Tướng Quân Trọng Sinh Sủng Ái Tiểu Nha Hoàn Thông Phòng
Chương 38:
Thâm Hải Lý Đích Vân Đóa
21/06/2024
Song Nhi biết tiểu nữ hài này, nàng là tiểu chủ tử duy nhất của đời thứ tư trong phủ, là đích trưởng nữ của Nhị gia Lục Hãn, Lục Mộng Đình, năm nay sắp tròn ba tuổi.
Song Nhi không thường xuyên đi lại trong phủ, hầu hết mọi người đều không biết nàng.
Nha hoàn ở đối diện hơi nâng mắt đánh giá Song Nhi, cách ăn mặc không tầm thường, có nha hoàn hầu hạ, nhưng không phải chủ tử mà bọn họ thường gặp. Hơn nữa mặc dù nha hoàn đi phía sau không quen mặt, nhưng lại đang mặc quần áo của nha hoàn nhất đẳng trong phủ. Căn cứ vào đó chỉ cần hơi suy nghĩ cũng biết được đây chính là Song Nhi di nương mà trong phủ bàn tán xôn xao.
Ma ma đang ôm Lục Mộng Đình khẽ nghiêng một bên người không ôm Lục Mộng Đình khom eo tỏ ý hành lễ, trong miệng hô: "Thỉnh an di nương."
Nha hoàn ở phía sau thấy ma ma thỉnh an trước cũng lập tức làm theo.
Song Nhi ừm một tiếng, không nói nhiều lời.
Nàng và Lục Mộng Đình đều là chủ tử trong phủ, tuy rằng là di nương nhưng là lương dân, thuộc về quý thiếp, miễn cưỡng cũng được tính là trưởng bối, đương nhiên sẽ không làm lễ chào hỏi Lục Mộng Đình vẫn đang được ôm trong lòng. Nếu một di nương mang nô tịch, sẽ bị gọi là tiện thiếp, loại thân phận này mới cần phải hành lễ với Lục Mộng Đình.
Lục Mộng Đình thì sao, là chủ tử chân chính, không có lý do gì phải làm lễ chào hỏi với di nương. Đó là lý do tại sao bảo mẫu đó lại nghiêng người như vậy.
Thanh Mai biết Lục Mộng Đình, sau khi phía đối diện hành lễ xong, nàng bước lên phía trước ngồi xổm xuống, khuôn mặt tươi cười nói thỉnh an với Lục Mộng Đình đang lơ mơ: "Mộng Đình tiểu thư tốt lành."
Thanh Mai trông không ngoan ngoãn như Xảo Nhi, khi cười lên trông giống như một tỷ tỷ ngọt ngào. Lục Mộng Đình chưa từng gặp nàng đang dựa vào người ma ma tò mò quay đầu lại nhìn Thanh Mai, đôi mắt đen láy to tròn khiến người ta nhìn mà ngứa ngáy, muốn tiến lên hôn nàng hai cái.
Lục Mộng Đình là nữ nhi của Trình Thị, mà lần trước tình cờ gặp Trình Thị trong vườn hoa, Trình Thị tỏ vẻ không thích nàng. Hơn nữa, nàng cảm thấy rõ ràng là Trình Thị phản cảm với mình. Nếu mình đến gần nữ nhi của nàng, đó không phải là một quyết định sáng suốt, cho dù đó là một tiểu cô nương xinh xắn khi cười lên ngọt ngào khiến trái tim người ta phải tan chảy.
Đường của phủ Lục Quốc Công rất rộng, không cần nhóm nha hoàn này nhường đường nàng cũng có thể đi qua. Nàng nhìn liếc qua một cái rồi nhấc chân đi luôn. Tiểu hài tử rất đáng yêu, nhưng đó cũng là một trong những nhân tố tuyệt đối không thể trêu vào, nàng vẫn là đừng nên đi trêu chọc, nhưng không phải mọi chuyện đều theo ý muốn của nàng.
Song Nhi đi ngang qua người ma ma đang ôm Lục Mộng Đình, mỉm cười dịu dàng với Lục Mộng Đình một cái rồi định đi luôn. Nhưng nàng vừa quay đầu lại, bước tiếp theo đã không thể di chuyển được, trên vai nàng truyền đến một cảm giác khác thường.
“Tỷ tỷ không đi.” Lục Mộng Đình bĩu bĩu môi, hai má núng nính trắng hồng ngẩng đầu nhìn Song Nhi. Song Nhi dừng lại nhìn nàng, Lục Mộng Đình lại mềm mại nói: “Tỷ tỷ không đi, được không?” Đôi mắt vô cùng xinh đẹp nhìn Song Nhi, lông mi dài như lông cọ, mắt chớp chớp như đang cọ vào lòng nàng.
Song Nhi rất thích tiểu hài tử, nhưng những tiểu hài tử mà nàng gặp trước đây đều đen thùi lùi, nước mắt nước mũi chảy thòng lòng, chẳng làm gì cũng gào khóc. Ví dụ điển hình nhất là a đệ của nàng, không chỉ khóc mà còn mách lẻo. Tiểu muội của nàng tuy khá hơn, nhưng cũng chỉ là khá hơn một chút. Dựa vào mình tuổi còn nhỏ yêu cầu nàng phải làm mọi việc theo ý mình, so với nàng còn lợi hại hơn, nếu nàng mà vào phủ thì đúng là nhân tinh.
Mà tiểu nữ hài sạch sẽ mềm ngoan như vậy khiến Song Nhi không thể cưỡng lại được.
Ma ma giơ tay định kéo Lục Mộng Đình, nhưng Lục Mộng Đình người nhỏ mà sức không hề nhỏ. Ma ma sợ nàng bị thương nên không dám dùng sức, một lúc sau nàng vẫn nhất quyết kéo lấy Song Nhi.
“Ngươi không muốn ta đi sao?” Song Nhi đứng đối diện với Lục Mộng Đình, làn da trắng nõn nà mềm mại của nàng dưới ánh mặt trời gần như không khác gì Lục Mộng Đình.
“Không đi, ta muốn ngươi chơi với ta.” Giọng nói ngây thơ của trẻ con lanh lảnh, trong trẻo như tiếng chim non ríu rít. Hai tay nàng vẫn nắm chặt quần áo trên vai Song Nhi, biểu tình bướng bỉnh của nàng cực kỳ đáng yêu, dáng vẻ ngươi không đồng ý ta sẽ không để cho ngươi đi.
Ma ma ôm Lục Mộng Đình nhìn mặt trời trên bầu trời, lại khó xử nhìn Song Nhi, tiểu thư nhà nàng rất bướng bỉnh, không thể cứng rắn được.
Động tác của ma ma Song Nhi đã thấy được, mặt trời hôm nay không gay gắt như mùa hè. Nhưng tiểu hài tử đứng dưới nắng lâu cũng không tốt, nàng nhớ đến cái đình mình vừa đi qua nói: "Phía trước có một cái đình, chúng ta qua đó nghỉ ngơi một lát."
Ma ma cũng đang nghĩ như vậy, thấy Song Nhi hiểu lòng người nói ra thì lập tức cảm kích mỉm cười với nàng. Lục Mộng Đình không buông tay, ma ma bất đắc dĩ ôm Lục Mộng Đình đi ngang hàng với nàng.
Đình nằm ở bên hồ, bàn ghế bên trong làm bằng gỗ. Song Nhi còn chưa bước vào, nha hoàn của Lục Mộng Đình đã vòng qua họ đi vào trước, lót đệm mềm cẩn thận. Thời tiết này nếu không lót đệm thì ngay cả người lớn cũng không thể ngồi xuống được, huống chi Lục Mộng Đình là một tiểu hài tử.
Lục Mộng Đình rất ngoan, sau khi được ma ma đặt xuống thì ngồi sát vào nàng, cầm một miếng bánh ngọt mà nha hoàn vừa mang lên, đưa cho Song Nhi: "Tỷ tỷ, ngươi ăn?"
Lục Mộng Đình cảm thấy tỷ tỷ trước mặt thật sự rất xinh đẹp, mặt trắng giống như nàng, sẽ mỉm cười dịu dàng với nàng, so với nương nàng còn xinh hơn nhiều.
Song Nhi cầm lấy bánh ngọt, tay Lục Mộng Đình rất sạch sẽ, nàng cầm lấy liền cắn một miếng, tỏ vẻ ăn rất ngon, rất vui vẻ. Lục Mộng Đình thật sự bị lừa, cũng tự ăn lấy, cảm thấy ngon hơn trước kia nhiều.
Một lớn một nhỏ ngồi trong đình cạnh hồ ăn hết một đĩa bánh ngọt, rồi chơi cờ vây một lúc. Thực ra cũng chỉ là quân cờ bằng gỗ, Song Nhi phối hợp với Lục Mộng Đình tùy tiện chơi đùa một hồi.
Lục Mộng Đình là hài tử chưa đầy ba tuổi, thời tiết này không thể ở bên ngoài quá lâu.
Họ ngồi được một lúc thì ma ma nhắc nhở Lục Mộng Đình đã đến lúc phải về. Tuy Lục Mộng Đình không vui nhưng nàng là một hài tử ngoan, nàng biết nếu mình bị ốm, nha hoàn tỷ tỷ và ma ma bên cạnh nàng sẽ bị trách phạt. Vì vậy ngoan ngoãn để cho ma ma ôm lên, trước khi đi còn lấy ra một viên trân châu tròn vo từ trong túi tiền nhỏ bên người mình ra nói: "Tỷ tỷ, cho ngươi cái này."
Cả Song Nhi và ma ma đều sửa lại cách gọi của Lục Mộng Đình, nhưng Lục Mộng Đình không muốn. Nàng cảm thấy Song Nhi trắng như vậy nhất định là tỷ tỷ của mình nên nhất quyết không sửa lại.
Trân châu không lớn nhưng rất tròn, rơi vào lòng bàn tay Song Nhi còn lăn tiếp: "Tỷ tỷ, ngươi cũng tặng đồ cho ta đi."
Tuổi còn nhỏ nhưng đã hiểu rất nhiều chuyện.
Song Nhi suy nghĩ một chút, nàng đi ra ngoài không mang thêm đồ gì, trang sức trên người cũng không thích hợp cho tiểu hài tử: "Trên người ta không mang theo đồ gì. Lần sau ta tặng ngươi một chiếc khăn tay thêu chân dung ngươi được không?” Lục Mộng Đình người nhỏ, thêu một bức chân dung trên khăn tay không khó.
Lục Mộng Đình nghe thấy không có lễ vật thì bĩu môi, nhưng khi nghe thấy có khăn tay thêu hình mình thì lập tức vui vẻ, vươn tay ngoắc tay với Song Nhi. Nàng nằm bò trên vai ma ma, vẫy tay với Song Nhi, sau đó biến mất ở cuối đường.
Nàng không chơi với Lục Mộng Đình quá lâu, sau khi Lục Mộng Đình đi, Song Nhi sửa sang một chút rồi đi tới Phúc An Đường.
Vừa đến Thùy Hoa Môn đã có tiểu nha hoàn tới hầu hạ, một người khác thì vội vàng đi vào báo cáo.
Trên ghế mỹ nhân trong phòng chính của Phúc An Đường, Lục lão phu nhân đang cau mày nằm đó.
Buổi sáng, Quốc Công phu nhân đã đến Phúc An Đường, không phải nói chuyện gì khác, mà chính là việc hôn sự của đích tiểu thư duy nhất trong phủ.
Hầu hết các nữ hài ở Đại Tần đều định thân trước mười bốn tuổi, mười lăm mười sáu tuổi thành thân, thậm chí sớm hơn cũng không phải là không có. Năm ngoái, Lục Diệu Hàm tổ chức lễ cập kê rất hoành tráng, nhưng đến nay đã qua lâu như vậy, chuyện hôn sự vẫn chưa đâu vào đâu.
"Nương, ta cũng không có cách nào, hỏi Quốc Công gia hắn chỉ bảo ta cứ đợi. Nhưng Diệu Hàm đã lớn vậy rồi, nếu cứ đợi tiếp, Diệu Hàm lớn qua rồi thì phải làm sao?" Quốc Công phu nhân ngồi bên dưới vẻ mặt buồn sầu nói. Nàng đến đây không chỉ để than thở, nha đầu Diệu Hàm kia vừa hỏi đến chuyện này liền tức giận. Quốc Công phu nhân băn khoăn không rõ nàng có thích ai không, nghĩ đến lão phu nhân biết nhiều, nhất định là hiểu biết người trong kinh hơn nàng nhiều. Hai người họ bàn luận xem có thể tìm được chàng rể như ý hay không. Cũng do Trần Thị chưa về, nếu không với cái đầu đó của nàng, hẳn là rất nhanh sẽ có thể chọn ra được mấy nhân tuyển.
Lão phu nhân tựa vào ghế Mân Côi, nghe thấy vậy thì phất tay khi nói: “Nếu Quốc Công gia đã kêu ngươi đợi, tức là hắn đã có sắp xếp, ngươi không cần phải sốt ruột.” Giọng lão phu nhân chậm rãi, như thể còn chưa tỉnh ngủ.
“Nhưng Quốc công gia đã để ta đợi một hai năm rồi.” Quốc Công phu nhân vội nói.
“Có lẽ là Quốc Công gia thương nữ nhi, muốn nàng ở nhà thêm vài năm nữa.” Lão phu nhân mặt không đổi sắc nói ra lời mà thậm chí chính nàng còn không tin.
Thiên hạ đều biết phủ Lục Quốc Công có hai vị tiểu thư xinh đẹp như hoa. Đại tiểu thư là thứ xuất, gả cho thế tử hầu phủ làm phu nhân thế tử. Chỉ là tước vị của hầu phủ sau vị thế tử này sẽ bị hoàng gia thu hồi, nên mọi người đều cho rằng đại tiểu thư không được Quốc Công gia sủng ái, mù quáng bỏ qua mười dặm hồng trang và bản lĩnh của cô gia. Mấy năm nay phu thê hai người tôn trọng như khách, có con có cháu, hạnh phúc mỹ mãn.
Nhị tiểu thư Lục Diệu Hàm không chỉ là đích xuất phòng chính, hai ca ca ruột cũng là rồng phượng, nàng có thể được coi là chủ tử cao quý nhất trong phủ. Nhiều năm nay không định thân là vì Quốc Công gia không nỡ.
Lão phu nhân nhắm mắt nói vậy, không phải vì người Tổ mẫu bà không thích cháu gái ruột, thật ra là vì đứa cháu gái này đã chệch đường rồi. Cả phủ Quốc Công này cũng chỉ có Quốc Công phu nhân tin rằng nữ nhi của mình là tiểu thư hoạt bát, đáng yêu, thông minh, lương thiện.
Một cô nương như vậy mà gả cho nhà nào có quan hệ tốt, đó không phải là kết thân, mà là kết thù. Mấy năm nay, con trai lớn của bà đã tìm rất nhiều ma ma giáo dưỡng vào phủ còn chẳng phải là vì nàng sao, muốn dạy dỗ ra người giống như cháu gái lớn của bà, dịu dàng đoan trang, hiểu biết khiến mọi người đều phải ngạc nhiên, bồi dưỡng ra được phong thái của đích trưởng nữ.
Quốc Công phu nhân rầu rĩ không vui trở về viện Cảnh Thái. Lão phu nhân ở Phúc An Đường cũng không bình tĩnh như vậy, có không tốt thế nào cũng là cháu gái của nàng, nàng cũng phải xem xét thật kỹ.
Khi lão phu nhân nói chuyện với Quốc Công phu nhân Dương ma ma cũng ở đó, nhìn thấy dáng vẻ phát sầu của tiểu thư nhà mình, trong lòng cũng thầm oán Lục Diệu Hàm mấy câu. Khi nghe thấy tiểu nha hoàn lên bẩm báo là Song Nhi tới, trong lòng phức tạp cảm thán, nhiều lúc Quốc Công phu nhân và tiểu thư đúng thật là không bằng một di nương.
“Mau mời Song Nhi nương nương vào.” Dương ma ma vui vẻ nói, quay đầu nói với lão phu nhân, quả nhiên lão phu nhân nghe xong cũng mỉm cười.
Quên đi, cũng không phải là nữ nhi của nàng, nàng tự có Quốc Công gia lo lắng. Người bên gối của Hằng Nhi đến, nàng không thể không hỏi han vài chuyện của Hằng Nhi.
Song Nhi rất cảm kích Lão phu nhân, cũng chân thành kính trọng yêu quý người. Lão phu nhân để ý Lục Hằng nên đối xử với Song Nhi rất khách khí, nghe xong chuyện về Lục Hằng thì không khỏi bật cười híp mắt, hai người nói chuyện rất vui vẻ.
Khi nàng rời đi đang lên miếng đệm đầu gối, Dương ma ma vui vẻ nhận lấy, khen ngợi nói: "Tay nghề của di nương thật tốt, cái mạt ngạch kia tiểu thư đeo lên là không muốn tháo ra."
Chuyến đi này của nàng ai nấy đều vui mừng. Mùa đông trái cây hiếm có, nàng và Thanh Mai trở về Viện Sơn Thạch xách theo giỏ trái cây do Lão phu nhân thưởng. Không biết có phải do Nhị phu nhân lại nổi giận trong viện không, Lục Mộng Đình co rụt người trốn dưới chân giường, cả người run rẩy, sợ hãi nhìn ma ma và nha hoàn đang quỳ trên nền đất lạnh giá.
Song Nhi không thường xuyên đi lại trong phủ, hầu hết mọi người đều không biết nàng.
Nha hoàn ở đối diện hơi nâng mắt đánh giá Song Nhi, cách ăn mặc không tầm thường, có nha hoàn hầu hạ, nhưng không phải chủ tử mà bọn họ thường gặp. Hơn nữa mặc dù nha hoàn đi phía sau không quen mặt, nhưng lại đang mặc quần áo của nha hoàn nhất đẳng trong phủ. Căn cứ vào đó chỉ cần hơi suy nghĩ cũng biết được đây chính là Song Nhi di nương mà trong phủ bàn tán xôn xao.
Ma ma đang ôm Lục Mộng Đình khẽ nghiêng một bên người không ôm Lục Mộng Đình khom eo tỏ ý hành lễ, trong miệng hô: "Thỉnh an di nương."
Nha hoàn ở phía sau thấy ma ma thỉnh an trước cũng lập tức làm theo.
Song Nhi ừm một tiếng, không nói nhiều lời.
Nàng và Lục Mộng Đình đều là chủ tử trong phủ, tuy rằng là di nương nhưng là lương dân, thuộc về quý thiếp, miễn cưỡng cũng được tính là trưởng bối, đương nhiên sẽ không làm lễ chào hỏi Lục Mộng Đình vẫn đang được ôm trong lòng. Nếu một di nương mang nô tịch, sẽ bị gọi là tiện thiếp, loại thân phận này mới cần phải hành lễ với Lục Mộng Đình.
Lục Mộng Đình thì sao, là chủ tử chân chính, không có lý do gì phải làm lễ chào hỏi với di nương. Đó là lý do tại sao bảo mẫu đó lại nghiêng người như vậy.
Thanh Mai biết Lục Mộng Đình, sau khi phía đối diện hành lễ xong, nàng bước lên phía trước ngồi xổm xuống, khuôn mặt tươi cười nói thỉnh an với Lục Mộng Đình đang lơ mơ: "Mộng Đình tiểu thư tốt lành."
Thanh Mai trông không ngoan ngoãn như Xảo Nhi, khi cười lên trông giống như một tỷ tỷ ngọt ngào. Lục Mộng Đình chưa từng gặp nàng đang dựa vào người ma ma tò mò quay đầu lại nhìn Thanh Mai, đôi mắt đen láy to tròn khiến người ta nhìn mà ngứa ngáy, muốn tiến lên hôn nàng hai cái.
Lục Mộng Đình là nữ nhi của Trình Thị, mà lần trước tình cờ gặp Trình Thị trong vườn hoa, Trình Thị tỏ vẻ không thích nàng. Hơn nữa, nàng cảm thấy rõ ràng là Trình Thị phản cảm với mình. Nếu mình đến gần nữ nhi của nàng, đó không phải là một quyết định sáng suốt, cho dù đó là một tiểu cô nương xinh xắn khi cười lên ngọt ngào khiến trái tim người ta phải tan chảy.
Đường của phủ Lục Quốc Công rất rộng, không cần nhóm nha hoàn này nhường đường nàng cũng có thể đi qua. Nàng nhìn liếc qua một cái rồi nhấc chân đi luôn. Tiểu hài tử rất đáng yêu, nhưng đó cũng là một trong những nhân tố tuyệt đối không thể trêu vào, nàng vẫn là đừng nên đi trêu chọc, nhưng không phải mọi chuyện đều theo ý muốn của nàng.
Song Nhi đi ngang qua người ma ma đang ôm Lục Mộng Đình, mỉm cười dịu dàng với Lục Mộng Đình một cái rồi định đi luôn. Nhưng nàng vừa quay đầu lại, bước tiếp theo đã không thể di chuyển được, trên vai nàng truyền đến một cảm giác khác thường.
“Tỷ tỷ không đi.” Lục Mộng Đình bĩu bĩu môi, hai má núng nính trắng hồng ngẩng đầu nhìn Song Nhi. Song Nhi dừng lại nhìn nàng, Lục Mộng Đình lại mềm mại nói: “Tỷ tỷ không đi, được không?” Đôi mắt vô cùng xinh đẹp nhìn Song Nhi, lông mi dài như lông cọ, mắt chớp chớp như đang cọ vào lòng nàng.
Song Nhi rất thích tiểu hài tử, nhưng những tiểu hài tử mà nàng gặp trước đây đều đen thùi lùi, nước mắt nước mũi chảy thòng lòng, chẳng làm gì cũng gào khóc. Ví dụ điển hình nhất là a đệ của nàng, không chỉ khóc mà còn mách lẻo. Tiểu muội của nàng tuy khá hơn, nhưng cũng chỉ là khá hơn một chút. Dựa vào mình tuổi còn nhỏ yêu cầu nàng phải làm mọi việc theo ý mình, so với nàng còn lợi hại hơn, nếu nàng mà vào phủ thì đúng là nhân tinh.
Mà tiểu nữ hài sạch sẽ mềm ngoan như vậy khiến Song Nhi không thể cưỡng lại được.
Ma ma giơ tay định kéo Lục Mộng Đình, nhưng Lục Mộng Đình người nhỏ mà sức không hề nhỏ. Ma ma sợ nàng bị thương nên không dám dùng sức, một lúc sau nàng vẫn nhất quyết kéo lấy Song Nhi.
“Ngươi không muốn ta đi sao?” Song Nhi đứng đối diện với Lục Mộng Đình, làn da trắng nõn nà mềm mại của nàng dưới ánh mặt trời gần như không khác gì Lục Mộng Đình.
“Không đi, ta muốn ngươi chơi với ta.” Giọng nói ngây thơ của trẻ con lanh lảnh, trong trẻo như tiếng chim non ríu rít. Hai tay nàng vẫn nắm chặt quần áo trên vai Song Nhi, biểu tình bướng bỉnh của nàng cực kỳ đáng yêu, dáng vẻ ngươi không đồng ý ta sẽ không để cho ngươi đi.
Ma ma ôm Lục Mộng Đình nhìn mặt trời trên bầu trời, lại khó xử nhìn Song Nhi, tiểu thư nhà nàng rất bướng bỉnh, không thể cứng rắn được.
Động tác của ma ma Song Nhi đã thấy được, mặt trời hôm nay không gay gắt như mùa hè. Nhưng tiểu hài tử đứng dưới nắng lâu cũng không tốt, nàng nhớ đến cái đình mình vừa đi qua nói: "Phía trước có một cái đình, chúng ta qua đó nghỉ ngơi một lát."
Ma ma cũng đang nghĩ như vậy, thấy Song Nhi hiểu lòng người nói ra thì lập tức cảm kích mỉm cười với nàng. Lục Mộng Đình không buông tay, ma ma bất đắc dĩ ôm Lục Mộng Đình đi ngang hàng với nàng.
Đình nằm ở bên hồ, bàn ghế bên trong làm bằng gỗ. Song Nhi còn chưa bước vào, nha hoàn của Lục Mộng Đình đã vòng qua họ đi vào trước, lót đệm mềm cẩn thận. Thời tiết này nếu không lót đệm thì ngay cả người lớn cũng không thể ngồi xuống được, huống chi Lục Mộng Đình là một tiểu hài tử.
Lục Mộng Đình rất ngoan, sau khi được ma ma đặt xuống thì ngồi sát vào nàng, cầm một miếng bánh ngọt mà nha hoàn vừa mang lên, đưa cho Song Nhi: "Tỷ tỷ, ngươi ăn?"
Lục Mộng Đình cảm thấy tỷ tỷ trước mặt thật sự rất xinh đẹp, mặt trắng giống như nàng, sẽ mỉm cười dịu dàng với nàng, so với nương nàng còn xinh hơn nhiều.
Song Nhi cầm lấy bánh ngọt, tay Lục Mộng Đình rất sạch sẽ, nàng cầm lấy liền cắn một miếng, tỏ vẻ ăn rất ngon, rất vui vẻ. Lục Mộng Đình thật sự bị lừa, cũng tự ăn lấy, cảm thấy ngon hơn trước kia nhiều.
Một lớn một nhỏ ngồi trong đình cạnh hồ ăn hết một đĩa bánh ngọt, rồi chơi cờ vây một lúc. Thực ra cũng chỉ là quân cờ bằng gỗ, Song Nhi phối hợp với Lục Mộng Đình tùy tiện chơi đùa một hồi.
Lục Mộng Đình là hài tử chưa đầy ba tuổi, thời tiết này không thể ở bên ngoài quá lâu.
Họ ngồi được một lúc thì ma ma nhắc nhở Lục Mộng Đình đã đến lúc phải về. Tuy Lục Mộng Đình không vui nhưng nàng là một hài tử ngoan, nàng biết nếu mình bị ốm, nha hoàn tỷ tỷ và ma ma bên cạnh nàng sẽ bị trách phạt. Vì vậy ngoan ngoãn để cho ma ma ôm lên, trước khi đi còn lấy ra một viên trân châu tròn vo từ trong túi tiền nhỏ bên người mình ra nói: "Tỷ tỷ, cho ngươi cái này."
Cả Song Nhi và ma ma đều sửa lại cách gọi của Lục Mộng Đình, nhưng Lục Mộng Đình không muốn. Nàng cảm thấy Song Nhi trắng như vậy nhất định là tỷ tỷ của mình nên nhất quyết không sửa lại.
Trân châu không lớn nhưng rất tròn, rơi vào lòng bàn tay Song Nhi còn lăn tiếp: "Tỷ tỷ, ngươi cũng tặng đồ cho ta đi."
Tuổi còn nhỏ nhưng đã hiểu rất nhiều chuyện.
Song Nhi suy nghĩ một chút, nàng đi ra ngoài không mang thêm đồ gì, trang sức trên người cũng không thích hợp cho tiểu hài tử: "Trên người ta không mang theo đồ gì. Lần sau ta tặng ngươi một chiếc khăn tay thêu chân dung ngươi được không?” Lục Mộng Đình người nhỏ, thêu một bức chân dung trên khăn tay không khó.
Lục Mộng Đình nghe thấy không có lễ vật thì bĩu môi, nhưng khi nghe thấy có khăn tay thêu hình mình thì lập tức vui vẻ, vươn tay ngoắc tay với Song Nhi. Nàng nằm bò trên vai ma ma, vẫy tay với Song Nhi, sau đó biến mất ở cuối đường.
Nàng không chơi với Lục Mộng Đình quá lâu, sau khi Lục Mộng Đình đi, Song Nhi sửa sang một chút rồi đi tới Phúc An Đường.
Vừa đến Thùy Hoa Môn đã có tiểu nha hoàn tới hầu hạ, một người khác thì vội vàng đi vào báo cáo.
Trên ghế mỹ nhân trong phòng chính của Phúc An Đường, Lục lão phu nhân đang cau mày nằm đó.
Buổi sáng, Quốc Công phu nhân đã đến Phúc An Đường, không phải nói chuyện gì khác, mà chính là việc hôn sự của đích tiểu thư duy nhất trong phủ.
Hầu hết các nữ hài ở Đại Tần đều định thân trước mười bốn tuổi, mười lăm mười sáu tuổi thành thân, thậm chí sớm hơn cũng không phải là không có. Năm ngoái, Lục Diệu Hàm tổ chức lễ cập kê rất hoành tráng, nhưng đến nay đã qua lâu như vậy, chuyện hôn sự vẫn chưa đâu vào đâu.
"Nương, ta cũng không có cách nào, hỏi Quốc Công gia hắn chỉ bảo ta cứ đợi. Nhưng Diệu Hàm đã lớn vậy rồi, nếu cứ đợi tiếp, Diệu Hàm lớn qua rồi thì phải làm sao?" Quốc Công phu nhân ngồi bên dưới vẻ mặt buồn sầu nói. Nàng đến đây không chỉ để than thở, nha đầu Diệu Hàm kia vừa hỏi đến chuyện này liền tức giận. Quốc Công phu nhân băn khoăn không rõ nàng có thích ai không, nghĩ đến lão phu nhân biết nhiều, nhất định là hiểu biết người trong kinh hơn nàng nhiều. Hai người họ bàn luận xem có thể tìm được chàng rể như ý hay không. Cũng do Trần Thị chưa về, nếu không với cái đầu đó của nàng, hẳn là rất nhanh sẽ có thể chọn ra được mấy nhân tuyển.
Lão phu nhân tựa vào ghế Mân Côi, nghe thấy vậy thì phất tay khi nói: “Nếu Quốc Công gia đã kêu ngươi đợi, tức là hắn đã có sắp xếp, ngươi không cần phải sốt ruột.” Giọng lão phu nhân chậm rãi, như thể còn chưa tỉnh ngủ.
“Nhưng Quốc công gia đã để ta đợi một hai năm rồi.” Quốc Công phu nhân vội nói.
“Có lẽ là Quốc Công gia thương nữ nhi, muốn nàng ở nhà thêm vài năm nữa.” Lão phu nhân mặt không đổi sắc nói ra lời mà thậm chí chính nàng còn không tin.
Thiên hạ đều biết phủ Lục Quốc Công có hai vị tiểu thư xinh đẹp như hoa. Đại tiểu thư là thứ xuất, gả cho thế tử hầu phủ làm phu nhân thế tử. Chỉ là tước vị của hầu phủ sau vị thế tử này sẽ bị hoàng gia thu hồi, nên mọi người đều cho rằng đại tiểu thư không được Quốc Công gia sủng ái, mù quáng bỏ qua mười dặm hồng trang và bản lĩnh của cô gia. Mấy năm nay phu thê hai người tôn trọng như khách, có con có cháu, hạnh phúc mỹ mãn.
Nhị tiểu thư Lục Diệu Hàm không chỉ là đích xuất phòng chính, hai ca ca ruột cũng là rồng phượng, nàng có thể được coi là chủ tử cao quý nhất trong phủ. Nhiều năm nay không định thân là vì Quốc Công gia không nỡ.
Lão phu nhân nhắm mắt nói vậy, không phải vì người Tổ mẫu bà không thích cháu gái ruột, thật ra là vì đứa cháu gái này đã chệch đường rồi. Cả phủ Quốc Công này cũng chỉ có Quốc Công phu nhân tin rằng nữ nhi của mình là tiểu thư hoạt bát, đáng yêu, thông minh, lương thiện.
Một cô nương như vậy mà gả cho nhà nào có quan hệ tốt, đó không phải là kết thân, mà là kết thù. Mấy năm nay, con trai lớn của bà đã tìm rất nhiều ma ma giáo dưỡng vào phủ còn chẳng phải là vì nàng sao, muốn dạy dỗ ra người giống như cháu gái lớn của bà, dịu dàng đoan trang, hiểu biết khiến mọi người đều phải ngạc nhiên, bồi dưỡng ra được phong thái của đích trưởng nữ.
Quốc Công phu nhân rầu rĩ không vui trở về viện Cảnh Thái. Lão phu nhân ở Phúc An Đường cũng không bình tĩnh như vậy, có không tốt thế nào cũng là cháu gái của nàng, nàng cũng phải xem xét thật kỹ.
Khi lão phu nhân nói chuyện với Quốc Công phu nhân Dương ma ma cũng ở đó, nhìn thấy dáng vẻ phát sầu của tiểu thư nhà mình, trong lòng cũng thầm oán Lục Diệu Hàm mấy câu. Khi nghe thấy tiểu nha hoàn lên bẩm báo là Song Nhi tới, trong lòng phức tạp cảm thán, nhiều lúc Quốc Công phu nhân và tiểu thư đúng thật là không bằng một di nương.
“Mau mời Song Nhi nương nương vào.” Dương ma ma vui vẻ nói, quay đầu nói với lão phu nhân, quả nhiên lão phu nhân nghe xong cũng mỉm cười.
Quên đi, cũng không phải là nữ nhi của nàng, nàng tự có Quốc Công gia lo lắng. Người bên gối của Hằng Nhi đến, nàng không thể không hỏi han vài chuyện của Hằng Nhi.
Song Nhi rất cảm kích Lão phu nhân, cũng chân thành kính trọng yêu quý người. Lão phu nhân để ý Lục Hằng nên đối xử với Song Nhi rất khách khí, nghe xong chuyện về Lục Hằng thì không khỏi bật cười híp mắt, hai người nói chuyện rất vui vẻ.
Khi nàng rời đi đang lên miếng đệm đầu gối, Dương ma ma vui vẻ nhận lấy, khen ngợi nói: "Tay nghề của di nương thật tốt, cái mạt ngạch kia tiểu thư đeo lên là không muốn tháo ra."
Chuyến đi này của nàng ai nấy đều vui mừng. Mùa đông trái cây hiếm có, nàng và Thanh Mai trở về Viện Sơn Thạch xách theo giỏ trái cây do Lão phu nhân thưởng. Không biết có phải do Nhị phu nhân lại nổi giận trong viện không, Lục Mộng Đình co rụt người trốn dưới chân giường, cả người run rẩy, sợ hãi nhìn ma ma và nha hoàn đang quỳ trên nền đất lạnh giá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.