Chương 28: Mê sảng
Hắc Khiết Minh
03/11/2015
Ánh trăng vàng óng treo lơ lửng giữa những tòa nhà cao tầng.
Bầu trời đêm ở thành phố khó nhìn thấy ngôi sao nào, tìm kỹ mới thấy thỉnh thoảng lại có những ánh sao mờ nhạt.
Sau khi ăn xong bát cháo và uống thuốc, chẳng bao lâu sau Cừu Thiên Phóng bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
Lo lắng bệnh tình của hắn có chuyển biến xấu, Khả Khanh bèn kéo một cái ghế trong phòng làm việc tới cùng mấy cuốn sách, sau đó ngồi ở bên giường canh cho hắn.
Thời gian chậm rãi trôi qua, mấy tiếng sau, cuốn sách cô đặt ở trên đùi vẫn chưa lật sang trang mới, nó vẫn đang dừng lại ở những trang đầu.
Hắn sốt cao khiến cô vô cùng lo lắng, nên cứ cách một lúc lại kiểm tra thân nhiệt của hắn vài lần, cuối cùng không thể chuyên tâm vào việc đọc sách.
Việc này đã từng xảy ra nhiều lần trước đây.
Mấy nghìn năm qua, cô đã chứng kiến biết bao nhiêu lần hắn bị sốt cao đến mức không gượng dậy nổi.
Mặc dù đã tự nói với lòng mình phải rời xa hắn, quên hắn đi, nhưng rõ ràng đã hạ quyết tâm từ lâu mà vẫn không cách nào bỏ mặc hắn bị bệnh không lo.
Lúc trước đã quên mọi chuyện nên cô mới ở lại bên cạnh hắn, như vậy cũng hợp tình hợp lý, nhưng ký ức của cô nay đã hồi phục, nếu vẫn còn ở lại thì phải biện hộ như thế nào đây?
Ranh giới giữa yêu và hận vẫn luôn mơ hồ đan xen lẫn nhau trong suốt mấy ngàn năm qua, thứ còn rõ ràng chỉ là đúng và sai mà thôi.
Trước đây bởi vì hắn giết người, làm chuyện sai trái cho nên cô buộc phải giết hắn, đó là đúng, cô đã từng hiểu rất rõ điểm này. Giết hắn là quyết định chính xác, mà nhẹ dạ đi theo hắn để tiếp tục đồ thán sinh linh, là sai.
Thế nhưng cảnh tượng yêu hận tình thù lặp đi lặp lại đã sớm đập nát trái tim của cô thành từng mảnh nhỏ, ba mươi lăm năm trước, lại một lần nữa cô thất bại, cô không muốn tiếp tục cuộc sống mệt mỏi như vậy nữa, cho nên đã chọn cách quên hết tất cả, thế nhưng Linh không chịu để cho cô quên…
Khả Khanh nghẹn ngào nhắm chặt hai mắt.
Bỗng có một bàn tay to lớn ấm áp lau đi dòng lệ trên má cô.
“Đừng khóc…”
Khả Khanh mở mắt, cô nhìn thấy một đôi mắt nhuốm đầy đau đớn cũng giống như mình.
“Hình như anh luôn làm cho em khóc.” – Cừu Thiên Phóng cất lên chất giọng khàn khàn, – “Trước đây mỗi khi anh làm tổn thương em, em sẽ lén trốn vào một góc để khóc, có lúc bị anh bắt gặp, dù có gặng hỏi nhưng em vẫn không nói…”
Cô rũ mi mắt nhìn xuống, nhẹ giọng biện giải: “Tôi là tướng quân, còn phải thống lĩnh quân lính.”
“Nhưng em cũng là vợ của anh.”
“Chẳng phải cũng chỉ là một thứ công cụ hay sao?” – Khả Khanh tự cười giễu cợt.
“Anh chưa từng coi em là công cụ.” – Hắn lại một lần nữa giúp cô lau đi dòng lệ bên khóe mắt, giọng lớn hơn. – “Anh biết em không tin, nhưng Anh thực sự yêu em.”
“Đừng nói anh yêu tôi.” – Cô rũ mắt, giọng điệu mềm nhẹ nhưng mang đầy tính khẳng định, – “Người anh yêu từ trước đến nay chỉ có Mộng Nhi mà thôi, một Mộng Nhi trong sáng lương thiện, hai tay chưa từng nhuốm máu. Anh yêu Mộng Nhi, càng yêu thiên hạ, nhưng chưa bao giờ yêu tôi.”
Giọng nói của cô mềm mại, nhưng từng chữ như cứa vào lòng hắn đau đớn.
“Em nghĩ sai rồi.” – Hắn dịu dàng nâng mặt cô, – “Đúng, anh yêu Mộng Nhi, cô ấy xinh đẹp thuần khiết, hoàn mỹ một cách xa vời, phàm là đàn ông ai cũng muốn có cô ấy, nhưng Mộng Nhi không phải là người anh muốn có là được, cô ấy vĩnh viễn coi anh là anh trai, anh hiểu rất rõ điều ấy. Nhưng em thì không giống, em rất trung tâm, đối với thuộc hạ rất công bằng, đối với mình cũng rất nghiêm khắc, và đối với anh…”
Cừu Thiên Phóng nhẹ vỗ về gương mặt của Khả Khanh, dịu dàng như thể cô là pha lê dễ vỡ.
“Từ lúc bắt đầu gặp mặt em đã tôn sùng anh, mê luyến anh, tuy rằng em cố gắng che dấu, thoạt nhìn có vẻ lạnh lùng xa cách, nhưng đôi mắt xinh đẹp này không thể giấu nổi lửa nhiệt tình. Em là võ tướng trung thành nhất, người vợ xinh đẹp nhất, anh biết anh có thể tin tưởng ở em.”
“Sự thực đã chứng minh rằng anh sai.” – Trong mắt cô lấp lánh ánh lệ.
“Không, sự thực đã chứng minh anh đúng.” – Hắn nói rất thật lòng – “Khi anh phạm vào tội lỗi không thể tha thứ, thì chỉ có em còn đứng bên cạnh anh, chỉ có em vẫn luôn nghĩ cho anh, chỉ có em vẫn… yêu anh…”
Cổ họng cô nghẹn lại, khẽ phản biện, – “Tôi không yêu anh.”
“Em yêu anh.”
“Tôi… tôi không yêu anh.”
“Nếu vậy, vì sao em lại khóc?” – Cừu Thiên Phóng nhẹ nhàng đưa tay lên lau đi dòng lệ vẫn lăn dài trên má cô.
Đôi môi hồng khẽ run rẩy, cô muốn phủ nhận điều hắn nói nhưng lại không thể thốt nên lời, chỉ có nước mắt vẫn tuôn rơi như suối.
“Làm tổn thương em là lỗi của anh, hết lần này đến lần khác quên đi em cũng là lỗi của anh, nhưng anh sẽ không như vậy nữa, sẽ không bao giờ quên em yêu anh như thế nào, và anh yêu em nhiều đến thế nào, kiếp này anh sẽ không quên, kiếp sau cũng vậy, vĩnh viễn không bao giờ quên nữa…”
“Đừng… Đừng nói nữa…” – Khả Khanh từ từ nhắm mắt, lệ tuôn rơi như mưa, cô bịt tai mình lại, miệng lẩm bẩm như cầu khẩn. – “Đừng nói nữa…”
Hắn thở dài, hai mắt nhắm lại, – “Được, anh không nói, không nói…”
Nếu như có thể được thì hắn không muốn thúc ép cô.
Đèn khuya ảm đạm, trong lòng người đã có vết thương.
Nước mắt rơi lặng lẽ, tâm trạng rối như tơ vò.
Khả Khanh vẫn tiếp tục ở bên cạnh Cừu Thiên Phóng, giúp hắn lau mồ hôi, uống thuốc, rót nước cho hắn, thậm chí còn giúp hắn đi nhà vệ sinh.
Mãi cho đến buổi chiều ngày thứ hai, bệnh cảm của Cừu Thiên Phóng không có dấu hiệu thuyên giảm, lúc đỡ lúc lại nặng lên, mỗi lần hắn ho khan như trời long đất lở, có lúc còn ho ra máu.
Khả Khanh hoảng sợ, cô muốn hắn đi tới bệnh viện, nhưng Cừu Thiên Phóng vẫn nhất định cho rằng chẳng qua hắn ho mạnh quá khiến cổ họng bị thương.
“Vì sao em lại quan tâm như vậy?” – Hắn nhìn mắt cô bốc hỏa, cất giọng khàn khàn nói – “Nếu như anh chết, chẳng phải em sẽ được sống thoải mái trong mấy chục năm sao. Hay là mỗi lần gặp lại, em cứ giết luôn anh đi, vậy thì em có thể tiếp tục sống như bình thường…”
“Cảm ơn anh đã gợi ý.” – Mặt cô đã như một tờ giấy trắng – “Lần sau tôi sẽ suy nghĩ về chuyện đó.”
Hắn nở nụ cười, vừa cười vừa ho.
Khả Khanh không ngừng giúp hắn lau mồ hôi trên người, sau đó bắt hắn phải ăn ít cháo rồi uống thuốc.
Lát sau rốt cuộc nhiệt độ trên người hắn cũng hạ xuống, cô bị hắn thuyết phục, cuối cùng vẫn chỉ gọi điện thoại hỏi bác sĩ mà thôi.
Lời bác sĩ nói cũng giống của hắn, nhưng chúng khiến cô cảm thấy an tâm hơn.
Màn đêm buông xuống, hắn vừa ngủ lại lần nữa.
Mệt mỏi quá khiến cô thiếp đi trên ghế.
Đến nửa đêm.
Một tiếng kêu lọt vào tai Khả Khanh.
Cô tưởng mình nằm mơ, nhưng lại nghe thấy tiếng rên rỉ.
Khả Khanh giật mình tỉnh dậy, chiếc khăn mặt ướt đặt ở trên đùi rơi xuống đất.
Đôi mắt hắn vẫn nhắm nghiền, mồ hôi túa ra đầy người, hai tay nắm chặt, vẻ mặt nhăn lại đầy thống khổ.
“Vì sao…”
Khả Khanh phát hiện ra hắn đang nói mê, giọng nói khàn khàn lúc được lúc mất, cô lập tức lấy một chiếc khăn khác giúp lau đi mồ hôi trên người hắn thử khiến hắn bình tĩnh lại, nhưng hắn vẫn gồng người căng thẳng, toàn thân nóng hừng hực, ý thức chìm sâu vào cơn ác mộng, đôi môi khẽ run rẩy mấp máy.
“Tại sao lại phản bội tôi…”
Câu nói mê này như tóm chặt lấy lồng ngực của Khả Khanh.
“Đừng… đừng đi nữa…”
Hắn lẩm bẩm đứt quãng, lắc đầu lia lịa dường như đang tìm thứ gì đó. Khả Khanh vỗ vỗ lên mặt Cừu Thiên Phóng, cố gắng đánh thức hắn. – “Tỉnh lại, tỉnh lại đi, anh đang nằm mơ thôi, Thiên Phóng, Cừu Thiên Phóng!”
Hắn như không nghe thấy được lời của cô, càng kích động thêm, – “Em muốn đi đâu? Em phải đi nơi nào?”
“Em ở đây, đó là mơ thôi, anh tỉnh lại đi!”
“Không!” – Hắn nảy người, gào thét. – “Đó là quá khứ! Chết tiệt! Đó đã là quá khứ rồi ——”
Trời ạ…
Lời hắn gào làm nhiễu loạn lòng cô, hắn sốt cao càng làm cô thêm hoảng hốt, hắn không ngừng mê sảng trong cơn ác mộng, thậm chí vài lần còn vùng vẫy suýt làm cô bị thương, toàn thân hắn căng thẳng, túa ra đầy mồ hôi ẩm ướt, Khả Khanh cố gắng lay hắn tỉnh dậy nhưng đành bất lực.
“Điệp Vũ ——”
Đột nhiên hắn bật ngồi dậy, hét lên một tiếng kinh thiên động địa.
“Không!!!” – Cừu Thiên Phóng muốn đứng lên nhưng cơ thể quá yếu ớt khiến hắn ngã quỵ xuống giường, mở mắt nhưng chỉ nhìn về khoảng không vô định, hắn cố gắng đứng lên một lần nữa rồi lại bị ngã xuống, miệng vẫn ráo riết gọi tên cô.
“Điệp Vũ ——”
Tiếng thét gào đau đớn của hắn như đang xé lòng cô, đánh thẳng vào linh hồn và khiến nước mắt cô trào ra. Sợ Cừu Thiên Phóng tự làm mình bị thương, Khả Khanh liều lĩnh ôm chầm lấy hắn, cố gắng lên tiếng trấn an Cừu Thiên Phóng. – “Em ở đây, em không đi đâu cả, vẫn đang ở bên cạnh anh!”
Cừu Thiên Phóng dừng lại, hắn cúi đầu nhìn cô, đôi mắt đỏ vằn co lại, từ từ đưa tay lên vỗ về gương mặt Khả Khanh, hắn mở miệng hỏi, ngữ điệu có phần nghi ngờ: “Điệp Vũ…?”
“Đúng, là em, Điệp Vũ…”
Viền mắt hắn ửng đỏ, cả người nóng như lửa đốt. Khả Khanh cuống đến bật khóc, một lần nữa khẳng định: “Là em, em ở đây… ở bên cạnh anh rồi…”
Cừu Thiên Phóng đột nhiên ôm chầm lấy cô, tức giận gào thét: “Không cho em rời xa tôi! Có nghe không hả cô nàng chết tiệt này! Không cho em rời xa tôi!!!”
Khả Khanh bị lời nói của hắn làm cho bàng hoàng, không thể thốt nên lời.
Cảm giác sự tồn tại của cô trong vòng tay hắn quá chân thật khiến hắn không muốn buông ra, nhưng cả người yếu ớt vô lực. Hắn không dám buông lỏng người trong lồng ngực, cũng không làm cách nào chống đỡ được thân thể đang dần lịm đi, cuối cùng không trụ nổi được nữa, hắn lảo đảo ngã xuống giường, chỉ có thể dùng chút sức tàn cuối cùng nắm lấy tay cô, thì thào câu uy hiếp. – “Không được… rời khỏi tôi…”
Cuồi cùng hôn mê. Khả Khanh vô lực quỵ người ngồi xuống bên cạnh, không cách nào khiến nước mắt thôi ngừng rơi.
Cô không hề biết… thì ra hắn lại quan tâm đến cô nhiều như vậy….
Khả Khanh vẫn luôn từ chối muốn tin tưởng ở hắn, cô vẫn cảm thấy rằng hắn còn có mưu đồ khác, nhưng tất cả những thứ hắn làm từ trước đến nay đều là vì hắn quan tâm đến cô.
“Không…”
Cừu Thiên Phóng lại một lần nữa rên rỉ trong mơ, tiếng kêu của hắn khiến cô giật mình trở về với hiện tại.
Không được, hắn còn đang sốt cao, cô phải nghĩ cách giúp hắn hạ sốt!
Khả Khanh vội vã xuống giường, cô muốn gọi Bác sĩ Lại tới nhưng nhớ ra rằng mình không có mật mã mở thang máy, bèn cúp điện thoại.
Làm sao bây giờ?
Cô trừng mắt nhìn cái điện thoại, hoảng hốt không biết phải làm như thế nào. Chợt nhớ ra khi bác sĩ Lại đến có đưa thuốc hạ sốt, cô lập tức lục tìm túi thuốc, vì quá khẩn trương thành hoảng loạn, đến mức xé rách túi thuốc khiến chúng rơi vương vãi trên sàn nhà, Khả Khanh quỳ trên sàn lục tìm số thuốc, cuối cùng cũng thấy thuốc hạ sốt.
Nhưng khi cô cho hắn uống thuốc, hắn lại không nuốt được. Khả Khanh thử vài lần nhưng vẫn không được, cuối cùng đành tán thuốc ra rồi hòa cùng với nước và mớm từng thìa cho hắn, hầu hết thuốc đều trôi ra ngoài, nhưng ít nhất hắn vẫn nuốt được một ít.
Khả Khanh giúp Cừu Thiên Phóng cởi áo rồi liên tục dùng khăn lông nhúng nước lau toàn thân cho hắn.
Cả đêm hắn không ngừng mê sảng, giãy dụa, la hét từng hồi đầy giận dữ.
Liên tục rên rỉ, rồi lại thở dài, lúc lầm rầm, lúc lại hò hét…
Từng lời nói không ngừng tuôn ra từ miệng hắn, trôi dạt trong không khí, chui vào trong óc, bò lên da thịt của cô, thấm vào máu.
Một lát sau, cơ thể của hắn bắt đầu xuất hiện dấu hiệu bị co giật, hắn đau đến mức sắc mặt tái mét.
Khả Khanh vội vã bưng chậu nước nóng tới, dùng khăn mặt chườm nóng cho hắn, sau đó thử lại cho hắn uống thuốc, uống nước, hắn chảy nhiều mồ hôi quá, nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ bị hiện tượng mất nước trầm trọng.
Thế nhưng số nước hắn phun ra còn nhiều hơn số uống vào.
“Nuốt đi, Thiên Phóng, hãy nghe em, uống vào đi….” – Cô đỡ lấy đầu hắn, thử lại một lần nữa nhưng không được, nước cứ chảy ra từ khóe miệng của hắn.
Khả Khanh vô cùng hoảng sợ.
Cô có thể cảm nhận được sự sống của hắn đang dần hao mòn đi như nước không ngừng chảy ra từ khóe môi của hắn.
Không! Cô tuyệt đối không để cho hắn chết! Cô không muốn lại nhìn thấy hắn chết trước mặt mình!
Khả Khanh ngửa đầu uống một hớp lớn, sau đó cúi người trực tiếp kề miệng mình vào miệng hắn rồi liên tục truyền nước sang, tình hình có vẻ khả quan hơn.
Cô còn chưa kịp thở phào một hơi thì đã thấy hắn ho khan, ho đến gập cả người lại, toàn bộ số nước và máu đền bị cơn ho làm bật ra ngoài, bắn hết lên mặt và người cô.
Khả Khanh tức giận, cô lại hớp lấy một ngụm nước, sau đó trèo lên giường chắn ngang người hắn, miệng kề miệng thử lại một lần nữa, cuối cùng lấy tay che miệng của hắn, tức giận quát: “Nuốt vào! Chết tiệt! Mạng của anh là của tôi!!! Chỉ có tôi mới có thể giết chết anh! Vì sao anh dám thua một trận ốm nhãi nhép này hả? Anh dám? Mau nuốt vào cho tôi! Có nghe hay không Cừu Thiên Phóng! Mau nuốt vào đi ——”
Bầu trời đêm ở thành phố khó nhìn thấy ngôi sao nào, tìm kỹ mới thấy thỉnh thoảng lại có những ánh sao mờ nhạt.
Sau khi ăn xong bát cháo và uống thuốc, chẳng bao lâu sau Cừu Thiên Phóng bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
Lo lắng bệnh tình của hắn có chuyển biến xấu, Khả Khanh bèn kéo một cái ghế trong phòng làm việc tới cùng mấy cuốn sách, sau đó ngồi ở bên giường canh cho hắn.
Thời gian chậm rãi trôi qua, mấy tiếng sau, cuốn sách cô đặt ở trên đùi vẫn chưa lật sang trang mới, nó vẫn đang dừng lại ở những trang đầu.
Hắn sốt cao khiến cô vô cùng lo lắng, nên cứ cách một lúc lại kiểm tra thân nhiệt của hắn vài lần, cuối cùng không thể chuyên tâm vào việc đọc sách.
Việc này đã từng xảy ra nhiều lần trước đây.
Mấy nghìn năm qua, cô đã chứng kiến biết bao nhiêu lần hắn bị sốt cao đến mức không gượng dậy nổi.
Mặc dù đã tự nói với lòng mình phải rời xa hắn, quên hắn đi, nhưng rõ ràng đã hạ quyết tâm từ lâu mà vẫn không cách nào bỏ mặc hắn bị bệnh không lo.
Lúc trước đã quên mọi chuyện nên cô mới ở lại bên cạnh hắn, như vậy cũng hợp tình hợp lý, nhưng ký ức của cô nay đã hồi phục, nếu vẫn còn ở lại thì phải biện hộ như thế nào đây?
Ranh giới giữa yêu và hận vẫn luôn mơ hồ đan xen lẫn nhau trong suốt mấy ngàn năm qua, thứ còn rõ ràng chỉ là đúng và sai mà thôi.
Trước đây bởi vì hắn giết người, làm chuyện sai trái cho nên cô buộc phải giết hắn, đó là đúng, cô đã từng hiểu rất rõ điểm này. Giết hắn là quyết định chính xác, mà nhẹ dạ đi theo hắn để tiếp tục đồ thán sinh linh, là sai.
Thế nhưng cảnh tượng yêu hận tình thù lặp đi lặp lại đã sớm đập nát trái tim của cô thành từng mảnh nhỏ, ba mươi lăm năm trước, lại một lần nữa cô thất bại, cô không muốn tiếp tục cuộc sống mệt mỏi như vậy nữa, cho nên đã chọn cách quên hết tất cả, thế nhưng Linh không chịu để cho cô quên…
Khả Khanh nghẹn ngào nhắm chặt hai mắt.
Bỗng có một bàn tay to lớn ấm áp lau đi dòng lệ trên má cô.
“Đừng khóc…”
Khả Khanh mở mắt, cô nhìn thấy một đôi mắt nhuốm đầy đau đớn cũng giống như mình.
“Hình như anh luôn làm cho em khóc.” – Cừu Thiên Phóng cất lên chất giọng khàn khàn, – “Trước đây mỗi khi anh làm tổn thương em, em sẽ lén trốn vào một góc để khóc, có lúc bị anh bắt gặp, dù có gặng hỏi nhưng em vẫn không nói…”
Cô rũ mi mắt nhìn xuống, nhẹ giọng biện giải: “Tôi là tướng quân, còn phải thống lĩnh quân lính.”
“Nhưng em cũng là vợ của anh.”
“Chẳng phải cũng chỉ là một thứ công cụ hay sao?” – Khả Khanh tự cười giễu cợt.
“Anh chưa từng coi em là công cụ.” – Hắn lại một lần nữa giúp cô lau đi dòng lệ bên khóe mắt, giọng lớn hơn. – “Anh biết em không tin, nhưng Anh thực sự yêu em.”
“Đừng nói anh yêu tôi.” – Cô rũ mắt, giọng điệu mềm nhẹ nhưng mang đầy tính khẳng định, – “Người anh yêu từ trước đến nay chỉ có Mộng Nhi mà thôi, một Mộng Nhi trong sáng lương thiện, hai tay chưa từng nhuốm máu. Anh yêu Mộng Nhi, càng yêu thiên hạ, nhưng chưa bao giờ yêu tôi.”
Giọng nói của cô mềm mại, nhưng từng chữ như cứa vào lòng hắn đau đớn.
“Em nghĩ sai rồi.” – Hắn dịu dàng nâng mặt cô, – “Đúng, anh yêu Mộng Nhi, cô ấy xinh đẹp thuần khiết, hoàn mỹ một cách xa vời, phàm là đàn ông ai cũng muốn có cô ấy, nhưng Mộng Nhi không phải là người anh muốn có là được, cô ấy vĩnh viễn coi anh là anh trai, anh hiểu rất rõ điều ấy. Nhưng em thì không giống, em rất trung tâm, đối với thuộc hạ rất công bằng, đối với mình cũng rất nghiêm khắc, và đối với anh…”
Cừu Thiên Phóng nhẹ vỗ về gương mặt của Khả Khanh, dịu dàng như thể cô là pha lê dễ vỡ.
“Từ lúc bắt đầu gặp mặt em đã tôn sùng anh, mê luyến anh, tuy rằng em cố gắng che dấu, thoạt nhìn có vẻ lạnh lùng xa cách, nhưng đôi mắt xinh đẹp này không thể giấu nổi lửa nhiệt tình. Em là võ tướng trung thành nhất, người vợ xinh đẹp nhất, anh biết anh có thể tin tưởng ở em.”
“Sự thực đã chứng minh rằng anh sai.” – Trong mắt cô lấp lánh ánh lệ.
“Không, sự thực đã chứng minh anh đúng.” – Hắn nói rất thật lòng – “Khi anh phạm vào tội lỗi không thể tha thứ, thì chỉ có em còn đứng bên cạnh anh, chỉ có em vẫn luôn nghĩ cho anh, chỉ có em vẫn… yêu anh…”
Cổ họng cô nghẹn lại, khẽ phản biện, – “Tôi không yêu anh.”
“Em yêu anh.”
“Tôi… tôi không yêu anh.”
“Nếu vậy, vì sao em lại khóc?” – Cừu Thiên Phóng nhẹ nhàng đưa tay lên lau đi dòng lệ vẫn lăn dài trên má cô.
Đôi môi hồng khẽ run rẩy, cô muốn phủ nhận điều hắn nói nhưng lại không thể thốt nên lời, chỉ có nước mắt vẫn tuôn rơi như suối.
“Làm tổn thương em là lỗi của anh, hết lần này đến lần khác quên đi em cũng là lỗi của anh, nhưng anh sẽ không như vậy nữa, sẽ không bao giờ quên em yêu anh như thế nào, và anh yêu em nhiều đến thế nào, kiếp này anh sẽ không quên, kiếp sau cũng vậy, vĩnh viễn không bao giờ quên nữa…”
“Đừng… Đừng nói nữa…” – Khả Khanh từ từ nhắm mắt, lệ tuôn rơi như mưa, cô bịt tai mình lại, miệng lẩm bẩm như cầu khẩn. – “Đừng nói nữa…”
Hắn thở dài, hai mắt nhắm lại, – “Được, anh không nói, không nói…”
Nếu như có thể được thì hắn không muốn thúc ép cô.
Đèn khuya ảm đạm, trong lòng người đã có vết thương.
Nước mắt rơi lặng lẽ, tâm trạng rối như tơ vò.
Khả Khanh vẫn tiếp tục ở bên cạnh Cừu Thiên Phóng, giúp hắn lau mồ hôi, uống thuốc, rót nước cho hắn, thậm chí còn giúp hắn đi nhà vệ sinh.
Mãi cho đến buổi chiều ngày thứ hai, bệnh cảm của Cừu Thiên Phóng không có dấu hiệu thuyên giảm, lúc đỡ lúc lại nặng lên, mỗi lần hắn ho khan như trời long đất lở, có lúc còn ho ra máu.
Khả Khanh hoảng sợ, cô muốn hắn đi tới bệnh viện, nhưng Cừu Thiên Phóng vẫn nhất định cho rằng chẳng qua hắn ho mạnh quá khiến cổ họng bị thương.
“Vì sao em lại quan tâm như vậy?” – Hắn nhìn mắt cô bốc hỏa, cất giọng khàn khàn nói – “Nếu như anh chết, chẳng phải em sẽ được sống thoải mái trong mấy chục năm sao. Hay là mỗi lần gặp lại, em cứ giết luôn anh đi, vậy thì em có thể tiếp tục sống như bình thường…”
“Cảm ơn anh đã gợi ý.” – Mặt cô đã như một tờ giấy trắng – “Lần sau tôi sẽ suy nghĩ về chuyện đó.”
Hắn nở nụ cười, vừa cười vừa ho.
Khả Khanh không ngừng giúp hắn lau mồ hôi trên người, sau đó bắt hắn phải ăn ít cháo rồi uống thuốc.
Lát sau rốt cuộc nhiệt độ trên người hắn cũng hạ xuống, cô bị hắn thuyết phục, cuối cùng vẫn chỉ gọi điện thoại hỏi bác sĩ mà thôi.
Lời bác sĩ nói cũng giống của hắn, nhưng chúng khiến cô cảm thấy an tâm hơn.
Màn đêm buông xuống, hắn vừa ngủ lại lần nữa.
Mệt mỏi quá khiến cô thiếp đi trên ghế.
Đến nửa đêm.
Một tiếng kêu lọt vào tai Khả Khanh.
Cô tưởng mình nằm mơ, nhưng lại nghe thấy tiếng rên rỉ.
Khả Khanh giật mình tỉnh dậy, chiếc khăn mặt ướt đặt ở trên đùi rơi xuống đất.
Đôi mắt hắn vẫn nhắm nghiền, mồ hôi túa ra đầy người, hai tay nắm chặt, vẻ mặt nhăn lại đầy thống khổ.
“Vì sao…”
Khả Khanh phát hiện ra hắn đang nói mê, giọng nói khàn khàn lúc được lúc mất, cô lập tức lấy một chiếc khăn khác giúp lau đi mồ hôi trên người hắn thử khiến hắn bình tĩnh lại, nhưng hắn vẫn gồng người căng thẳng, toàn thân nóng hừng hực, ý thức chìm sâu vào cơn ác mộng, đôi môi khẽ run rẩy mấp máy.
“Tại sao lại phản bội tôi…”
Câu nói mê này như tóm chặt lấy lồng ngực của Khả Khanh.
“Đừng… đừng đi nữa…”
Hắn lẩm bẩm đứt quãng, lắc đầu lia lịa dường như đang tìm thứ gì đó. Khả Khanh vỗ vỗ lên mặt Cừu Thiên Phóng, cố gắng đánh thức hắn. – “Tỉnh lại, tỉnh lại đi, anh đang nằm mơ thôi, Thiên Phóng, Cừu Thiên Phóng!”
Hắn như không nghe thấy được lời của cô, càng kích động thêm, – “Em muốn đi đâu? Em phải đi nơi nào?”
“Em ở đây, đó là mơ thôi, anh tỉnh lại đi!”
“Không!” – Hắn nảy người, gào thét. – “Đó là quá khứ! Chết tiệt! Đó đã là quá khứ rồi ——”
Trời ạ…
Lời hắn gào làm nhiễu loạn lòng cô, hắn sốt cao càng làm cô thêm hoảng hốt, hắn không ngừng mê sảng trong cơn ác mộng, thậm chí vài lần còn vùng vẫy suýt làm cô bị thương, toàn thân hắn căng thẳng, túa ra đầy mồ hôi ẩm ướt, Khả Khanh cố gắng lay hắn tỉnh dậy nhưng đành bất lực.
“Điệp Vũ ——”
Đột nhiên hắn bật ngồi dậy, hét lên một tiếng kinh thiên động địa.
“Không!!!” – Cừu Thiên Phóng muốn đứng lên nhưng cơ thể quá yếu ớt khiến hắn ngã quỵ xuống giường, mở mắt nhưng chỉ nhìn về khoảng không vô định, hắn cố gắng đứng lên một lần nữa rồi lại bị ngã xuống, miệng vẫn ráo riết gọi tên cô.
“Điệp Vũ ——”
Tiếng thét gào đau đớn của hắn như đang xé lòng cô, đánh thẳng vào linh hồn và khiến nước mắt cô trào ra. Sợ Cừu Thiên Phóng tự làm mình bị thương, Khả Khanh liều lĩnh ôm chầm lấy hắn, cố gắng lên tiếng trấn an Cừu Thiên Phóng. – “Em ở đây, em không đi đâu cả, vẫn đang ở bên cạnh anh!”
Cừu Thiên Phóng dừng lại, hắn cúi đầu nhìn cô, đôi mắt đỏ vằn co lại, từ từ đưa tay lên vỗ về gương mặt Khả Khanh, hắn mở miệng hỏi, ngữ điệu có phần nghi ngờ: “Điệp Vũ…?”
“Đúng, là em, Điệp Vũ…”
Viền mắt hắn ửng đỏ, cả người nóng như lửa đốt. Khả Khanh cuống đến bật khóc, một lần nữa khẳng định: “Là em, em ở đây… ở bên cạnh anh rồi…”
Cừu Thiên Phóng đột nhiên ôm chầm lấy cô, tức giận gào thét: “Không cho em rời xa tôi! Có nghe không hả cô nàng chết tiệt này! Không cho em rời xa tôi!!!”
Khả Khanh bị lời nói của hắn làm cho bàng hoàng, không thể thốt nên lời.
Cảm giác sự tồn tại của cô trong vòng tay hắn quá chân thật khiến hắn không muốn buông ra, nhưng cả người yếu ớt vô lực. Hắn không dám buông lỏng người trong lồng ngực, cũng không làm cách nào chống đỡ được thân thể đang dần lịm đi, cuối cùng không trụ nổi được nữa, hắn lảo đảo ngã xuống giường, chỉ có thể dùng chút sức tàn cuối cùng nắm lấy tay cô, thì thào câu uy hiếp. – “Không được… rời khỏi tôi…”
Cuồi cùng hôn mê. Khả Khanh vô lực quỵ người ngồi xuống bên cạnh, không cách nào khiến nước mắt thôi ngừng rơi.
Cô không hề biết… thì ra hắn lại quan tâm đến cô nhiều như vậy….
Khả Khanh vẫn luôn từ chối muốn tin tưởng ở hắn, cô vẫn cảm thấy rằng hắn còn có mưu đồ khác, nhưng tất cả những thứ hắn làm từ trước đến nay đều là vì hắn quan tâm đến cô.
“Không…”
Cừu Thiên Phóng lại một lần nữa rên rỉ trong mơ, tiếng kêu của hắn khiến cô giật mình trở về với hiện tại.
Không được, hắn còn đang sốt cao, cô phải nghĩ cách giúp hắn hạ sốt!
Khả Khanh vội vã xuống giường, cô muốn gọi Bác sĩ Lại tới nhưng nhớ ra rằng mình không có mật mã mở thang máy, bèn cúp điện thoại.
Làm sao bây giờ?
Cô trừng mắt nhìn cái điện thoại, hoảng hốt không biết phải làm như thế nào. Chợt nhớ ra khi bác sĩ Lại đến có đưa thuốc hạ sốt, cô lập tức lục tìm túi thuốc, vì quá khẩn trương thành hoảng loạn, đến mức xé rách túi thuốc khiến chúng rơi vương vãi trên sàn nhà, Khả Khanh quỳ trên sàn lục tìm số thuốc, cuối cùng cũng thấy thuốc hạ sốt.
Nhưng khi cô cho hắn uống thuốc, hắn lại không nuốt được. Khả Khanh thử vài lần nhưng vẫn không được, cuối cùng đành tán thuốc ra rồi hòa cùng với nước và mớm từng thìa cho hắn, hầu hết thuốc đều trôi ra ngoài, nhưng ít nhất hắn vẫn nuốt được một ít.
Khả Khanh giúp Cừu Thiên Phóng cởi áo rồi liên tục dùng khăn lông nhúng nước lau toàn thân cho hắn.
Cả đêm hắn không ngừng mê sảng, giãy dụa, la hét từng hồi đầy giận dữ.
Liên tục rên rỉ, rồi lại thở dài, lúc lầm rầm, lúc lại hò hét…
Từng lời nói không ngừng tuôn ra từ miệng hắn, trôi dạt trong không khí, chui vào trong óc, bò lên da thịt của cô, thấm vào máu.
Một lát sau, cơ thể của hắn bắt đầu xuất hiện dấu hiệu bị co giật, hắn đau đến mức sắc mặt tái mét.
Khả Khanh vội vã bưng chậu nước nóng tới, dùng khăn mặt chườm nóng cho hắn, sau đó thử lại cho hắn uống thuốc, uống nước, hắn chảy nhiều mồ hôi quá, nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ bị hiện tượng mất nước trầm trọng.
Thế nhưng số nước hắn phun ra còn nhiều hơn số uống vào.
“Nuốt đi, Thiên Phóng, hãy nghe em, uống vào đi….” – Cô đỡ lấy đầu hắn, thử lại một lần nữa nhưng không được, nước cứ chảy ra từ khóe miệng của hắn.
Khả Khanh vô cùng hoảng sợ.
Cô có thể cảm nhận được sự sống của hắn đang dần hao mòn đi như nước không ngừng chảy ra từ khóe môi của hắn.
Không! Cô tuyệt đối không để cho hắn chết! Cô không muốn lại nhìn thấy hắn chết trước mặt mình!
Khả Khanh ngửa đầu uống một hớp lớn, sau đó cúi người trực tiếp kề miệng mình vào miệng hắn rồi liên tục truyền nước sang, tình hình có vẻ khả quan hơn.
Cô còn chưa kịp thở phào một hơi thì đã thấy hắn ho khan, ho đến gập cả người lại, toàn bộ số nước và máu đền bị cơn ho làm bật ra ngoài, bắn hết lên mặt và người cô.
Khả Khanh tức giận, cô lại hớp lấy một ngụm nước, sau đó trèo lên giường chắn ngang người hắn, miệng kề miệng thử lại một lần nữa, cuối cùng lấy tay che miệng của hắn, tức giận quát: “Nuốt vào! Chết tiệt! Mạng của anh là của tôi!!! Chỉ có tôi mới có thể giết chết anh! Vì sao anh dám thua một trận ốm nhãi nhép này hả? Anh dám? Mau nuốt vào cho tôi! Có nghe hay không Cừu Thiên Phóng! Mau nuốt vào đi ——”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.