Tướng Quân Trọng Sinh Sủng Ái Tiểu Nha Hoàn Thông Phòng
Chương 16:
Thâm Hải Lý Đích Vân Đóa
21/06/2024
“Thanh Mộc, ngươi đi ra ngoại viện đi.” Lục Hằng khép lại trang sách vẫn chưa từng lật sang trang mới nói.
Người hầu ở trong phủ không được chủ tử phân phó thì đều sẽ không thể đi vào trong nội viện.
Trong lòng Thanh Mộc ngạc nhiên, chẳng lẽ vừa rồi hắn nói nhiều quá nên đã chọc giận chủ tử rồi sao?
“Vâng, gia.” Khom người lui ra, Thanh Mộc khép cửa lại, hắn vừa ngẩng đầu lên thì ngay lập tức trông thấy Lục Hằng đang yên lặng không một tiếng động mà đi theo phía sau hắn, hắn nhanh chóng cúi người để cho Lục Hằng đi trước.
Buổi trưa nóng bức, bởi vì Lục Hằng không thích có quá nhiều nha hoàn lượn lờ ở trước mắt hắn nên cũng chỉ cho một vài gương mặt Thanh Mộc quen biết đứng canh giữ ở bên ngoài, chờ chủ tử phân phó.
Lục Hằng vừa đi ra, chúng nha hoàn lập tức đứng thẳng dậy, lo lắng nhìn hắn.
Lục Hằng lại không hề chú ý đến các nàng, hắn không cần người hầu che nắng cho, mấy người bọn họ nhìn hắn sải bước đi xuống cầu thang, rồi đi vào bên trong Đông Sương phòng.
Khuôn mặt non nớt của Thanh Mộc lộ ra một nụ cười lão làng, chủ tử nghe lời khuyên của hắn, hắn vô cùng vui vẻ, mỗi lần gia thấy di nương thì tâm trạng sẽ tốt lên rất nhiều, cuộc sống của đám người làm bọn họ cũng sẽ tốt hơn một chút, chỉ là, Thanh Mộc khẽ liếc nhìn cái hành lang dài giữa chính phòng và Đông Sương phòng, gia hắn là không vừa ý cái khoảng cách này sao?
Khi đi ngang qua Đông Sương phòng, nhìn thấy cửa lớn của Sương phòng đang mở ra, ngoại trừ những đồ vật trang trí có giá trị ra thì cũng không có một ai cả, Lục Hằng cẩn thận chăm chú quan sát, hắn hiểu rất rõ dáng vẻ của mấy bộ bàn ghế tinh xảo này.
Muốn đồ gỗ trong nhà là gỗ tốt không phải nói có thì sẽ có, từ khâu chuẩn bị vật liệu gỗ cho đến khi hoàn thiện nội thất cũng đã mất đến hai ba năm thời gian, Lục Hằng hắn là phải chạy khắp toàn bộ mọi ngõ ngách trong Bắc Kinh thành, rồi lại dùng mối quan hệ của Thế tử gia thì mới có được Đông Sương phòng này.
Mồ hôi trượt xuống mắt, cảm giác nhức nhối khiến Thanh Mộc hoàn hồn lại, hắn dùng tay áo lau một chút, Thanh Mộc tăng tốc, hắn đang suy nghĩ rằng có phải mình cũng nên tìm một em gái hay không, không cần thông minh xinh đẹp lại còn có năng lực giống như nha hoàn nhất đẳng làm gì, có thể rót cho hắn một chén nước lạnh khi hắn đang mệt mỏi là đã tốt lắm rồi.
Buổi chiều sau giờ ngọ, Song Nhi đang ngủ ngon lành, Xảo Nhi thì quạt cho nàng bằng chiếc quạt tròn màu trắng có hình mẫu đơn, trong phòng còn có cả một chậu nước đá, Xảo Nhi làm thế là vì nàng lo lắng rằng muỗi sẽ quấy rầy mộng đẹp của chủ tử.
Tiếng đẩy cửa truyền đến, Xảo Nhi không để ý, lúc này người đẩy cửa chỉ có thể là Thanh Mai thôi, hai người các nàng phân công việc rõ ràng lắm, Thanh Mai thông minh lại có năng lực sẽ phụ trách các loại việc vặt vãnh cho di nương, chẳng hạn như canh giữ các loại phần thưởng khác nhau trong cái kho nhỏ của di nương. Còn nàng thì phụ trách hầu hạ bên cạnh di nương, một tấc cũng không rời.
“Ngươi ra ngoài đi.” Lục Hằng vừa đi vào cửa thì lập tức nhìn thấy người trong mộng đang nằm ngủ trên ghế dài, búi tóc hơi xoã, khuôn mặt ửng hồng, cái miệng nhỏ lóe lên ánh sáng giống như trét mật ong lên trên đó vậy, nàng ngủ dáng hình chữ X, khẽ quan sát kỹ hơn, có thể thấy trên khoé miệng còn hơi ươn ướt.
Lục Hằng nhìn Song Nhi, giọng nói không lớn cho lắm, còn đối với Xảo Nhi thì nghe giống hệt như tiếng sấm chớp của đêm hôm qua vậy.
“Tam gia.” Cố gắng trấn an bản thân lại mà thỉnh an, Thanh Mai nói, các nàng là nha hoàn nhất đẳng bên cạnh di nương, thành ra cửa lớn của Đông Sương Phòng này cũng chính là mặt mũi của di nương, nàng nhất định phải sửa cái tính nhát gan của mình, đó là hiện tại sẽ không rời khỏi Đông Sương Phòng dù chỉ nửa bước.
Xảo Nhi muốn chạy nhưng lại sợ, khi mới cơm trưa di nương đã dặn dò với nàng rằng sau này nếu Tam gia tới, bất kể là dưới tình huống nào thì cũng đều phải nói cho nàng, nhìn di nương ngủ đến mức bụng phập phồng, Xảo Nhi có chút không dám lay nàng thức, không gọi di nương dậy có được không nhỉ? Đặc biệt là tư thế ngủ của di nương lại còn không chút quan tâm đến tiểu tiết như thế nữa chứ.
“Tam gia, có phải đánh thức di nương không ạ?” Xảo Nhi lộ ra khuôn mặt khóc còn khó coi hơn cười, nàng nơm nớp lo sợ hỏi.
Lục Hằng nghiêng đầu nhìn nha hoàn đang run lên run xuống trước mắt này, hắn khẽ nhăn mày lại, tại sao Lục ma ma lại có thể sắp xếp một người nhát gan như thế tới hầu hạ được chứ, trong lòng đang suy nghĩ rằng có nên đổi một người mới không, thế nhưng ánh mắt thì lại dừng trên khuôn mặt của nàng, đột nhiên nghĩ đến đời trước lúc hắn đại thắng trở về, nữ nhân chăm chú nhìn hắn dừng ngựa quần áo tả tơi, thương tích lở loét khắp người, nhưng nữ nhân đó không phải chính là cái người đang run lẩy bẩy ở trước mặt hắn đây sao.
“Không cần, ngươi đi ra ngoài đi, ta sẽ quạt mát cho di nương nhà ngươi. Dứt lời hắn lập tức đứng dậy cầm lấy cái quạt tròn được Xảo Nhi đặt ở trên bàn lên, động tác thuần thục quạt cho Song Nhi.
Tuy rằng Xảo Nhi nhát gan nhưng cũng biết xem xét tình hình, Tam gia có thể gánh vác công việc thay cho nàng mà không hề gây áp lực gì cho nàng cả, nếu như nàng cứ đóng cọc ở đây, chỉ sợ, chỉ sợ rằng ngày mai nàng sẽ không thể ở trong cái phủ này nữa mất.
Xảo Nhi vừa vui vẻ vừa lo lắng đi ra khỏi cửa, rồi đứng canh giữ ngay trước cửa, sẵn sàng xông ra ngay lập tức nếu có sự cố xảy ra…
Xảo Nhi làm ra vẻ mặt khổ sở, còn mắt Tam gia thì sáng như đuốc vậy, nàng cái gì cũng không dám.
Thời điểm nóng nhất trong ngày chính là hôm nay, thật sự Xảo Nhi đã suy nghĩ nhiều rồi, cho dù Lục Hằng có muốn thứ gì không đứng đắn đi chăng nữa thì thời tiết cũng sẽ không phối hợp theo.
Hắn mỉm cười rồi chậm rãi kéo cánh tay đang đặt ngay dưới đầu của Song Nhi xuống, vốn dĩ cái thói quen này của nàng đã sớm có sẵn từ trước, nghĩ đến đời trước mỗi lần tỉnh dậy Song Nhi đều than là tay nàng cứ bị tê rần, sau đó lại quấn lấy hắn bảo hắn xoa bóp cánh tay cho nàng, điều chỉnh một lực đạo tốt nhất để xoa bóp, qua một lúc sau, nàng sẽ lại tiếp tục chìm vào trong giấc ngủ.
Sau thì hắn lập tức suy nghĩ ra một cách, khi ngủ hắn vẫn luôn ôm nàng vào trong lòng, cánh tay không thể cử động, tự nhiên nàng sẽ không còn gối tay lên trên đầu nữa. Mấy ngày đầu, hai người đều có quầng thâm mắt rất sâu, Lục lão phu nhân còn uyển chuyển khuyên nhủ hắn phải biết tiết chế khiến cho Lục Hằng dở khóc dở cười, sau đó, hai người dần hình thành thói quen, hắn bị mất ngủ suốt mấy đêm liền, dáng vẻ cũng vì thế mà trở nên tiều tuỵ.
Động tác nhẹ nhàng của Lục Hằng trên cánh tay trắng nõn từ xoa ấn biến thành vuốt ve, giống như đang đối xử với một thứ bảo bối mà mình trân quý nhất vậy, chỉ là Song Nhi lại không hề cảm nhận được điều này, hiện tại nàng chỉ cảm thấy cánh tay vô cùng ngứa ngáy thôi.
Lục Tam gia có bệnh à?
Song Nhi là người hay cảnh giác, nếu không phải tối hôm qua thật sự quá mệt mỏi thì nàng cũng sẽ không ngủ trễ như vậy, sau khi ăn xong thì tinh thần cũng khôi phục nên chỉ muốn lười, muốn ngủ nướng một giấc mà thôi, lúc hắn kêu Xảo Nhi ra ngoài thì nàng cũng lập tức bừng tỉnh luôn.
Nhưng khi tỉnh dậy, cánh tay của nàng trở nên tê rần, không thể cử động nổi, lại không muốn bày ra dáng vẻ không đứng đắn của mình ở trước mặt Lục Hằng, nên nàng cũng chỉ có thể giả vờ ngủ mà âm thầm chịu đựng.
Bây giờ không thể nhịn được nữa, Lục Tam gia này thật sự có được bình thường không đấy? Chủ tử nhà ai mà lại đi đối xử với thiếp thất như vậy, còn xoa bóp cánh tay cho nàng nữa chứ, trong lòng Song Nhi khẽ rùng mình một cái, sẽ không phải là bởi vì Tam gia thật sự có vấn đề gì, cho nên Quốc công phu nhân mới đồng ý để nàng làm thiếp của hắn đấy chứ.
Nắng hè tháng bảy chói chang, nhưng Song Nhi lại cảm giác được cái lạnh thấu tim gan của mùa đông.
Không chờ nàng tiếp tục miên man suy nghĩ, Lục Hằng lập tức phát hiện thấy dưới mí mắt của nàng đang chuyển động lên xuống.
“Song Nhi.”
“Gia.” Cánh tay không còn tê nữa, Song Nhi nhanh nhẹn ngồi dậy, ngồi song song với Lục Hằng ở trên giường.
“Ngươi không sao chứ?” Lục Hằng nói.
“Vâng? À, không sao, khá tốt ạ.” Song Nhi đầu tiên là khó hiểu, sau thì cũng hiểu hắn hỏi cái gì rồi, nàng đỏ mặt trả lời.
Đơn giản một hỏi một đáp rồi thì lại yên tĩnh trở lại.
Lục Hằng hung hăng tự phỉ nhổ chính mình ở trong lòng, đều đã nhai nuốt người ta vào trong bụng rồi mà còn bày đặt giả nhân giả nghĩa hỏi han, sau khi yên lặng tự phê phán chính mình xong, Lục Hằng có chút không được tự nhiên, hắn cũng là một lão nhân bốn mươi tuổi rồi, còn Song Nhi thì vẫn cứ giống như một đóa hoa vậy.
Song Nhi thấy Lục Hằng không nói lời nào nên nàng cũng không dám nói tiếp nữa, lỡ đâu nàng nói sai cái gì, rồi hắn lại phát bệnh thì phải làm sao đây, hắn nhìn không to lớn, nhưng nàng biết uy lực của áo trường bào màu xanh da trời trên người hắn thế nào nên nàng cũng không thể chống lại được.
Trong không khí càng thêm phần xấu hổ, tim của hai người lại đập nhanh hơn.
“Ta ở trong viện cũng chỉ biết mỗi ngươi thôi.” Sau khi sắp xếp lại ngôn từ ở trong lòng hồi lâu, khi nhìn thấy đôi mắt trong veo vắt của Song Nhi, hắn lại giống như đã thật sự quay trở về cái tuổi vừa mới biết yêu đương rồi vậy, chỉ đơn giản là thẳng thắn với nhau thôi.
Nhưng từ trong xương cốt của Lục Hằng vẫn toát lên sự kiêu ngạo của thế tử gia, mấy chuyện đại loại như chủ động thổ lộ tình cảm thế này khiến cho hắn cảm thấy có chút xấu hổ, thế là hắn lập tức nói ra một câu mập mờ không rõ ràng như vậy.
Song Nhi nghe có chút không hiểu, nhưng nàng vẫn gật đầu, đôi mắt hạnh nhân khẽ chớp một cái, âm thầm suy đoán rằng hẳn là Tam gia thích chơi trò sủng thiếp với mình.
“Nghe nói ngươi giỏi thêu thùa lắm?” Lục Hằng hỏi.
“Không dám tự tâng bốc bản thân, chỉ biết làm một số thứ đơn giản mà thôi.” Song Nhi cúi đầu trả lời.
“Vậy ngươi giúp ta làm áo lót đi, áo lót của ta có chút thiếu, không đủ mặc.” Lục Hằng nói, cũng quên mất rằng khi Song Nhi làm nha hoàn ở bên cạnh hắn, nàng đã từng lục tung tủ quần áo của hắn lên.
“Được.” Song Nhi nghĩ đến đống đồ lót chất đống chưa bao giờ hắn động vào kia, nàng có chút khó chịu trả lời.
Có nhiều như vậy rồi mà còn muốn kêu nàng làm thêm.
Nàng tranh thủ Lục Hằng không nhìn thấy thì khẽ trợn trắng mắt một chút, còn không đợi Lục Hằng mở miệng, nàng lập tức chủ động nói: “Tam gia muốn uống trà không?” Nói rồi nàng nhanh chóng đứng dậy rót một ly trà ấm cho hắn, dường như nàng đã hiểu rõ, Tam gia là kiểu người không tìm được lời mà mình muốn nói, lại nói hồi nữa, có thể nàng sẽ phải may luôn cả trường bào và giày cho Tam gia mất.
Song Nhi cười vô cùng xán lạn, Lục Hằng ở trong thư phòng đã uống vài ly trà, lại tiện uống thêm một ngụm nước hồ trong ánh mắt nhu tình như nước của Song Nhi, cảm giác bụng bị trướng rất nhanh đã xâm chiếm lấy tâm trí của hắn.
Nhìn Song Nhi bước ra bên ngoài với một ấm trà, Lục Hằng ợ hơi một cái, rồi để lại một câu “Buổi tối ta sẽ đến.”, sau thì vội vàng bỏ đi mất.
Sau đó, Xảo Nhi đi vào quét dọn thì phát hiện thấy đế ấm trà, nàng quay đầu nhìn di nương đang an nhàn nằm lật sách đọc trên ghế dài, kỳ lạ, giữa trưa có món mặn sao?
Người hầu ở trong phủ không được chủ tử phân phó thì đều sẽ không thể đi vào trong nội viện.
Trong lòng Thanh Mộc ngạc nhiên, chẳng lẽ vừa rồi hắn nói nhiều quá nên đã chọc giận chủ tử rồi sao?
“Vâng, gia.” Khom người lui ra, Thanh Mộc khép cửa lại, hắn vừa ngẩng đầu lên thì ngay lập tức trông thấy Lục Hằng đang yên lặng không một tiếng động mà đi theo phía sau hắn, hắn nhanh chóng cúi người để cho Lục Hằng đi trước.
Buổi trưa nóng bức, bởi vì Lục Hằng không thích có quá nhiều nha hoàn lượn lờ ở trước mắt hắn nên cũng chỉ cho một vài gương mặt Thanh Mộc quen biết đứng canh giữ ở bên ngoài, chờ chủ tử phân phó.
Lục Hằng vừa đi ra, chúng nha hoàn lập tức đứng thẳng dậy, lo lắng nhìn hắn.
Lục Hằng lại không hề chú ý đến các nàng, hắn không cần người hầu che nắng cho, mấy người bọn họ nhìn hắn sải bước đi xuống cầu thang, rồi đi vào bên trong Đông Sương phòng.
Khuôn mặt non nớt của Thanh Mộc lộ ra một nụ cười lão làng, chủ tử nghe lời khuyên của hắn, hắn vô cùng vui vẻ, mỗi lần gia thấy di nương thì tâm trạng sẽ tốt lên rất nhiều, cuộc sống của đám người làm bọn họ cũng sẽ tốt hơn một chút, chỉ là, Thanh Mộc khẽ liếc nhìn cái hành lang dài giữa chính phòng và Đông Sương phòng, gia hắn là không vừa ý cái khoảng cách này sao?
Khi đi ngang qua Đông Sương phòng, nhìn thấy cửa lớn của Sương phòng đang mở ra, ngoại trừ những đồ vật trang trí có giá trị ra thì cũng không có một ai cả, Lục Hằng cẩn thận chăm chú quan sát, hắn hiểu rất rõ dáng vẻ của mấy bộ bàn ghế tinh xảo này.
Muốn đồ gỗ trong nhà là gỗ tốt không phải nói có thì sẽ có, từ khâu chuẩn bị vật liệu gỗ cho đến khi hoàn thiện nội thất cũng đã mất đến hai ba năm thời gian, Lục Hằng hắn là phải chạy khắp toàn bộ mọi ngõ ngách trong Bắc Kinh thành, rồi lại dùng mối quan hệ của Thế tử gia thì mới có được Đông Sương phòng này.
Mồ hôi trượt xuống mắt, cảm giác nhức nhối khiến Thanh Mộc hoàn hồn lại, hắn dùng tay áo lau một chút, Thanh Mộc tăng tốc, hắn đang suy nghĩ rằng có phải mình cũng nên tìm một em gái hay không, không cần thông minh xinh đẹp lại còn có năng lực giống như nha hoàn nhất đẳng làm gì, có thể rót cho hắn một chén nước lạnh khi hắn đang mệt mỏi là đã tốt lắm rồi.
Buổi chiều sau giờ ngọ, Song Nhi đang ngủ ngon lành, Xảo Nhi thì quạt cho nàng bằng chiếc quạt tròn màu trắng có hình mẫu đơn, trong phòng còn có cả một chậu nước đá, Xảo Nhi làm thế là vì nàng lo lắng rằng muỗi sẽ quấy rầy mộng đẹp của chủ tử.
Tiếng đẩy cửa truyền đến, Xảo Nhi không để ý, lúc này người đẩy cửa chỉ có thể là Thanh Mai thôi, hai người các nàng phân công việc rõ ràng lắm, Thanh Mai thông minh lại có năng lực sẽ phụ trách các loại việc vặt vãnh cho di nương, chẳng hạn như canh giữ các loại phần thưởng khác nhau trong cái kho nhỏ của di nương. Còn nàng thì phụ trách hầu hạ bên cạnh di nương, một tấc cũng không rời.
“Ngươi ra ngoài đi.” Lục Hằng vừa đi vào cửa thì lập tức nhìn thấy người trong mộng đang nằm ngủ trên ghế dài, búi tóc hơi xoã, khuôn mặt ửng hồng, cái miệng nhỏ lóe lên ánh sáng giống như trét mật ong lên trên đó vậy, nàng ngủ dáng hình chữ X, khẽ quan sát kỹ hơn, có thể thấy trên khoé miệng còn hơi ươn ướt.
Lục Hằng nhìn Song Nhi, giọng nói không lớn cho lắm, còn đối với Xảo Nhi thì nghe giống hệt như tiếng sấm chớp của đêm hôm qua vậy.
“Tam gia.” Cố gắng trấn an bản thân lại mà thỉnh an, Thanh Mai nói, các nàng là nha hoàn nhất đẳng bên cạnh di nương, thành ra cửa lớn của Đông Sương Phòng này cũng chính là mặt mũi của di nương, nàng nhất định phải sửa cái tính nhát gan của mình, đó là hiện tại sẽ không rời khỏi Đông Sương Phòng dù chỉ nửa bước.
Xảo Nhi muốn chạy nhưng lại sợ, khi mới cơm trưa di nương đã dặn dò với nàng rằng sau này nếu Tam gia tới, bất kể là dưới tình huống nào thì cũng đều phải nói cho nàng, nhìn di nương ngủ đến mức bụng phập phồng, Xảo Nhi có chút không dám lay nàng thức, không gọi di nương dậy có được không nhỉ? Đặc biệt là tư thế ngủ của di nương lại còn không chút quan tâm đến tiểu tiết như thế nữa chứ.
“Tam gia, có phải đánh thức di nương không ạ?” Xảo Nhi lộ ra khuôn mặt khóc còn khó coi hơn cười, nàng nơm nớp lo sợ hỏi.
Lục Hằng nghiêng đầu nhìn nha hoàn đang run lên run xuống trước mắt này, hắn khẽ nhăn mày lại, tại sao Lục ma ma lại có thể sắp xếp một người nhát gan như thế tới hầu hạ được chứ, trong lòng đang suy nghĩ rằng có nên đổi một người mới không, thế nhưng ánh mắt thì lại dừng trên khuôn mặt của nàng, đột nhiên nghĩ đến đời trước lúc hắn đại thắng trở về, nữ nhân chăm chú nhìn hắn dừng ngựa quần áo tả tơi, thương tích lở loét khắp người, nhưng nữ nhân đó không phải chính là cái người đang run lẩy bẩy ở trước mặt hắn đây sao.
“Không cần, ngươi đi ra ngoài đi, ta sẽ quạt mát cho di nương nhà ngươi. Dứt lời hắn lập tức đứng dậy cầm lấy cái quạt tròn được Xảo Nhi đặt ở trên bàn lên, động tác thuần thục quạt cho Song Nhi.
Tuy rằng Xảo Nhi nhát gan nhưng cũng biết xem xét tình hình, Tam gia có thể gánh vác công việc thay cho nàng mà không hề gây áp lực gì cho nàng cả, nếu như nàng cứ đóng cọc ở đây, chỉ sợ, chỉ sợ rằng ngày mai nàng sẽ không thể ở trong cái phủ này nữa mất.
Xảo Nhi vừa vui vẻ vừa lo lắng đi ra khỏi cửa, rồi đứng canh giữ ngay trước cửa, sẵn sàng xông ra ngay lập tức nếu có sự cố xảy ra…
Xảo Nhi làm ra vẻ mặt khổ sở, còn mắt Tam gia thì sáng như đuốc vậy, nàng cái gì cũng không dám.
Thời điểm nóng nhất trong ngày chính là hôm nay, thật sự Xảo Nhi đã suy nghĩ nhiều rồi, cho dù Lục Hằng có muốn thứ gì không đứng đắn đi chăng nữa thì thời tiết cũng sẽ không phối hợp theo.
Hắn mỉm cười rồi chậm rãi kéo cánh tay đang đặt ngay dưới đầu của Song Nhi xuống, vốn dĩ cái thói quen này của nàng đã sớm có sẵn từ trước, nghĩ đến đời trước mỗi lần tỉnh dậy Song Nhi đều than là tay nàng cứ bị tê rần, sau đó lại quấn lấy hắn bảo hắn xoa bóp cánh tay cho nàng, điều chỉnh một lực đạo tốt nhất để xoa bóp, qua một lúc sau, nàng sẽ lại tiếp tục chìm vào trong giấc ngủ.
Sau thì hắn lập tức suy nghĩ ra một cách, khi ngủ hắn vẫn luôn ôm nàng vào trong lòng, cánh tay không thể cử động, tự nhiên nàng sẽ không còn gối tay lên trên đầu nữa. Mấy ngày đầu, hai người đều có quầng thâm mắt rất sâu, Lục lão phu nhân còn uyển chuyển khuyên nhủ hắn phải biết tiết chế khiến cho Lục Hằng dở khóc dở cười, sau đó, hai người dần hình thành thói quen, hắn bị mất ngủ suốt mấy đêm liền, dáng vẻ cũng vì thế mà trở nên tiều tuỵ.
Động tác nhẹ nhàng của Lục Hằng trên cánh tay trắng nõn từ xoa ấn biến thành vuốt ve, giống như đang đối xử với một thứ bảo bối mà mình trân quý nhất vậy, chỉ là Song Nhi lại không hề cảm nhận được điều này, hiện tại nàng chỉ cảm thấy cánh tay vô cùng ngứa ngáy thôi.
Lục Tam gia có bệnh à?
Song Nhi là người hay cảnh giác, nếu không phải tối hôm qua thật sự quá mệt mỏi thì nàng cũng sẽ không ngủ trễ như vậy, sau khi ăn xong thì tinh thần cũng khôi phục nên chỉ muốn lười, muốn ngủ nướng một giấc mà thôi, lúc hắn kêu Xảo Nhi ra ngoài thì nàng cũng lập tức bừng tỉnh luôn.
Nhưng khi tỉnh dậy, cánh tay của nàng trở nên tê rần, không thể cử động nổi, lại không muốn bày ra dáng vẻ không đứng đắn của mình ở trước mặt Lục Hằng, nên nàng cũng chỉ có thể giả vờ ngủ mà âm thầm chịu đựng.
Bây giờ không thể nhịn được nữa, Lục Tam gia này thật sự có được bình thường không đấy? Chủ tử nhà ai mà lại đi đối xử với thiếp thất như vậy, còn xoa bóp cánh tay cho nàng nữa chứ, trong lòng Song Nhi khẽ rùng mình một cái, sẽ không phải là bởi vì Tam gia thật sự có vấn đề gì, cho nên Quốc công phu nhân mới đồng ý để nàng làm thiếp của hắn đấy chứ.
Nắng hè tháng bảy chói chang, nhưng Song Nhi lại cảm giác được cái lạnh thấu tim gan của mùa đông.
Không chờ nàng tiếp tục miên man suy nghĩ, Lục Hằng lập tức phát hiện thấy dưới mí mắt của nàng đang chuyển động lên xuống.
“Song Nhi.”
“Gia.” Cánh tay không còn tê nữa, Song Nhi nhanh nhẹn ngồi dậy, ngồi song song với Lục Hằng ở trên giường.
“Ngươi không sao chứ?” Lục Hằng nói.
“Vâng? À, không sao, khá tốt ạ.” Song Nhi đầu tiên là khó hiểu, sau thì cũng hiểu hắn hỏi cái gì rồi, nàng đỏ mặt trả lời.
Đơn giản một hỏi một đáp rồi thì lại yên tĩnh trở lại.
Lục Hằng hung hăng tự phỉ nhổ chính mình ở trong lòng, đều đã nhai nuốt người ta vào trong bụng rồi mà còn bày đặt giả nhân giả nghĩa hỏi han, sau khi yên lặng tự phê phán chính mình xong, Lục Hằng có chút không được tự nhiên, hắn cũng là một lão nhân bốn mươi tuổi rồi, còn Song Nhi thì vẫn cứ giống như một đóa hoa vậy.
Song Nhi thấy Lục Hằng không nói lời nào nên nàng cũng không dám nói tiếp nữa, lỡ đâu nàng nói sai cái gì, rồi hắn lại phát bệnh thì phải làm sao đây, hắn nhìn không to lớn, nhưng nàng biết uy lực của áo trường bào màu xanh da trời trên người hắn thế nào nên nàng cũng không thể chống lại được.
Trong không khí càng thêm phần xấu hổ, tim của hai người lại đập nhanh hơn.
“Ta ở trong viện cũng chỉ biết mỗi ngươi thôi.” Sau khi sắp xếp lại ngôn từ ở trong lòng hồi lâu, khi nhìn thấy đôi mắt trong veo vắt của Song Nhi, hắn lại giống như đã thật sự quay trở về cái tuổi vừa mới biết yêu đương rồi vậy, chỉ đơn giản là thẳng thắn với nhau thôi.
Nhưng từ trong xương cốt của Lục Hằng vẫn toát lên sự kiêu ngạo của thế tử gia, mấy chuyện đại loại như chủ động thổ lộ tình cảm thế này khiến cho hắn cảm thấy có chút xấu hổ, thế là hắn lập tức nói ra một câu mập mờ không rõ ràng như vậy.
Song Nhi nghe có chút không hiểu, nhưng nàng vẫn gật đầu, đôi mắt hạnh nhân khẽ chớp một cái, âm thầm suy đoán rằng hẳn là Tam gia thích chơi trò sủng thiếp với mình.
“Nghe nói ngươi giỏi thêu thùa lắm?” Lục Hằng hỏi.
“Không dám tự tâng bốc bản thân, chỉ biết làm một số thứ đơn giản mà thôi.” Song Nhi cúi đầu trả lời.
“Vậy ngươi giúp ta làm áo lót đi, áo lót của ta có chút thiếu, không đủ mặc.” Lục Hằng nói, cũng quên mất rằng khi Song Nhi làm nha hoàn ở bên cạnh hắn, nàng đã từng lục tung tủ quần áo của hắn lên.
“Được.” Song Nhi nghĩ đến đống đồ lót chất đống chưa bao giờ hắn động vào kia, nàng có chút khó chịu trả lời.
Có nhiều như vậy rồi mà còn muốn kêu nàng làm thêm.
Nàng tranh thủ Lục Hằng không nhìn thấy thì khẽ trợn trắng mắt một chút, còn không đợi Lục Hằng mở miệng, nàng lập tức chủ động nói: “Tam gia muốn uống trà không?” Nói rồi nàng nhanh chóng đứng dậy rót một ly trà ấm cho hắn, dường như nàng đã hiểu rõ, Tam gia là kiểu người không tìm được lời mà mình muốn nói, lại nói hồi nữa, có thể nàng sẽ phải may luôn cả trường bào và giày cho Tam gia mất.
Song Nhi cười vô cùng xán lạn, Lục Hằng ở trong thư phòng đã uống vài ly trà, lại tiện uống thêm một ngụm nước hồ trong ánh mắt nhu tình như nước của Song Nhi, cảm giác bụng bị trướng rất nhanh đã xâm chiếm lấy tâm trí của hắn.
Nhìn Song Nhi bước ra bên ngoài với một ấm trà, Lục Hằng ợ hơi một cái, rồi để lại một câu “Buổi tối ta sẽ đến.”, sau thì vội vàng bỏ đi mất.
Sau đó, Xảo Nhi đi vào quét dọn thì phát hiện thấy đế ấm trà, nàng quay đầu nhìn di nương đang an nhàn nằm lật sách đọc trên ghế dài, kỳ lạ, giữa trưa có món mặn sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.