Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng
Chương 40: Chữa Tay 1
Thiên Phương Phương
07/12/2023
Người lái xe bò đưa ba người Tô gia đến bên ngoài thôn Hạnh Hoa, trước khi đi, Tô Tiểu Tiểu còn dặn dò hắn ta: “Làm phiền ngươi chuyển lời cho người nhà của Hà Đồng Sinh, ta không quan tâm là hắn ta đến hay người nhà của hắn ta đến, tóm lại, cho hắn ta kỳ hạn ba ngày, lúc đó không thấy bạc thì thấy máu!”
Người kia sợ hãi đến mức run rẩy cả người.
Tô Nhị Cẩu giơ ngón tay cái nhìn Tô Tiểu Tiểu, tỷ tỷ của thằng nhóc, thật là oai phong!
“Nhưng mà, tỷ à, hình như hắn ta không phải là người cùng thôn với Hà Đồng Sinh, hình như hắn là người thôn Dương Liễu ở phía đông.”
Tô Tiểu Tiểu: “……”
……
Khi cả nhà ba người vào thôn, ba nhóc con đang ngóng nhìn ra cổng thôn như ba con chim non gào khóc chờ ăn.
Thấy bọn họ về, ba đứa nhỏ chạy hồng hộc đến.
“Đại Hổ, Tiểu Hổ, Nhị Hổ!”
Hai mắt Tô Nhị Cẩu sáng ngời, nhanh chóng đoạt lấy ba đứa nhỏ —— khiêng một đứa trên vai, ôm hai đứa vào lòng.
Ba đứa nhỏ đen mặt: “……”
Tiểu Ngô Thị rụt rè đi đến trước mặt Tô Tiểu Tiểu, nhỏ giọng nói: “Bọn, bọn chúng muốn đứng chờ ở đây……”
Cửa thôn gió lớn, rất lạnh.
Nàng ấy rất sợ Tô Béo Nha sẽ trách nàng ấy không chăm sóc tốt cho mấy đứa nhỏ.
“Cảm ơn đã chăm sóc bọn nhỏ.” Tô Tiểu Tiểu cũng không cảm thấy Tiểu Ngô Thị làm sai chỗ nào: “Bọn chúng không gây phiền toái cho ngươi chứ?”
Tiểu Ngô Thị chần chờ một chút: “Không, không gây phiền toái gì cho ta.”
Nhưng mà bọn chúng chọc bọn trẻ nửa thôn khóc lóc không thôi……
Tô Tiểu Tiểu cười: “Ta biết mà, bọn chúng đều rất ngoan.”
Tiểu Ngô Thị kiên trì: “…… Ừm, nhi tử của ngươi rất dễ chăm.”
Bọn họ không phải nhi tử của ta…… Thôi, giải thích thì bọn chúng cũng không nghe, đợi đến khi Vệ Đình bình phục, sẽ tự mang mấy đứa nhỏ kia rời đi.
“Ngươi cầm mấy món điểm tâm này về đi.”
Tô Tiểu Tiểu có mua mấy món điểm tâm ở trấn trên, đương nhiên, không phải là của Cẩm Ký.
Tiểu Ngô Thị từ chối.
“Nhận lấy!”
Tô Tiểu Tiểu hung dữ.
Tiểu Ngô Thị run rẩy nhận lấy: “Không, không có chuyện gì khác, thì ta đi trước đây.”
Tô Tiểu Tiểu nhìn bộ dạng chạy trối chết của nàng ấy, nghĩ thầm, hình như nàng doạ hơi quá rồi.
“Cũng là một người đáng thương.” Tô Thừa đứng bên cạnh thở dài, hiếm khi không keo kiệt.
Người Tiểu Ngô Thị gả cho chính là trưởng tử của Lưu Sơn - Lưu Bình, nương của Lưu Bình mất do khó sinh, sau này Lưu Sơn lại cưới nhị thê tử là Đại Ngô Thị.
Mặc dù cùng họ Ngô, nhưng mà Tiểu Ngô Thị và Đại Ngô Thị không có bất kỳ quan hệ thân thích gì.
Đại Ngô Thị sinh một nam một nữ, nữ nhi đã xuất giá, còn nhi tử thì chính là phụ thân của Ngưu Đản.
Đại Ngô Thị chỉ đau lòng cả nhà nhi tử ruột thịt của mình, hơn nữa Tiểu Ngô Thị chỉ sinh ra hai khuê nữ, cho nên ngay cả người thân phụ như Lưu Sơn cũng thiên vị nhi tử thứ hai hơn.
Lưu Bình và Tiểu Ngô Thị, một người làm cu li ở trấn trên, một người ở nhà làm trâu làm ngựa.
……
Người kia sợ hãi đến mức run rẩy cả người.
Tô Nhị Cẩu giơ ngón tay cái nhìn Tô Tiểu Tiểu, tỷ tỷ của thằng nhóc, thật là oai phong!
“Nhưng mà, tỷ à, hình như hắn ta không phải là người cùng thôn với Hà Đồng Sinh, hình như hắn là người thôn Dương Liễu ở phía đông.”
Tô Tiểu Tiểu: “……”
……
Khi cả nhà ba người vào thôn, ba nhóc con đang ngóng nhìn ra cổng thôn như ba con chim non gào khóc chờ ăn.
Thấy bọn họ về, ba đứa nhỏ chạy hồng hộc đến.
“Đại Hổ, Tiểu Hổ, Nhị Hổ!”
Hai mắt Tô Nhị Cẩu sáng ngời, nhanh chóng đoạt lấy ba đứa nhỏ —— khiêng một đứa trên vai, ôm hai đứa vào lòng.
Ba đứa nhỏ đen mặt: “……”
Tiểu Ngô Thị rụt rè đi đến trước mặt Tô Tiểu Tiểu, nhỏ giọng nói: “Bọn, bọn chúng muốn đứng chờ ở đây……”
Cửa thôn gió lớn, rất lạnh.
Nàng ấy rất sợ Tô Béo Nha sẽ trách nàng ấy không chăm sóc tốt cho mấy đứa nhỏ.
“Cảm ơn đã chăm sóc bọn nhỏ.” Tô Tiểu Tiểu cũng không cảm thấy Tiểu Ngô Thị làm sai chỗ nào: “Bọn chúng không gây phiền toái cho ngươi chứ?”
Tiểu Ngô Thị chần chờ một chút: “Không, không gây phiền toái gì cho ta.”
Nhưng mà bọn chúng chọc bọn trẻ nửa thôn khóc lóc không thôi……
Tô Tiểu Tiểu cười: “Ta biết mà, bọn chúng đều rất ngoan.”
Tiểu Ngô Thị kiên trì: “…… Ừm, nhi tử của ngươi rất dễ chăm.”
Bọn họ không phải nhi tử của ta…… Thôi, giải thích thì bọn chúng cũng không nghe, đợi đến khi Vệ Đình bình phục, sẽ tự mang mấy đứa nhỏ kia rời đi.
“Ngươi cầm mấy món điểm tâm này về đi.”
Tô Tiểu Tiểu có mua mấy món điểm tâm ở trấn trên, đương nhiên, không phải là của Cẩm Ký.
Tiểu Ngô Thị từ chối.
“Nhận lấy!”
Tô Tiểu Tiểu hung dữ.
Tiểu Ngô Thị run rẩy nhận lấy: “Không, không có chuyện gì khác, thì ta đi trước đây.”
Tô Tiểu Tiểu nhìn bộ dạng chạy trối chết của nàng ấy, nghĩ thầm, hình như nàng doạ hơi quá rồi.
“Cũng là một người đáng thương.” Tô Thừa đứng bên cạnh thở dài, hiếm khi không keo kiệt.
Người Tiểu Ngô Thị gả cho chính là trưởng tử của Lưu Sơn - Lưu Bình, nương của Lưu Bình mất do khó sinh, sau này Lưu Sơn lại cưới nhị thê tử là Đại Ngô Thị.
Mặc dù cùng họ Ngô, nhưng mà Tiểu Ngô Thị và Đại Ngô Thị không có bất kỳ quan hệ thân thích gì.
Đại Ngô Thị sinh một nam một nữ, nữ nhi đã xuất giá, còn nhi tử thì chính là phụ thân của Ngưu Đản.
Đại Ngô Thị chỉ đau lòng cả nhà nhi tử ruột thịt của mình, hơn nữa Tiểu Ngô Thị chỉ sinh ra hai khuê nữ, cho nên ngay cả người thân phụ như Lưu Sơn cũng thiên vị nhi tử thứ hai hơn.
Lưu Bình và Tiểu Ngô Thị, một người làm cu li ở trấn trên, một người ở nhà làm trâu làm ngựa.
……
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.