Chương 24: Niềm nhớ nhung của Lưu Thành.
Alanie
13/06/2023
Ở vùng Đông Bắc , Lưu Thành sau khi họp bàn với các vị tướng quân về
chiến lược dẹp loạn. Đến trời tối muộn mới dùng bữa tối , trên bàn toàn
là những món ăn dân dã. Lưu Thành cũng đều ăn cả.
Lưu Thành vuốt ve chiếc hầu bao mà Diễm Hạnh làm cho mình , khi cô mới học thêu liền bỏ công bỏ sức ngày đêm để luyện thêu. Luyện được rồi thì ngay tức khắc thêu cho Lưu Thành một cái hầu bao đeo bên mình.
Lưu Thành ngày nào cũng đeo chiếc hầu bao đó ở bên người đến ngủ cũng để nó cạnh giường một bước không rời. Giờ đột nhiên nhìn thấy cái gì cũng nghĩ về Diễm Hạnh , ăn xong anh liền gọi một tiểu thái giám hoàng thượng phái đi hầu hạ.
" Tiểu Lộc Tử , ngươi lại đây ta có việc cần nhờ ! "
" thiếu gia có việc gì ? "
" mài mực , thắp đèn cho ta. Ta muốn viết thư ! "
Tiểu Lộc Tử vội thay cây nến sắp tàn thành cây nến mới , luôn tay luôn chân vội mài mực cho Lưu Thành.
Nội dung trong thư ngắn gọn vô cùng :
" Ta xin lỗi...Hạnh Nhi , ta đi dẹp phản loạn mà không báo cho muội một câu...ta xin lỗi ! "
Bức thư được Tiểu Lộc Tử cho người đem bức thư đi về cung cấm trao tận tay Nguyệt Cầm. Tối hôm đấy ngay cả trong mơ hắn cũng mơ về Diễm Hạnh.
Trong giấc mơ.
Diễm Hạnh đang ngồi trên chiếc xích đu quen thuộc trong nhà Lưu Thành mà anh với cô hay chơi cùng nhau ở đó.
" Thành Ca , mau lại đây ! "
" Hạnh nhi...muội...muội không giận ta sao ? "
" Giận gì chứ ? Mau lại đây , ngự trù phòng trong cung muội đã làm một món điểm tâm chua chua ngọt ngọt rất ngon ! "
" Muội cho ta ôm một cái được không ? "
" Được chứ ! "
Không biết sao nhưng cảm giác ôm này rất chân thật , thật như thể đây không phải là một cơn mơ mà là sự thật vậy. Vậy là Lưu Thành ôm mộng đẹp tiến vào giấc ngủ sâu.
...----------------...
Sáng hôm sau
Lưu Thành đôi mắt hơi hờ hững mở dậy , thấy bên cạnh mình là chiếc gối ôm. Phải ! tối hôm qua anh mơ thấy được ôm Diễm Hạnh thực chất bản thân đang ôm gối ôm.
Tiểu Lộc Tử thấy anh tỉnh giấc vội bê nước để anh rửa mặt và thay đồ. Việc đầu tiên Lưu Thành làm khi thức dậy chính trên chiến trường chính là cùng các tướng quân bàn chiến lược.
Sau đó mới về lều trại ăn sáng lại tiếp tục luyện tập sau đó dẹp loạn. Lý Phùng Tướng Quân - Một vị tướng kinh nghiệm trên chiến trường là vô biên , đánh đâu thắng đó. Đang cùng Lưu Thành bàn chiến lược.
Lý Phùng Tướng Quân vô cùng chiếu cố Lưu Thành , ông kể về những kinh nghiệm trên chiến trường và những cuộc chiến huy hoàng tạo nên danh tiếng lẫy lừng của Lý Phùng Tướng Quân.
Bàn xong Lưu Thành về lều trại ăn sáng , sau đó mới đi tập luyện võ công rồi lại cùng Lý Phùng Tướng Quân dẹp quân phản loạn.
Ở Cung Cấm
Sáng sớm khi Diễm Hạnh đang chải tóc chỉnh trang sức thì Nguyệt Cầm đã đưa bức thư đến tay Diễm Hạnh. Diễm Hạnh vội rời khỏi bàn trang điểm đến bàn viết thư.
Nội dung thư chỉ động viên Lưu Thành :
" Thành ca không phải lo , muội đợi huynh chiến thắng trở về rồi muội tính sổ với huynh sau ! "
Bức thư lại được trao đến tay Nguyệt Cầm đưa bức thư đi. Diễm Hạnh cứ tủm tỉm cười mãi , chỉ thấy cô gài trâm cài thôi miệng cũng tươi tắn nụ cười.
Một tiểu cung nữ không rõ ở đâu đến , gài trâm cài mà tay chân luống cuống. Diễm Hạnh nhíu mày.
" Tay chân luống cuống như vậy , hay là ngươi ra ngoài chuẩn bị nước ngâm tay cho ta vậy ! Gọi Dương Ca vào cho ta ! "
" Dạ ! "
Dương Ca vào gài đầu trang sức cho cô. Thấy cô cứ luôn miệng cười , không cần nói Dương Ca cũng tỏ là việc gì.
" Tiểu chủ mặt mày hớn hở như vậy , hay là qua hoa viên ngắm hoa đi dạo cho thư thả ! "
" Ý kiến hay , đợi Nguyệt Cầm về đem đàn đến. Nguyệt Cầm đàn , ngươi hát là quá hay. Bảo vài tiểu cung nữ đem điểm tâm và hoa quả đến ! Đúng rồi gọi cả Ngũ tỷ tỷ đến đi ! "
" Dạ ! "
Lưu Thành vuốt ve chiếc hầu bao mà Diễm Hạnh làm cho mình , khi cô mới học thêu liền bỏ công bỏ sức ngày đêm để luyện thêu. Luyện được rồi thì ngay tức khắc thêu cho Lưu Thành một cái hầu bao đeo bên mình.
Lưu Thành ngày nào cũng đeo chiếc hầu bao đó ở bên người đến ngủ cũng để nó cạnh giường một bước không rời. Giờ đột nhiên nhìn thấy cái gì cũng nghĩ về Diễm Hạnh , ăn xong anh liền gọi một tiểu thái giám hoàng thượng phái đi hầu hạ.
" Tiểu Lộc Tử , ngươi lại đây ta có việc cần nhờ ! "
" thiếu gia có việc gì ? "
" mài mực , thắp đèn cho ta. Ta muốn viết thư ! "
Tiểu Lộc Tử vội thay cây nến sắp tàn thành cây nến mới , luôn tay luôn chân vội mài mực cho Lưu Thành.
Nội dung trong thư ngắn gọn vô cùng :
" Ta xin lỗi...Hạnh Nhi , ta đi dẹp phản loạn mà không báo cho muội một câu...ta xin lỗi ! "
Bức thư được Tiểu Lộc Tử cho người đem bức thư đi về cung cấm trao tận tay Nguyệt Cầm. Tối hôm đấy ngay cả trong mơ hắn cũng mơ về Diễm Hạnh.
Trong giấc mơ.
Diễm Hạnh đang ngồi trên chiếc xích đu quen thuộc trong nhà Lưu Thành mà anh với cô hay chơi cùng nhau ở đó.
" Thành Ca , mau lại đây ! "
" Hạnh nhi...muội...muội không giận ta sao ? "
" Giận gì chứ ? Mau lại đây , ngự trù phòng trong cung muội đã làm một món điểm tâm chua chua ngọt ngọt rất ngon ! "
" Muội cho ta ôm một cái được không ? "
" Được chứ ! "
Không biết sao nhưng cảm giác ôm này rất chân thật , thật như thể đây không phải là một cơn mơ mà là sự thật vậy. Vậy là Lưu Thành ôm mộng đẹp tiến vào giấc ngủ sâu.
...----------------...
Sáng hôm sau
Lưu Thành đôi mắt hơi hờ hững mở dậy , thấy bên cạnh mình là chiếc gối ôm. Phải ! tối hôm qua anh mơ thấy được ôm Diễm Hạnh thực chất bản thân đang ôm gối ôm.
Tiểu Lộc Tử thấy anh tỉnh giấc vội bê nước để anh rửa mặt và thay đồ. Việc đầu tiên Lưu Thành làm khi thức dậy chính trên chiến trường chính là cùng các tướng quân bàn chiến lược.
Sau đó mới về lều trại ăn sáng lại tiếp tục luyện tập sau đó dẹp loạn. Lý Phùng Tướng Quân - Một vị tướng kinh nghiệm trên chiến trường là vô biên , đánh đâu thắng đó. Đang cùng Lưu Thành bàn chiến lược.
Lý Phùng Tướng Quân vô cùng chiếu cố Lưu Thành , ông kể về những kinh nghiệm trên chiến trường và những cuộc chiến huy hoàng tạo nên danh tiếng lẫy lừng của Lý Phùng Tướng Quân.
Bàn xong Lưu Thành về lều trại ăn sáng , sau đó mới đi tập luyện võ công rồi lại cùng Lý Phùng Tướng Quân dẹp quân phản loạn.
Ở Cung Cấm
Sáng sớm khi Diễm Hạnh đang chải tóc chỉnh trang sức thì Nguyệt Cầm đã đưa bức thư đến tay Diễm Hạnh. Diễm Hạnh vội rời khỏi bàn trang điểm đến bàn viết thư.
Nội dung thư chỉ động viên Lưu Thành :
" Thành ca không phải lo , muội đợi huynh chiến thắng trở về rồi muội tính sổ với huynh sau ! "
Bức thư lại được trao đến tay Nguyệt Cầm đưa bức thư đi. Diễm Hạnh cứ tủm tỉm cười mãi , chỉ thấy cô gài trâm cài thôi miệng cũng tươi tắn nụ cười.
Một tiểu cung nữ không rõ ở đâu đến , gài trâm cài mà tay chân luống cuống. Diễm Hạnh nhíu mày.
" Tay chân luống cuống như vậy , hay là ngươi ra ngoài chuẩn bị nước ngâm tay cho ta vậy ! Gọi Dương Ca vào cho ta ! "
" Dạ ! "
Dương Ca vào gài đầu trang sức cho cô. Thấy cô cứ luôn miệng cười , không cần nói Dương Ca cũng tỏ là việc gì.
" Tiểu chủ mặt mày hớn hở như vậy , hay là qua hoa viên ngắm hoa đi dạo cho thư thả ! "
" Ý kiến hay , đợi Nguyệt Cầm về đem đàn đến. Nguyệt Cầm đàn , ngươi hát là quá hay. Bảo vài tiểu cung nữ đem điểm tâm và hoa quả đến ! Đúng rồi gọi cả Ngũ tỷ tỷ đến đi ! "
" Dạ ! "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.