Chương 10: Vân Nhàn…
Nhất Thế Hoa Thường
10/04/2017
CHƯƠNG 10. VÂN NHÀN…
“Vương gia, nếu lát nữa quân địch tiến tới, ngàn vạn lần ngài đừng đi ra ngoài.”
Trong một sơn cốc trên núi Hạ Lan, Bạch Liên ngồi một bên luôn mồm căn dặn.
“Ài, biết rồi biết rồi,” Long Thiên Tài dựa người vào sườn núi: “Ta chỉ ngồi ở chỗ này nhìn thôi. Ngươi yên tâm đi. Nhỡ mà gặp chuyện không may thì còn có đầu gỗ, hắn sẽ bảo hộ ta.”
Cô tướng quân ở ngay bên cạnh, nghe vậy trầm mặc một lát rồi quay qua nhìn hắn: “Ta cũng sẽ bảo hộ ngươi chu toàn.” Vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, trên mặt viết rõ ràng mấy chữ ‘ta còn giỏi hơn cả hộ vệ của ngươi’.
“…” Bạch Liên yên lặng cúi đầu, mất mặt quá.
“…” Long Thiên Tài nhếch nhếch khóe miệng, “Ừm.”
Cô tướng quân trầm ổn gật đầu, quay lại, hoàn toàn không nhận ra có chỗ nào không ổn, như thể tất cả là chuyện đương nhiên.
“…”
“…”
Sơn cốc này không lớn, nơi có thể ẩn núp không nhiều, nên chỉ tuyển những người tinh nhuệ, còn lại thì đợi lệnh ở cách đó không xa. Long Thiên Tài nhìn đường vào sơn cốc, yếu ớt nói: “Nơi này được lắm, nếu có nhiều thời gian chuẩn bị, dựa vào nơi này chúng ta chắc chắn sẽ có một trận thắng đẹp mắt.”
Bạch Liên nhìn theo ánh mắt hắn, tự hỏi một chút: “Nếu có nhiều tảng đá thì tốt rồi.”
Long Thiên Tài tán thưởng gật đầu: “Ừ, chờ bọn họ đi vào thì dùng đá chặn lối ra, chắc chắn là sẽ có đi không có về, tiếc là thời gian gấp rút, chỉ có thể hết sức tiêu diệt binh mã. Thôi quên đi, nếu giết hết thì chả phải mất hết lạc thú rồi à?”
Bạch Liên trầm ngâm một chút, nghiêng đầu nhìn binh lính bên cạnh nói vài câu, binh sĩ lĩnh mệnh rời đi.
Cô tướng quân nghe thấy bọn hắn nói chuyện, không khỏi quay đầu nhìn tiểu vương gia. Thánh thượng vốn không để Bắc Mạc vào mắt, cho rằng Bắc Mạc không có tâm xâm phạm, nhưng đột nhiên tiểu vương gia xuất hiện, làm cho sự việc rắc rối hơn nhiều, cũng làm cho bọn họ cảm thấy vô số kinh hỉ.
Y càng lúc càng muốn hiểu được người này, lưu luyến cảm giác được ở cạnh hắn, thậm chí còn sinh ra cảm xúc muốn vĩnh viễn được ở bên hắn.
Bạch Liên quay đầu liền nhìn thấy, thầm than, thời gian ánh mắt của tướng quân đặt trên người tiểu vương gia càng ngày càng dài, hiển nhiên là đã sa vào, nhưng nhớ tới lời nói mơ của tiểu vương gia đêm đó, có lẽ vương gia đã có ý trung nhân, lại rất si tình. Con đường này tướng quân đi không dễ.
Long Thiên Tài cảm thấy tầm mắt của người nào đó, hắn mấp máy môi, đang định mở miệng thì nghe thấy tiếng vó ngựa và những tiếng động lớn từ cách đó không xa truyền lại.
Bạch Liên thấp giọng nói: “Là binh mã của ta.”
Long Thiên Tài gật đầu, tập trung tinh thần nhìn. Quân đội Thánh Hoa cuồn cuộn tiến vào sơn cốc, bọn họ đã nhận được lệnh, động tác ra vẻ hốt hoảng, chạy vội về phía trước, phía sau còn nghe thấy những tiếng hò hét mơ hồ.
Mấy người dừng nói chuyện, im lặng chờ đợi.
Đại quân Bắc Mạc đuổi tới sơn cốc, đằng đằng sát khí, nhưng lúc này Thiên Lang tộc lại kêu dừng, hai tộc còn lại thấy vậy vội kéo chặt dây cương.
Đại vương Thiên Lang tộc nghiêng đầu nhìn quân sư Vân Nhàn, đại vương hai bộ tộc khác giục ngựa lại hỏi: “Vì sao dừng lại?”
Bên cạnh ba con ngựa này còn có hai con tuấn mã, chúng nó cùng kéo một chiếc xe ngựa, trên xe đặt một cái ghế rộng, phía trên trải một lớp da lông trắng như tuyết, có thể nói là cực kỳ xa hoa. Vân Nhàn đang ngồi trên ghế, ngẩng đầu nhìn sơn cốc ở phía trước: “Các ngươi không cảm thấy lần này Thánh Hoa lui quá nhanh sao?”
Đại vương tộc Đột Chân suy nghĩ một chút, đáp: “Lần này chúng ta tiến công dũng mãnh, đương nhiên bọn chúng không chịu nổi một chiêu, bản vương cho rằng nếu hai lần trước mà chúng ta cũng đánh như vậy, không chúng núi Hạ Lan đã dẹp xong từ lâu rồi.”
“Đúng đó, tiếc là có người luôn phản đối, thật không biết rốt cuộc hắn có ý gì,” đại vương tộc Duy Đan nhìn Vân Nhàn, châm chọc nói, “Không lẽ quân sư muốn chúng ta rút quân?”
Vân Nhàn trầm mặc một chút: “Ta cảm thấy phía trước có mai phục.”
“Có mai phục? Binh lính Thánh Hoa đều xuất chiến rồi, thì binh mã mai phục ở đâu ra nữa?” Ô Nhĩ vung roi ngựa chỉ về phía trước, cao giọng: “Hôm nay có cơ hội tốt như thế, chúng ta chỉ cần đánh một lần là hạ được núi Hạ Lan, chọc thủng lỗ hổng của Thánh Hoa,” gã quay đầu, “Ngươi thấy thế nào?”
Đại vương tộc Đột Chân gật đầu nói: “Bản vương tán thành đuổi theo,” gã dừng một chút, “Nhưng đại quân không thể cắt nhỏ, nếu như phía trước có phiền toái thì còn tiếp ứng được,” gã nhìn chằm chằm đại vương tộc Thiên Lang, “Chúng ta đã ký liên minh, nếu như có chuyện gì…”
Đại vương Thiên Lang tộc trầm giọng nói: “Tất nhiên bản vương sẽ không thấy chết không cứu.”
Gã gật đầu: “Người Bắc Mạc chúng ta nhất ngôn cửu đỉnh.”
“Đúng vậy.”
Trong lòng Vân Nhàn thở dài tiếc hận.
Ô Nhĩ không để ý bọn họ nói chuyện, mà nhìn chằm chằm Vân Nhàn: “Quân sư, chúng ta đã ngồi chung thuyền, nên phải có quy củ, ngươi đã vài lần cản trở đại quân, hôm nay lại nói chuyện giật gân, nếu trận này bọn ta đánh hạ được núi Hạ Lan, ngươi cũng phải bị phạt chứ nhỉ?”
Vân Nhàn còn chưa mở miệng, đại vương tộc Thiên Lang đã cau mày nói: “Ngươi muốn thế nào?”
“Cũng không có gì, nếu thật sự đánh thắng, bản vương chỉ muốn quân sư ngươi…” Ô Nhĩ cúi xuống nhìn chằm chằm đôi mắt xinh đẹp của Vân Nhàn, liếm liếm môi: “Mặc cho bản vương tùy ý xử trí một ngày được không?”
Hai người kia mặt liền biến sắc, Vân Nhàn lại nhún nhún vai: “Được thôi, điều kiện là ngươi thắng trận này đã.”
“Tốt lắm, một lời đã định!” Ô Nhĩ giơ cao roi ngựa, cao giọng nói: “Dũng sĩ Duy Đan của bản vương xông lên đi, dũng sĩ Duy Đan không bao giờ biết sợ là gì! Hôm nay cho bọn người Thánh Hoa biết sự lợi hại của chúng ta!”
Vừa dứt lời, tướng sĩ sĩ khí tăng vọt, cao giọng cười to tiến lên phía trước, tộc Đột Chân cũng đuổi theo, cười to nói: “Dũng sĩ Đột Chân chúng ta cũng không biết sợ!”
Tiếng cười kia khiến mặt đại vương tộc Thiên Lang lúc xanh lúc trắng, ánh mắt nhìn về phía Vân Nhàn như muốn phun lửa.
Vân Nhàn là người ngoại tộc, cậu tự biết mình bị phân biệt đối xử, huống chi người Bắc Mạc luôn tranh cường háo thắng, phẫn nộ của bọn họ lúc này cậu có thể hiểu được. Kỳ thực cậu muốn đánh thắng trận này để ổn định quân tâm, không ngờ lại gặp tình huống này. Nếu cậu đoán không lầm, có lẽ viện quân của Thánh Hoa đã tới nơi, nhưng cậu cũng không muốn giải thích với hai tên kia, lúc này cậu càng trầm mặc, hai gã lại càng tràn đầy tự tin.
Cậu nhìn hai đội nhân mã phía trước, hận không thể giơ nắm tay nhỏ bé lên đấm vài cái, các người thích đi chịu chết thì cứ đi đi ~
Binh mã tộc Thiên Lang ở phía sau, đại vương nghiêng đầu nhìn Vân Nhàn, ánh mắt cực kỳ phức tạp, một lát mới nói: “A Nhàn, vì sao vừa rồi… ngươi lại đáp ứng gã?”
Vân Nhàn nhún vai: “Hắn đâu có thắng được đâu.”
“Sao lại như vậy? Có mai phục thật sao?”
“Tám chín phần mười là có.”
Tâm trạng hắn trầm xuống, đang muốn ra lệnh đại quân tăng tốc lại bị Vân Nhàn gọi: “Đại vương…”
Vân Nhàn đối diện hắn, muốn nói lại thôi: “Đại vương kỳ thực ta… Ta vẫn luôn…”
Đáy lòng hắn chấn động, hồn nhiên quên luôn mình định làm gì, chớp cũng không chớp mắt nhìn cậu. Vân Nhàn tiếp tục nói: “Ta có một chuyện luôn giấu trong lòng, vẫn luôn nghĩ sẽ nói với ngươi. Nhưng ta lại sợ nói ra ngươi sẽ… ngươi sẽ giận ta…”
Trái tim hắn đập bình bịch, cổ họng khô khốc: “Không sao đâu, ngươi nói đi, tuyệt đối ta sẽ không trách ngươi.”
Ngay cả xưng hô ‘bản vương’ hắn cũng quên mất, có thể thấy rối loạn đến mức nào, trong lòng Vân Nhàn cười hăng hắc, nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ bối rối: “Ta không dám nói, ta sợ ngươi sẽ… sẽ từ chối ta, vậy thì sau đó ta biết phải làm sao…”
Cậu còn chưa nói xong, tiền phương đã truyền đến âm thanh rối loạn, quân sĩ phía sau cả kinh nói: “Không được rồi, có mai phục thật!”
Người tộc Thiên Lang quay hết qua nhìn Vân Nhàn, bất mãn lúc trước biến mất sạch, sự kính phục không thể nào che dấu được. Vân Nhàn mặc kệ ánh mắt sau lưng, tiếp tục nhìn đại vương.
Đại vương nhìn tiền phương, lại nhìn Vân Nhàn, thật sự không muốn bỏ qua cơ hội này, trước nay ăn nói dõng dạc mà bây giờ lắp bắp: “A Nhàn, ngươi… ngươi nói đi.”
Vân Nhàn nháy mắt mấy cái: “Ta nói ra ngươi có từ chối ta không?”
“Tất nhiên là không,” đại vương luôn uy nghiêm nay lại có chút ôn nhu hiếm có trên mặt, cổ vũ nói: “Không sao đâu, nói đi.”
“Ừm, vậy ta nói,” Vân Nhàn vẻ mặt thành khẩn: “Đại vương, ta vẫn luôn thích con ngựa của ngươi, sau này có thể cho ta mượn cưỡi một ngày được không?”
“…” Đại vương há miệng lại ngậm miệng, lại há miệng lại ngậm miệng, sau một hồi mới chậm rãi phát ra âm thanh, có chút run: “Được… được, ta cho ngươi mượn, cho ngươi mượn…”
“Đa tạ đại vương.”
“Không… không cần cảm ơn…” Đại vương xua tay, hít sâu mấy hơi mới hạ lệnh: “Đi vào tiếp viện.”
Đại quân nhanh chóng đi vào sơn cốc, Vân Nhàn nhìn chăm chú mặt đại vương, không khỏi thở dài trong lòng, nhất ngôn cửu đỉnh cái gì, có ăn được không? Cậu còn ước gì hai tộc kia bị Thánh Hoa giết hết là tốt nhất.
Nhưng hiện tại, nói ra mấy lời này cũng vô dụng, cậu chỉ vào mấy người bên cạnh: “Ngươi, ngươi, còn có mấy người các ngươi, đến đây, cầm chắc lá chắn đứng trước mặt ta, đúng thế, đứng vững, lát nữa quân địch bắn tên thì che cho ta.”
Những người kia nghe lệnh liền đứng vào, theo xe ngựa tiến vào cửa sơn cốc, ở đây còn sót một ít nhân mã của hai tộc kia, đang hỗn chiến, thỉnh thoảng trên không một đống tên bay loạn tới, có cái bay đến xe ngựa, binh sĩ vội vàng đỡ.
Vân Nhàn ngửa đầu nhìn sơn cốc, đang muốn kêu dừng lại, thì đại vương tộc Thiên Lang nhìn thấy hai tộc bắt đầu từ từ chạy ra ngoài, kỵ binh liền chạy vào tiếp ứng.
Vân Nhàn nhất thời thở dài: “Vì sao lão tử phải tới cái nơi chiến loạn này cơ chứ…”
Binh lính phụ trách đỡ tên không hiểu liền quay đầu lại: “Quân sư, ngài nói cái gì cơ?”
“Không có gì,” Vân Nhàn nhìn tiền phương, “Qua sơn cốc này, là chỗ nào?”
Binh sĩ nhìn nhìn một chút: “Là thành thị.”
“Thành thị à, có phồn hoa không?”
“Chắc là có.”
“Ừm, vậy cũng được…”
Binh sĩ vẫn không hiểu gì, Vân Nhàn thì chậm rì rì nghĩ, như vậy có thể trà trộn vào đống hỗn loạn này rồi rời đi, tùy tiện tìm nơi an tĩnh mà ở, có quán rượu có kỹ viện có sòng bạc, nếu không thì đi tiểu quan quán thay đổi khẩu vị, ở mấy hôm thì đổi chỗ khác, tránh được sự chú ý của người hai quốc gia kia, coi như cũng là biện pháp tốt.
Nhưng mà với tình hình hiện tại, đại vương bản tộc đã tiến lên rồi, cậu cũng phải tiến lên theo, liền chỉ huy: “Chậm thôi chậm thôi, đi qua sơn cốc này thì phải cẩn thận, vạn nhất có mấy tảng đá lăn xuống là ta chết chắc, đó đó, chậm một chút, này, dừng lại!” Xe ngựa lập tức dừng lại tại cửa vào, cậu hít một hơi: “Ta phải chuẩn bị tâm lý trước, sau đó ta bảo tiến vào thì chúng ta có thể…”
Từ ‘tiến vào’ còn chưa nói ra, bỗng nhiên phía trước một tiếng ầm ầm vang lên, một tảng đá to tướng từ sườn núi lăn xuống, chỉ trong giây lát đã chắn ngang trước mặt.
Mấy binh sĩ kia chỉ muốn quỳ xuống trước mặt cậu: “Quân sư ngài liệu sự như thần!!!!” nếu cậu nói chậm một giây thôi, thì lúc này bọn họ đều chôn thây dưới tảng đá này rồi.
Vân Nhàn há miệng lại ngậm miệng, thì thào: “Cho nên mới nói… Rốt cuộc vì cái gì lão tử phải tới cái nơi chiến loạn này hả…”
.
.
Long Thiên Tài luôn chú ý quan sát đội ngũ phía dưới, nhưng chờ mãi vẫn không thấy bóng dáng tên quân sư đồng nghiệp của mình đâu, hơn nữa nhìn những tán cờ lớn này xem ra, ở dưới chỉ toàn nhân mã của hai bộ lạc. Sợ rằng Vân Nhàn đã biết chỗ này có mai phục, nên không thể chờ đợi nữa, nếu không sẽ có chuyện không tốt.
Hắn nhìn đại quân đã vào đến giữa cốc, quay đầu nhìn Cô tướng quân. Người sau hiểu ý hắn, ra lệnh, lập tức binh lính hiện thân từ hai bên sơn cốc, tên bắn như mưa.
Phía dưới không kịp trở tay, người ngã ngựa đổ, nhưng đại vương hai bộ lạc kia cũng không phải người thường, nhanh chóng tập kết nhân thủ bày trận, chuẩn bị đánh ra bên ngoài.
Thánh Hoa tiếp tục bắn cung, binh mã chạy trốn lúc trước cũng quay lại, cùng với viện quân đã chờ sẵn lao vào chiến đấu với địch quân.
Long Thiên Tài biết lúc này còn bắn cung thì sẽ ngộ thương nhân mã bên mình, lập tức ra lệnh: “Tất cả nhắm vào cửa sơn cốc, không cho kẻ nào ra vào, đá không chặn được đường thì dùng thi thể bọn họ mà chặn.”
Cô tướng quân và Bạch Liên còn chưa xuống dưới, nghe thấy vậy nhất tề nhìn về phía người nào đó, vẻ mặt đều cực kỳ kinh ngạc. Vị tiểu vương gia lớn lên ở thâm cung này không hề sợ hãi máu tanh bên dưới đã ngoài dự liệu của bọn họ, không ngờ lời nói ra còn kinh người hơn.
Tất nhiên Long Thiên Tài biết hai người đang nghĩ gì, lúc trước ở cạnh Lôi Nham còn cảnh tượng nào hắn chưa gặp qua, sao phải sợ mấy thứ này, nếu không phải sau đó hắn nhìn thấy thứ không nên thấy mà bị Lôi Nham truy sát, thì không chừng đã tự tay giết người từ lâu rồi.
Đúng lúc này, một binh sĩ chạy tới bên người Bạch Liên: “Quân sư, trên sườn núi chỉ tìm được một khối đá lớn có thể di động.”
Long Thiên Tài tai thính nghe được, lập tức vui vẻ: “Đẩy xuống phía dưới.”
Người nọ lĩnh mệnh rời đi, còn lại mấy người không hẹn mà cùng nhau nhìn xuống cửa sơn cốc, bỗng nhiên thấy xuất hiện một chiếc xe ngựa, Bạch Liên ngẩn ra, thốt lên không chút nghĩ ngợi: “Vân Nhàn!”
Bọn họ chưa từng nhìn thấy Vân Nhàn, nhưng giờ khắc này, có thể dùng loại tư thái này xuất hiện trong tầm mắt, chỉ có thể là cậu.
Nhìn qua thì Vân Nhàn còn khá trẻ, cậu mặc một trường bào màu trắng rộng rãi, áo choàng khoác trên vai, cũng chẳng quan tâm có chỉnh tề hay không. Những người khác thì tóc dài buộc cao, nhưng cậu lại thả ra sau, buộc bằng sợi dây có vẻ rất tùy tiện, chẳng ra cái gì cả, lại lười biếng ngồi trên ghế, từ trên xuống dưới không có vẻ gì lỗi lạc nghiêm túc.
Nhưng đây cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là khuôn mặt cậu, ngũ quan Long Thiên Tài tuy là tinh xảo, nhưng người ta cũng còn phải quan tâm tới tính tình như thế nào, mà người trước mắt thì không thế. Khuôn mặt kia như được quỷ thần điêu khắc tỉ mỉ, là một mỹ nhân tiêu chuẩn, đẹp đến mức người ta có thể bỏ qua hết tật xấu của cậu.
Long Thiên Tài há miệng lại ngậm miệng, một lúc lâu sau mới tìm lại được thanh âm của mình: “Đừng giết, nghìn lần đừng giết Vân Nhàn, mẹ nó chứ, người đẹp như thế kia giết thì tiếc lắm, giữ lại cho ta.”
“…” Cô tướng quân chuẩn bị xuống dưới, nghe vậy thì yên lặng liệt Vân Nhàn vào nhóm địch nhân phải giết bỏ không tha.
“…” Bạch Liên yên lặng đi sau Cô tướng quân, bắt đầu hoài nghi có thật tiểu vương gia là người si tình không đây?
Long Thiên Tài còn đang nhìn, bỗng nghe thấy tiếng ầm ầm truyền đến, hắn cực kỳ kinh ngạc, nhảy dựng lên: “Đừng mà, mỹ nhân của ta!!!!” Vừa dứt lời thì tảng đá ầm ầm lăn xuống, khi đó xe ngựa của Vân Nhàn vừa mới dừng lại, khó khăn né qua.
Long Thiên Tài vỗ ngực: “Vạn hạnh vạn hạnh, tốt rồi tốt rồi.”
“…” Cô tướng quân yên lặng đi xuống, liệt Vân Nhàn thành địch nhân buộc phải giết bỏ không tha, không có nhóm nhiếc gì nữa.
“…” Bạch Liên xác định tiểu vương gia không phải người si tình, nhìn không giống chút nào. Đăng bởi: admin
“Vương gia, nếu lát nữa quân địch tiến tới, ngàn vạn lần ngài đừng đi ra ngoài.”
Trong một sơn cốc trên núi Hạ Lan, Bạch Liên ngồi một bên luôn mồm căn dặn.
“Ài, biết rồi biết rồi,” Long Thiên Tài dựa người vào sườn núi: “Ta chỉ ngồi ở chỗ này nhìn thôi. Ngươi yên tâm đi. Nhỡ mà gặp chuyện không may thì còn có đầu gỗ, hắn sẽ bảo hộ ta.”
Cô tướng quân ở ngay bên cạnh, nghe vậy trầm mặc một lát rồi quay qua nhìn hắn: “Ta cũng sẽ bảo hộ ngươi chu toàn.” Vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, trên mặt viết rõ ràng mấy chữ ‘ta còn giỏi hơn cả hộ vệ của ngươi’.
“…” Bạch Liên yên lặng cúi đầu, mất mặt quá.
“…” Long Thiên Tài nhếch nhếch khóe miệng, “Ừm.”
Cô tướng quân trầm ổn gật đầu, quay lại, hoàn toàn không nhận ra có chỗ nào không ổn, như thể tất cả là chuyện đương nhiên.
“…”
“…”
Sơn cốc này không lớn, nơi có thể ẩn núp không nhiều, nên chỉ tuyển những người tinh nhuệ, còn lại thì đợi lệnh ở cách đó không xa. Long Thiên Tài nhìn đường vào sơn cốc, yếu ớt nói: “Nơi này được lắm, nếu có nhiều thời gian chuẩn bị, dựa vào nơi này chúng ta chắc chắn sẽ có một trận thắng đẹp mắt.”
Bạch Liên nhìn theo ánh mắt hắn, tự hỏi một chút: “Nếu có nhiều tảng đá thì tốt rồi.”
Long Thiên Tài tán thưởng gật đầu: “Ừ, chờ bọn họ đi vào thì dùng đá chặn lối ra, chắc chắn là sẽ có đi không có về, tiếc là thời gian gấp rút, chỉ có thể hết sức tiêu diệt binh mã. Thôi quên đi, nếu giết hết thì chả phải mất hết lạc thú rồi à?”
Bạch Liên trầm ngâm một chút, nghiêng đầu nhìn binh lính bên cạnh nói vài câu, binh sĩ lĩnh mệnh rời đi.
Cô tướng quân nghe thấy bọn hắn nói chuyện, không khỏi quay đầu nhìn tiểu vương gia. Thánh thượng vốn không để Bắc Mạc vào mắt, cho rằng Bắc Mạc không có tâm xâm phạm, nhưng đột nhiên tiểu vương gia xuất hiện, làm cho sự việc rắc rối hơn nhiều, cũng làm cho bọn họ cảm thấy vô số kinh hỉ.
Y càng lúc càng muốn hiểu được người này, lưu luyến cảm giác được ở cạnh hắn, thậm chí còn sinh ra cảm xúc muốn vĩnh viễn được ở bên hắn.
Bạch Liên quay đầu liền nhìn thấy, thầm than, thời gian ánh mắt của tướng quân đặt trên người tiểu vương gia càng ngày càng dài, hiển nhiên là đã sa vào, nhưng nhớ tới lời nói mơ của tiểu vương gia đêm đó, có lẽ vương gia đã có ý trung nhân, lại rất si tình. Con đường này tướng quân đi không dễ.
Long Thiên Tài cảm thấy tầm mắt của người nào đó, hắn mấp máy môi, đang định mở miệng thì nghe thấy tiếng vó ngựa và những tiếng động lớn từ cách đó không xa truyền lại.
Bạch Liên thấp giọng nói: “Là binh mã của ta.”
Long Thiên Tài gật đầu, tập trung tinh thần nhìn. Quân đội Thánh Hoa cuồn cuộn tiến vào sơn cốc, bọn họ đã nhận được lệnh, động tác ra vẻ hốt hoảng, chạy vội về phía trước, phía sau còn nghe thấy những tiếng hò hét mơ hồ.
Mấy người dừng nói chuyện, im lặng chờ đợi.
Đại quân Bắc Mạc đuổi tới sơn cốc, đằng đằng sát khí, nhưng lúc này Thiên Lang tộc lại kêu dừng, hai tộc còn lại thấy vậy vội kéo chặt dây cương.
Đại vương Thiên Lang tộc nghiêng đầu nhìn quân sư Vân Nhàn, đại vương hai bộ tộc khác giục ngựa lại hỏi: “Vì sao dừng lại?”
Bên cạnh ba con ngựa này còn có hai con tuấn mã, chúng nó cùng kéo một chiếc xe ngựa, trên xe đặt một cái ghế rộng, phía trên trải một lớp da lông trắng như tuyết, có thể nói là cực kỳ xa hoa. Vân Nhàn đang ngồi trên ghế, ngẩng đầu nhìn sơn cốc ở phía trước: “Các ngươi không cảm thấy lần này Thánh Hoa lui quá nhanh sao?”
Đại vương tộc Đột Chân suy nghĩ một chút, đáp: “Lần này chúng ta tiến công dũng mãnh, đương nhiên bọn chúng không chịu nổi một chiêu, bản vương cho rằng nếu hai lần trước mà chúng ta cũng đánh như vậy, không chúng núi Hạ Lan đã dẹp xong từ lâu rồi.”
“Đúng đó, tiếc là có người luôn phản đối, thật không biết rốt cuộc hắn có ý gì,” đại vương tộc Duy Đan nhìn Vân Nhàn, châm chọc nói, “Không lẽ quân sư muốn chúng ta rút quân?”
Vân Nhàn trầm mặc một chút: “Ta cảm thấy phía trước có mai phục.”
“Có mai phục? Binh lính Thánh Hoa đều xuất chiến rồi, thì binh mã mai phục ở đâu ra nữa?” Ô Nhĩ vung roi ngựa chỉ về phía trước, cao giọng: “Hôm nay có cơ hội tốt như thế, chúng ta chỉ cần đánh một lần là hạ được núi Hạ Lan, chọc thủng lỗ hổng của Thánh Hoa,” gã quay đầu, “Ngươi thấy thế nào?”
Đại vương tộc Đột Chân gật đầu nói: “Bản vương tán thành đuổi theo,” gã dừng một chút, “Nhưng đại quân không thể cắt nhỏ, nếu như phía trước có phiền toái thì còn tiếp ứng được,” gã nhìn chằm chằm đại vương tộc Thiên Lang, “Chúng ta đã ký liên minh, nếu như có chuyện gì…”
Đại vương Thiên Lang tộc trầm giọng nói: “Tất nhiên bản vương sẽ không thấy chết không cứu.”
Gã gật đầu: “Người Bắc Mạc chúng ta nhất ngôn cửu đỉnh.”
“Đúng vậy.”
Trong lòng Vân Nhàn thở dài tiếc hận.
Ô Nhĩ không để ý bọn họ nói chuyện, mà nhìn chằm chằm Vân Nhàn: “Quân sư, chúng ta đã ngồi chung thuyền, nên phải có quy củ, ngươi đã vài lần cản trở đại quân, hôm nay lại nói chuyện giật gân, nếu trận này bọn ta đánh hạ được núi Hạ Lan, ngươi cũng phải bị phạt chứ nhỉ?”
Vân Nhàn còn chưa mở miệng, đại vương tộc Thiên Lang đã cau mày nói: “Ngươi muốn thế nào?”
“Cũng không có gì, nếu thật sự đánh thắng, bản vương chỉ muốn quân sư ngươi…” Ô Nhĩ cúi xuống nhìn chằm chằm đôi mắt xinh đẹp của Vân Nhàn, liếm liếm môi: “Mặc cho bản vương tùy ý xử trí một ngày được không?”
Hai người kia mặt liền biến sắc, Vân Nhàn lại nhún nhún vai: “Được thôi, điều kiện là ngươi thắng trận này đã.”
“Tốt lắm, một lời đã định!” Ô Nhĩ giơ cao roi ngựa, cao giọng nói: “Dũng sĩ Duy Đan của bản vương xông lên đi, dũng sĩ Duy Đan không bao giờ biết sợ là gì! Hôm nay cho bọn người Thánh Hoa biết sự lợi hại của chúng ta!”
Vừa dứt lời, tướng sĩ sĩ khí tăng vọt, cao giọng cười to tiến lên phía trước, tộc Đột Chân cũng đuổi theo, cười to nói: “Dũng sĩ Đột Chân chúng ta cũng không biết sợ!”
Tiếng cười kia khiến mặt đại vương tộc Thiên Lang lúc xanh lúc trắng, ánh mắt nhìn về phía Vân Nhàn như muốn phun lửa.
Vân Nhàn là người ngoại tộc, cậu tự biết mình bị phân biệt đối xử, huống chi người Bắc Mạc luôn tranh cường háo thắng, phẫn nộ của bọn họ lúc này cậu có thể hiểu được. Kỳ thực cậu muốn đánh thắng trận này để ổn định quân tâm, không ngờ lại gặp tình huống này. Nếu cậu đoán không lầm, có lẽ viện quân của Thánh Hoa đã tới nơi, nhưng cậu cũng không muốn giải thích với hai tên kia, lúc này cậu càng trầm mặc, hai gã lại càng tràn đầy tự tin.
Cậu nhìn hai đội nhân mã phía trước, hận không thể giơ nắm tay nhỏ bé lên đấm vài cái, các người thích đi chịu chết thì cứ đi đi ~
Binh mã tộc Thiên Lang ở phía sau, đại vương nghiêng đầu nhìn Vân Nhàn, ánh mắt cực kỳ phức tạp, một lát mới nói: “A Nhàn, vì sao vừa rồi… ngươi lại đáp ứng gã?”
Vân Nhàn nhún vai: “Hắn đâu có thắng được đâu.”
“Sao lại như vậy? Có mai phục thật sao?”
“Tám chín phần mười là có.”
Tâm trạng hắn trầm xuống, đang muốn ra lệnh đại quân tăng tốc lại bị Vân Nhàn gọi: “Đại vương…”
Vân Nhàn đối diện hắn, muốn nói lại thôi: “Đại vương kỳ thực ta… Ta vẫn luôn…”
Đáy lòng hắn chấn động, hồn nhiên quên luôn mình định làm gì, chớp cũng không chớp mắt nhìn cậu. Vân Nhàn tiếp tục nói: “Ta có một chuyện luôn giấu trong lòng, vẫn luôn nghĩ sẽ nói với ngươi. Nhưng ta lại sợ nói ra ngươi sẽ… ngươi sẽ giận ta…”
Trái tim hắn đập bình bịch, cổ họng khô khốc: “Không sao đâu, ngươi nói đi, tuyệt đối ta sẽ không trách ngươi.”
Ngay cả xưng hô ‘bản vương’ hắn cũng quên mất, có thể thấy rối loạn đến mức nào, trong lòng Vân Nhàn cười hăng hắc, nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ bối rối: “Ta không dám nói, ta sợ ngươi sẽ… sẽ từ chối ta, vậy thì sau đó ta biết phải làm sao…”
Cậu còn chưa nói xong, tiền phương đã truyền đến âm thanh rối loạn, quân sĩ phía sau cả kinh nói: “Không được rồi, có mai phục thật!”
Người tộc Thiên Lang quay hết qua nhìn Vân Nhàn, bất mãn lúc trước biến mất sạch, sự kính phục không thể nào che dấu được. Vân Nhàn mặc kệ ánh mắt sau lưng, tiếp tục nhìn đại vương.
Đại vương nhìn tiền phương, lại nhìn Vân Nhàn, thật sự không muốn bỏ qua cơ hội này, trước nay ăn nói dõng dạc mà bây giờ lắp bắp: “A Nhàn, ngươi… ngươi nói đi.”
Vân Nhàn nháy mắt mấy cái: “Ta nói ra ngươi có từ chối ta không?”
“Tất nhiên là không,” đại vương luôn uy nghiêm nay lại có chút ôn nhu hiếm có trên mặt, cổ vũ nói: “Không sao đâu, nói đi.”
“Ừm, vậy ta nói,” Vân Nhàn vẻ mặt thành khẩn: “Đại vương, ta vẫn luôn thích con ngựa của ngươi, sau này có thể cho ta mượn cưỡi một ngày được không?”
“…” Đại vương há miệng lại ngậm miệng, lại há miệng lại ngậm miệng, sau một hồi mới chậm rãi phát ra âm thanh, có chút run: “Được… được, ta cho ngươi mượn, cho ngươi mượn…”
“Đa tạ đại vương.”
“Không… không cần cảm ơn…” Đại vương xua tay, hít sâu mấy hơi mới hạ lệnh: “Đi vào tiếp viện.”
Đại quân nhanh chóng đi vào sơn cốc, Vân Nhàn nhìn chăm chú mặt đại vương, không khỏi thở dài trong lòng, nhất ngôn cửu đỉnh cái gì, có ăn được không? Cậu còn ước gì hai tộc kia bị Thánh Hoa giết hết là tốt nhất.
Nhưng hiện tại, nói ra mấy lời này cũng vô dụng, cậu chỉ vào mấy người bên cạnh: “Ngươi, ngươi, còn có mấy người các ngươi, đến đây, cầm chắc lá chắn đứng trước mặt ta, đúng thế, đứng vững, lát nữa quân địch bắn tên thì che cho ta.”
Những người kia nghe lệnh liền đứng vào, theo xe ngựa tiến vào cửa sơn cốc, ở đây còn sót một ít nhân mã của hai tộc kia, đang hỗn chiến, thỉnh thoảng trên không một đống tên bay loạn tới, có cái bay đến xe ngựa, binh sĩ vội vàng đỡ.
Vân Nhàn ngửa đầu nhìn sơn cốc, đang muốn kêu dừng lại, thì đại vương tộc Thiên Lang nhìn thấy hai tộc bắt đầu từ từ chạy ra ngoài, kỵ binh liền chạy vào tiếp ứng.
Vân Nhàn nhất thời thở dài: “Vì sao lão tử phải tới cái nơi chiến loạn này cơ chứ…”
Binh lính phụ trách đỡ tên không hiểu liền quay đầu lại: “Quân sư, ngài nói cái gì cơ?”
“Không có gì,” Vân Nhàn nhìn tiền phương, “Qua sơn cốc này, là chỗ nào?”
Binh sĩ nhìn nhìn một chút: “Là thành thị.”
“Thành thị à, có phồn hoa không?”
“Chắc là có.”
“Ừm, vậy cũng được…”
Binh sĩ vẫn không hiểu gì, Vân Nhàn thì chậm rì rì nghĩ, như vậy có thể trà trộn vào đống hỗn loạn này rồi rời đi, tùy tiện tìm nơi an tĩnh mà ở, có quán rượu có kỹ viện có sòng bạc, nếu không thì đi tiểu quan quán thay đổi khẩu vị, ở mấy hôm thì đổi chỗ khác, tránh được sự chú ý của người hai quốc gia kia, coi như cũng là biện pháp tốt.
Nhưng mà với tình hình hiện tại, đại vương bản tộc đã tiến lên rồi, cậu cũng phải tiến lên theo, liền chỉ huy: “Chậm thôi chậm thôi, đi qua sơn cốc này thì phải cẩn thận, vạn nhất có mấy tảng đá lăn xuống là ta chết chắc, đó đó, chậm một chút, này, dừng lại!” Xe ngựa lập tức dừng lại tại cửa vào, cậu hít một hơi: “Ta phải chuẩn bị tâm lý trước, sau đó ta bảo tiến vào thì chúng ta có thể…”
Từ ‘tiến vào’ còn chưa nói ra, bỗng nhiên phía trước một tiếng ầm ầm vang lên, một tảng đá to tướng từ sườn núi lăn xuống, chỉ trong giây lát đã chắn ngang trước mặt.
Mấy binh sĩ kia chỉ muốn quỳ xuống trước mặt cậu: “Quân sư ngài liệu sự như thần!!!!” nếu cậu nói chậm một giây thôi, thì lúc này bọn họ đều chôn thây dưới tảng đá này rồi.
Vân Nhàn há miệng lại ngậm miệng, thì thào: “Cho nên mới nói… Rốt cuộc vì cái gì lão tử phải tới cái nơi chiến loạn này hả…”
.
.
Long Thiên Tài luôn chú ý quan sát đội ngũ phía dưới, nhưng chờ mãi vẫn không thấy bóng dáng tên quân sư đồng nghiệp của mình đâu, hơn nữa nhìn những tán cờ lớn này xem ra, ở dưới chỉ toàn nhân mã của hai bộ lạc. Sợ rằng Vân Nhàn đã biết chỗ này có mai phục, nên không thể chờ đợi nữa, nếu không sẽ có chuyện không tốt.
Hắn nhìn đại quân đã vào đến giữa cốc, quay đầu nhìn Cô tướng quân. Người sau hiểu ý hắn, ra lệnh, lập tức binh lính hiện thân từ hai bên sơn cốc, tên bắn như mưa.
Phía dưới không kịp trở tay, người ngã ngựa đổ, nhưng đại vương hai bộ lạc kia cũng không phải người thường, nhanh chóng tập kết nhân thủ bày trận, chuẩn bị đánh ra bên ngoài.
Thánh Hoa tiếp tục bắn cung, binh mã chạy trốn lúc trước cũng quay lại, cùng với viện quân đã chờ sẵn lao vào chiến đấu với địch quân.
Long Thiên Tài biết lúc này còn bắn cung thì sẽ ngộ thương nhân mã bên mình, lập tức ra lệnh: “Tất cả nhắm vào cửa sơn cốc, không cho kẻ nào ra vào, đá không chặn được đường thì dùng thi thể bọn họ mà chặn.”
Cô tướng quân và Bạch Liên còn chưa xuống dưới, nghe thấy vậy nhất tề nhìn về phía người nào đó, vẻ mặt đều cực kỳ kinh ngạc. Vị tiểu vương gia lớn lên ở thâm cung này không hề sợ hãi máu tanh bên dưới đã ngoài dự liệu của bọn họ, không ngờ lời nói ra còn kinh người hơn.
Tất nhiên Long Thiên Tài biết hai người đang nghĩ gì, lúc trước ở cạnh Lôi Nham còn cảnh tượng nào hắn chưa gặp qua, sao phải sợ mấy thứ này, nếu không phải sau đó hắn nhìn thấy thứ không nên thấy mà bị Lôi Nham truy sát, thì không chừng đã tự tay giết người từ lâu rồi.
Đúng lúc này, một binh sĩ chạy tới bên người Bạch Liên: “Quân sư, trên sườn núi chỉ tìm được một khối đá lớn có thể di động.”
Long Thiên Tài tai thính nghe được, lập tức vui vẻ: “Đẩy xuống phía dưới.”
Người nọ lĩnh mệnh rời đi, còn lại mấy người không hẹn mà cùng nhau nhìn xuống cửa sơn cốc, bỗng nhiên thấy xuất hiện một chiếc xe ngựa, Bạch Liên ngẩn ra, thốt lên không chút nghĩ ngợi: “Vân Nhàn!”
Bọn họ chưa từng nhìn thấy Vân Nhàn, nhưng giờ khắc này, có thể dùng loại tư thái này xuất hiện trong tầm mắt, chỉ có thể là cậu.
Nhìn qua thì Vân Nhàn còn khá trẻ, cậu mặc một trường bào màu trắng rộng rãi, áo choàng khoác trên vai, cũng chẳng quan tâm có chỉnh tề hay không. Những người khác thì tóc dài buộc cao, nhưng cậu lại thả ra sau, buộc bằng sợi dây có vẻ rất tùy tiện, chẳng ra cái gì cả, lại lười biếng ngồi trên ghế, từ trên xuống dưới không có vẻ gì lỗi lạc nghiêm túc.
Nhưng đây cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là khuôn mặt cậu, ngũ quan Long Thiên Tài tuy là tinh xảo, nhưng người ta cũng còn phải quan tâm tới tính tình như thế nào, mà người trước mắt thì không thế. Khuôn mặt kia như được quỷ thần điêu khắc tỉ mỉ, là một mỹ nhân tiêu chuẩn, đẹp đến mức người ta có thể bỏ qua hết tật xấu của cậu.
Long Thiên Tài há miệng lại ngậm miệng, một lúc lâu sau mới tìm lại được thanh âm của mình: “Đừng giết, nghìn lần đừng giết Vân Nhàn, mẹ nó chứ, người đẹp như thế kia giết thì tiếc lắm, giữ lại cho ta.”
“…” Cô tướng quân chuẩn bị xuống dưới, nghe vậy thì yên lặng liệt Vân Nhàn vào nhóm địch nhân phải giết bỏ không tha.
“…” Bạch Liên yên lặng đi sau Cô tướng quân, bắt đầu hoài nghi có thật tiểu vương gia là người si tình không đây?
Long Thiên Tài còn đang nhìn, bỗng nghe thấy tiếng ầm ầm truyền đến, hắn cực kỳ kinh ngạc, nhảy dựng lên: “Đừng mà, mỹ nhân của ta!!!!” Vừa dứt lời thì tảng đá ầm ầm lăn xuống, khi đó xe ngựa của Vân Nhàn vừa mới dừng lại, khó khăn né qua.
Long Thiên Tài vỗ ngực: “Vạn hạnh vạn hạnh, tốt rồi tốt rồi.”
“…” Cô tướng quân yên lặng đi xuống, liệt Vân Nhàn thành địch nhân buộc phải giết bỏ không tha, không có nhóm nhiếc gì nữa.
“…” Bạch Liên xác định tiểu vương gia không phải người si tình, nhìn không giống chút nào. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.