Chương 150: Tiên nhân không thích đèn dầu
Sương
11/01/2023
Một thế giới tồn tại sẽ luôn luôn tuần hoàn.
Một thế giới lụi tàn là khi sự tuần hoàn ấy bị gián đoạn, thậm chí là đứt đoạn.
Nguyên khí tuần hoàn vốn là nền tảng của tu hành viễn siêu, cũng là cốt lõi để tu hành giả khác xa phàm nhân tầm thường. Và tất nhiên, ngươi phải có linh căn.
Bất quá, linh căn ngươi có chỉ là một cái điều kiện tiên quyết, thiên địa này có linh khí để linh căn của ngươi chuyển hoá hay không mới là việc trọng yếu nhất.
Thế giới trước kia linh khí vốn dồi dào, ngươi có linh căn liền trở thành một tồn tại khác biệt. Chỉ là, hiện tại đã khác, sương đen xâm lấn, linh khí cạn kiệt, có chút nhãn lực cũng có thể nhìn ra, thế giới này đang đi đến tuyệt diệt.
Tu hành giả trên thế gian này đều là những kẻ có nhãn lực, đều hiểu ý nghĩa kinh thiên của cái gọi là tuần hoàn nguyên khí.
Huỳnh Chấn Vũ cũng không ngoại lệ.
Huỳnh Chấn Vũ hết nhìn tới Vấn Thiên lại ngó sang ngọn đèn dầu trước mặt mình, kinh nghi phủ kín, không giấu nổi động rung mà trầm giọng hỏi:
- Nó thiêu đốt bằng uế khí ư?
Thấy Vấn Thiên gật đầu, Huỳnh Chấn Vũ mới chắc chắn với suy nghĩ trong lòng mình, càng là như thế, hắn lại càng chăm chú hơn vào ngọn đèn ấy.
Huỳnh Chấn Vũ thực sự xúc động. Điều ấy nói ra có đôi chút quá lời nhưng đấy là sự thật. Kẻ sống ở nơi uế khí phủ khắp, linh khí cạn kiệt, nhìn thấy kì diệu trước mặt này, không xúc động không được.
Vấn Thiên ngồi đấy nhìn thiếu niên dần đi vào trầm tư, hắn hiểu ra, suy nghĩ trong lòng mình bấy lâu nay sắp có câu trả lời. Có điều, hắn không muốn nghe.
- Quê nhà đệ ở không tồn tại linh khí!
Nhìn gương mặt có điều nghi vấn của Vấn Thiên, Huỳnh Chấn Vũ cười khổ. Lưỡng lự một lúc, gương mặt ưu tư như lấy được dũng khí, nhẹ giọng nói tiếp:
- Đệ tới từ Tiên Vực.
Nghe câu nói ấy của Huỳnh Chấn Vũ, Vấn Thiên chợt giật mình. Giật mình không phải vì bất ngờ, đơn giản chỉ là...sợ, bởi cái suy đoán mơ hồ trong mấy ngày qua làm hắn lo lắng quá. Giờ kết lại, lo lắng kia quả thực không phải mơ hồ.
Người đệ đệ này đúng là đến từ nơi đó.
Những giấc mơ vẫn “ôm ấp” Vấn Thiên đôi khi chỉ là vài cái cố sự, phần nhiều lại là cả một trường “bi kịch” dài đằng đẵng. Và tồn tại song hành cùng nó là những bí mật đã bị chôn vùi rất lâu ở cái tu hành giới này. Thứ Vấn Thiên nhìn thấy toàn là bi kịch, bí mật giấu trong đó càng thêm não nề. Bí mật về Tiên Vực cũng theo cái não nề ấy mà ăn sâu vào tiềm thức.
Nay biết Huỳnh Chấn Vũ thật sự đi ra từ Tiên Vực, Vấn Thiên có điều không tiếp nhận được.
Vấn Thiên nhận biết Tiên Vực từ rất sớm nhưng Tiên Điện tồn tại cũng chỉ gần đây mới vỡ lẽ. Hắn cũng mau chóng hiểu ra cái liên hệ vi diệu của hai cái tồn tại ấy. Xưng là Tiên xuất phát từ Tiên Vực, Tiên Điện ngự tại chính là hắc thủ của cái nơi thần thánh ấy bao trùm nhân tộc. Và có lẽ, cái linh thực vẫn đầy đoạ những kiếp người khốn khổ ngoài kia là từ Tiên Vực đưa tới. — QUẢNG CÁO —
Kim Luân Đấu Thần năm đó vì ngăn cản Tiên Vực xâm lấn mà vẫn lạc, lại thấy muôn dân vì linh thực mà hãm vào lầm than, cái định kiến của Vấn Thiên về tiên nhân sớm đã quy chụp lên Tiên Điện cùng Tiên Vực.
Ngày đó biết Huỳnh Chấn Vũ là tiên nhân, Vấn Thiên đã ngờ ngợ. Mắt Vấn Thiên vốn nhạy cảm, nhìn linh khí thổ nạp cũng có thể phán đoán ra công pháp lưu chuyển. Nhưng Huỳnh Chấn Vũ...không thổ nạp linh khí thiên địa, mà thổ nạp trực tiếp bằng đan dược.
Là Luyện Dược Sư, tu luyện bằng đan dược là chuyện thường tình, chỉ là, không tự động thổ nạp nguyên khí, nguyên do có chút nhạy cảm. Một là công pháp quá tinh diệu, có thể đình chỉ, còn hai là...”thói quen”.
Bí mật của Tiên Vực Vấn Thiên biết vài cái, “thói quen” không chủ động hấp thu linh khí tính là một cái, bởi vì ở nơi đó...linh khí đã sắp cạn kiệt. Cũng bởi như thế, Tiên Vực trước kia mới tìm cách xâm chiếm cái mảnh đại lục này.
Thêm vào mấy cái thứ đồ hay ho mà Huỳnh Chấn Vũ mang theo, Vấn Thiên hiểu, hoài nghi của hắn đang được chứng thực.
Nay Huỳnh Chấn Vũ xác nhận, dù đã chuẩn bị nhưng vẫn khó lòng tiếp thu.
Vấn Thiên đang rối bời. Cái niềm yêu lớn lao với nơi này làm hắn có những định kiến tiêu cực với cái nơi thần thánh ấy. Huỳnh Chấn Vũ từ nơi ấy đi ra, Vấn Thiên khó xử, bởi hắn cũng yêu quý cái người đệ đệ này nhiều lắm. Nhưng mà, sự ghét bỏ kia cũng thật lớn lối.
Nhìn Vấn Thiên đang thơ thẩn, Huỳnh Chấn Vũ cũng liền thẫn thờ. Hắn hiểu Vấn Thiên có định kiến tiêu cực ra sao với đám người bọn hắn. Nhưng hắn cũng không thể giấu nổi cái xuất thân nhạy cảm đấy được, những thứ trên người hắn quá khác biệt với mảnh đại lục này. Hôm nay hắn xác nhận, để lòng bớt áy o, cũng là để Vấn Thiên sớm đối diện với cái khó chịu trong lòng mình.
Cả tháng qua rong ruổi, lúc nào rảnh rang, Vấn Thiên đều kể cho hắn nghe về những giấc mơ của mình, kể cho hắn nghe về đớn đau của những kiếp người khốn khổ ở chốn này. Huỳnh Chấn Vũ càng ngày càng hiểu ra, Vấn Thiên vì sao ghét đám người bọn hắn như thế, quả thật chẳng có điều gì để bào chữa. Nhưng hắn cũng hiểu, khởi nguồn lớn lao nhất của hàng tấn bi kịch mà Tiên Vực gieo rắc chỉ là, linh khí đã cạn. Linh khí cạn, đại đạo của đám tham lam bọn hắn...không đi tới được.
Rồi hắn thấy ngọn đèn dầu kia thiêu đốt, sự nhạy cảm với linh khí mỏng manh khiến hắn nhận ra vài điều, khi được Vấn Thiên xác nhận hắn mới dám khẳng định, đấy là nguyên khí tuần hoàn. Quê nhà hắn thiếu thốn linh khí nguyên do chỉ một, cái gọi là nguyên khí tuần hoàn sớm đã đứt đoạn. Nay nhìn ra thứ có thể cứu vớt được cái “khốn khổ” ấy, hắn bỗng sinh ra hi vọng.
Quê nhà hắn nếu khôi phục được linh khí, tấn bi kịch đang bủa vây mảnh đại lục này, có thể sẽ chấm dứt. Cái định kiến kia của Vấn Thiên sẽ chết đi...cùng với người thanh niên ấy, để đến lúc đoạn mệnh, không phải ưu phiền vì thế gian.
Ngọn đèn dầu bỗng tắt, bóng tối lại bao trùm căn phòng tối tăm, ánh trăng ngoài kia cũng không đủ khiến cái tối tăm ấy bớt đi mấy phần cơ cực.
- Cái đèn kia không phải tự thân là tuần hoàn, chút pháp lực ít ỏi còn sót lại trong đó mới thật sự là tuần hoàn.
Căn phòng lại sáng, Vấn Thiên nay đã ngồi trên cái bàn gỗ đặt ở góc nhà, ngắm nhìn ngọn đèn hiu hắt trước mặt mình, nhẹ giọng nói tiếp:
- Chân pháp thuần khiết vốn dụng uế khí để chuyển thành pháp lực, pháp lực hư hoá sẽ thành linh khí. Tiên pháp của đám người bọn đệ, không làm ngọn đèn dầu này cháy được! Tiên Vực của đệ, không sinh ra linh khí được!
Huỳnh Chấn Vũ mang đôi mắt ưu tư nhìn Vấn Thiên buồn rầu ngồi nơi đấy, lại nhìn ngọn đèn dầu đã tắt, hắn cười khổ. Vấn Thiên biết hắn đang hi vọng cái gì, và cũng trả lời cho hắn hiểu, cái hi vọng của hắn chỉ là hão huyền.
Huỳnh Chấn Vũ đi tới bàn nước, cũng chẳng thèm tẩy đi bụi bặm trên ghế, ngồi phịch xuống, bỗng trầm giọng nói:
- Đệ xin lỗi!
— QUẢNG CÁO —
- Vì cái gì?
Vấn Thiên ngẩng mặt nhìn lên, thấy đôi mắt long lanh kia vành mắt đã đỏ hoe, biết câu trả lời, lắc đầu cười nói tiếp:
- Đừng xin lỗi hộ những kẻ không xứng đáng!
Đèn dầu lay lắt, bóng ngưòi vì đó mà rung rinh trên bức tường. Tối tăm đã mất nhưng im lặng lại phủ kín cả căn phòng.
- Nếu cải tu chân pháp, phải chăng thế giới này lại về với trước kia?
Huỳnh Chấn Vũ bỗng nhiên lên tiếng.
Vấn Thiên lại lắc đầu, cũng không có nụ cười trên môi, nhẹ giọng nói:
- Uế khí vốn khác biệt với linh khí, chuyển hoá càng là khó khăn cùng lâu dài, pháp lực ngưng tụ qua Chân pháp phổ thông đã không thể so sánh cùng Tiên pháp, chứ đừng nói gì đến Chân pháp thuần khiết nhất. Tiến cảnh một cái phải đến chục năm, thậm chí trăm năm, những kẻ nóng vội với mớ “đại đạo” ở vĩnh sinh ấy nào chịu ấm ức như vậy!
Vấn Thiên thở dài một hơi, rời tầm mắt khỏi ánh đèn dầu, nhìn tới khuôn mặt đỏ ửng của Huỳnh Chấn Vũ, bình tĩnh nói tiếp:
- Kẻ mạnh luôn muốn mình mạnh hơn, cũng sẽ dễ thuyết phục bản thân mình về cái hệ quả gây ra trên cái con đường truy cầu sức mạnh ấy. Chân pháp vốn không nằm tại sức mạnh, nó nằm ở cái gọi là bù đắp cho thiên địa. Nhưng có vẻ, bù đắp không nổi, và hiện tại, cũng chỉ còn vài người muốn bù đắp. Vậy nên, sẽ chẳng có gã tiên nhân nào vứt bỏ tiên duyên mà chui đầu vào mớ hủ lậu cả. Cải tu chân pháp, nếu nói cho đám Tiên Vực nhà đệ nghe, đấy là trò cười. Tiên nhân vốn không thích đèn dầu, nó quá hiu hắt, cũng là dễ tắt.
Vấn Thiên khó khăn đứng dậy, đi tới bên ban thờ, lấy ra thẻ hương trong lọ sứ, lại cầm hương đi tới bên bàn, đưa tới ngọn đèn dầu mà châm cháy rồi quay lại ban thờ cẩn thận cắm đến lư hương.
Vấn Thiên vái sâu mấy cái, cũng không ở lâu, đi ra bên ngoài, đến cửa khẽ quay đầu nhìn Huỳnh Chấn Vũ mà mỉm cười nói:
- Đệ đến từ đâu không quan trọng, lòng đệ sắt son thế nào mới là thứ kẻ phàm này thương mến. Trên đời này có những thứ kẻ thấp cổ bé họng vốn không có tư cách động vào. Bất quá, có tư cách hay không là do bản thân ta tìm được, ảo tưởng cũng chẳng phải là cái gì sai trái, cứ làm hết sức mình thôi.
- Nhà trong có giường, đệ vào trong đấy dọn qua rồi ngủ sớm đi, cả chục ngày nay không chợp mắt rồi!
Bóng người Vấn Thiên khuất sau khung cửa, tiếng nói trầm ấm lại vang vọng trong gian nhà.
- Huynh không ngủ sao?
- Ta còn trụ được!
...
Vấn Thiên ngẩn ngơ bên cái bàn đá mà lúc trước tiền bối Địa Uy hay ngồi, tay chống cằm trầm tư.
— QUẢNG CÁO —
Chàng thiếu niên lúc này đã không còn cái rối bời mà trước kia canh cánh. Khi nhìn vào đôi mắt long lanh vừa nãy, hắn đã hiểu, bản thân không thể chỉ vì những định kiến phiến diện mà quy chụp lên người đệ đệ ấy, nửa tháng không ngủ chỉ để săn sóc một người mới vừa thân quen, ích kỉ như tiên nhân sao có thể. Hơn thế nữa, con người đó quả thật đủ đầy vấn vương với thế gian này.
Nhưng mà chung quy lại, kẻ như hắn cùng Huỳnh Chấn Vũ quả thực quá ít trên thế gian. Tu hành giả tu luyện Chân pháp, ngoại trừ Linh Kiếm Tông nhà hắn, chẳng biết còn mấy người.
Lụi tàn đưa lối, thế gian hấp hối chút hơi tàn.
- Tuyệt diệt là thứ sớm mai, đã như vậy, về nhà đi thôi!
Có tiếng người thanh thoát bỗng vang bên tai, Vấn Thiên giật mình, vội nhìn tới.
Nơi bóng trăng treo trên đầu cành, có thân ảnh bình tĩnh đứng đó. Chỉ trong khoảnh khắc, thân ảnh kia biến mất, thoáng chốc xuất hiện trước mặt Vấn Thiên.
Mắt Vấn Thiên mở lớn, thầm than một tiếng “Kiếm di!”. Vừa nhìn ra thân ảnh nơi đó, cười lớn mà hô:
- Đại ca!
Một thế giới lụi tàn là khi sự tuần hoàn ấy bị gián đoạn, thậm chí là đứt đoạn.
Nguyên khí tuần hoàn vốn là nền tảng của tu hành viễn siêu, cũng là cốt lõi để tu hành giả khác xa phàm nhân tầm thường. Và tất nhiên, ngươi phải có linh căn.
Bất quá, linh căn ngươi có chỉ là một cái điều kiện tiên quyết, thiên địa này có linh khí để linh căn của ngươi chuyển hoá hay không mới là việc trọng yếu nhất.
Thế giới trước kia linh khí vốn dồi dào, ngươi có linh căn liền trở thành một tồn tại khác biệt. Chỉ là, hiện tại đã khác, sương đen xâm lấn, linh khí cạn kiệt, có chút nhãn lực cũng có thể nhìn ra, thế giới này đang đi đến tuyệt diệt.
Tu hành giả trên thế gian này đều là những kẻ có nhãn lực, đều hiểu ý nghĩa kinh thiên của cái gọi là tuần hoàn nguyên khí.
Huỳnh Chấn Vũ cũng không ngoại lệ.
Huỳnh Chấn Vũ hết nhìn tới Vấn Thiên lại ngó sang ngọn đèn dầu trước mặt mình, kinh nghi phủ kín, không giấu nổi động rung mà trầm giọng hỏi:
- Nó thiêu đốt bằng uế khí ư?
Thấy Vấn Thiên gật đầu, Huỳnh Chấn Vũ mới chắc chắn với suy nghĩ trong lòng mình, càng là như thế, hắn lại càng chăm chú hơn vào ngọn đèn ấy.
Huỳnh Chấn Vũ thực sự xúc động. Điều ấy nói ra có đôi chút quá lời nhưng đấy là sự thật. Kẻ sống ở nơi uế khí phủ khắp, linh khí cạn kiệt, nhìn thấy kì diệu trước mặt này, không xúc động không được.
Vấn Thiên ngồi đấy nhìn thiếu niên dần đi vào trầm tư, hắn hiểu ra, suy nghĩ trong lòng mình bấy lâu nay sắp có câu trả lời. Có điều, hắn không muốn nghe.
- Quê nhà đệ ở không tồn tại linh khí!
Nhìn gương mặt có điều nghi vấn của Vấn Thiên, Huỳnh Chấn Vũ cười khổ. Lưỡng lự một lúc, gương mặt ưu tư như lấy được dũng khí, nhẹ giọng nói tiếp:
- Đệ tới từ Tiên Vực.
Nghe câu nói ấy của Huỳnh Chấn Vũ, Vấn Thiên chợt giật mình. Giật mình không phải vì bất ngờ, đơn giản chỉ là...sợ, bởi cái suy đoán mơ hồ trong mấy ngày qua làm hắn lo lắng quá. Giờ kết lại, lo lắng kia quả thực không phải mơ hồ.
Người đệ đệ này đúng là đến từ nơi đó.
Những giấc mơ vẫn “ôm ấp” Vấn Thiên đôi khi chỉ là vài cái cố sự, phần nhiều lại là cả một trường “bi kịch” dài đằng đẵng. Và tồn tại song hành cùng nó là những bí mật đã bị chôn vùi rất lâu ở cái tu hành giới này. Thứ Vấn Thiên nhìn thấy toàn là bi kịch, bí mật giấu trong đó càng thêm não nề. Bí mật về Tiên Vực cũng theo cái não nề ấy mà ăn sâu vào tiềm thức.
Nay biết Huỳnh Chấn Vũ thật sự đi ra từ Tiên Vực, Vấn Thiên có điều không tiếp nhận được.
Vấn Thiên nhận biết Tiên Vực từ rất sớm nhưng Tiên Điện tồn tại cũng chỉ gần đây mới vỡ lẽ. Hắn cũng mau chóng hiểu ra cái liên hệ vi diệu của hai cái tồn tại ấy. Xưng là Tiên xuất phát từ Tiên Vực, Tiên Điện ngự tại chính là hắc thủ của cái nơi thần thánh ấy bao trùm nhân tộc. Và có lẽ, cái linh thực vẫn đầy đoạ những kiếp người khốn khổ ngoài kia là từ Tiên Vực đưa tới. — QUẢNG CÁO —
Kim Luân Đấu Thần năm đó vì ngăn cản Tiên Vực xâm lấn mà vẫn lạc, lại thấy muôn dân vì linh thực mà hãm vào lầm than, cái định kiến của Vấn Thiên về tiên nhân sớm đã quy chụp lên Tiên Điện cùng Tiên Vực.
Ngày đó biết Huỳnh Chấn Vũ là tiên nhân, Vấn Thiên đã ngờ ngợ. Mắt Vấn Thiên vốn nhạy cảm, nhìn linh khí thổ nạp cũng có thể phán đoán ra công pháp lưu chuyển. Nhưng Huỳnh Chấn Vũ...không thổ nạp linh khí thiên địa, mà thổ nạp trực tiếp bằng đan dược.
Là Luyện Dược Sư, tu luyện bằng đan dược là chuyện thường tình, chỉ là, không tự động thổ nạp nguyên khí, nguyên do có chút nhạy cảm. Một là công pháp quá tinh diệu, có thể đình chỉ, còn hai là...”thói quen”.
Bí mật của Tiên Vực Vấn Thiên biết vài cái, “thói quen” không chủ động hấp thu linh khí tính là một cái, bởi vì ở nơi đó...linh khí đã sắp cạn kiệt. Cũng bởi như thế, Tiên Vực trước kia mới tìm cách xâm chiếm cái mảnh đại lục này.
Thêm vào mấy cái thứ đồ hay ho mà Huỳnh Chấn Vũ mang theo, Vấn Thiên hiểu, hoài nghi của hắn đang được chứng thực.
Nay Huỳnh Chấn Vũ xác nhận, dù đã chuẩn bị nhưng vẫn khó lòng tiếp thu.
Vấn Thiên đang rối bời. Cái niềm yêu lớn lao với nơi này làm hắn có những định kiến tiêu cực với cái nơi thần thánh ấy. Huỳnh Chấn Vũ từ nơi ấy đi ra, Vấn Thiên khó xử, bởi hắn cũng yêu quý cái người đệ đệ này nhiều lắm. Nhưng mà, sự ghét bỏ kia cũng thật lớn lối.
Nhìn Vấn Thiên đang thơ thẩn, Huỳnh Chấn Vũ cũng liền thẫn thờ. Hắn hiểu Vấn Thiên có định kiến tiêu cực ra sao với đám người bọn hắn. Nhưng hắn cũng không thể giấu nổi cái xuất thân nhạy cảm đấy được, những thứ trên người hắn quá khác biệt với mảnh đại lục này. Hôm nay hắn xác nhận, để lòng bớt áy o, cũng là để Vấn Thiên sớm đối diện với cái khó chịu trong lòng mình.
Cả tháng qua rong ruổi, lúc nào rảnh rang, Vấn Thiên đều kể cho hắn nghe về những giấc mơ của mình, kể cho hắn nghe về đớn đau của những kiếp người khốn khổ ở chốn này. Huỳnh Chấn Vũ càng ngày càng hiểu ra, Vấn Thiên vì sao ghét đám người bọn hắn như thế, quả thật chẳng có điều gì để bào chữa. Nhưng hắn cũng hiểu, khởi nguồn lớn lao nhất của hàng tấn bi kịch mà Tiên Vực gieo rắc chỉ là, linh khí đã cạn. Linh khí cạn, đại đạo của đám tham lam bọn hắn...không đi tới được.
Rồi hắn thấy ngọn đèn dầu kia thiêu đốt, sự nhạy cảm với linh khí mỏng manh khiến hắn nhận ra vài điều, khi được Vấn Thiên xác nhận hắn mới dám khẳng định, đấy là nguyên khí tuần hoàn. Quê nhà hắn thiếu thốn linh khí nguyên do chỉ một, cái gọi là nguyên khí tuần hoàn sớm đã đứt đoạn. Nay nhìn ra thứ có thể cứu vớt được cái “khốn khổ” ấy, hắn bỗng sinh ra hi vọng.
Quê nhà hắn nếu khôi phục được linh khí, tấn bi kịch đang bủa vây mảnh đại lục này, có thể sẽ chấm dứt. Cái định kiến kia của Vấn Thiên sẽ chết đi...cùng với người thanh niên ấy, để đến lúc đoạn mệnh, không phải ưu phiền vì thế gian.
Ngọn đèn dầu bỗng tắt, bóng tối lại bao trùm căn phòng tối tăm, ánh trăng ngoài kia cũng không đủ khiến cái tối tăm ấy bớt đi mấy phần cơ cực.
- Cái đèn kia không phải tự thân là tuần hoàn, chút pháp lực ít ỏi còn sót lại trong đó mới thật sự là tuần hoàn.
Căn phòng lại sáng, Vấn Thiên nay đã ngồi trên cái bàn gỗ đặt ở góc nhà, ngắm nhìn ngọn đèn hiu hắt trước mặt mình, nhẹ giọng nói tiếp:
- Chân pháp thuần khiết vốn dụng uế khí để chuyển thành pháp lực, pháp lực hư hoá sẽ thành linh khí. Tiên pháp của đám người bọn đệ, không làm ngọn đèn dầu này cháy được! Tiên Vực của đệ, không sinh ra linh khí được!
Huỳnh Chấn Vũ mang đôi mắt ưu tư nhìn Vấn Thiên buồn rầu ngồi nơi đấy, lại nhìn ngọn đèn dầu đã tắt, hắn cười khổ. Vấn Thiên biết hắn đang hi vọng cái gì, và cũng trả lời cho hắn hiểu, cái hi vọng của hắn chỉ là hão huyền.
Huỳnh Chấn Vũ đi tới bàn nước, cũng chẳng thèm tẩy đi bụi bặm trên ghế, ngồi phịch xuống, bỗng trầm giọng nói:
- Đệ xin lỗi!
— QUẢNG CÁO —
- Vì cái gì?
Vấn Thiên ngẩng mặt nhìn lên, thấy đôi mắt long lanh kia vành mắt đã đỏ hoe, biết câu trả lời, lắc đầu cười nói tiếp:
- Đừng xin lỗi hộ những kẻ không xứng đáng!
Đèn dầu lay lắt, bóng ngưòi vì đó mà rung rinh trên bức tường. Tối tăm đã mất nhưng im lặng lại phủ kín cả căn phòng.
- Nếu cải tu chân pháp, phải chăng thế giới này lại về với trước kia?
Huỳnh Chấn Vũ bỗng nhiên lên tiếng.
Vấn Thiên lại lắc đầu, cũng không có nụ cười trên môi, nhẹ giọng nói:
- Uế khí vốn khác biệt với linh khí, chuyển hoá càng là khó khăn cùng lâu dài, pháp lực ngưng tụ qua Chân pháp phổ thông đã không thể so sánh cùng Tiên pháp, chứ đừng nói gì đến Chân pháp thuần khiết nhất. Tiến cảnh một cái phải đến chục năm, thậm chí trăm năm, những kẻ nóng vội với mớ “đại đạo” ở vĩnh sinh ấy nào chịu ấm ức như vậy!
Vấn Thiên thở dài một hơi, rời tầm mắt khỏi ánh đèn dầu, nhìn tới khuôn mặt đỏ ửng của Huỳnh Chấn Vũ, bình tĩnh nói tiếp:
- Kẻ mạnh luôn muốn mình mạnh hơn, cũng sẽ dễ thuyết phục bản thân mình về cái hệ quả gây ra trên cái con đường truy cầu sức mạnh ấy. Chân pháp vốn không nằm tại sức mạnh, nó nằm ở cái gọi là bù đắp cho thiên địa. Nhưng có vẻ, bù đắp không nổi, và hiện tại, cũng chỉ còn vài người muốn bù đắp. Vậy nên, sẽ chẳng có gã tiên nhân nào vứt bỏ tiên duyên mà chui đầu vào mớ hủ lậu cả. Cải tu chân pháp, nếu nói cho đám Tiên Vực nhà đệ nghe, đấy là trò cười. Tiên nhân vốn không thích đèn dầu, nó quá hiu hắt, cũng là dễ tắt.
Vấn Thiên khó khăn đứng dậy, đi tới bên ban thờ, lấy ra thẻ hương trong lọ sứ, lại cầm hương đi tới bên bàn, đưa tới ngọn đèn dầu mà châm cháy rồi quay lại ban thờ cẩn thận cắm đến lư hương.
Vấn Thiên vái sâu mấy cái, cũng không ở lâu, đi ra bên ngoài, đến cửa khẽ quay đầu nhìn Huỳnh Chấn Vũ mà mỉm cười nói:
- Đệ đến từ đâu không quan trọng, lòng đệ sắt son thế nào mới là thứ kẻ phàm này thương mến. Trên đời này có những thứ kẻ thấp cổ bé họng vốn không có tư cách động vào. Bất quá, có tư cách hay không là do bản thân ta tìm được, ảo tưởng cũng chẳng phải là cái gì sai trái, cứ làm hết sức mình thôi.
- Nhà trong có giường, đệ vào trong đấy dọn qua rồi ngủ sớm đi, cả chục ngày nay không chợp mắt rồi!
Bóng người Vấn Thiên khuất sau khung cửa, tiếng nói trầm ấm lại vang vọng trong gian nhà.
- Huynh không ngủ sao?
- Ta còn trụ được!
...
Vấn Thiên ngẩn ngơ bên cái bàn đá mà lúc trước tiền bối Địa Uy hay ngồi, tay chống cằm trầm tư.
— QUẢNG CÁO —
Chàng thiếu niên lúc này đã không còn cái rối bời mà trước kia canh cánh. Khi nhìn vào đôi mắt long lanh vừa nãy, hắn đã hiểu, bản thân không thể chỉ vì những định kiến phiến diện mà quy chụp lên người đệ đệ ấy, nửa tháng không ngủ chỉ để săn sóc một người mới vừa thân quen, ích kỉ như tiên nhân sao có thể. Hơn thế nữa, con người đó quả thật đủ đầy vấn vương với thế gian này.
Nhưng mà chung quy lại, kẻ như hắn cùng Huỳnh Chấn Vũ quả thực quá ít trên thế gian. Tu hành giả tu luyện Chân pháp, ngoại trừ Linh Kiếm Tông nhà hắn, chẳng biết còn mấy người.
Lụi tàn đưa lối, thế gian hấp hối chút hơi tàn.
- Tuyệt diệt là thứ sớm mai, đã như vậy, về nhà đi thôi!
Có tiếng người thanh thoát bỗng vang bên tai, Vấn Thiên giật mình, vội nhìn tới.
Nơi bóng trăng treo trên đầu cành, có thân ảnh bình tĩnh đứng đó. Chỉ trong khoảnh khắc, thân ảnh kia biến mất, thoáng chốc xuất hiện trước mặt Vấn Thiên.
Mắt Vấn Thiên mở lớn, thầm than một tiếng “Kiếm di!”. Vừa nhìn ra thân ảnh nơi đó, cười lớn mà hô:
- Đại ca!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.