Chương 34: Chương 10.5
Tuyết Ảnh Sương Hồn
29/11/2017
Sáng thứ Hai, Tô Nhất cùng Hứa Tố Kiệt mang theo hai gói thịt bò cay đến lớp mời các bạn nếm thử đặc sản của Nam Sung.
Chu Hồng đến hơi muộn, khi cô ngồi xuống, mọi người đều đã nếm thử rồi. Tô Nhất đưa túi thịt bò còn lại chẳng là bao cho cô, nói: “Đến muộn thì đừng chê ít nhé!”
Chu Hồng cười, nhón lấy một miếng bỏ vào miệng: “Thịt bò khô Trương Phi, hương vị thật tuyệt vời.”
Tô Nhất vỗ vai cô, cười. “Đồng hương có khác, vừa nếm đã biết rồi. Thịt bò khô bọn mình mang từ Nam Sung về đây đấy.”
Hứa Tố Kiệt nói: “Ngon, nhưng mà hơi cay. Chị thấy loại ngũ vị hương ngon hơn, tiếc là cho Trình Thực hết rồi.”
“Chị Hứa, người Nam Xương bọn chị biết ăn cay, Trình Thực ở Ôn Châu, chẳng ăn cay, đương nhiên phải đưa loại ngũ vị hương cho cậu ấy rồi.”
“Chị ăn được cay nhưng không thích vị hạt tiêu một chút nào. Khi nào Trình Thực đưa bọn mình đi Nam Sung lần nữa, chị sẽ mua cả đống thịt bò khô ngũ vị hương về ăn.”
Nghe cuộc trò chuyện của Hứa Tố Kiệt và Tô Nhất, Chu Hồng bỗng ngừng ăn, hỏi: “Trình Thực cùng hai người về Nam Sung à?”
Gương mặt cô lộ rõ vẻ bất ngờ. Hứa Tố Kiệt nhìn cô, đáp: “Ừm, cậu ta tham gia chuyến đi Nam Sung cùng bọn chị. Sao thế?”
Hứa Tố Kiệt cố tình hỏi vặn bởi cô ngày càng không thích Chu Hồng. Cô cảm thấy sau khi yêu được đại gia, Chu Hồng dường như cố ý lánh xa bạn cũ, lúc nào cũng ra vẻ khinh khỉnh khiến cô rất bực mình.
Câu hỏi vặn của Hứa Tố Kiệt khiến mặt mày Chu Hồng biến sắc. Cô không trả lời Hứa Tố Kiệt mà âm thầm liếc nhìn Tô Nhất.
Tối đó, Chu Hồng bất ngờ về kí túc. Tô Nhất đang nằm bò ra bàn viết bài thì thấy Chu Hồng đẩy cửa bước vào Tô Nhất lấy làm ngạc nhiên, hỏi: “Chu Hồng, cậu về lấy đồ à?”
Chu Hồng nhìn cô, lắc đầu, nét mặt như muốn nói điều gì nhưng còn đang suy nghĩ. Tô Nhất lấy làm lạ. “Vậy cậu đến tìm mình có chuyện à?”
Chu Hồng cuối cùng cũng cất lời: “Cậu... bắt đầu thân với Trình Thực từ khi nào?”
Câu hỏi của Chu Hồng khiến Tô Nhất ngẩn người.
“Mình thân với Trình Thực? Chu Hồng, cậu đừng hiểu lầm, mình và cậu ta chỉ là bạn bè bình thường thôi. Cậu biết mình có bạn trai rồi mà.”
“Vậy sao cậu ta lại lái xe đưa cậu về Nam Sung? Cậu ta chưa bao giờ đối xử tốt với bất cứ cô gái nào.”
Tô Nhất không cách nào giải thích rõ được với Chu Hồng. Mối quan hệ giữa cô và Trình Thực gần đây mới được cải thiện, kể từ khi cậu ta kể về những chuyện thời niên thiếu. Nhưng cô không thể kể chuyện này với Chu Hồng bởi nó là chuyện đời tư của Trình Thực. Tô Nhất chỉ có thể trả lời qua loa: “Sau lần Trình Thực giúp chị Hứa, mình và chị Hứa thân với cậu ta hơn. Khi nghe nói bọn mình chuẩn bị về Nam Sung, cậu ta rảnh rỗi nên đòi đi chơi cùng.”
“Vậy sao?” Chu Hồng vẫn nhìn Tô Nhất với vẻ đầy hoài nghi.
Sự nhạy cảm của Chu Hồng khiến Tô Nhất cảm thấy khó chịu. Tại sao cô ngồi xe Trình Thực về Nam Sung một chuyến không chỉ khiến bà Chung cảnh giác mà ngay cả Chu Hồng cũng nghi ngờ? Giữa cô và Trình Thực rõ ràng là không có gì, cô đã nói với cậu rằng mình đã có bạn trai từ lâu rồi. Còn bản thân Trình Thực cũng chẳng có hành động hay lời nói gì vượt mức tình bạn. Cô và cậu ta chỉ đơn thuần là bạn học, sao lại có người suy nghĩ khác? Còn nữa, sao Chu Hồng lại để ý chuyện cô chơi thân với Trình Thực chứ? Chẳng phải cô ấy nói hai người đã không còn liên quan gì nữa sao?
“Chu Hồng, cậu vẫn còn thích Trình Thực à?” Tô Nhất hỏi điều mà bản thân đang nghi hoặc. Sau mấy giây im lặng, Chu Hồng không trả lời, chỉ nói: “Mình đi đây.”
Chợt đến rồi chợt đi, từ đầu đến cuối, những lời ít ỏi của Chu Hồng đều có liên quan đến Trình Thực. Tô Nhất chẳng cần câu trả lời cũng biết trong lòng Chu Hồng thực ra chưa từng quên Trình Thực.
***
Do sự nghi ngờ của Chu Hồng mà Tô Nhất có ý giữ khoảng cách với Trình Thực, cô không muốn gây ra sự hiểu lầm không đáng có. Sau này, Trình Thực cũng gọi đến hai lần, nói muốn mời ăn khuya nhưng cô chỉ cười, khéo léo từ chối. Trong trường, nếu có gặp cậu, cô cũng chỉ mỉm cười, gật đầu chào rồi đi luôn, không có thêm sự giao lưu nào khác. Vài lần như vậy, Trình Thực dường như cũng phát giác ra, không chủ động đến tìm cô nữa.
Sau lần đi Nam Sung, Tô Nhất và Trình Thực lại thành ra xa cách nhau hơn.
Có lần Chung Quốc gọi điện đến, nửa đùa nửa thật hỏi: “Anh chàng Golf dạo này thế nào rồi? Vẫn giữ tình hữu nghị bền vững chứ?”
“Anh chàng Golf?” Tô Nhất ngạc nhiên nhưng rất nhanh sau đó đã hiểu ra.
“Chua quá, chua quá, em ngửi thấy mùi dấm Trần của Sơn Tây rồi.”1
1. Trong Tiếng Trung, “ăn dấm” nghĩa là ghen.
“Thì thỉnh thoảng cũng ăn chua một tí, không em lại trách anh chẳng quan tâm gì đến em.”
Quả thực là vậy, kiểu ghen tuông nửa úp nửa mở của Chung Quốc khiến Tô Nhất cảm thấy dễ chịu. Yêu nhau thỉnh thoảng cũng phải ghen, chỉ ghen tuông mới có thể chứng minh rằng họ còn để ý đến nhau.
“Yên tâm đi, giờ em đã giữ khoảng cách với Trình Thực. Anh biết không, Chu Hồng vẫn còn để ý đến cậu ấy lắm, nghe nói Trình Thực cùng bọn em đi Nam Sung, cậu ấy có vẻ không vui. Em không muốn cậu ấy hiểu lầm nên hầu như không qua lại với Trình Thực nữa.”
Chung Quốc rất hài lòng, nói: “Giữ khoảng cách là tốt. Nói thật, em đưa một người con trai về nhà, trong lòng anh cũng không vui lắm. Anh còn chưa được ở nhà em lần nào nữa là.”
Dù Chung Quốc có nghĩ thoáng cỡ nào thì cũng chỉ là một chàng trai hai mươi tuổi. Bạn gái đưa một cậu bạn trai và một cô bạn gái thân về nhà, mặc dù nói chỉ là bạn bè nhưng vẫn không tránh khỏi cảm thấy không thoải mái. Không phải cậu không tin tưởng Tô Nhất nhưng dù sao cũng ít nhiều để ý.
Tô Nhất rất hiểu tâm trạng của Chung Quốc, bởi cô cũng nhớ đến lần Diệp Kha đến làm khách ở nhà cậu.
Chẳng phải cô cũng thấy khó chịu mặc dù biết rõ Chung Quốc và cô ấy chẳng có gì đó sao?
Sau cuộc điện thoại với Chung Quốc, Tô Nhất càng quyết tâm giữ khoảng cách với Trình Thực.
Một buổi tối, cô đang giặt quần áo trong nhà vệ sinh thì nghe thấy tiếng chuông di động vang lên liên tục, đến khi cô rửa tay chạy vào thì chỉ nghe thấy tiếng tút tút. Khi kiểm tra thấy số gọi đến là của Trình Thực, cô nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng không gọi lại, và Trình Thực cũng không gọi cho cô nữa.
Ngày hôm sau, tin Trình Thực bị tai nạn giao thông lan khắp trường.
Có người kể lại sinh động cứ như đã tận mắt chứng kiến: “Va chạm mạnh lắm, nghe nói chiếc xe chui hẳn vào gầm xe tải, phần mui xe bẹp rúm. Lúc cứu được người ra thì cũng sống dở chết dở.”
Phần lớn người nghe đều lộ vẻ thương cảm, cũng có người cười trên nỗi đau của kẻ khác, nói: “Có xe oách lắm cơ, giờ thì ra chuyện nhé.”
Khi Hứa Tố Kiệt báo tin này cho Tô Nhất, cô sững người hỏi: “Chuyện xảy ra khi nào?”
“Tối qua, nghe nói là tai nạn liên hoàn, mấy chiếc xe đâm liên tiếp vào nhau, gây tai nạn giao thông nghiêm trọng.”
Tối hôm qua, Tô Nhất chợt nhớ đến cuộc điện thoại Trình Thực gọi đến tối qua. Cậu ta gọi đến trước hay sau khi xảy ra tai nạn? Nếu là sau tai nạn, phải chăng là cậu ta gọi đến để cầu cứu? Cô đã không nghe máy, cũng không hề gọi lại, cô chợt cảm thấy ân hận, áy náy và lo lắng. Khi Hứa Tố Kiệt rủ cô cùng đến bệnh viện thăm Trình Thực, cô gật đầu không chút do dự.
Họ mua một lẵng hoa quả đến bệnh viện thăm Trình Thực. Ngoài phòng bệnh của cậu có rất nhiều người, từ chủ nhiệm khoa đến bạn cùng lớp và cả Giám đốc Vương, bố của Vương Diệp. Giám đốc Vương cảm ơn những người đến thăm Trình Thực và mời họ quay về vì lúc này cậu cần được yên tĩnh nghỉ ngơi.
Bọn Tô Nhất cũng chỉ để lại lẵng hoa quả rồi đi. Mặc dù không được gặp mặt nhưng khi biết thương tích của Trình Thực không nghiêm trọng như mọi người đồn thổi. Tô Nhất cũng yên âm phần nào.
Chiếc xe bị kẹt dưới gầm xe tải không phải chiếc Golf của Trình Thực mà là một chiếc Santana. Chính vì chiếc Santana này và chiếc xe tải không chịu nhường đường nhau nên mới gây nên tai nạn liên hoàn cho những phương tiện khác, một trong số đó là xe của Trình Thực.
Cũng may là không nghiêm trọng lắm, cậu ta chỉ bị xây xước ngoài da và va chạm nhẹ ở phần đầu, cần nằm viện để theo dõi thêm.
Chiều hôm sau, khi Tô Nhất lại đến viện thăm Trình Thực, y tá bảo rằng cậu ta đã xuất viện. Cô tìm đến căn hộ của cậu ta.
Người ra mở cửa là Vương Diệp. Thấy Tô Nhất, anh ta hơi ngạc nhiên nhưng vẫn để cô vào nhà. “Trình Thực đang ngủ trong phòng, cô ngồi đây chờ một lát nhé.”
“Cảm ơn, anh đang chăm sóc cậu ấy à?”
“Cũng chẳng thể nói là chăm sóc, tôi có biết chăm sóc bao giờ, chỉ là mấy ngày này cậu ấy cần có người bên cạnh. Đáng lẽ chưa được xuất viện nhưng cậu ấy cứ một mực đòi về. Ai dám để cậu ta ở đây một mình chứ? Nhà cậu ấy có độc một đứa con, nhỡ có chuyện gì, bố tôi cũng khó ăn khó nói.”
“Sao bố mẹ Trình Thực không đến thăm cậu ấy?”
“Cậu ấy không muốn cho họ biết, nói rằng cũng chẳng phải chuyện gì to tát, nói làm gì cho họ lo thêm.”
Đang nói chuyện thì Vương Diệp có điện thoại. Anh ta nghe điện, nói vài câu rồi ngắt máy, quay lại hỏi Tô Nhất: “Cô có bận gì không? Nếu không bận thì ngồi đây một lát, tôi có việc phải ra ngoài.”
“Được tôi cũng không bận gì. Anh đi đi.”
“Trong bếp đang hầm canh gà, cô giúp việc đã tẩm ướp đầy đủ gia vị, dặn hầm đến năm giờ, nêm thêm chút muối là được. Cô để ý giúp nhé!”
Vương Diệp nói xong liền đi. Tô Nhất một mình ngồi ở phòng khách, chờ đến đúng năm giờ thì vào bếp. Canh gà đã nhừ nước hầm vàng óng, rõ ràng là gà ta chính hiệu. Cô bỏ một ít muối, nếm thấy vừa thì tắt bếp, chuẩn bị múc một bát canh ra cho nguội bớt.
Đang mở tủ lấy bát, cô chợt nghe thấy tiếng gõ cửa. Vương Diệp đã về rồi sao? Anh ta không mang theo chìa khóa ư? Sợ tiếng gõ cửa đánh thức Trình Thực, cô vội vàng chạy ra mở cửa.
Thế nhưng người gõ cửa đã đi mất, chỉ để lại một bó hoa và hai hộp thuốc bổ có tiếng. Là ai đã đến thăm Trình Thực mà lại không muốn lộ diện? Tô Nhất đi ra đầu cầu thang, ngó xuống phía dưới hồi lâu mà không thấy bóng ai, cô do dự mang đồ vào nhà.
Vừa vào trong, Tô Nhất nhìn ngay về phía phòng của Trình Thực. Cũng may, cửa vẫn đóng, xem ra cậu ta chưa bị đánh thức. Để đồ xuống, cô lại quay vào bếp múc canh. Canh gà nên để nguội rồi ăn kẻo dễ bị bỏng.
Năm rưỡi, Vương Diệp về. Nghe nói Trình Thực vẫn đang ngủ, anh ta có vẻ ngạc nhiên, nói: “Hay để tôi đi gọi cậu ấy dậy.”
“Khỏi cần, để cậu ấy ngủ đi, tôi về đây.”
“Ở lại ăn tối rồi hãy đi.”
“Cảm ơn, tôi về trường rồi ăn.”
Tô Nhất kể lại lai lịch bó hoa và mấy hộp thuốc bổ cho Vương Diệp nghe rồi ra về, Vương Diệp tiễn cô ra cửa.
Cách đó một căn phòng, Trình Thực đang lặng lẽ nằm trên giường, lắng tai nghe tiếng bước chân ngoài phòng khách, trong lòng ngổn ngang tâm sự. Thời khắc Tô Nhất bước chân vào căn hộ, thực ra cậu ta đã dậy rồi nhưng lại không muốn ra ngoài gặp cô...
Chu Hồng đến hơi muộn, khi cô ngồi xuống, mọi người đều đã nếm thử rồi. Tô Nhất đưa túi thịt bò còn lại chẳng là bao cho cô, nói: “Đến muộn thì đừng chê ít nhé!”
Chu Hồng cười, nhón lấy một miếng bỏ vào miệng: “Thịt bò khô Trương Phi, hương vị thật tuyệt vời.”
Tô Nhất vỗ vai cô, cười. “Đồng hương có khác, vừa nếm đã biết rồi. Thịt bò khô bọn mình mang từ Nam Sung về đây đấy.”
Hứa Tố Kiệt nói: “Ngon, nhưng mà hơi cay. Chị thấy loại ngũ vị hương ngon hơn, tiếc là cho Trình Thực hết rồi.”
“Chị Hứa, người Nam Xương bọn chị biết ăn cay, Trình Thực ở Ôn Châu, chẳng ăn cay, đương nhiên phải đưa loại ngũ vị hương cho cậu ấy rồi.”
“Chị ăn được cay nhưng không thích vị hạt tiêu một chút nào. Khi nào Trình Thực đưa bọn mình đi Nam Sung lần nữa, chị sẽ mua cả đống thịt bò khô ngũ vị hương về ăn.”
Nghe cuộc trò chuyện của Hứa Tố Kiệt và Tô Nhất, Chu Hồng bỗng ngừng ăn, hỏi: “Trình Thực cùng hai người về Nam Sung à?”
Gương mặt cô lộ rõ vẻ bất ngờ. Hứa Tố Kiệt nhìn cô, đáp: “Ừm, cậu ta tham gia chuyến đi Nam Sung cùng bọn chị. Sao thế?”
Hứa Tố Kiệt cố tình hỏi vặn bởi cô ngày càng không thích Chu Hồng. Cô cảm thấy sau khi yêu được đại gia, Chu Hồng dường như cố ý lánh xa bạn cũ, lúc nào cũng ra vẻ khinh khỉnh khiến cô rất bực mình.
Câu hỏi vặn của Hứa Tố Kiệt khiến mặt mày Chu Hồng biến sắc. Cô không trả lời Hứa Tố Kiệt mà âm thầm liếc nhìn Tô Nhất.
Tối đó, Chu Hồng bất ngờ về kí túc. Tô Nhất đang nằm bò ra bàn viết bài thì thấy Chu Hồng đẩy cửa bước vào Tô Nhất lấy làm ngạc nhiên, hỏi: “Chu Hồng, cậu về lấy đồ à?”
Chu Hồng nhìn cô, lắc đầu, nét mặt như muốn nói điều gì nhưng còn đang suy nghĩ. Tô Nhất lấy làm lạ. “Vậy cậu đến tìm mình có chuyện à?”
Chu Hồng cuối cùng cũng cất lời: “Cậu... bắt đầu thân với Trình Thực từ khi nào?”
Câu hỏi của Chu Hồng khiến Tô Nhất ngẩn người.
“Mình thân với Trình Thực? Chu Hồng, cậu đừng hiểu lầm, mình và cậu ta chỉ là bạn bè bình thường thôi. Cậu biết mình có bạn trai rồi mà.”
“Vậy sao cậu ta lại lái xe đưa cậu về Nam Sung? Cậu ta chưa bao giờ đối xử tốt với bất cứ cô gái nào.”
Tô Nhất không cách nào giải thích rõ được với Chu Hồng. Mối quan hệ giữa cô và Trình Thực gần đây mới được cải thiện, kể từ khi cậu ta kể về những chuyện thời niên thiếu. Nhưng cô không thể kể chuyện này với Chu Hồng bởi nó là chuyện đời tư của Trình Thực. Tô Nhất chỉ có thể trả lời qua loa: “Sau lần Trình Thực giúp chị Hứa, mình và chị Hứa thân với cậu ta hơn. Khi nghe nói bọn mình chuẩn bị về Nam Sung, cậu ta rảnh rỗi nên đòi đi chơi cùng.”
“Vậy sao?” Chu Hồng vẫn nhìn Tô Nhất với vẻ đầy hoài nghi.
Sự nhạy cảm của Chu Hồng khiến Tô Nhất cảm thấy khó chịu. Tại sao cô ngồi xe Trình Thực về Nam Sung một chuyến không chỉ khiến bà Chung cảnh giác mà ngay cả Chu Hồng cũng nghi ngờ? Giữa cô và Trình Thực rõ ràng là không có gì, cô đã nói với cậu rằng mình đã có bạn trai từ lâu rồi. Còn bản thân Trình Thực cũng chẳng có hành động hay lời nói gì vượt mức tình bạn. Cô và cậu ta chỉ đơn thuần là bạn học, sao lại có người suy nghĩ khác? Còn nữa, sao Chu Hồng lại để ý chuyện cô chơi thân với Trình Thực chứ? Chẳng phải cô ấy nói hai người đã không còn liên quan gì nữa sao?
“Chu Hồng, cậu vẫn còn thích Trình Thực à?” Tô Nhất hỏi điều mà bản thân đang nghi hoặc. Sau mấy giây im lặng, Chu Hồng không trả lời, chỉ nói: “Mình đi đây.”
Chợt đến rồi chợt đi, từ đầu đến cuối, những lời ít ỏi của Chu Hồng đều có liên quan đến Trình Thực. Tô Nhất chẳng cần câu trả lời cũng biết trong lòng Chu Hồng thực ra chưa từng quên Trình Thực.
***
Do sự nghi ngờ của Chu Hồng mà Tô Nhất có ý giữ khoảng cách với Trình Thực, cô không muốn gây ra sự hiểu lầm không đáng có. Sau này, Trình Thực cũng gọi đến hai lần, nói muốn mời ăn khuya nhưng cô chỉ cười, khéo léo từ chối. Trong trường, nếu có gặp cậu, cô cũng chỉ mỉm cười, gật đầu chào rồi đi luôn, không có thêm sự giao lưu nào khác. Vài lần như vậy, Trình Thực dường như cũng phát giác ra, không chủ động đến tìm cô nữa.
Sau lần đi Nam Sung, Tô Nhất và Trình Thực lại thành ra xa cách nhau hơn.
Có lần Chung Quốc gọi điện đến, nửa đùa nửa thật hỏi: “Anh chàng Golf dạo này thế nào rồi? Vẫn giữ tình hữu nghị bền vững chứ?”
“Anh chàng Golf?” Tô Nhất ngạc nhiên nhưng rất nhanh sau đó đã hiểu ra.
“Chua quá, chua quá, em ngửi thấy mùi dấm Trần của Sơn Tây rồi.”1
1. Trong Tiếng Trung, “ăn dấm” nghĩa là ghen.
“Thì thỉnh thoảng cũng ăn chua một tí, không em lại trách anh chẳng quan tâm gì đến em.”
Quả thực là vậy, kiểu ghen tuông nửa úp nửa mở của Chung Quốc khiến Tô Nhất cảm thấy dễ chịu. Yêu nhau thỉnh thoảng cũng phải ghen, chỉ ghen tuông mới có thể chứng minh rằng họ còn để ý đến nhau.
“Yên tâm đi, giờ em đã giữ khoảng cách với Trình Thực. Anh biết không, Chu Hồng vẫn còn để ý đến cậu ấy lắm, nghe nói Trình Thực cùng bọn em đi Nam Sung, cậu ấy có vẻ không vui. Em không muốn cậu ấy hiểu lầm nên hầu như không qua lại với Trình Thực nữa.”
Chung Quốc rất hài lòng, nói: “Giữ khoảng cách là tốt. Nói thật, em đưa một người con trai về nhà, trong lòng anh cũng không vui lắm. Anh còn chưa được ở nhà em lần nào nữa là.”
Dù Chung Quốc có nghĩ thoáng cỡ nào thì cũng chỉ là một chàng trai hai mươi tuổi. Bạn gái đưa một cậu bạn trai và một cô bạn gái thân về nhà, mặc dù nói chỉ là bạn bè nhưng vẫn không tránh khỏi cảm thấy không thoải mái. Không phải cậu không tin tưởng Tô Nhất nhưng dù sao cũng ít nhiều để ý.
Tô Nhất rất hiểu tâm trạng của Chung Quốc, bởi cô cũng nhớ đến lần Diệp Kha đến làm khách ở nhà cậu.
Chẳng phải cô cũng thấy khó chịu mặc dù biết rõ Chung Quốc và cô ấy chẳng có gì đó sao?
Sau cuộc điện thoại với Chung Quốc, Tô Nhất càng quyết tâm giữ khoảng cách với Trình Thực.
Một buổi tối, cô đang giặt quần áo trong nhà vệ sinh thì nghe thấy tiếng chuông di động vang lên liên tục, đến khi cô rửa tay chạy vào thì chỉ nghe thấy tiếng tút tút. Khi kiểm tra thấy số gọi đến là của Trình Thực, cô nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng không gọi lại, và Trình Thực cũng không gọi cho cô nữa.
Ngày hôm sau, tin Trình Thực bị tai nạn giao thông lan khắp trường.
Có người kể lại sinh động cứ như đã tận mắt chứng kiến: “Va chạm mạnh lắm, nghe nói chiếc xe chui hẳn vào gầm xe tải, phần mui xe bẹp rúm. Lúc cứu được người ra thì cũng sống dở chết dở.”
Phần lớn người nghe đều lộ vẻ thương cảm, cũng có người cười trên nỗi đau của kẻ khác, nói: “Có xe oách lắm cơ, giờ thì ra chuyện nhé.”
Khi Hứa Tố Kiệt báo tin này cho Tô Nhất, cô sững người hỏi: “Chuyện xảy ra khi nào?”
“Tối qua, nghe nói là tai nạn liên hoàn, mấy chiếc xe đâm liên tiếp vào nhau, gây tai nạn giao thông nghiêm trọng.”
Tối hôm qua, Tô Nhất chợt nhớ đến cuộc điện thoại Trình Thực gọi đến tối qua. Cậu ta gọi đến trước hay sau khi xảy ra tai nạn? Nếu là sau tai nạn, phải chăng là cậu ta gọi đến để cầu cứu? Cô đã không nghe máy, cũng không hề gọi lại, cô chợt cảm thấy ân hận, áy náy và lo lắng. Khi Hứa Tố Kiệt rủ cô cùng đến bệnh viện thăm Trình Thực, cô gật đầu không chút do dự.
Họ mua một lẵng hoa quả đến bệnh viện thăm Trình Thực. Ngoài phòng bệnh của cậu có rất nhiều người, từ chủ nhiệm khoa đến bạn cùng lớp và cả Giám đốc Vương, bố của Vương Diệp. Giám đốc Vương cảm ơn những người đến thăm Trình Thực và mời họ quay về vì lúc này cậu cần được yên tĩnh nghỉ ngơi.
Bọn Tô Nhất cũng chỉ để lại lẵng hoa quả rồi đi. Mặc dù không được gặp mặt nhưng khi biết thương tích của Trình Thực không nghiêm trọng như mọi người đồn thổi. Tô Nhất cũng yên âm phần nào.
Chiếc xe bị kẹt dưới gầm xe tải không phải chiếc Golf của Trình Thực mà là một chiếc Santana. Chính vì chiếc Santana này và chiếc xe tải không chịu nhường đường nhau nên mới gây nên tai nạn liên hoàn cho những phương tiện khác, một trong số đó là xe của Trình Thực.
Cũng may là không nghiêm trọng lắm, cậu ta chỉ bị xây xước ngoài da và va chạm nhẹ ở phần đầu, cần nằm viện để theo dõi thêm.
Chiều hôm sau, khi Tô Nhất lại đến viện thăm Trình Thực, y tá bảo rằng cậu ta đã xuất viện. Cô tìm đến căn hộ của cậu ta.
Người ra mở cửa là Vương Diệp. Thấy Tô Nhất, anh ta hơi ngạc nhiên nhưng vẫn để cô vào nhà. “Trình Thực đang ngủ trong phòng, cô ngồi đây chờ một lát nhé.”
“Cảm ơn, anh đang chăm sóc cậu ấy à?”
“Cũng chẳng thể nói là chăm sóc, tôi có biết chăm sóc bao giờ, chỉ là mấy ngày này cậu ấy cần có người bên cạnh. Đáng lẽ chưa được xuất viện nhưng cậu ấy cứ một mực đòi về. Ai dám để cậu ta ở đây một mình chứ? Nhà cậu ấy có độc một đứa con, nhỡ có chuyện gì, bố tôi cũng khó ăn khó nói.”
“Sao bố mẹ Trình Thực không đến thăm cậu ấy?”
“Cậu ấy không muốn cho họ biết, nói rằng cũng chẳng phải chuyện gì to tát, nói làm gì cho họ lo thêm.”
Đang nói chuyện thì Vương Diệp có điện thoại. Anh ta nghe điện, nói vài câu rồi ngắt máy, quay lại hỏi Tô Nhất: “Cô có bận gì không? Nếu không bận thì ngồi đây một lát, tôi có việc phải ra ngoài.”
“Được tôi cũng không bận gì. Anh đi đi.”
“Trong bếp đang hầm canh gà, cô giúp việc đã tẩm ướp đầy đủ gia vị, dặn hầm đến năm giờ, nêm thêm chút muối là được. Cô để ý giúp nhé!”
Vương Diệp nói xong liền đi. Tô Nhất một mình ngồi ở phòng khách, chờ đến đúng năm giờ thì vào bếp. Canh gà đã nhừ nước hầm vàng óng, rõ ràng là gà ta chính hiệu. Cô bỏ một ít muối, nếm thấy vừa thì tắt bếp, chuẩn bị múc một bát canh ra cho nguội bớt.
Đang mở tủ lấy bát, cô chợt nghe thấy tiếng gõ cửa. Vương Diệp đã về rồi sao? Anh ta không mang theo chìa khóa ư? Sợ tiếng gõ cửa đánh thức Trình Thực, cô vội vàng chạy ra mở cửa.
Thế nhưng người gõ cửa đã đi mất, chỉ để lại một bó hoa và hai hộp thuốc bổ có tiếng. Là ai đã đến thăm Trình Thực mà lại không muốn lộ diện? Tô Nhất đi ra đầu cầu thang, ngó xuống phía dưới hồi lâu mà không thấy bóng ai, cô do dự mang đồ vào nhà.
Vừa vào trong, Tô Nhất nhìn ngay về phía phòng của Trình Thực. Cũng may, cửa vẫn đóng, xem ra cậu ta chưa bị đánh thức. Để đồ xuống, cô lại quay vào bếp múc canh. Canh gà nên để nguội rồi ăn kẻo dễ bị bỏng.
Năm rưỡi, Vương Diệp về. Nghe nói Trình Thực vẫn đang ngủ, anh ta có vẻ ngạc nhiên, nói: “Hay để tôi đi gọi cậu ấy dậy.”
“Khỏi cần, để cậu ấy ngủ đi, tôi về đây.”
“Ở lại ăn tối rồi hãy đi.”
“Cảm ơn, tôi về trường rồi ăn.”
Tô Nhất kể lại lai lịch bó hoa và mấy hộp thuốc bổ cho Vương Diệp nghe rồi ra về, Vương Diệp tiễn cô ra cửa.
Cách đó một căn phòng, Trình Thực đang lặng lẽ nằm trên giường, lắng tai nghe tiếng bước chân ngoài phòng khách, trong lòng ngổn ngang tâm sự. Thời khắc Tô Nhất bước chân vào căn hộ, thực ra cậu ta đã dậy rồi nhưng lại không muốn ra ngoài gặp cô...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.