Chương 70: Chuẩn Bị Trước Khi Thành Hôn
Ngọc Tịnh Cam Lộ
14/06/2017
Kể từ lúc hôn kỳ được định ra, Tô Nhược U không ra khỏi cửa nửa bước. Từ đây đến lúc thành thân còn đến tám tháng, thời gian để nàng thêu đồ
cưới cũng còn nhiều, mặc dù nhà mình có bố trang cùng phường thêu, nhưng cá nhân Tô Nhược U cảm thấy rằng, mình phải tự mình thêu đồ cưới, dù
sao trong khoảng thời gian này nàng cũng không có gì để làm.
Trời sinh nữ tử đã có sự cố chấp với đồ cưới của chính mình, tất nhiên Tô Nhược U không phải là ngoại lệ, mặc dù việc thêu thùa của nàng kém xa Nhị muội nhà mình, nhưng so với bên ngoài thì không kém là bao, thời gian cũng dư giả, Tô Nhược U liên chầm chậm thêu, trong lúc chọn lựa chỉ, kiểu dáng, phối màu, ngay cả cách thêu cùng đường thêu, nàng đều phải so sánh kỹ càng một lần, tuyệt đối không giao qua tay người khác.
Còn bên kia, giáo dưỡng ma ma đã xuất cung mà hồi trước được Tô gia thỉnh về để dạy dỗ ba tỷ muội Tô Nhược U, lại một lần nữa được trọng dụng.
Mắt thấy Tô Nhược U sắp phải xuất giá, tất nhiên vấn đề dưỡng thân thể của nữ tử cũng có trong việc phải làm hằng ngày rồi.
Hồi trước Vương ma ma chính là ma ma giáo dưỡng trong cung, đối với việc này tất nhiên là dễ như trở bàn tay. Kể từ lần đầu ba tỷ muội Tô Nhược U có nguyệt sự, về sau thân thể đều do bà điều dưỡng. Mấy năm nay các nàng chưa từng sự khó chịu trong khi có tháng, cũng có thể thấy Vương ma ma rất là mát tay.
Lúc này Tô Nhược U chuẩn bị thành thân, Vương ma ma điều dưỡng thân thể cho nàng, tự nhiên càng chú ý chăm sóc da vẻ của nàng, dù sao thường ngày ba tỷ muội Tô Nhược U đều do bà chăm sóc, nên thân thể các nàng đều rất tốt, vấn đề thụ thai à, căn bản không thành vấn đề.
Vốn là Vương ma ma muốn khuyên bảo Tô Nhược U không cần mang thai quá sớm, chờ thêm nửa năm hay một năm nữa cũng không muộn, nhưng nghĩ đến cô gia tương lai là một võ tướng, đi đánh trận thì không ai nói trước được điều gì, nên chỉ có thể đem lời nói nén xuống, bà càng thêm chú trọng điều dưỡng thân thể của Đại tiểu thư.
Dù sao hiện tại bà cũng ăn cơm của Tô gia, mà Tô gia những năm gần đây chăm sóc bà rất tốt, bà lại không là người không hiểu rõ nhân tình thế sự, hoàn cảnh Tô gia đơn giản nhưng ấm áp, bà cũng đã nghĩ sống hết quảng đời còn lại ở đây, cho nên bây giờ cần bà giúp đỡ, bà sẽ dốc hết sức để làm.
Tục ngữ nói đúng, nữ nhân chính là làm từ nước, cách điều dưỡng của Vương ma ma cũng không tránh khỏi phải dùng canh thuốc dược liệu này nọ. Không chỉ hằng ngày phải uống canh tẩm bổ, mà ngay cả khi tắm rửa, Vương ma ma cũng làm một chén thuốc đặc chế, lại còn cho thêm dược liệu, rồi còn để một chậu than dưới đáy thùng để giữ nước luôn nóng.
Mỗi ngày Tô Nhược U phải ngâm hơn nửa canh giờ, cho nên nàng mới trêu chọc chính mình lúc này giống y hệt con ếch bị người ta bắt đem nấu. Trong lúc Tô Nhược U không một tiếng động ngâm mình, làn da nàng đã trở nên tươi sáng, trắng nộn.
Vào một ngày ba tỷ muội ở trong đình ngắm phong cảnh, Tô Nhược Nhị liền khen da vẻ của đại tỷ mình dưới ánh mặt trời nhìn thật trắng sáng, như có thể nhéo ra nước, nhìn mà lòng nàng ngứa không chịu nổi, lập tức muốn đi tìm Vương ma ma để lĩnh giáo một phen.
Nghe lời khen mình như thế, Tô Nhược U liền cảm thấy xấu hổ, Nàng hổ thẹn như thế là tại vì, mỗi đêm sau khi tắm rửa xong, Vương ma ma dặn dò nàng, bà cũng đã chuẩn bị bí dược dành cho những chỗ tư mật của nàng. Còn nhớ lúc mới bắt đầu, Tô Nhược U không hiểu Vương ma ma muốn làm gì, khi nàng chuẩn bị mặc quần áo để đi ngủ, Vương ma ma vẫn đứng đó không rời đi.
Thấy Tô Nhược U nghi hoặc nhìn mình, rốt cuộc Vương ma ma cũng mở miệng, “Đại tiểu thư, ngài đem áo choàng cởi ra đi, rồi nằm lên giường, lão nô còn muốn thoa thuốc mỡ cho ngài, xoa bóp một lúc mới hấp thu tốt được.”
Tuy nói chuyện này làm Tô Nhược U hết sức thẹn thùng, nhưng nàng cũng biết ma ma làm việc này cũng là vì mình, nên nàng cũng không có cự tuyệt, chỉ là khuôn mặt nhỏ nhắn liền ửng đỏ, sau đó nằm xuống.
Thủ pháp của Vương ma ma rất tốt, tay cũng hết sức mềm mại, thuốc mỡ lạnh lạnh thoa trên người, xoa bóp một chút thân thể liền nóng lên, làm thế trong thời gian dài, Tô Nhược U thoải mái đển nổi chỉ muốn ngủ một giấc.
Đột nhiên Tô Nhược U cảm thấy có gì đó không thích hợp, nhanh chóng bật dậy, ôm lấy áo choàng bên cạnh mà che chắn thân thể.
Mới vừa rồi là ảo giác của nàng sao? Như thế nào mà nàng cảm thấy tay Vương ma ma lại sờ soạng chỗ kia của nàng…
Nhìn thấy Đại tiểu thư nhà mình đang thất kinh trước mặt, Vương ma ma không khỏi cảm thấy buồn cười, cô nương gia da mặt mỏng, bà tất nhiên hiểu được. Bà cũng thấy tiểu thư nhà mình đã muốn ngủ, sợ lúc tỉnh táo do quá thẹn thùng mà không chịu làm, nên bà mới tranh thủ ra tay, không nghĩ tới lại thành ra thế này.
“Đại tiểu thư, ngài tin tưởng lão nô, tất cả việc này cũng là muốn tốt cho người thôi.”
Bao nhiêu phụ nhân khuê phòng muốn có được lọ dược liệu này, đây chính là điều chế bí truyền trong cung, năm đó do may mắn bà mới có được đầy đủ phương thức, hiện tại đại tiểu thư nhà mình còn nhỏ, nếu dùng đúng cách thì về sau sẽ rất tốt, nhất là sau khi thành thân, có thể giữ lấy tâm tư của cô gia.
Biết rõ Vương ma ma là muốn tốt cho mình, nhưng Tô Nhược U vẫn bị dọa sợ, lúc này đã thanh tỉnh, nhưng nàng cực kỳ thẹn thùng, cái chỗ kia như thế nào mà lại…
Đây chính là địa phương mà ngay cả ngày thường nàng cũng xấu hổ không dám nhìn a!
“Vương ma ma…”
Trong lòng Tô Nhược U muốn nói lời cự tuyệt, nhưng do sự dạy dỗ nhiều năm không cho phép nàng thất kính như thế.
“Đại tiểu thư, lão nô cả gan nói một câu. Cả đời này, lão nô còn chuyện dơ bẩn nào mà chưa thấy qua đâu. Nam nhân a, tất cả đều bỉ ổi, dù hiện tại cô gia sủng ái ngài, thương ngài, nhưng sự sủng ái này có thể kéo dài bao lâu? Hiện tại lão nô chính là muốn đem thân thể ngài điều dưỡng cho tốt, sau này cô gia biết được tư vị của nó, mới không thể rời bỏ ngài được.”
Lời nói này của Vương ma ma quả rất chính xác, mặc dù trong lòng Tô Nhược U cảm thấy Bùi Hạo không phải là người như vậy, nhưng nàng vẫn chỉ mở miệng nói một câu, “Vương ma ma, bà để đó đi, để ta tự mình xoa là được.”
Biết rõ đây đã là cực hạn của Tô Nhược U, Vương ma ma âm thầm thở dài một tiếng, quả là cô nương gia, da mặt thật mỏng a!
Nhưng ngoài miệng chỉ dặn dò như cũ, “Được rồi, lão nô liền lui ra, nhưng ngài vạn vạn lần đừng quên, đem thuốc thoa lên ngón tay, rồi tiến vào, chậm rãi xoa đều mới được nha…”
Chờ Vương ma ma lui ra, Tô Nhược U cố gắng nén e thẹn, hết lần này đến lần khác tự cổ vũ bản thân, vừa mới run run tay đi vào, xoa một cái liền gấp gáp rút ra, sau đó hấp tấp tự mở tủ lấy quần áo khoác lên người, bước nhanh về phía giường, nhắc chân liền chui vào trong chăn, thật sự là xấu hổ muốn chết!
Ngày cứ như vậy bình an trôi qua, đến thời điểm đầu tháng chạp, Lưu đại lang rốt cuộc cũng thành thân cùng biểu muội Phương Mẫn của mình, dưới sự kiên trì của Tô phụ, tất cả mọi người trong Tô gia đều dọn ra ngoài.
Mấy năm qua, một nhà Lưu gia đều đối với Tô gia một lòng trung thành tận tâm, để người của Tô gia ở trong lòng. Trước đó vài ngày, Tô Nhược U đem chuyện của Lưu đại lang nói với Tô phụ, Tô phụ liền làm chủ, mua một tòa nhà ở hướng nam trong hẻm nhỏ cuối phố cho Lưu gia, có tất cả ba phòng, không tính là quá lớn, nhưng ở kinh thành này thì cũng không coi là nhỏ, đối với một nhà Lưu gia mà nói, sau này mà Lưu nhị lang cũng đón dâu, thì tất cả đều ở được.
Tô phụ suy tính hết sức chu đáo, tuy nói căn nhà này đối với mấy nhà bình thường cũng không dám nghĩ đến để mua, nhưng ông trả nổi, có chuyện gì đâu chứ? Nếu không phải cho Lưu thúc thúc nhất định không chịu nhận, dù muốn nhà lớn hơn nữa thì Tô phụ cùng đồng ý ra tiền, dù sao những năm qua, tình cảm của ông với Lưu gia đã không phải thứ tình cảm tầm thường rồi.
Tô Nhược U là cô nương đợi gả, tất nhiên không thể đi xem hôn lễ, mặc dù rất hối tiếc, nhưng dù sao nàng vẫn còn một muội muội ham mê náo nhiệt. Buổi chiều khi Tô Nhược Nhị quay về, liền kéo Nhị tỷ nhà mình đến U Lan Viện, líu ríu với Đại tỷ không thể ra khỏi cửa của mình, chia sẻ mấy chuyện thú vị trong hôn lễ, từ việc trước khi nàng đến, tới bái đường sau này, tất cả lớn nhỏ, linh tinh lang tang, nói đến nửa canh giờ mà nàng cũng không ngừng lại.
Biết rõ muội muội nhà mình lo mình không thể tham gia hôn lễ của Lưu đại ca nên cảm thấy tiếc nuối, dù sao bọn họ cũng có tình cảm từ lúc còn nhỏ, nhưng cũng may tân lang và tân nương đều là người hiểu rõ đạo lý, hiện tại muội muội nhà mình lại nói rõ không thiếu chi tiết gì, Tô Nhược U cũng cảm thấy như chính mình đã nhìn tận mắt, nghĩ đến sáu tháng nữa chính mình cũng lập gia đình, nên không khỏi cảm thấy chút buồn bã.
Nhưng đến ngày mười sáu tháng chạp, kinh thành lại phát sinh ra một đại sự chấn động lòng người - - Thánh thượng tứ hôn cho đương kim phụ chính vương gia cùng Tô gia Tam tiểu thư, chuyện này lại lần nữa đem Tô gia ra làm chuyện phiếm lúc uống trà của dân chúng, nghe nói, đây chính là do phụ chính vương gia hướng thánh thượng xin chỉ hôn.
Bây giờ Tô gia cũng không chú ý nhiều như vậy, thánh chỉ tứ hôn này chính là đánh cho Tô gia trở tay không kịp, vốn là nhà mình đang chuẩn bị cho hôn lễ của đại nữ nhi, đùng cái thánh chỉ tứ hôn lại hạ lệnh chọn vào tháng ba năm sau, thời gian quá gấp gáp, hơn nữa đối phương là hoàng thân quốc thích, còn không phải hoàng thân quốc thích bình thường, chính là phụ chính vương gia nha!
Tuy nói trong cung cùng vương phủ cũng cho người qua hỗ trợ, phụ giúp hôn lễ này, nhưng đối với Tô gia mà nói, thời gian quả thật không đủ, đến cả lễ mừng năm mới quan trọng như thế, cũng đều bị Tô gia gác qua một bên.
Lúc này Tô Nhược Tuyết nhìn chung quanh, thấy đại tỷ còn tiểu muội mình đều đang đợi gả, rất nhiều chuyện hai người không thể ra mặt, phụ thân nhà mình rất bận rộn chuẩn bị đồ cưới cho các nàng, lại cùng người bên ngoài xã giao không ngừng, Tô Nhược Tuyết cảm thấy mình chính là người rảnh rỗi nhất trong lúc này, nên liền ôm lấy mấy việc trong nhà, cùng Tô phụ chia sẻ công việc.
Tháng ba nháy mắt liền tới, không đợi Tô gia kịp phản ứng, Tô Nhược Nhị đã đến ngày xuất giá. Ngày đó tuy nói thân thích Tô gia không nhiều, nhưng tân khác đến lại không ít.
Chờ giờ lành vừa đến, Lưu An làm người nhà mẹ đẻ, cõng Tô Nhược Nhị trên lưng. Trong khoảng thời gian ngắn, hốc mắt của mọi người trong Tô gia liền hồng hồng, người mà hằng ngày lạnh như băng Tô Nhược Tuyết cũng ướt ướt khóe mắt, nhưng cũng may nàng có ký ức đời trước, nên biết rõ muội phu này của nhà mình, trước sau gì cũng yêu thương chiều chuộng muội muội mình hết mực, trong lòng nàng không cảm thấy thương cảm, mà chính là muốn chúc phúc tiểu muội nhà mình và kỳ vọng của chính mình.
Đời này, đại tỷ cùng tỷ phu, tiểu muội cùng muội phu, tất cả đều hết sức thuận lợi, nàng cũng không ngu dại, hiện thời có phụ chính vương và Bùi phủ bảo hộ, hơn nữa phụ thân cũng có mình bên cạnh nhắc nhớ, Tô gia chắc chắn sẽ không giống kiếp trước, đi đến kết cục như thế kia…
Mười dặm hồng trrang, vòng qua kinh thành đi một đoàn. Mặc dù Tô gia xuất thân ti tiện, nhưng từ trước đến nay Tô gia cũng là nhà giàu phú lớn, bản thân Tô phụ tất nhiên không bạc đãi ba tiểu nữ nhi nhà mình, nếu Tô Nhược Nhị phải gả cho phụ chính vương gia, Tô phụ liền không suy nghĩ, chuẩn bị cho nữ nhi nhiều đồ cưới hơn nữa.
Chỉ mong đến cuối cùng, cho dù vào lúc thời điểm xấu nhất, tiểu nữ nhi nhà mình có tiền tài bên người, cũng đỡ được phần nào lo lắng, và còn có đường lui…
Trời sinh nữ tử đã có sự cố chấp với đồ cưới của chính mình, tất nhiên Tô Nhược U không phải là ngoại lệ, mặc dù việc thêu thùa của nàng kém xa Nhị muội nhà mình, nhưng so với bên ngoài thì không kém là bao, thời gian cũng dư giả, Tô Nhược U liên chầm chậm thêu, trong lúc chọn lựa chỉ, kiểu dáng, phối màu, ngay cả cách thêu cùng đường thêu, nàng đều phải so sánh kỹ càng một lần, tuyệt đối không giao qua tay người khác.
Còn bên kia, giáo dưỡng ma ma đã xuất cung mà hồi trước được Tô gia thỉnh về để dạy dỗ ba tỷ muội Tô Nhược U, lại một lần nữa được trọng dụng.
Mắt thấy Tô Nhược U sắp phải xuất giá, tất nhiên vấn đề dưỡng thân thể của nữ tử cũng có trong việc phải làm hằng ngày rồi.
Hồi trước Vương ma ma chính là ma ma giáo dưỡng trong cung, đối với việc này tất nhiên là dễ như trở bàn tay. Kể từ lần đầu ba tỷ muội Tô Nhược U có nguyệt sự, về sau thân thể đều do bà điều dưỡng. Mấy năm nay các nàng chưa từng sự khó chịu trong khi có tháng, cũng có thể thấy Vương ma ma rất là mát tay.
Lúc này Tô Nhược U chuẩn bị thành thân, Vương ma ma điều dưỡng thân thể cho nàng, tự nhiên càng chú ý chăm sóc da vẻ của nàng, dù sao thường ngày ba tỷ muội Tô Nhược U đều do bà chăm sóc, nên thân thể các nàng đều rất tốt, vấn đề thụ thai à, căn bản không thành vấn đề.
Vốn là Vương ma ma muốn khuyên bảo Tô Nhược U không cần mang thai quá sớm, chờ thêm nửa năm hay một năm nữa cũng không muộn, nhưng nghĩ đến cô gia tương lai là một võ tướng, đi đánh trận thì không ai nói trước được điều gì, nên chỉ có thể đem lời nói nén xuống, bà càng thêm chú trọng điều dưỡng thân thể của Đại tiểu thư.
Dù sao hiện tại bà cũng ăn cơm của Tô gia, mà Tô gia những năm gần đây chăm sóc bà rất tốt, bà lại không là người không hiểu rõ nhân tình thế sự, hoàn cảnh Tô gia đơn giản nhưng ấm áp, bà cũng đã nghĩ sống hết quảng đời còn lại ở đây, cho nên bây giờ cần bà giúp đỡ, bà sẽ dốc hết sức để làm.
Tục ngữ nói đúng, nữ nhân chính là làm từ nước, cách điều dưỡng của Vương ma ma cũng không tránh khỏi phải dùng canh thuốc dược liệu này nọ. Không chỉ hằng ngày phải uống canh tẩm bổ, mà ngay cả khi tắm rửa, Vương ma ma cũng làm một chén thuốc đặc chế, lại còn cho thêm dược liệu, rồi còn để một chậu than dưới đáy thùng để giữ nước luôn nóng.
Mỗi ngày Tô Nhược U phải ngâm hơn nửa canh giờ, cho nên nàng mới trêu chọc chính mình lúc này giống y hệt con ếch bị người ta bắt đem nấu. Trong lúc Tô Nhược U không một tiếng động ngâm mình, làn da nàng đã trở nên tươi sáng, trắng nộn.
Vào một ngày ba tỷ muội ở trong đình ngắm phong cảnh, Tô Nhược Nhị liền khen da vẻ của đại tỷ mình dưới ánh mặt trời nhìn thật trắng sáng, như có thể nhéo ra nước, nhìn mà lòng nàng ngứa không chịu nổi, lập tức muốn đi tìm Vương ma ma để lĩnh giáo một phen.
Nghe lời khen mình như thế, Tô Nhược U liền cảm thấy xấu hổ, Nàng hổ thẹn như thế là tại vì, mỗi đêm sau khi tắm rửa xong, Vương ma ma dặn dò nàng, bà cũng đã chuẩn bị bí dược dành cho những chỗ tư mật của nàng. Còn nhớ lúc mới bắt đầu, Tô Nhược U không hiểu Vương ma ma muốn làm gì, khi nàng chuẩn bị mặc quần áo để đi ngủ, Vương ma ma vẫn đứng đó không rời đi.
Thấy Tô Nhược U nghi hoặc nhìn mình, rốt cuộc Vương ma ma cũng mở miệng, “Đại tiểu thư, ngài đem áo choàng cởi ra đi, rồi nằm lên giường, lão nô còn muốn thoa thuốc mỡ cho ngài, xoa bóp một lúc mới hấp thu tốt được.”
Tuy nói chuyện này làm Tô Nhược U hết sức thẹn thùng, nhưng nàng cũng biết ma ma làm việc này cũng là vì mình, nên nàng cũng không có cự tuyệt, chỉ là khuôn mặt nhỏ nhắn liền ửng đỏ, sau đó nằm xuống.
Thủ pháp của Vương ma ma rất tốt, tay cũng hết sức mềm mại, thuốc mỡ lạnh lạnh thoa trên người, xoa bóp một chút thân thể liền nóng lên, làm thế trong thời gian dài, Tô Nhược U thoải mái đển nổi chỉ muốn ngủ một giấc.
Đột nhiên Tô Nhược U cảm thấy có gì đó không thích hợp, nhanh chóng bật dậy, ôm lấy áo choàng bên cạnh mà che chắn thân thể.
Mới vừa rồi là ảo giác của nàng sao? Như thế nào mà nàng cảm thấy tay Vương ma ma lại sờ soạng chỗ kia của nàng…
Nhìn thấy Đại tiểu thư nhà mình đang thất kinh trước mặt, Vương ma ma không khỏi cảm thấy buồn cười, cô nương gia da mặt mỏng, bà tất nhiên hiểu được. Bà cũng thấy tiểu thư nhà mình đã muốn ngủ, sợ lúc tỉnh táo do quá thẹn thùng mà không chịu làm, nên bà mới tranh thủ ra tay, không nghĩ tới lại thành ra thế này.
“Đại tiểu thư, ngài tin tưởng lão nô, tất cả việc này cũng là muốn tốt cho người thôi.”
Bao nhiêu phụ nhân khuê phòng muốn có được lọ dược liệu này, đây chính là điều chế bí truyền trong cung, năm đó do may mắn bà mới có được đầy đủ phương thức, hiện tại đại tiểu thư nhà mình còn nhỏ, nếu dùng đúng cách thì về sau sẽ rất tốt, nhất là sau khi thành thân, có thể giữ lấy tâm tư của cô gia.
Biết rõ Vương ma ma là muốn tốt cho mình, nhưng Tô Nhược U vẫn bị dọa sợ, lúc này đã thanh tỉnh, nhưng nàng cực kỳ thẹn thùng, cái chỗ kia như thế nào mà lại…
Đây chính là địa phương mà ngay cả ngày thường nàng cũng xấu hổ không dám nhìn a!
“Vương ma ma…”
Trong lòng Tô Nhược U muốn nói lời cự tuyệt, nhưng do sự dạy dỗ nhiều năm không cho phép nàng thất kính như thế.
“Đại tiểu thư, lão nô cả gan nói một câu. Cả đời này, lão nô còn chuyện dơ bẩn nào mà chưa thấy qua đâu. Nam nhân a, tất cả đều bỉ ổi, dù hiện tại cô gia sủng ái ngài, thương ngài, nhưng sự sủng ái này có thể kéo dài bao lâu? Hiện tại lão nô chính là muốn đem thân thể ngài điều dưỡng cho tốt, sau này cô gia biết được tư vị của nó, mới không thể rời bỏ ngài được.”
Lời nói này của Vương ma ma quả rất chính xác, mặc dù trong lòng Tô Nhược U cảm thấy Bùi Hạo không phải là người như vậy, nhưng nàng vẫn chỉ mở miệng nói một câu, “Vương ma ma, bà để đó đi, để ta tự mình xoa là được.”
Biết rõ đây đã là cực hạn của Tô Nhược U, Vương ma ma âm thầm thở dài một tiếng, quả là cô nương gia, da mặt thật mỏng a!
Nhưng ngoài miệng chỉ dặn dò như cũ, “Được rồi, lão nô liền lui ra, nhưng ngài vạn vạn lần đừng quên, đem thuốc thoa lên ngón tay, rồi tiến vào, chậm rãi xoa đều mới được nha…”
Chờ Vương ma ma lui ra, Tô Nhược U cố gắng nén e thẹn, hết lần này đến lần khác tự cổ vũ bản thân, vừa mới run run tay đi vào, xoa một cái liền gấp gáp rút ra, sau đó hấp tấp tự mở tủ lấy quần áo khoác lên người, bước nhanh về phía giường, nhắc chân liền chui vào trong chăn, thật sự là xấu hổ muốn chết!
Ngày cứ như vậy bình an trôi qua, đến thời điểm đầu tháng chạp, Lưu đại lang rốt cuộc cũng thành thân cùng biểu muội Phương Mẫn của mình, dưới sự kiên trì của Tô phụ, tất cả mọi người trong Tô gia đều dọn ra ngoài.
Mấy năm qua, một nhà Lưu gia đều đối với Tô gia một lòng trung thành tận tâm, để người của Tô gia ở trong lòng. Trước đó vài ngày, Tô Nhược U đem chuyện của Lưu đại lang nói với Tô phụ, Tô phụ liền làm chủ, mua một tòa nhà ở hướng nam trong hẻm nhỏ cuối phố cho Lưu gia, có tất cả ba phòng, không tính là quá lớn, nhưng ở kinh thành này thì cũng không coi là nhỏ, đối với một nhà Lưu gia mà nói, sau này mà Lưu nhị lang cũng đón dâu, thì tất cả đều ở được.
Tô phụ suy tính hết sức chu đáo, tuy nói căn nhà này đối với mấy nhà bình thường cũng không dám nghĩ đến để mua, nhưng ông trả nổi, có chuyện gì đâu chứ? Nếu không phải cho Lưu thúc thúc nhất định không chịu nhận, dù muốn nhà lớn hơn nữa thì Tô phụ cùng đồng ý ra tiền, dù sao những năm qua, tình cảm của ông với Lưu gia đã không phải thứ tình cảm tầm thường rồi.
Tô Nhược U là cô nương đợi gả, tất nhiên không thể đi xem hôn lễ, mặc dù rất hối tiếc, nhưng dù sao nàng vẫn còn một muội muội ham mê náo nhiệt. Buổi chiều khi Tô Nhược Nhị quay về, liền kéo Nhị tỷ nhà mình đến U Lan Viện, líu ríu với Đại tỷ không thể ra khỏi cửa của mình, chia sẻ mấy chuyện thú vị trong hôn lễ, từ việc trước khi nàng đến, tới bái đường sau này, tất cả lớn nhỏ, linh tinh lang tang, nói đến nửa canh giờ mà nàng cũng không ngừng lại.
Biết rõ muội muội nhà mình lo mình không thể tham gia hôn lễ của Lưu đại ca nên cảm thấy tiếc nuối, dù sao bọn họ cũng có tình cảm từ lúc còn nhỏ, nhưng cũng may tân lang và tân nương đều là người hiểu rõ đạo lý, hiện tại muội muội nhà mình lại nói rõ không thiếu chi tiết gì, Tô Nhược U cũng cảm thấy như chính mình đã nhìn tận mắt, nghĩ đến sáu tháng nữa chính mình cũng lập gia đình, nên không khỏi cảm thấy chút buồn bã.
Nhưng đến ngày mười sáu tháng chạp, kinh thành lại phát sinh ra một đại sự chấn động lòng người - - Thánh thượng tứ hôn cho đương kim phụ chính vương gia cùng Tô gia Tam tiểu thư, chuyện này lại lần nữa đem Tô gia ra làm chuyện phiếm lúc uống trà của dân chúng, nghe nói, đây chính là do phụ chính vương gia hướng thánh thượng xin chỉ hôn.
Bây giờ Tô gia cũng không chú ý nhiều như vậy, thánh chỉ tứ hôn này chính là đánh cho Tô gia trở tay không kịp, vốn là nhà mình đang chuẩn bị cho hôn lễ của đại nữ nhi, đùng cái thánh chỉ tứ hôn lại hạ lệnh chọn vào tháng ba năm sau, thời gian quá gấp gáp, hơn nữa đối phương là hoàng thân quốc thích, còn không phải hoàng thân quốc thích bình thường, chính là phụ chính vương gia nha!
Tuy nói trong cung cùng vương phủ cũng cho người qua hỗ trợ, phụ giúp hôn lễ này, nhưng đối với Tô gia mà nói, thời gian quả thật không đủ, đến cả lễ mừng năm mới quan trọng như thế, cũng đều bị Tô gia gác qua một bên.
Lúc này Tô Nhược Tuyết nhìn chung quanh, thấy đại tỷ còn tiểu muội mình đều đang đợi gả, rất nhiều chuyện hai người không thể ra mặt, phụ thân nhà mình rất bận rộn chuẩn bị đồ cưới cho các nàng, lại cùng người bên ngoài xã giao không ngừng, Tô Nhược Tuyết cảm thấy mình chính là người rảnh rỗi nhất trong lúc này, nên liền ôm lấy mấy việc trong nhà, cùng Tô phụ chia sẻ công việc.
Tháng ba nháy mắt liền tới, không đợi Tô gia kịp phản ứng, Tô Nhược Nhị đã đến ngày xuất giá. Ngày đó tuy nói thân thích Tô gia không nhiều, nhưng tân khác đến lại không ít.
Chờ giờ lành vừa đến, Lưu An làm người nhà mẹ đẻ, cõng Tô Nhược Nhị trên lưng. Trong khoảng thời gian ngắn, hốc mắt của mọi người trong Tô gia liền hồng hồng, người mà hằng ngày lạnh như băng Tô Nhược Tuyết cũng ướt ướt khóe mắt, nhưng cũng may nàng có ký ức đời trước, nên biết rõ muội phu này của nhà mình, trước sau gì cũng yêu thương chiều chuộng muội muội mình hết mực, trong lòng nàng không cảm thấy thương cảm, mà chính là muốn chúc phúc tiểu muội nhà mình và kỳ vọng của chính mình.
Đời này, đại tỷ cùng tỷ phu, tiểu muội cùng muội phu, tất cả đều hết sức thuận lợi, nàng cũng không ngu dại, hiện thời có phụ chính vương và Bùi phủ bảo hộ, hơn nữa phụ thân cũng có mình bên cạnh nhắc nhớ, Tô gia chắc chắn sẽ không giống kiếp trước, đi đến kết cục như thế kia…
Mười dặm hồng trrang, vòng qua kinh thành đi một đoàn. Mặc dù Tô gia xuất thân ti tiện, nhưng từ trước đến nay Tô gia cũng là nhà giàu phú lớn, bản thân Tô phụ tất nhiên không bạc đãi ba tiểu nữ nhi nhà mình, nếu Tô Nhược Nhị phải gả cho phụ chính vương gia, Tô phụ liền không suy nghĩ, chuẩn bị cho nữ nhi nhiều đồ cưới hơn nữa.
Chỉ mong đến cuối cùng, cho dù vào lúc thời điểm xấu nhất, tiểu nữ nhi nhà mình có tiền tài bên người, cũng đỡ được phần nào lo lắng, và còn có đường lui…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.