Tướng Quân! Tên Ta Là Phu Nhân
Chương 5: Cô mẫu cứu nguy!
An Mộc
27/06/2021
“Ồn ào đủ chưa?”Thiên Minh quốc mẫu, cô mẫu của Lãnh Mặc bước vào, An Hy một chút bâng khuâng, tổ cô vô cùng quý phái, cả người phát ra một loại khí chất không ai có.
“Quốc mẫu, thần thiếp đang bắt kẻ ra tay định giết hại thiếu tướng quân.”“Im miệng, mau thả Tiểu thư An Hy ra.”An Hy giật mình, giọng nói thật uy lực, mấy tên mặt trâu đầu ngựa lúc nãy đã cúi gằm mặt, không ai dám hó hé gì.
“Phu nhân không nhìn thấy thiếu tướng quân đang bình an ngồi đó sao, có con mắt để làm gì, hay phu nhân muốn cháu ta không có vợ?”Đoàn Thu phu nhân sợ hãi quỳ xuống, xem ra sức ảnh hưởng của quốc mẫu đáng sợ thật.
Đúng là giặc bên Ngô không bằng bà cô bên chồng, muốn yêu thì phải chiều cô em.
Một người là tiểu thiếp một người là chị gái tướng quân, đương nhiên biết ai lợi hại hơn.
“Quốc mẫu, thần thiếp quả thực lo cho an nguy của thiếu tướng quân thôi, hôm nay cô ta có làm hại thiếu tướng quân như vậy, chắc chắn có ngày sẽ giết chết...”“Thật nhiều lời, chiều nay ta ở phòng Lãnh Mặc, tiểu thư An Hy đã đánh khúc Vũ Oản Khuê, ai cũng nghe thấy.”Đó là một bản nhạc rất cổ xưa, người đánh được bài này chỉ có chân truyền của Huyền sư mới có thể thể hiện rõ nội lực từng câu hát, bà ngoại của An Hy là vị đệ tử cuối cùng của Huyền sư, vì thế mà cô có thể đàn bài này, nhưng cô chỉ đàn được một nửa bài, lời đằng sau của khúc hồ cầm này cô hoàn toàn không thể học được.
“Phu nhân nhìn rõ gì chưa, chuyện này dừng ở đây.”An Hy cảm tưởng như trái tim sắp rụng rời, một cảm giác sợ hãi và dè chừng bao lấy không gian ở đây, đến Đoàn Thu phu nhân lúc nãy còn làm càn giờ cũng lặng lẽ rời đi, An Hy làm mặt xấu với bà ta, vẻ mặt đắc thắng.
“Vào phòng rồi nói.”Cô mẫu lên tiếng, An Hy nhanh nhẹn đỡ Lãnh Mặc vào giường, khuôn mặt trắng bệch, xanh xao nhìn thôi đã thấy cảm giác tội lỗi tràn ngập.
An Hy giật mình bịt miệng không kêu lên, không phải vì chưa bao giờ nhìn thấy người bị thương, thậm chí còn tiếp xúc với rất nhiều bệnh nhân nữa, nhưng máu đã ướt đẫm áo lót bên trong, vết thương chi chít, trong đầu An Hy như bùng nổ.
“Sao có thể chịu đựng đến tận bây giờ được chứ?”“Lãnh Mặc, đứa cháu tội nghiệp của ta, con như này bắt cô mẫu phải sống sao.
Lã An Hy, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”An Hy quỳ xuống, xem ra hôm nay cô không chết trong tay Đoàn Thu phu nhân kia chắc cũng không sống nổi với Thiên Minh quốc mẫu.
Lúc nãy bảo vệ cô ngoài kia chắc chắn vì Lãnh Mặc không muốn bị mang tiếng có một hôn thê hãm hại.
Chuyện hồ cầm kia, quả thật có nhưng sau khi rời khỏi phủ người đàn là Như Mây, vì ở cùng nhau từ lúc lọt lòng với An Hy nên Như Mây được xem như một cô em gái ruột, An Hy học gì đều dạy lại cho Như Mây biết.
Chuyện này là bí mật của hai người, Như Mây vì vậy còn có thể giả giọng An Hy nữa.
“Quốc Mẫu tất cả là lỗi của An Hy, xin người cứ trách phạt.”“Được, tội không làm tròn bổn phận, làm thiếu tướng quân bị thương, lôi ra chém đầu.”An Hy bất giác sờ lên cái đầu của mình, lắc đầu không ngừng, tim gan như co lại.
“Ôi quốc mẫu nhân từ, bây giờ người lấy mạng ta chẳng phải khẳng định lời của Đoàn Thu phu nhân kia là thật sao?”An Hy khóc thảm thiết, nghe mà động lòng, không còn phong thái của một tiểu thư nữa, trông cô giống như đang ăn vạ hơn.
Như Mây đỡ lấy An Hy, quỳ xuống cầu xin.
“Được rồi, là Lãnh Mặc nhờ ta cứu cô, sao ta có thể giết cô được.”“Đương nhiên ta chết, thiếu tướng quân sẽ mất mát lớn rồi.”An Hy đứng dậy, lau nước mắt, đỡ lấy khăn trên tay quốc mẫu, lau người cho Lãnh Mặc.
Nhìn Lãnh Mặc cau mày đau đớn, An Hy chua xót, vừa lau vừa thổi nhẹ, căn phòng khá lạnh, chỉ ấm hơn ngoài trời một chút.
An Hy rùng mình, nhìn cơ thể của Lãnh Mặc mà nuốt nước bọt không ngừng.
“Tiểu Thư người ổn chứ, mũi người.
máu.”An Hy ngửa mặt lên, chặn máu mũi lại, “thật kì quái, sao mình lại thấy thích thân thể này chứ?” An Hy giữ tay lắc đầu thật mạnh.
“Tiểu thư người không sao chứ, để Như Mây băng bó cho người trước.”“Ta không sao, mấy vết thương này có là gì, đau đớn thể xác đâu thể đau đớn bằng tinh thần, đâu bằng nhìn thấy cảnh người mình yêu đâm một nhát dao vào tim mình.”“Thế mà ta nghĩ ta nhìn thấy ai muốn giết chết hôn phu của mình.”An Hy lao đến bịt miệng Lãnh Mặc lại, may cô mẫu đang ở ngoài kia xem đồ ăn với thuốc mang vào, nếu không có nghìn cái miệng cũng không giải thích được.
An Hy lườm nhẹ.
“Chẳng phải ngươi còn sống đó sao, là ai cứu ngươi vậy?”“Sao lại cứu ta?”An Hy trầm mặc nhìn Lãnh Mặc, chuyện cô đang sống nhờ thân xác của Lã An Hy đến tận lúc này cô còn rất mơ hồ, bây giờ mà nói cho tên này cũng chẳng có ích lợi gì.
An Hy đặt tay lên trán, mọi chuyện sao cứ trở nên rối như tơ vò, cô cảm giác đầu mình căng như sợi dây đàn có thể đứt bất cứ lúc nào.
“Nếu ta nói vì ta muốn ngươi sống nên mới cứu, ngươi có tin không?”“Có thể.”“Vậy thì tin như thế đi, dù sao ta thực sự không có ý định nào giết ngươi mà, ngươi sống ta thấy an tâm hơn.”An Hy thở dài nói, cô đánh cược rằng người đầu tiên mình gặp ở nơi này cùng trải qua giây phút sinh tử là người cô lựa chọn tin tưởng.
An Hy tự cười nhạt, tin tưởng? Cô đã làm điều đó một cách ngu ngốc như thế nào, để cho đứa bạn coi là chí cốt đâm sau lưng mình chẳng thể nào biết nếu như cô ta không cố tình để lộ.
“Ta nên tin tưởng cô sao?”“Tin cũng được, mà không tin cũng chẳng sao, đời này chẳng ai là đáng tin ngoài bản thân mình cả, không để tâm đến lòng người thì càng đỡ mệt mỏi.”“Tiểu thư người sao vậy?”“Ta chả sao cả, cái cuộc đời này muốn sống yên ổn, bình yên nhưng nó lại chẳng cho phép, cứ phải thử thách sự hiền lành của con người, cứ bắt phải tàn nhẫn mới vừa lòng.
Quân ăn cháo đá bát, giả tạo, bất nhân bất nghĩa, dối trá.”“Cô đang tự trách vấn lòng mình sao?”“Mấy người làm sao mà hiểu được chứ.
Một người là người ta thương nhất, vô cùng tin tưởng, một người là hạnh phúc cả đời ta hoàn toàn phó mặc cho.
Cuối cùng tin tưởng và hạnh phúc cùng nhau biến mất, cùng nhau đâm một nhát vào tim ta, người nói xem rốt cuộc ta đã làm sai điều gì.
Rốt cuộc là ta đáng bị như vậy, hay ông trời đang trêu đùa số phận ta.
.”An Hy khóc nấc lên, đau đớn đến tận cùng, Như Mây và Lãnh Mặc mặc dù chẳng hiểu gì nhưng cũng không nói gì nữa, trông bộ dạng của cô đúng với từ thảm hại.
“An Hy, có chuyện gì vậy? Lãnh Mặc có chuyện gì sao?”“Không có gì đâu cô mẫu, người về nghỉ ngơi đi, muộn rồi, sức khỏe người không tốt, người có chuyện gì vì chăm con, con lại càng bệnh nặng hơn.”An Hy lau nước mắt đi, lấy lại vẻ tự nhiên, cô quyết tâm rồi, nếu ông trời cho cô đến một thế giới khác để tiếp tục sống thì cô sẽ trân trọng nó, có lí do cô mới đứng ở đây, ở trong thân xác này.
An Hy cầm tay cô mẫu, ánh mắt trong veo,“Đúng rồi đó cô mẫu, có An Hy đây rồi mà.”“Vậy cô chăm sóc Lãnh Mặc cho cẩn thận, có chuyện gì ta trách phạt cô.”“Quốc mẫu yên tâm.”Như Mây ra đóng cửa lại, An Hy nhìn chằm chằm Lãnh Mặc, nhìn chậu nước đổi màu vì máu, nhìn vết thương trên người Lãnh Mặc.
Một mớ hỗn độn trong đầu An Hy.
“Quốc mẫu, thần thiếp đang bắt kẻ ra tay định giết hại thiếu tướng quân.”“Im miệng, mau thả Tiểu thư An Hy ra.”An Hy giật mình, giọng nói thật uy lực, mấy tên mặt trâu đầu ngựa lúc nãy đã cúi gằm mặt, không ai dám hó hé gì.
“Phu nhân không nhìn thấy thiếu tướng quân đang bình an ngồi đó sao, có con mắt để làm gì, hay phu nhân muốn cháu ta không có vợ?”Đoàn Thu phu nhân sợ hãi quỳ xuống, xem ra sức ảnh hưởng của quốc mẫu đáng sợ thật.
Đúng là giặc bên Ngô không bằng bà cô bên chồng, muốn yêu thì phải chiều cô em.
Một người là tiểu thiếp một người là chị gái tướng quân, đương nhiên biết ai lợi hại hơn.
“Quốc mẫu, thần thiếp quả thực lo cho an nguy của thiếu tướng quân thôi, hôm nay cô ta có làm hại thiếu tướng quân như vậy, chắc chắn có ngày sẽ giết chết...”“Thật nhiều lời, chiều nay ta ở phòng Lãnh Mặc, tiểu thư An Hy đã đánh khúc Vũ Oản Khuê, ai cũng nghe thấy.”Đó là một bản nhạc rất cổ xưa, người đánh được bài này chỉ có chân truyền của Huyền sư mới có thể thể hiện rõ nội lực từng câu hát, bà ngoại của An Hy là vị đệ tử cuối cùng của Huyền sư, vì thế mà cô có thể đàn bài này, nhưng cô chỉ đàn được một nửa bài, lời đằng sau của khúc hồ cầm này cô hoàn toàn không thể học được.
“Phu nhân nhìn rõ gì chưa, chuyện này dừng ở đây.”An Hy cảm tưởng như trái tim sắp rụng rời, một cảm giác sợ hãi và dè chừng bao lấy không gian ở đây, đến Đoàn Thu phu nhân lúc nãy còn làm càn giờ cũng lặng lẽ rời đi, An Hy làm mặt xấu với bà ta, vẻ mặt đắc thắng.
“Vào phòng rồi nói.”Cô mẫu lên tiếng, An Hy nhanh nhẹn đỡ Lãnh Mặc vào giường, khuôn mặt trắng bệch, xanh xao nhìn thôi đã thấy cảm giác tội lỗi tràn ngập.
An Hy giật mình bịt miệng không kêu lên, không phải vì chưa bao giờ nhìn thấy người bị thương, thậm chí còn tiếp xúc với rất nhiều bệnh nhân nữa, nhưng máu đã ướt đẫm áo lót bên trong, vết thương chi chít, trong đầu An Hy như bùng nổ.
“Sao có thể chịu đựng đến tận bây giờ được chứ?”“Lãnh Mặc, đứa cháu tội nghiệp của ta, con như này bắt cô mẫu phải sống sao.
Lã An Hy, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”An Hy quỳ xuống, xem ra hôm nay cô không chết trong tay Đoàn Thu phu nhân kia chắc cũng không sống nổi với Thiên Minh quốc mẫu.
Lúc nãy bảo vệ cô ngoài kia chắc chắn vì Lãnh Mặc không muốn bị mang tiếng có một hôn thê hãm hại.
Chuyện hồ cầm kia, quả thật có nhưng sau khi rời khỏi phủ người đàn là Như Mây, vì ở cùng nhau từ lúc lọt lòng với An Hy nên Như Mây được xem như một cô em gái ruột, An Hy học gì đều dạy lại cho Như Mây biết.
Chuyện này là bí mật của hai người, Như Mây vì vậy còn có thể giả giọng An Hy nữa.
“Quốc Mẫu tất cả là lỗi của An Hy, xin người cứ trách phạt.”“Được, tội không làm tròn bổn phận, làm thiếu tướng quân bị thương, lôi ra chém đầu.”An Hy bất giác sờ lên cái đầu của mình, lắc đầu không ngừng, tim gan như co lại.
“Ôi quốc mẫu nhân từ, bây giờ người lấy mạng ta chẳng phải khẳng định lời của Đoàn Thu phu nhân kia là thật sao?”An Hy khóc thảm thiết, nghe mà động lòng, không còn phong thái của một tiểu thư nữa, trông cô giống như đang ăn vạ hơn.
Như Mây đỡ lấy An Hy, quỳ xuống cầu xin.
“Được rồi, là Lãnh Mặc nhờ ta cứu cô, sao ta có thể giết cô được.”“Đương nhiên ta chết, thiếu tướng quân sẽ mất mát lớn rồi.”An Hy đứng dậy, lau nước mắt, đỡ lấy khăn trên tay quốc mẫu, lau người cho Lãnh Mặc.
Nhìn Lãnh Mặc cau mày đau đớn, An Hy chua xót, vừa lau vừa thổi nhẹ, căn phòng khá lạnh, chỉ ấm hơn ngoài trời một chút.
An Hy rùng mình, nhìn cơ thể của Lãnh Mặc mà nuốt nước bọt không ngừng.
“Tiểu Thư người ổn chứ, mũi người.
máu.”An Hy ngửa mặt lên, chặn máu mũi lại, “thật kì quái, sao mình lại thấy thích thân thể này chứ?” An Hy giữ tay lắc đầu thật mạnh.
“Tiểu thư người không sao chứ, để Như Mây băng bó cho người trước.”“Ta không sao, mấy vết thương này có là gì, đau đớn thể xác đâu thể đau đớn bằng tinh thần, đâu bằng nhìn thấy cảnh người mình yêu đâm một nhát dao vào tim mình.”“Thế mà ta nghĩ ta nhìn thấy ai muốn giết chết hôn phu của mình.”An Hy lao đến bịt miệng Lãnh Mặc lại, may cô mẫu đang ở ngoài kia xem đồ ăn với thuốc mang vào, nếu không có nghìn cái miệng cũng không giải thích được.
An Hy lườm nhẹ.
“Chẳng phải ngươi còn sống đó sao, là ai cứu ngươi vậy?”“Sao lại cứu ta?”An Hy trầm mặc nhìn Lãnh Mặc, chuyện cô đang sống nhờ thân xác của Lã An Hy đến tận lúc này cô còn rất mơ hồ, bây giờ mà nói cho tên này cũng chẳng có ích lợi gì.
An Hy đặt tay lên trán, mọi chuyện sao cứ trở nên rối như tơ vò, cô cảm giác đầu mình căng như sợi dây đàn có thể đứt bất cứ lúc nào.
“Nếu ta nói vì ta muốn ngươi sống nên mới cứu, ngươi có tin không?”“Có thể.”“Vậy thì tin như thế đi, dù sao ta thực sự không có ý định nào giết ngươi mà, ngươi sống ta thấy an tâm hơn.”An Hy thở dài nói, cô đánh cược rằng người đầu tiên mình gặp ở nơi này cùng trải qua giây phút sinh tử là người cô lựa chọn tin tưởng.
An Hy tự cười nhạt, tin tưởng? Cô đã làm điều đó một cách ngu ngốc như thế nào, để cho đứa bạn coi là chí cốt đâm sau lưng mình chẳng thể nào biết nếu như cô ta không cố tình để lộ.
“Ta nên tin tưởng cô sao?”“Tin cũng được, mà không tin cũng chẳng sao, đời này chẳng ai là đáng tin ngoài bản thân mình cả, không để tâm đến lòng người thì càng đỡ mệt mỏi.”“Tiểu thư người sao vậy?”“Ta chả sao cả, cái cuộc đời này muốn sống yên ổn, bình yên nhưng nó lại chẳng cho phép, cứ phải thử thách sự hiền lành của con người, cứ bắt phải tàn nhẫn mới vừa lòng.
Quân ăn cháo đá bát, giả tạo, bất nhân bất nghĩa, dối trá.”“Cô đang tự trách vấn lòng mình sao?”“Mấy người làm sao mà hiểu được chứ.
Một người là người ta thương nhất, vô cùng tin tưởng, một người là hạnh phúc cả đời ta hoàn toàn phó mặc cho.
Cuối cùng tin tưởng và hạnh phúc cùng nhau biến mất, cùng nhau đâm một nhát vào tim ta, người nói xem rốt cuộc ta đã làm sai điều gì.
Rốt cuộc là ta đáng bị như vậy, hay ông trời đang trêu đùa số phận ta.
.”An Hy khóc nấc lên, đau đớn đến tận cùng, Như Mây và Lãnh Mặc mặc dù chẳng hiểu gì nhưng cũng không nói gì nữa, trông bộ dạng của cô đúng với từ thảm hại.
“An Hy, có chuyện gì vậy? Lãnh Mặc có chuyện gì sao?”“Không có gì đâu cô mẫu, người về nghỉ ngơi đi, muộn rồi, sức khỏe người không tốt, người có chuyện gì vì chăm con, con lại càng bệnh nặng hơn.”An Hy lau nước mắt đi, lấy lại vẻ tự nhiên, cô quyết tâm rồi, nếu ông trời cho cô đến một thế giới khác để tiếp tục sống thì cô sẽ trân trọng nó, có lí do cô mới đứng ở đây, ở trong thân xác này.
An Hy cầm tay cô mẫu, ánh mắt trong veo,“Đúng rồi đó cô mẫu, có An Hy đây rồi mà.”“Vậy cô chăm sóc Lãnh Mặc cho cẩn thận, có chuyện gì ta trách phạt cô.”“Quốc mẫu yên tâm.”Như Mây ra đóng cửa lại, An Hy nhìn chằm chằm Lãnh Mặc, nhìn chậu nước đổi màu vì máu, nhìn vết thương trên người Lãnh Mặc.
Một mớ hỗn độn trong đầu An Hy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.