Chương 95: chương 70
Ngọc Tịnh Cam Lộ
03/01/2018
Một đoạn thời gian sau đó, vào ban ngày gần như Tô Nhược U chưa từng gặp qua Bùi Hạo, lúc này trong kinh thành cũng bắt đầu râm ran truyền tin
Man Quốc bắt đầu rục rịch, dân chúng trong kinh thành không có cảm nhận
nhiều về chuyện quốc gia đại sự nhưng trong thành có rất nhiều thương
nhân vãng lai, người một câu, ta một câu, lại nói đến thái độ của phụ
chính vương đối với Man quốc những năm gần đây, không cần nói mọi người
đều biết, trận chiến này giữa Đại Hạ và Man Quốc là tình thế bắt buộc.
Vì vậy, mấy ngày nay, đường phố trong kinh thành không hối hả như xưa nữa, tuy dân chúng trong kinh không tích trữ lương thực trắng trợn như các thành trấn phương Bắc, nhưng bầu không khí tiêu điều hơn thường ngày không ít, trước chiến tranh dân chúng trong kinh vẫn thể hiện sự bình tĩnh của một người dân hoàng thành, mạnh mẽ hơn dân chúng vùng khác rất nhiều.
Trong khoảng thời gian này, hạ nhân Bùi phủ càng dè dặt, nhất cử nhất động của thiếu gia nhà bọn họ người ngoài còn biết rõ hơn, từ khi thiếu gia theo thiếu phu nhân trở về lại mặt sau ba ngày thành thân, vào ban ngày bọn họ chưa từng gặp lại hắn, bọn họ cũng chỉ là hạ nhân nô bộc, có điều bọn họ đang ở nhà quyền quý nên rất có hiểu biết, thời điểm này, không có ai ngu ngốc đi chọc gia chủ thần kinh đang căng thẳng.
Bên trong Quân Trúc Uyển, Tô Nhược U đang ngồi ở trên giường, việc trong tay chưa từng ngừng lại, cuộc chiến này đánh đến không biết khi nào mới kết thúc, ngoại trừ chuyện chuẩn bị y phục mùa hè và áo bào mùa thu cho Bùi Hạo, nàng chủ yếu may thêm mấy bộ áo bông mùa đông, phu quân nhà mình ra chiến trường đánh giặc, nàng không giúp được cái gì, nhưng y phục tùy thân của hắn nhất định phải do chính tay người thê tử là nàng làm, không có nguyên nhân khác, chỉ là tâm ý của nàng mà thôi.
"Thiếu phu nhân, nên dùng bữa trưa rồi." Mắt thấy sắp đến giờ ăn trưa rồi mà Tô Nhược U vẫn vùi đầu bắt tay làm áo bông, Lý thị không nhịn được nhắc nhở một câu.
Ôi, tình cảm giữa thiếu gia và thiếu phu nhân rất tốt, y phục của thiếu gia, thiếu phu nhân không cho phép ai chạm vào, từng đường kim mũi chỉ đều tự nàng may, hơn nữa do không biết khi nào thì đại quân xuất phát, chuyện này rất náo loạn, thiếu phu nhân thừa dịp thiếu gia không ở nhà mà thức trắng đêm may vá, người nào khuyên cũng không được, nàng còn sợ thiếu gia biết nên đặc biệt dặn mọi người không được phép nhiều chuyện, Lý thị với tư cách là nhũ nương của Tô Nhược U, nhìn thấy cũng không tránh khỏi đau lòng.
"Nhũ nương, chờ thêm một chút nữa, ta làm cái tay áo nữa là xong rồi." Tô Nhược U vẫn không ngẩn đầu, nàng chỉ trả lời một câu như thế, công việc may vá trên tay vẫn không ngừng lại.
Mấy ngày nay làm ngày làm đêm, nàng đã làm được năm bộ trung y, hai bộ y phục mùa hè, hai bộ mùa thu, còn cái áo bông này nếu không có chuyện gì xảy ra, nàng làm đến sáng mai là kịp hoàn thành rồi, tất cả y phục nàng làm đều sẫm màu, bông thì vừa mới thu hoạch, vô cùng ấm áp.
Theo như tin tức mấy ngày nay nàng thăm dò được từ miệng Bùi Hạo, cơ hội đại quân xuất phát trong tháng này cũng không lớn lắm, dù sao trong triều đình vẫn còn tranh luận xem có nên xuất binh chinh chiến hay không, mặc dù thái độ của Phụ Chính vương đối với Man Quốc rất rõ ràng, nhưng hoàng thượng vẫn chưa hạ chỉ, cho nên, nàng vẫn còn thời gian làm thêm vài món nữa.
May là gần đây Tô Nhược U cũng rảnh rỗi, Bùi lão phu nhân rất cảm động khi nàng gấp gáp may y phục cho cháu trai nhà mình, nên bà miễn tất cả công việc thỉnh an thường ngày của nàng, từ sau khi kính trà ngày đó Tiểu Phương Thị cũng không có đến phiền nàng, quan hệ giữa mẹ chồng nàng dâu trong khoảng thời gian này coi như là bình an vô sự.
Ngược lại, mấy ngày gần đây, Bùi Nhàn và Bùi Ninh có đến Quân Trúc Uyển tìm nàng vài lần, nhưng thấy nàng bận rộn nên mấy ngày sau đó không tới nữa, có điều chiều hôm qua Bùi Nhàn mang đến một bộ áo bào mùa thu do chính tay muội ấy làm cho Bùi Hạo, không quan tâm đường may thế nào, phần tâm ý này của muội ấy, Tô Nhược U cũng nhận lấy.
Vì vậy, mấy ngày nay, đường phố trong kinh thành không hối hả như xưa nữa, tuy dân chúng trong kinh không tích trữ lương thực trắng trợn như các thành trấn phương Bắc, nhưng bầu không khí tiêu điều hơn thường ngày không ít, trước chiến tranh dân chúng trong kinh vẫn thể hiện sự bình tĩnh của một người dân hoàng thành, mạnh mẽ hơn dân chúng vùng khác rất nhiều.
Trong khoảng thời gian này, hạ nhân Bùi phủ càng dè dặt, nhất cử nhất động của thiếu gia nhà bọn họ người ngoài còn biết rõ hơn, từ khi thiếu gia theo thiếu phu nhân trở về lại mặt sau ba ngày thành thân, vào ban ngày bọn họ chưa từng gặp lại hắn, bọn họ cũng chỉ là hạ nhân nô bộc, có điều bọn họ đang ở nhà quyền quý nên rất có hiểu biết, thời điểm này, không có ai ngu ngốc đi chọc gia chủ thần kinh đang căng thẳng.
Bên trong Quân Trúc Uyển, Tô Nhược U đang ngồi ở trên giường, việc trong tay chưa từng ngừng lại, cuộc chiến này đánh đến không biết khi nào mới kết thúc, ngoại trừ chuyện chuẩn bị y phục mùa hè và áo bào mùa thu cho Bùi Hạo, nàng chủ yếu may thêm mấy bộ áo bông mùa đông, phu quân nhà mình ra chiến trường đánh giặc, nàng không giúp được cái gì, nhưng y phục tùy thân của hắn nhất định phải do chính tay người thê tử là nàng làm, không có nguyên nhân khác, chỉ là tâm ý của nàng mà thôi.
"Thiếu phu nhân, nên dùng bữa trưa rồi." Mắt thấy sắp đến giờ ăn trưa rồi mà Tô Nhược U vẫn vùi đầu bắt tay làm áo bông, Lý thị không nhịn được nhắc nhở một câu.
Ôi, tình cảm giữa thiếu gia và thiếu phu nhân rất tốt, y phục của thiếu gia, thiếu phu nhân không cho phép ai chạm vào, từng đường kim mũi chỉ đều tự nàng may, hơn nữa do không biết khi nào thì đại quân xuất phát, chuyện này rất náo loạn, thiếu phu nhân thừa dịp thiếu gia không ở nhà mà thức trắng đêm may vá, người nào khuyên cũng không được, nàng còn sợ thiếu gia biết nên đặc biệt dặn mọi người không được phép nhiều chuyện, Lý thị với tư cách là nhũ nương của Tô Nhược U, nhìn thấy cũng không tránh khỏi đau lòng.
"Nhũ nương, chờ thêm một chút nữa, ta làm cái tay áo nữa là xong rồi." Tô Nhược U vẫn không ngẩn đầu, nàng chỉ trả lời một câu như thế, công việc may vá trên tay vẫn không ngừng lại.
Mấy ngày nay làm ngày làm đêm, nàng đã làm được năm bộ trung y, hai bộ y phục mùa hè, hai bộ mùa thu, còn cái áo bông này nếu không có chuyện gì xảy ra, nàng làm đến sáng mai là kịp hoàn thành rồi, tất cả y phục nàng làm đều sẫm màu, bông thì vừa mới thu hoạch, vô cùng ấm áp.
Theo như tin tức mấy ngày nay nàng thăm dò được từ miệng Bùi Hạo, cơ hội đại quân xuất phát trong tháng này cũng không lớn lắm, dù sao trong triều đình vẫn còn tranh luận xem có nên xuất binh chinh chiến hay không, mặc dù thái độ của Phụ Chính vương đối với Man Quốc rất rõ ràng, nhưng hoàng thượng vẫn chưa hạ chỉ, cho nên, nàng vẫn còn thời gian làm thêm vài món nữa.
May là gần đây Tô Nhược U cũng rảnh rỗi, Bùi lão phu nhân rất cảm động khi nàng gấp gáp may y phục cho cháu trai nhà mình, nên bà miễn tất cả công việc thỉnh an thường ngày của nàng, từ sau khi kính trà ngày đó Tiểu Phương Thị cũng không có đến phiền nàng, quan hệ giữa mẹ chồng nàng dâu trong khoảng thời gian này coi như là bình an vô sự.
Ngược lại, mấy ngày gần đây, Bùi Nhàn và Bùi Ninh có đến Quân Trúc Uyển tìm nàng vài lần, nhưng thấy nàng bận rộn nên mấy ngày sau đó không tới nữa, có điều chiều hôm qua Bùi Nhàn mang đến một bộ áo bào mùa thu do chính tay muội ấy làm cho Bùi Hạo, không quan tâm đường may thế nào, phần tâm ý này của muội ấy, Tô Nhược U cũng nhận lấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.