Chương 19: Thái Tử Duẫn Điền
Alanie
13/06/2023
Nguyệt Cầm được hỏi vì cô là nhân chứng duy nhất chứng kiên được cảnh Lệ Hoa
đẩy Diễm Hạnh và Mỹ Lan xuống hồ. Lệ Hoa đang quỳ dưới giường.
Mà ả ta cũng thật ngốc , có người ở đó mà dám làm càn. Nhưng ả cũng nghĩ sẽ đẩy Nguyệt Cầm xuống mà không biết Nguyệt Cầm biết võ công.
Lệ Hoa chó cùng dứt dậu , dứt khoát lấy cây trâm trên đầu ra định đâm vào Tô Hoàng Hậu nhưng Dương Ca nhanh mắt kịp thời bẻ ngược tay cô ta lại. Giáng một cái tát thật mạnh đến mức khóe môi chảy máu.
" Con ả đàn bà thối tha này ? Dám mưu đồ ám sát hoàng hậu ! Hoàng hậu có mệnh hệ gì tội của ngươi đáng tru di tam tộc ! "
Lệ Hoa bị ăn một cái tát đến mức mặt cũng muốn lệch sang hẳn một bên , ngã rạp xuống đất. Dương Ca chạy đến giật phăng trâm cài quý giá mà biết bao công tử tặng cho Lệ Hoa.
Mái tóc đen dài óng ả được thả ra , Dương Ca dẫm mạnh những cái trâm cài đó. Nguyệt Cầm vội ra cản rồi sai người đưa cô ta đi tra hỏi.
" Dương Ca ! Không được thất lễ trước mặt hoàng hậu ! "
" Nhưng con tiện nhân đó là không biết trời cao đất dày , đã đẩy Thất Công Chúa của chúng ta xuống hồ lại còn muốn hại hoàng hậu ? "
" Cũng may là cô nhanh mắt , nếu không thật sự không dám nghĩ đến hậu quả. Được rồi , yên tĩnh một chút ! Thất Công Chúa vẫn chưa tỉnh đâu đó ! "
Nguyệt Cầm vừa nói xong , mắt của Diễm Hạnh hơi giật nhẹ. Có lẽ là do tiếng động quá ồn nên cô tỉnh giấc , Tô Hoàng Hậu thấy vậy liền kêu Di Huệ cô cô cho người gọi thái y.
" Di Huệ , mau cho người gọi thái y ! Nguyệt Cầm , đem nước ấm lại đây để bổn cung lau mặt cho công chúa. Dương Ca ! Hoàng thượng bận lo chính sự thì không cần báo , ngươi đem tách trà bình thường Diễn Hạnh thích uống là được ! "
Vậy là Hiên Hòa Viên bị náo loạn một phen , từ thái y , cung nữ tất cả đều tụ hết về Tịnh Duy Điện. Diễm Hạnh vừa mở mắt ra đập vào mặt là hết thái y này đến thái y khác bắt mạch rồi chườm nóng đủ kiểu muôn hình vạn trạng.
" Mẫu thân....Phụ hoàng....ca ca "
3 người mà Diễm Hạnh vừa tỉnh dậy gọi ngay không rõ là để làm gì. Nhưng ca ca của cô là Thái Tử , Thịnh Long Đế để Thái Tử Duẫn Điền đi chinh chiến sa trường khắp nơi , Thái Tử hơn cô 6 tuổi. Năm nay đã 18 tuổi nhưng vẫn chưa có Thái Tử Phi , hoàng hậu và Thịnh Long Đế lại không ép.
Người ca ca này số lần gặp gỡ chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nhưng vị ca ca này thật lòng yêu thương cô , cứ mỗi lần gặp là một lần quà khác nhau. Không thì cũng sẽ gửi quà đến , lần mới nhất là mùa đông năm ngoái Thái Tử đi săn vô tình săn được một con cáo trắng liền lấy lông nó đem vào cung.
Nói là để làm áo cho Diễm Hạnh mặc cho ấm , tấm lòng của anh trai tất nhiên cô nhận rồi cho người đi thêu thành chiếc áo choàng lộng lẫy. Xong khi khám cho cô thái y mới đưa ra kết luận.
" Thất Công Chúa từ nhỏ sợ nước , vừa xuống nước liền bất tỉnh. Cũng may là được cứu lên kịp thời , nghỉ ngơi đôi ba hôm là được ! "
" Phiền các thái y đi đi lại lại nhiều rồi ! "
" Chăm sóc và chữa bệnh cho các vị chủ tử trong cung là bổn phận của chúng thần ! "
Một lúc sau
Tô Hoàng Hậu vẫn ở đó đang bón cháo tôm cho cô , Diễm Hạnh dựa vào thành giường. Khuôn mặt có đôi phần nhợt nhạt đi vì sợ hãi , Thịnh Long Đế cùng Lưu Thành đã tiến vào bên trong.
Còn Binh Bộ Thượng Thư ở bên ngoài nói sẽ về kinh thành Trường Lạc trước. Thịnh Long Đế vừa vào không kiềm lòng được mà hỏi han đôi ba câu.
" Tiểu phúc tinh của trẫm , con đỡ mệt chưa ? Thấy trong người thế nào rồi ? "
" Con đỡ nhiều rồi ! "
Dẫu là khuôn mặt có nhợt nhạt đi đôi chút vẫn cố gượng cười để Thịnh Long Đế bớt lo lắng. Thịnh Long Đế được hạ nhân nghe về chuyện cô vừa tỉnh liền gọi Tô Hoàng Hậu , ông và Thái Tử liền nổi giận lôi đình.
" Tên tiểu tử đó , năm ấy là nó xin trẫm ra phía Bắc ổn định vùng nổi loạn. Vậy mà một năm về có 2 lần , em gái nó bị bệnh nhắc nó không biết thằng tiểu tử đó coa biết hay không ! "
" Phụ hoàng , ca ca cũng là lo cho giang sơn của người mà thôi ! "
" Lo Lo cái gì cơ chứ ! Thà nói đi 1 , 2 năm dẹp loạn xong thì về. Giờ thì hay rồi , nó gửi thư về nói với trẫm sẽ ở đó một thời gian. Ổn định hẳn rồi về , chắc trẫm sẽ cử Lự Thành đi đón nó hồi cung thăm bệnh con "
" Phụ hoàng , đừng vì chút chuyển cỏn con mà nổi nóng ! "
Đột nhiên bị nhắc tên khiến Lưu Thành có hơi giật mình khựng lại , thấy Lưu Thành im re. Tô Hoàng Hậu và Thịnh Long Đế cũng kiếm cớ ra ngoài rồi bảo mấy người hạ nhân ra ngoài để anh ở trong này riêng tư với Diễm Hạnh cho thoải mái.
" Hạnh nhi , muội không sao chứ ? "
" Thành ca , muội đã đỡ nhiều rồi ! Sao ban nãy thấy ca đứng như bức tương vậy ? "
" Có hoàng hậu và hoàng thượng ở đó. Ta nhất thời không thể thất lễ "
Mà ả ta cũng thật ngốc , có người ở đó mà dám làm càn. Nhưng ả cũng nghĩ sẽ đẩy Nguyệt Cầm xuống mà không biết Nguyệt Cầm biết võ công.
Lệ Hoa chó cùng dứt dậu , dứt khoát lấy cây trâm trên đầu ra định đâm vào Tô Hoàng Hậu nhưng Dương Ca nhanh mắt kịp thời bẻ ngược tay cô ta lại. Giáng một cái tát thật mạnh đến mức khóe môi chảy máu.
" Con ả đàn bà thối tha này ? Dám mưu đồ ám sát hoàng hậu ! Hoàng hậu có mệnh hệ gì tội của ngươi đáng tru di tam tộc ! "
Lệ Hoa bị ăn một cái tát đến mức mặt cũng muốn lệch sang hẳn một bên , ngã rạp xuống đất. Dương Ca chạy đến giật phăng trâm cài quý giá mà biết bao công tử tặng cho Lệ Hoa.
Mái tóc đen dài óng ả được thả ra , Dương Ca dẫm mạnh những cái trâm cài đó. Nguyệt Cầm vội ra cản rồi sai người đưa cô ta đi tra hỏi.
" Dương Ca ! Không được thất lễ trước mặt hoàng hậu ! "
" Nhưng con tiện nhân đó là không biết trời cao đất dày , đã đẩy Thất Công Chúa của chúng ta xuống hồ lại còn muốn hại hoàng hậu ? "
" Cũng may là cô nhanh mắt , nếu không thật sự không dám nghĩ đến hậu quả. Được rồi , yên tĩnh một chút ! Thất Công Chúa vẫn chưa tỉnh đâu đó ! "
Nguyệt Cầm vừa nói xong , mắt của Diễm Hạnh hơi giật nhẹ. Có lẽ là do tiếng động quá ồn nên cô tỉnh giấc , Tô Hoàng Hậu thấy vậy liền kêu Di Huệ cô cô cho người gọi thái y.
" Di Huệ , mau cho người gọi thái y ! Nguyệt Cầm , đem nước ấm lại đây để bổn cung lau mặt cho công chúa. Dương Ca ! Hoàng thượng bận lo chính sự thì không cần báo , ngươi đem tách trà bình thường Diễn Hạnh thích uống là được ! "
Vậy là Hiên Hòa Viên bị náo loạn một phen , từ thái y , cung nữ tất cả đều tụ hết về Tịnh Duy Điện. Diễm Hạnh vừa mở mắt ra đập vào mặt là hết thái y này đến thái y khác bắt mạch rồi chườm nóng đủ kiểu muôn hình vạn trạng.
" Mẫu thân....Phụ hoàng....ca ca "
3 người mà Diễm Hạnh vừa tỉnh dậy gọi ngay không rõ là để làm gì. Nhưng ca ca của cô là Thái Tử , Thịnh Long Đế để Thái Tử Duẫn Điền đi chinh chiến sa trường khắp nơi , Thái Tử hơn cô 6 tuổi. Năm nay đã 18 tuổi nhưng vẫn chưa có Thái Tử Phi , hoàng hậu và Thịnh Long Đế lại không ép.
Người ca ca này số lần gặp gỡ chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nhưng vị ca ca này thật lòng yêu thương cô , cứ mỗi lần gặp là một lần quà khác nhau. Không thì cũng sẽ gửi quà đến , lần mới nhất là mùa đông năm ngoái Thái Tử đi săn vô tình săn được một con cáo trắng liền lấy lông nó đem vào cung.
Nói là để làm áo cho Diễm Hạnh mặc cho ấm , tấm lòng của anh trai tất nhiên cô nhận rồi cho người đi thêu thành chiếc áo choàng lộng lẫy. Xong khi khám cho cô thái y mới đưa ra kết luận.
" Thất Công Chúa từ nhỏ sợ nước , vừa xuống nước liền bất tỉnh. Cũng may là được cứu lên kịp thời , nghỉ ngơi đôi ba hôm là được ! "
" Phiền các thái y đi đi lại lại nhiều rồi ! "
" Chăm sóc và chữa bệnh cho các vị chủ tử trong cung là bổn phận của chúng thần ! "
Một lúc sau
Tô Hoàng Hậu vẫn ở đó đang bón cháo tôm cho cô , Diễm Hạnh dựa vào thành giường. Khuôn mặt có đôi phần nhợt nhạt đi vì sợ hãi , Thịnh Long Đế cùng Lưu Thành đã tiến vào bên trong.
Còn Binh Bộ Thượng Thư ở bên ngoài nói sẽ về kinh thành Trường Lạc trước. Thịnh Long Đế vừa vào không kiềm lòng được mà hỏi han đôi ba câu.
" Tiểu phúc tinh của trẫm , con đỡ mệt chưa ? Thấy trong người thế nào rồi ? "
" Con đỡ nhiều rồi ! "
Dẫu là khuôn mặt có nhợt nhạt đi đôi chút vẫn cố gượng cười để Thịnh Long Đế bớt lo lắng. Thịnh Long Đế được hạ nhân nghe về chuyện cô vừa tỉnh liền gọi Tô Hoàng Hậu , ông và Thái Tử liền nổi giận lôi đình.
" Tên tiểu tử đó , năm ấy là nó xin trẫm ra phía Bắc ổn định vùng nổi loạn. Vậy mà một năm về có 2 lần , em gái nó bị bệnh nhắc nó không biết thằng tiểu tử đó coa biết hay không ! "
" Phụ hoàng , ca ca cũng là lo cho giang sơn của người mà thôi ! "
" Lo Lo cái gì cơ chứ ! Thà nói đi 1 , 2 năm dẹp loạn xong thì về. Giờ thì hay rồi , nó gửi thư về nói với trẫm sẽ ở đó một thời gian. Ổn định hẳn rồi về , chắc trẫm sẽ cử Lự Thành đi đón nó hồi cung thăm bệnh con "
" Phụ hoàng , đừng vì chút chuyển cỏn con mà nổi nóng ! "
Đột nhiên bị nhắc tên khiến Lưu Thành có hơi giật mình khựng lại , thấy Lưu Thành im re. Tô Hoàng Hậu và Thịnh Long Đế cũng kiếm cớ ra ngoài rồi bảo mấy người hạ nhân ra ngoài để anh ở trong này riêng tư với Diễm Hạnh cho thoải mái.
" Hạnh nhi , muội không sao chứ ? "
" Thành ca , muội đã đỡ nhiều rồi ! Sao ban nãy thấy ca đứng như bức tương vậy ? "
" Có hoàng hậu và hoàng thượng ở đó. Ta nhất thời không thể thất lễ "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.