Chương 6: Dị khách? Quy khách
Thâm Lâm
24/08/2022
Khi Hạ Hòa tỉnh dậy đã là lúc hoàng hôn, trong thôn khói bếp lượn lờ
khắp cái nóc nhà. Mạnh Võ đang ở trong sân phơi đậu cô ve với Lý lão ma: "Lý lão ma, làm phiền người trông coi Hạ Hòa một chút, hôm nay ta còn
có việc, không trở lại ăn cơm tối." Lý lão ma nghe xong liền đáp: "Được! Ngươi cứ yên tâm đi!" Mạnh Võ hồi: "Vậy ta đi đây!" Mạnh Võ sải bước ra cổng, hướng đến nhà lí chính.
Mạnh Võ lang thang một hồi rốt cuộc tìm được nhà lí chính, nhiều năm trôi qua, ký ức của nguyên chủ dần mơ hồ. Mạnh Võ gõ cửa, chỉ chốc lát sau, vị ca nhi thanh lãnh kia liền tới mở cửa. Ca nhi nhẹ giọng hỏi: "Có chuyện gì sao?" Lúc này trong phòng truyền đến một tiếng: "Ngọc ca nhi, ai tới?" Mạnh Ngọc nghe tiếng liền quay đầu cung kính trả lời: "Là hán tử hồi giữa trưa." Sau đó quay đầu nói với Mạnh Võ: "Mời vào."
Mạnh Võ đi vào nhà chính, lí chính lão gia tử đang hút thuốc lộc cộc. Hắn thấy Mạnh Võ đi vào tới, liền buông ống khói, nói: "Tiểu tử, ngươi có chuyện gì?" Mạnh Võ cung kính mà đứng ở một bên, nói: "Lí chính, ta là Mạnh Võ, con trai Mạnh Tân Thường." Lí chính vừa nghe, tức khắc biến sắc, vội vàng mà đứng lên kéo Mạnh Võ hỏi: "Ngươi nói thât sao? Tiểu tử ngươi đừng có mà lừa dối ông già ta" Mạnh Võ vội vàng đỡ lấy lí chính, nói: "Tiểu tử ta làm sao dám bừa chuyện này, ta thật sự là Mạnh Võ. Người có thể nhìn vết bớt trên lưng ta." "Tốt! Tốt! Tốt!" Trưởng lão nước mắt lưng tròng: "Ngươi còn sống thì tốt rồi, cha mẹ ngươi ở dưới chín suối cũng nhắm mắt. Hảo hài tử, kể cho gia gia cuộc sống mấy năm nay của ngươi."
Mạnh Võ đỡ lí chính lão gia tử ngồi xuống, nửa thật nửa giả mà kể chuyện trong mười năm qua. Hắn kể bình thường đến nỗi người trong thôn đều nghĩ ngoài chút vận may, hắn chẳng khác hán tử bình thường là bao. Còn không phải là vận may sao! Mười bốn tuổi tòng quân, mười năm trên chiến trường xông qua rừng thương mưa tiễn mà vẫn chưa chết. Chiến tranh kết thúc còn có thể cầm bạc trở về quê hương. Ảnh hưởng Mạnh Võ muốn chính là như thế này, vậy thì hắn có thể an ổn mà sống những ngày tá giáp quy điền.
Lí chính lão gia tử nghe Mạnh Võ nói xong tức khắc đau lòng vô cùng, đứa nhỏ này ông nhìn từ bé đến lớn! Tên táng tận lương tâm Mạnh Tân Phúc lừa hắn lên chiến trường, ông còn tưởng hắn đã chết rồi. Mạnh Võ nhìn lí chính thương tâm không thôi, an ủi: "Lí trưởng gia gia cũng không cần khổ sở, ta không phải đã trở lại sao." Đợi một hồi lâu, cảm xúc dần bình tĩnh lại. Mạnh Võ liền nói: "Lí trưởng gia gia, kỳ thật ta hôm nay tới là có việc nhờ người......" Còn chưa nói xong lí chính liền vội vàng tiếp lời: "Có phải chuyện của Hạ Hòa không, yên tâm! Gia gia nhất định sẽ giải quyết việc này, nhất định không làm ngươi chịu ủy khuất." Mạnh Võ cười khổ không được, vội vàng giải thích: "Ta rất vừa ý chuyện kết hôn với Hạ Hòa, nếu nói ủy khuất thì Hạ Hòa ủy khuất mới đúng " lão gia tử có chút hoài nghi hỏi: "Thật sự nguyện ý?" Mạnh Võ bất đắc dĩ trả lời: "Hạ Hòa rất tốt." Lí trưởng nghĩ nghĩ, cũng đúng! Hạ Hòa ngoài có chút xấu thì mặt nào cũng ổn, tiểu bối nguyện ý, chính mình làm trưởng bối cũng không rối rắm nữa.
"Vậy ngươi tới vì việc gì?" Trường hỏi. Mạnh Võ thấy rốt cuộc tiến vào chủ đề, nói: "Nhà cũ ta đã bị đại bá bán, ta trở về không có chỗ ở, cũng không thể phiền Lý a sao mãi. Cho nên ta nghĩ nếu trong thôn có nhà, ta muốn mua một gian." Lí chính nghĩ nghĩ, nói: "Nhà Mạnh Chính ở cuối thôn dọn lên trấn trên, muốn bán phòng cho trong thôn, ta thấy cũng được, nếu người muốn, thôn lấy giá gốc cho ngươi." "Không cần xem, nhà lí chính nói tốt thì chắc chắn tốt, ta cần gấp, lấy luôn gian này." Lí chính lại hỏi: "Cần 27 lượng bạc, ngươi có đủ tiền không?" "Đủ. Tiền giải ngũ của ta cũng chưa tiêu đi bao nhiêu." Mạnh Võ trả lời.
Vì vậy Mạnh Vũ nhanh chóng giải quyết vấn đề nhà ở, thanh toán tiền, nhận nhà, đất, dọn dẹp nhà cửa. Hắn nghĩ ngày mai hắn sẽ chuyển đến sau khi giải quyết chuyện của Hạ Hòa. Sau khi ổn định cuộc sống, có lẽ sẽ tính đến chuyện xây nhà mới.
Có nhà, dường như là có tổ ấm thực sự, Mạnh Võ rất mong chờ những ngày tháng sắp tới, ngay cả những điều tồi tệ ngày mai cũng không thể làm tâm trạng tốt của hắn bị ảnh hưởng.
- -------------------------------------------
Lời editor: Lúc mình edit mình hay mở cả hai bản raw và QT ra để so sánh nên có thể có một số chi tiết khác bản QT là vì mình lấy từ bản raw vào. Nhưng bản nào đi nữa thì cũng là công của gg dịch cả đấy ^^ À mà nếu có typo thì mọi người nhắc mình nha, còn xưng hô nhân vật thì khá linh hoạt, lúc lí chính lúc lí trưởng, lúc ca sao lúc a sao, không phải sai đâu.
Mạnh Võ lang thang một hồi rốt cuộc tìm được nhà lí chính, nhiều năm trôi qua, ký ức của nguyên chủ dần mơ hồ. Mạnh Võ gõ cửa, chỉ chốc lát sau, vị ca nhi thanh lãnh kia liền tới mở cửa. Ca nhi nhẹ giọng hỏi: "Có chuyện gì sao?" Lúc này trong phòng truyền đến một tiếng: "Ngọc ca nhi, ai tới?" Mạnh Ngọc nghe tiếng liền quay đầu cung kính trả lời: "Là hán tử hồi giữa trưa." Sau đó quay đầu nói với Mạnh Võ: "Mời vào."
Mạnh Võ đi vào nhà chính, lí chính lão gia tử đang hút thuốc lộc cộc. Hắn thấy Mạnh Võ đi vào tới, liền buông ống khói, nói: "Tiểu tử, ngươi có chuyện gì?" Mạnh Võ cung kính mà đứng ở một bên, nói: "Lí chính, ta là Mạnh Võ, con trai Mạnh Tân Thường." Lí chính vừa nghe, tức khắc biến sắc, vội vàng mà đứng lên kéo Mạnh Võ hỏi: "Ngươi nói thât sao? Tiểu tử ngươi đừng có mà lừa dối ông già ta" Mạnh Võ vội vàng đỡ lấy lí chính, nói: "Tiểu tử ta làm sao dám bừa chuyện này, ta thật sự là Mạnh Võ. Người có thể nhìn vết bớt trên lưng ta." "Tốt! Tốt! Tốt!" Trưởng lão nước mắt lưng tròng: "Ngươi còn sống thì tốt rồi, cha mẹ ngươi ở dưới chín suối cũng nhắm mắt. Hảo hài tử, kể cho gia gia cuộc sống mấy năm nay của ngươi."
Mạnh Võ đỡ lí chính lão gia tử ngồi xuống, nửa thật nửa giả mà kể chuyện trong mười năm qua. Hắn kể bình thường đến nỗi người trong thôn đều nghĩ ngoài chút vận may, hắn chẳng khác hán tử bình thường là bao. Còn không phải là vận may sao! Mười bốn tuổi tòng quân, mười năm trên chiến trường xông qua rừng thương mưa tiễn mà vẫn chưa chết. Chiến tranh kết thúc còn có thể cầm bạc trở về quê hương. Ảnh hưởng Mạnh Võ muốn chính là như thế này, vậy thì hắn có thể an ổn mà sống những ngày tá giáp quy điền.
Lí chính lão gia tử nghe Mạnh Võ nói xong tức khắc đau lòng vô cùng, đứa nhỏ này ông nhìn từ bé đến lớn! Tên táng tận lương tâm Mạnh Tân Phúc lừa hắn lên chiến trường, ông còn tưởng hắn đã chết rồi. Mạnh Võ nhìn lí chính thương tâm không thôi, an ủi: "Lí trưởng gia gia cũng không cần khổ sở, ta không phải đã trở lại sao." Đợi một hồi lâu, cảm xúc dần bình tĩnh lại. Mạnh Võ liền nói: "Lí trưởng gia gia, kỳ thật ta hôm nay tới là có việc nhờ người......" Còn chưa nói xong lí chính liền vội vàng tiếp lời: "Có phải chuyện của Hạ Hòa không, yên tâm! Gia gia nhất định sẽ giải quyết việc này, nhất định không làm ngươi chịu ủy khuất." Mạnh Võ cười khổ không được, vội vàng giải thích: "Ta rất vừa ý chuyện kết hôn với Hạ Hòa, nếu nói ủy khuất thì Hạ Hòa ủy khuất mới đúng " lão gia tử có chút hoài nghi hỏi: "Thật sự nguyện ý?" Mạnh Võ bất đắc dĩ trả lời: "Hạ Hòa rất tốt." Lí trưởng nghĩ nghĩ, cũng đúng! Hạ Hòa ngoài có chút xấu thì mặt nào cũng ổn, tiểu bối nguyện ý, chính mình làm trưởng bối cũng không rối rắm nữa.
"Vậy ngươi tới vì việc gì?" Trường hỏi. Mạnh Võ thấy rốt cuộc tiến vào chủ đề, nói: "Nhà cũ ta đã bị đại bá bán, ta trở về không có chỗ ở, cũng không thể phiền Lý a sao mãi. Cho nên ta nghĩ nếu trong thôn có nhà, ta muốn mua một gian." Lí chính nghĩ nghĩ, nói: "Nhà Mạnh Chính ở cuối thôn dọn lên trấn trên, muốn bán phòng cho trong thôn, ta thấy cũng được, nếu người muốn, thôn lấy giá gốc cho ngươi." "Không cần xem, nhà lí chính nói tốt thì chắc chắn tốt, ta cần gấp, lấy luôn gian này." Lí chính lại hỏi: "Cần 27 lượng bạc, ngươi có đủ tiền không?" "Đủ. Tiền giải ngũ của ta cũng chưa tiêu đi bao nhiêu." Mạnh Võ trả lời.
Vì vậy Mạnh Vũ nhanh chóng giải quyết vấn đề nhà ở, thanh toán tiền, nhận nhà, đất, dọn dẹp nhà cửa. Hắn nghĩ ngày mai hắn sẽ chuyển đến sau khi giải quyết chuyện của Hạ Hòa. Sau khi ổn định cuộc sống, có lẽ sẽ tính đến chuyện xây nhà mới.
Có nhà, dường như là có tổ ấm thực sự, Mạnh Võ rất mong chờ những ngày tháng sắp tới, ngay cả những điều tồi tệ ngày mai cũng không thể làm tâm trạng tốt của hắn bị ảnh hưởng.
- -------------------------------------------
Lời editor: Lúc mình edit mình hay mở cả hai bản raw và QT ra để so sánh nên có thể có một số chi tiết khác bản QT là vì mình lấy từ bản raw vào. Nhưng bản nào đi nữa thì cũng là công của gg dịch cả đấy ^^ À mà nếu có typo thì mọi người nhắc mình nha, còn xưng hô nhân vật thì khá linh hoạt, lúc lí chính lúc lí trưởng, lúc ca sao lúc a sao, không phải sai đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.