Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng
Chương 31: Gọi "Nương" 1
Thiên Phương Phương
07/12/2023
Chính bản thân nàng không hiểu may vá, tất cả đồ mua đều là đồ may sẵn, được mặc thử, nếu không thích hợp, ngày mai đi lên trên trấn sửa hoặc đổi lại.
"Phụ thân, phụ thân có đó không?” Tô Tiểu Tiểu gõ cửa.
“Có.” Tô Thừa nói.
Tô Tiểu Tiểu đẩy cửa vào, Tô Thừa đang ngồi ở trên lưng ngựa, thắp một ngọn đèn, vụng về vá lại chiếc áo bông của Tô Nhị Cẩu.
Mẫu thân của nguyên chủ đã đi sớm, Tô Thừa vừa làm phụ thân vừa làm mẫu thân, quần áo trong nhà rách đều là ông ấy sửa.
Mặc dù sửa rất xấu, đều khiến người trong thôn chê cười.
“Sao vậy, Đại Nha?” Tô Thừa hỏi.
Tô Tiểu Tiểu nhìn mấy lỗ kim trên ngón tay thô ráp của Tô Thừa, nói: “Nhị Cẩu đã trưởng thành, áo bông nhỏ này không cần sửa nữa, con mua mới cho đệ.”
“À... Tốt!” Tô Thừa rất kinh ngạc.
Đây là lần đầu tiên Tô Đại Nha mua quần áo cho Tô Nhị Cẩu.
Trước đây nàng ra đường đều là mua đồ cho mình ăn hoặc phấn son.
Tô Thừa nghĩ nàng tới nói chuyện này, để quần áo của Nhị Cẩu sang một bên, cầm áo bông cũ của mình lên.
Áo bông của ông ấy là rách nát nhất.
“Áo của phụ thân cũng không cần sửa nữa.” Tô Tiểu Tiểu nói.
Tô Thừa ngẩn ra.
Tô Tiểu Tiểu nói: “Không phải là loại rất quý, sau này có tiền rồi, mua cho phụ thân cái tốt hơn.”
Tô Thừa nhìn nữ nhi đưa áo bông mới tinh tới, hốc mắt thoáng cái đỏ lên.
Tô Tiểu Tiểu: Chỉ là một bộ y phục mà thôi, không đến mức thế chứ...
Sống mũi của Tô Thừa cay cay, giọng nói nghẹn ngào: "Đây là lần đầu tiên con tự tay làm quần áo cho phụ thân..."
"Là mua đó..."
"Cũng giống nhau thôi."
Nhưng nàng lại cảm thấy vô cùng khác nhau.
Tô Tiểu Tiểu nhìn Tô phụ, trong nhất thời thời nàng cũng không biết nên làm gì mới phải.
Đường đường là ác bá một tay che trời ở thôn Hạnh Hoa, mà khi nhận áo bông do nữ nhi tặng lại có phản ứng như vậy, sao nàng có thể tiếp tục nói chuyện được nữa chứ!
Trong lòng Tô Thừa cảm thấy rất an ủi, nước mắt trực trào chỗ khóe mắt: “Thành thân xong rồi có khác, khuê nữ đã trưởng thành rồi, con yên tâm, ta sẽ đối xử tốt với tế tử.”
Không đúng, chuyện này liên quan gì đến Vệ Đình chứ?
Nàng là người mua áo!
Tên kia còn không động một ngón tay nào!
Ông ấy đối xử tốt với hắn làm gì? Đáng ra phải đánh hắn mới phải!
“Đại Nha, thời gian cũng không còn sớm nữa, con đi nghỉ ngơi đi.”
Tô Thừa nói với Tô Tiểu Tiểu.
“Ừm.”
Tô Tiểu Tiểu đáp. “Vậy phụ thân cũng đi ngủ sớm đi.”
Tô Thừa gật đầu.
Tô Tiểu Tiểu quay người đi ra ngoài.
Ngay sau khi cánh cửa đóng lại, bên trong vang lên một tiếng khóc lớn!
—— Hóa ra là Tô lão phụ đang ở trong phòng, ôm chiếc áo bông do nữ nhi tặng … con người lỗ mãng đó vậy mà đang khóc!
Thân hình béo ú của Tô Tiểu Tiểu run lên!
Không biết người trong thôn có biết Tô ác bá là người như vậy không nữa?
Tô Tiểu Tiểu lại đi ra sau nhà tìm Tô Nhị Cẩu.
"Phụ thân, phụ thân có đó không?” Tô Tiểu Tiểu gõ cửa.
“Có.” Tô Thừa nói.
Tô Tiểu Tiểu đẩy cửa vào, Tô Thừa đang ngồi ở trên lưng ngựa, thắp một ngọn đèn, vụng về vá lại chiếc áo bông của Tô Nhị Cẩu.
Mẫu thân của nguyên chủ đã đi sớm, Tô Thừa vừa làm phụ thân vừa làm mẫu thân, quần áo trong nhà rách đều là ông ấy sửa.
Mặc dù sửa rất xấu, đều khiến người trong thôn chê cười.
“Sao vậy, Đại Nha?” Tô Thừa hỏi.
Tô Tiểu Tiểu nhìn mấy lỗ kim trên ngón tay thô ráp của Tô Thừa, nói: “Nhị Cẩu đã trưởng thành, áo bông nhỏ này không cần sửa nữa, con mua mới cho đệ.”
“À... Tốt!” Tô Thừa rất kinh ngạc.
Đây là lần đầu tiên Tô Đại Nha mua quần áo cho Tô Nhị Cẩu.
Trước đây nàng ra đường đều là mua đồ cho mình ăn hoặc phấn son.
Tô Thừa nghĩ nàng tới nói chuyện này, để quần áo của Nhị Cẩu sang một bên, cầm áo bông cũ của mình lên.
Áo bông của ông ấy là rách nát nhất.
“Áo của phụ thân cũng không cần sửa nữa.” Tô Tiểu Tiểu nói.
Tô Thừa ngẩn ra.
Tô Tiểu Tiểu nói: “Không phải là loại rất quý, sau này có tiền rồi, mua cho phụ thân cái tốt hơn.”
Tô Thừa nhìn nữ nhi đưa áo bông mới tinh tới, hốc mắt thoáng cái đỏ lên.
Tô Tiểu Tiểu: Chỉ là một bộ y phục mà thôi, không đến mức thế chứ...
Sống mũi của Tô Thừa cay cay, giọng nói nghẹn ngào: "Đây là lần đầu tiên con tự tay làm quần áo cho phụ thân..."
"Là mua đó..."
"Cũng giống nhau thôi."
Nhưng nàng lại cảm thấy vô cùng khác nhau.
Tô Tiểu Tiểu nhìn Tô phụ, trong nhất thời thời nàng cũng không biết nên làm gì mới phải.
Đường đường là ác bá một tay che trời ở thôn Hạnh Hoa, mà khi nhận áo bông do nữ nhi tặng lại có phản ứng như vậy, sao nàng có thể tiếp tục nói chuyện được nữa chứ!
Trong lòng Tô Thừa cảm thấy rất an ủi, nước mắt trực trào chỗ khóe mắt: “Thành thân xong rồi có khác, khuê nữ đã trưởng thành rồi, con yên tâm, ta sẽ đối xử tốt với tế tử.”
Không đúng, chuyện này liên quan gì đến Vệ Đình chứ?
Nàng là người mua áo!
Tên kia còn không động một ngón tay nào!
Ông ấy đối xử tốt với hắn làm gì? Đáng ra phải đánh hắn mới phải!
“Đại Nha, thời gian cũng không còn sớm nữa, con đi nghỉ ngơi đi.”
Tô Thừa nói với Tô Tiểu Tiểu.
“Ừm.”
Tô Tiểu Tiểu đáp. “Vậy phụ thân cũng đi ngủ sớm đi.”
Tô Thừa gật đầu.
Tô Tiểu Tiểu quay người đi ra ngoài.
Ngay sau khi cánh cửa đóng lại, bên trong vang lên một tiếng khóc lớn!
—— Hóa ra là Tô lão phụ đang ở trong phòng, ôm chiếc áo bông do nữ nhi tặng … con người lỗ mãng đó vậy mà đang khóc!
Thân hình béo ú của Tô Tiểu Tiểu run lên!
Không biết người trong thôn có biết Tô ác bá là người như vậy không nữa?
Tô Tiểu Tiểu lại đi ra sau nhà tìm Tô Nhị Cẩu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.