Tướng Quân Trọng Sinh Sủng Ái Tiểu Nha Hoàn Thông Phòng
Chương 22:
Thâm Hải Lý Đích Vân Đóa
21/06/2024
Một giọng nói thì thầm truyền vào trong lỗ tai, Song Nhi giương mắt nhìn, đập vào mi mắt là khuôn mặt cau mày lạnh lùng của Lục Hằng, xoay chuyển ánh mắt, Thanh Mai và Xảo Nhi vẫn cung kính đứng ngoài ba thước.
"Tam gia, ngươi tới rồi?" Yết hầu Song Nhi hơi ngứa, không nhịn được tằng hắng một tiếng.
Lục Hằng thấy Song Nhi tỉnh lại, dịu dàng đỡ nàng dậy, cầm gối đệm qua dựa ở phía sau Song Nhi, "Ừ, tranh thủ thời gian uống thuốc, ta mới đi mấy ngày làm sao lại bệnh rồi."
Hắn hỏi không muốn Song Nhi trả lời, dứt lời đã bưng chén thuốc lên đưa đến bên miệng Song Nhi, "Hết nóng rồi." Thuốc đắng, từng muỗng từng muỗng uống không tới một hơi đã uống hết.
Tất nhiên là Song Nhi không sợ đắng, từng ngụm từng ngụm uống vào, Lục Hằng nhìn chằm chằm vào nàng, trong lòng yên tâm không ít. Ngoắc tay với Xảo Nhi, lấy quả nhỏ ra, "Đổi vị đi." giọng nói dịu dàng, giống như ý lang quân mà trước kia nàng từng mơ mộng.
Miệng nhỏ cắn xuống một nửa quả, hương vị hơi có chút chua xót đầy tràn trong miệng, chua làm ánh mắt của nàng nhíu lại , chờ đến khi hết cay đắng, mới thấy mùi thơm ngát của quả.
Nàng có chút không dám nhìn Lục Hằng, nàng đều nghe thấy lời nửa đêm đại phu đi tới nói.
Hôm qua vào ban ngày nàng cũng cảm thấy có chút không thoải mái, choáng đầu không để ý, chạng vạng tối tâm tình bực bội bất an, lúc chìm vào giấc ngủ thấy lạnh, nói đến, nàng chú ý đến thì sẽ không có chuyện này.
Đại phu có bỏ một chút thuốc an thần trong thuốc, Song Nhi uống chưa tới một lúc cũng cảm thấy mê man, nháy mắt một cái, chưa nói mấy câu với Lục Hằng đã ngủ thiếp đi, Lục Hằng thương nàng còn không kịp, tất nhiên là sẽ không để ý.
Đặt thân thể Song Nhi nằm ngang, đệm chăn đắp kín, quả thừa trong tay thì thả lại mâm đựng trái cây.
"Thanh Mai, ngươi ở chỗ này trông di nương." Ngừng rồi lại nói " Một tấc cũng không rời biết chưa, ta không hi vọng sẽ còn xảy ra chuyện vừa rồi."
Xảo Nhi Bị nói lắc thân thể một cái, vội vàng quỳ xuống đất, bởi vì thấy Song Nhi đi ngủ nên không dám cãi lại.
Lục Hằng đứng dậy, ánh mắt lướt qua Xảo Nhi thấp thỏm lo âu, ra phòng không ngừng lại, khi hắn trở về sốt ruột, bây giờ nhìn qua Song Nhi nên đi thỉnh an tổ mẫu.
Chân dài của hắn bước lớn, lúc Xảo Nhi ngẩng đầu đã không thấy thân ảnh của hắn. Quay đầu khổ sở nhìn qua Thanh Mai, con mắt đỏ ngầu, giống con thỏ nhỏ.
"Đừng lo lắng, không có việc gì, di nương không ăn trả ngươi quả trám, lần sau cẩn thận một chút." Thanh Mai sinh ra trong phủ, chỉ có một người ca ca, thích nữ hài tính tình đơn thuần như muội muội.
Xảo Nhi méo miệng, đầu dựng thẳng.
Thanh Mai biết trước kia nàng đi theo bên người Lục ma ma, Lục ma ma yêu thương nàng, mà chủ tử Viện Sơn Thạch chưa có trở về, thời gian trôi qua, không bị chủ tử quở trách qua, cười nhìn nàng một cái, mình nghĩ thông suốt là được, lặng yên không tiếng động rời khỏi nội thất, nàng phải sửa sang lại vật phẩm của di nương cho thật tốt, tháng chín sắp tới, lần này Tam gia tới sợ là muốn đưa lão phu nhân và di nương trở về phủ, ngây người đã qua hai tháng, ngoại trừ lúc ra cửa các nàng mang, Tam gia cũng phái người đưa tới thật nhiều đồ vật, trở về lúc chỉ sợ 12 cái hòm xiểng cũng sợ không đủ, ừm, phải sắp xếp, hòm xiểng không đủ còn phải phái người đi mua nữa.
Lục Hằng vừa đến trang tử đã có người có tâm báo lên.
Bạch Trúc đứng bất an, mồ hôi ẩm ướt trong lòng bàn tay có chút phát lạnh.
Nàng không nên vội vã như vậy, nàng không nói chắc chắn sẽ có những người khác bẩm báo lên, chỉ là nữ nhân trong Viện Sơn Thạch kia làm nàng rất ghen ghét, ghen ghét đến sắp mất lý trí.
Dương má má vẫn nghiêm mặt, trừng Bạch Trúc một cái, nha đầu không khiến người ta bớt lo, suốt ngày chỉ nghĩ đến lợi dụng sơ hở, cũng không nghĩ đến tính tình của chủ tử một chút, quả nhiên lão phu nhân nghe thấy Lục Hằng tới thì phản ứng đầu tiên chính là phân phó phòng bếp chuẩn bị đồ giải nóng và đồ nhắm, bộ dáng mừng rỡ không có nửa điểm so đo Lục Hằng đi thăm Song Nhi trước.
Bạch Trúc là nhất đẳng nha hoàn bên người lão phu nhân, tuy là nhỏ tuổi nhất, nhưng cũng không phải người không có não, hiểu vừa rồi đã khiến lão phu nhân và Dương má má không vui, thấy lão phu nhân phân phó, không đợi nha hoàn quản ẩm thực một bên nhận lời đã nói "Nô tỳ lập tức đi phân phó.", sau đó vội vàng xoay người rời đi.
"Tiểu thư, nha đầu này tâm lớn." Dương ma ma trầm mặt nói.
Lục lão phu nhân gật đầu, ôn thanh nói "Hầu hạ ta cũng lâu, xem như là duyên phận, trước tha cho nàng lúc này, nếu có lần sau, ngươi xem mà làm thôi." Tuổi càng lớn, tâm càng mềm, biến thành người khác có lẽ nàng sẽ không như thế, thế nhưng là ai kêu nàng nói là A Hằng chứ.
Mấy lần trước A Hằng tới đều là ban đêm, lần này là buổi sáng, nghĩ cũng là vì bệnh của nha đầu Song Nhi kia.
"Ai u, người trẻ tuổi nha, đúng là có tinh lực hơn lão thái bà chúng ta." Lục lão phu nhân đột ngột nói.
Đám tiểu nha hoàn không hiểu ra sao, Dương ma ma lại hiểu ý cười một tiếng, lão nhân nhìn Lục Hằng lớn lên, có một số việc không có nói rõ, nàng cũng đã nhìn ra, lão phu nhân cũng mặc kệ, nàng cũng không có lập trường, chỉ cần Tam gia vui là được.
Đến lúc đó Lục Hằng chuẩn bị đầy đủ tất cả, hai người ăn trưa, nói chuyện phiếm vài câu.
Hắn là bởi vì Song Nhi mà trở về, lão phu nhân mở miệng hỏi "Song Nhi thế nào? Khá hơn chút nào không?" nàng biết tình huống của Song Nhi, chỉ là cháu trai ở đây, cũng nên biểu hiện một phen.
"Tốt hơn nhiều rồi, tạ ơn tổ mẫu chăm sóc những ngày này."
"Chăm sóc cái gì, nàng thường đến thỉnh an giải buồn cho ta, cùng trải qua không ít thời gian." Lão phu nhân cười ha hả, giống như hai nàng thật sự rất tốt, về phần tình huống thật, lão phu nhân không nói rõ lắm. Rồi cố ý làm lão phu nhân vui vẻ một hồi, dỗ nàng đến mặt mày hớn hở, chờ lão phu nhân nghỉ trưa ngủ rồi mới rời khỏi.
Dưới sự tỉ mỉ chăm sóc của Lục Hằng, hai ba ngày về sau, Song Nhi khỏi hẳn như lời của đại phu.
Ngày hai mươi tháng chín, mưa to, thời tiết đột biến.
Bên ngoài mưa to mưa lớn, sương phòng Viện Sơn Thạch tĩnh mịch như vậy, Song Nhi ngồi sau án thư rộng rãi, cúi đầu chăm chú vẽ chữ Lục Hằng viết cho nàng.
Hai ngày trước Lục Hằng đột nhiên có ý tưởng muốn làm tiên sinh dạy học cho Song Nhi, nàng không kịp biểu đạt cái gì, Lục Hằng đã mang nàng đi thư phòng của hắn, lại sai người dựng một án thư, mang các loại bút mực giấy nghiên đắt đỏ lên, có chút chính thức dạy Song Nhi.
Luc ở Viện Sơn Thạch Lục ma ma dạy cho nàng biết chữ, thế nhưng Lục ma ma xuất thân nha hoàn, nhiều nhất cũng chỉ biết mặt chữ mà thôi, Lục Hằng dạy làm nàng đã học được rất nhiều, cũng khó học được nhiều.
Nàng viết chính là một bài thơ, lúc Lục Hằng viết thần sắc bi thương, viết xong nhìn nàng một chút, khóe miệng khẽ nhếch, đuôi mắt giương lên, như gió xuân hiu hiu, vạn vật sống lại.
Giọng Lục Hằng rất êm tai, nhỏ giọng ngâm lấy "Mười năm sống chết cách xa nhau, không suy nghĩ, từ khó quên, ngàn dặm cô mộ phần, không chỗ nói thê lương."
Song Nhi miễn cưỡng biết mấy chữ, đương nhiên là không hiểu ý nghĩa lời, thế nhưng phía ngoài mưa to, vẻ rung động khó phát giác trong giọng của Lục Hằng làm lòng nàng chua xót, ngạt thở.
Song Nhi không hiểu, nhưng giờ khắc này, nàng nhắm mắt, hít sâu, đè nén xuống chua xót trong nội tâm, cũng không muốn đi tìm hiểu hàm nghĩa của từ này, bi thương cỡ nào mới có thể viết ra từ ngữ để cho người ta run sợ như thế.
Nhất bút nhất hoạ, Song Nhi nắm chặt bút, viết ra chữ của trẻ nhỏ, viết xong nàng xem kỹ chữ của chính nàng, so sánh với Lục Hằng, giơ tay muốn xé toang.
Bảo tiêu Lục Hằng ở một bên nhìn nàng viết tay mắt lanh lẹ ngăn lại, Song Nhi cảm thấy xấu hổ muốn đoạt lại, chỉ là không kịp chiều cao của hắn,sau khi giãy dụa bị hắn ôm đi trong ngực thật chặt, nàng bệnh mấy ngày nay, Lục Hằng bận tâm về thân thể của nàng nên hai người không có thân cận, đột nhiên tới gần nàng, Song Nhi nghĩ lại tới nàng sinh bệnh vào chạng vạng tối ngày đó, nàng đột nhiên xuất hiện suy nghĩ lung tung.
Chậm rãi đưa tay ôm lấy phần lưng gầy gò của Lục Hằng, tất cả những thứ không cam lòng, ủy khuất, tự ti đều biến mất trong vô hình.
Giờ khắc này, chỉ có nam nhân này, nam nhân chiếm vị trí quan trọng trong sinh mệnh của nàng.
Nàng không tốt, không xinh đẹp, không thông minh, không hào phóng, không ưu nhã, không dịu dàng, không nhã nhặn thì thế nào.
Nam nhân này, nam nhân mà biết bao nhiêu tiểu thư khuê các trong kinh thành mơ ước đã từng ôm nàng, hiện tại ôm nàng, về sau nàng nghĩ hắn vẫn sẽ ôm nàng.
Giờ này khắc này nàng không thể không thừa nhận, nam nhân này thật sự yêu nàng, sẽ vui vì nàng, buồn vì nàng. Nàng không biết vì sao, thế nhưng vậy thì thế nào, ai nói thích và yêu nhất định phải có lý do, nàng chỉ biết là, nếu như nàng cứ tự ti hối tiếc như vậy, nam nhân này sẽ không vui, cuộc sống của nàng cũng sẽ không hạnh phúc.
Nắm chặt cánh tay,chặt như khi hắn thân mật ôm nàng, giống như là muốn dùng hết sinh mệnh lực để ôm nàng.
Ta không biết từ yêu này sẽ kéo dài bao lâu, nhưng mà lúc này, ta nguyện ý tin tưởng ngươi, cũng như là tin tưởng ta vậy.
Song Nhi đầu ngửa ra sau chút, đưa tay chạm đến chiếc cằm góc cạnh rõ ràng của Lục Hằng, cảm giác nhói nhói của râu truyền tới từ ngón tay, thẳng đến lòng của nàng.
Cảm nhận được nồng tình mật ý của Song Nhi, Lục Hằng nhẹ vỗ về lưng của nàng, tơ lụa mát mẻ, là thứ các tiểu thư yêu nhất trong kinh, dưới cảm nhận của Lục Hằng lại là đồ vướng víu, hắn muốn xuyên qua vật che lấp này đến tấm lưng ngọc mịn như sữa, có lẽ cảm nhận sau tay của hắn còn có thể di động môt chút, vượt qua đường cong duyên dáng kia, đến nơi dù cho không phải ầm ầm sóng dậy nhưng cũng là bánh bao nhỏ trắng nõn, nếu như tình huống cho phép, đây sẽ là trận thửu nghiêm mỹ diệu.
Song Nhi ôm Lục Hằng, giữa hai người không có khe hở, nàng có thể cảm nhận được bất kỳ biến hóa nào của thân thể Lục Hằng, chân trái lui ra phía sau một bước, đỏ mặt kéo ra chút khoảng cách giữa hai người khi Lục Hằng không chú ý.
Thực sắc tính dã, trước mặt nữ nhân trong lòng Lục Hằng thích không muốn tha thứ dễ dàng, đương nhiên cũng là dễ dàng tha thứ không được, liếc mắt dưới mái hiên là nước mưa sơn tuyền lưu lại, tiếc nuối thở dài, nếu như, nếu như là ở Viện Sơn Thạch, hắn nhất định không muốn kìm nén, xoa nhẹ một cái rồi lại hôn tóc Song Nhi một cái, mặc niệm tĩnh tâm chú hai lần, lạnh nhạt xem nhẹ nơi nào đó, nhìn từ có chút giương nanh múa vuốt trong tay, lại cảm nhận nữ nhân khỏe mạnh có sức sống trong lòng mình, đau xót ở sâu trong nội tâm từ ở kiếp trước còn sót lại đến một kiếp này giấu chậm rãi khỏi hẳn, tiêu tán, trùng sinh mọc ra thịt mềm trắng nõn muốn người che chở, cầm lấy trang giấy, lắc nhẹ một cái, không thấy mực nước nhòe, gấp lại rồi mở ra một bản binh thư hắn thường xem.
"Tam gia, ngươi tới rồi?" Yết hầu Song Nhi hơi ngứa, không nhịn được tằng hắng một tiếng.
Lục Hằng thấy Song Nhi tỉnh lại, dịu dàng đỡ nàng dậy, cầm gối đệm qua dựa ở phía sau Song Nhi, "Ừ, tranh thủ thời gian uống thuốc, ta mới đi mấy ngày làm sao lại bệnh rồi."
Hắn hỏi không muốn Song Nhi trả lời, dứt lời đã bưng chén thuốc lên đưa đến bên miệng Song Nhi, "Hết nóng rồi." Thuốc đắng, từng muỗng từng muỗng uống không tới một hơi đã uống hết.
Tất nhiên là Song Nhi không sợ đắng, từng ngụm từng ngụm uống vào, Lục Hằng nhìn chằm chằm vào nàng, trong lòng yên tâm không ít. Ngoắc tay với Xảo Nhi, lấy quả nhỏ ra, "Đổi vị đi." giọng nói dịu dàng, giống như ý lang quân mà trước kia nàng từng mơ mộng.
Miệng nhỏ cắn xuống một nửa quả, hương vị hơi có chút chua xót đầy tràn trong miệng, chua làm ánh mắt của nàng nhíu lại , chờ đến khi hết cay đắng, mới thấy mùi thơm ngát của quả.
Nàng có chút không dám nhìn Lục Hằng, nàng đều nghe thấy lời nửa đêm đại phu đi tới nói.
Hôm qua vào ban ngày nàng cũng cảm thấy có chút không thoải mái, choáng đầu không để ý, chạng vạng tối tâm tình bực bội bất an, lúc chìm vào giấc ngủ thấy lạnh, nói đến, nàng chú ý đến thì sẽ không có chuyện này.
Đại phu có bỏ một chút thuốc an thần trong thuốc, Song Nhi uống chưa tới một lúc cũng cảm thấy mê man, nháy mắt một cái, chưa nói mấy câu với Lục Hằng đã ngủ thiếp đi, Lục Hằng thương nàng còn không kịp, tất nhiên là sẽ không để ý.
Đặt thân thể Song Nhi nằm ngang, đệm chăn đắp kín, quả thừa trong tay thì thả lại mâm đựng trái cây.
"Thanh Mai, ngươi ở chỗ này trông di nương." Ngừng rồi lại nói " Một tấc cũng không rời biết chưa, ta không hi vọng sẽ còn xảy ra chuyện vừa rồi."
Xảo Nhi Bị nói lắc thân thể một cái, vội vàng quỳ xuống đất, bởi vì thấy Song Nhi đi ngủ nên không dám cãi lại.
Lục Hằng đứng dậy, ánh mắt lướt qua Xảo Nhi thấp thỏm lo âu, ra phòng không ngừng lại, khi hắn trở về sốt ruột, bây giờ nhìn qua Song Nhi nên đi thỉnh an tổ mẫu.
Chân dài của hắn bước lớn, lúc Xảo Nhi ngẩng đầu đã không thấy thân ảnh của hắn. Quay đầu khổ sở nhìn qua Thanh Mai, con mắt đỏ ngầu, giống con thỏ nhỏ.
"Đừng lo lắng, không có việc gì, di nương không ăn trả ngươi quả trám, lần sau cẩn thận một chút." Thanh Mai sinh ra trong phủ, chỉ có một người ca ca, thích nữ hài tính tình đơn thuần như muội muội.
Xảo Nhi méo miệng, đầu dựng thẳng.
Thanh Mai biết trước kia nàng đi theo bên người Lục ma ma, Lục ma ma yêu thương nàng, mà chủ tử Viện Sơn Thạch chưa có trở về, thời gian trôi qua, không bị chủ tử quở trách qua, cười nhìn nàng một cái, mình nghĩ thông suốt là được, lặng yên không tiếng động rời khỏi nội thất, nàng phải sửa sang lại vật phẩm của di nương cho thật tốt, tháng chín sắp tới, lần này Tam gia tới sợ là muốn đưa lão phu nhân và di nương trở về phủ, ngây người đã qua hai tháng, ngoại trừ lúc ra cửa các nàng mang, Tam gia cũng phái người đưa tới thật nhiều đồ vật, trở về lúc chỉ sợ 12 cái hòm xiểng cũng sợ không đủ, ừm, phải sắp xếp, hòm xiểng không đủ còn phải phái người đi mua nữa.
Lục Hằng vừa đến trang tử đã có người có tâm báo lên.
Bạch Trúc đứng bất an, mồ hôi ẩm ướt trong lòng bàn tay có chút phát lạnh.
Nàng không nên vội vã như vậy, nàng không nói chắc chắn sẽ có những người khác bẩm báo lên, chỉ là nữ nhân trong Viện Sơn Thạch kia làm nàng rất ghen ghét, ghen ghét đến sắp mất lý trí.
Dương má má vẫn nghiêm mặt, trừng Bạch Trúc một cái, nha đầu không khiến người ta bớt lo, suốt ngày chỉ nghĩ đến lợi dụng sơ hở, cũng không nghĩ đến tính tình của chủ tử một chút, quả nhiên lão phu nhân nghe thấy Lục Hằng tới thì phản ứng đầu tiên chính là phân phó phòng bếp chuẩn bị đồ giải nóng và đồ nhắm, bộ dáng mừng rỡ không có nửa điểm so đo Lục Hằng đi thăm Song Nhi trước.
Bạch Trúc là nhất đẳng nha hoàn bên người lão phu nhân, tuy là nhỏ tuổi nhất, nhưng cũng không phải người không có não, hiểu vừa rồi đã khiến lão phu nhân và Dương má má không vui, thấy lão phu nhân phân phó, không đợi nha hoàn quản ẩm thực một bên nhận lời đã nói "Nô tỳ lập tức đi phân phó.", sau đó vội vàng xoay người rời đi.
"Tiểu thư, nha đầu này tâm lớn." Dương ma ma trầm mặt nói.
Lục lão phu nhân gật đầu, ôn thanh nói "Hầu hạ ta cũng lâu, xem như là duyên phận, trước tha cho nàng lúc này, nếu có lần sau, ngươi xem mà làm thôi." Tuổi càng lớn, tâm càng mềm, biến thành người khác có lẽ nàng sẽ không như thế, thế nhưng là ai kêu nàng nói là A Hằng chứ.
Mấy lần trước A Hằng tới đều là ban đêm, lần này là buổi sáng, nghĩ cũng là vì bệnh của nha đầu Song Nhi kia.
"Ai u, người trẻ tuổi nha, đúng là có tinh lực hơn lão thái bà chúng ta." Lục lão phu nhân đột ngột nói.
Đám tiểu nha hoàn không hiểu ra sao, Dương ma ma lại hiểu ý cười một tiếng, lão nhân nhìn Lục Hằng lớn lên, có một số việc không có nói rõ, nàng cũng đã nhìn ra, lão phu nhân cũng mặc kệ, nàng cũng không có lập trường, chỉ cần Tam gia vui là được.
Đến lúc đó Lục Hằng chuẩn bị đầy đủ tất cả, hai người ăn trưa, nói chuyện phiếm vài câu.
Hắn là bởi vì Song Nhi mà trở về, lão phu nhân mở miệng hỏi "Song Nhi thế nào? Khá hơn chút nào không?" nàng biết tình huống của Song Nhi, chỉ là cháu trai ở đây, cũng nên biểu hiện một phen.
"Tốt hơn nhiều rồi, tạ ơn tổ mẫu chăm sóc những ngày này."
"Chăm sóc cái gì, nàng thường đến thỉnh an giải buồn cho ta, cùng trải qua không ít thời gian." Lão phu nhân cười ha hả, giống như hai nàng thật sự rất tốt, về phần tình huống thật, lão phu nhân không nói rõ lắm. Rồi cố ý làm lão phu nhân vui vẻ một hồi, dỗ nàng đến mặt mày hớn hở, chờ lão phu nhân nghỉ trưa ngủ rồi mới rời khỏi.
Dưới sự tỉ mỉ chăm sóc của Lục Hằng, hai ba ngày về sau, Song Nhi khỏi hẳn như lời của đại phu.
Ngày hai mươi tháng chín, mưa to, thời tiết đột biến.
Bên ngoài mưa to mưa lớn, sương phòng Viện Sơn Thạch tĩnh mịch như vậy, Song Nhi ngồi sau án thư rộng rãi, cúi đầu chăm chú vẽ chữ Lục Hằng viết cho nàng.
Hai ngày trước Lục Hằng đột nhiên có ý tưởng muốn làm tiên sinh dạy học cho Song Nhi, nàng không kịp biểu đạt cái gì, Lục Hằng đã mang nàng đi thư phòng của hắn, lại sai người dựng một án thư, mang các loại bút mực giấy nghiên đắt đỏ lên, có chút chính thức dạy Song Nhi.
Luc ở Viện Sơn Thạch Lục ma ma dạy cho nàng biết chữ, thế nhưng Lục ma ma xuất thân nha hoàn, nhiều nhất cũng chỉ biết mặt chữ mà thôi, Lục Hằng dạy làm nàng đã học được rất nhiều, cũng khó học được nhiều.
Nàng viết chính là một bài thơ, lúc Lục Hằng viết thần sắc bi thương, viết xong nhìn nàng một chút, khóe miệng khẽ nhếch, đuôi mắt giương lên, như gió xuân hiu hiu, vạn vật sống lại.
Giọng Lục Hằng rất êm tai, nhỏ giọng ngâm lấy "Mười năm sống chết cách xa nhau, không suy nghĩ, từ khó quên, ngàn dặm cô mộ phần, không chỗ nói thê lương."
Song Nhi miễn cưỡng biết mấy chữ, đương nhiên là không hiểu ý nghĩa lời, thế nhưng phía ngoài mưa to, vẻ rung động khó phát giác trong giọng của Lục Hằng làm lòng nàng chua xót, ngạt thở.
Song Nhi không hiểu, nhưng giờ khắc này, nàng nhắm mắt, hít sâu, đè nén xuống chua xót trong nội tâm, cũng không muốn đi tìm hiểu hàm nghĩa của từ này, bi thương cỡ nào mới có thể viết ra từ ngữ để cho người ta run sợ như thế.
Nhất bút nhất hoạ, Song Nhi nắm chặt bút, viết ra chữ của trẻ nhỏ, viết xong nàng xem kỹ chữ của chính nàng, so sánh với Lục Hằng, giơ tay muốn xé toang.
Bảo tiêu Lục Hằng ở một bên nhìn nàng viết tay mắt lanh lẹ ngăn lại, Song Nhi cảm thấy xấu hổ muốn đoạt lại, chỉ là không kịp chiều cao của hắn,sau khi giãy dụa bị hắn ôm đi trong ngực thật chặt, nàng bệnh mấy ngày nay, Lục Hằng bận tâm về thân thể của nàng nên hai người không có thân cận, đột nhiên tới gần nàng, Song Nhi nghĩ lại tới nàng sinh bệnh vào chạng vạng tối ngày đó, nàng đột nhiên xuất hiện suy nghĩ lung tung.
Chậm rãi đưa tay ôm lấy phần lưng gầy gò của Lục Hằng, tất cả những thứ không cam lòng, ủy khuất, tự ti đều biến mất trong vô hình.
Giờ khắc này, chỉ có nam nhân này, nam nhân chiếm vị trí quan trọng trong sinh mệnh của nàng.
Nàng không tốt, không xinh đẹp, không thông minh, không hào phóng, không ưu nhã, không dịu dàng, không nhã nhặn thì thế nào.
Nam nhân này, nam nhân mà biết bao nhiêu tiểu thư khuê các trong kinh thành mơ ước đã từng ôm nàng, hiện tại ôm nàng, về sau nàng nghĩ hắn vẫn sẽ ôm nàng.
Giờ này khắc này nàng không thể không thừa nhận, nam nhân này thật sự yêu nàng, sẽ vui vì nàng, buồn vì nàng. Nàng không biết vì sao, thế nhưng vậy thì thế nào, ai nói thích và yêu nhất định phải có lý do, nàng chỉ biết là, nếu như nàng cứ tự ti hối tiếc như vậy, nam nhân này sẽ không vui, cuộc sống của nàng cũng sẽ không hạnh phúc.
Nắm chặt cánh tay,chặt như khi hắn thân mật ôm nàng, giống như là muốn dùng hết sinh mệnh lực để ôm nàng.
Ta không biết từ yêu này sẽ kéo dài bao lâu, nhưng mà lúc này, ta nguyện ý tin tưởng ngươi, cũng như là tin tưởng ta vậy.
Song Nhi đầu ngửa ra sau chút, đưa tay chạm đến chiếc cằm góc cạnh rõ ràng của Lục Hằng, cảm giác nhói nhói của râu truyền tới từ ngón tay, thẳng đến lòng của nàng.
Cảm nhận được nồng tình mật ý của Song Nhi, Lục Hằng nhẹ vỗ về lưng của nàng, tơ lụa mát mẻ, là thứ các tiểu thư yêu nhất trong kinh, dưới cảm nhận của Lục Hằng lại là đồ vướng víu, hắn muốn xuyên qua vật che lấp này đến tấm lưng ngọc mịn như sữa, có lẽ cảm nhận sau tay của hắn còn có thể di động môt chút, vượt qua đường cong duyên dáng kia, đến nơi dù cho không phải ầm ầm sóng dậy nhưng cũng là bánh bao nhỏ trắng nõn, nếu như tình huống cho phép, đây sẽ là trận thửu nghiêm mỹ diệu.
Song Nhi ôm Lục Hằng, giữa hai người không có khe hở, nàng có thể cảm nhận được bất kỳ biến hóa nào của thân thể Lục Hằng, chân trái lui ra phía sau một bước, đỏ mặt kéo ra chút khoảng cách giữa hai người khi Lục Hằng không chú ý.
Thực sắc tính dã, trước mặt nữ nhân trong lòng Lục Hằng thích không muốn tha thứ dễ dàng, đương nhiên cũng là dễ dàng tha thứ không được, liếc mắt dưới mái hiên là nước mưa sơn tuyền lưu lại, tiếc nuối thở dài, nếu như, nếu như là ở Viện Sơn Thạch, hắn nhất định không muốn kìm nén, xoa nhẹ một cái rồi lại hôn tóc Song Nhi một cái, mặc niệm tĩnh tâm chú hai lần, lạnh nhạt xem nhẹ nơi nào đó, nhìn từ có chút giương nanh múa vuốt trong tay, lại cảm nhận nữ nhân khỏe mạnh có sức sống trong lòng mình, đau xót ở sâu trong nội tâm từ ở kiếp trước còn sót lại đến một kiếp này giấu chậm rãi khỏi hẳn, tiêu tán, trùng sinh mọc ra thịt mềm trắng nõn muốn người che chở, cầm lấy trang giấy, lắc nhẹ một cái, không thấy mực nước nhòe, gấp lại rồi mở ra một bản binh thư hắn thường xem.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.