Tương Tư Thành Bệnh, Không Thể Chữa
Chương 7: Hôn Rồi
Mai Ngọc Lan
11/07/2024
Phòng thực hành hóa học nằm ở tầng một, từ cửa sổ trông ra là nhà kho cũ lúc trước dùng để chứa đồ thí nghiệm, cũng là một trong những nơi hẹn hò bí mật trong trường.
Hồ Vân Thư tình cờ nhìn thấy có người hôn nhau ở đây, lúc đó cậu ngây thơ tới nổi đỏ ửng mặt, quay đi ngay lập tức.
Người ta yêu nhau, người hồi hộp lại là cậu.
Cậu cũng từng có ảo tưởng rằng mình và Lâm Vân Thiên sẽ làm những điều tương tự.
Anh sẽ ôm cậu thật chặt, còn cậu thì rúc vào người anh, cảm nhận nhịp tim rộn ràng của nhau, sau đó hai người sẽ đưa môi của mình dán vào nhau, vừa cảm nhận mùi hương tỏa ra quyến luyến quấn lấy nhau, vừa rung động mãnh liệt chỉ với một cái chạm.
Chỉ hôn nhau khi là người yêu của nhau thôi. Bây giờ cậu có là gì đâu mà...
“Vân Thư nhìn gì ó?”
Trần Vi Vũ đúng lúc phá hỏng ảo tưởng của cậu, cậu ta cũng nhìn ra cửa sổ: “Ơ, hình như là Lâm Vân Thiên kìa...” Anh ta ở cùng một cô gái?
Thôi chết dỡ...
Vân Thiên?
Hồ Vân Thư nghe tên anh, đôi mắt sáng lên, như có phản ứng mà trông mòn mỏi nhìn ra cửa sổ.
Cậu thấy một màn mà cả đời này cũng không thể nào quên, mỗi lần nhớ lại, đều khiến cậu quằn quại.
Ngơ ngác đến chết lặng.
Lâm Vân Thiên đứng đưa lưng về phía này, đang ôm lấy hôn một cô nữ sinh, tư thế của hai người thân mật hệt như trong chính ảo tưởng của bản thân.
Nhưng người được yêu không phải cậu.
Người được anh hôn cũng không là cậu.
Trái tim Hồ Vân Thư như vỡ ra từng mảnh, hô hấp đình chỉ trong giây lát, máu nóng trong người cũng lạnh đi.
Biết là tự ngược bản thân nhưng cậu vẫn muốn nhìn anh và bạn gái ân ái.
Họ hôn nhau rồi.
Thì ra khi hôn người yêu, biểu cảm của Vân Thiên lại dịu dàng đến vậy.
Lần đầu cậu thấy ghen tị rất nhiều, muốn thay thế vị trí của cô gái...
Cạch!
Trần Vi Vũ đóng mạnh cửa sổ lại, kéo rèm che kín mít, dùng lý do vô lý giải thích: “Trời lạnh ác, mình đóng cửa sổ cho ấm.”
Mặc dù trong phòng đang bật điều hòa vù vù.
Dù cho những thứ không nên thấy cậu đều tận mắt nhìn, không bỏ sót một chi tiết nào.
Lâm Vân Thiên đang lén lút hẹn hò với cô bạn gái mà anh nâng niu, ở ngay dưới ánh mắt của cậu.
“Vi Vũ...Mình ấy...”
“Mình không muốn làm Omega nữa...”
Nhìn Hồ Vân Thư như mất đi cả thế giới, cậu ta càng mủi lòng, ôm ôm cậu vỗ về, chính bản thân cậu ta cũng bị tình cảm của cậu làm cho bứt rứt, sụt sịt: “Vân Thư, muốn khóc thì khóc ra đi...Mình không cười cậu đâu.”
“Hức hức...”
Bả vai Trần Vi Vũ thấm ướt một mảng lớn, nhìn cậu bạn khóc đến thở không nổi, mặt mũi xinh đẹp cũng đều là thứ nước mặn chát, sâu sắc cảm nhận được cái gì gọi là yêu nhiều thì càng đau.
Cậu ta không dám khuyên Hồ Vân Thư nên buông xuôi tình cảm với người cậu thích. Lúc yêu đơn phương, cậu phải góp rất nhiều dũng khí để giữ kín bí mật này không nói với ai, không dám làm phiền cuộc sống hạnh phúc của người mình yêu.
Trần Vi Vũ cảm thấy tình yêu thật là nặng nề và vĩ đại.
Sẽ có ngày Lâm Vân Thiên hối hận vì đã không chọn một người yêu anh ta nhiều đến thế này.
Tiết học hóa học yêu thích cũng không làm Hồ Vân Thư vui lên nổi, học được 5 phút đã bị Trần Vi Vũ đưa vào phòng y tế nằm nghỉ ngơi.
...
Tan trường.
Từ sau khi Lâm Vân Thiên có bạn gái, Hồ Vân Thư không còn đợi anh về cùng nữa, thay vào đó cậu sẽ đi bộ về nhà cùng Trần Vi Vũ.
“Vân Thư!”
Gió mát khẽ thổi, thổi đến làm cậu nghe được ảo giác.
Ảo giác rằng anh đang gọi cậu.
“...Vân Thư, hôm nay về cùng mình nhé?” Lâm Vân Thiên cẩn thận dè dặt nhìn cậu, giống như chim sợ cành cong, nói chuyện cũng không dám lớn tiếng.
“Mình mua đồ ăn vặt cho cậu, cậu muốn ăn bao nhiêu cũng được. Mình bao.”
...Là thật.
Anh mời cậu đi ăn.
Lâm Vân Thiên buồn bã: “Nhé?”
Hồ Vân Thư không có sức chống cự với lời mời của người mình thầm yêu, lưỡng lự một lúc lâu cuối cùng cũng gật đầu.
“Ừm.”
Lần cuối cùng, sau hôm nay, cậu sẽ không nhu nhược như vậy nữa.
Cậu sẽ không đáp ứng anh điều gì nữa.
Lâm Vân Thiên thấy cậu đồng ý, lập tức tươi cười rạng rỡ, vỗ yên xe: “Lên đây mình chở.”
Dù anh có rỗng túi, cũng muốn thấy Vân Thư vui vẻ.
Đã lâu rồi, anh chưa thấy Vân Thư cười với mình.
Nụ cười của Vân Thư mới lộng lẫy làm sao, không được ấm áp tỏa sáng như người khác, nhưng lại rất lôi cuốn.
Trên con phố gần cổng trường có rất nhiều hàng quán bán đồ ăn vặt, Hồ Vân Thư thích ăn bánh flan, bánh kem, đồ ngọt. Còn anh thì thích ăn xiên nướng cay, đồ chiên.
Có lần cậu ăn một xiên thịt của anh bị cay đến mặt đỏ bừng hít hà cả buổi, làm anh không nhịn được cười, phải mua hai cốc trà sữa cho cậu.
Lâm Vân Thiên luôn muốn có khoảng thời gian vui vẻ với cậu như lúc trước, nhưng càng lớn, khoảng cách giữa hai người càng xăm.
Không biết từ lúc nào, cậu không còn tươi cười hồn nhiên với anh nữa.
Hồ Vân Thư vẫn luôn dõi mắt nhìn theo ánh trăng của đời mình, muốn đưa tay chạm vào rồi lại sợ không với tới.
Tốt nhất là cậu đừng nên làm gì cả.
Ngồi trong công viên chờ đợi một lúc, cũng nghĩ ngợi vu vơ một hồi, cậu nhận ra mình có chút vô dụng, yếu đuối.
Cậu vẫn là quá nhu nhược.
Yêu anh ấy đến tâm trí không còn tỉnh táo nữa.
Hồ Vân Thư tình cờ nhìn thấy có người hôn nhau ở đây, lúc đó cậu ngây thơ tới nổi đỏ ửng mặt, quay đi ngay lập tức.
Người ta yêu nhau, người hồi hộp lại là cậu.
Cậu cũng từng có ảo tưởng rằng mình và Lâm Vân Thiên sẽ làm những điều tương tự.
Anh sẽ ôm cậu thật chặt, còn cậu thì rúc vào người anh, cảm nhận nhịp tim rộn ràng của nhau, sau đó hai người sẽ đưa môi của mình dán vào nhau, vừa cảm nhận mùi hương tỏa ra quyến luyến quấn lấy nhau, vừa rung động mãnh liệt chỉ với một cái chạm.
Chỉ hôn nhau khi là người yêu của nhau thôi. Bây giờ cậu có là gì đâu mà...
“Vân Thư nhìn gì ó?”
Trần Vi Vũ đúng lúc phá hỏng ảo tưởng của cậu, cậu ta cũng nhìn ra cửa sổ: “Ơ, hình như là Lâm Vân Thiên kìa...” Anh ta ở cùng một cô gái?
Thôi chết dỡ...
Vân Thiên?
Hồ Vân Thư nghe tên anh, đôi mắt sáng lên, như có phản ứng mà trông mòn mỏi nhìn ra cửa sổ.
Cậu thấy một màn mà cả đời này cũng không thể nào quên, mỗi lần nhớ lại, đều khiến cậu quằn quại.
Ngơ ngác đến chết lặng.
Lâm Vân Thiên đứng đưa lưng về phía này, đang ôm lấy hôn một cô nữ sinh, tư thế của hai người thân mật hệt như trong chính ảo tưởng của bản thân.
Nhưng người được yêu không phải cậu.
Người được anh hôn cũng không là cậu.
Trái tim Hồ Vân Thư như vỡ ra từng mảnh, hô hấp đình chỉ trong giây lát, máu nóng trong người cũng lạnh đi.
Biết là tự ngược bản thân nhưng cậu vẫn muốn nhìn anh và bạn gái ân ái.
Họ hôn nhau rồi.
Thì ra khi hôn người yêu, biểu cảm của Vân Thiên lại dịu dàng đến vậy.
Lần đầu cậu thấy ghen tị rất nhiều, muốn thay thế vị trí của cô gái...
Cạch!
Trần Vi Vũ đóng mạnh cửa sổ lại, kéo rèm che kín mít, dùng lý do vô lý giải thích: “Trời lạnh ác, mình đóng cửa sổ cho ấm.”
Mặc dù trong phòng đang bật điều hòa vù vù.
Dù cho những thứ không nên thấy cậu đều tận mắt nhìn, không bỏ sót một chi tiết nào.
Lâm Vân Thiên đang lén lút hẹn hò với cô bạn gái mà anh nâng niu, ở ngay dưới ánh mắt của cậu.
“Vi Vũ...Mình ấy...”
“Mình không muốn làm Omega nữa...”
Nhìn Hồ Vân Thư như mất đi cả thế giới, cậu ta càng mủi lòng, ôm ôm cậu vỗ về, chính bản thân cậu ta cũng bị tình cảm của cậu làm cho bứt rứt, sụt sịt: “Vân Thư, muốn khóc thì khóc ra đi...Mình không cười cậu đâu.”
“Hức hức...”
Bả vai Trần Vi Vũ thấm ướt một mảng lớn, nhìn cậu bạn khóc đến thở không nổi, mặt mũi xinh đẹp cũng đều là thứ nước mặn chát, sâu sắc cảm nhận được cái gì gọi là yêu nhiều thì càng đau.
Cậu ta không dám khuyên Hồ Vân Thư nên buông xuôi tình cảm với người cậu thích. Lúc yêu đơn phương, cậu phải góp rất nhiều dũng khí để giữ kín bí mật này không nói với ai, không dám làm phiền cuộc sống hạnh phúc của người mình yêu.
Trần Vi Vũ cảm thấy tình yêu thật là nặng nề và vĩ đại.
Sẽ có ngày Lâm Vân Thiên hối hận vì đã không chọn một người yêu anh ta nhiều đến thế này.
Tiết học hóa học yêu thích cũng không làm Hồ Vân Thư vui lên nổi, học được 5 phút đã bị Trần Vi Vũ đưa vào phòng y tế nằm nghỉ ngơi.
...
Tan trường.
Từ sau khi Lâm Vân Thiên có bạn gái, Hồ Vân Thư không còn đợi anh về cùng nữa, thay vào đó cậu sẽ đi bộ về nhà cùng Trần Vi Vũ.
“Vân Thư!”
Gió mát khẽ thổi, thổi đến làm cậu nghe được ảo giác.
Ảo giác rằng anh đang gọi cậu.
“...Vân Thư, hôm nay về cùng mình nhé?” Lâm Vân Thiên cẩn thận dè dặt nhìn cậu, giống như chim sợ cành cong, nói chuyện cũng không dám lớn tiếng.
“Mình mua đồ ăn vặt cho cậu, cậu muốn ăn bao nhiêu cũng được. Mình bao.”
...Là thật.
Anh mời cậu đi ăn.
Lâm Vân Thiên buồn bã: “Nhé?”
Hồ Vân Thư không có sức chống cự với lời mời của người mình thầm yêu, lưỡng lự một lúc lâu cuối cùng cũng gật đầu.
“Ừm.”
Lần cuối cùng, sau hôm nay, cậu sẽ không nhu nhược như vậy nữa.
Cậu sẽ không đáp ứng anh điều gì nữa.
Lâm Vân Thiên thấy cậu đồng ý, lập tức tươi cười rạng rỡ, vỗ yên xe: “Lên đây mình chở.”
Dù anh có rỗng túi, cũng muốn thấy Vân Thư vui vẻ.
Đã lâu rồi, anh chưa thấy Vân Thư cười với mình.
Nụ cười của Vân Thư mới lộng lẫy làm sao, không được ấm áp tỏa sáng như người khác, nhưng lại rất lôi cuốn.
Trên con phố gần cổng trường có rất nhiều hàng quán bán đồ ăn vặt, Hồ Vân Thư thích ăn bánh flan, bánh kem, đồ ngọt. Còn anh thì thích ăn xiên nướng cay, đồ chiên.
Có lần cậu ăn một xiên thịt của anh bị cay đến mặt đỏ bừng hít hà cả buổi, làm anh không nhịn được cười, phải mua hai cốc trà sữa cho cậu.
Lâm Vân Thiên luôn muốn có khoảng thời gian vui vẻ với cậu như lúc trước, nhưng càng lớn, khoảng cách giữa hai người càng xăm.
Không biết từ lúc nào, cậu không còn tươi cười hồn nhiên với anh nữa.
Hồ Vân Thư vẫn luôn dõi mắt nhìn theo ánh trăng của đời mình, muốn đưa tay chạm vào rồi lại sợ không với tới.
Tốt nhất là cậu đừng nên làm gì cả.
Ngồi trong công viên chờ đợi một lúc, cũng nghĩ ngợi vu vơ một hồi, cậu nhận ra mình có chút vô dụng, yếu đuối.
Cậu vẫn là quá nhu nhược.
Yêu anh ấy đến tâm trí không còn tỉnh táo nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.