghiêm túc mà.”
Sáng sớm vào triều ta đều nhìn hắn rồi muốn nói lại thôi, đáng kinh ngạc là hắn lại không có một chút cảm giác như có mũi nhọn ở lưng, thậm chí ngay cả liếc mắt nhìn ta một cái cũng không. Trong lòng chua xót lợi hại, ta một chữ lâm triều cũng không nghe vào. Kết quả lúc sắp bãi triều, ta bị Hoa Nam Bình răn dạy một lúc. Hắn nói ta triều nghị không tập trung, không có tinh thần tự giác. Cuối cùng hắn cau mày, phạt ta một tháng bổng lộc.
Cho dù như vậy, Giang Hành Tri vẫn không thèm liếc mắt nhìn ta.
Quả thực không chịu được sự giày vò, sau khi hạ triều ta liền tìm cớ trở về phủ. Cha ta đang ở cùng vài đổ hữu chơi mạt chược, lúc ta đi vào thỉnh an, trong phòng ồn ào tiếng cười vui vẻ. Ta thấy sắc mặt cha ta mấy ngày nay đỏ ửng, người cũng béo trắng vài phần, cảm thấy ông già hơi vô tâm vô phế. Chỉ có điều thấy ông sống thoải mái, trong lòng ta cũng dễ chịu nhiều.
Cha ta thấy ta về, vuốt mạt chược toàn tâm toàn ý nói với ta: “Tiểu tử Trần Lưu Danh kia vài ngày trước có gửi đến cho ngươi một phong thơ, ta cất ở trên bàn trong thư phòng, ngươi lần này trở về nhớ lấy đi.”
Ta dạ một tiếng, ông đã đẩy bài thắng, hết sức phấn khởi đòi bạc những người khác.
Ta không quấy rầy ông nữa, liền ra ngoài bảo Triệu Khả đến thư phòng mang thư tới cho ta. Ta đi dạo xung quanh xem có thể gặp được Giang Hành Tri để giải thích rõ ràng hiểu lầm hay không.
Quả nhiên, mới vừa đi hai bước, liền nhìn thấy cảnh tượng hắn vội vàng nhìn như không thấy mà đi ngang qua ta. Ta rốt cuộc nhịn không được đưa tay kéo tay áo hắn lại.
Hắn thản nhiên nhíu mày, trong thanh âm không có một tí cảm tình, “Buông ra.”
Ta nghiêng đầu không vui nhìn hắn bày ra khuôn mặt không biểu tình, một chút bóng dáng quen thuộc của Giang Hành Tri trước kia cũng không có, lãnh đạm như một người khác, ta thì thầm: “Không để, buông ra huynh lại không để ý tới ta.”
“Triệu Như Ngọc, ta nói, buông ra.” Hắn kéo tay áo.
Ta hung hăng quay đầu lại, nâng cằm quật cường nói với hắn, “Ta đã nói là ta không buông, ta biết huynh giận cái gì! Đó cũng không phải là lỗi của ta, ta căn bản không biết hắn làm một cái dấu trên cổ của ta. Ta đùa giỡn muội muội của hắn, cho nên hắn ngấm ngầm hại ta. Huynh còn bị hắn dắt mũi đi, tức giận một trận với ta, ta… Ta —— “
Hắn thoáng bình tĩnh trở lại, nhìn vào mắt ta, dường như có thể thấy cả linh hồn, hắn nhẹ giọng hỏi, “Nàng để ý đến cảm nhận của ta?”
Ta lập tức giống mèo bị giẫm trúng đuôi, dựng hết lông toàn thân lên, “Ta không thèm để ý, ta không hề để ý đâu!”
Triệu Thanh Y rốt cuộc không nghe tiếp được nữa, tiến lên khuyên: “Công tử, người tha thứ cho tiểu thư đi. Tiểu thư đáng thương bây giờ ở chỗ cấm quân, mỗi ngày phí sức phí công. Ban ngày hơi chút rảnh rỗi là bắt đầu thất thần nôn nóng, sợ người vẫn còn giận nàng. Buổi tối lại lăn qua lộn lại ngủ không yên… Tiểu thư nàng, là thật sự để ý người.”
Ta cảm giác có một làn khói từ đỉnh đầu bốc lên, xông mặt đỏ bừng, liền nhanh chóng vẫy tay ngăn Triệu Thanh Y lại, “Triệu Thanh Y ngươi câm miệng cho ta, ta làm gì có… Dù sao ngươi cũng câm miệng cho ta, ngươi nói thêm một câu nữa ta sẽ đi đào nữ nhi hồng trong viện của ngươi.”
Triệu Thanh Y bất đắc dĩ lắc đầu, “Tiểu thư, đây không phải lúc thẹn thùng. Có gì cần nói lúc này hãy nói ra, đừng chôn ở trong bụng. Nếu không về sau người sẽ hối hận.”
Giang Hành Tri nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Ta biết rồi, Thanh Y ngươi đi đổi vị trí chôn nữ nhi hồng của ngươi đi, ta với A Ngọc, từ từ nói chuyện.”
Khẩu khí của hắn khôi phục sự ôn hòa như xưa, nhưng mà bốn chữ “từ từ nói chuyện” lại giống như cắn răng nói ra.
Ta không khỏi có chút không yên nhìn hắn.
Triệu Thanh Y ôm quyền, sau đó nhanh như chớp chạy về sân chôn nữ nhi hồng lần nữa.
Giang Hành Tri rũ mắt vuốt tay áo bị ta nắm nhăn như lá khô, thẳng tắp nhìn chằm chằm vào mắt ta. Trong lòng ta căng thẳng, lui về phía sau từng bước.
“Triệu Như Ngọc, ta lại hỏi nàng một lần nữa, nàng có để ý đến cảm nhận của ta?”
Khẩu khí này của hắn, càng như tham quan ở Ngự Sử đài chất vấn! …
Lần này không có Triệu Thanh Y thay ta trả lời, ta cảm giác mấy chữ kia lấp kín yết hầu của ta, giống nghẹn khúc xương vậy. Vừa nghĩ đến những lời đó mà nói ra, mặt ta như bị thiêu cháy.
Ta lẩm bẩm nói: “Huynh cũng không phải không biết, ta chính là một người thô thiển…”
“Ta chỉ hỏi nàng một lần cuối cùng, nàng có để ý đến cảm nhận của ta?” Trên mặt hắn rõ ràng viết là thẳng thắn được khoan dung, kháng cự bị trừng phạt.
Hồn nhạt, càng như tham quan thẩm vấn… T_T
Ta cúi đầu, thở sâu một hơi, nam tử hán đại trượng phu, dám yêu dám đảm đương.
Ngẩng đầu nhìn hắn, giọng run run nói, “Từ khi huynh vào cửa Quân phủ, ta ngay cả tiền riêng cũng chưa giữ qua. Huynh không thích ta ra ngoài uống rượu, nhưng ta đặc biệt nghiện rượu, cho nên ta muốn uống rượu đều là tự mình trốn ở phòng cha ta uống trộm. Ta biết huynh vì chuyện hai năm trước ta đoạt huynh hồi phủ rất có thể vẫn còn oán giận ta, sợ huynh ở Quân phủ sẽ cảm thấy không được tự nhiên, nên bảo người của phủ dốc hết toàn lực đối xử tốt với huynh.”
Nói nói tới đây, ta dừng một chút, môi run run, bỗng nhiên phát hiện một câu mấu chốt vẫn chưa nói ra được.
“Ta…”
Rốt cuộc thổ lộ cùng nam nhân với thổ lộ cùng nữ nhân không hề giống nhau, lúc ta thổ lộ cùng nữ nhân đâu có gặp loại cổ chai này. Tự nghĩ mình là thằng đàn ông theo lý thường phải nên quyết chí tiến lên, hơn nữa nhìn cô nương mặt đỏ ửng vì bị ta thổ lộ ta cũng rất tự hào. Mà thổ lộ cùng nam nhân —— nhìn hai tròng mắt đông lạnh của hắn, trên mặt giống như kết một tầng sương lạnh, kiểu biểu tình kinh điển của Ngự Sử đại phu, ta không thốt nên lời.
“A Ngọc.” Trên mặt hắn rốt cuộc cũng chịu lộ ra nụ cười rõ nhạt, nhẹ nhàng gọi tên ta.
Ta ngẩng đầu nhìn hắn.
“A Ngọc, ta yêu nàng, lời này, thật sự không giả dối.”
Trên hành lang gió thổi rất lạnh, ta sững sờ nhìn hắn, đực ra một lúc.
Ngoài hành lang là cây mai mà mẹ ta tự tay chồng, cành vói vào trong hành lang, hoa mai mơ hồ lay động. Cành mai kia lồng vào nhau làm nổi bật phía sau hắn, ánh sáng chiếu vào khuôn mặt rất đẹp. Mgoài hành lang lại bắt đầu thổi tuyết, hoa tuyết nhỏ vụn rơi trên bả vai và tóc hắn.
Ta không biết nên trả lời như thế nào, vì thế chỉ trầm mặc mà chống đỡ.
“Ngày ấy ở Lâm Sương, ta tìm được nàng trong tửu quán. Nàng uống say không còn biết gì, nàng nói ta không thương nàng.” Hắn nghiêng nghiêng đầu, nhìn ta, lộ ra một nụ cười phiền muộn, “Nàng nói cũng đúng, khi đó mục đích của ta quả thật không đơn thuần. Động cơ không đơn thuần là thật, nhưng tình cảm lại là thật, chỉ là nàng quá cảnh giác, không chịu tin.”
“Chuyện khi nào, hay là huynh nhắc lại cho ta đi, ta… Ta không nhớ rõ.” Ta kích động lắc đầu, gió lạnh cuộn bông tuyết vào cổ áo, tay áo thấp của ta. Ta lạnh đến rụt cổ.
Giang Hành Tri cởi áo choàng, khoác lên va tai, “Lúc thượng triều nhìn nàng ăn mặc phong phanh, vốn định bảo Triệu Khả đưa qua cho nàng, nhưng nàng lại tự mình đến đây.”
Gió lạnh bị ngăn khỏi người mình, ta ấm lên vài phần, nhẹ giọng nói, “Cám ơn.”
“A Ngọc, hai năm, ta lại hỏi nàng. Hai năm qua, nàng đối với ta thật sự không có một chút tình yêu nam nữ sao?” Hắn vừa thắt dây áo trên cổ cho ta, cau mày hỏi.
Ta cúi đầu nở nụ cười.
“Nàng lại cười cái gì?”
“Nếu ta đối với công tử không có ham muốn trong lòng, thì vì sao hai năm trước lại đánh huynh một gậy rồi đoạt vào phủ?” Ta ai thán một tiếng, nói, “Triệu Như Ngọc muốn Giang Hành Tri, việc này hai năm trước toàn bộ thành Trường An đều biết rõ, vì sao chỉ mình huynh không hay biết gì.”
Nhận thấy ngón tay hắn dừng lại chỗ dấu ấn mà Hoa Nam Bình lưu lại, ta sợ hắn lại để tâm vào chuyện vụn vặt, liền nhanh chóng dời lực chú ý của hắn, “Nếu không, ngày nào đó huynh đi trên đường, ta lại đoạt huynh lần nữa?”
“Hồ đồ.” Hắn quát bảo ta ngưng lại, ngón tay dời đi sửa lại cổ áo cho ta.
Ta theo dõi bên mặt nghiêm túc của hắn, phượng mắt phượng nhếch lên lông mi cong vút, trên mặt vẫn là nụ cười dịu dàng. Lòng ta tiếp tục rung động, ghé sát đầu bên lỗ tai hắn, nhẹ nhàng nói: “Công tử, ta thích huynh.”
Bàn tay đang phủi tuyết trên áo ta của Giang Hành Tri hơi run lên, lập tức ôm ta vào lòng, lực đạo vẫn lớn làm cho ta gần như thở không nổi.
Ta nằm trên vai hắn, nghe hắn thấp giọng ôn hòa gọi tên ta. Nhìn hoa mai bay ngoài hành lang, ta thất thần, lại mơ hồ thấy được khuôn mặt không rõ của thiểu niên bị ta đè lăn lộn ở trong tuyết ngày bé, hung hăng uy hiếp hắn: “Nói mau, nói ngươi thích ta.”
Hình như nhớ ra năm đó tuyêt bay mù trời, mai hương bị cắt.
? ? ?
Ta dắt ngựa cùng Triệu Thanh Y ra khỏi cửa, Triệu Thanh Y không biết đã chôn nữ nhi hồng ở trong cái hố nào đó mà ta không biết, nay thần thái nhìn ta đều là vênh váo tự đắc.
Giang Hành Tri đối với lựa chọn ở tại quân doanh của ta tỏ vẻ rất là khó hiểu, nhưng cũng không can thiệp quá nhiều. Hắn dặn dò ta chăm sóc thân thể của mình, uy hiếp rằng lúc đi ngang qua sẽ vào nhìn ta, ra lệnh cưỡng chế ta không được cùng một đám vây cánh của quan lớn đánh nhau, so đấu.
Sau khi ta nghe xong liền không cho là đúng, quân doanh cấm quân với Ngự Sử đài, một cái ở thành Đông Trường An một cái ở thành Tây Trường An, hắn muốn đi ngang qua thế nào cũng phải di chuyển hơn nửa cái thành Trường An.
Ta vừa dắt ngựa đi được vài bước, còn chưa ra cửa phủ, Triệu Khả liền vội vã chạy tới, thở hồng hộc đem một phong thơ nhét vào tay ta, nói: “Tiểu thư, người quên này.”
Ta lúc thế này mới nhớ ra cha ta từng nhắc về lá thư này của Trần Lưu Danh, thư có dấu đã mở, phỏng chừng là cha ta xem qua. Ta rút giấy viết thư ra, bên trong là bố phòng đồ, là ta trước khi đã dặn Trần Lưu Danh làm, xem ra hắn đã hoàn thành.
Ta đưa tay xoa phong thư, nói, “Thư này ngoài cha ta, còn có ai xem qua chưa?”
Triệu Khả kinh ngạc nhìn ta, “Việc này làm sao mà biết, phải biết rằng thư phòng luôn không cho người ngoài tiến vào. Ngoài lão gia, … Chỉ có thể là công tử.”
Ta cúi mi nghĩ nghĩ, nói: “Viết phong thư nhắn Trần Lưu Danh, sửa lại bố trí ban đầu của ta, bố phòng một lần nữa.”
Triệu Khả hơi không đồng ý, nhưng vẫn đáp ứng. Sau đó muốn nói lại thôi nhìn ta, dường như muốn nói gì đó.
Ta ra hiệu bảo cô nàng cứ nói đừng ngại.
“Tiểu thư, người như vậy quả thực làm cho người ta lạnh thấu tim, công tử là phu quân của người, người thậm chí hoài nghi công tử sẽ tiết lộ bố phòng quân sự quý giá của người sao?” Triệu Khả rầu rĩ nói.
Cô nàng từ nhỏ vẫn bị Trần lão quân sư nuôi như con gái, quen ăn nói thẳng thắng, không giấu được trong lòng.
Ta chỉ có thể cười nói: “Ngươi đây là trách ta đa nghi, việc này nghe qua quả thật khiến người ta thất vọng đau khổ vài phần. Nhưng không phải ta hoài nghi công tử, đây là quy củ của Triệu gia.”
Triệu Khả chỉ thở dài, Triệu Thanh Y trái lại hùa theo ta hai câu, “Ta năm đó đi theo lão gia, lão gia cũng như vậy.”
Triệu Khả vẫn mang vẻ mặt không tình nguyện, bĩu miệng lầm bầm rất là bất mãn.
Ta bất đắc dĩ, “Quy củ trong quân đội không thể phá, ngươi nói với Trần Lưu Danh, ý thì vẫn vậy, nhưng ít nhất phải có cải biến nhỏ.”
Triệu Khả lúc thế này mới mặt mày hớn hở đáp ứng, xoay người đi về.
Ta dắt ngựa rời Quân phủ, Triệu Thanh Y rối rắm cau mày quay đầu, nói với ta: “Tôi cuối cùng vẫn cảm thấy hình như có chuyện sắp xảy ra.”
Ta cũng không quay đầu lại, xoay người lên ngựa, nhàn nhàn nói tiếp: “Ta nhớ rõ lần trước lúc ngươi nói lời này, ta liền mất tích nửa năm không tin tức, Triệu miệng quạ.”
Triệu Thanh Y cuống quít đuổi theo ta, “Aizz, tiểu thư, cô đừng mỉa tôi, tôi nghiêm túc mà.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.