Chương 22: Đều tự cảnh giác
Tô Tiểu Lương
10/10/2016
Tương Như Nhân rời đi, cung nữ lại dời ghế tới, Triệu Nhị sau khi ngồi xuống nhìn Trương Thấm, trên mặt có chút hiền hoà, "Ngươi và Tương muội muội trò chuyện có vẻ hợp? "
Trương Thấm cười cười, "Ta với nàng ta giống nhau, làm sao trò chuyện không hợp! "
Nói cho cùng đơn giản chính là khoảng cách giữa chính phi và trắc phi, Triệu Nhị mấy năm nay cũng nghe thành quen, "Ngươi trước đây còn nói cùng nhau vào phủ là duyên phận, có thể cùng nhau hầu hạ điện hạ, như vậy tỷ muội chúng ta cũng không cần xa nhau."
"Phải, ta ban đầu là nói như vậy." Trương Thấm nhìn nàng có chút tiếc nuối, khóe miệng lại hiện lên chút khinh thường, đó là trước đây a, trước đây thật lâu rồi.
Triệu Nhị không hề để ý cái này, "Ngươi dưỡng thân mình cho thật tốt, cuối tháng nghỉ hè sơn trang liền chớ đi, quay qua quay lại lắc lư cũng khó chịu."
"Sinh cũng chẳng qua nghỉ ngơi nửa tháng, tại sao lại không đi, thật vất vả mới được ra khỏi phủ một chuyến, tỷ tỷ hay là đi nhìn vị ở thiên hương uyển kia đi, ta đây biết rõ bản thân, sẽ không luẩn quẩn trong lòng." Trương Thấm mặc dù không ra ngoài cũng biết sáng nay thỉnh an thiếu một người.
"Đã đi qua đó rồi, bản cung còn có thể sợ ngươi luẩn quẩn trong lòng sao." Ai có thể luẩn quẩn trong lòng chứ Trương Thấm nàng cũng không phải loại người như vậy.
"Tiểu cô nương lớn lên rất đơn giản, Diệp lương nhân vào phủ cũng đã thị tẩm, nàng thì còn phải đợi điện hạ trở về, này luẩn quẩn trong lòng a, người thế nào chẳng tiều tụy." Trương Thấm nói có vài phần thở dài, ở trong phủ thật tốt làm sao sẽ tiều tụy, vừa không có ai khi dễ nàng, đều là tự mình nghĩ không ra mà thôi, tuổi còn quá trẻ.
Triệu Nhị trên mặt lộ một chút bất đắc dĩ, trấn an vỗ vỗ tay của nàng, "Ngươi cũng đừng nghĩ nhiều như vậy, nghỉ ngơi cho thật tốt."
Trương Thấm thu hồi thần sắc, hướng về phía Triệu Nhị cười cười, "Có chuyện này phải phiền phức tỷ tỷ, hôm nay chỗ của ta thuốc thang dùng nhiều như vậy, phòng bếp mỗi ngày đưa tới đưa đi cũng nhiều, những thuốc này không bằng để bên trong Ấn Nguyệt các ngang tự sắc, đỡ mất công thiện trong phòng an bài."
Triệu Nhị nét mặt khẽ nhúc nhích, chỉ là dừng như vậy một hồi, lập tức cười nói, "Được! " . . .
Tháng năm Lâm An thành mưa liên tục, cứ cách một vài ngày lại mưa, càng ngày khí trời càng thêm nóng, đến đầu tháng sáu thì vào hạ.
Trong phủ thái tử đều phân công băng đi các viện, phòng bếp mỗi buổi chiều còn đưa tới canh ngân nhĩ đậu xanh giải nhiệt.
Lúc này Lâm An thành nhất hiển sum xuê.
Tới gần chạng vạng, bên trong phòng ăn đúng là vội vàng ngất trời, Thanh Đông theo Lan Anh vào phòng ăn, đi về hướng gian chính đang bị giày vò.
Trong phòng trên mỗi bếp lò đều đặt một lô ấm đang sôi sục, hoặc là tiên thuốc hoặc là bảo thang, hai người bà tử một bên canh lửa, hai người đầu bếp nữ đang ở bếp lò bên cạnh bận rộn.
Tựa hồ là cảm giác được có người đi tới, một đầu bếp nữ vừa lưu loát hạ từng nhát dao xuống khối nấm khuẩn cô, vừa quay phía sau gọi, "Vương bà tử, mau đi xem một chút người từ Linh Lung các đưa thuốc thang gì tới."
"Hạ cô, ta đây không phải là tự mình đến báo tập cho ngươi sao!" Lan Anh gọi khiến Hạ cô xoay người lại, thấy nàng cười mắng, "Nha đầu chết tiệt kia, tự mình đến cũng phải đăng tập" Nói xong nhìn thoáng qua Thanh Đông , "Vị này chính là?"
Lan Anh lôi kéo Thanh Đông tiến lên từng bước, cười hì hì nói, "Vị này chính là Thanh Đông bên người Tương nương nương."
"Phòng ăn bên trong rất loạn, muốn đăng tập nên là ở bên ngoài, các ngươi ra ngoài trước đi." Hạ cô không lộ ra cái gì nét mặt, mỗi ngày vào mấy canh giờ này bên trong phòng bếp đều bề bộn nhiều việc, nào có rảnh rỗi mà để ý tới là người nào trong viện ai tới.
"Hạ cô, Thanh Đông cô nương là tới thay Tương nương nương làm thang thuốc này." Lan Anh thấy nàng không để ý tới, ở một bên nhắc nhở, lúc này ngay cả một người bên cạnh Hạ cô cũng ngừng tay quay đầu lại nhìn, "Đây đều là chuyện của phòng bếp, làm sao có chỗ để tự làm." Không phải là các nàng muốn đắc tội với người khác, thật sự là chỗ này đều quá bận rộn, một người tùy tiện tiến đến làm này làm kia, này toàn bộ đồ ăn trong phủ đều sẽ bị trì hoãn.
"Hạ cô yên tâm, Thanh Đông chỉ cần được sắp xếp cho một chỗ, sẽ không làm phiền các ngươi." Thanh Đông tiến lên đối cùng nhan nói, "Phiền phức các vị."
Hạ cô cùng một đầu bếp nữ khác nhìn thoáng qua nhau, nếu là trong viện người khác, các nàng có thể trực tiếp giao cho chủ sự phòng bếp, nhưng Linh Lung các vị kia...
"Ai nha Hạ đại cô cô của ta ơi, ngài liền dàn xếp lần này đi, nếu là đã quấy rầy các ngươi, chúng ta dưới cũng chưa về là được, nương nương mấy ngày nay là phút cuối kinh nguyệt, thân thể rất khó chịu, ăn cái gì đều không vừa miệng, bằng không cũng sẽ không tới đây nói không ngừng với ngài a!" Lan Anh thấy các nàng do dự, tiến lên níu cánh tay Hạ cô làm nũng, Lan Anh tuổi còn nhỏ, lớn lên vừa đáng yêu, Hạ cô bị nàng cầu không có cách, "Các ngươi làm trước vậy, đợi lát nữa vẫn phải nói một tiếng cùng ma ma chủ sự."
Lan Anh vội vàng gật đầu, "Được rồi, đợi lát nữa ta tự mình nói với ma ma chủ sự, lúc này nàng không phải cũng đang bận sao." Nói xong đem Thanh Đông kéo đến một bên bàn.
Thanh Đông cũng không nhiều lời, trực tiếp đem hộp đựng thức ăn đặt lên bàn, từ bên trong lấy ra mấy vị thuốc ngâm tốt, Lan Anh cơ trí ôm tới cho nàng mấy hũ đựng sạch, Thanh Đông bày ra một con gà ác, cầm một bên chậu nước làm sạch xong, lưu loát thiết đao.
Đem gà ác để vào trong vò, Thanh Đông đem thiết tốt đoán bỏ vào, lại thêm mấy vị thuốc ngâm tốt, múc một gáo nước từ từ đổ xấp nửa.
Đậy nắp, Thanh Đông đem hủ dời đến trên bếp, một bên có bà tử châm lửa, Thanh Đông nhìn thế lửa kia, đứng ở một bên canh chừng.
Một bên bà tử hảo tâm nhắc nhở, "Này có chúng ta nhìn là được rồi."
Thanh Đông cười lắc đầu, "Phải nhìn lửa, còn phải thêm nước, không thể rời khỏi được."
Hạ cô liếc mắt nhìn đồ còn dư lại trên bàn, nàng làm trong phòng này nhiều năm như vậy, mỗi ngày bảo thang tiếp xúc cũng không ít, cho nên đối với những thứ này nhận biết không tệ. Thật không hổ là Lâm An thành Tương gia, chính là mấy thứ này, so với trong thiện phòng quả thực tốt hơn rất nhiều, thảo nào Linh Lung các vị kia ăn không quen đồ mấy tháng trước đưa đến, nuôi như thế hỏi sao nàng lại ăn kém.
Lan Anh thay Thanh Đông dọn sạch sẽ những thứ còn dư, Thanh Đông nhìn chằm chằm lửa kia, thỉnh thoảng cùng Lan Anh nói vài câu về điểm quan trọng khi nấu canh này, nửa canh giờ sau, Thanh Đông hạ lửa còn liu riu rồi đậy nắp lại.
Lúc này phòng ăn không còn bận rộn như trước, Hạ cô cũng tiến đến xem, trong ngày thường các nàng nấu canh ít cũng phải một canh giờ, mới nửa canh giờ liền đậy nắp, vị ra thế nào, nghĩ vậy, Hạ cô nhìn Thanh Đông ánh mắt thêm chút khinh thường, rốt cuộc là thiếp thân nha hoàn được cưng chiều làm sao rành được mấy việc làm tay chân ở phòng bếp.
Nàng đang nghĩ, bên kia Thanh Đông ôn nhu nói với Lan Anh "Sắc thuốc khác với nấu canh, canh giờ quá dài vị thuốc đông y sẽ nồng át hết mùi vị của những thứ còn lại, uống vào thì không ngon, nương nương đối với món ăn luôn coi trọng."
Lan Anh nghe xong gật đầu, Lưu ma ma đã dặn qua bản thân, phải nghe Thanh Đông tỷ tỷ.
Qua gần nửa canh giờ, Thanh Đông cầm lấy một bên hậu bố bọc lấy hũ từ trên lò lửaxuống, xốc nắp lên, một mùi thơm nồng nặc bay ra, thêm vào gia vị, Thanh Đông cầm lấy cái muỗng múc một ít đến trong bát thử vị, tiếp theo đậy nắp lại để vào giữa hộp đựng thức ăn, nhìn Hạ cô cười nói, "Đã phiền Hạ cô, sẽ có người đi nói với ma ma quản sự, Hạ cô không cần lo nghĩ gì đâu."
Hạ cô cười nhìn các nàng đi ra ngoài, một lát sau lấy áo choàng ngắn đi vào gian trong phòng bếp, nói vài câu với một người ngồi trong phòng, người đó trực tiếp mang theo nàng rời đi, hướng đến Dao Hoa các. . .
Bên trong Linh Lung các, Tương Như Nhân thỏa mãn uống xong một chén canh gà ác, đối một bên Thanh Đông khen, "Chính là mùi này, canh phòng bếp nấu mùi vị thật sự không ăn được."
Hứa ma ma đưa khăn tay qua, "Là tiểu thư quen ăn vị Thanh Đông nha đầu kia nấu, trong thiện phòng gì đó đều là làm cho thái tử cùng các vị nương nương, làm sao lại không ăn được."
Tương Như Nhân đứng dậy, ở trong phòng đi lại tiêu thực đưa lời bình, "Không phải nói nó vị không tốt, mà là không nắm giữ cách làm, không phải dược thiện gì cũng đều toàn bộ cách thủy ra mùi vị." Nhiều năm soi mói như vậy, hiện tại không để nàng quản, nàng đành chịu, nhưng cái gì tới miệng nàng thì còn lâu nàng mới chịu.
Đi một hồi Tương Như Nhân ngồi xuống, nói với Thanh Đông, "Cũng không thể không phòng kẻ có tâm, nếu không dùng biện pháp này, muốn táy máy tay chân vào dược thiện thì quá dễ." Chuyện Trương trắc phi đẻ non Tương Như Nhân là nhìn không ra nguyên nhân, nhưng nàng cũng không ngu, Trương trắc phi không giống như là kiểu người u buồn tích lại thành hại thân, hoàng gia cũng sẽ không chọn người thân thể không tốt hầu hạ thái tử, nếu lúc vào phủ thân thể là tốt, sau này sao lại thay đổi như vậy, không cần nghĩ nhiều cũng biết là do người khác.
"Có cần phái người đi phòng ăn nói một tiếng với ma ma quản sự không ạ? "
Tương Như Nhân lắc đầu, "Không cần, sáng sớm ngày mai ta tự mình nói với thái tử phi." . . .
Sáng sớm hôm sau thỉnh an, ngoại trừ Trương trắc phi thì đều đến đông đủ, thái tử phi nói một ít về chuyện vài ngày sau đi sơn trang nghỉ hè, tiếp theo nhắc tới tin thái tử sắp trở về "Trước đó vài ngày đại thiên thành nhiều mưa, trì hoãn chút thời gian, hai ngày nữa điện hạ sẽ về đến Lâm an."
Trong mọi người thì Diệp lương nhân cùng Kim lương nhân phản ứng lớn nhất, Kim lương nhân là thật vất vả chờ thái tử trở về, đã vào phủ sắp hai tháng rồi.
Thái tử phi nhìn ở trong mắt cũng không nói gì thêm, ngồi ở phía dưới Tương Như Nhân mở miệng cười, "Suýt nữa lại quên, tại đây còn phải khẩn cầu tỷ tỷ ban chút ân a."
Thái tử phi hòa khí nhìn nàng, Tương Như Nhân cũng không vòng vo, nói thẳng vào chuyện hôm qua đi phòng ăn "Cũng là thần thiếp không sớm thưa với nương nương, nói đến lại xấu hổ, cái miệng này là trước đây ở nhà nuôi cho kén, mấy ngày nay ăn cái gì cũng không vừa miệng, cho nên không thể làm gì khác hơn là mặt dày đến cầu thái tử phi ban ân, sau này dược thiện khi thiếp có nguyệt sự xin giao cho thiếp tự phái người đi sắc được không? "
Không đợi thái tử phi nói cái gì, Nghiêm lương nhân lanh mồm lanh miệng, nhìn Tương Như Nhân nghi ngờ nói, "Uống ngon mà, đồ thiện phòng nấu lẽ nào có thể kém hơn đồ trong nhà nương nương sao? "
Tương Như Nhân cười, "Là ta thích ăn."
Nhà mẹ đẻ có tiền, Tương Như Nhân cũng không có dự định giấu diếm, Lâm An thành ai chẳng biết Tương gia giàu có và sung túc, xem một tiểu thư như nàng đã cử hành nhiều yến hội như vậy, không có của cải dồi dào lại có thể tiêu xài như vậy sao, Tương gia tiểu thư từ nhỏ đã chính là quý dưỡng, ăn đều là tốt nhất, huống chi nàng là đích trưởng, bên người nha hoàn đều được đặc biệt đưa đi học những thứ này, thế nào thì không thể soi mói ra.
Nghiêm lương nhân lầm bầm một tiếng không hỏi lại, hỏi tiếp cũng chỉ có thể là hâm mộ cùng ghen tị.
Thái tử phi nhìn Tương Như Nhân cười nói, "Xem ra phòng bếp phủ thái tử còn chưa làm muội muội vừa lòng đâu."
Tương Như Nhân trợn mắt nhìn có chút nghịch ngợm "Nương nương, ngài nói cái cảm giác có thể ăn ngon nhưng không được có khó chịu không, thiếp cũng không có nhiều ham thích, chỉ đối với chuyện này rất tỉ mỉ, những năm qua đều thế không đổi được, không thể làm gì khác hơn là xấu hổ đến chỗ nương nương cầu tình."
Triệu Nhị ngẩn ra, lập tức nở nụ cười, "Xem ngươi nói kìa, nếu bản cung không đáp ứng lại thành ra ủy khuất ngươi, chỉ là chút chuyện, ngươi là biết cân nhắc, một tháng cũng chỉ mấy ngày, đồng ý với ngươi đó là chuyện đương nhiên, nhưng đừng đổi lại người đi, đến lúc đó ở phòng ăn sẽ dễ nhớ mặt hơn, miễn cho chúng không biết."
Tương Như Nhân đứng dậy hành lễ, "Tạ nương nương thành toàn."
Trong phòng hoà thuận vui vẻ, lúc rời đi, Tương Như Nhân lại tạ ơn thái tử phi.
Nhìn cả đám đều rời đi, Triệu Nhị thu hồi cười, sắc mặt vi ngưng, chuyện phòng ăn nàng đã sớm biết, chỉ là không nghĩ tới Tương trắc phi hôm nay sẽ trước mặt mọi người nói ra, vừa xin lỗi vừa khẩn cầu, quy củ là quy củ, nhưng việc cũng không lớn, cũng không thể không thành toàn.
"Nương nương, hôm nay đáp ứng Tương trắc phi, ngày mai nếu có lương nhân đến cầu, đây không phải là phá hỏng quy củ? " Một bên ma ma đối với việc thái tử phi sảng khoái đáp ứng như vậy vẫn có chút lo lắng.
Triệu Nhị khẽ hừ một tiếng, "Đầu bếp ở phủ kém trong nhà Tương trắc phi, chẳng lẽ so ra sẽ kém nhà các nàng? " Ngoại trừ Tương Như Nhân, còn có ai sẽ ngại đồ từ thiện phòng ăn không ngon, chính là thái tử cũng ăn như vậy. Nàng làm thái tử phi, tất nhiên có thể nói dựa theo quy củ không đáp ứng nàng. Nhưng nếu như sau này vì thế Tương trắc phi gầy đói tiều tụy lại để thái tử biết, ngược lại là nàng làm thái tử phi không thông tình đạt lý, chút chuyện nhỏ như vậy đều quản không tha.
Ma ma do dự một chút, tiếp theo xin chỉ thị, " Có nên nói một tiếng chỗ Cố ma ma? "
Triệu Nhị gật đầu, ánh mắt lóe lên, "Điện hạ nói không chừng còn muốn tra xét chuyện Trương trắc phi, phòng ăn để cho nàng kiềm chế chút, đừng để bắt được cái gì sai lầm, đến lúc đó bản cung cũng không tiện ra mặt bảo hộ nàng." . . .
Trương Thấm cười cười, "Ta với nàng ta giống nhau, làm sao trò chuyện không hợp! "
Nói cho cùng đơn giản chính là khoảng cách giữa chính phi và trắc phi, Triệu Nhị mấy năm nay cũng nghe thành quen, "Ngươi trước đây còn nói cùng nhau vào phủ là duyên phận, có thể cùng nhau hầu hạ điện hạ, như vậy tỷ muội chúng ta cũng không cần xa nhau."
"Phải, ta ban đầu là nói như vậy." Trương Thấm nhìn nàng có chút tiếc nuối, khóe miệng lại hiện lên chút khinh thường, đó là trước đây a, trước đây thật lâu rồi.
Triệu Nhị không hề để ý cái này, "Ngươi dưỡng thân mình cho thật tốt, cuối tháng nghỉ hè sơn trang liền chớ đi, quay qua quay lại lắc lư cũng khó chịu."
"Sinh cũng chẳng qua nghỉ ngơi nửa tháng, tại sao lại không đi, thật vất vả mới được ra khỏi phủ một chuyến, tỷ tỷ hay là đi nhìn vị ở thiên hương uyển kia đi, ta đây biết rõ bản thân, sẽ không luẩn quẩn trong lòng." Trương Thấm mặc dù không ra ngoài cũng biết sáng nay thỉnh an thiếu một người.
"Đã đi qua đó rồi, bản cung còn có thể sợ ngươi luẩn quẩn trong lòng sao." Ai có thể luẩn quẩn trong lòng chứ Trương Thấm nàng cũng không phải loại người như vậy.
"Tiểu cô nương lớn lên rất đơn giản, Diệp lương nhân vào phủ cũng đã thị tẩm, nàng thì còn phải đợi điện hạ trở về, này luẩn quẩn trong lòng a, người thế nào chẳng tiều tụy." Trương Thấm nói có vài phần thở dài, ở trong phủ thật tốt làm sao sẽ tiều tụy, vừa không có ai khi dễ nàng, đều là tự mình nghĩ không ra mà thôi, tuổi còn quá trẻ.
Triệu Nhị trên mặt lộ một chút bất đắc dĩ, trấn an vỗ vỗ tay của nàng, "Ngươi cũng đừng nghĩ nhiều như vậy, nghỉ ngơi cho thật tốt."
Trương Thấm thu hồi thần sắc, hướng về phía Triệu Nhị cười cười, "Có chuyện này phải phiền phức tỷ tỷ, hôm nay chỗ của ta thuốc thang dùng nhiều như vậy, phòng bếp mỗi ngày đưa tới đưa đi cũng nhiều, những thuốc này không bằng để bên trong Ấn Nguyệt các ngang tự sắc, đỡ mất công thiện trong phòng an bài."
Triệu Nhị nét mặt khẽ nhúc nhích, chỉ là dừng như vậy một hồi, lập tức cười nói, "Được! " . . .
Tháng năm Lâm An thành mưa liên tục, cứ cách một vài ngày lại mưa, càng ngày khí trời càng thêm nóng, đến đầu tháng sáu thì vào hạ.
Trong phủ thái tử đều phân công băng đi các viện, phòng bếp mỗi buổi chiều còn đưa tới canh ngân nhĩ đậu xanh giải nhiệt.
Lúc này Lâm An thành nhất hiển sum xuê.
Tới gần chạng vạng, bên trong phòng ăn đúng là vội vàng ngất trời, Thanh Đông theo Lan Anh vào phòng ăn, đi về hướng gian chính đang bị giày vò.
Trong phòng trên mỗi bếp lò đều đặt một lô ấm đang sôi sục, hoặc là tiên thuốc hoặc là bảo thang, hai người bà tử một bên canh lửa, hai người đầu bếp nữ đang ở bếp lò bên cạnh bận rộn.
Tựa hồ là cảm giác được có người đi tới, một đầu bếp nữ vừa lưu loát hạ từng nhát dao xuống khối nấm khuẩn cô, vừa quay phía sau gọi, "Vương bà tử, mau đi xem một chút người từ Linh Lung các đưa thuốc thang gì tới."
"Hạ cô, ta đây không phải là tự mình đến báo tập cho ngươi sao!" Lan Anh gọi khiến Hạ cô xoay người lại, thấy nàng cười mắng, "Nha đầu chết tiệt kia, tự mình đến cũng phải đăng tập" Nói xong nhìn thoáng qua Thanh Đông , "Vị này chính là?"
Lan Anh lôi kéo Thanh Đông tiến lên từng bước, cười hì hì nói, "Vị này chính là Thanh Đông bên người Tương nương nương."
"Phòng ăn bên trong rất loạn, muốn đăng tập nên là ở bên ngoài, các ngươi ra ngoài trước đi." Hạ cô không lộ ra cái gì nét mặt, mỗi ngày vào mấy canh giờ này bên trong phòng bếp đều bề bộn nhiều việc, nào có rảnh rỗi mà để ý tới là người nào trong viện ai tới.
"Hạ cô, Thanh Đông cô nương là tới thay Tương nương nương làm thang thuốc này." Lan Anh thấy nàng không để ý tới, ở một bên nhắc nhở, lúc này ngay cả một người bên cạnh Hạ cô cũng ngừng tay quay đầu lại nhìn, "Đây đều là chuyện của phòng bếp, làm sao có chỗ để tự làm." Không phải là các nàng muốn đắc tội với người khác, thật sự là chỗ này đều quá bận rộn, một người tùy tiện tiến đến làm này làm kia, này toàn bộ đồ ăn trong phủ đều sẽ bị trì hoãn.
"Hạ cô yên tâm, Thanh Đông chỉ cần được sắp xếp cho một chỗ, sẽ không làm phiền các ngươi." Thanh Đông tiến lên đối cùng nhan nói, "Phiền phức các vị."
Hạ cô cùng một đầu bếp nữ khác nhìn thoáng qua nhau, nếu là trong viện người khác, các nàng có thể trực tiếp giao cho chủ sự phòng bếp, nhưng Linh Lung các vị kia...
"Ai nha Hạ đại cô cô của ta ơi, ngài liền dàn xếp lần này đi, nếu là đã quấy rầy các ngươi, chúng ta dưới cũng chưa về là được, nương nương mấy ngày nay là phút cuối kinh nguyệt, thân thể rất khó chịu, ăn cái gì đều không vừa miệng, bằng không cũng sẽ không tới đây nói không ngừng với ngài a!" Lan Anh thấy các nàng do dự, tiến lên níu cánh tay Hạ cô làm nũng, Lan Anh tuổi còn nhỏ, lớn lên vừa đáng yêu, Hạ cô bị nàng cầu không có cách, "Các ngươi làm trước vậy, đợi lát nữa vẫn phải nói một tiếng cùng ma ma chủ sự."
Lan Anh vội vàng gật đầu, "Được rồi, đợi lát nữa ta tự mình nói với ma ma chủ sự, lúc này nàng không phải cũng đang bận sao." Nói xong đem Thanh Đông kéo đến một bên bàn.
Thanh Đông cũng không nhiều lời, trực tiếp đem hộp đựng thức ăn đặt lên bàn, từ bên trong lấy ra mấy vị thuốc ngâm tốt, Lan Anh cơ trí ôm tới cho nàng mấy hũ đựng sạch, Thanh Đông bày ra một con gà ác, cầm một bên chậu nước làm sạch xong, lưu loát thiết đao.
Đem gà ác để vào trong vò, Thanh Đông đem thiết tốt đoán bỏ vào, lại thêm mấy vị thuốc ngâm tốt, múc một gáo nước từ từ đổ xấp nửa.
Đậy nắp, Thanh Đông đem hủ dời đến trên bếp, một bên có bà tử châm lửa, Thanh Đông nhìn thế lửa kia, đứng ở một bên canh chừng.
Một bên bà tử hảo tâm nhắc nhở, "Này có chúng ta nhìn là được rồi."
Thanh Đông cười lắc đầu, "Phải nhìn lửa, còn phải thêm nước, không thể rời khỏi được."
Hạ cô liếc mắt nhìn đồ còn dư lại trên bàn, nàng làm trong phòng này nhiều năm như vậy, mỗi ngày bảo thang tiếp xúc cũng không ít, cho nên đối với những thứ này nhận biết không tệ. Thật không hổ là Lâm An thành Tương gia, chính là mấy thứ này, so với trong thiện phòng quả thực tốt hơn rất nhiều, thảo nào Linh Lung các vị kia ăn không quen đồ mấy tháng trước đưa đến, nuôi như thế hỏi sao nàng lại ăn kém.
Lan Anh thay Thanh Đông dọn sạch sẽ những thứ còn dư, Thanh Đông nhìn chằm chằm lửa kia, thỉnh thoảng cùng Lan Anh nói vài câu về điểm quan trọng khi nấu canh này, nửa canh giờ sau, Thanh Đông hạ lửa còn liu riu rồi đậy nắp lại.
Lúc này phòng ăn không còn bận rộn như trước, Hạ cô cũng tiến đến xem, trong ngày thường các nàng nấu canh ít cũng phải một canh giờ, mới nửa canh giờ liền đậy nắp, vị ra thế nào, nghĩ vậy, Hạ cô nhìn Thanh Đông ánh mắt thêm chút khinh thường, rốt cuộc là thiếp thân nha hoàn được cưng chiều làm sao rành được mấy việc làm tay chân ở phòng bếp.
Nàng đang nghĩ, bên kia Thanh Đông ôn nhu nói với Lan Anh "Sắc thuốc khác với nấu canh, canh giờ quá dài vị thuốc đông y sẽ nồng át hết mùi vị của những thứ còn lại, uống vào thì không ngon, nương nương đối với món ăn luôn coi trọng."
Lan Anh nghe xong gật đầu, Lưu ma ma đã dặn qua bản thân, phải nghe Thanh Đông tỷ tỷ.
Qua gần nửa canh giờ, Thanh Đông cầm lấy một bên hậu bố bọc lấy hũ từ trên lò lửaxuống, xốc nắp lên, một mùi thơm nồng nặc bay ra, thêm vào gia vị, Thanh Đông cầm lấy cái muỗng múc một ít đến trong bát thử vị, tiếp theo đậy nắp lại để vào giữa hộp đựng thức ăn, nhìn Hạ cô cười nói, "Đã phiền Hạ cô, sẽ có người đi nói với ma ma quản sự, Hạ cô không cần lo nghĩ gì đâu."
Hạ cô cười nhìn các nàng đi ra ngoài, một lát sau lấy áo choàng ngắn đi vào gian trong phòng bếp, nói vài câu với một người ngồi trong phòng, người đó trực tiếp mang theo nàng rời đi, hướng đến Dao Hoa các. . .
Bên trong Linh Lung các, Tương Như Nhân thỏa mãn uống xong một chén canh gà ác, đối một bên Thanh Đông khen, "Chính là mùi này, canh phòng bếp nấu mùi vị thật sự không ăn được."
Hứa ma ma đưa khăn tay qua, "Là tiểu thư quen ăn vị Thanh Đông nha đầu kia nấu, trong thiện phòng gì đó đều là làm cho thái tử cùng các vị nương nương, làm sao lại không ăn được."
Tương Như Nhân đứng dậy, ở trong phòng đi lại tiêu thực đưa lời bình, "Không phải nói nó vị không tốt, mà là không nắm giữ cách làm, không phải dược thiện gì cũng đều toàn bộ cách thủy ra mùi vị." Nhiều năm soi mói như vậy, hiện tại không để nàng quản, nàng đành chịu, nhưng cái gì tới miệng nàng thì còn lâu nàng mới chịu.
Đi một hồi Tương Như Nhân ngồi xuống, nói với Thanh Đông, "Cũng không thể không phòng kẻ có tâm, nếu không dùng biện pháp này, muốn táy máy tay chân vào dược thiện thì quá dễ." Chuyện Trương trắc phi đẻ non Tương Như Nhân là nhìn không ra nguyên nhân, nhưng nàng cũng không ngu, Trương trắc phi không giống như là kiểu người u buồn tích lại thành hại thân, hoàng gia cũng sẽ không chọn người thân thể không tốt hầu hạ thái tử, nếu lúc vào phủ thân thể là tốt, sau này sao lại thay đổi như vậy, không cần nghĩ nhiều cũng biết là do người khác.
"Có cần phái người đi phòng ăn nói một tiếng với ma ma quản sự không ạ? "
Tương Như Nhân lắc đầu, "Không cần, sáng sớm ngày mai ta tự mình nói với thái tử phi." . . .
Sáng sớm hôm sau thỉnh an, ngoại trừ Trương trắc phi thì đều đến đông đủ, thái tử phi nói một ít về chuyện vài ngày sau đi sơn trang nghỉ hè, tiếp theo nhắc tới tin thái tử sắp trở về "Trước đó vài ngày đại thiên thành nhiều mưa, trì hoãn chút thời gian, hai ngày nữa điện hạ sẽ về đến Lâm an."
Trong mọi người thì Diệp lương nhân cùng Kim lương nhân phản ứng lớn nhất, Kim lương nhân là thật vất vả chờ thái tử trở về, đã vào phủ sắp hai tháng rồi.
Thái tử phi nhìn ở trong mắt cũng không nói gì thêm, ngồi ở phía dưới Tương Như Nhân mở miệng cười, "Suýt nữa lại quên, tại đây còn phải khẩn cầu tỷ tỷ ban chút ân a."
Thái tử phi hòa khí nhìn nàng, Tương Như Nhân cũng không vòng vo, nói thẳng vào chuyện hôm qua đi phòng ăn "Cũng là thần thiếp không sớm thưa với nương nương, nói đến lại xấu hổ, cái miệng này là trước đây ở nhà nuôi cho kén, mấy ngày nay ăn cái gì cũng không vừa miệng, cho nên không thể làm gì khác hơn là mặt dày đến cầu thái tử phi ban ân, sau này dược thiện khi thiếp có nguyệt sự xin giao cho thiếp tự phái người đi sắc được không? "
Không đợi thái tử phi nói cái gì, Nghiêm lương nhân lanh mồm lanh miệng, nhìn Tương Như Nhân nghi ngờ nói, "Uống ngon mà, đồ thiện phòng nấu lẽ nào có thể kém hơn đồ trong nhà nương nương sao? "
Tương Như Nhân cười, "Là ta thích ăn."
Nhà mẹ đẻ có tiền, Tương Như Nhân cũng không có dự định giấu diếm, Lâm An thành ai chẳng biết Tương gia giàu có và sung túc, xem một tiểu thư như nàng đã cử hành nhiều yến hội như vậy, không có của cải dồi dào lại có thể tiêu xài như vậy sao, Tương gia tiểu thư từ nhỏ đã chính là quý dưỡng, ăn đều là tốt nhất, huống chi nàng là đích trưởng, bên người nha hoàn đều được đặc biệt đưa đi học những thứ này, thế nào thì không thể soi mói ra.
Nghiêm lương nhân lầm bầm một tiếng không hỏi lại, hỏi tiếp cũng chỉ có thể là hâm mộ cùng ghen tị.
Thái tử phi nhìn Tương Như Nhân cười nói, "Xem ra phòng bếp phủ thái tử còn chưa làm muội muội vừa lòng đâu."
Tương Như Nhân trợn mắt nhìn có chút nghịch ngợm "Nương nương, ngài nói cái cảm giác có thể ăn ngon nhưng không được có khó chịu không, thiếp cũng không có nhiều ham thích, chỉ đối với chuyện này rất tỉ mỉ, những năm qua đều thế không đổi được, không thể làm gì khác hơn là xấu hổ đến chỗ nương nương cầu tình."
Triệu Nhị ngẩn ra, lập tức nở nụ cười, "Xem ngươi nói kìa, nếu bản cung không đáp ứng lại thành ra ủy khuất ngươi, chỉ là chút chuyện, ngươi là biết cân nhắc, một tháng cũng chỉ mấy ngày, đồng ý với ngươi đó là chuyện đương nhiên, nhưng đừng đổi lại người đi, đến lúc đó ở phòng ăn sẽ dễ nhớ mặt hơn, miễn cho chúng không biết."
Tương Như Nhân đứng dậy hành lễ, "Tạ nương nương thành toàn."
Trong phòng hoà thuận vui vẻ, lúc rời đi, Tương Như Nhân lại tạ ơn thái tử phi.
Nhìn cả đám đều rời đi, Triệu Nhị thu hồi cười, sắc mặt vi ngưng, chuyện phòng ăn nàng đã sớm biết, chỉ là không nghĩ tới Tương trắc phi hôm nay sẽ trước mặt mọi người nói ra, vừa xin lỗi vừa khẩn cầu, quy củ là quy củ, nhưng việc cũng không lớn, cũng không thể không thành toàn.
"Nương nương, hôm nay đáp ứng Tương trắc phi, ngày mai nếu có lương nhân đến cầu, đây không phải là phá hỏng quy củ? " Một bên ma ma đối với việc thái tử phi sảng khoái đáp ứng như vậy vẫn có chút lo lắng.
Triệu Nhị khẽ hừ một tiếng, "Đầu bếp ở phủ kém trong nhà Tương trắc phi, chẳng lẽ so ra sẽ kém nhà các nàng? " Ngoại trừ Tương Như Nhân, còn có ai sẽ ngại đồ từ thiện phòng ăn không ngon, chính là thái tử cũng ăn như vậy. Nàng làm thái tử phi, tất nhiên có thể nói dựa theo quy củ không đáp ứng nàng. Nhưng nếu như sau này vì thế Tương trắc phi gầy đói tiều tụy lại để thái tử biết, ngược lại là nàng làm thái tử phi không thông tình đạt lý, chút chuyện nhỏ như vậy đều quản không tha.
Ma ma do dự một chút, tiếp theo xin chỉ thị, " Có nên nói một tiếng chỗ Cố ma ma? "
Triệu Nhị gật đầu, ánh mắt lóe lên, "Điện hạ nói không chừng còn muốn tra xét chuyện Trương trắc phi, phòng ăn để cho nàng kiềm chế chút, đừng để bắt được cái gì sai lầm, đến lúc đó bản cung cũng không tiện ra mặt bảo hộ nàng." . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.