Tương Tư Thành Bệnh, Không Thể Chữa
Chương 38: Gặp Gỡ
Mai Ngọc Lan
05/08/2024
Sau khi miêu tả lại hoàn cảnh lúc đó cùng với chuẩn đoán của bác sĩ, Trần Vi Vũ dùng ánh mắt phức tạp nhìn Lâm Vân Thiên.
Rõ ràng là tin tốt, nhưng đối với anh thì không khác gì tin xấu.
Hai người này khó khăn lắm mới hóa giải khúc mắc tiến vào một mối quan hệ mới.
Chưa gì mà cậu ta đã ngửi thấy mùi chia tay.
Chắc là không đâu...
Bây giờ thì Hồ Vân Thư đã quên đi khoảng khắc bọn họ ở bên nhau có ngọt ngào, có chua chát. Họ đã tỏ tình dưới cơn mưa to của thành phố, sáu ngày đáng nhớ của chuyến du lịch, cùng nhau vượt qua mê cung tình yêu, đêm nào cũng đắp chung chăn làm bài tập, khó khăn lắm cậu mới nhận ra anh mà không cần nhờ tin tức tố.
Chỉ còn Lâm Vân Thiên là nhớ thì có tác dụng gì?
"Trần Vi Vũ." Trên hành lang vắng tanh đột ngột vang lên tiếng kêu của Hồ Minh Nguyệt. Hắn vừa mới đóng xong tiền viện phí, làm thủ tục xuất viện và đi lấy thuốc giúp Hồ Vân Thư. Cậu không thích ở bệnh viện, truyền xong một chai nước biển là rời đi ngay.
Thấy không khí giữa hai người ảm đạm như lạc trong bóng tối, hắn cũng đoán được đại khái có chuyện gì.
Trần Vi Vũ nhìn đến Hồ Minh Nguyệt xách theo bịch thuốc tiếp cận mình, cảm thấy hắn tới thật đúng lúc. Một người lạc quan yêu đời vui vẻ vui vẻ như cậu ta thật sự chịu không được vẻ mặt như nhà có tang của Lâm Vân Thiên.
Cậu ta dúi bọc thuốc vào tay anh, trợn trừng mắt: "Tụi này về trước, khoảng 30 phút nữa Vân Thư sẽ truyền nước xong. Cậu đưa cậu ấy về nhà rồi nhớ nhắc cậu ấy uống thuốc đúng giờ đấy." Bọn họ đã khuyên Hồ Vân Thư nên ở lại để tiện theo dõi bệnh tình, nhưng cậu đòi về, không ai khuyên được, ngay cả Lâm Vân Thiên.
Anh đờ đẫn ừ một tiếng, ngồi xuống ghế chờ ở hành lang, nhìn cửa phòng bệnh cậu đang nằm, nhìn không chớp mắt. Giống như ánh mắt có thể thấu thị, xuyên qua cánh cửa phòng bệnh dày đặc, anh nhìn thấy được người mình thương đang nằm ngủ bên trong.
Hồ Vân Thư từ bé đã ốm yếu hay bệnh, mỗi lần khám hoặc chữa trị đều có anh cùng đi. Những lúc đó, cậu mới cảm nhận được sự quan tâm lo lắng của anh dành cho cậu, dù đó chỉ là tình cảm bạn bè.
Cậu thích bệnh viện, hay nói đúng hơn là thích sự ân cần của Lâm Vân Thiên khi cậu bị bệnh. Cho nên dù không thích đi hay mỗi lần đều phải lấy số xếp hàng ngồi đợi khám thật lâu, cậu cũng kiên nhẫn vô cùng. Góp nhặt từng chút yêu thương vụn vặt của anh, cậu đã trấn an bản thân rằng anh cũng có tình cảm với mình
Hiện tại thì Hồ Vân Thư không cần nữa. ( 1
Bởi vì, nó không phải là tình yêu.
Lâm Vân Thiên nếu rung động với cậu thì đã yêu cậu từ lâu rồi.
Nhiều người nghĩ thanh mai trúc mã là mối quan hệ độc nhất đáng hâm mộ, nhưng Hồ Vân Thư thà rằng không quen biết anh từ sớm.
Càng biết anh tốt đẹp đến nhường nào, cậu càng lụy mãi không dứt.
Cái đuôi nhỏ của Lâm Vân Thiên, thì mãi mãi chỉ là cái đuôi mà thôi.
Vì không một sự cũ qua đầu nhìn nói đuôi đang ở sau lưng mình. Đôi mắt ở phía trước, sẽ chỉ nhìn quang cảnh ở đằng trước.
Nếu anh ấy yêu mình thì thật tốt biết mấy.
Hai ngày sau.
Hồ Vân Thư dùng điện thoại cũng như không dùng. Vì cậu luôn tắt chuông báo, giống như sợ có người gọi điện hay nhắn tin cho mình, mang tâm lý ái ngại miễn cưỡng trả lời.
Tật xấu này của cậu đã bị người nhà càm ràm suốt, nhưng cậu vẫn không bỏ được thói quen này.
Cũng nhờ gọi điện không bắt máy, nhắn tin không thấy trả lời, Lâm Vân Thiên mới đến tìm gặp cậu thường xuyên. Thế là anh cũng hình thành một thói quen, không có chuyện gì quan trọng sẽ đến nhà cậu chơi.
Nên khi nhận được cuộc điện thoại của Hồ Vân Thư hẹn ra gặp mặt, Lâm Vân Thiên tưởng mình đang nằm mơ.
Vì cậu từ chối không muốn gặp, nghỉ học ba ngày với lý do bị bệnh, chỉ ru rú trong phòng, nên dù anh có giải thích cặn kẽ rằng mình đã chia tay bạn gái từ lâu rồi thì cậu cũng không thèm nghe.
Nghe nói cậu muốn gặp mình, anh vui vẻ chuẩn bị, mọi đau thương đều bay biến đi mất.
Vì không để Hồ Vân Thư đợi chờ lâu, Lâm Vân Thiên khoác thêm áo khoác ngoài, xịt một ít nước hoa, mặc thêm một chiếc quần dài, mang giày thể thao vào. Ngắm mình một lúc trong gương, anh không ưng ý kiểu tóc hiện tại của bản thân, cứ sửa rồi lại sửa một kiểu.Trước kia anh luôn cư xử khá tùy tiện, vì xem cậu là bạn thân mà không chú ý hình tượng, phải đẹp trong mắt cậu.
Cậu hẹn anh ra ngoài nói chuyện, chứng tỏ đây là dấu hiệu tốt, hai người sắp làm lành với nhau.
Mới xa người yêu ba ngày mà anh đã nhớ cậu.
Muốn ôm, muốn hôn Vân Thư.
Và nói với em ấy...
Anh yêu em.
Công viên nhỏ.
Nơi này...
Là nơi mà Hồ Vân Thư đã bị bỏ rơi.
Trong đêm cuối thu lạnh lẽo, một mình cậu ngồi co ro trên băng ghế, run rẩy ôm lấy bản thân, sưởi ấm bằng cách nhớ về Lâm Vân Thiên.
Lúc đó, cậu không cảm thấy buồn, chỉ hi vọng anh đến đưa cậu về mà thôi.
Chỉ cần anh xuất hiện, cậu sẽ tha thứ tất cả.
"Vân Thư!" Từ xa, giọng nói của Lâm Vân Thiên vang lên, cùng tiếng thở dốc vì chạy hết tốc lực đến.Mắt anh lên men, môi cũng nở nụ cười, nhìn Vân Thư đáng yêu đang ngồi trước mặt, anh chỉ muốn ôm lấy, siết chặt.
Hồ Vân Thư ngồi im một chỗ, liếc nhìn từng giọt mồ hôi rơi xuống trán anh, bàn tay khẽ rục rịch, nhưng không hề vươn ra.
Cậu cắn môi rồi bặm lại.
"Chúng ta...tạm thời đừng gặp nhau nữa"
Rõ ràng là tin tốt, nhưng đối với anh thì không khác gì tin xấu.
Hai người này khó khăn lắm mới hóa giải khúc mắc tiến vào một mối quan hệ mới.
Chưa gì mà cậu ta đã ngửi thấy mùi chia tay.
Chắc là không đâu...
Bây giờ thì Hồ Vân Thư đã quên đi khoảng khắc bọn họ ở bên nhau có ngọt ngào, có chua chát. Họ đã tỏ tình dưới cơn mưa to của thành phố, sáu ngày đáng nhớ của chuyến du lịch, cùng nhau vượt qua mê cung tình yêu, đêm nào cũng đắp chung chăn làm bài tập, khó khăn lắm cậu mới nhận ra anh mà không cần nhờ tin tức tố.
Chỉ còn Lâm Vân Thiên là nhớ thì có tác dụng gì?
"Trần Vi Vũ." Trên hành lang vắng tanh đột ngột vang lên tiếng kêu của Hồ Minh Nguyệt. Hắn vừa mới đóng xong tiền viện phí, làm thủ tục xuất viện và đi lấy thuốc giúp Hồ Vân Thư. Cậu không thích ở bệnh viện, truyền xong một chai nước biển là rời đi ngay.
Thấy không khí giữa hai người ảm đạm như lạc trong bóng tối, hắn cũng đoán được đại khái có chuyện gì.
Trần Vi Vũ nhìn đến Hồ Minh Nguyệt xách theo bịch thuốc tiếp cận mình, cảm thấy hắn tới thật đúng lúc. Một người lạc quan yêu đời vui vẻ vui vẻ như cậu ta thật sự chịu không được vẻ mặt như nhà có tang của Lâm Vân Thiên.
Cậu ta dúi bọc thuốc vào tay anh, trợn trừng mắt: "Tụi này về trước, khoảng 30 phút nữa Vân Thư sẽ truyền nước xong. Cậu đưa cậu ấy về nhà rồi nhớ nhắc cậu ấy uống thuốc đúng giờ đấy." Bọn họ đã khuyên Hồ Vân Thư nên ở lại để tiện theo dõi bệnh tình, nhưng cậu đòi về, không ai khuyên được, ngay cả Lâm Vân Thiên.
Anh đờ đẫn ừ một tiếng, ngồi xuống ghế chờ ở hành lang, nhìn cửa phòng bệnh cậu đang nằm, nhìn không chớp mắt. Giống như ánh mắt có thể thấu thị, xuyên qua cánh cửa phòng bệnh dày đặc, anh nhìn thấy được người mình thương đang nằm ngủ bên trong.
Hồ Vân Thư từ bé đã ốm yếu hay bệnh, mỗi lần khám hoặc chữa trị đều có anh cùng đi. Những lúc đó, cậu mới cảm nhận được sự quan tâm lo lắng của anh dành cho cậu, dù đó chỉ là tình cảm bạn bè.
Cậu thích bệnh viện, hay nói đúng hơn là thích sự ân cần của Lâm Vân Thiên khi cậu bị bệnh. Cho nên dù không thích đi hay mỗi lần đều phải lấy số xếp hàng ngồi đợi khám thật lâu, cậu cũng kiên nhẫn vô cùng. Góp nhặt từng chút yêu thương vụn vặt của anh, cậu đã trấn an bản thân rằng anh cũng có tình cảm với mình
Hiện tại thì Hồ Vân Thư không cần nữa. ( 1
Bởi vì, nó không phải là tình yêu.
Lâm Vân Thiên nếu rung động với cậu thì đã yêu cậu từ lâu rồi.
Nhiều người nghĩ thanh mai trúc mã là mối quan hệ độc nhất đáng hâm mộ, nhưng Hồ Vân Thư thà rằng không quen biết anh từ sớm.
Càng biết anh tốt đẹp đến nhường nào, cậu càng lụy mãi không dứt.
Cái đuôi nhỏ của Lâm Vân Thiên, thì mãi mãi chỉ là cái đuôi mà thôi.
Vì không một sự cũ qua đầu nhìn nói đuôi đang ở sau lưng mình. Đôi mắt ở phía trước, sẽ chỉ nhìn quang cảnh ở đằng trước.
Nếu anh ấy yêu mình thì thật tốt biết mấy.
Hai ngày sau.
Hồ Vân Thư dùng điện thoại cũng như không dùng. Vì cậu luôn tắt chuông báo, giống như sợ có người gọi điện hay nhắn tin cho mình, mang tâm lý ái ngại miễn cưỡng trả lời.
Tật xấu này của cậu đã bị người nhà càm ràm suốt, nhưng cậu vẫn không bỏ được thói quen này.
Cũng nhờ gọi điện không bắt máy, nhắn tin không thấy trả lời, Lâm Vân Thiên mới đến tìm gặp cậu thường xuyên. Thế là anh cũng hình thành một thói quen, không có chuyện gì quan trọng sẽ đến nhà cậu chơi.
Nên khi nhận được cuộc điện thoại của Hồ Vân Thư hẹn ra gặp mặt, Lâm Vân Thiên tưởng mình đang nằm mơ.
Vì cậu từ chối không muốn gặp, nghỉ học ba ngày với lý do bị bệnh, chỉ ru rú trong phòng, nên dù anh có giải thích cặn kẽ rằng mình đã chia tay bạn gái từ lâu rồi thì cậu cũng không thèm nghe.
Nghe nói cậu muốn gặp mình, anh vui vẻ chuẩn bị, mọi đau thương đều bay biến đi mất.
Vì không để Hồ Vân Thư đợi chờ lâu, Lâm Vân Thiên khoác thêm áo khoác ngoài, xịt một ít nước hoa, mặc thêm một chiếc quần dài, mang giày thể thao vào. Ngắm mình một lúc trong gương, anh không ưng ý kiểu tóc hiện tại của bản thân, cứ sửa rồi lại sửa một kiểu.Trước kia anh luôn cư xử khá tùy tiện, vì xem cậu là bạn thân mà không chú ý hình tượng, phải đẹp trong mắt cậu.
Cậu hẹn anh ra ngoài nói chuyện, chứng tỏ đây là dấu hiệu tốt, hai người sắp làm lành với nhau.
Mới xa người yêu ba ngày mà anh đã nhớ cậu.
Muốn ôm, muốn hôn Vân Thư.
Và nói với em ấy...
Anh yêu em.
Công viên nhỏ.
Nơi này...
Là nơi mà Hồ Vân Thư đã bị bỏ rơi.
Trong đêm cuối thu lạnh lẽo, một mình cậu ngồi co ro trên băng ghế, run rẩy ôm lấy bản thân, sưởi ấm bằng cách nhớ về Lâm Vân Thiên.
Lúc đó, cậu không cảm thấy buồn, chỉ hi vọng anh đến đưa cậu về mà thôi.
Chỉ cần anh xuất hiện, cậu sẽ tha thứ tất cả.
"Vân Thư!" Từ xa, giọng nói của Lâm Vân Thiên vang lên, cùng tiếng thở dốc vì chạy hết tốc lực đến.Mắt anh lên men, môi cũng nở nụ cười, nhìn Vân Thư đáng yêu đang ngồi trước mặt, anh chỉ muốn ôm lấy, siết chặt.
Hồ Vân Thư ngồi im một chỗ, liếc nhìn từng giọt mồ hôi rơi xuống trán anh, bàn tay khẽ rục rịch, nhưng không hề vươn ra.
Cậu cắn môi rồi bặm lại.
"Chúng ta...tạm thời đừng gặp nhau nữa"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.