Tương Tư Thành Bệnh, Không Thể Chữa
Chương 18: Tự Sướng
Mai Ngọc Lan
11/07/2024
Hồ Vân Thư vẫn là thanh thiếu niên bình thường, đương nhiên sẽ có ham muốn mãnh liệt với người mình yêu.
Cậu đã đủ lớn để hiểu khi yêu nhau hai người sẽ phải kết hợp với nhau, làm những chuyện chỉ có người lớn mới có thể làm với nhau.
Trong độ tuổi dậy thì, thì cũng khó nén xúc động mà làm ra hành động tự an ủi lấy.
Tuy Lâm Vân Thiên luôn ở bên cạnh nhưng cậu lại cảm thấy trống vắng.
Như lạc vào trong sương mù, chỉ nghe thấy tiếng chứ không nhìn thấy bóng người.
Có đôi khi cậu rất nghi ngờ đôi mắt của bản thân, nhìn không rõ, chỉ có thể thông qua tin tức tố để tìm anh.
Mong sao.
Kí ức quay về thật sớm, cậu không muốn phải quên.
Dù chỉ là một hồi ức không mấy tốt đẹp.
Như Lâm Vân Thiên đã đoán, cậu dự định sẽ làm bài tập xong rồi thử xuống bếp làm vài món đơn giản.
Nhưng ngồi trên bàn học làm được một chút, tầm mắt chán chường va phải áo khoác đang được mắc bên cạnh, không biết anh đã để quên lúc nào.
Trên sợi vải mềm còn lưu lại mùi tin tức tố của người cậu yêu.
Tuy có vị đắng nhưng cũng ngọt ngào.
Cậu chỉ đợi có một ngày, anh sẽ dùng mùi hương này, bảo bọc cậu, xâm chiếm cậu, từ thân thể đến linh hồn bị anh đánh dấu.
Mọi người nói, mới tí tuổi đầu thì biết cái gì gọi là yêu đương, cậu nghĩ người lớn họ nói đúng.
Ai biết tình yêu có mùi vị như thế nào, có giống mùi tin tức tố phong phú hay không.
Nhưng mà, nếu có thể lựa chọn một người để đi suốt cuộc đời thì trong hàng vạn tỉ người, cậu sẽ chọn Lâm Vân Thiên.
Người làm cậu muốn dựa vào chỉ có anh.
Không thể tưởng tượng nổi sẽ có ngày anh rời xa mình, cậu không thể tưởng tượng ra viễn cảnh tuyệt vọng này.
Buồn chết mất...
Thật đấy.
Hồ Vân Thư chỉ có mỗi Lâm Vân Thiên thôi.
Hồ Vân Thư cầm lòng không đặng, cầm lấy áo khoác trên mắc xuống, mềm nhẹ ôm vào lòng, hít cho đủ mùi hương của anh.
Cậu luyến tiếc đem đi giặt sạch rồi trả lại.
Chỉ muốn giữ riêng cho mình.
“Vân Thiên...”
Nhớ nhung ngày một chồng chất, biến thành ham muốn trần trụi.
Chỉ ở bên cạnh nhau thôi thì...
“Sao mà đủ cho được...”
Hôm nay cũng không có ai ở nhà.
Chỉ một mình cậu.
Lâm Vân Thiên từ lúc lên cấp hai không còn hay vào phòng của cậu ngồi chơi hay đọc sách cùng nữa.
Anh cũng biết tị hiềm, sợ cậu bị hiểu lầm, hai người bọn anh chỉ là bạn bè thuần khiết.
Sự ôn nhu chu đáo của anh khi đó, lời nói dịu dàng cứ như âm thanh chói tay, mũi kim bén nhọn đâm sầm vào, làm cậu cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Xấu hổ vì đã nảy sinh tình cảm với anh.
Người bạn mà anh xem là anh em thân thiết lại có tâm tư xấu xa như vậy, chắc anh sẽ cảm thấy thất vọng, buồn phiền lắm.
Được nhiều thứ trân quý thì càng sợ phải mất đi, Hồ Vân Thư cứ không dám bày tỏ tâm ý mãi, kéo dài đến thời điểm hiện tại.
Hễ nghĩ đến những chuyện này, cậu lại bất an không thể khống chế được tin tức tố của bản thân, phả ra ngoài.
Đến khi cậu đỏ ửng mặt nhận ra mình đã làm gì, áo khoác của Lâm Vân Thiên đã ướt một mảng to.
Đều là nước của mình.
Ngoài nước mắt của bản thân, còn có...
Mùi hương của hòa quyện vào nhau khắp căn phòng nhỏ.
Hồ Vân Thư nhìn xuống bản thân, ham muốn vẫn còn hưng phấn phấn chấn, vẫn chưa trút ra hết.
Đây là lần đầu tiên, cậu dùng cách này để thỏa mãn bản thân.
Lâm Vân Thiên vẫn nghĩ cậu là một thiếu niên ngây thơ trong sáng, nhưng thực chất không phải.
“A...a...Hư, ưm...!”
“Vân Thiên...hức...hức...”
Hồ Vân Thư nằm ngửa ra giường, chiếc quần thun bị tuột xuống đầu gối, thân thể của cậu thiếu niên tự cho rằng mình gầy nhom ốm teo, phá lệ bắt mắt.
Dưới ánh đèn, làn da trắng nõn của cậu dần chuyển sang chút đỏ nhẹ.
Vừa nghĩ đến anh vừa tưởng tượng ra những hình ảnh hai người bọn cậu vuốt ve âu yếm lẫn nhau, vừa đạt đến cao trào của khoái cảm, mùi hương càng nồng ấm.
“...Em yêu anh.”
“Vân Thiên...!”
Chiếc áo khoác màu đen to rộng của Lâm Vân Thiên, bao trọn lấy cảm xúc của một người luôn yêu anh, che chở cho cậu, cũng che đậy bí mật thầm kín.
Không đủ...
Vẫn còn muốn Vân Thiên, rất nhiều.
Cậu muốn anh chạm vào mình một cách chân thật và mãnh liệt hơn nữa.
Nằm nghiêng trên đệm mềm, Hồ Vân Thư lau nước mắt lăn dài trên mặt, ôm khư khư chiếc áo không buông tay, siết thật chặt, mệt mỏi đè nặng mi mắt.
Cứ thế, Hồ Vân Thư chìm sâu vào giấc ngủ không an ổn, đầu mày vẫn luôn nhíu chặt lại, hơi thở nặng nề dần.
Vân Thiên, ngủ ngon.
Mùi tin tức tố phảng phất, dần nhạt đi.
Đến khi biến mất.
...
Thông qua khe cửa khép hờ, mọi hình ảnh và âm thanh diễn ra ở trước mắt đều sinh động, Lâm Vân Thiên ngây người, đầu óc trống rỗng, chết lặng.
...Vân Thư, yêu mình?
Không phải chỉ đơn giản là thích, sâu nặng đến mức dùng từ yêu.
Mãi một lúc lâu, anh hoàn hồn lại, ngồi trên thang lầu, nhịp tim dồn dập vẫn chưa hồi phục, vẫn nhảy tưng bừng trong lồng ngực.
Anh đều thấy hết cả rồi...
Cậu đã đủ lớn để hiểu khi yêu nhau hai người sẽ phải kết hợp với nhau, làm những chuyện chỉ có người lớn mới có thể làm với nhau.
Trong độ tuổi dậy thì, thì cũng khó nén xúc động mà làm ra hành động tự an ủi lấy.
Tuy Lâm Vân Thiên luôn ở bên cạnh nhưng cậu lại cảm thấy trống vắng.
Như lạc vào trong sương mù, chỉ nghe thấy tiếng chứ không nhìn thấy bóng người.
Có đôi khi cậu rất nghi ngờ đôi mắt của bản thân, nhìn không rõ, chỉ có thể thông qua tin tức tố để tìm anh.
Mong sao.
Kí ức quay về thật sớm, cậu không muốn phải quên.
Dù chỉ là một hồi ức không mấy tốt đẹp.
Như Lâm Vân Thiên đã đoán, cậu dự định sẽ làm bài tập xong rồi thử xuống bếp làm vài món đơn giản.
Nhưng ngồi trên bàn học làm được một chút, tầm mắt chán chường va phải áo khoác đang được mắc bên cạnh, không biết anh đã để quên lúc nào.
Trên sợi vải mềm còn lưu lại mùi tin tức tố của người cậu yêu.
Tuy có vị đắng nhưng cũng ngọt ngào.
Cậu chỉ đợi có một ngày, anh sẽ dùng mùi hương này, bảo bọc cậu, xâm chiếm cậu, từ thân thể đến linh hồn bị anh đánh dấu.
Mọi người nói, mới tí tuổi đầu thì biết cái gì gọi là yêu đương, cậu nghĩ người lớn họ nói đúng.
Ai biết tình yêu có mùi vị như thế nào, có giống mùi tin tức tố phong phú hay không.
Nhưng mà, nếu có thể lựa chọn một người để đi suốt cuộc đời thì trong hàng vạn tỉ người, cậu sẽ chọn Lâm Vân Thiên.
Người làm cậu muốn dựa vào chỉ có anh.
Không thể tưởng tượng nổi sẽ có ngày anh rời xa mình, cậu không thể tưởng tượng ra viễn cảnh tuyệt vọng này.
Buồn chết mất...
Thật đấy.
Hồ Vân Thư chỉ có mỗi Lâm Vân Thiên thôi.
Hồ Vân Thư cầm lòng không đặng, cầm lấy áo khoác trên mắc xuống, mềm nhẹ ôm vào lòng, hít cho đủ mùi hương của anh.
Cậu luyến tiếc đem đi giặt sạch rồi trả lại.
Chỉ muốn giữ riêng cho mình.
“Vân Thiên...”
Nhớ nhung ngày một chồng chất, biến thành ham muốn trần trụi.
Chỉ ở bên cạnh nhau thôi thì...
“Sao mà đủ cho được...”
Hôm nay cũng không có ai ở nhà.
Chỉ một mình cậu.
Lâm Vân Thiên từ lúc lên cấp hai không còn hay vào phòng của cậu ngồi chơi hay đọc sách cùng nữa.
Anh cũng biết tị hiềm, sợ cậu bị hiểu lầm, hai người bọn anh chỉ là bạn bè thuần khiết.
Sự ôn nhu chu đáo của anh khi đó, lời nói dịu dàng cứ như âm thanh chói tay, mũi kim bén nhọn đâm sầm vào, làm cậu cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Xấu hổ vì đã nảy sinh tình cảm với anh.
Người bạn mà anh xem là anh em thân thiết lại có tâm tư xấu xa như vậy, chắc anh sẽ cảm thấy thất vọng, buồn phiền lắm.
Được nhiều thứ trân quý thì càng sợ phải mất đi, Hồ Vân Thư cứ không dám bày tỏ tâm ý mãi, kéo dài đến thời điểm hiện tại.
Hễ nghĩ đến những chuyện này, cậu lại bất an không thể khống chế được tin tức tố của bản thân, phả ra ngoài.
Đến khi cậu đỏ ửng mặt nhận ra mình đã làm gì, áo khoác của Lâm Vân Thiên đã ướt một mảng to.
Đều là nước của mình.
Ngoài nước mắt của bản thân, còn có...
Mùi hương của hòa quyện vào nhau khắp căn phòng nhỏ.
Hồ Vân Thư nhìn xuống bản thân, ham muốn vẫn còn hưng phấn phấn chấn, vẫn chưa trút ra hết.
Đây là lần đầu tiên, cậu dùng cách này để thỏa mãn bản thân.
Lâm Vân Thiên vẫn nghĩ cậu là một thiếu niên ngây thơ trong sáng, nhưng thực chất không phải.
“A...a...Hư, ưm...!”
“Vân Thiên...hức...hức...”
Hồ Vân Thư nằm ngửa ra giường, chiếc quần thun bị tuột xuống đầu gối, thân thể của cậu thiếu niên tự cho rằng mình gầy nhom ốm teo, phá lệ bắt mắt.
Dưới ánh đèn, làn da trắng nõn của cậu dần chuyển sang chút đỏ nhẹ.
Vừa nghĩ đến anh vừa tưởng tượng ra những hình ảnh hai người bọn cậu vuốt ve âu yếm lẫn nhau, vừa đạt đến cao trào của khoái cảm, mùi hương càng nồng ấm.
“...Em yêu anh.”
“Vân Thiên...!”
Chiếc áo khoác màu đen to rộng của Lâm Vân Thiên, bao trọn lấy cảm xúc của một người luôn yêu anh, che chở cho cậu, cũng che đậy bí mật thầm kín.
Không đủ...
Vẫn còn muốn Vân Thiên, rất nhiều.
Cậu muốn anh chạm vào mình một cách chân thật và mãnh liệt hơn nữa.
Nằm nghiêng trên đệm mềm, Hồ Vân Thư lau nước mắt lăn dài trên mặt, ôm khư khư chiếc áo không buông tay, siết thật chặt, mệt mỏi đè nặng mi mắt.
Cứ thế, Hồ Vân Thư chìm sâu vào giấc ngủ không an ổn, đầu mày vẫn luôn nhíu chặt lại, hơi thở nặng nề dần.
Vân Thiên, ngủ ngon.
Mùi tin tức tố phảng phất, dần nhạt đi.
Đến khi biến mất.
...
Thông qua khe cửa khép hờ, mọi hình ảnh và âm thanh diễn ra ở trước mắt đều sinh động, Lâm Vân Thiên ngây người, đầu óc trống rỗng, chết lặng.
...Vân Thư, yêu mình?
Không phải chỉ đơn giản là thích, sâu nặng đến mức dùng từ yêu.
Mãi một lúc lâu, anh hoàn hồn lại, ngồi trên thang lầu, nhịp tim dồn dập vẫn chưa hồi phục, vẫn nhảy tưng bừng trong lồng ngực.
Anh đều thấy hết cả rồi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.