Chương 46: Bùi phụ trở về.
Ngọc Tịnh Cam Lộ
17/05/2017
Lúc Bùi Hạo thiên hô vạn hoán, buổi trưa ngày mùng sáu tháng tám Bùi phụ cuối cùng cũng trở về.
Một đường khoái mã như gió, mặc dù không đến mức màn trời chiếu đất nhưng sắc mặt Bùi phụ tiều tụy không ít, Tứ Bình Cư, Phương thị vội vàng hầu hạ Bùi phụ tắm rửa thay y phục.
Hai người xa cách hơn nửa tháng, kể từ khi thành thân tới nay, bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên, Phương thị nhìn vẻ mặt mệt mỏi của phu quân, hốc mắt hơi ướt.
“Phu quân, chàng gầy…”
Nhiều ngày không gặp, tất nhiên Bùi phụ cũng nhớ kiều thê mình thương yêu, một tay nương tử lúc này ôm lấy thùng tắm lệ như ngọc vỡ, cúi đầu, thân thể hừng hực khí thế.
Khi Bùi phụ và Phương thị xuất hiện trước mặt mọi người, bọn nha hoàn đã chuẩn bị xong y phục, sau nhiều năm, lão gia và phu nhân vẫn ân ái như ban đầu, các nàng sớm đã quen rồi.
Tẩy đi một thân mệt mỏi, đổi lại xiêm y, Bùi phụ hơn ba mươi tuổi toàn thân khí phách, tinh tế tỉ mỉ, có thể phát hiện, tướng mạo của Bùi Hạo giống phụ thân, một đôi mắt bồ đào quá rõ ràng, nhưng mà sau nhiều năm rèn luyện, trên người Bùi phụ càng thêm nho nhã, che đi tướng mạo lộng lẫy.
Nhìn phu quân nhà mình vẫn anh tuấn như xưa, trong mắt Phương thị thỉnh thoảng lóe lên si mê, nhiều năm như vậy, Bùi phụ sao có thể không biết, nương tử rất say mê mình, Bùi phụ coi như không phát hiện ra, vẫn rực rỡ anh tuấn như cũ.
“Dọn dẹp một chút, chúng ta mau đi Vinh An Đường.”
Vừa nghe phu quân nhà mình nhắc tới Vinh An Đường, trong lòng Phương thị buồn bã, nói xem, nàng bỏ phu quân ngàn dặm, chỉ vì Hoàng lão phu nhân vì con mình đính thân hồ đồ, nàng đến chưa được bao lâu, hôn sự này nàng không thể quấy rối được, ngược lại lão phu nhân ngầm ra hiệu cho không ít người biết.
Hài lòng duy nhất chính là phong yến của nữ nhi nhà mình tiến hành rất thuận lợi, nhưng bực bội chính là, trong phong yến, tuy danh tiếng nữ nhi nhà mình truyền ra ngoài, nhưng thanh danh nữ nhi vọng tưởng gả cho nhà bọn họ cũng truyền ra, hiện tại người kinh thành đều hỏi thăm, có chỗ nào không biết lão phu nhân quý phủ nhà mình coi trọng thương hộ Tô gia đại tiểu thư, ngay cả trưởng công chúa Chiêu Nghi cũng thích nàng.
Trưởng công chúa Chiêu Nghi là ai? Là cô mẫu đương kim thánh thượng, Hạ Thái Tông độc sủng nữ nhi này, Hạ Thành Đế cũng thiên vị muội muội này, đương kim hoàng thượng cũng kính trọng cô mẫu này, cả đời trưởng công chúa Chiêu Nghi có thể nói là vinh sủng không ngừng, tôn quý vô cùng.
Con nhà mình tuy ghét văn thích võ, nhưng dù gì cũng được lão hầu gia Hầu phủ coi trọng, Phương thị ngược lại không nghĩ tới, bởi vì như thế, con nhà mình mới có thể lọt vào mắt trưởng công chúa Chiêu Nghi, biết sớm như vậy, khi đó được lợi hẳn là nữ nhi bảo bối của mình mới đúng.
Nói cho cùng, chuyện này vẫn nên trách móc lão phu nhân nhà mình, có quan hệ như vậy, chẳng lẽ không nên để cho tôn nữ nhà mình sao? Nữ nhân kia tốt ở chỗ nào, chỉ là một nữ nhi thương hộ ti tiện, tất cả đều tiện nghi cho nàng ta.
“Lão gia…”
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Phương thị muốn nói lại thôi, Bùi phụ khẽ thở dài một cái, nhiều năm như vậy, nàng vẫn không nhìn ra…
“Đi trước thỉnh an rồi nói sau.”
Dù sao một lát cũng không nói hết, Phương thị gật đầu, đi theo Bùi phụ đến Vinh An Đường.
Lúc hai người Bùi phụ và Phương thị đến Vinh An Đường, chỉ thấy Bùi lão gia và Bùi lão phu nhân ngồi ngay ngắn trên chính đường, đã chờ từ lâu, ba người Bùi Hạo và Bùi Nhàn, Bùi Ninh cũng đã đến.
Bùi phụ nhanh chóng bước đến quỳ xuống, dập đầu lạy Nhị lão ba cái mới nói, “Bùi Như Chính bất hiếu thỉnh an phụ thân mẫu thân.”
Lệ Bùi lão phu nhân đã sớm ướt hốc mắt, mười ba năm trước nhi tử nàng hơn hai mươi đi vùng khác nhậm chức, hiện tại thăng chức trở về, Bùi lão phu nhân nhìn nhi tử thành thục, mặc dù lòng chua xót, nhưng vẫn che dấu, đây là nhi tử bà!
“Đứng lên đi.”
Bùi lão gia tử đối với con trai duy nhất của mình, không dạy bảo giống như Bùi Hạo, vẫn nghiêm túc, nhưng nhìn thần sắc kia, trong mắt vẫn lóe sáng.
Đợi Bùi phụ đứng dậy ngồi vào chỗ, Bùi Ninh liền nhào tới, “Phụ thân!”
Bùi phụ nhìn nữ nhi xinh đẹp nhà mình, nhiều ngày không gặp, hắn rất nhớ hai nữ nhi bảo bối, “Khí sắc Ninh nhi rất tốt, có phải chỉ lo bồi tổ phụ tổ mẫu, không rảnh nhớ đến phụ thân hay không?”
“Làm gì có ạ? Con rất nhớ phụ thân, không tin phụ thân hỏi tỷ tỷ.”
Nói xong, làm như sợ Bùi phụ không tin, vội vàng chuyển hướng tỷ tỷ nhà mình, “Tỷ tỷ, chúng ta đều nhớ phụ thân đúng không?”
Khóe miệng Bùi Nhàn cười kín đáo, “Tất nhiên là tỷ nhớ phụ thân, nhưng mà muội nghĩ gì, tỷ cũng không biết.”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều cười, chỉ có Bùi Ninh xấu hổ, “Tỷ tỷ!”
Bùi phụ cũng cười, ánh mắt lại nhìn tới nhi tử mình, ừm, so với lễ mừng năm mới, cao hơn không ít, thân thể cũng to lớn hơn, đột nhiên lúc đó, trong lòng Bùi phụ có cảm giác xa lạ “Nhà có con trưởng thành”, nhi tử hắn đã lớn, muốn thú thê rồi…
Từ lúc Bùi phụ nhìn tới, Bùi Hạo cũng cảm giác được, nhiều năm qua, hắn đã sớm quen coi bọn họ như khách, hiện tại nhìn tình cảnh cả nhà bọn họ thân cận, một chút cảm giác hắn cũng không có, hắn không hâm mộ, không ghen tị, cũng không ghi hận, càng không nghĩ tới muốn tiến vào.
Nhìn nhi tử và đại tôn tử nhìn nhau, trong lòng Bùi lão phu nhân thở dài một hơi, không vội, hiện tại nhi tử trở về, chung đụng lâu ngày, cuối cùng sẽ tốt…
“Mau bày cơm ra, đi đường mệt mỏi cũng không được ăn ngon, lần này trở về, có thể phải bồi bổ thêm.”
Nhìn ánh mắt yêu thương của nương nhà mình, tâm Bùi phụ đau xót, “Còn cầu mà không được, sau này nhờ cả vào mẫu thân.”
Hai chữ “Sau này” làm Bùi phu nhân vui mừng, từ nay về sau, nhà bà cuối cùng cũng đoàn viên.
Bởi vì Bùi phụ trở về, phần lớn bữa ăn trưa đều lấy thanh đạm là chính, Bùi lão gia và Bùi lão phu nhân lớn tuổi, xưa nay luôn chú trọng dinh dưỡng, ba người Phương thị và Bùi Nhàn, Bùi Ninh đều là nữ quyến, ngoại trừ Bùi Ninh ngẫu nhiên thèm ăn một chút, ngày thường cũng rất chú trọng ẩm thực.
Chỉ có Bùi Hạo là tiểu tử choai choai, đang thời kì hoàng kim, từ trước đã thích ăn thịt, Bùi lão phu nhân nhìn thấy món ăn, vừa mới nhớ tới, hôm nay bà mãi nghĩ nhi tử trở về, quên mất đại tôn tử nhà mình, vốn đang lo lắng nhìn sang, nhưng Bùi Hạo không nói gì, chỉ lẳng lặng dùng bữa.
Ăn trưa xong, nhớ tới Bùi phụ vừa trở về, cho dù cố gắng chống đỡ, nhưng mặt mày vẫn mệt mỏi, Bùi lão phu nhân vội vàng giục bọn họ đi nghỉ ngơi.
Lúc Bùi phụ từ biệt Nhị lão trở về Tứ Bình Cư, vừa dính vào gối liền ngủ mất, Phương thị đen mặt nhìn phu quân nhà mình, kiềm chế lời vừa định nói ra khỏi miệng.
Bùi phụ ngủ một giấc đến giờ thân năm khắc, bị Phương thị đánh thức.
Bữa tối đương nhiên cũng ăn ở Vinh An Đường.
Dùng xong bữa tối, hai người Bùi phụ, Bùi Hạo đi theo Bùi lão gia vào thư phòng.
Sau khi Bùi lão gia và Bùi phụ thương lượng xong chuyện trong triều, đề tài dĩ nhiên chuyển sang chuyện Bùi Hạo muốn tiến vào quân doanh.
Nghe Bùi lão gia nói xong, trong lòng Bùi phụ không có gợn sóng quá lớn, nhiều năm qua, hắn đã sớm chuẩn bị tâm lý, hiện tại hắn nghĩ, nên bày mưu bố cục vì con nhà mình.
Trầm mặc một lát, Bùi phụ mới lên tiếng, “Đợi thêm vài ngày nữa, con xem trước một chút rồi thương thảo lại cũng không muộn.”
Nhìn nhi tử lạnh nhạt, Bùi lão gia cảm thấy vui mừng, “Chuyện này chỉ cần trong lòng con hiểu là được, không cần quá cố chấp, tiểu tử này không thể bị vùi dập.”
Nói đến đại tôn tử nhà mình, vẻ mặt Bùi lão gia kiêu ngạo, ghét văn thích võ thì sao, người Bùi gia bọn họ có nhập quân doanh, có thể làm võ tướng, cũng có thể lập tức phong hầu!
Không biết có phải lão thiên chiếu cố Bùi gia hay không, tình hình hiện tại ở trên triều có thể nói là loạn trong giặc ngoài, trong giới quyền quý bởi vì lập trường bất đồng, cũng có nhiều xu hướng, lúc này văn thần phản thật sự không có võ tướng dễ dàng ra mặt.
Bởi vì cái gọi là thời thế tạo nên anh hùng, nói không chừng đại tôn tử nhà hắn gặp thời điểm tốt, mặc dù không làm nho thần, nhưng nghĩ đến lúc làm võ tướng, đối với Bùi gia mà nói, chuyện này rất may mắn.
Dù sao tức nước vỡ bờ, thịnh cực mà suy, đại tôn tử nhà hắn có số khác biệt, có khả năng bảo vệ Bùi gia lâu dài.
Lúc Bùi lão gia mặc sức tưởng tượng, một câu của Bùi Hạo phá vỡ toàn bộ bóng đêm hài hòa, “Gia gia, nói chuyện chính.”
Chẳng lẽ bọn họ nói một lúc lâu, đều là nói nhảm sao?
Cố nén tức giận trong lòng, Bùi lão gia “Mịt mờ” nghe đại tôn tử nhà mình nhắc nhở, ho nhẹ một tiếng, thuận tiện thích ứng với tiết tấu của đại tôn tử nhà mình, “Lúc trước phụ thân đã đề cập qua với con chuyện hôn sự, con thấy thế nào?”
Chuyện đến không thể trốn được, bên cạnh và bên này đều quan tâm, trong lòng Bùi phụ ai thán một tiếng, nhi tử nhà hắn sao đột nhiên lại lớn như vậy! Hắn vừa về liền làm mai, vội vàng thúc giục…
“Tình huống của đối phương bên kia như thế nào ạ?”
Làm đại gia trưởng, nên hỏi tất nhiên phải hỏi, dù sao Bùi Hạo cũng là trưởng tử của mình, còn là nhi tử duy nhất, hắn cũng chỉ có một thê tử, con nhà mình không giỏi mưu kế, tức phụ (con dâu) này hắn phải lựa chọn thật tốt.
“Tiểu cô nương này mẫu thân con đã gặp, rất hợp mắt bà ấy, bà ấy rất thích, chỉ có một điểm, cô nương này xuất thân thương gia, ngược lại là khuyết điểm.”
Bùi phụ nghe lời này, trong lòng cười thầm, lão gia nhà hắn đang ra “Ám hiệu” với hắn, tiểu cô nương này được mẫu thân đại nhân hắn nỗ lực bảo vệ sao?
“Thương hộ gì chứ, con không quan tâm, con chọn trúng nàng rồi, không phải vì những thứ thương hộ vứt đi kia!”
Ô ô ô, đại nhi tử hắn bày tỏ thái độ, làm sao bây giờ? Cuộc sống sau này, nương tử hắn có thể rơi bao nhiêu nước mắt đây…
Một đường khoái mã như gió, mặc dù không đến mức màn trời chiếu đất nhưng sắc mặt Bùi phụ tiều tụy không ít, Tứ Bình Cư, Phương thị vội vàng hầu hạ Bùi phụ tắm rửa thay y phục.
Hai người xa cách hơn nửa tháng, kể từ khi thành thân tới nay, bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên, Phương thị nhìn vẻ mặt mệt mỏi của phu quân, hốc mắt hơi ướt.
“Phu quân, chàng gầy…”
Nhiều ngày không gặp, tất nhiên Bùi phụ cũng nhớ kiều thê mình thương yêu, một tay nương tử lúc này ôm lấy thùng tắm lệ như ngọc vỡ, cúi đầu, thân thể hừng hực khí thế.
Khi Bùi phụ và Phương thị xuất hiện trước mặt mọi người, bọn nha hoàn đã chuẩn bị xong y phục, sau nhiều năm, lão gia và phu nhân vẫn ân ái như ban đầu, các nàng sớm đã quen rồi.
Tẩy đi một thân mệt mỏi, đổi lại xiêm y, Bùi phụ hơn ba mươi tuổi toàn thân khí phách, tinh tế tỉ mỉ, có thể phát hiện, tướng mạo của Bùi Hạo giống phụ thân, một đôi mắt bồ đào quá rõ ràng, nhưng mà sau nhiều năm rèn luyện, trên người Bùi phụ càng thêm nho nhã, che đi tướng mạo lộng lẫy.
Nhìn phu quân nhà mình vẫn anh tuấn như xưa, trong mắt Phương thị thỉnh thoảng lóe lên si mê, nhiều năm như vậy, Bùi phụ sao có thể không biết, nương tử rất say mê mình, Bùi phụ coi như không phát hiện ra, vẫn rực rỡ anh tuấn như cũ.
“Dọn dẹp một chút, chúng ta mau đi Vinh An Đường.”
Vừa nghe phu quân nhà mình nhắc tới Vinh An Đường, trong lòng Phương thị buồn bã, nói xem, nàng bỏ phu quân ngàn dặm, chỉ vì Hoàng lão phu nhân vì con mình đính thân hồ đồ, nàng đến chưa được bao lâu, hôn sự này nàng không thể quấy rối được, ngược lại lão phu nhân ngầm ra hiệu cho không ít người biết.
Hài lòng duy nhất chính là phong yến của nữ nhi nhà mình tiến hành rất thuận lợi, nhưng bực bội chính là, trong phong yến, tuy danh tiếng nữ nhi nhà mình truyền ra ngoài, nhưng thanh danh nữ nhi vọng tưởng gả cho nhà bọn họ cũng truyền ra, hiện tại người kinh thành đều hỏi thăm, có chỗ nào không biết lão phu nhân quý phủ nhà mình coi trọng thương hộ Tô gia đại tiểu thư, ngay cả trưởng công chúa Chiêu Nghi cũng thích nàng.
Trưởng công chúa Chiêu Nghi là ai? Là cô mẫu đương kim thánh thượng, Hạ Thái Tông độc sủng nữ nhi này, Hạ Thành Đế cũng thiên vị muội muội này, đương kim hoàng thượng cũng kính trọng cô mẫu này, cả đời trưởng công chúa Chiêu Nghi có thể nói là vinh sủng không ngừng, tôn quý vô cùng.
Con nhà mình tuy ghét văn thích võ, nhưng dù gì cũng được lão hầu gia Hầu phủ coi trọng, Phương thị ngược lại không nghĩ tới, bởi vì như thế, con nhà mình mới có thể lọt vào mắt trưởng công chúa Chiêu Nghi, biết sớm như vậy, khi đó được lợi hẳn là nữ nhi bảo bối của mình mới đúng.
Nói cho cùng, chuyện này vẫn nên trách móc lão phu nhân nhà mình, có quan hệ như vậy, chẳng lẽ không nên để cho tôn nữ nhà mình sao? Nữ nhân kia tốt ở chỗ nào, chỉ là một nữ nhi thương hộ ti tiện, tất cả đều tiện nghi cho nàng ta.
“Lão gia…”
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Phương thị muốn nói lại thôi, Bùi phụ khẽ thở dài một cái, nhiều năm như vậy, nàng vẫn không nhìn ra…
“Đi trước thỉnh an rồi nói sau.”
Dù sao một lát cũng không nói hết, Phương thị gật đầu, đi theo Bùi phụ đến Vinh An Đường.
Lúc hai người Bùi phụ và Phương thị đến Vinh An Đường, chỉ thấy Bùi lão gia và Bùi lão phu nhân ngồi ngay ngắn trên chính đường, đã chờ từ lâu, ba người Bùi Hạo và Bùi Nhàn, Bùi Ninh cũng đã đến.
Bùi phụ nhanh chóng bước đến quỳ xuống, dập đầu lạy Nhị lão ba cái mới nói, “Bùi Như Chính bất hiếu thỉnh an phụ thân mẫu thân.”
Lệ Bùi lão phu nhân đã sớm ướt hốc mắt, mười ba năm trước nhi tử nàng hơn hai mươi đi vùng khác nhậm chức, hiện tại thăng chức trở về, Bùi lão phu nhân nhìn nhi tử thành thục, mặc dù lòng chua xót, nhưng vẫn che dấu, đây là nhi tử bà!
“Đứng lên đi.”
Bùi lão gia tử đối với con trai duy nhất của mình, không dạy bảo giống như Bùi Hạo, vẫn nghiêm túc, nhưng nhìn thần sắc kia, trong mắt vẫn lóe sáng.
Đợi Bùi phụ đứng dậy ngồi vào chỗ, Bùi Ninh liền nhào tới, “Phụ thân!”
Bùi phụ nhìn nữ nhi xinh đẹp nhà mình, nhiều ngày không gặp, hắn rất nhớ hai nữ nhi bảo bối, “Khí sắc Ninh nhi rất tốt, có phải chỉ lo bồi tổ phụ tổ mẫu, không rảnh nhớ đến phụ thân hay không?”
“Làm gì có ạ? Con rất nhớ phụ thân, không tin phụ thân hỏi tỷ tỷ.”
Nói xong, làm như sợ Bùi phụ không tin, vội vàng chuyển hướng tỷ tỷ nhà mình, “Tỷ tỷ, chúng ta đều nhớ phụ thân đúng không?”
Khóe miệng Bùi Nhàn cười kín đáo, “Tất nhiên là tỷ nhớ phụ thân, nhưng mà muội nghĩ gì, tỷ cũng không biết.”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều cười, chỉ có Bùi Ninh xấu hổ, “Tỷ tỷ!”
Bùi phụ cũng cười, ánh mắt lại nhìn tới nhi tử mình, ừm, so với lễ mừng năm mới, cao hơn không ít, thân thể cũng to lớn hơn, đột nhiên lúc đó, trong lòng Bùi phụ có cảm giác xa lạ “Nhà có con trưởng thành”, nhi tử hắn đã lớn, muốn thú thê rồi…
Từ lúc Bùi phụ nhìn tới, Bùi Hạo cũng cảm giác được, nhiều năm qua, hắn đã sớm quen coi bọn họ như khách, hiện tại nhìn tình cảnh cả nhà bọn họ thân cận, một chút cảm giác hắn cũng không có, hắn không hâm mộ, không ghen tị, cũng không ghi hận, càng không nghĩ tới muốn tiến vào.
Nhìn nhi tử và đại tôn tử nhìn nhau, trong lòng Bùi lão phu nhân thở dài một hơi, không vội, hiện tại nhi tử trở về, chung đụng lâu ngày, cuối cùng sẽ tốt…
“Mau bày cơm ra, đi đường mệt mỏi cũng không được ăn ngon, lần này trở về, có thể phải bồi bổ thêm.”
Nhìn ánh mắt yêu thương của nương nhà mình, tâm Bùi phụ đau xót, “Còn cầu mà không được, sau này nhờ cả vào mẫu thân.”
Hai chữ “Sau này” làm Bùi phu nhân vui mừng, từ nay về sau, nhà bà cuối cùng cũng đoàn viên.
Bởi vì Bùi phụ trở về, phần lớn bữa ăn trưa đều lấy thanh đạm là chính, Bùi lão gia và Bùi lão phu nhân lớn tuổi, xưa nay luôn chú trọng dinh dưỡng, ba người Phương thị và Bùi Nhàn, Bùi Ninh đều là nữ quyến, ngoại trừ Bùi Ninh ngẫu nhiên thèm ăn một chút, ngày thường cũng rất chú trọng ẩm thực.
Chỉ có Bùi Hạo là tiểu tử choai choai, đang thời kì hoàng kim, từ trước đã thích ăn thịt, Bùi lão phu nhân nhìn thấy món ăn, vừa mới nhớ tới, hôm nay bà mãi nghĩ nhi tử trở về, quên mất đại tôn tử nhà mình, vốn đang lo lắng nhìn sang, nhưng Bùi Hạo không nói gì, chỉ lẳng lặng dùng bữa.
Ăn trưa xong, nhớ tới Bùi phụ vừa trở về, cho dù cố gắng chống đỡ, nhưng mặt mày vẫn mệt mỏi, Bùi lão phu nhân vội vàng giục bọn họ đi nghỉ ngơi.
Lúc Bùi phụ từ biệt Nhị lão trở về Tứ Bình Cư, vừa dính vào gối liền ngủ mất, Phương thị đen mặt nhìn phu quân nhà mình, kiềm chế lời vừa định nói ra khỏi miệng.
Bùi phụ ngủ một giấc đến giờ thân năm khắc, bị Phương thị đánh thức.
Bữa tối đương nhiên cũng ăn ở Vinh An Đường.
Dùng xong bữa tối, hai người Bùi phụ, Bùi Hạo đi theo Bùi lão gia vào thư phòng.
Sau khi Bùi lão gia và Bùi phụ thương lượng xong chuyện trong triều, đề tài dĩ nhiên chuyển sang chuyện Bùi Hạo muốn tiến vào quân doanh.
Nghe Bùi lão gia nói xong, trong lòng Bùi phụ không có gợn sóng quá lớn, nhiều năm qua, hắn đã sớm chuẩn bị tâm lý, hiện tại hắn nghĩ, nên bày mưu bố cục vì con nhà mình.
Trầm mặc một lát, Bùi phụ mới lên tiếng, “Đợi thêm vài ngày nữa, con xem trước một chút rồi thương thảo lại cũng không muộn.”
Nhìn nhi tử lạnh nhạt, Bùi lão gia cảm thấy vui mừng, “Chuyện này chỉ cần trong lòng con hiểu là được, không cần quá cố chấp, tiểu tử này không thể bị vùi dập.”
Nói đến đại tôn tử nhà mình, vẻ mặt Bùi lão gia kiêu ngạo, ghét văn thích võ thì sao, người Bùi gia bọn họ có nhập quân doanh, có thể làm võ tướng, cũng có thể lập tức phong hầu!
Không biết có phải lão thiên chiếu cố Bùi gia hay không, tình hình hiện tại ở trên triều có thể nói là loạn trong giặc ngoài, trong giới quyền quý bởi vì lập trường bất đồng, cũng có nhiều xu hướng, lúc này văn thần phản thật sự không có võ tướng dễ dàng ra mặt.
Bởi vì cái gọi là thời thế tạo nên anh hùng, nói không chừng đại tôn tử nhà hắn gặp thời điểm tốt, mặc dù không làm nho thần, nhưng nghĩ đến lúc làm võ tướng, đối với Bùi gia mà nói, chuyện này rất may mắn.
Dù sao tức nước vỡ bờ, thịnh cực mà suy, đại tôn tử nhà hắn có số khác biệt, có khả năng bảo vệ Bùi gia lâu dài.
Lúc Bùi lão gia mặc sức tưởng tượng, một câu của Bùi Hạo phá vỡ toàn bộ bóng đêm hài hòa, “Gia gia, nói chuyện chính.”
Chẳng lẽ bọn họ nói một lúc lâu, đều là nói nhảm sao?
Cố nén tức giận trong lòng, Bùi lão gia “Mịt mờ” nghe đại tôn tử nhà mình nhắc nhở, ho nhẹ một tiếng, thuận tiện thích ứng với tiết tấu của đại tôn tử nhà mình, “Lúc trước phụ thân đã đề cập qua với con chuyện hôn sự, con thấy thế nào?”
Chuyện đến không thể trốn được, bên cạnh và bên này đều quan tâm, trong lòng Bùi phụ ai thán một tiếng, nhi tử nhà hắn sao đột nhiên lại lớn như vậy! Hắn vừa về liền làm mai, vội vàng thúc giục…
“Tình huống của đối phương bên kia như thế nào ạ?”
Làm đại gia trưởng, nên hỏi tất nhiên phải hỏi, dù sao Bùi Hạo cũng là trưởng tử của mình, còn là nhi tử duy nhất, hắn cũng chỉ có một thê tử, con nhà mình không giỏi mưu kế, tức phụ (con dâu) này hắn phải lựa chọn thật tốt.
“Tiểu cô nương này mẫu thân con đã gặp, rất hợp mắt bà ấy, bà ấy rất thích, chỉ có một điểm, cô nương này xuất thân thương gia, ngược lại là khuyết điểm.”
Bùi phụ nghe lời này, trong lòng cười thầm, lão gia nhà hắn đang ra “Ám hiệu” với hắn, tiểu cô nương này được mẫu thân đại nhân hắn nỗ lực bảo vệ sao?
“Thương hộ gì chứ, con không quan tâm, con chọn trúng nàng rồi, không phải vì những thứ thương hộ vứt đi kia!”
Ô ô ô, đại nhi tử hắn bày tỏ thái độ, làm sao bây giờ? Cuộc sống sau này, nương tử hắn có thể rơi bao nhiêu nước mắt đây…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.