Tướng Quân Thích Sưu Tầm Hoa Hồng Nhỏ
Chương 31
Khốn Thành Hùng Miêu
30/08/2023
Nhạc Dao nghĩ tới việc thành lập xong hiệp ước thì rất vui, nói cho Tục Nghiêu ăn cải thảo với củ cải trắng nhưng vẫn nhịn ra ngoài dưới cái nắng mua thêm ít cà tím. Tục Nghiêu khen cà tím nướng ngon thì ăn cà tím nướng, cà tím cũng không tráng dương, không gây nóng trong người.
50 ngày an toàn, Tục Nghiêu vui vẻ đáp ứng chứng tỏ lòng anh đương nhiên có cậu. Chẳng phải có người từng nói rồi à, thích thì sẽ làm càn, yêu thì sẽ tiết chế. Tiết chế như vậy, nhất định là yêu! Nghĩ như vậy, khụ khụ! Bước chân đều nhẹ như bay, nướng thêm quả cà đâu mất gì!
"Cậu Tiểu Nhạc lại ra ngoài mua thức ăn ạ?" Chú Minh thấy Nhạc Dao vừa đi vừa hát thì hỏi, "Gần đây ngài có chuyện gì vui sao?"
"Coi như vậy ạ." Nhạc Dao cười nói, "Nhưng đây là bí mật nhỏ giữa cháu và thủ trưởng, không nói cho ngài được rồi. Đúng rồi, chú Minh ăn đồ ngọt không?"
"Có nha."
"Vậy tẹo nữa cháu mời ngài ăn chè nấm tuyết đường phèn."
Nhạc Dao mua đồ xong thì về nấu chè nấm tuyết đường phèn, để nguội ăn vừa trong veo vừa sảng khoái, còn có thể giải nhiệt. Cậu nấu nhiều, nấm tuyết thả vào nở ra cũng nhiều, có thể mời hàng xóm.
"Sư đoàn phó Đường xuất viện nhanh vậy ạ?" Nhạc Dao hỏi, "Không cần ở thêm vài ngày tĩnh dưỡng ạ?"
"Nhờ phúc của cậu Tiểu Nhạc." Đường Diệp đáp, "Tôi đi thay thuốc vài lần là ổn, cái này là..."
"Tôi nấu ít chè nấm tuyết, nấu nhiều nên mời anh nếm thử." Nhạc Dao nói, "Không nghĩ tới anh và Yến Kiệt cùng ở một phòng, còn tính mang tới tận nhà. Mọi người ăn đi, tôi đi lấy thêm."
"Cảm ơn cậu Tiểu Nhạc." Yến Kiệt nghe mình có phần thì mong muốn được nếm thử. Ăn uống tại Sư đoàn Phi Lang rất tốt, nhưng một ngày giới hạn ba bữa cùng hoa quả ăn kèm. Muốn thêm điểm tâm với đồ ngọt rất khó.
Nhạc Dao nhìn chú Minh lấy muôi, về nhà múc thêm một bát, hơn nữa còn là một tô lớn vì Đường Diệp cũng ở đó.
Ở đây vài người từng nghe Tục Nghiêu khen Nhạc Dao nấu ăn ngon nhưng chưa từng được nếm qua. Chú Minh múc ba chén đầy, ban đầu chỉ là tò mò + chừa mặt mũi cho Nhạc Dao, không tính giữ lại ăn dần. Ai biết vừa nếm một miếng, ngon cực kì! Không quá ngọt ngấy cũng không quá nhạt nhẽo, rất vừa miệng, nấm tuyết nấu vừa mềm vừa dẻo, ăn vào liền trượt xuống. Vừa làm xong thì bảo quản lạnh nên mát mát, ăn vào lúc này cực kì thoải mái.
"Chua quá." Đường Diệp nói.
"Hả?" Yến Kiệt cạn lời, "Ngọt lắm mà? Khó khăn lắm mới có đấy! Hay lại có vong linh gì gì!"
"Thật ra tên tôi là Chua đấy." Đường Diệp đáp, "Chuyện tốt gì cũng tới Tục Nghiêu. Các người nói mệnh của cậu ta là gì? Bên ngoài ai cũng kêu cậu ba họ Nhạc hung hăng bá đạo, ngang ngược không hiểu chuyện, đều là vô căn cứ hết. So với cái người cưới phải Tục Nghiêu, xem cái nào đáng tin hơn."
"Có đạo lý." Yến Kiệt nói, "Ăn ngon ghê. Cậu Tiểu Nhạc thật sự rất hiền huệ!"
Nhạc Dao múc ra tô thứ hai thì tô đầu tiên đã hết sạch. Người trong quân đội đa số đều rất phóng khoáng, đã nhận người thân thì sẽ không khách khí. Tô thứ hai cũng chia đều ra. Nhạc Dao nghĩ lại, trong nhà cũng chỉ còn một chén phần Tục Nghiêu, không thể bưng ra thêm, Tục Nghiêu còn chưa được ăn. Sau đấy cậu sẽ giả vờ không thấy mọi người ăn chưa đã, chân như bôi mỡ chạy vào bếp nướng cà tím!
Thật sự, cậu đã đánh giá thấp lòng hiếu kì của họ về tay nghề bếp núc của mình...
Vừa mới đút cà vào lò, Yến Kiệt và Đường Diệp lại tới.
Đường Diệp nói: "Chúng tôi muốn tìm thủ trưởng bàn chút chuyện, chờ ở đây tiện không?"
Nhạc Dao sao dám nói không tiện? Đương nhiên là không dám rồi! Cậu đi rửa ít hoa quả: "Vậy mọi người ngồi đây đợi đi, ăn chút hoa quả nhé."
Yến Kiệt và Đường Diệp ngồi xuống, căn bản không có ý định đi!
Bọn họ sớm đã quen da mặt dày với Tục Nghiêu, trực tiếp ở lại. Tục Nghiêu vừa nhìn liền hiểu.
Tục Nghiêu về nhà thấy trong phòng khách có thêm hai người, dùng đầu ngón chân cũng nghĩ được. Suy cho cùng cũng là anh em, từ lúc Nhạc Dao tới chưa từng mời cơm, hơn nữa anh cũng thân với Đường Diệp và Yến Kiệt nhất, anh cũng muốn để Nhạc Dao thân thiết hơn với họ.
Suy nghĩ một chút, Tục Nghiêu vào bếp nói với Nhạc Dao: "Cục cưng nhỏ, hôm nay vất vả em nấu thêm ít thức ăn rồi."
Nhạc Dao ở cách vách nghe danh xưng "cục cưng nhỏ" này thì như bị điện giật, nhỏ giọng hỏi: "Bọn họ muốn ở lại cọ cơm thật ạ?"
Tục Nghiêu đáp: "Ừm."
Nhạc Dao nghĩ nghĩ, có thể dung túng thỏa thuận 50 ngày thì nấu thêm ít cơm là cái gì! Nấu thêm vài món thôi đúng không?! Chẳng ai nhanh nhẹn như em đâu, vì vậy cậu sảng khoái gật đầu: "Được rồi, anh ra tiếp chuyện bọn họ đi, em nấu nhanh thôi."
Tục Nghiêu chưa rời đi ngay, lấy bộ tú lơ khơ mới ra hỏi Nhạc Dao xem như vậy đã được chưa.
Nhạc Dao phát hiện so với chất lượng hồi xưa trên Trái Đất thì tốt hơn nhiều, thiết kế cũng rất đẹp. Hôm nay tâm trạng cậu tốt, nhanh chóng khen thủ trưởng: "Chồng của em lợi hại ghê nhỉ? So với em vẽ thì đẹp hơn nghìn lần!"
Tục Nghiêu cảm thấy mình như một lão gia bắt nạt vợ bé nhỏ, có chút không đành lòng. Nghĩ lại, vợ mình trở về sau một lần trải qua đau đớn, anh vuốt ve cổ Nhạc Dao: "Em vất vả rồi."
Nhạc Dao vung tay nhanh nhẹn lấy nguyên liệu, sau đó chiên, xào, trộn, hấp... Ngoại trừ cà nướng cậu làm thêm măng tây xào thịt, cua hấp gừng tỏi, nấm hương nhồi thịt, bò hầm khoai tây vân vân mây mây. Có đầu bếp AI hỗ trợ nên công việc rất nhẹ nhàng, nó một lần làm được nhiều món nên Nhạc Dao rất thỏa mãn.
Mọi người bàn chuyện trong phòng khách, mùi thơm len lỏi vào mũi họ. Tục Nghiêu đã quen với việc này, Đường Diệp và Yến Kiệt thì hiếm khi được tận hưởng. Bọn họ mỗi ngày tới nhà ăn, lấy xong suất ăn của mình thì vào gian trong, sớm đã chẳng còn cảm giác mới mẻ. Bọn họ thậm chí còn đoán được hôm nay ăn gì.
"Xem ra lời đồn đại đều là dối trá." Đường Diệp thấp giọng, "Bộ dạng này có chỗ nào giống thiếu gia công tử bột chứ."
"Em ấy không phải. Tất cả là tại phu nhân đương nhiệm của Thượng tướng Nhạc. Đường Diệp chắc chưa từng gặp mụ ta." Tục Nghiêu nói, "Bên ngoài nhìn vào mụ đối xử rất tốt với Nhạc Dao, thực tế lại hoàn toàn khác. Còn có đứa em trai đê tiện của Nhạc Dao, nếu Omega trên đời đều như nó thà ông độc thân cả đời."
"Làm người khác buồn nôn." Yến Kiệt cũng ở phòng hội nghị, anh thông qua cơ giáp của Tục Nghiêu xem được cuộc gọi video giữa Nhạc Dao và mẹ con Giang Hân Đóa, Nhạc Thiên Ngọc. Sắc mặt kia, chẳng còn gì để nói.
"Sư đoàn phó Đường nên thấy sự thiếu đạo đức của bọn họ. Cậu Tiểu Nhạc đi chưa bao lâu Nhạc Thiên Ngọc dọn ngay vào phòng cậu ấy, tu hú chiếm tổ chim khách còn nói cậu Tiểu Nhạc ở đây chịu khổ làm việc nặng nhọc, bảo cậu ấy nói với Thượng tướng Nhạc muốn ly hôn."
"Biết người biết mặt, ai biết lòng." Đường Diệp nói, "Nếu tôi nhớ không lầm Giang Hân Đóa đẻ được cho Nhạc Phỉ Sơn một cặp Omega, Nhạc Phỉ Sơn muốn Alpha nên Giang Hân Đóa kiếm cớ tống chúng nó cho nhà mẹ đẻ nuôi. Suy cho cùng, trong lòng mụ ta cũng đều là sầu lo."
"Tôi thậm chí có chút nghi ngờ quan hệ giữa Nhạc Thiên Ngọc và Thượng tướng Nhạc." Tục Nghiêu nói, "Các người nên thấy lão đối xử với đứa con riêng kia tốt bao nhiêu. Nhạc Dao có hai người anh họ là Nhạc Chính và Nhạc Tề, đứa con riêng tên Nhạc Thiên Ngọc, hai đứa Omega còn lại là Nhạc gì gì đó. Chỉ có Nhạc Dao bị đối xử y như người ngoài."
"Không sao, về sau chúng ta coi cậu ấy như người thân là được." Yến Kiệt đáp, "Thưởng thức tài nấu nướng của cậu Tiểu Nhạc sẽ muốn nhận người thân. Chè nấm tuyết của cậu ấy cực ngon!"
"Chè nấm tuyết?" Tục Nghiêu nhíu mày, gọi với vào bếp, "Nhạc Dao Dao, còn chè nấm tuyết cho tôi không?"
"Có ạ, em đã để phần lại cho anh rồi!" Nhạc Dao đáp, "Tẹo nữa ăn cơm xong bưng ra."
Đồ ăn lên bàn, trước mặt Tục Nghiêu nhiều hơn một chén chè nấm tuyết. Từng đóa nấm tuyết nổi lên dính nước đường, còn có cẩu kỉ đỏ, mùi vị không tồi. Tục Nghiêu phát hiện vợ bé nhỏ giống y như chén chè nấm tuyết này, chưa ăn đến miệng đã đủ ngọt ngào rồi.
Nhạc Dao nấu cơm nên hơi nóng, má đỏ hây hây, trên trán nhỏ xuống mấy hạt mồ hôi. Cậu nói: "Mọi người ăn trước đi, em đi mời chú Minh qua ăn cùng."
Ai cũng không động đũa, đợi Nhạc Dao và chú Minh tới thì mới khai tiệc.
Tục Nghiêu gắp cho Nhạc Dao miếng thịt: "Miếng này trông có vẻ ngon miệng, em ăn đi."
Thật ra Nhạc Dao ngửi mùi trong bếp cũng đủ no rồi nhưng đây là lần đầu Tục Nghiêu gắp cho cậu, cảm giác không tệ. Cậu ăn thêm một ít. Ba người kia biểu diễn một màn "ăn như hùm như sói", chú Minh ăn còn nhã nhặn tẹo...
Tục Nghiêu: "Hai người các chú sau đừng tới nữa!"
Đường Diệp: "Sao có thể như vậy? Tôi cương quyết sau này sẽ thường xuyên tới, được không cậu Tiểu Nhạc?"
Nhạc Dao cắn đũa nghiêng đầu suy nghĩ: "Không được ạ, phải nghe lời chồng."
Đường Diệp cạn lời. Anh nhìn Tục Nghiêu cười thỏa mãn y như con sói lúc lắc đuôi, càng cạn lời. Nhạc Dao có quá ngoan ngoãn không?!
Tục Nghiêu càng nhìn vợ bé nhỏ càng thấy lạ, quyết định dẫn người đi dạo tiêu cơm. Hai người đi tới nơi đóng quân giáp biển, Tục Nghiêu lần đầu tiên nghiêm túc nắm tay Nhạc Dao. Rõ ràng đã từng làm những việc thân mật hơn, thời điểm ngón tay giao nhau làm hai người cùng nổi lên những cảm xúc khác biệt trong lòng.
Nhạc Dao hỏi: "Chồng ơi, nếu em xây thêm mộ ở nơi chôn Dung Quý có ảnh hưởng gì tới sự an toàn của sư đoàn không ạ?"
Tục Nghiêu nói: "Phải xem xét số lượng đã. Sao lại hỏi cái này?"
Nhạc Dao: "Em muốn nuôi âm binh, buổi tối bọn họ cũng có thể giúp một tay. Bọn họ không sợ nhiệt độ cũng không dễ bị phát hiện, lúc cần có thể giúp mọi người một chút."
Tục Nghiêu nhìn người nghiêm túc nói ra câu này, im lặng không nói gì.
Nghĩ mà xem, ý tưởng của Nhạc Dao có chút đơn thuần, cũng có chút đáng yêu. Dùng âm binh canh gác, chưa nói tới quân số, tiếp theo nên tính tới chuyện họ có hiểu mệnh lệnh và báo cáo kịp thời lên cấp trên hay không, còn có vấn đề làm thế nào để quản lý. Hiện tại chỉ mình Nhạc Dao thấy bọn họ, người khác thì sao? Người không thể thấy cần sử dụng bùa khai mở thiên nhãn, vẽ bùa rất tốn sức, không thể ép Nhạc Dao ngày ngày vẽ bùa với số lượng lớn được.
Dù như vậy, ý nghĩ của Nhạc Dao vẫn xứng đáng được tôn trọng.
Tục Nghiêu không ngờ Nhạc Dao nhìn mềm mại như vậy nhưng bên trong lại cất giấu sự nhiệt tình. Nhạc Dao không thiện lương với tất cả mọi người, đối với Giang Hân Đóa và Nhạc Thiên Ngọc vẫn cực kì hung ác. Nhưng cách cậu ấy đổi xử với anh, tất cả đều là sự ấm áp.
"Trói buộc một tập thể trong thời gian dài không dễ. Nếu em muốn nuôi âm binh, chuyện cần làm rất nhiều." Tục Nghiêu xoa đầu Nhạc Dao, "Còn muốn nuôi nữa không?"
"Muốn ạ." Nhạc Dao đáp, "Em không nghĩ xa được như anh, nhưng nếu được thì tốt mà nhỉ? Kiểu như hỗ trợ canh gác, hàng phục gì đó. Anh nên biết, ở chung với vong linh rất mát mẻ. Một thời gian nữa nhiệt độ cực cao, một binh lính ở chung với một vong linh, đảm bảo sẽ không quá nóng nực."
"Vậy đầu tiên tôi phải đảm bảo binh lính không bị dọa tè ra quần đã." Tục Nghiêu cười nói, "Đi thôi, chưa nói vội, đưa em tới nơi thú vị."
"Có gì vui ạ?"
Tục Nghiêu không nói gì.
Tục Nghiêu đưa Nhạc Dao lên phi hành khí, bay theo hướng Đông Nam tầm 25 phút, sau đó dừng lại trên một bãi đá ngầm.
Lúc này có thể nghe tiếng sóng vỗ lên đá, bên ngoài ấm áp nhưng âm thanh này lại làm người ta sợ hãi. Chủ yếu do Nhạc Dao không biết bơi, nhìn thấy nước sẽ run rẩy.
Đời trước chân cậu có tật nên không thể học bơi, nguyên chủ có ký ức không vui với nước nên cũng bỏ qua.
Khỏi phải nói, Tục Nghiêu đương nhiên sẽ học bơi, với hoàn cảnh này thì đây là kỹ năng phổ biến. Anh tìm một khối đá ngầm phẳng rồi nhảy xuống, vươn tay về phía Nhạc Dao: "Tới đây nào."
Nhạc Dao: "Không..."
Chẳng vui gì cả! Tối om còn có tiếng sóng biển ồn ào, trượt chân một phát thì cả đời Kỷ Phong Vũ cũng đừng mong đổi nhà.
Tục Nghiêu cười nói: "Chồng em ở đây, em sợ cái gì?"
Nhạc Dao: "Còn phải hỏi à? Quá nguy hiểm."
Sóng biển cuồn cuộn có thể cuốn người đi bất cứ khi nào, Nhạc Dao chưa xuống đã thấy sợ hãi rồi. Tục Nghiêu chọn một tảng đá có vẻ lớn nhưng cũng không lớn lắm, trông y như cái dùi đục. Bề mặt anh đứng cũng không quá phẳng nha.
Tục Nghiêu nói: "Đồ vật ở trong bãi đá ngầm, em không xuống thì không thấy đâu."
Nhạc Dao nhìn về phía Tục Nghiêu chỉ, mặt càng đen hơn. Bên kia toàn đá ngầm, so với số đếm còn nhiều hơn.
"Sao lại không hạ cánh ở bên kia?" Khoảng cách khá xa, chẳng lẽ muốn nhảy từ từ sang?!
"Âm thanh của phi hành khí sẽ dọa bọn nó sợ." Tục Nghiêu nói, "Mau xuống, không tôi đi một mình đấy."
"Chờ đã!" Nhạc Dao đáp, "Anh chắc chắn sẽ đỡ được em?"
"Em yên tâm."
Nhạc Dao không yên tâm nhưng vẫn chìa tay cho Tục Nghiêu, sau đó đi xuống. Độ cao từ phi hành khí xuống chân cậu có thể chạm đất nhưng cậu không có cách giữ cân bằng trên đá ngầm.
Tục Nghiêu ôm lấy cậu.
Tảng đá kia làm cả hai lao lực, Tục Nghiêu phải xoay người.
Nhạc Dao khẩn trương cực kì, chân như đạp lên hư không. Cậu túm chặt quần áo Tục Nghiêu: "Anh định làm gì?"
Tục Nghiêu đưa lưng về phía cậu: "Cõng em lên, em xác định mình có thể tự nhảy?"
Nhạc Dao: "!"
Còn lâu, đừng có mơ!
Tục Nghiêu để cậu bám vào lưng mình. Hai người như đứng trên kim tiêm làm Nhạc Dao suýt hét ầm lên. Nếu không phải sợ Tục Nghiêu điếc tai trực tiếp đâm đầu xuống biển, cậu chắc chắn có thể khiến sinh vật cách đó ba dặm trốn sạch.
Tục Nghiêu nói: "Nhớ là phải im lặng, không thì lát nữa không thấy được đâu."
Nhạc Dao nhỏ giọng dựa vào cần cổ Tục Nghiêu "vâng" một tiếng. Tục Nghiêu y như nhảy hoa mai thung, từng bước nhảy trên cọc đá ngầm. Mỗi lần Tục Nghiêu nhảy lên thì tim Nhạc Dao cũng nhảy lên theo, khoảng cách giữa các cọc đá khác nhau, độ cao cũng khác nhau. Tục Nghiêu đáp xuống thành công cậu cũng thả lỏng.
Cũng thần kì, sợ hãi như vậy nhưng Nhạc Dao không hề nhắm mắt, nhìn Tục Nghiêu nhảy một đường tới vị trí kia.
Động tác của Tục Nghiêu ngày càng nhẹ nhàng, sau đó dừng lại.
Nhạc Dao phát hiện giữa khối đá ngầm có ánh sáng nhàn nhạt. Tục Nghiêu thả cậu xuống, thấp giọng nói: "Em tới xem tảng đá kia đi."
Nhạc Dao gật đầu, qua khoảng 2-3 phút đột nhiên có thứ gì "soạt" một phát nhảy lên mặt biển! Thứ này to ngang hai cánh tay người trưởng thành, nhảy lên nhìn y như một con bướm màu vàng lấp lánh!
Tục Nghiêu ghé vào tai Nhạc Dao: "Nhìn rõ chưa?"
Nhạc Dao gật đầu, giọng nói mềm mại nhỏ nhẹ nhưng không nén được vui mừng: "Đấy là cái gì ạ?"
Tục Nghiêu đáp: "Là cá chuồn mặt trăng. Loài này đẻ trứng trên đá ngầm, sau đó đề phòng trứng bị chết nên nhảy lên "dội" nước cho trứng. Bọn nó có thể phát sáng, chỉ thấy vào ban đêm."
Nhạc Dao bị hấp dẫn hoàn toàn, loài cá này nhìn y như một con bướm, nhưng so với con bướm nhiều hơn một cái đuôi cá. Lúc nhảy lên "đôi cánh" của nó không ngừng vỗ, cố gắng "dội" nước lên trứng. Nếu không phải chúng nó có thể phát sáng, không ai phát hiện ra chúng nó ở nơi này.
Tục Nghiêu hỏi: "Đẹp không?"
Nhạc Dao đáp: "Đẹp lắm, chúng nó là một đôi đúng không?"
Cậu thấy hai con cá chuồn thay nhau "dội" nước.
Tục Nghiêu thì thầm vào tai Nhạc Dao: "Đúng rồi, tựa như chúng ta vậy."
Nhạc Dao: "..."
Hình như cậu nghe thấy có người tỏ tình!
50 ngày an toàn, Tục Nghiêu vui vẻ đáp ứng chứng tỏ lòng anh đương nhiên có cậu. Chẳng phải có người từng nói rồi à, thích thì sẽ làm càn, yêu thì sẽ tiết chế. Tiết chế như vậy, nhất định là yêu! Nghĩ như vậy, khụ khụ! Bước chân đều nhẹ như bay, nướng thêm quả cà đâu mất gì!
"Cậu Tiểu Nhạc lại ra ngoài mua thức ăn ạ?" Chú Minh thấy Nhạc Dao vừa đi vừa hát thì hỏi, "Gần đây ngài có chuyện gì vui sao?"
"Coi như vậy ạ." Nhạc Dao cười nói, "Nhưng đây là bí mật nhỏ giữa cháu và thủ trưởng, không nói cho ngài được rồi. Đúng rồi, chú Minh ăn đồ ngọt không?"
"Có nha."
"Vậy tẹo nữa cháu mời ngài ăn chè nấm tuyết đường phèn."
Nhạc Dao mua đồ xong thì về nấu chè nấm tuyết đường phèn, để nguội ăn vừa trong veo vừa sảng khoái, còn có thể giải nhiệt. Cậu nấu nhiều, nấm tuyết thả vào nở ra cũng nhiều, có thể mời hàng xóm.
"Sư đoàn phó Đường xuất viện nhanh vậy ạ?" Nhạc Dao hỏi, "Không cần ở thêm vài ngày tĩnh dưỡng ạ?"
"Nhờ phúc của cậu Tiểu Nhạc." Đường Diệp đáp, "Tôi đi thay thuốc vài lần là ổn, cái này là..."
"Tôi nấu ít chè nấm tuyết, nấu nhiều nên mời anh nếm thử." Nhạc Dao nói, "Không nghĩ tới anh và Yến Kiệt cùng ở một phòng, còn tính mang tới tận nhà. Mọi người ăn đi, tôi đi lấy thêm."
"Cảm ơn cậu Tiểu Nhạc." Yến Kiệt nghe mình có phần thì mong muốn được nếm thử. Ăn uống tại Sư đoàn Phi Lang rất tốt, nhưng một ngày giới hạn ba bữa cùng hoa quả ăn kèm. Muốn thêm điểm tâm với đồ ngọt rất khó.
Nhạc Dao nhìn chú Minh lấy muôi, về nhà múc thêm một bát, hơn nữa còn là một tô lớn vì Đường Diệp cũng ở đó.
Ở đây vài người từng nghe Tục Nghiêu khen Nhạc Dao nấu ăn ngon nhưng chưa từng được nếm qua. Chú Minh múc ba chén đầy, ban đầu chỉ là tò mò + chừa mặt mũi cho Nhạc Dao, không tính giữ lại ăn dần. Ai biết vừa nếm một miếng, ngon cực kì! Không quá ngọt ngấy cũng không quá nhạt nhẽo, rất vừa miệng, nấm tuyết nấu vừa mềm vừa dẻo, ăn vào liền trượt xuống. Vừa làm xong thì bảo quản lạnh nên mát mát, ăn vào lúc này cực kì thoải mái.
"Chua quá." Đường Diệp nói.
"Hả?" Yến Kiệt cạn lời, "Ngọt lắm mà? Khó khăn lắm mới có đấy! Hay lại có vong linh gì gì!"
"Thật ra tên tôi là Chua đấy." Đường Diệp đáp, "Chuyện tốt gì cũng tới Tục Nghiêu. Các người nói mệnh của cậu ta là gì? Bên ngoài ai cũng kêu cậu ba họ Nhạc hung hăng bá đạo, ngang ngược không hiểu chuyện, đều là vô căn cứ hết. So với cái người cưới phải Tục Nghiêu, xem cái nào đáng tin hơn."
"Có đạo lý." Yến Kiệt nói, "Ăn ngon ghê. Cậu Tiểu Nhạc thật sự rất hiền huệ!"
Nhạc Dao múc ra tô thứ hai thì tô đầu tiên đã hết sạch. Người trong quân đội đa số đều rất phóng khoáng, đã nhận người thân thì sẽ không khách khí. Tô thứ hai cũng chia đều ra. Nhạc Dao nghĩ lại, trong nhà cũng chỉ còn một chén phần Tục Nghiêu, không thể bưng ra thêm, Tục Nghiêu còn chưa được ăn. Sau đấy cậu sẽ giả vờ không thấy mọi người ăn chưa đã, chân như bôi mỡ chạy vào bếp nướng cà tím!
Thật sự, cậu đã đánh giá thấp lòng hiếu kì của họ về tay nghề bếp núc của mình...
Vừa mới đút cà vào lò, Yến Kiệt và Đường Diệp lại tới.
Đường Diệp nói: "Chúng tôi muốn tìm thủ trưởng bàn chút chuyện, chờ ở đây tiện không?"
Nhạc Dao sao dám nói không tiện? Đương nhiên là không dám rồi! Cậu đi rửa ít hoa quả: "Vậy mọi người ngồi đây đợi đi, ăn chút hoa quả nhé."
Yến Kiệt và Đường Diệp ngồi xuống, căn bản không có ý định đi!
Bọn họ sớm đã quen da mặt dày với Tục Nghiêu, trực tiếp ở lại. Tục Nghiêu vừa nhìn liền hiểu.
Tục Nghiêu về nhà thấy trong phòng khách có thêm hai người, dùng đầu ngón chân cũng nghĩ được. Suy cho cùng cũng là anh em, từ lúc Nhạc Dao tới chưa từng mời cơm, hơn nữa anh cũng thân với Đường Diệp và Yến Kiệt nhất, anh cũng muốn để Nhạc Dao thân thiết hơn với họ.
Suy nghĩ một chút, Tục Nghiêu vào bếp nói với Nhạc Dao: "Cục cưng nhỏ, hôm nay vất vả em nấu thêm ít thức ăn rồi."
Nhạc Dao ở cách vách nghe danh xưng "cục cưng nhỏ" này thì như bị điện giật, nhỏ giọng hỏi: "Bọn họ muốn ở lại cọ cơm thật ạ?"
Tục Nghiêu đáp: "Ừm."
Nhạc Dao nghĩ nghĩ, có thể dung túng thỏa thuận 50 ngày thì nấu thêm ít cơm là cái gì! Nấu thêm vài món thôi đúng không?! Chẳng ai nhanh nhẹn như em đâu, vì vậy cậu sảng khoái gật đầu: "Được rồi, anh ra tiếp chuyện bọn họ đi, em nấu nhanh thôi."
Tục Nghiêu chưa rời đi ngay, lấy bộ tú lơ khơ mới ra hỏi Nhạc Dao xem như vậy đã được chưa.
Nhạc Dao phát hiện so với chất lượng hồi xưa trên Trái Đất thì tốt hơn nhiều, thiết kế cũng rất đẹp. Hôm nay tâm trạng cậu tốt, nhanh chóng khen thủ trưởng: "Chồng của em lợi hại ghê nhỉ? So với em vẽ thì đẹp hơn nghìn lần!"
Tục Nghiêu cảm thấy mình như một lão gia bắt nạt vợ bé nhỏ, có chút không đành lòng. Nghĩ lại, vợ mình trở về sau một lần trải qua đau đớn, anh vuốt ve cổ Nhạc Dao: "Em vất vả rồi."
Nhạc Dao vung tay nhanh nhẹn lấy nguyên liệu, sau đó chiên, xào, trộn, hấp... Ngoại trừ cà nướng cậu làm thêm măng tây xào thịt, cua hấp gừng tỏi, nấm hương nhồi thịt, bò hầm khoai tây vân vân mây mây. Có đầu bếp AI hỗ trợ nên công việc rất nhẹ nhàng, nó một lần làm được nhiều món nên Nhạc Dao rất thỏa mãn.
Mọi người bàn chuyện trong phòng khách, mùi thơm len lỏi vào mũi họ. Tục Nghiêu đã quen với việc này, Đường Diệp và Yến Kiệt thì hiếm khi được tận hưởng. Bọn họ mỗi ngày tới nhà ăn, lấy xong suất ăn của mình thì vào gian trong, sớm đã chẳng còn cảm giác mới mẻ. Bọn họ thậm chí còn đoán được hôm nay ăn gì.
"Xem ra lời đồn đại đều là dối trá." Đường Diệp thấp giọng, "Bộ dạng này có chỗ nào giống thiếu gia công tử bột chứ."
"Em ấy không phải. Tất cả là tại phu nhân đương nhiệm của Thượng tướng Nhạc. Đường Diệp chắc chưa từng gặp mụ ta." Tục Nghiêu nói, "Bên ngoài nhìn vào mụ đối xử rất tốt với Nhạc Dao, thực tế lại hoàn toàn khác. Còn có đứa em trai đê tiện của Nhạc Dao, nếu Omega trên đời đều như nó thà ông độc thân cả đời."
"Làm người khác buồn nôn." Yến Kiệt cũng ở phòng hội nghị, anh thông qua cơ giáp của Tục Nghiêu xem được cuộc gọi video giữa Nhạc Dao và mẹ con Giang Hân Đóa, Nhạc Thiên Ngọc. Sắc mặt kia, chẳng còn gì để nói.
"Sư đoàn phó Đường nên thấy sự thiếu đạo đức của bọn họ. Cậu Tiểu Nhạc đi chưa bao lâu Nhạc Thiên Ngọc dọn ngay vào phòng cậu ấy, tu hú chiếm tổ chim khách còn nói cậu Tiểu Nhạc ở đây chịu khổ làm việc nặng nhọc, bảo cậu ấy nói với Thượng tướng Nhạc muốn ly hôn."
"Biết người biết mặt, ai biết lòng." Đường Diệp nói, "Nếu tôi nhớ không lầm Giang Hân Đóa đẻ được cho Nhạc Phỉ Sơn một cặp Omega, Nhạc Phỉ Sơn muốn Alpha nên Giang Hân Đóa kiếm cớ tống chúng nó cho nhà mẹ đẻ nuôi. Suy cho cùng, trong lòng mụ ta cũng đều là sầu lo."
"Tôi thậm chí có chút nghi ngờ quan hệ giữa Nhạc Thiên Ngọc và Thượng tướng Nhạc." Tục Nghiêu nói, "Các người nên thấy lão đối xử với đứa con riêng kia tốt bao nhiêu. Nhạc Dao có hai người anh họ là Nhạc Chính và Nhạc Tề, đứa con riêng tên Nhạc Thiên Ngọc, hai đứa Omega còn lại là Nhạc gì gì đó. Chỉ có Nhạc Dao bị đối xử y như người ngoài."
"Không sao, về sau chúng ta coi cậu ấy như người thân là được." Yến Kiệt đáp, "Thưởng thức tài nấu nướng của cậu Tiểu Nhạc sẽ muốn nhận người thân. Chè nấm tuyết của cậu ấy cực ngon!"
"Chè nấm tuyết?" Tục Nghiêu nhíu mày, gọi với vào bếp, "Nhạc Dao Dao, còn chè nấm tuyết cho tôi không?"
"Có ạ, em đã để phần lại cho anh rồi!" Nhạc Dao đáp, "Tẹo nữa ăn cơm xong bưng ra."
Đồ ăn lên bàn, trước mặt Tục Nghiêu nhiều hơn một chén chè nấm tuyết. Từng đóa nấm tuyết nổi lên dính nước đường, còn có cẩu kỉ đỏ, mùi vị không tồi. Tục Nghiêu phát hiện vợ bé nhỏ giống y như chén chè nấm tuyết này, chưa ăn đến miệng đã đủ ngọt ngào rồi.
Nhạc Dao nấu cơm nên hơi nóng, má đỏ hây hây, trên trán nhỏ xuống mấy hạt mồ hôi. Cậu nói: "Mọi người ăn trước đi, em đi mời chú Minh qua ăn cùng."
Ai cũng không động đũa, đợi Nhạc Dao và chú Minh tới thì mới khai tiệc.
Tục Nghiêu gắp cho Nhạc Dao miếng thịt: "Miếng này trông có vẻ ngon miệng, em ăn đi."
Thật ra Nhạc Dao ngửi mùi trong bếp cũng đủ no rồi nhưng đây là lần đầu Tục Nghiêu gắp cho cậu, cảm giác không tệ. Cậu ăn thêm một ít. Ba người kia biểu diễn một màn "ăn như hùm như sói", chú Minh ăn còn nhã nhặn tẹo...
Tục Nghiêu: "Hai người các chú sau đừng tới nữa!"
Đường Diệp: "Sao có thể như vậy? Tôi cương quyết sau này sẽ thường xuyên tới, được không cậu Tiểu Nhạc?"
Nhạc Dao cắn đũa nghiêng đầu suy nghĩ: "Không được ạ, phải nghe lời chồng."
Đường Diệp cạn lời. Anh nhìn Tục Nghiêu cười thỏa mãn y như con sói lúc lắc đuôi, càng cạn lời. Nhạc Dao có quá ngoan ngoãn không?!
Tục Nghiêu càng nhìn vợ bé nhỏ càng thấy lạ, quyết định dẫn người đi dạo tiêu cơm. Hai người đi tới nơi đóng quân giáp biển, Tục Nghiêu lần đầu tiên nghiêm túc nắm tay Nhạc Dao. Rõ ràng đã từng làm những việc thân mật hơn, thời điểm ngón tay giao nhau làm hai người cùng nổi lên những cảm xúc khác biệt trong lòng.
Nhạc Dao hỏi: "Chồng ơi, nếu em xây thêm mộ ở nơi chôn Dung Quý có ảnh hưởng gì tới sự an toàn của sư đoàn không ạ?"
Tục Nghiêu nói: "Phải xem xét số lượng đã. Sao lại hỏi cái này?"
Nhạc Dao: "Em muốn nuôi âm binh, buổi tối bọn họ cũng có thể giúp một tay. Bọn họ không sợ nhiệt độ cũng không dễ bị phát hiện, lúc cần có thể giúp mọi người một chút."
Tục Nghiêu nhìn người nghiêm túc nói ra câu này, im lặng không nói gì.
Nghĩ mà xem, ý tưởng của Nhạc Dao có chút đơn thuần, cũng có chút đáng yêu. Dùng âm binh canh gác, chưa nói tới quân số, tiếp theo nên tính tới chuyện họ có hiểu mệnh lệnh và báo cáo kịp thời lên cấp trên hay không, còn có vấn đề làm thế nào để quản lý. Hiện tại chỉ mình Nhạc Dao thấy bọn họ, người khác thì sao? Người không thể thấy cần sử dụng bùa khai mở thiên nhãn, vẽ bùa rất tốn sức, không thể ép Nhạc Dao ngày ngày vẽ bùa với số lượng lớn được.
Dù như vậy, ý nghĩ của Nhạc Dao vẫn xứng đáng được tôn trọng.
Tục Nghiêu không ngờ Nhạc Dao nhìn mềm mại như vậy nhưng bên trong lại cất giấu sự nhiệt tình. Nhạc Dao không thiện lương với tất cả mọi người, đối với Giang Hân Đóa và Nhạc Thiên Ngọc vẫn cực kì hung ác. Nhưng cách cậu ấy đổi xử với anh, tất cả đều là sự ấm áp.
"Trói buộc một tập thể trong thời gian dài không dễ. Nếu em muốn nuôi âm binh, chuyện cần làm rất nhiều." Tục Nghiêu xoa đầu Nhạc Dao, "Còn muốn nuôi nữa không?"
"Muốn ạ." Nhạc Dao đáp, "Em không nghĩ xa được như anh, nhưng nếu được thì tốt mà nhỉ? Kiểu như hỗ trợ canh gác, hàng phục gì đó. Anh nên biết, ở chung với vong linh rất mát mẻ. Một thời gian nữa nhiệt độ cực cao, một binh lính ở chung với một vong linh, đảm bảo sẽ không quá nóng nực."
"Vậy đầu tiên tôi phải đảm bảo binh lính không bị dọa tè ra quần đã." Tục Nghiêu cười nói, "Đi thôi, chưa nói vội, đưa em tới nơi thú vị."
"Có gì vui ạ?"
Tục Nghiêu không nói gì.
Tục Nghiêu đưa Nhạc Dao lên phi hành khí, bay theo hướng Đông Nam tầm 25 phút, sau đó dừng lại trên một bãi đá ngầm.
Lúc này có thể nghe tiếng sóng vỗ lên đá, bên ngoài ấm áp nhưng âm thanh này lại làm người ta sợ hãi. Chủ yếu do Nhạc Dao không biết bơi, nhìn thấy nước sẽ run rẩy.
Đời trước chân cậu có tật nên không thể học bơi, nguyên chủ có ký ức không vui với nước nên cũng bỏ qua.
Khỏi phải nói, Tục Nghiêu đương nhiên sẽ học bơi, với hoàn cảnh này thì đây là kỹ năng phổ biến. Anh tìm một khối đá ngầm phẳng rồi nhảy xuống, vươn tay về phía Nhạc Dao: "Tới đây nào."
Nhạc Dao: "Không..."
Chẳng vui gì cả! Tối om còn có tiếng sóng biển ồn ào, trượt chân một phát thì cả đời Kỷ Phong Vũ cũng đừng mong đổi nhà.
Tục Nghiêu cười nói: "Chồng em ở đây, em sợ cái gì?"
Nhạc Dao: "Còn phải hỏi à? Quá nguy hiểm."
Sóng biển cuồn cuộn có thể cuốn người đi bất cứ khi nào, Nhạc Dao chưa xuống đã thấy sợ hãi rồi. Tục Nghiêu chọn một tảng đá có vẻ lớn nhưng cũng không lớn lắm, trông y như cái dùi đục. Bề mặt anh đứng cũng không quá phẳng nha.
Tục Nghiêu nói: "Đồ vật ở trong bãi đá ngầm, em không xuống thì không thấy đâu."
Nhạc Dao nhìn về phía Tục Nghiêu chỉ, mặt càng đen hơn. Bên kia toàn đá ngầm, so với số đếm còn nhiều hơn.
"Sao lại không hạ cánh ở bên kia?" Khoảng cách khá xa, chẳng lẽ muốn nhảy từ từ sang?!
"Âm thanh của phi hành khí sẽ dọa bọn nó sợ." Tục Nghiêu nói, "Mau xuống, không tôi đi một mình đấy."
"Chờ đã!" Nhạc Dao đáp, "Anh chắc chắn sẽ đỡ được em?"
"Em yên tâm."
Nhạc Dao không yên tâm nhưng vẫn chìa tay cho Tục Nghiêu, sau đó đi xuống. Độ cao từ phi hành khí xuống chân cậu có thể chạm đất nhưng cậu không có cách giữ cân bằng trên đá ngầm.
Tục Nghiêu ôm lấy cậu.
Tảng đá kia làm cả hai lao lực, Tục Nghiêu phải xoay người.
Nhạc Dao khẩn trương cực kì, chân như đạp lên hư không. Cậu túm chặt quần áo Tục Nghiêu: "Anh định làm gì?"
Tục Nghiêu đưa lưng về phía cậu: "Cõng em lên, em xác định mình có thể tự nhảy?"
Nhạc Dao: "!"
Còn lâu, đừng có mơ!
Tục Nghiêu để cậu bám vào lưng mình. Hai người như đứng trên kim tiêm làm Nhạc Dao suýt hét ầm lên. Nếu không phải sợ Tục Nghiêu điếc tai trực tiếp đâm đầu xuống biển, cậu chắc chắn có thể khiến sinh vật cách đó ba dặm trốn sạch.
Tục Nghiêu nói: "Nhớ là phải im lặng, không thì lát nữa không thấy được đâu."
Nhạc Dao nhỏ giọng dựa vào cần cổ Tục Nghiêu "vâng" một tiếng. Tục Nghiêu y như nhảy hoa mai thung, từng bước nhảy trên cọc đá ngầm. Mỗi lần Tục Nghiêu nhảy lên thì tim Nhạc Dao cũng nhảy lên theo, khoảng cách giữa các cọc đá khác nhau, độ cao cũng khác nhau. Tục Nghiêu đáp xuống thành công cậu cũng thả lỏng.
Cũng thần kì, sợ hãi như vậy nhưng Nhạc Dao không hề nhắm mắt, nhìn Tục Nghiêu nhảy một đường tới vị trí kia.
Động tác của Tục Nghiêu ngày càng nhẹ nhàng, sau đó dừng lại.
Nhạc Dao phát hiện giữa khối đá ngầm có ánh sáng nhàn nhạt. Tục Nghiêu thả cậu xuống, thấp giọng nói: "Em tới xem tảng đá kia đi."
Nhạc Dao gật đầu, qua khoảng 2-3 phút đột nhiên có thứ gì "soạt" một phát nhảy lên mặt biển! Thứ này to ngang hai cánh tay người trưởng thành, nhảy lên nhìn y như một con bướm màu vàng lấp lánh!
Tục Nghiêu ghé vào tai Nhạc Dao: "Nhìn rõ chưa?"
Nhạc Dao gật đầu, giọng nói mềm mại nhỏ nhẹ nhưng không nén được vui mừng: "Đấy là cái gì ạ?"
Tục Nghiêu đáp: "Là cá chuồn mặt trăng. Loài này đẻ trứng trên đá ngầm, sau đó đề phòng trứng bị chết nên nhảy lên "dội" nước cho trứng. Bọn nó có thể phát sáng, chỉ thấy vào ban đêm."
Nhạc Dao bị hấp dẫn hoàn toàn, loài cá này nhìn y như một con bướm, nhưng so với con bướm nhiều hơn một cái đuôi cá. Lúc nhảy lên "đôi cánh" của nó không ngừng vỗ, cố gắng "dội" nước lên trứng. Nếu không phải chúng nó có thể phát sáng, không ai phát hiện ra chúng nó ở nơi này.
Tục Nghiêu hỏi: "Đẹp không?"
Nhạc Dao đáp: "Đẹp lắm, chúng nó là một đôi đúng không?"
Cậu thấy hai con cá chuồn thay nhau "dội" nước.
Tục Nghiêu thì thầm vào tai Nhạc Dao: "Đúng rồi, tựa như chúng ta vậy."
Nhạc Dao: "..."
Hình như cậu nghe thấy có người tỏ tình!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.