Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng
Chương 43: Thân Thế 1
Thiên Phương Phương
07/12/2023
Nàng giật mình, không rảnh lo tắm rửa, lập tức chạy đến phòng bên cạnh.
Vừa nãy, chỉ là Vệ Đình uống nước bị sặc, nhìn thấy có người đến đây, hắn vội vàng đặt lại ly trên ghế, xoay người, để lại bóng lưng lạnh lùng cho Tô Tiểu Tiểu.
Tô Tiểu Tiểu nhìn bộ dạng lúng túng của nam nhân, rồi lại nhìn nửa chén trà trên ghế, khịt mũi cười lạnh.
“Ta khuyên ngươi đừng có lộn xộn, đặc biệt là đừng đứng dậy hay xoay người quá nhanh, nếu không lại khiến cho nội tạng xuất huyết, thì đại la thần tiên cũng không cứu được ngươi!”
Vệ Đình không để ý đến nàng.
Nếu hắn không có việc gì, Tô Tiểu Tiểu cũng không định ở đây lâu.
Xoay người lại, bỗng nàng nghĩ tới cái gì, dừng chân lại, hỏi hắn: “Nhi tử của ngươi…… mấy tuổi rồi?”
Vệ Đình vẫn đưa lưng về phía nàng: “Hai tuổi rưỡi.”
Tô Tiểu Tiểu âm thầm gật đầu, nàng đoán gần đúng rồi.
Nàng lại hỏi: “Trong số bọn chúng, ai lớn nhất, ai nhỏ nhất?”
Vệ Đình nghĩ nghĩ, đáp: “Trên đầu có một cái xoáy tóc là đứa lớn nhất, đứa tiếp theo có hai cái xoáy tóc, đứa nhỏ nhất có ba cái xoáy tóc.”
Ồ, Tô lão phụ đoán trúng rồi?
Tô Tiểu Tiểu vô cùng kinh ngạc.
“Vậy…… bọn chúng tên là gì?”
“Ngươi hỏi thăm cái này để làm gì?” giọng điệu của Vệ Đình hơi cảnh giác.
Tô Tiểu Tiểu bĩu môi: “Không nói thì thôi! Sau này ta sẽ gọi bọn chúng là Đại Hổ, Nhị Hổ, Tiểu Hổ!”
Vệ Đình nhíu mày, muốn nói lại thôi.
Tô Tiểu Tiểu nhìn hắn một cái, ho nhẹ một tiếng: “Cái đó, ngươi ở bên ngoài dưỡng thương thì không sao, nhưng mấy đứa trẻ rời nhà lâu như vậy rồi, người trong người không lo lắng sao?”
“Sao?” Nhất thời, Vệ Đình không hiểu ý của nàng.
Tô Tiểu Tiểu nói: “Nương của bọn chúng!”
Vệ Đình im lặng.
Sau một lúc lâu, hắn mới nhỏ giọng nói: “Nàng ấy qua đời rồi.”
Tô Tiểu Tiểu: “……”
“Thực xin lỗi, ta không biết thê tử của ngươi……”
“Nàng ấy không phải thê tử của ta.”
“Hả?”
Gì?
Người ta sinh ba đứa nhi tử cho ngươi, cuối cùng ngay cả danh phận cũng không có?!
Tra nam!
Tô Tiểu Tiểu nổi giận đùng đùng đi ra khỏi phòng!
“Nàng ấy là……” Vệ Đình nói đến một nửa, cảm thấy không thích hợp, quay đầu nhìn lại thì thấy Tô Tiểu Tiểu đã đi ra ngoài.
Hắn cau mày.
Tô Tiểu Tiểu lại đi đến phòng của Tô Nhị Cẩu.
Ba bé con đã leo lên giường đi ngủ, nhưng không đứa nào chịu đắp mền, trong tay ba đứa còn cấm lấy kẹo hồ lô mà Tô Tiểu Tiểu cho, một viên cũng chưa ăn.
Rõ ràng là muốn ăn, mà sao lại không ăn chứ?
Là bởi vì khổ sở sao?
Lời nói của nàng làm bọn chúng bị tổn thương sao?
Tô Tiểu Tiểu lấy mền đắp cho ba đứa nhỏ.
“Tỷ!”
Tô Tiểu Tiểu giật mình, quay đầu lại trừng mắt Tô Nhị Cẩu, nói: “Làm tỷ giật cả mình! Nhỏ giọng một chút! Bọn họ đang ngủ!”
“Ồ!” Tô Nhị Cẩu gãi đầu, bước vào phòng, nhỏ giọng nói: “Tỷ, vừa nãy tỷ gọi ta có việc gì thế?”
“Đệ ngồi xuống đã.” Tô Tiểu Tiểu chỉ vào cái ghế bên cạnh.
Tô Nhị Cẩu ngoan ngoãn ngồi xuống.
Vừa nãy, chỉ là Vệ Đình uống nước bị sặc, nhìn thấy có người đến đây, hắn vội vàng đặt lại ly trên ghế, xoay người, để lại bóng lưng lạnh lùng cho Tô Tiểu Tiểu.
Tô Tiểu Tiểu nhìn bộ dạng lúng túng của nam nhân, rồi lại nhìn nửa chén trà trên ghế, khịt mũi cười lạnh.
“Ta khuyên ngươi đừng có lộn xộn, đặc biệt là đừng đứng dậy hay xoay người quá nhanh, nếu không lại khiến cho nội tạng xuất huyết, thì đại la thần tiên cũng không cứu được ngươi!”
Vệ Đình không để ý đến nàng.
Nếu hắn không có việc gì, Tô Tiểu Tiểu cũng không định ở đây lâu.
Xoay người lại, bỗng nàng nghĩ tới cái gì, dừng chân lại, hỏi hắn: “Nhi tử của ngươi…… mấy tuổi rồi?”
Vệ Đình vẫn đưa lưng về phía nàng: “Hai tuổi rưỡi.”
Tô Tiểu Tiểu âm thầm gật đầu, nàng đoán gần đúng rồi.
Nàng lại hỏi: “Trong số bọn chúng, ai lớn nhất, ai nhỏ nhất?”
Vệ Đình nghĩ nghĩ, đáp: “Trên đầu có một cái xoáy tóc là đứa lớn nhất, đứa tiếp theo có hai cái xoáy tóc, đứa nhỏ nhất có ba cái xoáy tóc.”
Ồ, Tô lão phụ đoán trúng rồi?
Tô Tiểu Tiểu vô cùng kinh ngạc.
“Vậy…… bọn chúng tên là gì?”
“Ngươi hỏi thăm cái này để làm gì?” giọng điệu của Vệ Đình hơi cảnh giác.
Tô Tiểu Tiểu bĩu môi: “Không nói thì thôi! Sau này ta sẽ gọi bọn chúng là Đại Hổ, Nhị Hổ, Tiểu Hổ!”
Vệ Đình nhíu mày, muốn nói lại thôi.
Tô Tiểu Tiểu nhìn hắn một cái, ho nhẹ một tiếng: “Cái đó, ngươi ở bên ngoài dưỡng thương thì không sao, nhưng mấy đứa trẻ rời nhà lâu như vậy rồi, người trong người không lo lắng sao?”
“Sao?” Nhất thời, Vệ Đình không hiểu ý của nàng.
Tô Tiểu Tiểu nói: “Nương của bọn chúng!”
Vệ Đình im lặng.
Sau một lúc lâu, hắn mới nhỏ giọng nói: “Nàng ấy qua đời rồi.”
Tô Tiểu Tiểu: “……”
“Thực xin lỗi, ta không biết thê tử của ngươi……”
“Nàng ấy không phải thê tử của ta.”
“Hả?”
Gì?
Người ta sinh ba đứa nhi tử cho ngươi, cuối cùng ngay cả danh phận cũng không có?!
Tra nam!
Tô Tiểu Tiểu nổi giận đùng đùng đi ra khỏi phòng!
“Nàng ấy là……” Vệ Đình nói đến một nửa, cảm thấy không thích hợp, quay đầu nhìn lại thì thấy Tô Tiểu Tiểu đã đi ra ngoài.
Hắn cau mày.
Tô Tiểu Tiểu lại đi đến phòng của Tô Nhị Cẩu.
Ba bé con đã leo lên giường đi ngủ, nhưng không đứa nào chịu đắp mền, trong tay ba đứa còn cấm lấy kẹo hồ lô mà Tô Tiểu Tiểu cho, một viên cũng chưa ăn.
Rõ ràng là muốn ăn, mà sao lại không ăn chứ?
Là bởi vì khổ sở sao?
Lời nói của nàng làm bọn chúng bị tổn thương sao?
Tô Tiểu Tiểu lấy mền đắp cho ba đứa nhỏ.
“Tỷ!”
Tô Tiểu Tiểu giật mình, quay đầu lại trừng mắt Tô Nhị Cẩu, nói: “Làm tỷ giật cả mình! Nhỏ giọng một chút! Bọn họ đang ngủ!”
“Ồ!” Tô Nhị Cẩu gãi đầu, bước vào phòng, nhỏ giọng nói: “Tỷ, vừa nãy tỷ gọi ta có việc gì thế?”
“Đệ ngồi xuống đã.” Tô Tiểu Tiểu chỉ vào cái ghế bên cạnh.
Tô Nhị Cẩu ngoan ngoãn ngồi xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.