Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng
Chương 37: Đánh Nhau 1
Thiên Phương Phương
07/12/2023
Hắn rút một cái chủy trong ngực ra, đâm một nhát vào cái bàn nằm giữa hai người.
“Để lại một tay đi!”
Tô Thừa nhìn vào con dao găm lạnh băng trên bàn, hỏi: "Nếu ta để lại cho ngươi một cánh tay, ngươi sẽ tha cho Đại Nha?"
Trương Đao nhìn ông ấy, nheo mắt cười: "Còn phải xem tâm trạng của ta nữa. Nếu tâm trạng ta tốt, có lẽ ta sẽ không tính toán với con nhãi béo đó nữa."
Tô Thừa chậm rãi nắm lấy con dao găm trên bàn.
Thấy vậy, Trương Đao không nhịn được cười mỉa: "Tô ca à Tô ca, vì một nữ nhi vừa béo vừa ngu ngốc, chẳng có chút dáng vẻ nữ nhân nào, mà ngươi phải đánh đổi một cánh tay của mình, có đáng không? Nhớ ngày xưa cùng nhau đi khắp miền nam bắc, ai chẳng biết Tô ca là một tay áp tải giỏi chứ?"
Đáp lại lời hắn là giọng nói trầm thấp, nguy hiểm của Tô Thừa: "Ngươi nói, ai là con nhãi béo?"
Trương Đao sững sờ.
Ngay giây tiếp theo, con dao găm trong tay Tô Thừa đã trực tiếp đâm thẳng vào mặt hắn ta.
Hắn ta có nằm mơ cũng không ngờ Tô Thừa lại đột nhiên nổi điên tấn công mình!
Phải biết rằng, mười mấy huynh đệ của hắn đang canh gác ở sân sau, hẳn là trên đường đi đến đây Tô Thừa cũng đã nhìn thấy.
Hắn ta không sợ bản thân bị thương, nhưng hắn ta cũng không thể thoát ra được.
Hắn ta đang bị thương nên chiêu này không thể tránh được, nhưng sau lưng hắn có một tên giỏi võ, nhanh tay bắt lấy cổ tay phải của Tô Thừa.
Nhưng chiêu này của Tô Thừa vốn là giả, có thể nói là để cố tình dụ hai người họ.
Tay trái của ông ấy đã âm thầm cầm lấy chiếc bình hoa sứ bên cạnh, nhắm thẳng vào đầu của Trương Đao đập xuống!
Ngay lập tức, đầu của Trương Đao bị đập xuống!
Người đứng phía sau muốn ngăn cản cũng không kịp!
Tô Thừa ở quê làm ruộng nhiều năm, khiến người ta gần như quên mất hắn từng là một kẻ đi áp tải bất chấp nguy hiểm như thế nào.
Tên tay chân kia xông lên, định đấm một cú khiến Tô Thừa ngã xuống đất, nào ngờ lại bị Tô Thừa đá vào ngực, rồi nặng nề ngã xuống đất.
Tô Thừa nắm lấy cổ áo của Trương Đao, đấm một cú xuống!
"Con nhãi béo, phải không?"
"Vừa béo vừa ngu, phải không?"
"Ngươi còn nhớ lúc trước ta đã cứu ngươi khỏi tay lũ sơn tặc như thế nào không?"
Đúng vậy!
Hắn ta sao có thể quên được, họ gặp phải sơn tặc, đồ áp tải đều bị cướp, hắn ta cũng bị bắt.
Là một mình Tô Thừa, liều chết mang hắn ta với đồ áp tải ra ngoài!
Tất nhiên cái giá phải trả rất đắt, cánh tay phải của Tô Thừa gần như tàn phế. Cũng vì lý do này ông ấy chỉ có thể trở về quê làm ruộng,.
Bàn tay mà Tô Thừa dùng để dạy dỗ hắn ta, chính là bàn tay phải đã tàn phế.
Dù sức lực đã giảm đi rất nhiều, nhưng để dạy dỗ một Trương Đao đã bị thương nặng cũng đủ dùng rồi.
Tô Thừa đè Trương Đao xuống đất mà đấm, những cú đấm như mưa tuyết rơi xuống.
Chỉ cần chưa chết, thì cứ đánh cho đến chết!
“Để lại một tay đi!”
Tô Thừa nhìn vào con dao găm lạnh băng trên bàn, hỏi: "Nếu ta để lại cho ngươi một cánh tay, ngươi sẽ tha cho Đại Nha?"
Trương Đao nhìn ông ấy, nheo mắt cười: "Còn phải xem tâm trạng của ta nữa. Nếu tâm trạng ta tốt, có lẽ ta sẽ không tính toán với con nhãi béo đó nữa."
Tô Thừa chậm rãi nắm lấy con dao găm trên bàn.
Thấy vậy, Trương Đao không nhịn được cười mỉa: "Tô ca à Tô ca, vì một nữ nhi vừa béo vừa ngu ngốc, chẳng có chút dáng vẻ nữ nhân nào, mà ngươi phải đánh đổi một cánh tay của mình, có đáng không? Nhớ ngày xưa cùng nhau đi khắp miền nam bắc, ai chẳng biết Tô ca là một tay áp tải giỏi chứ?"
Đáp lại lời hắn là giọng nói trầm thấp, nguy hiểm của Tô Thừa: "Ngươi nói, ai là con nhãi béo?"
Trương Đao sững sờ.
Ngay giây tiếp theo, con dao găm trong tay Tô Thừa đã trực tiếp đâm thẳng vào mặt hắn ta.
Hắn ta có nằm mơ cũng không ngờ Tô Thừa lại đột nhiên nổi điên tấn công mình!
Phải biết rằng, mười mấy huynh đệ của hắn đang canh gác ở sân sau, hẳn là trên đường đi đến đây Tô Thừa cũng đã nhìn thấy.
Hắn ta không sợ bản thân bị thương, nhưng hắn ta cũng không thể thoát ra được.
Hắn ta đang bị thương nên chiêu này không thể tránh được, nhưng sau lưng hắn có một tên giỏi võ, nhanh tay bắt lấy cổ tay phải của Tô Thừa.
Nhưng chiêu này của Tô Thừa vốn là giả, có thể nói là để cố tình dụ hai người họ.
Tay trái của ông ấy đã âm thầm cầm lấy chiếc bình hoa sứ bên cạnh, nhắm thẳng vào đầu của Trương Đao đập xuống!
Ngay lập tức, đầu của Trương Đao bị đập xuống!
Người đứng phía sau muốn ngăn cản cũng không kịp!
Tô Thừa ở quê làm ruộng nhiều năm, khiến người ta gần như quên mất hắn từng là một kẻ đi áp tải bất chấp nguy hiểm như thế nào.
Tên tay chân kia xông lên, định đấm một cú khiến Tô Thừa ngã xuống đất, nào ngờ lại bị Tô Thừa đá vào ngực, rồi nặng nề ngã xuống đất.
Tô Thừa nắm lấy cổ áo của Trương Đao, đấm một cú xuống!
"Con nhãi béo, phải không?"
"Vừa béo vừa ngu, phải không?"
"Ngươi còn nhớ lúc trước ta đã cứu ngươi khỏi tay lũ sơn tặc như thế nào không?"
Đúng vậy!
Hắn ta sao có thể quên được, họ gặp phải sơn tặc, đồ áp tải đều bị cướp, hắn ta cũng bị bắt.
Là một mình Tô Thừa, liều chết mang hắn ta với đồ áp tải ra ngoài!
Tất nhiên cái giá phải trả rất đắt, cánh tay phải của Tô Thừa gần như tàn phế. Cũng vì lý do này ông ấy chỉ có thể trở về quê làm ruộng,.
Bàn tay mà Tô Thừa dùng để dạy dỗ hắn ta, chính là bàn tay phải đã tàn phế.
Dù sức lực đã giảm đi rất nhiều, nhưng để dạy dỗ một Trương Đao đã bị thương nặng cũng đủ dùng rồi.
Tô Thừa đè Trương Đao xuống đất mà đấm, những cú đấm như mưa tuyết rơi xuống.
Chỉ cần chưa chết, thì cứ đánh cho đến chết!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.