Chương 5
Hiền Nhi Rất Bận
12/02/2020
Minh Nguyệt không muốn phản ứng lại Hoắc Đình Lang, nhưng Nhị thiếu tướng lại có một trái tim vô cùng kiên trì, cùng nghị lực dù đâm tường cũng không quay đầu.
Mỗi lúc đêm đen gió lớn, hắn lại chạy tới gõ cửa phòng Minh Nguyệt, sau đó đến cửa cũng lười gõ mà trực tiếp nhảy qua cửa sổ vào phòng.
Hắn kéo ghế ngồi ở gần đầu giường cô nương nhà người ta, miệng thì lải nhải liên hồi:
“Muội xem chỗ này có điểm không được hợp lý, rõ ràng là người trong lòng nam chính, vậy sao muội lại để cho nàng ấy chết?”
“Muội lại nhìn chỗ này xem, nam chính lắm tiền, lớn lên lại là mỹ nam, vì cái gì mà cô nương này lại không thích hắn? Nàng ta mắt mù sao?”
“Còn cả chỗ này nữa, tướng quân trong thoại bản rõ ràng là anh dũng gan dạ, hơn nữa còn tuấn tú lịch sự, tại sao đường tình duyên của hắn lại trắc trở???”
“….”
Minh Nguyệt bị hắn nhắc mãi đến nỗi lỗ tai mọc kén, nàng không thể bình tĩnh giả bộ ngủ được nữa mà ngồi bật dậy, trừng mắt nhìn hắn: “Bởi vì tướng quân cực kỳ ngốc cho nên không biết làm thế nào để theo đuổi cô nương gia!”
Nhị thiếu tướng oan ức phản bác lại: “Nhưng ta cảm thấy tướng quân có dũng có mưu, không hề ngốc mà…”
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Minh Nguyệt nỗ lực áp chế cơn bão trong lòng, nàng cũng gập cuốn thoại bản trong tay hắn lại, ngoài cười nhưng trong không cười mà dỗ dành hắn: “Hoắc nhị thiếu gia ngoan nào, có một số việc huynh đọc cũng không hiểu đâu. Bây giờ đã quá canh ba, huynh nên trở về ngủ đi.”
“Ta không mệt, chúng ta cùng nhau thảo luận tình tiết này đi…”
“Huynh suốt ngày làm mấy chuyện không đàng hoàng, làm gì có nửa phần anh dũng uy phong của thiếu tướng?” Rốt cuộc Minh Nguyệt cũng không nhịn được lửa giận, người trong kinh thành cũng chỉ có Hoắc nhị thiếu gia có thể châm ngòi “Thùng thuốc nổ” này.
Nghe vậy, Nhị thiếu tướng càng thêm oan ức, “Vậy muội thân là đại tiểu thư của tướng phủ, là Thái tử phi tương lai nhưng lại lén lút viết thoại bản thì sao?”
“Huynh câm miệng! Ta đang tạo phúc cho bá tánh!”
Vì viết thoại bản, nàng đã chọn một bút danh bình dân để chuyên viết về câu chuyện tình yêu giữa tiểu thư quyền quý cùng thư sinh nghèo, an ủi ít nhiều những mối tình mới chớm nở của thiếu nam thiếu nữ, thậm chí ngay cả phụ nữ trung niên cho đến những lão nhân cô độc cũng được an ủi tâm hồn già nua!
Nhị thiếu tướng gật đầu, “Rồi rồi rồi, muội nói gì cũng đều có lý! Vậy bây giờ chúng ta có thể tiếp tục thảo luận câu chuyện này rồi chứ?”
Minh Nguyệt lập tức nhắm mắt, nàng âm thầm nắm chặt tay kêu trời.
Trời xanh ơi, Minh Nguyệt thật sự muốn đánh người!!!
Mỗi lúc đêm đen gió lớn, hắn lại chạy tới gõ cửa phòng Minh Nguyệt, sau đó đến cửa cũng lười gõ mà trực tiếp nhảy qua cửa sổ vào phòng.
Hắn kéo ghế ngồi ở gần đầu giường cô nương nhà người ta, miệng thì lải nhải liên hồi:
“Muội xem chỗ này có điểm không được hợp lý, rõ ràng là người trong lòng nam chính, vậy sao muội lại để cho nàng ấy chết?”
“Muội lại nhìn chỗ này xem, nam chính lắm tiền, lớn lên lại là mỹ nam, vì cái gì mà cô nương này lại không thích hắn? Nàng ta mắt mù sao?”
“Còn cả chỗ này nữa, tướng quân trong thoại bản rõ ràng là anh dũng gan dạ, hơn nữa còn tuấn tú lịch sự, tại sao đường tình duyên của hắn lại trắc trở???”
“….”
Minh Nguyệt bị hắn nhắc mãi đến nỗi lỗ tai mọc kén, nàng không thể bình tĩnh giả bộ ngủ được nữa mà ngồi bật dậy, trừng mắt nhìn hắn: “Bởi vì tướng quân cực kỳ ngốc cho nên không biết làm thế nào để theo đuổi cô nương gia!”
Nhị thiếu tướng oan ức phản bác lại: “Nhưng ta cảm thấy tướng quân có dũng có mưu, không hề ngốc mà…”
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Minh Nguyệt nỗ lực áp chế cơn bão trong lòng, nàng cũng gập cuốn thoại bản trong tay hắn lại, ngoài cười nhưng trong không cười mà dỗ dành hắn: “Hoắc nhị thiếu gia ngoan nào, có một số việc huynh đọc cũng không hiểu đâu. Bây giờ đã quá canh ba, huynh nên trở về ngủ đi.”
“Ta không mệt, chúng ta cùng nhau thảo luận tình tiết này đi…”
“Huynh suốt ngày làm mấy chuyện không đàng hoàng, làm gì có nửa phần anh dũng uy phong của thiếu tướng?” Rốt cuộc Minh Nguyệt cũng không nhịn được lửa giận, người trong kinh thành cũng chỉ có Hoắc nhị thiếu gia có thể châm ngòi “Thùng thuốc nổ” này.
Nghe vậy, Nhị thiếu tướng càng thêm oan ức, “Vậy muội thân là đại tiểu thư của tướng phủ, là Thái tử phi tương lai nhưng lại lén lút viết thoại bản thì sao?”
“Huynh câm miệng! Ta đang tạo phúc cho bá tánh!”
Vì viết thoại bản, nàng đã chọn một bút danh bình dân để chuyên viết về câu chuyện tình yêu giữa tiểu thư quyền quý cùng thư sinh nghèo, an ủi ít nhiều những mối tình mới chớm nở của thiếu nam thiếu nữ, thậm chí ngay cả phụ nữ trung niên cho đến những lão nhân cô độc cũng được an ủi tâm hồn già nua!
Nhị thiếu tướng gật đầu, “Rồi rồi rồi, muội nói gì cũng đều có lý! Vậy bây giờ chúng ta có thể tiếp tục thảo luận câu chuyện này rồi chứ?”
Minh Nguyệt lập tức nhắm mắt, nàng âm thầm nắm chặt tay kêu trời.
Trời xanh ơi, Minh Nguyệt thật sự muốn đánh người!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.