Chương 7
Nguyên Viện
06/08/2015
Trông mạo, giúp người
Phong phong vũ vũ rối giăng nhiễu loạn
Tổng vì đa tình nhiều yêu nhiều phiền muộn
Ai nói trước gặp mặt đã liền thương tâm thác cùng?
.
.
Thương Nguyệt Ngạo Vũ cưỡi tuấn mã, rất nhanh đã đuổi tới Hồ quốc. Song vừa tiến đến cửa thành lại thấy rất nhiều hộ vệ ở trong thành như đang tiến hành tìm kiếm, toát ra không khí vô cùng khẩn trương.
Không hiểu sao một tia bất an chảy qua trong lòng, hắn ghìm chặt dây cương, hỏi một gã hộ vệ ở gần nhất.
“Phát sinh chuyện gì?”
Cho dù mặc một thân nho sam sắc xanh đen, giờ phút này ở hắn vẫn tản mát ra một loại khí thế uy nghiêm bức người.
Hộ vệ bị hỏi nhận ra hắn liền nhanh chóng đáp lời: “Thương Nguyệt tướng quân, công chúa bị mất tích, chúng thần đang tìm kiếm xung quanh.”
“Man nhi mất tích?!” Thương Nguyệt Ngạo Vũ kinh hãi, khuôn mặt anh tuấn hoàn toàn mất sự trấn định thường ngày, sốt ruột truy hỏi: “Không thấy nàng từ lúc nào?”
“Từ hôm kia cung nữ đã tìm không ra bóng dáng công chúa, tưởng người đến Thương Nguyệt quốc tìm ngài, nhưng là vì vẫn lo lắng cho nên ra chuồng ngựa nhìn xem, lại phát hiện con ngựa công chúa yêu thích nhất vẫn ở đó mà áo choàng cùng túi đồ lại rơi ngay trước cửa chuồng ngựa.”
Nghe hộ vệ trả lời xong, Thương Nguyệt Ngạo Vũ nhăn chặt đôi mày, trong lòng tuy rằng vạn phần sốt ruột song vẫn bắt buộc chính mình giữ bình tĩnh, hỏi chi tiết rõ ràng.
“Có manh mối nào về kẻ mang công chúa đi không?”
“Chúng thần nghi là vương gia Hạ Nhĩ Ba, bởi vì mấy ngày nay vương gia đều đi theo bên người công chúa, mà sau khi công chúa mất tích thì vương gia cũng mất bóng tăm hơi.” Hộ vệ nhanh chóng trả lời.
Hạ Nhĩ Ba?
Thương Nguyệt Ngạo Vũ nhớ tới tiểu tử vẫn lẽo đẽo đi theo phía sau Hồ Tiểu Man. Hắn biết tiểu tử kia thực thích Man nhi từ nhỏ, hơn nữa đối với hắn có địch ý rất lớn, cho tới bây giờ vẫn chưa khi nào tỏ thái độ hòa nhã với hắn, mà hắn đối với tiểu tử vô lễ kia cũng không có hảo cảm gì cho cam.
Tiểu tử kia rất kiêu ngạo, tình cảm đối với Man nhi lại gần như là cố chấp đến điên cuồng, nếu như Man nhi không ngừng cự tuyệt hắn, hoặc là nói gì kích thích hắn……..
Khó mà bảo đảm hắn sẽ không gây ra chuyện điên cuồng gì với Man nhi!
Nghĩ đến đây, sắc mặt Thương Nguyệt Ngạo Vũ trầm xuống ngưng trọng.
“Trong thành đều đã tìm qua?” Hắn lạnh giọng hỏi, trong đầu nhanh chóng tự chất vấn, phân tích liệu Hạ Nhĩ Ba có thể sẽ đem Hồ Tiểu Man đi đâu.
“Hồi bẩm tướng quân, trong thành đều đã tìm khắp, cũng đã hỏi qua người thủ thành, nhưng là không hề thấy bất kì kẻ nào khả nghi.” Hộ vệ bị khí thế trầm lãnh của Thương Nguyệt Ngạo Vũ dọa phát run, nhanh nhanh đáp lại, không dám chần chừ.
Nếu như không ra khỏi thành, mà Hạ Nhĩ Ba cũng không có chuyện trốn ngay trong thành, vậy nơi duy nhất có khả năng chính là………
Thương Nguyệt Ngạo Vũ ngẩng đầu, nhìn về phía núi rừng xa xa. Ngọn núi lớn kia cùng rừng rậm là chỗ trốn tốt nhất.
“Mang một nhóm người ngựa theo ta vào rừng tìm kiếm.” Hắn trầm giọng ra lệnh.
Lời nói vừa dứt thì phía chân trời xa xa vọng lại vài tiếng sấm rền vang.
Đáng chết! Sắp có mưa, mà hơn nữa trời cũng bắt đầu đen đặc. Nếu để đến lúc mưa rồi, cộng thêm đường núi trơn ướt đen kit, tìm người không khác gì mò kim đáy bể.!
Giờ khắc này, Thương Nguyệt Ngạo Vũ vô cùng hối hận.
Nếu như hắn nghĩ thông suốt sớm một chút, nếu như hắn không trốn tránh bỏ chạy, Man nhi chắc chắn sẽ không bị bắt đi. Giả như nàng có việc gì ngoài ý muốn………
Trong lòng căng thẳng, Thương Nguyệt Ngạo Vũ không dám có một chút chần chừ.
Hắn dùng lực đá một chút vào bụng ngựa, tuấn mã bị thúc hướng núi rừng chạy đi.
Chỉ mong hết thảy đều còn kịp, Man nhi, trăm ngàn lần đừng gặp chuyện không may.
Tên Hạ Nhĩ Ba chết tiệt kia tốt nhất không nên động tới một cọng lông tơ của nàng, nếu không hắn nhất định sẽ không bỏ qua!
Man nhi, chờ ta……..
.
.
.
Tiếng sấm ầm vang trời đất làm cho Hồ Tiểu Man chậm rãi tỉnh lại.
Nhưng mà nàng hoàn toàn vẫn chưa thể động đậy.
Cho dù không có dây thừng buộc trói, tứ chi của nàng vẫn bị mê dược khống chế không còn khí lực, lại càng đừng nói đến chạy trốn.
Cả người vô lực nằm trên mặt đất, nàng xem xét khung cảnh bốn phía xung quanh, phát hiện chính mình đang nằm trong sơn động. Từ bên ngoài mơ hồ truyền tới thanh âm của giông tố, làm cho không khí mang theo ẩm ướt băng lạnh, cũng làm cho thần trí nàng dần dần thanh tỉnh hơn.
Nàng đoán nơi này hẳn là trên ngọn núi cạnh hoàng cung Hồ quốc, giờ phút này ngoài kia đang ào ào trút mưa, cho dù nàng có đủ khí lực bỏ trốn đi chăng nữa, chỉ sợ cũng nhìn không ra đường để chạy, mà cùng lúc, người muốn tìm nàng cũng sẽ gặp trở ngại thế.
Chẳng lẽ nàng chỉ có thể ngồi chờ chết?
Không! Ngồi chờ chết không phải tác phong của Hồ Tiểu Man nàng!
Nàng hạ ánh mắt nhìn về phía chiếc nhẫn trên tay, bên trong cất giấu độc châm để phòng thân cho những lúc thế này, chỉ cần bắn trúng được Hạ Nhĩ Ba là nàng có cơ hội bỏ trốn.
Chẳng qua, nàng hiện tại ngay cả chút sức lực để động một ngón tay cũng không có, nên làm cái gì bây giờ…………
Trong lúc suy tư, Hồ Tiểu Man nghe thấy tiếng bước chân đi về hướng cửa động, đôi mắt màu trà nhanh chóng giương lên.
“Ngươi đã tỉnh, nhất định là đói bụng rồi đúng không?” Hạ Nhĩ Ba tay cầm một con thỏ hoang đi vào sơn động, thấy nàng đã tỉnh lại thì đau lòng hỏi.
“Hạ Nhĩ Ba, ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?” Hồ Tiểu Man tức giận trừng mắt hắn.
Tên đáng giận! Nàng thật sự là mắt mù rồi mới có thể đồng tình với hắn! Nếu không phải nhất thời bị mất cảnh giác thì nàng cũng sẽ không bị hắn bắt đi như vậy.
“Ta muốn ngươi chỉ nhìn ta! Chỉ có làm như vậy thì ngươi mới nhìn thẳng vào sự tồn tại của ta.” Hạ Nhĩ Ba buông con thỏ hoang, bước đến gần nàng, bàn tay vươn lên mê muội vỗ về khuôn mặt nàng nhỏ nhắn.
“Tránh ra! Đừng chạm vào ta!” Hồ Tiểu Man chán ghét trừng mắt hắn, đụng chạm của hắn làm cho nàng cảm thấy ghê tởm.
“Tiểu Man, đừng cố chấp nữa, hãy nhận tình ý của ta đi!” Ỷ vào nàng không thể nhúc nhích, Hạ Nhĩ Ba không hề kiêng nể vuốt ve đôi môi nàng, mê muội trước xúc cảm nhuyễn nộn kia.
“Đừng mơ tưởng!” Cố gắng lắc mái đầu, Hồ Tiểu Man lớn tiếng trách mắng: “Hạ Nhĩ Ba. Ngươi bắt ta là rốt cuộc muốn làm cái gì?!”
Thấy nàng tuy rằng cả người hư nhuyễn vì dược hiệu khống chế, lại vẫn như cũ liều mạng né tránh hắn đụng chạm, hành động này phi thường chọc giận Hạ Nhĩ Ba.
“Ta muốn mang ngươi đi, muốn ngươi chỉ thuộc về một mình ta.”
“Không có chuyện ta thuộc về ngươi!” Hồ Tiểu Man không chút nghĩ ngợi đáp. “Hạ Nhĩ Ba, ngươi tỉnh ngộ một chút đi, chỉ cần thả ta ra, ta sẽ coi như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh hết.”
“Ta sẽ không buông tha ngươi, càng sẽ không để ngươi cùng Thương Nguyệt Ngạo Vũ chung một chỗ.” Hạ Nhĩ Ba bắt lấy hai vai nàng dùng sức lay lắc. “Tiểu Man, cùng một chỗ với ta, ta sẽ yêu ngươi, thương ngươi, đối với ngươi so với Thương Nguyệt Ngạo Vũ tốt hơn trăm lần, ngàn lần, van cầu ngươi đáp ứng ta được không?”
“Không có khả năng!” Hồ Tiểu Man bị hắn lắc đến hoa mặt chóng mày, nhưng vẫn không chút nào bị khuất phục, vẫn đang quật ngạo nhìn lại hắn. “Ta đã nói rồi, ta không thích ngươi, đời này cũng sẽ không có khả năng cùng với ngươi ở chung một chỗ.”
“Vì sao?!! Thương Nguyệt Ngạo Vũ rốt cuộc có cái gì tốt mà làm cho ngươi cố chấp đến như vậy?!” Hắn không cam tâm, hắn làm sao lại có thể kém tên nam nhân kia?!
“Vậy thì ta lại có gì tốt mà ngươi đối với ta cũng cố chấp như vậy?” Hồ Tiểu Man lạnh lùng hỏi lại, ánh mắt nhìn lại hắn không hề mang theo một tia cảm tình.
Nàng bỗng phát giác, ngón tay mình dường như có chút động đậy lại được, dược hiệu có vẻ đang dần biến mất.
Phát hiện này làm cho nàng vừa mừng vừa sợ, song biểu tình cùng ánh mắt màu trà vẫn không mang một tia dao động, để tránh khiến cho Hạ Nhĩ Ba cảnh giác.
“Ta……” Nàng hỏi lại làm cho Hạ Nhĩ Ba không thể trả lời.
Nhìn thấy hắn vừa mờ mịt lại đau khổ, Hồ Tiểu Man không khỏi mềm lòng thở dài. “Hạ Nhĩ Ba, tình yêu vốn không có đạo lý, ngươi hiểu không?”
“Không! Ta không buông tay!” Hạ Nhĩ Ba liên tiếp lắc đầu, vẻ mặt điên cuồng nhìn nàng.
Hắn đã yêu nàng từ lâu, rất lâu, hắn sẽ không đem nàng tặng cho bất kì kẻ nào khác!
“Ngươi là của ta! Là của ta!” Hắn gào thét tê dại, động thủ xé rách quần áo của nàng, bàn tay cách lớp áo yếm cầm lấy bầu ngực no đủ.
“Không cần! Dừng tay!” Hồ Tiểu Man hoảng sợ kêu, vừa vặn đúng lúc dược hiệu tan hết, nàng nhanh chóng đẩy hắn ra, vội vã bò dậy muốn chạy trốn.
Nhưng là mới vừa đứng dậy được thì mắt cá chân nàng đã bị hắn bắt lấy, dùng sức kéo đem cả người nàng đặt dưới thân.
“Không! Hạ Nhĩ Ba! Ngươi tránh ra —“ Hồ Tiểu Man dùng sức đạp đấm hắn, lại ngăn cản không được hắn xâm phạm, trong nháy mắt, quần áo trên người đã bị lột đến một nửa, ngực nhũ tuyết trắng bị hắn vuốt ve.
“Ngươi sẽ khuất phục, ngươi là người của ta, là của ta……” Hạ Nhĩ Ba cuồng loạn nói, xong dùng sức bắt trói hai tay nàng, thổi một luồng khói vào nàng.
“Ngô……” Hồ Tiểu Man trong lòng rùng mình, định bế khí nhưng là không kịp, đem toàn bộ mùi hương nồng đậm hít vào phổi.
Là mất hồn hương!
“Hạ Nhĩ Ba! Ngươi đồ tiểu nhân…..” Nàng rống giận, song không có cách nào khống chế nhiệt khí từ thân dưới truyền đến, hiệu dược phát tán cực nhanh, mới một chút mà làn da tuyết trắng đã ửng hồng.
“Ngoan, ta sẽ hảo hảo thương ngươi.” Hạ Nhĩ Ba đưa thân lưỡi liếm hai gò má nàng, bàn tay bao lấy một bên tuyết nhũ dùng sức xoa bóp.
“Ân…..” Nàng rõ ràng nghĩ kháng cự, nhưng là thân thể không tự chủ nổi lên phản ứng, ánh mắt màu trà dần giăng đầy sương mù. “Không cần…….”
Không, nàng không thể để cho hắn thực hiện được, tuyệt đối không thể khuất phục…….
Hồ Tiểu Man dùng sức cắn mạnh vào môi dưới chính mình, đau đớn làm cho nàng lấy lại chút lý trí, cố gắng bảo trì thanh tỉnh chống lại mị dược.
Thừa dịp Hạ Nhĩ Ba cúi đầu hàm trụ nhũ tiêm của nàng, Hồ Tiểu Man nâng chân hướng tới bộ phận trọng yếu của hắn đá thật mạnh, lại ấn vào cơ quan dưới nhẫn, châm độc ngay lập tức bắn ra, đâm trúng vào con mắt trái của hắn.
“A —“ Hạ Nhĩ Ba ôm lấy mắt trái, khóc thét thống khổ, lăn lộn trên mặt đất.
Hồ Tiểu Man thở gấp hồng hộc, cầm lấy quần áo hỗn độn trên mặt đất, miễn cưỡng đứng lên chạy ra bên ngoài.
“Đừng nghĩ có thể trốn, ngươi trốn không thoát…….” Từ phía sau truyền đến thanh âm thê lương của Hạ Nhĩ Ba, còn có tiếng bước chân truy đuổi.
Không! Nàng tuyệt đối không thể để bị bắt.
Cố hết sức chống lại mị dược trong cơ thể, Hồ Tiểu Man ra hết tốc lực chạy về phía trước.
“Man nhi —–”
Trong giông tố bão bùng, Thương Nguyệt Ngạo Vũ bỏ lại tuấn mã, chạy bộ trong núi rừng kiếm tìm.
Mưa to giàn giụa, xối xả xuống, hơn nữa sắc trời ngày càng tối, trong rừng núi là một mảnh đen đặc làm cho hắn nhìn không rõ được cảnh vật xung quanh.
“Đáng chết!” Hắn nhịn không được thấp rủa.
Tìm kiếm đã muốn đến hai canh giờ (4 tiếng đồng hồ lận đó) mà người vẫn lại tìm không thấy, chẳng lẽ nào bọn họ không ở trong núi?
Không có khả năng. Ngoại trừ khu rừng núi này thì không có chỗ cho Hạ Nhĩ Ba trốn.
Tên kia nhất định nghĩ trốn trong núi này một thời gian, đợi đến khi đề phòng lơi lỏng liền sẽ mang Man nhi rời đi Hồ quốc.
Vấn đề là, hắn đã mang Man nhi tránh ở chỗ nào mới được?
Mưa trút càng ngày càng lớn, đường núi lầy lội ngày càng khó đi, cản trở tốc độ Thương Nguyệt Ngạo Vũ tìm người. Nếu như không tìm được Man nhi, không biết Hạ Nhĩ Ba sẽ làm ra chuyện gì với nàng……
“Đáng chết! Man nhi, nàng trăm ngàn lần không thể xảy ra chuyện.” Thương Nguyệt Ngạo Vũ vừa hoảng vừa vội, lại phải bắt buộc chính mình thật tỉnh táo suy tính, chú ý mọi manh mối có thể có được.
Loại cảm giác thúc thủ vô sách (bó tay không có cách nào) này thực khiến người ta chán ghét cùng cực.
Hạ Nhĩ Ba chết tiệt! Đến lúc hắn tìm được rồi, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua tên hỗn đản này! Nếu Man nhi bị thương một sợi lông tơ nào, hắn tuyệt sẽ khiến Hạ Nhĩ Ba đền trả gấp bội!
Thương Nguyệt Ngạo Vũ oán hận thề trong lòng, bước chân tìm kiếm vẫn không hề ngơi nghỉ, bằng tốc độ nhanh nhất trên đường núi lầy lội đi tới.
Đột nhiên, một vật gì đó lóe sáng thu hút tầm mắt hắn.
Hắn nhanh chóng nhặt lên nhìn.
“Là hoa tai của Man nhi!” Hắn hưng phấn hô lên, vội vàng quan sát lại xung quanh cẩn thận.
Gần đó phất hiện dấu chân rất nhẹ lại loạn, nhìn ra được đó là dấu chân của nữ nhân.
Nhất định là Man nhi! Nàng trốn tới đây sao?
Thương Nguyệt Ngạo Vũ nhanh chóng đứng dậy, thi triển khinh công theo hướng dấu chân mà đi.
Hắn không ngừng cầu nguyện trong lòng—
Chỉ mong nàng không có chuyện gì, Chỉ mong nàng không có chuyện gì…
.
.
.
“Hộc, hộc……”
Thở dốc càng lúc càng nặng nề.
Mị dược trong cơ thể làm cho đôi mắt ngày càng mờ sương, cũng làm cho cả người nàng hư nhuyễn, nếu không dựa vào ý chí chống đỡ chỉ sợ nàng đã sớm ngã xuống.
Hồ cừu trên người sớm hỗn độn không chịu nổi, mưa to lại không ngừng trút xuống, làm cho nàng lâm vào chật vật, thân thể tuyết trắng lầy lội bùn đất, thậm chí còn có tơ máu chảy ra, truyền đến từng trận đau đớn…
Đau đơn, đúng là thứ nàng cần nhất lúc này. Chỉ có thân thể đau đớn mới làm cho nàng bảo trì thanh tỉnh.
Không biết đã chạy bao lâu, khí lực toàn thân đã mau biến mất, cơ thể bị dược hiệu khống chế làm cho nàng cảm thấy thật khó chịu.
“Vũ ca ca……” Thống khổ cắn môi, nàng rốt cuộc ngã xuống bất động.
Hai chân Hồ Tiểu Man mềm nhũn, ngồi ở trên bùn đất trơn ướt, khó chịu ôm lấy chính mình. Nhiệt hỏa dưới thân truyền lên thật nóng, tra tấn nàng.
“Vũ ca ca…… Cứu ta……” Vô lực ngồi phịch ở trên đất bùn, trông nàng bẩn thỉu như một kẻ ăn xin, tuyệt không giống nàng công chúa cao ngạo bình thường.
Tiếng mưa rơi, dấu đi tiếng gọi tên nam nhân của nàng, trong khắp trời đất to như vậy, chỉ còn lại một người nàng có thể tin tưởng.
Nàng sợ Hạ Nhĩ Ba sẽ tìm được mình…
Không được, nàng muốn đứng lên, nàng muốn cố gắng trốn, nhưng là……
“Nóng quá……” Hồ Tiểu Man thấp giọng khóc, thống khổ khinh ngâm, thần trí dần dần mê hồ, nàng biết chính mình sắp mau bị mị dược khống chế.
“Cứu ta…… Vũ ca ca……” Nàng bất lực khóc nức nở cầu cứu, hy vọng nam nhân vẫn luôn bảo hộ nàng sẽ ở giờ phút này xuất hiện.
Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần nàng có nguy hiểm, hắn đều xuất hiện.
Nàng nhớ rõ, trước đây có một lần nàng ham chơi chạy loạn, ở trong rừng rậm lạc đường, bị bầy sói vây quanh, nàng sợ tới mức liều mạng khóc kêu tên của hắn.
Mà hắn, quả thực đã xuất hiện, dũng mãnh phi thường cứu nàng, còn đem nàng ôm vào trong ngực dỗ dành sủng ái, nói với nàng không có việc gì, đã có hắn ở đây.
Chỉ cần có hắn ở bên cạnh, nàng sẽ an tâm.
Nghĩ đến Thương Nguyệt Ngạo Vũ, cánh môi của nàng nhịn không được giơ lên nụ cười.
“Vũ ca ca……” Man nhi ở chỗ này, mau tới cứu Man nhi……
“Tìm được ngươi.”
Thanh âm âm trầm từ phía trước truyền đến làm cho nàng sợ hãi rùng mình.
Hồ Tiểu Man kinh hoảng nâng lên ánh mắt, nhìn thấy Hạ Nhĩ Ba trên mặt đầy là máu tiến về phía nàng, vẻ mặt điên cuồng lại lạnh lẽo, làm cho nàng sợ hãi không thôi.
“Không cần……” Nàng cố gắng dần lui về phía sau, không ngừng lắc đầu phản kháng.
“Đừng sợ, ta sẽ không làm thương tổn ngươi, ta chỉ nghĩ yêu ngươi thật tốt.” Hạ Nhĩ Ba thâm tình cười với nàng, song khuôn mặt dính đầy máu tươi, thoạt nhìn chỉ khiến cho nàng cảm thấy dữ tợn đáng sợ.
“Không cần! Tránh ra!” Hồ Tiểu Man sợ hãi nhìn hắn. “Vũ ca ca, cứu ta! Mau tới cứu ta……”
“Câm mồm! Không cho phép ngươi gọi tên hắn!” Nghe thấy nàng luôn mồm kêu gọi Thương Nguyệt Ngạo Vũ, Hạ Nhĩ Ba ghen ghét đến sắp điên rồi. “Ngươi là người của ta!”
Hắn bắt nàng, muốn hôn trụ khuôn miệng nhỏ nhắn kia, không cho nàng kêu ra cái tên đáng ghét.
“Không……” Hồ Tiểu Man liều mạng né tránh, giơ tay hướng đến miệng vết thương trên mắt trái hắn đánh vào.
“A!”
Đau đớn làm cho hắn khóc thét, phản kháng của nàng càng kích khởi lửa giận cuồng dại, bàn tay to vung lên, hung hắng đánh nàng một cái tát.
Hồ Tiểu Man té ngã xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn nhanh chóng sưng hồng lên, nơi khóe miệng cũng chảy ra tơ máu.
“Đừng phản kháng ta, ta sẽ hảo hảo thương ngươi……” Hạ Nhĩ Ba điên cuồng đè lên trên người nàng, nhu làm vuốt miết thân thể trắng nõn.
Hồ Tiểu Man muốn phản kháng lại, nhưng là mị dược làm nàng mê man, đụng chạm của hắn khiến nàng cảm thấy thư sướng, không tự chủ được mềm nhũn trong tay Hạ Nhĩ Ba.
“Ô, không cần……” Nàng tuyệt vọng khóc, biết chính mình đã không thể kháng cự lại mị dược.
Ai tới cứu nàng……
Phong phong vũ vũ rối giăng nhiễu loạn
Tổng vì đa tình nhiều yêu nhiều phiền muộn
Ai nói trước gặp mặt đã liền thương tâm thác cùng?
.
.
Thương Nguyệt Ngạo Vũ cưỡi tuấn mã, rất nhanh đã đuổi tới Hồ quốc. Song vừa tiến đến cửa thành lại thấy rất nhiều hộ vệ ở trong thành như đang tiến hành tìm kiếm, toát ra không khí vô cùng khẩn trương.
Không hiểu sao một tia bất an chảy qua trong lòng, hắn ghìm chặt dây cương, hỏi một gã hộ vệ ở gần nhất.
“Phát sinh chuyện gì?”
Cho dù mặc một thân nho sam sắc xanh đen, giờ phút này ở hắn vẫn tản mát ra một loại khí thế uy nghiêm bức người.
Hộ vệ bị hỏi nhận ra hắn liền nhanh chóng đáp lời: “Thương Nguyệt tướng quân, công chúa bị mất tích, chúng thần đang tìm kiếm xung quanh.”
“Man nhi mất tích?!” Thương Nguyệt Ngạo Vũ kinh hãi, khuôn mặt anh tuấn hoàn toàn mất sự trấn định thường ngày, sốt ruột truy hỏi: “Không thấy nàng từ lúc nào?”
“Từ hôm kia cung nữ đã tìm không ra bóng dáng công chúa, tưởng người đến Thương Nguyệt quốc tìm ngài, nhưng là vì vẫn lo lắng cho nên ra chuồng ngựa nhìn xem, lại phát hiện con ngựa công chúa yêu thích nhất vẫn ở đó mà áo choàng cùng túi đồ lại rơi ngay trước cửa chuồng ngựa.”
Nghe hộ vệ trả lời xong, Thương Nguyệt Ngạo Vũ nhăn chặt đôi mày, trong lòng tuy rằng vạn phần sốt ruột song vẫn bắt buộc chính mình giữ bình tĩnh, hỏi chi tiết rõ ràng.
“Có manh mối nào về kẻ mang công chúa đi không?”
“Chúng thần nghi là vương gia Hạ Nhĩ Ba, bởi vì mấy ngày nay vương gia đều đi theo bên người công chúa, mà sau khi công chúa mất tích thì vương gia cũng mất bóng tăm hơi.” Hộ vệ nhanh chóng trả lời.
Hạ Nhĩ Ba?
Thương Nguyệt Ngạo Vũ nhớ tới tiểu tử vẫn lẽo đẽo đi theo phía sau Hồ Tiểu Man. Hắn biết tiểu tử kia thực thích Man nhi từ nhỏ, hơn nữa đối với hắn có địch ý rất lớn, cho tới bây giờ vẫn chưa khi nào tỏ thái độ hòa nhã với hắn, mà hắn đối với tiểu tử vô lễ kia cũng không có hảo cảm gì cho cam.
Tiểu tử kia rất kiêu ngạo, tình cảm đối với Man nhi lại gần như là cố chấp đến điên cuồng, nếu như Man nhi không ngừng cự tuyệt hắn, hoặc là nói gì kích thích hắn……..
Khó mà bảo đảm hắn sẽ không gây ra chuyện điên cuồng gì với Man nhi!
Nghĩ đến đây, sắc mặt Thương Nguyệt Ngạo Vũ trầm xuống ngưng trọng.
“Trong thành đều đã tìm qua?” Hắn lạnh giọng hỏi, trong đầu nhanh chóng tự chất vấn, phân tích liệu Hạ Nhĩ Ba có thể sẽ đem Hồ Tiểu Man đi đâu.
“Hồi bẩm tướng quân, trong thành đều đã tìm khắp, cũng đã hỏi qua người thủ thành, nhưng là không hề thấy bất kì kẻ nào khả nghi.” Hộ vệ bị khí thế trầm lãnh của Thương Nguyệt Ngạo Vũ dọa phát run, nhanh nhanh đáp lại, không dám chần chừ.
Nếu như không ra khỏi thành, mà Hạ Nhĩ Ba cũng không có chuyện trốn ngay trong thành, vậy nơi duy nhất có khả năng chính là………
Thương Nguyệt Ngạo Vũ ngẩng đầu, nhìn về phía núi rừng xa xa. Ngọn núi lớn kia cùng rừng rậm là chỗ trốn tốt nhất.
“Mang một nhóm người ngựa theo ta vào rừng tìm kiếm.” Hắn trầm giọng ra lệnh.
Lời nói vừa dứt thì phía chân trời xa xa vọng lại vài tiếng sấm rền vang.
Đáng chết! Sắp có mưa, mà hơn nữa trời cũng bắt đầu đen đặc. Nếu để đến lúc mưa rồi, cộng thêm đường núi trơn ướt đen kit, tìm người không khác gì mò kim đáy bể.!
Giờ khắc này, Thương Nguyệt Ngạo Vũ vô cùng hối hận.
Nếu như hắn nghĩ thông suốt sớm một chút, nếu như hắn không trốn tránh bỏ chạy, Man nhi chắc chắn sẽ không bị bắt đi. Giả như nàng có việc gì ngoài ý muốn………
Trong lòng căng thẳng, Thương Nguyệt Ngạo Vũ không dám có một chút chần chừ.
Hắn dùng lực đá một chút vào bụng ngựa, tuấn mã bị thúc hướng núi rừng chạy đi.
Chỉ mong hết thảy đều còn kịp, Man nhi, trăm ngàn lần đừng gặp chuyện không may.
Tên Hạ Nhĩ Ba chết tiệt kia tốt nhất không nên động tới một cọng lông tơ của nàng, nếu không hắn nhất định sẽ không bỏ qua!
Man nhi, chờ ta……..
.
.
.
Tiếng sấm ầm vang trời đất làm cho Hồ Tiểu Man chậm rãi tỉnh lại.
Nhưng mà nàng hoàn toàn vẫn chưa thể động đậy.
Cho dù không có dây thừng buộc trói, tứ chi của nàng vẫn bị mê dược khống chế không còn khí lực, lại càng đừng nói đến chạy trốn.
Cả người vô lực nằm trên mặt đất, nàng xem xét khung cảnh bốn phía xung quanh, phát hiện chính mình đang nằm trong sơn động. Từ bên ngoài mơ hồ truyền tới thanh âm của giông tố, làm cho không khí mang theo ẩm ướt băng lạnh, cũng làm cho thần trí nàng dần dần thanh tỉnh hơn.
Nàng đoán nơi này hẳn là trên ngọn núi cạnh hoàng cung Hồ quốc, giờ phút này ngoài kia đang ào ào trút mưa, cho dù nàng có đủ khí lực bỏ trốn đi chăng nữa, chỉ sợ cũng nhìn không ra đường để chạy, mà cùng lúc, người muốn tìm nàng cũng sẽ gặp trở ngại thế.
Chẳng lẽ nàng chỉ có thể ngồi chờ chết?
Không! Ngồi chờ chết không phải tác phong của Hồ Tiểu Man nàng!
Nàng hạ ánh mắt nhìn về phía chiếc nhẫn trên tay, bên trong cất giấu độc châm để phòng thân cho những lúc thế này, chỉ cần bắn trúng được Hạ Nhĩ Ba là nàng có cơ hội bỏ trốn.
Chẳng qua, nàng hiện tại ngay cả chút sức lực để động một ngón tay cũng không có, nên làm cái gì bây giờ…………
Trong lúc suy tư, Hồ Tiểu Man nghe thấy tiếng bước chân đi về hướng cửa động, đôi mắt màu trà nhanh chóng giương lên.
“Ngươi đã tỉnh, nhất định là đói bụng rồi đúng không?” Hạ Nhĩ Ba tay cầm một con thỏ hoang đi vào sơn động, thấy nàng đã tỉnh lại thì đau lòng hỏi.
“Hạ Nhĩ Ba, ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?” Hồ Tiểu Man tức giận trừng mắt hắn.
Tên đáng giận! Nàng thật sự là mắt mù rồi mới có thể đồng tình với hắn! Nếu không phải nhất thời bị mất cảnh giác thì nàng cũng sẽ không bị hắn bắt đi như vậy.
“Ta muốn ngươi chỉ nhìn ta! Chỉ có làm như vậy thì ngươi mới nhìn thẳng vào sự tồn tại của ta.” Hạ Nhĩ Ba buông con thỏ hoang, bước đến gần nàng, bàn tay vươn lên mê muội vỗ về khuôn mặt nàng nhỏ nhắn.
“Tránh ra! Đừng chạm vào ta!” Hồ Tiểu Man chán ghét trừng mắt hắn, đụng chạm của hắn làm cho nàng cảm thấy ghê tởm.
“Tiểu Man, đừng cố chấp nữa, hãy nhận tình ý của ta đi!” Ỷ vào nàng không thể nhúc nhích, Hạ Nhĩ Ba không hề kiêng nể vuốt ve đôi môi nàng, mê muội trước xúc cảm nhuyễn nộn kia.
“Đừng mơ tưởng!” Cố gắng lắc mái đầu, Hồ Tiểu Man lớn tiếng trách mắng: “Hạ Nhĩ Ba. Ngươi bắt ta là rốt cuộc muốn làm cái gì?!”
Thấy nàng tuy rằng cả người hư nhuyễn vì dược hiệu khống chế, lại vẫn như cũ liều mạng né tránh hắn đụng chạm, hành động này phi thường chọc giận Hạ Nhĩ Ba.
“Ta muốn mang ngươi đi, muốn ngươi chỉ thuộc về một mình ta.”
“Không có chuyện ta thuộc về ngươi!” Hồ Tiểu Man không chút nghĩ ngợi đáp. “Hạ Nhĩ Ba, ngươi tỉnh ngộ một chút đi, chỉ cần thả ta ra, ta sẽ coi như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh hết.”
“Ta sẽ không buông tha ngươi, càng sẽ không để ngươi cùng Thương Nguyệt Ngạo Vũ chung một chỗ.” Hạ Nhĩ Ba bắt lấy hai vai nàng dùng sức lay lắc. “Tiểu Man, cùng một chỗ với ta, ta sẽ yêu ngươi, thương ngươi, đối với ngươi so với Thương Nguyệt Ngạo Vũ tốt hơn trăm lần, ngàn lần, van cầu ngươi đáp ứng ta được không?”
“Không có khả năng!” Hồ Tiểu Man bị hắn lắc đến hoa mặt chóng mày, nhưng vẫn không chút nào bị khuất phục, vẫn đang quật ngạo nhìn lại hắn. “Ta đã nói rồi, ta không thích ngươi, đời này cũng sẽ không có khả năng cùng với ngươi ở chung một chỗ.”
“Vì sao?!! Thương Nguyệt Ngạo Vũ rốt cuộc có cái gì tốt mà làm cho ngươi cố chấp đến như vậy?!” Hắn không cam tâm, hắn làm sao lại có thể kém tên nam nhân kia?!
“Vậy thì ta lại có gì tốt mà ngươi đối với ta cũng cố chấp như vậy?” Hồ Tiểu Man lạnh lùng hỏi lại, ánh mắt nhìn lại hắn không hề mang theo một tia cảm tình.
Nàng bỗng phát giác, ngón tay mình dường như có chút động đậy lại được, dược hiệu có vẻ đang dần biến mất.
Phát hiện này làm cho nàng vừa mừng vừa sợ, song biểu tình cùng ánh mắt màu trà vẫn không mang một tia dao động, để tránh khiến cho Hạ Nhĩ Ba cảnh giác.
“Ta……” Nàng hỏi lại làm cho Hạ Nhĩ Ba không thể trả lời.
Nhìn thấy hắn vừa mờ mịt lại đau khổ, Hồ Tiểu Man không khỏi mềm lòng thở dài. “Hạ Nhĩ Ba, tình yêu vốn không có đạo lý, ngươi hiểu không?”
“Không! Ta không buông tay!” Hạ Nhĩ Ba liên tiếp lắc đầu, vẻ mặt điên cuồng nhìn nàng.
Hắn đã yêu nàng từ lâu, rất lâu, hắn sẽ không đem nàng tặng cho bất kì kẻ nào khác!
“Ngươi là của ta! Là của ta!” Hắn gào thét tê dại, động thủ xé rách quần áo của nàng, bàn tay cách lớp áo yếm cầm lấy bầu ngực no đủ.
“Không cần! Dừng tay!” Hồ Tiểu Man hoảng sợ kêu, vừa vặn đúng lúc dược hiệu tan hết, nàng nhanh chóng đẩy hắn ra, vội vã bò dậy muốn chạy trốn.
Nhưng là mới vừa đứng dậy được thì mắt cá chân nàng đã bị hắn bắt lấy, dùng sức kéo đem cả người nàng đặt dưới thân.
“Không! Hạ Nhĩ Ba! Ngươi tránh ra —“ Hồ Tiểu Man dùng sức đạp đấm hắn, lại ngăn cản không được hắn xâm phạm, trong nháy mắt, quần áo trên người đã bị lột đến một nửa, ngực nhũ tuyết trắng bị hắn vuốt ve.
“Ngươi sẽ khuất phục, ngươi là người của ta, là của ta……” Hạ Nhĩ Ba cuồng loạn nói, xong dùng sức bắt trói hai tay nàng, thổi một luồng khói vào nàng.
“Ngô……” Hồ Tiểu Man trong lòng rùng mình, định bế khí nhưng là không kịp, đem toàn bộ mùi hương nồng đậm hít vào phổi.
Là mất hồn hương!
“Hạ Nhĩ Ba! Ngươi đồ tiểu nhân…..” Nàng rống giận, song không có cách nào khống chế nhiệt khí từ thân dưới truyền đến, hiệu dược phát tán cực nhanh, mới một chút mà làn da tuyết trắng đã ửng hồng.
“Ngoan, ta sẽ hảo hảo thương ngươi.” Hạ Nhĩ Ba đưa thân lưỡi liếm hai gò má nàng, bàn tay bao lấy một bên tuyết nhũ dùng sức xoa bóp.
“Ân…..” Nàng rõ ràng nghĩ kháng cự, nhưng là thân thể không tự chủ nổi lên phản ứng, ánh mắt màu trà dần giăng đầy sương mù. “Không cần…….”
Không, nàng không thể để cho hắn thực hiện được, tuyệt đối không thể khuất phục…….
Hồ Tiểu Man dùng sức cắn mạnh vào môi dưới chính mình, đau đớn làm cho nàng lấy lại chút lý trí, cố gắng bảo trì thanh tỉnh chống lại mị dược.
Thừa dịp Hạ Nhĩ Ba cúi đầu hàm trụ nhũ tiêm của nàng, Hồ Tiểu Man nâng chân hướng tới bộ phận trọng yếu của hắn đá thật mạnh, lại ấn vào cơ quan dưới nhẫn, châm độc ngay lập tức bắn ra, đâm trúng vào con mắt trái của hắn.
“A —“ Hạ Nhĩ Ba ôm lấy mắt trái, khóc thét thống khổ, lăn lộn trên mặt đất.
Hồ Tiểu Man thở gấp hồng hộc, cầm lấy quần áo hỗn độn trên mặt đất, miễn cưỡng đứng lên chạy ra bên ngoài.
“Đừng nghĩ có thể trốn, ngươi trốn không thoát…….” Từ phía sau truyền đến thanh âm thê lương của Hạ Nhĩ Ba, còn có tiếng bước chân truy đuổi.
Không! Nàng tuyệt đối không thể để bị bắt.
Cố hết sức chống lại mị dược trong cơ thể, Hồ Tiểu Man ra hết tốc lực chạy về phía trước.
“Man nhi —–”
Trong giông tố bão bùng, Thương Nguyệt Ngạo Vũ bỏ lại tuấn mã, chạy bộ trong núi rừng kiếm tìm.
Mưa to giàn giụa, xối xả xuống, hơn nữa sắc trời ngày càng tối, trong rừng núi là một mảnh đen đặc làm cho hắn nhìn không rõ được cảnh vật xung quanh.
“Đáng chết!” Hắn nhịn không được thấp rủa.
Tìm kiếm đã muốn đến hai canh giờ (4 tiếng đồng hồ lận đó) mà người vẫn lại tìm không thấy, chẳng lẽ nào bọn họ không ở trong núi?
Không có khả năng. Ngoại trừ khu rừng núi này thì không có chỗ cho Hạ Nhĩ Ba trốn.
Tên kia nhất định nghĩ trốn trong núi này một thời gian, đợi đến khi đề phòng lơi lỏng liền sẽ mang Man nhi rời đi Hồ quốc.
Vấn đề là, hắn đã mang Man nhi tránh ở chỗ nào mới được?
Mưa trút càng ngày càng lớn, đường núi lầy lội ngày càng khó đi, cản trở tốc độ Thương Nguyệt Ngạo Vũ tìm người. Nếu như không tìm được Man nhi, không biết Hạ Nhĩ Ba sẽ làm ra chuyện gì với nàng……
“Đáng chết! Man nhi, nàng trăm ngàn lần không thể xảy ra chuyện.” Thương Nguyệt Ngạo Vũ vừa hoảng vừa vội, lại phải bắt buộc chính mình thật tỉnh táo suy tính, chú ý mọi manh mối có thể có được.
Loại cảm giác thúc thủ vô sách (bó tay không có cách nào) này thực khiến người ta chán ghét cùng cực.
Hạ Nhĩ Ba chết tiệt! Đến lúc hắn tìm được rồi, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua tên hỗn đản này! Nếu Man nhi bị thương một sợi lông tơ nào, hắn tuyệt sẽ khiến Hạ Nhĩ Ba đền trả gấp bội!
Thương Nguyệt Ngạo Vũ oán hận thề trong lòng, bước chân tìm kiếm vẫn không hề ngơi nghỉ, bằng tốc độ nhanh nhất trên đường núi lầy lội đi tới.
Đột nhiên, một vật gì đó lóe sáng thu hút tầm mắt hắn.
Hắn nhanh chóng nhặt lên nhìn.
“Là hoa tai của Man nhi!” Hắn hưng phấn hô lên, vội vàng quan sát lại xung quanh cẩn thận.
Gần đó phất hiện dấu chân rất nhẹ lại loạn, nhìn ra được đó là dấu chân của nữ nhân.
Nhất định là Man nhi! Nàng trốn tới đây sao?
Thương Nguyệt Ngạo Vũ nhanh chóng đứng dậy, thi triển khinh công theo hướng dấu chân mà đi.
Hắn không ngừng cầu nguyện trong lòng—
Chỉ mong nàng không có chuyện gì, Chỉ mong nàng không có chuyện gì…
.
.
.
“Hộc, hộc……”
Thở dốc càng lúc càng nặng nề.
Mị dược trong cơ thể làm cho đôi mắt ngày càng mờ sương, cũng làm cho cả người nàng hư nhuyễn, nếu không dựa vào ý chí chống đỡ chỉ sợ nàng đã sớm ngã xuống.
Hồ cừu trên người sớm hỗn độn không chịu nổi, mưa to lại không ngừng trút xuống, làm cho nàng lâm vào chật vật, thân thể tuyết trắng lầy lội bùn đất, thậm chí còn có tơ máu chảy ra, truyền đến từng trận đau đớn…
Đau đơn, đúng là thứ nàng cần nhất lúc này. Chỉ có thân thể đau đớn mới làm cho nàng bảo trì thanh tỉnh.
Không biết đã chạy bao lâu, khí lực toàn thân đã mau biến mất, cơ thể bị dược hiệu khống chế làm cho nàng cảm thấy thật khó chịu.
“Vũ ca ca……” Thống khổ cắn môi, nàng rốt cuộc ngã xuống bất động.
Hai chân Hồ Tiểu Man mềm nhũn, ngồi ở trên bùn đất trơn ướt, khó chịu ôm lấy chính mình. Nhiệt hỏa dưới thân truyền lên thật nóng, tra tấn nàng.
“Vũ ca ca…… Cứu ta……” Vô lực ngồi phịch ở trên đất bùn, trông nàng bẩn thỉu như một kẻ ăn xin, tuyệt không giống nàng công chúa cao ngạo bình thường.
Tiếng mưa rơi, dấu đi tiếng gọi tên nam nhân của nàng, trong khắp trời đất to như vậy, chỉ còn lại một người nàng có thể tin tưởng.
Nàng sợ Hạ Nhĩ Ba sẽ tìm được mình…
Không được, nàng muốn đứng lên, nàng muốn cố gắng trốn, nhưng là……
“Nóng quá……” Hồ Tiểu Man thấp giọng khóc, thống khổ khinh ngâm, thần trí dần dần mê hồ, nàng biết chính mình sắp mau bị mị dược khống chế.
“Cứu ta…… Vũ ca ca……” Nàng bất lực khóc nức nở cầu cứu, hy vọng nam nhân vẫn luôn bảo hộ nàng sẽ ở giờ phút này xuất hiện.
Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần nàng có nguy hiểm, hắn đều xuất hiện.
Nàng nhớ rõ, trước đây có một lần nàng ham chơi chạy loạn, ở trong rừng rậm lạc đường, bị bầy sói vây quanh, nàng sợ tới mức liều mạng khóc kêu tên của hắn.
Mà hắn, quả thực đã xuất hiện, dũng mãnh phi thường cứu nàng, còn đem nàng ôm vào trong ngực dỗ dành sủng ái, nói với nàng không có việc gì, đã có hắn ở đây.
Chỉ cần có hắn ở bên cạnh, nàng sẽ an tâm.
Nghĩ đến Thương Nguyệt Ngạo Vũ, cánh môi của nàng nhịn không được giơ lên nụ cười.
“Vũ ca ca……” Man nhi ở chỗ này, mau tới cứu Man nhi……
“Tìm được ngươi.”
Thanh âm âm trầm từ phía trước truyền đến làm cho nàng sợ hãi rùng mình.
Hồ Tiểu Man kinh hoảng nâng lên ánh mắt, nhìn thấy Hạ Nhĩ Ba trên mặt đầy là máu tiến về phía nàng, vẻ mặt điên cuồng lại lạnh lẽo, làm cho nàng sợ hãi không thôi.
“Không cần……” Nàng cố gắng dần lui về phía sau, không ngừng lắc đầu phản kháng.
“Đừng sợ, ta sẽ không làm thương tổn ngươi, ta chỉ nghĩ yêu ngươi thật tốt.” Hạ Nhĩ Ba thâm tình cười với nàng, song khuôn mặt dính đầy máu tươi, thoạt nhìn chỉ khiến cho nàng cảm thấy dữ tợn đáng sợ.
“Không cần! Tránh ra!” Hồ Tiểu Man sợ hãi nhìn hắn. “Vũ ca ca, cứu ta! Mau tới cứu ta……”
“Câm mồm! Không cho phép ngươi gọi tên hắn!” Nghe thấy nàng luôn mồm kêu gọi Thương Nguyệt Ngạo Vũ, Hạ Nhĩ Ba ghen ghét đến sắp điên rồi. “Ngươi là người của ta!”
Hắn bắt nàng, muốn hôn trụ khuôn miệng nhỏ nhắn kia, không cho nàng kêu ra cái tên đáng ghét.
“Không……” Hồ Tiểu Man liều mạng né tránh, giơ tay hướng đến miệng vết thương trên mắt trái hắn đánh vào.
“A!”
Đau đớn làm cho hắn khóc thét, phản kháng của nàng càng kích khởi lửa giận cuồng dại, bàn tay to vung lên, hung hắng đánh nàng một cái tát.
Hồ Tiểu Man té ngã xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn nhanh chóng sưng hồng lên, nơi khóe miệng cũng chảy ra tơ máu.
“Đừng phản kháng ta, ta sẽ hảo hảo thương ngươi……” Hạ Nhĩ Ba điên cuồng đè lên trên người nàng, nhu làm vuốt miết thân thể trắng nõn.
Hồ Tiểu Man muốn phản kháng lại, nhưng là mị dược làm nàng mê man, đụng chạm của hắn khiến nàng cảm thấy thư sướng, không tự chủ được mềm nhũn trong tay Hạ Nhĩ Ba.
“Ô, không cần……” Nàng tuyệt vọng khóc, biết chính mình đã không thể kháng cự lại mị dược.
Ai tới cứu nàng……
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.