Tướng Quân Trọng Sinh Sủng Ái Tiểu Nha Hoàn Thông Phòng
Chương 18:
Thâm Hải Lý Đích Vân Đóa
21/06/2024
Ngày hôm sau, trong phòng của Song Nhi đã có thêm hai chậu đá, thành ra là ở trong nhà mà lại mát mẻ cứ như thu sang rồi vậy, thường thì nàng sẽ còn đi dạo trong hoa viên vài vòng sau khi mặt trời lặn, nhưng hiện tại, một chút nàng cũng không muốn rời khỏi cửa mà chỉ thủ ở ngay bên cạnh chậu đá thôi.
Nhược điểm duy nhất của chậu đá chính là, đêm nào Lục Hằng cũng sẽ ôm nàng đi ngủ.
Sau giờ nghỉ trưa, Song Nhi chán chường nhìn chậu đá, nàng đột nhiên nghĩ rằng mùa hè đến thì cũng có thể ăn uống vặt một chút đồ lạnh, hẳn là nàng sẽ có cái quyền lợi này mà nhỉ.
Thế là nàng lập tức phân phó cho nha hoàn ở bên cạnh mình là Xảo Nhi, Xảo Nhi nghe chủ tử nói muốn ăn đá thì quái dị nhìn chủ tử một cái, sau đó là cắn môi lui ra, qua một hồi lâu sau Xảo Nhi mới bưng một mâm ngập tràn thức ăn lên, trên mâm có một cái chén ngọc màu xanh da trời khắc tạc những đóa hoa, tâm trạng cũng dễ chịu hơn rất nhiều khi nhìn ngắm nó vào mùa hè oi bức.
Cái chén ngọc màu xanh da trời ánh lên tia sáng màu xanh lá đậm, giống như tiên tử mọc ra trong rừng trúc vậy.
Song Nhi chống khuỷu tay lên bàn trúc, bàn tay thì chống lên má, một tay nàng cầm muỗng bạc lên, không ngừng quấy bột đá bên trong chén hoa quế trên bàn.
Bột đá hoa quế là món được làm từ đá đã xay nhuyễn thành bột ra, sau đó trộn chung với mật ong, hoa quả khô, với cả sơn trà, cuối cùng là rải lên một tầng hoa quế, vừa thơm vừa ngọt mà còn vừa mát lạnh, bột đá hoa quế là món ăn vặt mùa hè được các phu nhân và tiểu thư yêu thích nhất, nhưng không phải nói chén bột đá ở trước mặt nàng đâu.
Song Nhi bĩu môi, bất lực nhìn chén bột đá mà nàng vẫn luôn mong chờ rất lâu, nói: “Xảo Nhi, ngươi có chắc đây là bột đá không đấy?” Không phải đây là một chút nước lạnh bỏ thêm một chút đồ ăn vặt vào sao?
“Lục ma ma nói đây là bột đá, là chỉ đá thôi ạ.” Xảo Nhi nghiêm trang trả lời.
Nàng cũng ngạc nhiên không kém chủ tử khi nhận được chén bột đá này, nhưng đến cả trà lạnh mà Lục ma ma cũng không cho chủ tử uống nên nàng cũng không bất ngờ mấy, có một chén nước lạnh để uống là đã tốt lắm rồi.
Nước đá? Nước đá sao? Trong lòng Song Nhi khẽ dâng trào lên một sự nghi ngờ to lớn.
“Chủ tử trong phủ của chúng ta đều uống như thế này hết à?” Không lẽ đây là cách ăn uống mới phổ biến gần đây sao?
“Hẳn là không đâu, vì ta nhìn thấy rất nhiều đá được gửi đến cho Tam gia.”
Thấy Song Nhi không hiểu, Xảo Nhi nghĩ ngợi một chút rồi lại tiếp tục nói: “Hình như Lục ma ma không cho phép di nương ăn đồ lạnh đó ạ.”
Song Nhi ngạc nhiên, nàng buông lỏng cánh tay, duỗi thẳng thân mình, nàng bỗng suy nghĩ trước đây đồ ăn được dâng lên cho nàng đều là đồ nóng cả, ngay cả trà cũng sẽ không để nguội, nàng còn tưởng rằng hai người Xảo Nhi cần mẫn đã thay nước trà mới trước khi trà bị nguội, nhưng rốt cuộc là tại sao nàng lại không thể ăn đồ lạnh chứ?
Trước khi vào Sơn Thạch viện thì Quốc Công phu nhân đã mời đại phu đến bắt mạch cho nàng, đại phu nói rằng sức khoẻ của nàng rất tốt.
“Lục ma ma nói thế thật sao?”
Xảo Nhi đáp: “Đúng vậy, lúc giao việc cho nô tỳ, ma ma còn cố tình nhấn mạnh chuyện này nữa.”
Song Nhi khẽ rũ mí mắt rồi nâng bát trà lên uống một ngụm lớn, nàng còn không rõ thân thể của mình sao? Ăn một chén bột đá mùa hè cũng có vấn đề gì đâu.
“Lát nữa ngươi gọi Lục ma ma đến đây một chuyến được không?” Song Nhi vững vàng nói, tuy rằng nàng không thông minh, nhưng nàng không thể để cho người khác tự ý quyết định chuyện của chính mình được, cho dù người đó có tôn kính như thế nào đi chăng nữa.
Tính tình của Song Nhi rất tốt, nàng chưa từng nổi giận ở trước mặt Xảo Nhi và Thanh Mai bao giờ cả, giờ đột nhiên thay đổi giọng điệu, nàng đã dọa Xảo Nhi sợ, Xảo Nhi còn không kịp tự hỏi thì đã vội vàng giải thích thay cho Lục ma ma: “Di nương, chắc chắn Lục ma ma phải vì lợi ích của người nên mới làm thế thôi, khi kinh nguyệt của ta đến, ma ma cũng có cho ta ăn đồ lạnh đâu? Hơn nữa…hơn nữa có thể đây là do Tam gia phân phó đó ạ.”
Nói đến đây, Xảo Nhi dừng lại một chút, nàng đảo tròng mắt nhớ lại tình huống ngày hôm đó: “Tam gia, đúng rồi, chính là Tam gia, ma ma đi đến chỗ Tam gia một chuyến rồi mới trở về dặn dò ta như vậy, chắc chắn là Tam gia, không phải ma ma đâu…” Càng nói Xảo Nhi càng khẳng định chắc nịch, cuối cùng khi nhìn thấy khuôn mặt cười như không cười của Song Nhi thì nàng mới hoảng loạn mà im bặt.
Song Nhi buông bát trà xuống, dựa lưng ra sau ghế, nàng tuỳ ý đan hai tay lại rồi đặt lên trên bàn, buồn cười nhìn dáng vẻ lo lắng sốt ruột của Xảo Nhi, chẳng
qua…
“Ta biết, chỉ là ta muốn hỏi nguyên nhân tại sao thôi.”
Xảo Nhi nhẹ nhàng thở hắt ra, lại một lần nữa lộ ra sự tươi cười: “Ta biết di nương sẽ tin tưởng Lục ma ma mà, Lục ma ma là tốt nhất.” Nàng cười lên rất ngọt ngào, giống như đứa trẻ vô lo vô nghĩ vậy, trong phủ khó có được người nào thuần khiết như vậy lắm.
Song Nhi khẽ mỉm cười, nàng còn đang định mở miệng nhắc nhở cho Xảo Nhi biết ai là chủ ai là tớ, nhưng nhìn muội muội đơn thuần như thế hẳn là sẽ không phải loại người phản chủ như nàng nghĩ, hơn nữa Lục ma ma lại vô cùng trung thành với Tam gia nên chắc chắn sẽ không phản bội Tam gia, như vậy việc Xảo Nhi sẽ vì Lục ma ma mà phản bội nàng là không có khả năng xảy ra.
Sau đó, Song Nhi nhìn Xảo Nhi vẫn còn đang cười, nàng nghĩ, người như vậy, nói mập mờ thì có lẽ nàng sẽ nghe không hiểu, hẳn là nên.
“Được rồi, ta biết Lục ma ma của ngươi là tốt nhất rồi. Ngươi mau chóng bưng thứ này xuống đi, uống vô kỳ quái chết đi được.”
“Đúng vậy.” Khi nhận lấy chén bột đá này, nàng biết là nó sẽ rất kỳ quái, thêm trái cây khô vào trong nước, ngẫm lại thì cũng chẳng phải thứ ngon lành gì cho cam.
Đã không có bột đá thật sự để giải khát nên Song Nhi lại lười nhác nằm sụp xuống, nếu như không phải ban ngày mà lên giường đi ngủ sẽ không được tốt cho lắm thì nàng đã lên giường đi ngủ ngay và luôn rồi, tốt nhất là ngủ cho qua hết mùa hè luôn cũng được.
Không có nha hoàn ở đây, Song Nhi thoải mái dùng sức vươn vai, hung hăng thở hắt ra một hơi, sau đó là thả lỏng cơ thể ra, làm chủ tử rồi thì không cần phải làm gì cả, mỗi ngày cũng chỉ có ăn không ngồi rồi nên nàng dễ dàng rơi vào mệt mỏi lắm.
“Di nương, ngày mốt lão phu nhân sẽ đi lên núi Thanh Thần ở bên ngoài thành để tránh nóng, nghe nói Tam gia cũng đi nữa.” Thanh Mai trầm ổn hiếm khi hưng phấn nói.
“Hả, thật không?” Song Nhi trở mình, dáng vẻ có chút lười nhác.
“Đúng vậy.” Thanh mai khẳng định nói.
“Ồ!”
“Di nương!” Thanh Mai nhíu chặt mày nhìn dáng vẻ không liên quan đến việc này của Song Nhi, nàng nói: “Di nương, người có thể đi chung với Tam gia và lão phu nhân để lão phu nhân đỡ buồn đó ạ.”
Hai vợ chồng Lục Quốc công không thể rời đi, Thế tử gia, cánh tay phải đắc lực của Hoàng Thượng cũng không thể, Thế Tử phu nhân thì đã không còn ở trong phủ, mà vợ chồng Nhị gia thì cũng không thấy họ nói là sẽ đi, vốn dĩ Lão phu nhân vô cùng thích di nương các nàng, nếu như chịu đi chung với Lão phu nhân thì sẽ được đánh giá tốt hơn, là một chuyện không lợi mà cũng không hại.
Song Nhi nâng tay che mặt theo thói quen, nàng dùng ống tay áo rộng để che khuất đi đôi mắt của mình, bên ngoài trời quá sáng.
“Thanh Mai, ngươi mau đi kéo rèm lại đi.”
Tấm rèm màu xanh lá được kéo vô, lúc này Song Nhi mới chậm rãi mở miệng:
“Cho dù ta có muốn đi thì gia cũng sẽ không cho ta đi đâu, thân phận của ta là gì, mà thân phận của lão phu nhân là gì chứ, cứ chờ xem, nếu gia muốn ta đi, tự khắc người sẽ sai người đến thông báo cho ta thôi.”
Thanh Mai còn đang định mở miệng, nhưng nàng không biết phải khuyên Song Nhi thế nào nữa, nên chỉ có thể âm thầm cầu nguyện ở trong lòng.
Đại khái là lời cầu nguyện của nàng đã trở nên linh nghiệm, nửa đêm, sau khi vận động xong thì Lục Hằng hài lòng ôm chặt lấy Song Nhi ở trong lòng mình nói muốn ngày mai Thanh Mai hãy ra lệnh cho đám hạ nhân thu dọn hành lý, ngày mốt Song Nhi sẽ đi đến thôn trang với hắn.
Trong phòng mát mẻ nên Song Nhi cũng không bài xích việc được hắn ôm, có đôi khi, đặc biệt là sau trận mây mưa với Lục Hằng, cũng có thể đó là hiệu ứng tâm lý kỳ lạ của nữ nhân, mỗi lần sau khi kết thúc xong, Song Nhi nằm trong lòng ngực hắn mà cảm thấy thoả mãn vô cùng, nàng lập tức không khỏi nghĩ đến câu “Thích ngươi.” của hắn.
“Ta đi có được không, lão phu nhân sẽ không tức giận chứ?”
Lục Hằng sủng nịch cười: “Không cần phải lo, con người của tổ mẫu rất tốt, ngươi từng ở Phúc An Đường nên cũng biết mà đúng chứ?”
“Sao có thể giống nhau được, trước kia ta là nha hoàn mà.”
“Hiện tại thì sao, hiện tại thì là gì?” Thấy Song Nhi còn chưa nóng xong, Lục
Hằng đã lên tiếng trêu đùa.
“Không biết, không biết cái gì hết.” Song Nhi vừa nói vừa khanh khách cười rộ lên, bởi vì bật cười mà thân thể ở trong lòng Lục Hằng không ngừng run rẩy, cọ xát, Lục Hằng siết chặt bàn tay đang ôm Song Nhi của mình lại, thân thể mỏng manh trắng như tuyết lập tức kề sát vào lòng ngực cứng rắn mạnh mẽ.
Bị hành động đột ngột này làm cho giật mình, Song Nhi khẽ phát ra một tiếng kêu rên.
Trong căn phòng chỉ còn một ngọn nến lờ mờ, tấm rèm giường thêu dệt lên đôi uyên ương không biết từ khi nào mà lại bị gió thổi cho phập phồng qua lại, giọng nói dịu dàng của nữ nhân chẳng khác gì một lời động viên mãnh liệt nhất trong đêm tối, Lục Hằng nhấc cánh tay lên, lập tức để nàng ôm lấy mình, hắn ngậm lấy môi nàng, trước tiên là nhẹ nhàng cắn xé, sau thì lại ôn nhu mà hút lấy.
Song Nhi căng người vì sợ hãi, nhưng lại mềm nhũn cả người ra trước sự tấn công của hắn, nàng không thầy dạy cũng hiểu mà tự động mở đôi môi đỏ ra, một cái lưỡi dài lập tức xâm nhập vào bên trong, hai cái lưỡi quấn lấy nhau rồi bắt đầu nhảy múa trong sự ngượng ngùng, lưỡi dài mạnh mẽ, nàng thì lại nhát gan, tránh né khắp nơi nhưng vẫn bị trấn áp lại vào một chỗ.
Song Nhi mở to hai mắt nhìn, Tam gia đang nhắm nghiền hai mắt lại đầu đầy mồ hôi, đôi gò má ướt dầm dề trông đẹp đẽ đến mức không thể tưởng tượng nổi, đẹp mê hồn, như muốn hớp hồn người ta.
Thu hồi lưỡi lại, còn không đợi cho Lục Hằng kịp phản ứng lại thì Song Nhi đã ra sức hôn lên môi hắn, trán hắn, cho đến chóp mũi, cuối cùng là môi, nàng hôn vô cùng nhẹ nhàng, khiến cho Lục Hằng cứ ngỡ là mình đang nằm mơ vậy.
Hắn vẫn luôn lo lắng rằng cả đời này Song Nhi cũng sẽ không yêu hắn, nên hắn đã sớm tự quyết định thân phận cho nàng để nàng không nảy sinh ra những suy nghĩ khác nữa.
Hắn yêu nàng, muốn có được nàng, hận không thể thu nhỏ nàng lại, giờ nào phút nào cũng sẽ đặt nàng ở trong lòng ngực, mang theo mọi lúc mọi nơi.
Sau khi Song Nhi chủ động hôn môi hắn xong, Lục Hằng không thể kiên nhẫn được nữa, hắn nhảy dựng lên, ngăn chặn Song Nhi lại: “Song Nhi, được rồi Song Nhi, có phải ngươi thích ta không.”
Ta thích hắn sao?
Song Nhi ngẩn người ra vì không rõ đáp án, sau thì nàng lại chặn miệng của Lục Hằng lại, nàng không biết đáp án nên cũng không muốn nghe hắn hỏi lại lần nữa, chỉ có thể đơn giản dùng miệng để khiến cho hắn không nói nên lời được nữa thôi.
Hắn đã thành công, ở kiếp sống này, Lục Hằng chưa bao giờ có được sự chủ động từ Song Nhi cả nên hắn đã tự tung vấn đề ra sau đầu mình mà nghiêm túc hầu hạ Song Nhi, để nàng được tận hưởng sự hạnh phúc của thế gian này.
Một đêm mây mưa, Song Nhi với cái eo đau nhức đang nằm ở trên giường để Xảo Nhi mát xa cho: “Thanh Mai, thu dọn đồ đạc đi, ngày mai đi theo Tam gia đến trang viên.”
“Vâng, ngày hôm qua nô tỳ đã suy nghĩ kỹ là sẽ đem thứ gì theo rồi, lát nữa sẽ đi thu dọn ngay ạ.” Đoán được với mức độ được sủng ái của di nương thì nhất định di nương sẽ được đi theo, chỉ là nếu không đoán chính xác, e là cũng có chút ngượng ngùng. Hiện tại đã đoán đúng rồi, Thanh mai khẽ nhếch miệng, chuẩn bị đi vào trong phòng bếp để mang một đĩa bánh lạnh ra cho di nương.
“Ngươi là thông minh nhất.” Song Nhi vừa trêu ghẹo một câu thì lai ai oán mà kêu lên một tiếng.
Nhược điểm duy nhất của chậu đá chính là, đêm nào Lục Hằng cũng sẽ ôm nàng đi ngủ.
Sau giờ nghỉ trưa, Song Nhi chán chường nhìn chậu đá, nàng đột nhiên nghĩ rằng mùa hè đến thì cũng có thể ăn uống vặt một chút đồ lạnh, hẳn là nàng sẽ có cái quyền lợi này mà nhỉ.
Thế là nàng lập tức phân phó cho nha hoàn ở bên cạnh mình là Xảo Nhi, Xảo Nhi nghe chủ tử nói muốn ăn đá thì quái dị nhìn chủ tử một cái, sau đó là cắn môi lui ra, qua một hồi lâu sau Xảo Nhi mới bưng một mâm ngập tràn thức ăn lên, trên mâm có một cái chén ngọc màu xanh da trời khắc tạc những đóa hoa, tâm trạng cũng dễ chịu hơn rất nhiều khi nhìn ngắm nó vào mùa hè oi bức.
Cái chén ngọc màu xanh da trời ánh lên tia sáng màu xanh lá đậm, giống như tiên tử mọc ra trong rừng trúc vậy.
Song Nhi chống khuỷu tay lên bàn trúc, bàn tay thì chống lên má, một tay nàng cầm muỗng bạc lên, không ngừng quấy bột đá bên trong chén hoa quế trên bàn.
Bột đá hoa quế là món được làm từ đá đã xay nhuyễn thành bột ra, sau đó trộn chung với mật ong, hoa quả khô, với cả sơn trà, cuối cùng là rải lên một tầng hoa quế, vừa thơm vừa ngọt mà còn vừa mát lạnh, bột đá hoa quế là món ăn vặt mùa hè được các phu nhân và tiểu thư yêu thích nhất, nhưng không phải nói chén bột đá ở trước mặt nàng đâu.
Song Nhi bĩu môi, bất lực nhìn chén bột đá mà nàng vẫn luôn mong chờ rất lâu, nói: “Xảo Nhi, ngươi có chắc đây là bột đá không đấy?” Không phải đây là một chút nước lạnh bỏ thêm một chút đồ ăn vặt vào sao?
“Lục ma ma nói đây là bột đá, là chỉ đá thôi ạ.” Xảo Nhi nghiêm trang trả lời.
Nàng cũng ngạc nhiên không kém chủ tử khi nhận được chén bột đá này, nhưng đến cả trà lạnh mà Lục ma ma cũng không cho chủ tử uống nên nàng cũng không bất ngờ mấy, có một chén nước lạnh để uống là đã tốt lắm rồi.
Nước đá? Nước đá sao? Trong lòng Song Nhi khẽ dâng trào lên một sự nghi ngờ to lớn.
“Chủ tử trong phủ của chúng ta đều uống như thế này hết à?” Không lẽ đây là cách ăn uống mới phổ biến gần đây sao?
“Hẳn là không đâu, vì ta nhìn thấy rất nhiều đá được gửi đến cho Tam gia.”
Thấy Song Nhi không hiểu, Xảo Nhi nghĩ ngợi một chút rồi lại tiếp tục nói: “Hình như Lục ma ma không cho phép di nương ăn đồ lạnh đó ạ.”
Song Nhi ngạc nhiên, nàng buông lỏng cánh tay, duỗi thẳng thân mình, nàng bỗng suy nghĩ trước đây đồ ăn được dâng lên cho nàng đều là đồ nóng cả, ngay cả trà cũng sẽ không để nguội, nàng còn tưởng rằng hai người Xảo Nhi cần mẫn đã thay nước trà mới trước khi trà bị nguội, nhưng rốt cuộc là tại sao nàng lại không thể ăn đồ lạnh chứ?
Trước khi vào Sơn Thạch viện thì Quốc Công phu nhân đã mời đại phu đến bắt mạch cho nàng, đại phu nói rằng sức khoẻ của nàng rất tốt.
“Lục ma ma nói thế thật sao?”
Xảo Nhi đáp: “Đúng vậy, lúc giao việc cho nô tỳ, ma ma còn cố tình nhấn mạnh chuyện này nữa.”
Song Nhi khẽ rũ mí mắt rồi nâng bát trà lên uống một ngụm lớn, nàng còn không rõ thân thể của mình sao? Ăn một chén bột đá mùa hè cũng có vấn đề gì đâu.
“Lát nữa ngươi gọi Lục ma ma đến đây một chuyến được không?” Song Nhi vững vàng nói, tuy rằng nàng không thông minh, nhưng nàng không thể để cho người khác tự ý quyết định chuyện của chính mình được, cho dù người đó có tôn kính như thế nào đi chăng nữa.
Tính tình của Song Nhi rất tốt, nàng chưa từng nổi giận ở trước mặt Xảo Nhi và Thanh Mai bao giờ cả, giờ đột nhiên thay đổi giọng điệu, nàng đã dọa Xảo Nhi sợ, Xảo Nhi còn không kịp tự hỏi thì đã vội vàng giải thích thay cho Lục ma ma: “Di nương, chắc chắn Lục ma ma phải vì lợi ích của người nên mới làm thế thôi, khi kinh nguyệt của ta đến, ma ma cũng có cho ta ăn đồ lạnh đâu? Hơn nữa…hơn nữa có thể đây là do Tam gia phân phó đó ạ.”
Nói đến đây, Xảo Nhi dừng lại một chút, nàng đảo tròng mắt nhớ lại tình huống ngày hôm đó: “Tam gia, đúng rồi, chính là Tam gia, ma ma đi đến chỗ Tam gia một chuyến rồi mới trở về dặn dò ta như vậy, chắc chắn là Tam gia, không phải ma ma đâu…” Càng nói Xảo Nhi càng khẳng định chắc nịch, cuối cùng khi nhìn thấy khuôn mặt cười như không cười của Song Nhi thì nàng mới hoảng loạn mà im bặt.
Song Nhi buông bát trà xuống, dựa lưng ra sau ghế, nàng tuỳ ý đan hai tay lại rồi đặt lên trên bàn, buồn cười nhìn dáng vẻ lo lắng sốt ruột của Xảo Nhi, chẳng
qua…
“Ta biết, chỉ là ta muốn hỏi nguyên nhân tại sao thôi.”
Xảo Nhi nhẹ nhàng thở hắt ra, lại một lần nữa lộ ra sự tươi cười: “Ta biết di nương sẽ tin tưởng Lục ma ma mà, Lục ma ma là tốt nhất.” Nàng cười lên rất ngọt ngào, giống như đứa trẻ vô lo vô nghĩ vậy, trong phủ khó có được người nào thuần khiết như vậy lắm.
Song Nhi khẽ mỉm cười, nàng còn đang định mở miệng nhắc nhở cho Xảo Nhi biết ai là chủ ai là tớ, nhưng nhìn muội muội đơn thuần như thế hẳn là sẽ không phải loại người phản chủ như nàng nghĩ, hơn nữa Lục ma ma lại vô cùng trung thành với Tam gia nên chắc chắn sẽ không phản bội Tam gia, như vậy việc Xảo Nhi sẽ vì Lục ma ma mà phản bội nàng là không có khả năng xảy ra.
Sau đó, Song Nhi nhìn Xảo Nhi vẫn còn đang cười, nàng nghĩ, người như vậy, nói mập mờ thì có lẽ nàng sẽ nghe không hiểu, hẳn là nên.
“Được rồi, ta biết Lục ma ma của ngươi là tốt nhất rồi. Ngươi mau chóng bưng thứ này xuống đi, uống vô kỳ quái chết đi được.”
“Đúng vậy.” Khi nhận lấy chén bột đá này, nàng biết là nó sẽ rất kỳ quái, thêm trái cây khô vào trong nước, ngẫm lại thì cũng chẳng phải thứ ngon lành gì cho cam.
Đã không có bột đá thật sự để giải khát nên Song Nhi lại lười nhác nằm sụp xuống, nếu như không phải ban ngày mà lên giường đi ngủ sẽ không được tốt cho lắm thì nàng đã lên giường đi ngủ ngay và luôn rồi, tốt nhất là ngủ cho qua hết mùa hè luôn cũng được.
Không có nha hoàn ở đây, Song Nhi thoải mái dùng sức vươn vai, hung hăng thở hắt ra một hơi, sau đó là thả lỏng cơ thể ra, làm chủ tử rồi thì không cần phải làm gì cả, mỗi ngày cũng chỉ có ăn không ngồi rồi nên nàng dễ dàng rơi vào mệt mỏi lắm.
“Di nương, ngày mốt lão phu nhân sẽ đi lên núi Thanh Thần ở bên ngoài thành để tránh nóng, nghe nói Tam gia cũng đi nữa.” Thanh Mai trầm ổn hiếm khi hưng phấn nói.
“Hả, thật không?” Song Nhi trở mình, dáng vẻ có chút lười nhác.
“Đúng vậy.” Thanh mai khẳng định nói.
“Ồ!”
“Di nương!” Thanh Mai nhíu chặt mày nhìn dáng vẻ không liên quan đến việc này của Song Nhi, nàng nói: “Di nương, người có thể đi chung với Tam gia và lão phu nhân để lão phu nhân đỡ buồn đó ạ.”
Hai vợ chồng Lục Quốc công không thể rời đi, Thế tử gia, cánh tay phải đắc lực của Hoàng Thượng cũng không thể, Thế Tử phu nhân thì đã không còn ở trong phủ, mà vợ chồng Nhị gia thì cũng không thấy họ nói là sẽ đi, vốn dĩ Lão phu nhân vô cùng thích di nương các nàng, nếu như chịu đi chung với Lão phu nhân thì sẽ được đánh giá tốt hơn, là một chuyện không lợi mà cũng không hại.
Song Nhi nâng tay che mặt theo thói quen, nàng dùng ống tay áo rộng để che khuất đi đôi mắt của mình, bên ngoài trời quá sáng.
“Thanh Mai, ngươi mau đi kéo rèm lại đi.”
Tấm rèm màu xanh lá được kéo vô, lúc này Song Nhi mới chậm rãi mở miệng:
“Cho dù ta có muốn đi thì gia cũng sẽ không cho ta đi đâu, thân phận của ta là gì, mà thân phận của lão phu nhân là gì chứ, cứ chờ xem, nếu gia muốn ta đi, tự khắc người sẽ sai người đến thông báo cho ta thôi.”
Thanh Mai còn đang định mở miệng, nhưng nàng không biết phải khuyên Song Nhi thế nào nữa, nên chỉ có thể âm thầm cầu nguyện ở trong lòng.
Đại khái là lời cầu nguyện của nàng đã trở nên linh nghiệm, nửa đêm, sau khi vận động xong thì Lục Hằng hài lòng ôm chặt lấy Song Nhi ở trong lòng mình nói muốn ngày mai Thanh Mai hãy ra lệnh cho đám hạ nhân thu dọn hành lý, ngày mốt Song Nhi sẽ đi đến thôn trang với hắn.
Trong phòng mát mẻ nên Song Nhi cũng không bài xích việc được hắn ôm, có đôi khi, đặc biệt là sau trận mây mưa với Lục Hằng, cũng có thể đó là hiệu ứng tâm lý kỳ lạ của nữ nhân, mỗi lần sau khi kết thúc xong, Song Nhi nằm trong lòng ngực hắn mà cảm thấy thoả mãn vô cùng, nàng lập tức không khỏi nghĩ đến câu “Thích ngươi.” của hắn.
“Ta đi có được không, lão phu nhân sẽ không tức giận chứ?”
Lục Hằng sủng nịch cười: “Không cần phải lo, con người của tổ mẫu rất tốt, ngươi từng ở Phúc An Đường nên cũng biết mà đúng chứ?”
“Sao có thể giống nhau được, trước kia ta là nha hoàn mà.”
“Hiện tại thì sao, hiện tại thì là gì?” Thấy Song Nhi còn chưa nóng xong, Lục
Hằng đã lên tiếng trêu đùa.
“Không biết, không biết cái gì hết.” Song Nhi vừa nói vừa khanh khách cười rộ lên, bởi vì bật cười mà thân thể ở trong lòng Lục Hằng không ngừng run rẩy, cọ xát, Lục Hằng siết chặt bàn tay đang ôm Song Nhi của mình lại, thân thể mỏng manh trắng như tuyết lập tức kề sát vào lòng ngực cứng rắn mạnh mẽ.
Bị hành động đột ngột này làm cho giật mình, Song Nhi khẽ phát ra một tiếng kêu rên.
Trong căn phòng chỉ còn một ngọn nến lờ mờ, tấm rèm giường thêu dệt lên đôi uyên ương không biết từ khi nào mà lại bị gió thổi cho phập phồng qua lại, giọng nói dịu dàng của nữ nhân chẳng khác gì một lời động viên mãnh liệt nhất trong đêm tối, Lục Hằng nhấc cánh tay lên, lập tức để nàng ôm lấy mình, hắn ngậm lấy môi nàng, trước tiên là nhẹ nhàng cắn xé, sau thì lại ôn nhu mà hút lấy.
Song Nhi căng người vì sợ hãi, nhưng lại mềm nhũn cả người ra trước sự tấn công của hắn, nàng không thầy dạy cũng hiểu mà tự động mở đôi môi đỏ ra, một cái lưỡi dài lập tức xâm nhập vào bên trong, hai cái lưỡi quấn lấy nhau rồi bắt đầu nhảy múa trong sự ngượng ngùng, lưỡi dài mạnh mẽ, nàng thì lại nhát gan, tránh né khắp nơi nhưng vẫn bị trấn áp lại vào một chỗ.
Song Nhi mở to hai mắt nhìn, Tam gia đang nhắm nghiền hai mắt lại đầu đầy mồ hôi, đôi gò má ướt dầm dề trông đẹp đẽ đến mức không thể tưởng tượng nổi, đẹp mê hồn, như muốn hớp hồn người ta.
Thu hồi lưỡi lại, còn không đợi cho Lục Hằng kịp phản ứng lại thì Song Nhi đã ra sức hôn lên môi hắn, trán hắn, cho đến chóp mũi, cuối cùng là môi, nàng hôn vô cùng nhẹ nhàng, khiến cho Lục Hằng cứ ngỡ là mình đang nằm mơ vậy.
Hắn vẫn luôn lo lắng rằng cả đời này Song Nhi cũng sẽ không yêu hắn, nên hắn đã sớm tự quyết định thân phận cho nàng để nàng không nảy sinh ra những suy nghĩ khác nữa.
Hắn yêu nàng, muốn có được nàng, hận không thể thu nhỏ nàng lại, giờ nào phút nào cũng sẽ đặt nàng ở trong lòng ngực, mang theo mọi lúc mọi nơi.
Sau khi Song Nhi chủ động hôn môi hắn xong, Lục Hằng không thể kiên nhẫn được nữa, hắn nhảy dựng lên, ngăn chặn Song Nhi lại: “Song Nhi, được rồi Song Nhi, có phải ngươi thích ta không.”
Ta thích hắn sao?
Song Nhi ngẩn người ra vì không rõ đáp án, sau thì nàng lại chặn miệng của Lục Hằng lại, nàng không biết đáp án nên cũng không muốn nghe hắn hỏi lại lần nữa, chỉ có thể đơn giản dùng miệng để khiến cho hắn không nói nên lời được nữa thôi.
Hắn đã thành công, ở kiếp sống này, Lục Hằng chưa bao giờ có được sự chủ động từ Song Nhi cả nên hắn đã tự tung vấn đề ra sau đầu mình mà nghiêm túc hầu hạ Song Nhi, để nàng được tận hưởng sự hạnh phúc của thế gian này.
Một đêm mây mưa, Song Nhi với cái eo đau nhức đang nằm ở trên giường để Xảo Nhi mát xa cho: “Thanh Mai, thu dọn đồ đạc đi, ngày mai đi theo Tam gia đến trang viên.”
“Vâng, ngày hôm qua nô tỳ đã suy nghĩ kỹ là sẽ đem thứ gì theo rồi, lát nữa sẽ đi thu dọn ngay ạ.” Đoán được với mức độ được sủng ái của di nương thì nhất định di nương sẽ được đi theo, chỉ là nếu không đoán chính xác, e là cũng có chút ngượng ngùng. Hiện tại đã đoán đúng rồi, Thanh mai khẽ nhếch miệng, chuẩn bị đi vào trong phòng bếp để mang một đĩa bánh lạnh ra cho di nương.
“Ngươi là thông minh nhất.” Song Nhi vừa trêu ghẹo một câu thì lai ai oán mà kêu lên một tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.