Tướng Quân Sủng Thê

Chương 19: Ủy thác nguy cơ

Ngọc Tịnh Cam Lộ

28/04/2017

Rời Võ Dương Hầu phủ, ba tỷ muội Tô Nhược U tiến đến thăm Phạm thị.

Nhìn Phạm thị gầy yếu trên giường, mặc dù đã thoa lên một chút phấn son, nhưng ngồi gần, vẫn có thể trông thấy sắc mặt bà hơi nhợt nhạt, đầu tóc rõ ràng đã thu thập qua, nhưng phía dưới đuôi tóc khô vàng lại lờ mờ thấy rõ, hiển nhiên thân thể rốt cuộc là đã suy yếu.

Chứng kiến Phạm thị như vậy, hốc mắt ba tỷ muội Tô Nhược U trong nháy mắt liền đỏ, Phạm thị cùng Tô mẫu là khuê mật, những năm gần đây, mặc dù Tô mẫu đã sớm bệnh qua đời nhiều năm, Phạm thị vẫn thủy chung đối với tỷ muội Tô Nhược U có nhiều chiếu cố.

Mấy năm nay, các nàng cũng biết chuyện ở Từ phủ, Từ phụ người này, làm vãn bối, các nàng không dám đánh giá, nhưng Phạm thị rốt cuộc vẫn là không nhận ra, hồi trước do Phạm thị khăng khăng muốn gả cho Từ phụ, làm cho Phạm phụ tức giận cắt đứt quan hệ, vài năm gần đây, từ lúc mang theo Phạm gia đến địa phương nhậm chức, càng không liên lạc nữa. Phạm thị đã sớm hối hận, mà con người chính là như vậy, càng quan tâm thì lại càng sợ hãi, Phạm thị không phải là không có tìm người mang thư đến thăm hỏi, nhưng đều bị Phạm phụ vô tình đuổi trở về, cứ như vậy, Phạm thị càng thêm buồn bực không vui.

Trước đó vài ngày, Phạm thị không biết như thế nào, ngày ăn không ngon, đêm cũng ngủ không ngon giấc, tính tình trở nên nóng nảy, vốn tưởng rằng do mùa hè khô nóng, cộng với hỏa khí trong cơ thể gây nên, cũng không để ý lắm.

Thời điểm thỉnh an một ngày trước, Liễu di nương mới nâng vào phủ ở trước mặt Phạm thị nhiều lần khiêu khích, Phạm thị cảm thấy đầu óc bà đau ong ong, cuối cùng kiềm chế không được phạt nàng ta cấm túc chừng hai tháng, việc này vốn là không có gì, tiểu thiếp nhà ai mà không bị chủ mẫu trách phạt.

Cố tình hết lần này tới lần khác Từ phụ là người sủng thiếp diệt thê, tiểu cô nương bình thường tươi vui nay ở trước mặt mình khóc lê hoa đái vũ, rất đáng thương, Từ phụ lúc này bất chấp tất cả vọt tới chính viện, không để ý sắc mặt chính thê tái nhợt, lớn tiếng quở trách, làm cho thân thể Phạm thị vốn đã không tốt sẵn đang tức giận trong lòng, nộ hỏa công tâm, ngay lập tức bất tỉnh, mà khi Từ phụ khiếp sợ thấy phía sau Phạm thị máu tươi đầy trên mặt đất, vì lúc đó trời đã tối, Phạm thị cứ như vậy mà sẩy thai.

Thân thể Phạm thị vốn đã không tốt, lúc này đã lớn tuổi mà còn bị sẩy thai, trong quá trình bảo dưỡng, tuy nói là mọi người dày công tìm đủ mọi cách, nhưng tổn thương trong tâm lại làm cho Phạm thị triệt để mất hết tinh thần.

"Phạm di..." Lời nói của Tô Nhược U chưa ra khỏi miệng, liền khóc thầm.

Mà trong phòng lúc này Từ Huệ đã nhào vào lòng Tô Nhược Nhị, rơi lệ không ngừng.

"U Nhi, Tuyết nhi, Nhị nhi, Phạm di đã để cho các con chê cười rồi." Phạm thị dựa vào trước đầu giường, nhìn những thiếu nữ trước mặt, con mắt cũng có chút mông lung.

Tô Nhược Tuyết nhẹ nhàng vỗ bả vai Tô Nhược U, "Đại tỷ, chúng ta đừng khóc, Phạm di nhìn sẽ không vui."

"Đúng vậy, vẫn là Tuyết nhi nói đúng, khiến các con rơi lệ là lỗi của ta, mau, đừng khóc, Huệ Nhi, con cũng đừng khóc." Nhìn nữ nhi khóc không thành tiếng, Phạm thị trong lòng càng thêm khó chịu.

"Nương..." Từ Huệ rốt cuộc xoay người, chạy về phía Phạm thị, gào khóc, mọi người lại càng không thể ngăn được nước mắt.

Ước chừng qua khoảng thời gian uống cạn một chén trà, tiếng khóc của Từ Huệ dần dần ngừng lại, Phạm thị cũng lau lệ, thanh âm nhẫn nại khuyên nữ nhi đi rửa mặt.

"Nhị nhi, muội đi cùng Huệ Nhi." Tô Nhược Tuyết thấy Từ Huệ không muốn rời đi, liền dặn dò tiểu muội bên cạnh đi theo.

Chờ Tô Nhược Nhị cùng Từ Huệ rời đi, Tô Nhược Tuyết liền giành nói trước, "Phạm di, ngài không thể tiếp tục như vậy nữa!"



Kỳ thật hôm nay vốn là ngày mà trong kiếp trước Phạm di sẽ ủy thác di nguyện trước khi chết, Từ phụ còn trẻ, vốn đã hoa tâm, tái giá là chuyện tất nhiên, nhưng kế mẫu làm sao có thể tốt hơn mẫu thân thân sinh, Phạm thị tâm đã chết, cảm giác sâu sắc chính mình thời gian không còn nhiều, liền muốn mượn tay tỷ muội Tô gia đưa thư cho Tô phụ, xin nhờ ông chăm sóc ba huynh muội Từ gia, việc này vốn không có gì, dựa vào giao tình hai nhà bọn họ, Tô Phụ tự nhiên sẽ không bỏ mặc chuyện của tam huynh muội Từ gia.

Nào ngờ trong thư lại nhắc tới muốn để cho đại công tử Từ phủ Từ Thanh Hàn cùng đại tỷ đính hôn, mặc dù Tô Phụ bởi vì nguyên nhân hậu trạch Từ phủ quá loạn, hơn nữa bản thân Từ Thanh Hàn tuy rằng quân tử có thừa, nhưng ở phương diện đối đãi thân nhân lại hơi có vẻ cổ hủ nhu nhược, nên không hài lòng với hôn sự này, bất quá suy tính đến đây là tâm nguyện trước khi chết của Phạm di, thiếu chút nữa đã đáp ứng, làm cho tỷ phu tương lai về sau tức sùi bọt mép, đem Từ Thanh Hàn hảo hảo dạy dỗ một trận, cũng khiến cho phụ thân đối với tỷ phu tương lai ấn tượng thập phần không tốt, đương nhiên tỷ tỷ đối đãi tỷ phu tương lai cũng là tương đối có bất mãn...

Hiện tại, có nói cái gì nàng cũng sẽ không để cho chuyện này tiếp tục phát sinh nữa! Phạm di không được chết, chuyện hôn sự của hai nhà càng không thể được định ra! A, Tô Nhược Tuyết đột nhiên cảm thấy tỷ phu tương lai có thần kinh thô kia phải nên cảm tạ nàng nhiều, ân, ngày sau phải yêu cầu cái gì đó thỏa đáng với công sức của nàng, dù sao tỷ phu tương lai quyền khuynh triều đình, hiển hách một thời, nàng thế nào cũng sẽ không thua thiệt!

Phạm thị bị lời nói của Tô Nhược Tuyết cả kinh ngẩn ra, sững sờ tại chỗ.

Tô Nhược Tuyết nhìn thẳng Phạm thị, chậm rãi nói tiếp, "Phạm di, mặc dù những lời này chúng con làm tiểu bối vốn không nên nói, nhưng ngài hiện giờ như thế này, cũng đừng trách Tuyết nhi vô lễ. Từ bá phụ đã như vậy, con nghĩ ngài còn có cái gì luẩn quẩn trong lòng, ngài cho dù không vì mình suy nghĩ, cũng nên vì biểu ca biểu muội ngẫm lại.

Đại biểu ca, nhị biểu ca tuy nói đều đã trưởng thành, nhưng cuối cùng còn chưa đón dâu, Huệ Nhi qua hai năm nữa cũng đến tuổi bàn hôn sự, Từ bá phụ, chắc hẳn ngài cũng đã nghĩ đến, sau khi ngài đi ông ấy nhất định sẽ không đến trông lo, mà hậu viện Từ phủ, rối loạn như thế, chờ một thời gian sau Từ bá phụ lấy vợ khác, biểu ca biểu muội chẳng còn ngày lành?"

Thấy vẻ mặt Phạm thị đã có hoảng loạn dao động, Tô Nhược Tuyết lại không nhanh không chậm cho bà một đòn nặng hơn, "Phạm di, hậu viện tư trạch mặc dù bên ngoài không thể cắt xén phần của trưởng tử trưởng nữ, nhưng Từ bá phụ người này, trải qua nhiều năm chắc ngài cũng biết, việc của hậu viện, ông ấy từ trước đến nay đều mơ hồ không để ý, chờ về sau, lỡ như có người động tay trên hôn sự của các biểu ca biểu muội, ngài không lo lắng sao?"

Quả nhiên lời này nói xong, trong mắt Phạm thị một trận sợ hãi chợt lóe qua, Tô Nhược Tuyết chỉ biết, mục đích của nàng đại khái đã thành .

Đợi cho Phạm thị hồi phục tinh thần, mặt bà tràn đầy rưng rưng bắt lấy tay Tô Nhược U cùng Tô Nhược Tuyết, nhưng lần này trong mắt bà rõ ràng đầy vẻ trầm lặng, "Tuyết nhi nói rất đúng, ta sao lại hồ đồ như vậy! Chính mình hồ đồ cả đời, Hàn nhi bọn nó cũng không thể lại giống ta hồ đồ sống hết một đời..."

Phạm thị rốt cuộc là do bị thương đến căn cốt, không đầy một lát, tinh thần chống đỡ không nổi nữa, Tô Nhược U cùng Tô Nhược Tuyết liền lui ra, ở trong sân chờ Từ Huệ cùng Tô Nhược Nhị.

"Nhị muội, những lời muội nói hôm nay..." Dựa theo tính tình Tô Nhược Tuyết, nàng hẳn là sẽ không nghĩ sâu như vậy.

Tô Nhược Tuyết nhìn tỷ tỷ vừa nghi hoặc lại vừa lo lắng, không khỏi buồn cười, "Tỷ tỷ, muội rồi cũng sẽ lớn lên, cũng muốn bảo vệ mọi người."

Tô Nhược U nhẹ nhàng ôm Tô Nhược Tuyết vào trong ngực, "Nhưng tỷ tỷ lại không muốn muội làm vậy, quá cực khổ, chúng ta sẽ đau lòng."

Nàng cứ cảm giác từ lúc Nhị muội nửa năm trước bị thương sau khi tỉnh lại, tựa hồ có chuyện gạt các nàng, hơn nữa trực giác nói cho nàng biết, đây không phải là chuyện tốt, nhưng Nhị muội muội đã lựa chọn không nói, nàng liền tôn trọng muội ấy, sẽ không miễn cưỡng, nhưng không có nghĩa là nàng sẽ để cho Nhị muội muội một mình gánh chịu, Nhị muội muội nàng nhìn có vẻ khó tới gần, kỳ thật trong Tô gia các nàng lại là người mềm lòng nhất, lương thiện nhất, người tốt như thế, đáng lẽ nên vui vẻ mà sống, không phải sao?

Bà tử từ tiền viện đến đây, nói là Từ Thanh Hàn trở về, mời ba tỷ muội Tô Nhược U đi qua trò chuyện.

Thời điểm Tô Nhược U cùng Tô Nhược Tuyết đến phòng khách, Tô Nhược Nhị còn chưa tới. Từ Thanh Hàn quan sát thiếu nữ trước mắt hiện giờ đã trổ mã xinh đẹp càng thêm động lòng người rồi, không khỏi mê muội trong đó, chẳng thể thoát ra được.

Mặc dù ba tỷ muội Tô gia diện mạo khá giống nhau, nhưng từ nhỏ đến lớn, hắn vẫn có thể liếc mắt một cái phân biệt được các nàng. Hậu trạch nhà mình từ trước đến nay không an tĩnh, phụ thân tự xưng là phong lưu, di nương trong nhà không ngừng, khiến mẫu thân cả ngày lấy nước mắt rửa mặt. Làm con, hắn không thể nói phụ thân cái gì, nhưng đối mặt mẫu thân yếu ớt bất lực hắn cũng hết chỗ nói.



Đối với cái nhà này, Từ Thanh Hàn rất phiền não, nhưng không rõ là từ lúc nào, chỉ cần được gặp nàng, thấy nàng vĩnh viễn không nhanh không chậm thong dong, cùng với hơi thở lạnh nhạt như U Lan của nàng, lòng hắn sẽ yên tĩnh.

Hắn đã từng không chỉ một lần ảo tưởng qua, nếu là nàng, nàng sẽ xử lý tốt, đúng không? Cho dù là phải đối mặt với một gia đình như vậy, nàng cũng có thể thong dong mà chống đỡ, đúng không?

Vì vậy, hắn có thể khích lệ chính mình, kỳ thật, hắn cũng là có cơ hội, đúng không?

"Thanh Hàn biểu ca không cần quá mức lo lắng, Phạm di hiện tại có điều vướng bận, sau này từ từ sẽ tốt lên." Tô Nhược U ngồi ngay ngắn trên ghế mân côi, nhẹ giọng nói.

Từ Thanh Hàn hoàn hồn, vừa rồi ma ma trong phòng mẫu thân báo lại với hắn, sau khi tỷ muội Tô gia cùng mẫu thân ở trong phòng trò chuyện với nhau,tinh thần mẫu thân rõ ràng đã tốt lên rất nhiều, hắn không biết các nàng là như thế nào khuyên bảo mẫu thân, nhưng phần ân tình này, hắn nhớ kỹ.

"Việc này phải cảm ơn hai vị biểu muội U Nhi cùng Tuyết nhi, nên mẫu thân mới có động lực."

"Biểu ca không cần quá coi trọng, Phạm di vốn thật tâm yêu thương tỷ muội chúng ta, bọn muội làm vậy là phải, sau này Thanh Hàn biểu ca cần phải chú ý đến Phạm di nhiều hơn, chắc hẳn Thanh Hàn biểu ca cũng biết, lấy tình huống hiện tại của Phạm di, không thể chịu đựng thêm bất luận sóng gió gì nữa." Tô Nhược U như cũ chậm rãi nói hết, nhưng trong lời nói ý cảnh giác bộc lộ ra ngoài.

Biểu ca hắn, tính tình quá mức cổ hủ, xử sự không đủ quyết đoán, sống trong gia đình như vậy suy cho cùng sẽ phải chịu thua thiệt. Từ phụ rõ ràng là không thể trông cậy vào được, hắn nếu muốn bảo vệ Phạm thị cùng đệ đệ muội muội, tính tình cứ thế này là không được, nhưng dù sao đây cũng là việc riêng của nhà người ta, Tô Nhược U chỉ nghe thôi, cũng không đi sâu vào nhiều.

Từ Thanh Hàn nghe xong lời nói của Tô Nhược U, trên mặt hơi nóng lên, giống như là bị người ta vạch ra chuyện xấu hổ khó mở miệng, làm cho hắn nhất thời không kiềm được lúng túng, nhưng mà cũng không thể để cho người khác phát giác, chỉ có thể mạnh mẽ chống đỡ, khẽ gật đầu, "Đa tạ U Nhi nhắc nhở, ta sau này nhất định sẽ chú ý nhiều hơn, không để cho mẫu thân bị quấy nhiễu."

Tô Nhược U nhìn biểu ca luống cuống, ở trong lòng âm thầm thở dài một hơi, dời đi đề tài, không nói thêm gì nữa.

Không đầy một lát, Tô Nhược Nhị đã lại đây, Tô Nhược U không nhìn thấy Từ Huệ, liền hỏi, "U Nhi, Huệ Nhi không có đi cùng muội?"

Nhắc tới Từ Huệ, vẻ mặt Tô Nhược Nhị hiện lên sự lo âu, "Nha đầu Huệ Nhi kia sau khi trở về lại khóc một hồi, có thể là do mấy ngày qua liên tục sợ hãi lo lắng, sau khi khóc xong, đã ngủ rồi."

Tô Nhược Tuyết nghe được tiểu nha đầu kia lại khóc, không khỏi lo lắng hỏi, "Huệ Nhi không có sao chứ?"

"Muội cảm thấy khóc xong là tốt thôi, ít nhất phát tiết ra sẽ không còn bị tích lũy trong lòng, vừa rồi muội nghe ma ma đi qua nói, tinh thần Phạm di đã tốt lên rất nhiều, chờ sau khi Huệ Nhi tỉnh lại, nghe được cái tin tức này nhất định sẽ rất vui vẻ, Huệ Nhi gần đây đã kiên cường hơn nhiều, chỉ cần Phạm di có chuyển biến tốt, Huệ Nhi cũng sẽ không có chuyện gì." Tô Nhược Nhị suy nghĩ một chút, không khỏi nói ra.

"Nhị nhi nói rất đúng, chỉ cần Phạm di tốt lên, nha đầu Huệ Nhi kia tự nhiên cũng sẽ tốt, trong khoảng thời gian này nàng chỉ là quá lo lắng cho Phạm di, mới luôn kìm nén chính mình, hiện tại đã phát tiết ra, ngược lại là một chuyện tốt." Tô Nhược U nghe được lời của Tô Nhược Nhị, rất đồng ý.

Từ Thanh Hàn nghe ba tỷ muội Tô gia nói chuyện với nhau, càng thêm cảm giác bản thân thật vô dụng, ngay cả mẫu thân cùng muội muội cũng đều chiếu cố không tốt, thật sự xấu hổ không chịu nổi, âm thầm hạ quyết tâm, sau này nhất định phải bảo vệ tốt mẫu thân, đệ đệ cùng muội muội, không để cho bọn họ bị một điểm thương tổn nào nữa.

Bên này, ba tỷ muội Tô Nhược U thấy cũng không còn việc gì, liền không quấy rầy nữa, bởi vì Phạm di còn chưa tỉnh, nên chỉ cùng Từ Thanh Hàn nói lời cáo từ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tướng Quân Sủng Thê

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook