Tương Tư Thành Bệnh, Không Thể Chữa
Chương 22: Tử Tế
Mai Ngọc Lan
11/07/2024
“Vân Thư đói chưa? Chúng ta đi ăn mì cay nha?” Trần Vi Vũ nắm tay cậu bạn thân, không cho hai tên Alpha còn lại xớ rớ động chạm.
“Ăn mì cay đau bụng, ăn thanh đạm thôi, ăn cháo cá lóc đi?” Hồ Minh Nguyệt phản đối, cảm thấy ăn chiều thì nên ăn uống hợp lý tốt cho sức khỏe hơn.
Trần Vi Vũ cáu tiết: “Ơ hay, đi chơi lâu lâu ăn một lần cho đỡ thèm, mắc gì không được?”
Hồ Minh Nguyệt nhẹ nhàng đáp: “Tôi không nói không được, nhưng cậu không thể chọn những món tốt cho dạ dày một chút được à?”
Hai người này nói một câu không hợp, bắt đầu chí chóe với nhau, ai cũng có lý của mình.
Hồ Vân Thư nhìn hai người lại cãi nhau túi bụi, không biết nên khuyên can như thế nào.
Cậu vừa lo vừa gấp, không muốn hai người bạn của mình gây gổ không vui với nhau.
Lâm Vân Thiên vừa chạy đi mua bạch tuộc viên trở về, thấy cậu loay hoay đứng đó, chạm nhẹ vào vai cậu: “Vân Thư, ăn cái này nhé? Kệ hai người đó đi.”
Bốn người bọn họ không tham gia buổi hẹn nhóm với những người khác mà tách ra đi chơi riêng. Trần Vi Vũ kéo Hồ Vân Thư đi, Hồ Vân Thư lại bám Hồ Minh Nguyệt, Lâm Vân Thiên thấy vậy, không thể không đi theo.
Nhìn thấy cậu kéo tay tên Alpha khác, anh có cảm giác như chỗ trống bên cạnh cậu vốn dĩ thuộc về mình đã bị người khác cướp mất.
Không đau lòng là nói dối.
Đột ngột bị người lạ bắt chuyện, Hồ Vân Thư bàng hoàng lùi lại, lắc đầu liên tục: “Không cần.”
Ấn tượng ban đầu của anh luôn là mùi tin tức tố khó ngửi, có địch ý với mình. Không phải cậu phóng đại, nhưng cảm giác giống như động vật đối diện với thiên địch, một đầu sư tử đang nổi giận há mồm muốn nuốt chửng, làm cậu vừa sợ vừa hoảng.
Dù bây giờ cậu không còn ngửi thấy mùi hương đó, nhưng lồng ngực vẫn nhoi nhói khó tả.
Mặc dù cậu có đói bụng đi chăng nữa, cũng không muốn ăn đồ của Lâm Vân Thiên đưa qua.
Tình thế có chút khó xử cho cả anh và cậu.
Rõ ràng ngày hôm qua, hai người đã nắm tay nhau một lúc lâu, truyền hơi ấm cho nhau. Anh ở trong ánh mắt cậu, vừa lưu luyến vừa triền miên tình cảm.
Làm anh không thở nổi.
Lâm Vân Thiên biết cậu vì tai nạn dẫn đến mất trí nhớ, tự tiếp thêm kiên nhẫn cho mình, cũng cho cậu: “Vân Thư, đây là món mà cậu thích nhất, mình còn dặn người bán cho rất nhiều sốt phô mai…Ăn một viên thôi cũng được.” Giống như chỉ cần ăn một miếng, là Hồ Vân Thư đã mở lòng ra vậy.
Anh đang cảm thấy rất bế tắc, nửa bước cũng đi không xong.
Cậu cũng không có nhận lấy ngay, cúi đầu: “…Xin lỗi.” Không hiểu sao khi từ chối người này, lòng cậu cứ thắt lại, từng lớp tế bào đều kêu gào không muốn, đừng từ chối, nhưng bản năng đã khước từ Lâm Vân Thiên.
Hồ Minh Nguyệt bị cậu túm cánh tay, ngơ ngác không biết chuyện gì, nhìn anh: “Mình là Alpha ấy, Omega người ta đã từ chối thì cũng biết điều chút đi anh bạn.” Hắn cho là Alpha này đang theo đuổi Omega này, nhưng Omega này nhìn trúng hắn, Alpha này dai như đĩa bám theo tận đây.
Hồ Minh Nguyệt hoàn toàn không biết mối quan hệ bất thường của hai bạn trẻ, chỉ khách quan nhìn nhận rồi khuyên giải.
Trần Vi Vũ thấy Lâm Vân Thiên đi theo cũng phiền, cậu ta đã chiêm ngưỡng đủ vẻ mặt bất lực thất vọng của anh rồi, hứng thú thiếu thiếu nói: “Đúng đó bạn, về với bạn gái của bạn đi. Cô ta mắng Vân Thư cỡ đó mà bạn còn chịu được, đúng là tình thâm nghĩa trọng.”
Cậu ta chỉ nghe bạn bè kể lại, cũng không có mặt ở hiện trường khi đó, nhưng Hồ Vân Thư đã chịu uất ức còn chưa đủ hay sao?
Lâm Vân Thiên chỉ muốn giữ lại mặt mũi cho bạn gái, dù gì cô ấy cũng là phụ nữ, không hề làm căng ngay trong quán nước nhiều người nhìn. Anh đã liên hệ cô ta để đến chỗ khác trao đổi riêng, nhưng người đó không nhận, cũng không muốn chia tay với anh.
Anh vẫn chưa thể giải quyết tình cảm cá nhân như mong đợi.
Anh nhớ ra.
Hồ Vân Thư luôn nói anh tử tế với mọi người, nhưng nếu chỉ từ tế với một mình cậu thì tốt quá.
Lúc cậu nói như vậy, biểu cảm khi đó…Tuy buồn muốn khóc nhưng lại nở nụ cười.
Nhìn Hồ Vân Thư gần như bám dính lấy Hồ Minh Nguyệt, Lâm Vân Thiên không cam tâm, cũng không muốn tử tế. Anh chỉ muốn bước lại chỗ cậu thật nhanh, giật phăng cánh tay đang nắm kia, ôm cậu vào lòng, sau đó…
Lâm Vân Thiên sững sờ nhận ra.
Sau đó, anh muốn làm gì nữa…?
Không biết.
Muốn quan hệ của hai đứa vẫn giống như xưa? Hay là chỉ muốn cướp cậu về theo bản năng?
Hồ Vân Thư chưa nói yêu anh, nhưng một khi đã biết cậu có tình cảm với mình, anh không thể xem như không có chuyện gì xảy ra được.
Trở thành một cặp AO bình thường…Nhưng mình có thích Vân Thư hay không?
Lâm Vân Thiên không rõ mình muốn gì nữa.
Anh cũng thích cậu, nhưng…
“Ta đi thôi Vân Thư, mình đói bụng lắm rồi.” Trần Vi Vũ đẩy vai cậu.
Hồ Vân Thư đi được vài bước lại quay đầu nhìn anh, giãy giụa một lúc, kiềm lại nội tâm run rẩy, cậu chạy về phía anh.
Người mãi mãi không bỏ được Lâm Vân Thiên, là Hồ Vân Thư.
“…Mình cảm ơn.” Cậu nhận lấy hộp bạch tuộc viên, dúi tiền vào tay anh.
Dù cậu sợ tới mức muốn khóc, nhưng lại không thể bỏ mặc người này.
Lâm Vân Thiên ngẩn ra, đôi mắt lướt qua một tia sáng nhỏ, trái tim anh mềm nhũn.
…Vân Thư mới là người tử tế nhất.
“Ăn mì cay đau bụng, ăn thanh đạm thôi, ăn cháo cá lóc đi?” Hồ Minh Nguyệt phản đối, cảm thấy ăn chiều thì nên ăn uống hợp lý tốt cho sức khỏe hơn.
Trần Vi Vũ cáu tiết: “Ơ hay, đi chơi lâu lâu ăn một lần cho đỡ thèm, mắc gì không được?”
Hồ Minh Nguyệt nhẹ nhàng đáp: “Tôi không nói không được, nhưng cậu không thể chọn những món tốt cho dạ dày một chút được à?”
Hai người này nói một câu không hợp, bắt đầu chí chóe với nhau, ai cũng có lý của mình.
Hồ Vân Thư nhìn hai người lại cãi nhau túi bụi, không biết nên khuyên can như thế nào.
Cậu vừa lo vừa gấp, không muốn hai người bạn của mình gây gổ không vui với nhau.
Lâm Vân Thiên vừa chạy đi mua bạch tuộc viên trở về, thấy cậu loay hoay đứng đó, chạm nhẹ vào vai cậu: “Vân Thư, ăn cái này nhé? Kệ hai người đó đi.”
Bốn người bọn họ không tham gia buổi hẹn nhóm với những người khác mà tách ra đi chơi riêng. Trần Vi Vũ kéo Hồ Vân Thư đi, Hồ Vân Thư lại bám Hồ Minh Nguyệt, Lâm Vân Thiên thấy vậy, không thể không đi theo.
Nhìn thấy cậu kéo tay tên Alpha khác, anh có cảm giác như chỗ trống bên cạnh cậu vốn dĩ thuộc về mình đã bị người khác cướp mất.
Không đau lòng là nói dối.
Đột ngột bị người lạ bắt chuyện, Hồ Vân Thư bàng hoàng lùi lại, lắc đầu liên tục: “Không cần.”
Ấn tượng ban đầu của anh luôn là mùi tin tức tố khó ngửi, có địch ý với mình. Không phải cậu phóng đại, nhưng cảm giác giống như động vật đối diện với thiên địch, một đầu sư tử đang nổi giận há mồm muốn nuốt chửng, làm cậu vừa sợ vừa hoảng.
Dù bây giờ cậu không còn ngửi thấy mùi hương đó, nhưng lồng ngực vẫn nhoi nhói khó tả.
Mặc dù cậu có đói bụng đi chăng nữa, cũng không muốn ăn đồ của Lâm Vân Thiên đưa qua.
Tình thế có chút khó xử cho cả anh và cậu.
Rõ ràng ngày hôm qua, hai người đã nắm tay nhau một lúc lâu, truyền hơi ấm cho nhau. Anh ở trong ánh mắt cậu, vừa lưu luyến vừa triền miên tình cảm.
Làm anh không thở nổi.
Lâm Vân Thiên biết cậu vì tai nạn dẫn đến mất trí nhớ, tự tiếp thêm kiên nhẫn cho mình, cũng cho cậu: “Vân Thư, đây là món mà cậu thích nhất, mình còn dặn người bán cho rất nhiều sốt phô mai…Ăn một viên thôi cũng được.” Giống như chỉ cần ăn một miếng, là Hồ Vân Thư đã mở lòng ra vậy.
Anh đang cảm thấy rất bế tắc, nửa bước cũng đi không xong.
Cậu cũng không có nhận lấy ngay, cúi đầu: “…Xin lỗi.” Không hiểu sao khi từ chối người này, lòng cậu cứ thắt lại, từng lớp tế bào đều kêu gào không muốn, đừng từ chối, nhưng bản năng đã khước từ Lâm Vân Thiên.
Hồ Minh Nguyệt bị cậu túm cánh tay, ngơ ngác không biết chuyện gì, nhìn anh: “Mình là Alpha ấy, Omega người ta đã từ chối thì cũng biết điều chút đi anh bạn.” Hắn cho là Alpha này đang theo đuổi Omega này, nhưng Omega này nhìn trúng hắn, Alpha này dai như đĩa bám theo tận đây.
Hồ Minh Nguyệt hoàn toàn không biết mối quan hệ bất thường của hai bạn trẻ, chỉ khách quan nhìn nhận rồi khuyên giải.
Trần Vi Vũ thấy Lâm Vân Thiên đi theo cũng phiền, cậu ta đã chiêm ngưỡng đủ vẻ mặt bất lực thất vọng của anh rồi, hứng thú thiếu thiếu nói: “Đúng đó bạn, về với bạn gái của bạn đi. Cô ta mắng Vân Thư cỡ đó mà bạn còn chịu được, đúng là tình thâm nghĩa trọng.”
Cậu ta chỉ nghe bạn bè kể lại, cũng không có mặt ở hiện trường khi đó, nhưng Hồ Vân Thư đã chịu uất ức còn chưa đủ hay sao?
Lâm Vân Thiên chỉ muốn giữ lại mặt mũi cho bạn gái, dù gì cô ấy cũng là phụ nữ, không hề làm căng ngay trong quán nước nhiều người nhìn. Anh đã liên hệ cô ta để đến chỗ khác trao đổi riêng, nhưng người đó không nhận, cũng không muốn chia tay với anh.
Anh vẫn chưa thể giải quyết tình cảm cá nhân như mong đợi.
Anh nhớ ra.
Hồ Vân Thư luôn nói anh tử tế với mọi người, nhưng nếu chỉ từ tế với một mình cậu thì tốt quá.
Lúc cậu nói như vậy, biểu cảm khi đó…Tuy buồn muốn khóc nhưng lại nở nụ cười.
Nhìn Hồ Vân Thư gần như bám dính lấy Hồ Minh Nguyệt, Lâm Vân Thiên không cam tâm, cũng không muốn tử tế. Anh chỉ muốn bước lại chỗ cậu thật nhanh, giật phăng cánh tay đang nắm kia, ôm cậu vào lòng, sau đó…
Lâm Vân Thiên sững sờ nhận ra.
Sau đó, anh muốn làm gì nữa…?
Không biết.
Muốn quan hệ của hai đứa vẫn giống như xưa? Hay là chỉ muốn cướp cậu về theo bản năng?
Hồ Vân Thư chưa nói yêu anh, nhưng một khi đã biết cậu có tình cảm với mình, anh không thể xem như không có chuyện gì xảy ra được.
Trở thành một cặp AO bình thường…Nhưng mình có thích Vân Thư hay không?
Lâm Vân Thiên không rõ mình muốn gì nữa.
Anh cũng thích cậu, nhưng…
“Ta đi thôi Vân Thư, mình đói bụng lắm rồi.” Trần Vi Vũ đẩy vai cậu.
Hồ Vân Thư đi được vài bước lại quay đầu nhìn anh, giãy giụa một lúc, kiềm lại nội tâm run rẩy, cậu chạy về phía anh.
Người mãi mãi không bỏ được Lâm Vân Thiên, là Hồ Vân Thư.
“…Mình cảm ơn.” Cậu nhận lấy hộp bạch tuộc viên, dúi tiền vào tay anh.
Dù cậu sợ tới mức muốn khóc, nhưng lại không thể bỏ mặc người này.
Lâm Vân Thiên ngẩn ra, đôi mắt lướt qua một tia sáng nhỏ, trái tim anh mềm nhũn.
…Vân Thư mới là người tử tế nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.