Chương 143: Dẫn dụ
Sương
09/12/2022
Bóng đen kia dưới màn mưa quả thật dị hợm, cảm giác như bóng đen ấy cùng với màn mưa vốn là một, không nhìn kĩ không thể nhận ra khác biệt.
Hứa Niên bị Vấn Thiên bỏ xa một đoạn, không phải bởi hắn không thể đuổi, mà ở cái Đế Đô này, không ai được dùng pháp lực loạn phóng.
Luật ấy là của Tiên Điện.
Người hiểu chuyện đều biết Tiên Điện coi trọng Đế Đô ra sao, thực ra nó vốn chẳng vì cái gì nghiêm trọng, đơn giản chỉ là mặt mũi, cũng là cảnh cáo với hoàng triều.
Bởi lẽ đó, Hứa Niên mới không dám phi hành mà đuổi theo bóng đen.
Nhưng càng là như thế, Hứa Niên lại càng có điều kinh nghi. Bóng đen kia hoàn toàn không có dao động pháp lực, quỷ dị như vậy sao có thể. Nếu thật là Thủy Độn Pháp chứ danh của Kiếm Thủy Môn, vậy thì quá khủng khiếp rồi.
Vấn Thiên dị động, linh hoạt mà lao ra khỏi Đế Đô.
Nếu thoáng nhìn qua, quả thực tưởng như Vấn Thiên không bị màn mưa kia xối xả. Bất quá, đó chỉ là chút tiểu xảo mà thôi.
Ám Dạ Hành Giả là những kẻ chuyên dùng tiểu xảo.
Vấn Thiên là một cái Ám Dạ Hành Giả.
Tuy vậy, cũng không thể phủ nhận, bộ pháp của Vấn Thiên thật sự cao minh. Bao đời Linh Kiếm Tông chăm chút mà cải tiến, không cao minh không được.
Vấn Thiên lao nhanh như một đạo tàn ảnh, linh thức vẫn mở quan sát nhất cử nhất động của Hứa Niên. Hắn biết Đế Đô có quy củ nên mới dám làm ra sự tình kiểu này. Nếu không có gì thúc ép, chỉ cần gã mày rậm ấy phi thiên một cái liền sẽ chẳng còn gì để nói tiếp.
Thấy Hứa Niên vẫn gắt gao đuổi tới, lo lắng trong lòng Vấn Thiên mới vơi dần.
Dẫn dụ Hứa Niên ra khỏi Đế Đô mà tìm nơi tranh đấu là biện pháp khả dĩ nhất. Quy củ Đế Đô không thể phá, Vấn Thiên cũng không muốn trộm, nói đúng hơn là chẳng được, nên chỉ có thể làm theo cách này. May sao, Hứa Niên thật sự đuổi tới.
Hứa Niên dụng hết bộ pháp, cũng không tiếc pháp lực mà cật lực quán thâu vào hai chân. Có điều, hắn vẫn không thể đuổi được.
Nhưng hắn nhất định phải đuổi. Mang theo hoài nghi mà đuổi.
Vấn Thiên biết Hứa Niên sẽ làm vậy. Vì gã...không tuyệt tình. Kẻ quan tâm thâm tình sẽ không thể nào tuyệt tình. Nếu đã là như vậy, bản thân gã chắc chắn có điều hối hận, nhìn thấy bóng dáng cố nhân, hối hận ấy sẽ bộc phát, đương nhiên liền theo gót tới cùng.
Vấn Thiên lúc đầu còn chưa chắc, nhưng thấy ánh mắt kinh nghi của Hứa Niên khi nhận ra hắn thi triển Kiếm Thủy Quyết đã đảm bảo kế hoạch này sẽ thuận lợi. Vấn Thiên còn cất công phỏng chế Thủy Độn Pháp của Kiếm Thủy Môn, Hứa Niên không đuổi theo không được.
Mưa đêm nay vẫn hối hả như vậy, có người trong ấy cũng hối hả chẳng kém gì.
— QUẢNG CÁO —
Vấn Thiên cật lực mà lao đi, tường thành nay đã hiện phía trước, nó tuy cao nhưng cũng chẳng thể cản bước chàng thiếu niên vội vã.
Vấn Thiên lúc này đang vội vã.
Chỉ cần ra khỏi Đế Đô, Hứa Niên chắc chắn sẽ phi hành, đến lúc đó, kiếm ngự dưới chân, hắn không đào tẩu được nữa.
Hứa Niên thấy bóng đen kia tăng tốc, giận nỗi bản thân cũng không thể làm ra cái gì, pháp lực gia tăng thêm nữa, tầng cấm chế trong Đế Đô này sẽ cho hắn đi chầu Diêm vương. Mắt thấy tường thành nơi đó, Hứa Niên liền bớt dần lo lắng. Cho hắn phi hành, tên kia nhất định bắt được.
Vấn Thiên tinh tế đạp tường mà lên, thân thủ mau lẹ nhanh chóng bước lên tường thành. Linh thức cật lực hội tụ, cuối cùng nhìn ra khe hở trận pháp ban nãy hắn bố trí, vội chui qua mà rời khỏi Đế Đô.
Thấy Vấn Thiên dễ dàng đi qua như thế, Hứa Niên có điều sốt sắng, đại trận kia đối với phàm nhân quả thật không có gắt gao, nhưng đi qua mà không kinh động đến thủ hộ giả quả thật phi lí. Hứa Niên hắn đương nhiên có thể đi qua nhưng cũng phải mất chút ít tâm tư. Gã phàm nhân kia tự nhiên thoát khỏi, bản lĩnh có chút lớn lao rồi.
Hứa Niên cuối cùng cũng đi qua được đại trận, một tấm phù mau chóng tàn lụi phía sau lưng. Tấm phù ấy vốn không phải thứ rẻ mạt gì, làm như thế có chút hoang phí. Chỉ là thấy bóng đen kia đã cách quá xa, Hứa Niên đành cắn răng mà vứt lại cái hà tiện của mình.
Thân vừa thoát khỏi, có hoàng sắc kiếm quang kéo một mạch trong đêm mưa tầm tã, tưởng như giữa trời đêm, có ngôi sao đổi ngôi rực rỡ.
Linh thức Vấn Thiên lúc này đã không còn nhìn thấy Hứa Niên, bất quá hắn tin, Hứa Niên vẫn đang điên cuồng đuổi theo hắn. Vấn Thiên không chậm lại tốc độ, thậm chí còn điên cuồng phóng thân, Hứa Niên lúc này đã rời khỏi Đế Đô, ngự kiếm phi hành liền kinh người tiếp cận, Vấn Thiên nếu không nhanh, chắc chắn bị bắt lại.
Dưới màn mưa hôn ám, có hoàng sắc lăng không điên cuồng mà gào thét, mưa kia vẫn xối lại không thể nào chạm đến, chớp kia sáng tỏ lại không ép được hoàng quang.
Đột nhiên, nền trời vốn đang tối tăm chợt oanh động một tiếng, đạo độn quang đang phi nhanh bỗng khựng lại. Tiếng đó không phải là sấm, bởi cùng với thanh âm ấy, là ánh sáng chói loà hơn cả chớp giật.
Hứa Niên đầu tóc có chút tán loạn, mặt thấm đẫm nước, không biết là mồ hôi hay là nước mưa vương lại, nhưng quả thật có chút chật vật.
Vừa mới đây thôi, hắn vừa bị ai đó công kích. Đáng sợ hơn đấy là, đó là một tấm Bạo phù Thiên giai. Chẳng qua, tấm phù ấy tuy phẩm giai cực tốt, lại không đánh ra được bao nhiêu lực lượng, cũng chỉ khiến Hứa Niên chật vật mà chống đỡ, không thể làm ra thương tổn chí mạng.
Dù là như vậy, đủ để khiến Hứa Niên lúc này dâng lên chút do dự.
Bởi hắn sợ. Hắn sợ đối phương có đồng bọn, xa hơn nữa là...sợ chết.
Hứa Niên từ ngày bé cho đến bây giờ, điều lo sợ nhất vẫn chỉ có một, đấy là chết. Mấy năm nơi chiến địa u ám, không ít lần vào sinh ra tử, hắn vẫn sợ chết. Sợ chết không chỉ bởi bản thân, mà còn là gia quyến. Nhưng năm đó, hắn sợ chết, rồi để đồng đội đi chết.
Nhìn phương hướng bóng đen kia lụi mất, Hứa Niên bỗng hít sâu một hơi. Những người từng coi hắn là đồng đội, gần như đã chết hết, kẻ cuối cùng cũng vừa mới chết đi, nay lại gặp kẻ mang theo di sản của gã, Hứa Niên quả thật không bình tĩnh được nữa.
Hứa Niên không biết mình đuổi theo là vì cái gì, nhưng hắn muốn gặp tên kia. Có thể là nhìn chút bóng dáng cố nhân hoặc là không.
— QUẢNG CÁO —
Sau lần phù kích vừa nãy, Hứa Niên đã chậm lại ít nhiều, gã phàm nhân kia đã lẩn xa chẳng thấy. Có điều, kiếm thức đã găm lên người, gã chung quy là không thoát được.
Hoàng sắc quang mang lại phóng ngang bầu trời, chỉ là hiện tại cũng không điên cuồng phi đến, Hứa Niên vẫn phải đề phòng, phù kích dù không gây thương tổn lớn lao nhưng chỉ cần thêm vài ba lần như thế, hắn cũng không trụ được. Hứa Niên tuy chẳng nghĩ đối phương xa xỉ tới mức đó, chỉ là, cũng không dám đánh cược. Nói rồi đấy, hắn rất sợ chết.
Dưới mặt đất có bụi cỏ lau, một bóng đen từ từ đi ra khỏi đó.
Huỳnh Chấn Vũ thân khoác hắc bào, mắt không cảm xúc nhìn về vệt hoàng mang vẫn đang điên cuồng kéo dài giữa trời đêm. Huỳnh Chấn Vũ thu lại tầm mắt, nhìn đến xấp phù kim sắc vẫn dạt dào pháp ý trong tay mình, khẽ lắc đầu cười. Hắn ban nãy đã định tung ra tất cả, may sao còn nhớ đến vẻ mặt kiên định của Vấn Thiên, nếu không, trời đêm nay đã có một tràng pháo thịt.
Huỳnh Chấn Vũ nhìn về phương hướng Vấn Thiên nơi đó, khẽ thì thào:
- Một tấm phù là đủ thời gian cho huynh rồi!
Hứa Niên vẫn lao như điên về hướng kiếm thức chú định, không hay biết bản thân vừa may mắn vớt được cái mạng. Bóng đen kia dưới màn mưa dần hiện ra trong tầm mắt, nhưng ánh mắt lại có điều hoài nghi.
Tên đó lại chạy lên núi.
Hứa Niên nhíu mày rồi mau chóng giãn ra, cái thôi thúc khó nói kia rốt cuộc đánh tan chút do dự trong hắn. Hoàng kiếm dưới chân gia tăng pháp lực, mang theo quang mang kéo thẳng lên núi.
Hứa Niên càng ngày càng gần, Vấn Thiên càng chạy càng hăng.
Vấn Thiên dưới màn mưa cảm nhận rõ ràng áp lực đến nghẹt thở phía sau lưng mình. Lúc này chân chính cảm nhận được uy áp của Thiên cảnh, quả thật là lớn lao.
Cuối cùng Hứa Niên cũng đuổi kịp. Chỉ là, không phải hắn thật sự đuổi tới, mà tên kia...dừng lại.
Bên sườn núi có cái đầm sen, vài phiến đá lớn nhô cao giữa mảnh, một cái hắc bào nhân bình tĩnh mà đứng trên đó.
Hứa Niên nghi hoặc hạ xuống một phiến đá, mắt xa xăm đứng nhìn. Qua màn mưa, mắt khó thấy, mà không mưa cũng chẳng thấy cái gì, bởi tên kia từ đầu đến chân, lộ ra chỉ là một đôi mắt. Một đôi mắt bình tĩnh đến lạ kì.
- Thì ra không phải ngươi chạy không được. Mà bởi nơi đây, vốn là nơi ngươi muốn ta đến.
Hứa Niên thanh âm có chút cảm thán nhẹ nhàng nói.
- Đã biết như vậy, vẫn còn bình tĩnh sao?
Vấn Thiên giễu cợt đáp lời.
Hứa Niên cũng cười, cười có chút thương tiếc: — QUẢNG CÁO —
- Ngươi chỉ là một phàm nhân lại có dũng khí thế này, quả thật không tầm thường. Ngươi nói giết ta bẩn tay, nhưng mà...ngươi nào có sức.
Hứa Niên thu lại nụ cười, rồi trầm giọng hỏi:
- Sao ngươi biết ta sẽ đuổi theo?
- Duệ Tuân vừa chết, nay lại có kẻ dụng Kiếm Thủy Quyết tới tìm, ngươi không ngồi yên được.
Hứa Niên nghe xong cau mày. Nghe đến hai tiếng Duệ Tuân, ánh mắt càng là sốt sắng không thôi.
- Ngươi là ai? Ngươi muốn gì?
- Ta là ai không quan trọng. Có điều, Thủy Kiếm thanh cao, thứ dơ bẩn không được phép động vào.
Vấn Thiên cao giọng nói.
Hứa Niên đột nhiên lại cười lớn, cái vẻ trào phúng không thèm cất giấu, dưới màn mưa xối xả cũng chẳng khuất được thanh âm. Rồi hắn nghiêm mặt nói:
- Kiếm Thủy Môn nay đã tàn. Nào còn ai có tư cách cầm kiếm.
- Đương nhiên! Nhưng kẻ như ngươi nhất quyết không thể mang.
- Ngươi lấy không được!
- Sao không?
Vấn Thiên vừa ngắt lời, cái đầm nước nơi hai người đang đứng đột nhiên mất đi tất cả thanh âm, một sự im lặng chết chóc theo đó mà lan toả. Mưa thôi rơi, gió thôi rít gào, hoa sen ngừng đung đưa, lá sen ngừng chao đảo rồi...mau chóng lụi tàn. Cả đầm nước bỗng trắng xoá xác cá lềnh bềnh.
Hoa tàn, cá chết, linh khí nơi đây vậy mà đột nhiên bị rút cạn.
Hứa Niên bị Vấn Thiên bỏ xa một đoạn, không phải bởi hắn không thể đuổi, mà ở cái Đế Đô này, không ai được dùng pháp lực loạn phóng.
Luật ấy là của Tiên Điện.
Người hiểu chuyện đều biết Tiên Điện coi trọng Đế Đô ra sao, thực ra nó vốn chẳng vì cái gì nghiêm trọng, đơn giản chỉ là mặt mũi, cũng là cảnh cáo với hoàng triều.
Bởi lẽ đó, Hứa Niên mới không dám phi hành mà đuổi theo bóng đen.
Nhưng càng là như thế, Hứa Niên lại càng có điều kinh nghi. Bóng đen kia hoàn toàn không có dao động pháp lực, quỷ dị như vậy sao có thể. Nếu thật là Thủy Độn Pháp chứ danh của Kiếm Thủy Môn, vậy thì quá khủng khiếp rồi.
Vấn Thiên dị động, linh hoạt mà lao ra khỏi Đế Đô.
Nếu thoáng nhìn qua, quả thực tưởng như Vấn Thiên không bị màn mưa kia xối xả. Bất quá, đó chỉ là chút tiểu xảo mà thôi.
Ám Dạ Hành Giả là những kẻ chuyên dùng tiểu xảo.
Vấn Thiên là một cái Ám Dạ Hành Giả.
Tuy vậy, cũng không thể phủ nhận, bộ pháp của Vấn Thiên thật sự cao minh. Bao đời Linh Kiếm Tông chăm chút mà cải tiến, không cao minh không được.
Vấn Thiên lao nhanh như một đạo tàn ảnh, linh thức vẫn mở quan sát nhất cử nhất động của Hứa Niên. Hắn biết Đế Đô có quy củ nên mới dám làm ra sự tình kiểu này. Nếu không có gì thúc ép, chỉ cần gã mày rậm ấy phi thiên một cái liền sẽ chẳng còn gì để nói tiếp.
Thấy Hứa Niên vẫn gắt gao đuổi tới, lo lắng trong lòng Vấn Thiên mới vơi dần.
Dẫn dụ Hứa Niên ra khỏi Đế Đô mà tìm nơi tranh đấu là biện pháp khả dĩ nhất. Quy củ Đế Đô không thể phá, Vấn Thiên cũng không muốn trộm, nói đúng hơn là chẳng được, nên chỉ có thể làm theo cách này. May sao, Hứa Niên thật sự đuổi tới.
Hứa Niên dụng hết bộ pháp, cũng không tiếc pháp lực mà cật lực quán thâu vào hai chân. Có điều, hắn vẫn không thể đuổi được.
Nhưng hắn nhất định phải đuổi. Mang theo hoài nghi mà đuổi.
Vấn Thiên biết Hứa Niên sẽ làm vậy. Vì gã...không tuyệt tình. Kẻ quan tâm thâm tình sẽ không thể nào tuyệt tình. Nếu đã là như vậy, bản thân gã chắc chắn có điều hối hận, nhìn thấy bóng dáng cố nhân, hối hận ấy sẽ bộc phát, đương nhiên liền theo gót tới cùng.
Vấn Thiên lúc đầu còn chưa chắc, nhưng thấy ánh mắt kinh nghi của Hứa Niên khi nhận ra hắn thi triển Kiếm Thủy Quyết đã đảm bảo kế hoạch này sẽ thuận lợi. Vấn Thiên còn cất công phỏng chế Thủy Độn Pháp của Kiếm Thủy Môn, Hứa Niên không đuổi theo không được.
Mưa đêm nay vẫn hối hả như vậy, có người trong ấy cũng hối hả chẳng kém gì.
— QUẢNG CÁO —
Vấn Thiên cật lực mà lao đi, tường thành nay đã hiện phía trước, nó tuy cao nhưng cũng chẳng thể cản bước chàng thiếu niên vội vã.
Vấn Thiên lúc này đang vội vã.
Chỉ cần ra khỏi Đế Đô, Hứa Niên chắc chắn sẽ phi hành, đến lúc đó, kiếm ngự dưới chân, hắn không đào tẩu được nữa.
Hứa Niên thấy bóng đen kia tăng tốc, giận nỗi bản thân cũng không thể làm ra cái gì, pháp lực gia tăng thêm nữa, tầng cấm chế trong Đế Đô này sẽ cho hắn đi chầu Diêm vương. Mắt thấy tường thành nơi đó, Hứa Niên liền bớt dần lo lắng. Cho hắn phi hành, tên kia nhất định bắt được.
Vấn Thiên tinh tế đạp tường mà lên, thân thủ mau lẹ nhanh chóng bước lên tường thành. Linh thức cật lực hội tụ, cuối cùng nhìn ra khe hở trận pháp ban nãy hắn bố trí, vội chui qua mà rời khỏi Đế Đô.
Thấy Vấn Thiên dễ dàng đi qua như thế, Hứa Niên có điều sốt sắng, đại trận kia đối với phàm nhân quả thật không có gắt gao, nhưng đi qua mà không kinh động đến thủ hộ giả quả thật phi lí. Hứa Niên hắn đương nhiên có thể đi qua nhưng cũng phải mất chút ít tâm tư. Gã phàm nhân kia tự nhiên thoát khỏi, bản lĩnh có chút lớn lao rồi.
Hứa Niên cuối cùng cũng đi qua được đại trận, một tấm phù mau chóng tàn lụi phía sau lưng. Tấm phù ấy vốn không phải thứ rẻ mạt gì, làm như thế có chút hoang phí. Chỉ là thấy bóng đen kia đã cách quá xa, Hứa Niên đành cắn răng mà vứt lại cái hà tiện của mình.
Thân vừa thoát khỏi, có hoàng sắc kiếm quang kéo một mạch trong đêm mưa tầm tã, tưởng như giữa trời đêm, có ngôi sao đổi ngôi rực rỡ.
Linh thức Vấn Thiên lúc này đã không còn nhìn thấy Hứa Niên, bất quá hắn tin, Hứa Niên vẫn đang điên cuồng đuổi theo hắn. Vấn Thiên không chậm lại tốc độ, thậm chí còn điên cuồng phóng thân, Hứa Niên lúc này đã rời khỏi Đế Đô, ngự kiếm phi hành liền kinh người tiếp cận, Vấn Thiên nếu không nhanh, chắc chắn bị bắt lại.
Dưới màn mưa hôn ám, có hoàng sắc lăng không điên cuồng mà gào thét, mưa kia vẫn xối lại không thể nào chạm đến, chớp kia sáng tỏ lại không ép được hoàng quang.
Đột nhiên, nền trời vốn đang tối tăm chợt oanh động một tiếng, đạo độn quang đang phi nhanh bỗng khựng lại. Tiếng đó không phải là sấm, bởi cùng với thanh âm ấy, là ánh sáng chói loà hơn cả chớp giật.
Hứa Niên đầu tóc có chút tán loạn, mặt thấm đẫm nước, không biết là mồ hôi hay là nước mưa vương lại, nhưng quả thật có chút chật vật.
Vừa mới đây thôi, hắn vừa bị ai đó công kích. Đáng sợ hơn đấy là, đó là một tấm Bạo phù Thiên giai. Chẳng qua, tấm phù ấy tuy phẩm giai cực tốt, lại không đánh ra được bao nhiêu lực lượng, cũng chỉ khiến Hứa Niên chật vật mà chống đỡ, không thể làm ra thương tổn chí mạng.
Dù là như vậy, đủ để khiến Hứa Niên lúc này dâng lên chút do dự.
Bởi hắn sợ. Hắn sợ đối phương có đồng bọn, xa hơn nữa là...sợ chết.
Hứa Niên từ ngày bé cho đến bây giờ, điều lo sợ nhất vẫn chỉ có một, đấy là chết. Mấy năm nơi chiến địa u ám, không ít lần vào sinh ra tử, hắn vẫn sợ chết. Sợ chết không chỉ bởi bản thân, mà còn là gia quyến. Nhưng năm đó, hắn sợ chết, rồi để đồng đội đi chết.
Nhìn phương hướng bóng đen kia lụi mất, Hứa Niên bỗng hít sâu một hơi. Những người từng coi hắn là đồng đội, gần như đã chết hết, kẻ cuối cùng cũng vừa mới chết đi, nay lại gặp kẻ mang theo di sản của gã, Hứa Niên quả thật không bình tĩnh được nữa.
Hứa Niên không biết mình đuổi theo là vì cái gì, nhưng hắn muốn gặp tên kia. Có thể là nhìn chút bóng dáng cố nhân hoặc là không.
— QUẢNG CÁO —
Sau lần phù kích vừa nãy, Hứa Niên đã chậm lại ít nhiều, gã phàm nhân kia đã lẩn xa chẳng thấy. Có điều, kiếm thức đã găm lên người, gã chung quy là không thoát được.
Hoàng sắc quang mang lại phóng ngang bầu trời, chỉ là hiện tại cũng không điên cuồng phi đến, Hứa Niên vẫn phải đề phòng, phù kích dù không gây thương tổn lớn lao nhưng chỉ cần thêm vài ba lần như thế, hắn cũng không trụ được. Hứa Niên tuy chẳng nghĩ đối phương xa xỉ tới mức đó, chỉ là, cũng không dám đánh cược. Nói rồi đấy, hắn rất sợ chết.
Dưới mặt đất có bụi cỏ lau, một bóng đen từ từ đi ra khỏi đó.
Huỳnh Chấn Vũ thân khoác hắc bào, mắt không cảm xúc nhìn về vệt hoàng mang vẫn đang điên cuồng kéo dài giữa trời đêm. Huỳnh Chấn Vũ thu lại tầm mắt, nhìn đến xấp phù kim sắc vẫn dạt dào pháp ý trong tay mình, khẽ lắc đầu cười. Hắn ban nãy đã định tung ra tất cả, may sao còn nhớ đến vẻ mặt kiên định của Vấn Thiên, nếu không, trời đêm nay đã có một tràng pháo thịt.
Huỳnh Chấn Vũ nhìn về phương hướng Vấn Thiên nơi đó, khẽ thì thào:
- Một tấm phù là đủ thời gian cho huynh rồi!
Hứa Niên vẫn lao như điên về hướng kiếm thức chú định, không hay biết bản thân vừa may mắn vớt được cái mạng. Bóng đen kia dưới màn mưa dần hiện ra trong tầm mắt, nhưng ánh mắt lại có điều hoài nghi.
Tên đó lại chạy lên núi.
Hứa Niên nhíu mày rồi mau chóng giãn ra, cái thôi thúc khó nói kia rốt cuộc đánh tan chút do dự trong hắn. Hoàng kiếm dưới chân gia tăng pháp lực, mang theo quang mang kéo thẳng lên núi.
Hứa Niên càng ngày càng gần, Vấn Thiên càng chạy càng hăng.
Vấn Thiên dưới màn mưa cảm nhận rõ ràng áp lực đến nghẹt thở phía sau lưng mình. Lúc này chân chính cảm nhận được uy áp của Thiên cảnh, quả thật là lớn lao.
Cuối cùng Hứa Niên cũng đuổi kịp. Chỉ là, không phải hắn thật sự đuổi tới, mà tên kia...dừng lại.
Bên sườn núi có cái đầm sen, vài phiến đá lớn nhô cao giữa mảnh, một cái hắc bào nhân bình tĩnh mà đứng trên đó.
Hứa Niên nghi hoặc hạ xuống một phiến đá, mắt xa xăm đứng nhìn. Qua màn mưa, mắt khó thấy, mà không mưa cũng chẳng thấy cái gì, bởi tên kia từ đầu đến chân, lộ ra chỉ là một đôi mắt. Một đôi mắt bình tĩnh đến lạ kì.
- Thì ra không phải ngươi chạy không được. Mà bởi nơi đây, vốn là nơi ngươi muốn ta đến.
Hứa Niên thanh âm có chút cảm thán nhẹ nhàng nói.
- Đã biết như vậy, vẫn còn bình tĩnh sao?
Vấn Thiên giễu cợt đáp lời.
Hứa Niên cũng cười, cười có chút thương tiếc: — QUẢNG CÁO —
- Ngươi chỉ là một phàm nhân lại có dũng khí thế này, quả thật không tầm thường. Ngươi nói giết ta bẩn tay, nhưng mà...ngươi nào có sức.
Hứa Niên thu lại nụ cười, rồi trầm giọng hỏi:
- Sao ngươi biết ta sẽ đuổi theo?
- Duệ Tuân vừa chết, nay lại có kẻ dụng Kiếm Thủy Quyết tới tìm, ngươi không ngồi yên được.
Hứa Niên nghe xong cau mày. Nghe đến hai tiếng Duệ Tuân, ánh mắt càng là sốt sắng không thôi.
- Ngươi là ai? Ngươi muốn gì?
- Ta là ai không quan trọng. Có điều, Thủy Kiếm thanh cao, thứ dơ bẩn không được phép động vào.
Vấn Thiên cao giọng nói.
Hứa Niên đột nhiên lại cười lớn, cái vẻ trào phúng không thèm cất giấu, dưới màn mưa xối xả cũng chẳng khuất được thanh âm. Rồi hắn nghiêm mặt nói:
- Kiếm Thủy Môn nay đã tàn. Nào còn ai có tư cách cầm kiếm.
- Đương nhiên! Nhưng kẻ như ngươi nhất quyết không thể mang.
- Ngươi lấy không được!
- Sao không?
Vấn Thiên vừa ngắt lời, cái đầm nước nơi hai người đang đứng đột nhiên mất đi tất cả thanh âm, một sự im lặng chết chóc theo đó mà lan toả. Mưa thôi rơi, gió thôi rít gào, hoa sen ngừng đung đưa, lá sen ngừng chao đảo rồi...mau chóng lụi tàn. Cả đầm nước bỗng trắng xoá xác cá lềnh bềnh.
Hoa tàn, cá chết, linh khí nơi đây vậy mà đột nhiên bị rút cạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.