Tướng Quân Trọng Sinh Sủng Ái Tiểu Nha Hoàn Thông Phòng
Chương 48:
Thâm Hải Lý Đích Vân Đóa
21/06/2024
“Diệu Hàm.” Quốc Công phu nhân giật nhẹ tay áo của Lục Diệu Hàm, nhỏ giọng trách mắng, trên khuôn mặt được bảo dưỡng thích hợp là vẻ không tán thành.
“Lục Diệu Hàm.” Ngay sau giọng nói của Quốc Công phu nhân là một giọng nói già nua hơn, âm điệu hơi nâng lên lộ ra ý cảnh cáo. Theo giọng nói này nhìn lại, Lục lão phu nhân đang đi tới chỗ này. Nhuyễn kiệu nàng ngồi dừng trên đường lớn, Hoàng Thi Lan đỡ tay phải nàng, Vương ma ma ôm Lục Mộng Đình đứng phía bên trái.
Lục lão phu nhân khẽ nhíu mày nhìn chằm chằm Lục Diệu Hàm.
Một đích tiểu thư lại nổi giận với ái thiếp của thân ca ca, nàng cảm thấy thân phận đích tiểu thư của mình rất cao sao, hay là không hài lòng với Lục Hằng.
Sự bất mãn của Lục lão phu nhân rất rõ ràng, khóe miệng mới vừa rồi còn giương lên của Lục Diệu Hàm giật giật, trong lòng vô cùng tức giận. Nàng chỉ nói một di nương mà thôi, đâu có chọc gì đến hai người kia cơ chứ.
Dưới ánh mắt của Lục lão phu nhân, Lục Diệu Hàm không thể không ngoan ngoãn, hạ mắt nhìn Song Nhi đứng phía trước một chút. Chỉ là một nha hoàn đeo vàng đeo bạc bình thường mà thôi, lại có thể khiến tổ mẫu và nương cùng bảo vệ như thế.
Nàng nói thầm trong lòng, mẫu thân và tổ mẫu liên tiếp răn dạy nàng chẳng qua cũng vì nữ nhân này là người của Lục Hằng mà thôi. Suy cho cùng cũng là do trong lòng hai người kia, nàng không sánh được với Lục Hằng.
Lục Diệu Hàm cúi thấp đầu hít sâu một hơi, không nói lời nào.
Người nên tới đều đã tới đông đủ, nha hoàn cũng đã bày xong đủ loại món ăn dày công chuẩn bị trong đình.
Trần Thị thấy Lục lão phu nhân đến, đầu tiên là hiền hòa cười một tiếng với Song Nhi, sau đó mới tiến lên nghênh đón, đỡ lấy Lục lão phu nhân. Hoàng Thi Lan mỉm cười chào hỏi Trần Thị, sau đó lui về sau nhường vị trí cho nàng. Quốc Công phu nhân thấy cảnh này cũng đành phải ném nữ nhi đầu óc không rõ ràng sang một bên, đi tới bên còn lại đỡ Lục lão phu nhân, ba người dẫn đầu tiến vào đình.
Lục Diệu Hàm không thèm nhìn Hoàng Thi Lan và Song Nhi, nối gót theo sau.
Hoàng Thi Lan muốn ôm Lục Mộng Đình đi vào, thế nhưng Lục Mộng Đình vừa nhìn thấy Lục lão phu nhân đi vào thì lập tức bảo Vương ma ma ôm nàng đến gần Song Nhi, giang tay ra, Song Nhi vươn tay ôm lấy nàng.
Tay Song Nhi ôm Lục Mộng Đình run lẩy bẩy, thấy nàng mập lên không ít. Gần đây Lục Mộng Đình cực kỳ vui vẻ, ăn ngon uống khỏe, cho nên trông lớn hơn rất nhiều so với lần đầu Song Nhi gặp. Cũng may là chỉ có vài bước chân, nếu không thì đúng là nàng không ôm nổi.
“Biểu tiểu thư đi trước đi.” Song Nhi thản nhiên nói.
Hoàng Thi Lan thu đôi tay trống không về, gật đầu quay người, siết chặt tay dưới ống tay áo rộng thùng thình.
Đình nghỉ chân nằm bên cạnh bờ đầm. Trời lộng gió, mấy nha hoàn treo rèm lụa mỏng quanh mép đình, dưới rèm treo chuông bạc. Khi có gió thổi đến, lụa mỏng nhẹ bay, chuông bạc phát ra âm thanh lanh lảnh, vui vẻ hơn ngồi dùng bữa trong phòng nhiều.
Ở giữa đình là một bàn ăn hình tròn, phía trên phủ khăn trải bàn nhiều lớp màu xanh, cùng một màu với rèm lụa, bên trên là đồ ăn mà đầu bếp trong phủ phí hết tâm tư chuẩn bị cho buổi yến hội.
Người đến đều là nữ chủ tử trong phủ, mỗi người có một khẩu vị khác nhau, ví dụ như Trần Thị không phải là người kinh thành, mà Hoàng Thi Lan lại đến từ Giang Nam, thói quen ăn uống của các nàng khác biệt rất lớn với người kinh thành chính tông như Quốc Công phu nhân, cho nên khi cử hành yến hội phải suy xét đến tất cả mọi người, không thể để các nàng phải chiều theo ý chủ nhà.
Vì nương tử nhà mình là người đứng ra tổ chức yến hội, Lục Giác cũng dệt hoa trên gấm, trời chưa sáng đã phái người đến cửa hàng điểm tâm 'Tứ Phương Các' nổi danh khắp kinh thành, mua điểm tâm đặc chế của cửa hàng bọn họ.
Tóm lại là vì yến hội trưa nay, Trần Thị đã bỏ ra không ít tâm huyết chuẩn bị để thỏa mãn sở thích của mỗi người.
Trần Thị là người khéo léo, mặc dù lúc mở đầu yến hội không quá vui vẻ, thế nhưng Lục Diệu Hàm vẫn là tôn nữ của Lục lão phu nhân, cho nên sau khi vào đình nàng không hề tỏ ra khó chịu. Lục Diệu Hàm cũng không dám không nể mặt Trần Thị. Có đôi khi đại ca nàng còn lợi hại hơn cả Lục Hằng, nghĩ đến Lục Giác, nàng chỉ có thể chuyên tâm dùng bữa. Hoàng Thi Lan thì khéo hiểu lòng người, thuận theo nói chuyện với mọi người, bữa trưa nay có thể coi là cả chủ và khách đều vui vẻ.
Sau khi ăn trưa xong, một đoàn người dời bước đến sân khấu kịch cách đó không xa. Đó là nơi phủ Quốc Công chuyên dùng để xem hí kịch, khi trong phủ có yến hội lớn cần mời gánh hát thì cũng sẽ được hát ở chỗ này. Sân khấu kịch rất lớn, đài quan sát bao quanh sân khấu cũng có rất nhiều chỗ ngồi. Đám người đỡ Lục lão phu nhân ngồi vào vị trí chính giữa có tầm nhìn tốt nhất. Hàng đầu tiên có hai ghế, Quốc Công phu nhân ngồi xuống bên cạnh nàng, sau đó mới ấn theo bối phận mà ngồi xuống, Song Nhi hiển nhiên ngồi ở vị trí dưới cùng. Bởi vì nhân số là số chẵn nên nàng và Hoàng Thi Lan ngồi đối mặt với nhau, Lục Mộng Đình vẫn bám theo Song Nhi như cũ.
Từ trên đài quan sát nhìn xuống có thể thấy sân khấu rất rõ ràng. Vở kịch đang biểu diễn chính là cố sự thư sinh Trạng Nguyên và thê tử tân hôn gặp lại thanh mai trúc mã gia cảnh sa sút.
Đào kép trang điểm khoa trương, mặc áo bào lớn màu sắc tươi tắn hát y y a a. Một nữ tử thùy mị đeo khăn che mặt, quần áo tả tơi, mí mắt rủ xuống giống như thê nhập can tỳ (1)... Hai đào kép khác từ sau sân khấu bước ra, một người mặc quan bào thêu tiên hạc, tinh thần phấn chấn, một người đeo trâm ngọc đầy đầu, hai người tay trong tay, tình ý triền miên. Người mặc quần áo tả tơi nín khóc mỉm cười, sau đó rời đi...
Đây là lần đầu tiên Song Nhi xem diễn hí khúc, không đặc sắc như trong tưởng tượng của nàng. Đối với nàng mà nói, vui buồn hợp tan, yêu hận cuồng si của những người trong vở kịch đều lộ ra vẻ nực cười. Đứng tại chỗ chờ người quay đầu, ai mà biết được lời yêu cuối cùng của nàng có thành vô nghĩa hay không? Vào giờ khắc này, Song Nhi cảm thấy khoản tiền trong chiếc hộp kia của nàng vẫn rất có ích.
Ngoại trừ Song Nhi, tất cả mọi người có mặt ở đây đều đang xem hí kịch. Trần Thị mời gánh hát đến đây cũng không phải chỉ để xem kịch, mà phần lớn là để khiến bầu không khí thêm phần náo nhiệt.
Hoàng Thi Lan cũng không mấy hứng thú với vở hí kịch này. Nhìn sang phía đối diện, Song Nhi đang cúi đầu bóc hạt dưa cho Lục Mộng Đình, còn Lục Mộng Đình thì như chim nhỏ mới nở, ngửa đầu đợi nàng đút đồ ăn.
“Mộng Đình quả thực rất thân thiết với Song di nương.” Hoàng Thi Lan cười nói.
Song Nhi nâng đầu lên, mấy người ngồi phía trên cũng bị lời nói của Hoàng Thi Lan thu hút sự chú ý.
Song Nhi cười nhạt một tiếng, không nói gì.
Lục lão phu nhân nói: “Tính tình Song di nương giống như hài tử, thế nên Mộng Đình mới thích chơi với nàng.”
Trần Thị cũng cười nói: “Đúng vậy. Lần trước ở chỗ tổ mẫu ta rất muốn ôm Mộng Đình, nhưng nàng không chịu để cho ta ôm, vậy mà bây giờ lại bám dính Song Nhi không buông.” Nàng cười nói với Mộng Đình: “Mộng Đình, đại bá mẫu và Song Nhi, ai tốt hơn?”
Lục Mộng Đình vùi đầu trong ngực Song Nhi, suy nghĩ một hồi rồi xoay đầu lại, ranh mãnh đáp: “Đều tốt hết, thế nhưng tốt nhất vẫn là tằng tổ mẫu.”
Mọi người đều bị nàng chọc cho bật cười.
Hoàng Thi Lan kinh ngạc nhìn vẻ mặt tươi cười đầy ngượng ngùng của Lục Mộng Đình. Tuổi còn nhỏ mà đã thông minh như vậy, hài tử của ca ca nàng cũng cùng tuổi với Lục Mộng Đình, nhưng chỉ biết nghịch ngợm càn quấy.
“Mộng Đình thật đúng là thông minh. Lần sau đến Phúc An Đường, biểu di làm đồ ăn vặt Giang Nam cho ngươi được không, ăn ngon lắm nha.” Hoàng Thi Lan dụ dỗ nói.
Lục Mộng Đình gật đầu nói: “Được.”
Hoàng Thi Lan cười, nàng rất thích Lục Mộng Đình.
Lần trước sau khi trở về, Hoàng Thi Lan liền sai A Tử ra ngoài nghe ngóng một vài chuyện của Song Nhi. A Tử hiểu tiểu thư nhà mình rất để tâm đến Song Nhi, cho nên cũng dốc hết toàn lực đi nghe ngóng.
Nhiều hạ nhân trong phủ e ngại Song Nhi, nhưng người ghen ghét nàng cũng không ít. Chỉ cần nói một chút chuyện của nàng là có thể kiếm được bạc, tất nhiên là các nàng biết gì nói nấy. Đến giờ Hoàng Thi Lan mới biết được rằng tài nghệ duy nhất của Song di nương này là nữ công, đã từng thêu cho Lục Mộng Đình một bức chân dung, khó trách Lục Mộng Đình không thích khăn tay nàng làm.
Hoàng Thi Lan khẽ nhấp một ngụm rượu mơ, mỉm cười nhìn Song Nhi.
Rượu mơ các nàng uống là rượu được chưng cất riêng cho nữ chủ tử trong phủ, mùi hương thơm ngát nhưng không say, Song Nhi cũng uống một vài ly.
Lão phu nhân lớn tuổi không chịu được mệt nhọc, chưa đến giờ Mùi đã rời đi, cũng không cho đám người đưa tiễn. Lục lão phu nhân vừa rời đi, Lục Diệu Hàm đã sớm không chờ nổi nữa, lập tức đứng dậy, nói vài tiếng với Quốc Công phu nhân, Trần Thị và Hoàng Thi Lan rồi lập tức dẫn theo người trở về viện của mình.
Quốc Công phu nhân cũng không có gì để nói với đại nhi tức, biểu điệt nữ và tiểu thiếp của nhi tử nên cũng rời đi luôn.
Lúc Trần Thị an bài yến hội đã cân nhắc đến điểm ấy, cho nên không chuẩn bị quá nhiều nội dung. Buổi yến hội này cuối cùng cũng kết thúc viên mãn.
Hoàng Thi Lan đang lặng lẽ ngồi nhấp trà, chất lượng trà rất tốt, hẳn là cống phẩm, Hoàng gia không uống nổi loại trà này.
Hai ngày trước nàng mới tự mình đến cửa thăm hỏi Trần Thị, hiện tại những người quan trọng cũng đã rời đi, hẳn là Trần Thị sẽ mời nàng đến làm khách.
“Tổ mẫu và mẫu thân đều đi cả rồi, chúng ta cũng giải tán thôi.” Trần Thị nói.
Song Nhi gật đầu, bây giờ trở về nàng vẫn còn có thể nghỉ trưa một lát.
Trong lòng Hoàng Thi Lan vô cùng sửng sốt, nhưng không thể hiện vẻ bất ngờ ra mặt: “ Nghe theo tẩu tẩu. Đúng lúc ta đang làm áo ngoài cho cữu tổ mẫu, vẫn còn thiếu một vài chi tiết.”
“Thi Lan đúng là khéo tay. Nếu như thân thể ta tốt hơn chút, ta cũng muốn làm cho tổ mẫu một ít đồ, để không uổng công tổ mẫu thương yêu ta như vậy.” Trần Thị nói.
Ban đầu lúc Trần Thị mới gả đến, Lục lão phu nhân đối xử với nàng rất tốt.
“Chuyện này đâu cần phiền đến tẩu tẩu, tẩu tẩu sinh thêm cho cữu tổ mẫu một tằng tôn tử không phải là tốt hơn sao.” Hoàng Thi Lan trêu ghẹo nói.
Trong buổi gia yến mừng năm mới, Trình Thị không nhịn được nhắc đến hài tử. Trần Thị không thèm để ý, nhưng Lục Giác lại mở miệng. Trong phủ đều đã biết chuyện thân thể Trần Thị tốt lên, hiện tại Hoàng Thi Lan dịu dàng nhắc đến hài tử cũng không có ý chê cười bọn họ, mà là một kiểu chúc phúc.
Mặc dù không thế nào thích nổi vị biểu tiểu thư này, Trần Thị vẫn không khỏi nở nụ cười ôn nhu.
Hai người lại khách khí với nhau một phen, sau đó Hoàng Thi Lan cáo từ rời khỏi đình.
Viện của Hoàng Thi Lan ở và viện Sơn Thạch không cùng một phương hướng. chờ nàng đi khỏi, Song Nhi cũng định mang theo Lục Mộng Đình cáo từ, không ngờ Trần Thị lại tươi cười mời nàng đến viện Văn Hiên làm khách.
Viện Văn Hiên là viện của Lục Giác và Trần Thị, Song Nhi chưa từng đến đây lần nào. Nàng nắm bàn tay nhỏ của Lục Mộng Đình đi vào. Nó không tráng lệ như trong tưởng tượng của nàng mà ngược lại, rất mộc mạc giản dị.
Đương nhiên đây là do Song Nhi không hiểu rõ, viện của thế tử phủ Quốc Công sao có thể đơn giản được.
Mặc dù không có vàng bạc đá quý, thế nhưng kỳ hoa dị thảo đầy sân và cổ thụ hàng trăm năm tuổi đã thể hiển rõ sự xa hoa khiêm tốn của nơi đây.
Trần Thị là một người rất biết suy nghĩ cho người khác. Khi nói chuyện phiếm với Song Nhi cũng không đề cập tới chuyện tinh thông cầm kỳ thư họa, mà ngược lại chỉ nói về những chuyện trong cuộc sống. Trần Thị muốn thân thiết với Song Nhi hơn vì Lục Hằng, còn Song Nhi thì cảm thấy Trần Thị dịu dàng nhỏ nhẹ, không hề xem thường thân phận di nương mà nói chuyện nàng. Cứ như vậy, hai người trò chuyện vô cùng vui vẻ. Chỉ là sau đó Lục Mộng Đình vô ý nhắc đến một câu, chọc cho Song Nhi vừa tức giận vừa thương tâm, cũng khiến cho Lục Hằng càng tin tưởng vững chắc hơn rằng Lục Mộng Đình đến đây là để khắc hắn.
“Đại bá mẫu, vì sao ta không có đệ đệ...” Lục Mộng Đình ngồi trên ghế đẩu chơi cờ vây đột nhiên xen vào nói.
Lục Mộng Đình mở to mắt, mong nhận được đáp án. Mỗi lần Nhị gia gia tới đều có đệ đệ, còn có ca ca, vì sao nhà nàng lại chỉ có một mình nàng, không có ai chơi cùng.
Note:
(1) 凄入肝脾: một câu thành ngữ Trung Quốc dùng để miêu tả nỗi buồn.
“Lục Diệu Hàm.” Ngay sau giọng nói của Quốc Công phu nhân là một giọng nói già nua hơn, âm điệu hơi nâng lên lộ ra ý cảnh cáo. Theo giọng nói này nhìn lại, Lục lão phu nhân đang đi tới chỗ này. Nhuyễn kiệu nàng ngồi dừng trên đường lớn, Hoàng Thi Lan đỡ tay phải nàng, Vương ma ma ôm Lục Mộng Đình đứng phía bên trái.
Lục lão phu nhân khẽ nhíu mày nhìn chằm chằm Lục Diệu Hàm.
Một đích tiểu thư lại nổi giận với ái thiếp của thân ca ca, nàng cảm thấy thân phận đích tiểu thư của mình rất cao sao, hay là không hài lòng với Lục Hằng.
Sự bất mãn của Lục lão phu nhân rất rõ ràng, khóe miệng mới vừa rồi còn giương lên của Lục Diệu Hàm giật giật, trong lòng vô cùng tức giận. Nàng chỉ nói một di nương mà thôi, đâu có chọc gì đến hai người kia cơ chứ.
Dưới ánh mắt của Lục lão phu nhân, Lục Diệu Hàm không thể không ngoan ngoãn, hạ mắt nhìn Song Nhi đứng phía trước một chút. Chỉ là một nha hoàn đeo vàng đeo bạc bình thường mà thôi, lại có thể khiến tổ mẫu và nương cùng bảo vệ như thế.
Nàng nói thầm trong lòng, mẫu thân và tổ mẫu liên tiếp răn dạy nàng chẳng qua cũng vì nữ nhân này là người của Lục Hằng mà thôi. Suy cho cùng cũng là do trong lòng hai người kia, nàng không sánh được với Lục Hằng.
Lục Diệu Hàm cúi thấp đầu hít sâu một hơi, không nói lời nào.
Người nên tới đều đã tới đông đủ, nha hoàn cũng đã bày xong đủ loại món ăn dày công chuẩn bị trong đình.
Trần Thị thấy Lục lão phu nhân đến, đầu tiên là hiền hòa cười một tiếng với Song Nhi, sau đó mới tiến lên nghênh đón, đỡ lấy Lục lão phu nhân. Hoàng Thi Lan mỉm cười chào hỏi Trần Thị, sau đó lui về sau nhường vị trí cho nàng. Quốc Công phu nhân thấy cảnh này cũng đành phải ném nữ nhi đầu óc không rõ ràng sang một bên, đi tới bên còn lại đỡ Lục lão phu nhân, ba người dẫn đầu tiến vào đình.
Lục Diệu Hàm không thèm nhìn Hoàng Thi Lan và Song Nhi, nối gót theo sau.
Hoàng Thi Lan muốn ôm Lục Mộng Đình đi vào, thế nhưng Lục Mộng Đình vừa nhìn thấy Lục lão phu nhân đi vào thì lập tức bảo Vương ma ma ôm nàng đến gần Song Nhi, giang tay ra, Song Nhi vươn tay ôm lấy nàng.
Tay Song Nhi ôm Lục Mộng Đình run lẩy bẩy, thấy nàng mập lên không ít. Gần đây Lục Mộng Đình cực kỳ vui vẻ, ăn ngon uống khỏe, cho nên trông lớn hơn rất nhiều so với lần đầu Song Nhi gặp. Cũng may là chỉ có vài bước chân, nếu không thì đúng là nàng không ôm nổi.
“Biểu tiểu thư đi trước đi.” Song Nhi thản nhiên nói.
Hoàng Thi Lan thu đôi tay trống không về, gật đầu quay người, siết chặt tay dưới ống tay áo rộng thùng thình.
Đình nghỉ chân nằm bên cạnh bờ đầm. Trời lộng gió, mấy nha hoàn treo rèm lụa mỏng quanh mép đình, dưới rèm treo chuông bạc. Khi có gió thổi đến, lụa mỏng nhẹ bay, chuông bạc phát ra âm thanh lanh lảnh, vui vẻ hơn ngồi dùng bữa trong phòng nhiều.
Ở giữa đình là một bàn ăn hình tròn, phía trên phủ khăn trải bàn nhiều lớp màu xanh, cùng một màu với rèm lụa, bên trên là đồ ăn mà đầu bếp trong phủ phí hết tâm tư chuẩn bị cho buổi yến hội.
Người đến đều là nữ chủ tử trong phủ, mỗi người có một khẩu vị khác nhau, ví dụ như Trần Thị không phải là người kinh thành, mà Hoàng Thi Lan lại đến từ Giang Nam, thói quen ăn uống của các nàng khác biệt rất lớn với người kinh thành chính tông như Quốc Công phu nhân, cho nên khi cử hành yến hội phải suy xét đến tất cả mọi người, không thể để các nàng phải chiều theo ý chủ nhà.
Vì nương tử nhà mình là người đứng ra tổ chức yến hội, Lục Giác cũng dệt hoa trên gấm, trời chưa sáng đã phái người đến cửa hàng điểm tâm 'Tứ Phương Các' nổi danh khắp kinh thành, mua điểm tâm đặc chế của cửa hàng bọn họ.
Tóm lại là vì yến hội trưa nay, Trần Thị đã bỏ ra không ít tâm huyết chuẩn bị để thỏa mãn sở thích của mỗi người.
Trần Thị là người khéo léo, mặc dù lúc mở đầu yến hội không quá vui vẻ, thế nhưng Lục Diệu Hàm vẫn là tôn nữ của Lục lão phu nhân, cho nên sau khi vào đình nàng không hề tỏ ra khó chịu. Lục Diệu Hàm cũng không dám không nể mặt Trần Thị. Có đôi khi đại ca nàng còn lợi hại hơn cả Lục Hằng, nghĩ đến Lục Giác, nàng chỉ có thể chuyên tâm dùng bữa. Hoàng Thi Lan thì khéo hiểu lòng người, thuận theo nói chuyện với mọi người, bữa trưa nay có thể coi là cả chủ và khách đều vui vẻ.
Sau khi ăn trưa xong, một đoàn người dời bước đến sân khấu kịch cách đó không xa. Đó là nơi phủ Quốc Công chuyên dùng để xem hí kịch, khi trong phủ có yến hội lớn cần mời gánh hát thì cũng sẽ được hát ở chỗ này. Sân khấu kịch rất lớn, đài quan sát bao quanh sân khấu cũng có rất nhiều chỗ ngồi. Đám người đỡ Lục lão phu nhân ngồi vào vị trí chính giữa có tầm nhìn tốt nhất. Hàng đầu tiên có hai ghế, Quốc Công phu nhân ngồi xuống bên cạnh nàng, sau đó mới ấn theo bối phận mà ngồi xuống, Song Nhi hiển nhiên ngồi ở vị trí dưới cùng. Bởi vì nhân số là số chẵn nên nàng và Hoàng Thi Lan ngồi đối mặt với nhau, Lục Mộng Đình vẫn bám theo Song Nhi như cũ.
Từ trên đài quan sát nhìn xuống có thể thấy sân khấu rất rõ ràng. Vở kịch đang biểu diễn chính là cố sự thư sinh Trạng Nguyên và thê tử tân hôn gặp lại thanh mai trúc mã gia cảnh sa sút.
Đào kép trang điểm khoa trương, mặc áo bào lớn màu sắc tươi tắn hát y y a a. Một nữ tử thùy mị đeo khăn che mặt, quần áo tả tơi, mí mắt rủ xuống giống như thê nhập can tỳ (1)... Hai đào kép khác từ sau sân khấu bước ra, một người mặc quan bào thêu tiên hạc, tinh thần phấn chấn, một người đeo trâm ngọc đầy đầu, hai người tay trong tay, tình ý triền miên. Người mặc quần áo tả tơi nín khóc mỉm cười, sau đó rời đi...
Đây là lần đầu tiên Song Nhi xem diễn hí khúc, không đặc sắc như trong tưởng tượng của nàng. Đối với nàng mà nói, vui buồn hợp tan, yêu hận cuồng si của những người trong vở kịch đều lộ ra vẻ nực cười. Đứng tại chỗ chờ người quay đầu, ai mà biết được lời yêu cuối cùng của nàng có thành vô nghĩa hay không? Vào giờ khắc này, Song Nhi cảm thấy khoản tiền trong chiếc hộp kia của nàng vẫn rất có ích.
Ngoại trừ Song Nhi, tất cả mọi người có mặt ở đây đều đang xem hí kịch. Trần Thị mời gánh hát đến đây cũng không phải chỉ để xem kịch, mà phần lớn là để khiến bầu không khí thêm phần náo nhiệt.
Hoàng Thi Lan cũng không mấy hứng thú với vở hí kịch này. Nhìn sang phía đối diện, Song Nhi đang cúi đầu bóc hạt dưa cho Lục Mộng Đình, còn Lục Mộng Đình thì như chim nhỏ mới nở, ngửa đầu đợi nàng đút đồ ăn.
“Mộng Đình quả thực rất thân thiết với Song di nương.” Hoàng Thi Lan cười nói.
Song Nhi nâng đầu lên, mấy người ngồi phía trên cũng bị lời nói của Hoàng Thi Lan thu hút sự chú ý.
Song Nhi cười nhạt một tiếng, không nói gì.
Lục lão phu nhân nói: “Tính tình Song di nương giống như hài tử, thế nên Mộng Đình mới thích chơi với nàng.”
Trần Thị cũng cười nói: “Đúng vậy. Lần trước ở chỗ tổ mẫu ta rất muốn ôm Mộng Đình, nhưng nàng không chịu để cho ta ôm, vậy mà bây giờ lại bám dính Song Nhi không buông.” Nàng cười nói với Mộng Đình: “Mộng Đình, đại bá mẫu và Song Nhi, ai tốt hơn?”
Lục Mộng Đình vùi đầu trong ngực Song Nhi, suy nghĩ một hồi rồi xoay đầu lại, ranh mãnh đáp: “Đều tốt hết, thế nhưng tốt nhất vẫn là tằng tổ mẫu.”
Mọi người đều bị nàng chọc cho bật cười.
Hoàng Thi Lan kinh ngạc nhìn vẻ mặt tươi cười đầy ngượng ngùng của Lục Mộng Đình. Tuổi còn nhỏ mà đã thông minh như vậy, hài tử của ca ca nàng cũng cùng tuổi với Lục Mộng Đình, nhưng chỉ biết nghịch ngợm càn quấy.
“Mộng Đình thật đúng là thông minh. Lần sau đến Phúc An Đường, biểu di làm đồ ăn vặt Giang Nam cho ngươi được không, ăn ngon lắm nha.” Hoàng Thi Lan dụ dỗ nói.
Lục Mộng Đình gật đầu nói: “Được.”
Hoàng Thi Lan cười, nàng rất thích Lục Mộng Đình.
Lần trước sau khi trở về, Hoàng Thi Lan liền sai A Tử ra ngoài nghe ngóng một vài chuyện của Song Nhi. A Tử hiểu tiểu thư nhà mình rất để tâm đến Song Nhi, cho nên cũng dốc hết toàn lực đi nghe ngóng.
Nhiều hạ nhân trong phủ e ngại Song Nhi, nhưng người ghen ghét nàng cũng không ít. Chỉ cần nói một chút chuyện của nàng là có thể kiếm được bạc, tất nhiên là các nàng biết gì nói nấy. Đến giờ Hoàng Thi Lan mới biết được rằng tài nghệ duy nhất của Song di nương này là nữ công, đã từng thêu cho Lục Mộng Đình một bức chân dung, khó trách Lục Mộng Đình không thích khăn tay nàng làm.
Hoàng Thi Lan khẽ nhấp một ngụm rượu mơ, mỉm cười nhìn Song Nhi.
Rượu mơ các nàng uống là rượu được chưng cất riêng cho nữ chủ tử trong phủ, mùi hương thơm ngát nhưng không say, Song Nhi cũng uống một vài ly.
Lão phu nhân lớn tuổi không chịu được mệt nhọc, chưa đến giờ Mùi đã rời đi, cũng không cho đám người đưa tiễn. Lục lão phu nhân vừa rời đi, Lục Diệu Hàm đã sớm không chờ nổi nữa, lập tức đứng dậy, nói vài tiếng với Quốc Công phu nhân, Trần Thị và Hoàng Thi Lan rồi lập tức dẫn theo người trở về viện của mình.
Quốc Công phu nhân cũng không có gì để nói với đại nhi tức, biểu điệt nữ và tiểu thiếp của nhi tử nên cũng rời đi luôn.
Lúc Trần Thị an bài yến hội đã cân nhắc đến điểm ấy, cho nên không chuẩn bị quá nhiều nội dung. Buổi yến hội này cuối cùng cũng kết thúc viên mãn.
Hoàng Thi Lan đang lặng lẽ ngồi nhấp trà, chất lượng trà rất tốt, hẳn là cống phẩm, Hoàng gia không uống nổi loại trà này.
Hai ngày trước nàng mới tự mình đến cửa thăm hỏi Trần Thị, hiện tại những người quan trọng cũng đã rời đi, hẳn là Trần Thị sẽ mời nàng đến làm khách.
“Tổ mẫu và mẫu thân đều đi cả rồi, chúng ta cũng giải tán thôi.” Trần Thị nói.
Song Nhi gật đầu, bây giờ trở về nàng vẫn còn có thể nghỉ trưa một lát.
Trong lòng Hoàng Thi Lan vô cùng sửng sốt, nhưng không thể hiện vẻ bất ngờ ra mặt: “ Nghe theo tẩu tẩu. Đúng lúc ta đang làm áo ngoài cho cữu tổ mẫu, vẫn còn thiếu một vài chi tiết.”
“Thi Lan đúng là khéo tay. Nếu như thân thể ta tốt hơn chút, ta cũng muốn làm cho tổ mẫu một ít đồ, để không uổng công tổ mẫu thương yêu ta như vậy.” Trần Thị nói.
Ban đầu lúc Trần Thị mới gả đến, Lục lão phu nhân đối xử với nàng rất tốt.
“Chuyện này đâu cần phiền đến tẩu tẩu, tẩu tẩu sinh thêm cho cữu tổ mẫu một tằng tôn tử không phải là tốt hơn sao.” Hoàng Thi Lan trêu ghẹo nói.
Trong buổi gia yến mừng năm mới, Trình Thị không nhịn được nhắc đến hài tử. Trần Thị không thèm để ý, nhưng Lục Giác lại mở miệng. Trong phủ đều đã biết chuyện thân thể Trần Thị tốt lên, hiện tại Hoàng Thi Lan dịu dàng nhắc đến hài tử cũng không có ý chê cười bọn họ, mà là một kiểu chúc phúc.
Mặc dù không thế nào thích nổi vị biểu tiểu thư này, Trần Thị vẫn không khỏi nở nụ cười ôn nhu.
Hai người lại khách khí với nhau một phen, sau đó Hoàng Thi Lan cáo từ rời khỏi đình.
Viện của Hoàng Thi Lan ở và viện Sơn Thạch không cùng một phương hướng. chờ nàng đi khỏi, Song Nhi cũng định mang theo Lục Mộng Đình cáo từ, không ngờ Trần Thị lại tươi cười mời nàng đến viện Văn Hiên làm khách.
Viện Văn Hiên là viện của Lục Giác và Trần Thị, Song Nhi chưa từng đến đây lần nào. Nàng nắm bàn tay nhỏ của Lục Mộng Đình đi vào. Nó không tráng lệ như trong tưởng tượng của nàng mà ngược lại, rất mộc mạc giản dị.
Đương nhiên đây là do Song Nhi không hiểu rõ, viện của thế tử phủ Quốc Công sao có thể đơn giản được.
Mặc dù không có vàng bạc đá quý, thế nhưng kỳ hoa dị thảo đầy sân và cổ thụ hàng trăm năm tuổi đã thể hiển rõ sự xa hoa khiêm tốn của nơi đây.
Trần Thị là một người rất biết suy nghĩ cho người khác. Khi nói chuyện phiếm với Song Nhi cũng không đề cập tới chuyện tinh thông cầm kỳ thư họa, mà ngược lại chỉ nói về những chuyện trong cuộc sống. Trần Thị muốn thân thiết với Song Nhi hơn vì Lục Hằng, còn Song Nhi thì cảm thấy Trần Thị dịu dàng nhỏ nhẹ, không hề xem thường thân phận di nương mà nói chuyện nàng. Cứ như vậy, hai người trò chuyện vô cùng vui vẻ. Chỉ là sau đó Lục Mộng Đình vô ý nhắc đến một câu, chọc cho Song Nhi vừa tức giận vừa thương tâm, cũng khiến cho Lục Hằng càng tin tưởng vững chắc hơn rằng Lục Mộng Đình đến đây là để khắc hắn.
“Đại bá mẫu, vì sao ta không có đệ đệ...” Lục Mộng Đình ngồi trên ghế đẩu chơi cờ vây đột nhiên xen vào nói.
Lục Mộng Đình mở to mắt, mong nhận được đáp án. Mỗi lần Nhị gia gia tới đều có đệ đệ, còn có ca ca, vì sao nhà nàng lại chỉ có một mình nàng, không có ai chơi cùng.
Note:
(1) 凄入肝脾: một câu thành ngữ Trung Quốc dùng để miêu tả nỗi buồn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.