Tương Tư Thành Bệnh, Không Thể Chữa
Chương 47: Không Còn Là Bạn
Mai Ngọc Lan
19/09/2024
Hồ Vân Thư tắm rửa xong, cả người vừa mềm ấm vừa thơm ngào ngạt, cậu lau khô tóc, bước đi ra khỏi phòng tăm.
Quần áo mượn từ Lâm Vân Thiên, rộng thùng thình, cổ áo mở rộng, quần thì xắn đến đầu gối.
Mặc đồ của anh mang lại cho cậu cảm giác an tâm không thể tả.
Mùi hương của Alpha, mùi hương của người cậu yêu...
Tràn ngập không gian của cậu.
Chiếc áo đồng phục mà cậu lấy trộm của Lâm Vân Thiên, mùi hương của anh đã phai nhạt từ lâu, nhưng hằng đêm cậu vẫn ôm nó chìm vào giấc ngủ, giống như gián tiếp ngủ cùng với anh vậy.
Hồ Vần Thư chỉ ước, mình thật sự sẽ được ôm anh ngủ.
Tìm ở dưới nhà không thấy anh đâu, cậu lên tầng.
Lâm Vân Thiên đang trải một lớp đệm mỏng dưới sàn, tấm chăn dày anh nhường cho cậu đắp. Nghe tiếng bước chân ngoáy đầu lại nhìn, mỉm cười: "Cậu ngủ trên giường đi." Vân Thư dễ thương quá.
Giường anh nhỏ, một người ngủ thì dư dả, hai người ngủ thì chen chút, anh muốn cậu nằm thật thoải mái, tùy ý lăn lộn. Hôm nay trời mưa, sàn nhà lạnh lẽo lại cứng, anh không nỡ để cậu nằm dưới này.
Hồ Vân Thư khổ sở trong lòng, khó khăn ừ một tiếng. *
Là cậu ảo tưởng sẽ có chuyện hai người đắp chung chăn, nằm chung giường trong ngày giông.
Không hề lãng mạn một chút nào cả.
Hồ Vân Thư chậm chạp nâng bước lướt qua Lâm Vân Thiên, hi vọng anh sẽ suy nghĩ lại.
Nhưng anh chỉ cười, sự tinh ý dường như đã biến mất.
Trên giường, trên gối đầu cũng có mùi của anh, năm đây cũng tốt.
Cậu tự an ủi chính mình.
Lâm Vân Thiên từ trong tủ đồ lấy ra một bộ đồ ngủ, nói: "Cà phê để ở dưới tầng, có đồ ăn vặt nữa. Cậu có muốn cùng xem ti vi với mình không? Có một bộ phim rất hay, mình nghĩ cậu cũng sẽ thích đó."
Trước kia hai đứa thường xuyên thức khuya vừa xem phim vừa ăn vặt, rất vui, rất hoài niệm.
Anh không muốn hai người cứ lúng túng mãi, muốn thân thiết như hồi trước.
Quan hệ trước kia của bọn họ tốt biết bao, gần như chưa bao giờ cãi nhau, gần gũi nhưng có chừng mực, không làm nhau khó xử.
Hồ Vân Thư phiền muộn trong lòng, xoay đầu đi, trong giọng nói kèm chút giận dỗi: "Không thích, cậu tự xem đi!
Mình mệt, muốn ngủ." Cậu không thích xem phim thể loại hành động máu me bạo lực chút nào, nhưng vì chiều
Lâm Vân Thiên nên cậu mới xem.
Còn nói là cậu thích, rõ ràng cậu không thích cũng không nhìn ra!
Không khí chợt cứng đờ.
Anh nghẹn hồi lâu mới miễn cưỡng lên tiếng, nặng nề bước ra ngoài: "Mình đi tắm đã, cậu ngủ trước đi."
Hồ Vân Thư nghe tiếng cửa đóng, tiếng bước chân xuống cầu thang của Lâm Vân Thiên, có hơi hối hận.
Làm tổn thương người mình yêu, cũng làm tổn thương mình.
Đáng lẽ bọn họ đã có một buổi tối vui vẻ.
Cậu lại phá hỏng hết thảy.
Hồ Vân Thư ôm chăn nghẹn ngào, cố gắng không rơi nước mắt, có uất nghẹn cũng nuốt sâu vào tim.
Lâm Vân Thiên tắm xong, cũng không còn hứng thú xem phim nữa, nhưng không về phòng mà cứ ngồi trên ghế ở phòng khách, nhắm mắt ngồi một lúc lâu.
Đến khi anh cho rắng Hồ Vân Thư đã ngủ rồi mới trở lại phòng.
Đèn vẫn sáng.
Lâm Vân Thiên có chút chần chờ đứng ở ngạch cửa.
Hồ Vân Thư nằm đưa lưng về phía cửa, cuộn tròn người lại, hơi thở khe khẽ bị tiếng mưa lấn át, không biết đã ngủ say hay chưa.
Đứng nhìn thân ảnh nhỏ bé năm trên giường mình hồi lâu, đến khi chần sắp mất cảm giác anh mới cứng đờ nằm xung s.n.
Tim anh đập rất nhanh, giống như cả thể giới chỉ xoay quanh mỗi Hồ Vân Thư vậy, người mà lúc nào cũng khiến anh không thể rời mắt được.
Không thể phủ nhận nữa.
Anh thích cậu, luôn thích cậu.
Trước kia cho đến hiện tại vẫn vậy.
Lâm Vân Thiên nói thầm một câu chúc ngủ ngon, nhắm đôi mắt lại.
Ngày mai, anh sẽ mang cậu ra ngoài chơi, đi công viên giải trí mà lúc trước anh thất hứa.
Mua cho cậu đồ ăn ngon, cùng cậu chơi hết các hạng mục mà cậu thích.
Dùng cả ngày để ở bên cậu.
Chỉ nghĩ vậy thôi cũng đủ khiến Lâm Vân Thiên hạnh phúc.
Tiếng mưa như tiếng đàn, làm cho người ta dễ đi vào giấc ngủ, tâm trạng thư thái.
Nửa đêm.
Hồ Vân Thư sực tỉnh giữa đềm.
Cậu lại mơ thấy ác mộng, tỉnh lại nước mắt đã đầy mặt.
Không nhớ chính xác mình đã mơ thấy gì, nhưng nó chắc chắn là giấc mơ tổi tệ.
Cậu và Lâm Vân Thiên không có kết quả tốt...
Nồi bất an bao trùm lấy Hồ Vân Thư.
Cau muon anh.
Ôm anh mới có thể khiến cậu an tâm.
Lâm Vân Thiên bị tiếng sột soạt làm cho tỉnh giấc, anh đang hoang mang thì đằng sau lưng có một cục ấm áp dán sát vào.
Anh vô thức căng chặt thân thể.
Vân Thư em ấy đáng yêu quá.
"Vân Thiên..." Tiếng gọi khe khẽ yếu ớt như cừu con của em khiến anh vừa đau lòng vừa mềm nhũn.
Và...
Những giọt nước mắt vừa nóng vừa ấm của em.
Vừa tuyệt vọng vừa xót xa.
"...Em muốn được anh yêu."
Lâm Vân Thiên không nhịn được nữa, xoay người ôm chặt lấy Hồ Vân Thư vào lòng, không ngừng vỗ về, vươn tay lau đi nước mắt đọng lại trên gương mặt cậu.
...Chúng ta không thể làm bạn thuở nhỏ nữa rồi, Vân Thư.
"Anh sẽ..yêu em."
Suốt quãng thời gian còn lại của anh.
Quần áo mượn từ Lâm Vân Thiên, rộng thùng thình, cổ áo mở rộng, quần thì xắn đến đầu gối.
Mặc đồ của anh mang lại cho cậu cảm giác an tâm không thể tả.
Mùi hương của Alpha, mùi hương của người cậu yêu...
Tràn ngập không gian của cậu.
Chiếc áo đồng phục mà cậu lấy trộm của Lâm Vân Thiên, mùi hương của anh đã phai nhạt từ lâu, nhưng hằng đêm cậu vẫn ôm nó chìm vào giấc ngủ, giống như gián tiếp ngủ cùng với anh vậy.
Hồ Vần Thư chỉ ước, mình thật sự sẽ được ôm anh ngủ.
Tìm ở dưới nhà không thấy anh đâu, cậu lên tầng.
Lâm Vân Thiên đang trải một lớp đệm mỏng dưới sàn, tấm chăn dày anh nhường cho cậu đắp. Nghe tiếng bước chân ngoáy đầu lại nhìn, mỉm cười: "Cậu ngủ trên giường đi." Vân Thư dễ thương quá.
Giường anh nhỏ, một người ngủ thì dư dả, hai người ngủ thì chen chút, anh muốn cậu nằm thật thoải mái, tùy ý lăn lộn. Hôm nay trời mưa, sàn nhà lạnh lẽo lại cứng, anh không nỡ để cậu nằm dưới này.
Hồ Vân Thư khổ sở trong lòng, khó khăn ừ một tiếng. *
Là cậu ảo tưởng sẽ có chuyện hai người đắp chung chăn, nằm chung giường trong ngày giông.
Không hề lãng mạn một chút nào cả.
Hồ Vân Thư chậm chạp nâng bước lướt qua Lâm Vân Thiên, hi vọng anh sẽ suy nghĩ lại.
Nhưng anh chỉ cười, sự tinh ý dường như đã biến mất.
Trên giường, trên gối đầu cũng có mùi của anh, năm đây cũng tốt.
Cậu tự an ủi chính mình.
Lâm Vân Thiên từ trong tủ đồ lấy ra một bộ đồ ngủ, nói: "Cà phê để ở dưới tầng, có đồ ăn vặt nữa. Cậu có muốn cùng xem ti vi với mình không? Có một bộ phim rất hay, mình nghĩ cậu cũng sẽ thích đó."
Trước kia hai đứa thường xuyên thức khuya vừa xem phim vừa ăn vặt, rất vui, rất hoài niệm.
Anh không muốn hai người cứ lúng túng mãi, muốn thân thiết như hồi trước.
Quan hệ trước kia của bọn họ tốt biết bao, gần như chưa bao giờ cãi nhau, gần gũi nhưng có chừng mực, không làm nhau khó xử.
Hồ Vân Thư phiền muộn trong lòng, xoay đầu đi, trong giọng nói kèm chút giận dỗi: "Không thích, cậu tự xem đi!
Mình mệt, muốn ngủ." Cậu không thích xem phim thể loại hành động máu me bạo lực chút nào, nhưng vì chiều
Lâm Vân Thiên nên cậu mới xem.
Còn nói là cậu thích, rõ ràng cậu không thích cũng không nhìn ra!
Không khí chợt cứng đờ.
Anh nghẹn hồi lâu mới miễn cưỡng lên tiếng, nặng nề bước ra ngoài: "Mình đi tắm đã, cậu ngủ trước đi."
Hồ Vân Thư nghe tiếng cửa đóng, tiếng bước chân xuống cầu thang của Lâm Vân Thiên, có hơi hối hận.
Làm tổn thương người mình yêu, cũng làm tổn thương mình.
Đáng lẽ bọn họ đã có một buổi tối vui vẻ.
Cậu lại phá hỏng hết thảy.
Hồ Vân Thư ôm chăn nghẹn ngào, cố gắng không rơi nước mắt, có uất nghẹn cũng nuốt sâu vào tim.
Lâm Vân Thiên tắm xong, cũng không còn hứng thú xem phim nữa, nhưng không về phòng mà cứ ngồi trên ghế ở phòng khách, nhắm mắt ngồi một lúc lâu.
Đến khi anh cho rắng Hồ Vân Thư đã ngủ rồi mới trở lại phòng.
Đèn vẫn sáng.
Lâm Vân Thiên có chút chần chờ đứng ở ngạch cửa.
Hồ Vân Thư nằm đưa lưng về phía cửa, cuộn tròn người lại, hơi thở khe khẽ bị tiếng mưa lấn át, không biết đã ngủ say hay chưa.
Đứng nhìn thân ảnh nhỏ bé năm trên giường mình hồi lâu, đến khi chần sắp mất cảm giác anh mới cứng đờ nằm xung s.n.
Tim anh đập rất nhanh, giống như cả thể giới chỉ xoay quanh mỗi Hồ Vân Thư vậy, người mà lúc nào cũng khiến anh không thể rời mắt được.
Không thể phủ nhận nữa.
Anh thích cậu, luôn thích cậu.
Trước kia cho đến hiện tại vẫn vậy.
Lâm Vân Thiên nói thầm một câu chúc ngủ ngon, nhắm đôi mắt lại.
Ngày mai, anh sẽ mang cậu ra ngoài chơi, đi công viên giải trí mà lúc trước anh thất hứa.
Mua cho cậu đồ ăn ngon, cùng cậu chơi hết các hạng mục mà cậu thích.
Dùng cả ngày để ở bên cậu.
Chỉ nghĩ vậy thôi cũng đủ khiến Lâm Vân Thiên hạnh phúc.
Tiếng mưa như tiếng đàn, làm cho người ta dễ đi vào giấc ngủ, tâm trạng thư thái.
Nửa đêm.
Hồ Vân Thư sực tỉnh giữa đềm.
Cậu lại mơ thấy ác mộng, tỉnh lại nước mắt đã đầy mặt.
Không nhớ chính xác mình đã mơ thấy gì, nhưng nó chắc chắn là giấc mơ tổi tệ.
Cậu và Lâm Vân Thiên không có kết quả tốt...
Nồi bất an bao trùm lấy Hồ Vân Thư.
Cau muon anh.
Ôm anh mới có thể khiến cậu an tâm.
Lâm Vân Thiên bị tiếng sột soạt làm cho tỉnh giấc, anh đang hoang mang thì đằng sau lưng có một cục ấm áp dán sát vào.
Anh vô thức căng chặt thân thể.
Vân Thư em ấy đáng yêu quá.
"Vân Thiên..." Tiếng gọi khe khẽ yếu ớt như cừu con của em khiến anh vừa đau lòng vừa mềm nhũn.
Và...
Những giọt nước mắt vừa nóng vừa ấm của em.
Vừa tuyệt vọng vừa xót xa.
"...Em muốn được anh yêu."
Lâm Vân Thiên không nhịn được nữa, xoay người ôm chặt lấy Hồ Vân Thư vào lòng, không ngừng vỗ về, vươn tay lau đi nước mắt đọng lại trên gương mặt cậu.
...Chúng ta không thể làm bạn thuở nhỏ nữa rồi, Vân Thư.
"Anh sẽ..yêu em."
Suốt quãng thời gian còn lại của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.