Tương Tư Thành Nắm Tro Tàn

Chương 30: Người Ở Trong Lòng

Tuyết Ảnh Sương Hồn

29/11/2017

Giây phút ấy, cô nghĩ đến vĩnh viễn; nghĩ đến trọn đời trọn kiếp, nghĩ đến đầu bạc răng long... Tất cả những điều mà các cô gái trẻ thường mơ tưởng về tình yêu, cô đều đã nghĩ đến với một tâm trạng ngọt ngào khó tả.

1

Kì nghỉ đông của năm thứ ba đại học, lần đầu tiên Tô Nhất và Chung Quốc cãi vã kể từ khi yêu nhau.

Nguyên nhân là do Chung Quốc quá bận. Cậu xách theo một chiếc laptop về nhà, dành phần lớn thời gian nghỉ đông để hoàn thành hai bản thiết kế.

Tô Nhất cũng cảm thấy vất vả thay cho cậu. “Sao kì nghỉ mà cũng phải làm mấy cái này?”

“Có việc là anh phải làm thôi, giúp kiến trúc sư chính hoàn thành bản vẽ, anh có thể học hỏi rất nhiều, lại có cả tiền công nữa. Tội gì mà không làm!”

Tô Nhất thừa nhận rằng những lời Chung Quốc nói rất có lí, nhưng cô chờ mãi mới đến kì nghỉ đông, thế mà cậu lại không có thời gian dành cho cô. Mặc dù cậu ôm cái laptop ngồi ngay bên cạnh cô nhưng đầu óc chỉ tập trung vào bản vẽ.

Hai ngày đầu, Chung Quốc có phần chưa thể tập trung, đang làm việc nhưng chỉ cần Tô Nhất đi tới là hai người lại quấn lấy nhau. Khi những nụ hôn đang trên đà nóng bỏng, cậu không kìm được mà luồn tay vào áo cô, nhưng mùa đông mặc nhiều quần áo quá nên chẳng dễ dàng gì. Khi bàn tay lạnh ngắt của Chung Quốc vừa chạm vào, Tô Nhất đã cong người kêu lạnh. Cậu chỉ còn nước đầu hàng, tập trung tinh thần làm việc.

Thấy Tô Nhất không vui, Chung Quốc thơm má cô một cái, nói: “Ngoan, anh đang có hứng làm bản vẽ, em xem ti vi hoặc nghe nhạc nhé, đến tối anh sẽ đưa em đi xem phim có được không?”

Giọng điệu như đang dỗ trẻ con nhưng Tô Nhất lại thấy thoải mái. Cô không mở ti vi vì sợ ảnh hưởng đến Chung Quốc mà lấy chiếc áo mới đan được một nửa ra đan tiếp.

“Được thôi, anh làm việc em cũng làm việc, phấn đấu để Tết này anh có áo mặc đây.”

Chung Quốc lại thơm cô một cái thật kêu. “Có một người bạn gái tốt thế này, anh quả là có phúc.”

Chung Quốc tập trung làm bản vẽ, Tô Nhất ngồi bên cạnh đan áo, căn phòng được bao trùm trong một bầu không khí yên tĩnh mà ấm áp.

Tiếng chuông điện thoại chợt vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh của căn phòng. Tô Nhất ngồi ngay cạnh đó nên tiện tay nghe máy, giọng nói ngọt ngào của một cô gái vang lên: “Xin hỏi Chung Quốc có nhà không?”

Tô Nhất ngẩn người, đưa ống nghe cho Chung Quốc. “Chung Quốc, điện thoại của anh.”

Khi Chung Quốc nghe điện, Tô Nhất vô thức vểnh tai nghe xem cậu nói chuyện gì với cô gái kia. Nội dung toàn là những kiến thức về ngành kiến trúc. Hình như cô gái kia gọi đến hỏi chuyện gì đó, Chung Quốc tỉ mỉ giải thích cho cô ta.

Khi Chung Quốc ngắt máy, Tô Nhất hỏi: “Ai vậy?”

Chung Quốc hờ hững đáp: “Diệp Kha.”

“Cô ấy gọi đến có việc gì?”

“Hỏi vài thứ về bản vẽ.”

“Sao phải gọi hẳn điện thoại đường dài đến đây hỏi anh chứ, chẳng lẽ ở Bắc Kinh không có ai khác để hỏi à?”

“À, cô ấy và anh làm thêm ở cùng một công ty, bọn anh lại đang làm bản vẽ cho cùng một khu, cho nên cô ấy mới tìm anh để hỏi.”

“Sao anh không kể với em là anh và Diệp Kha làm ở cùng một công ty?” Tô Nhất đột nhiên thấy khó chịu.

Nghĩ đến việc Chung Quốc hằng ngày lên lớp cùng Diệp Kha, tan học cũng ở cùng Diệp Kha, chẳng khác nào “sớm tối có nhau”.

Biết Tô Nhất không vui, Chung Quốc quay lại ôm cô, hỏi: “Ghen rồi à? Đừng thế nữa, em biết anh không thích cô ấy mà.”

Tô Nhất bĩu môi hờn dỗi. “Nhưng hai người ngày nào cũng ở bên nhau, em nghĩ đến là đã thấy khó chịu.”

“Đừng trẻ con như vậy nữa mà, anh và Diệp Kha chỉ là bạn học bình thường, chẳng có gì hơn, có gì mà em phải ghen chứ?”

Tô Nhất vừa mở miệng, chưa kịp nói gì thì tiếng chuông điện thoại lại vang lên. Cô liếc mắt nhìn, lại là số từ Bắc Kinh gọi đến. Vốn chỉ là ghen nửa đùa nửa thật nhưng giờ cô bực mình thật rồi.

Không hiểu có việc gì mà Diệp Kha gọi hết lần này đến lần khác. Hơn nữa, cô ta biết rõ là cô đang ở cùng Chung Quốc, vậy mà vẫn gọi điện làm phiền, chẳng khác nào cố tình phá đám.

Nhìn vẻ mặt khó chịu của Tô Nhất, Chung Quốc nghe điện thoại, nói vài câu rồi thôi. Sau đó cậu lại dỗ dành cô: “Tô Nhất nữ vương bệ hạ, thần là đầy tớ trung thành dưới váy người, có bức thư tay của thần làm chứng, xin hãy tin thần tuyệt đối sẽ không bao giờ phản bội người.”

Tô Nhất bật cười, mắng: “Đồ quỷ, chỉ giỏi nịnh nọt thôi.”

“Bạn gái anh đẹp nhất khi cười.” Chung Quốc kéo mạnh Tô Nhất vào lòng định hôn cô, đột nhiên cậu bật người ra, kêu lên một tiếng. Tô Nhất cười khanh khách, trêu: “Ai bảo anh không ngoan, bị kim đâm vào người chứ gì. Tập trung mà làm bản vẽ của anh đi.”

“Anh đi vệ sinh đã.”

Cơn bão nhỏ đã qua đi nhưng vẫn còn một cơn bão lớn đang chờ đợi họ.

Vài ngày sau, vào một buổi chiều, như mọi ngày, Tô Nhất cùng Chung Quốc ngồi trong phòng của cậu. Cô đan áo len, cậu làm bản vẽ trên máy tính. Chiếc di động trên bàn báo có tin nhắn, Chung Quốc cầm máy lên xem rồi cười, nói: “Tô Nhất, cho em xem truyện cười bạn anh gửi đến này.”

Tô Nhất cầm máy đọc: Một người nông dân chuẩn bị thịt gà vào ngày hôm sau, buổi tối, khi cho gà ăn, anh ta nói: “Mau ăn đi, đây là bữa cuối cùng của mi!” Ngày hôm sau, anh ta thấy con gà đã lăn ra đất chết và để lại lời di chúc: “Gà ta đã ăn thuốc chuột rồi, các ngươi đừng hòng ăn thịt ta nhé. Ông đây không dễ bắt nạt đâu!”

Câu chuyện cũng có phần thú vị, Tô Nhất không nhịn được cười. Sau đó, cô xem thêm vài tin nhắn khác. Hộp thư đến phần lớn là những tin nhắn hài hước mà bạn của Chung Quốc gửi tới, cô đọc mà cứ khúc khích cười. Xem hết tin nhắn gửi đến, cô vô tư mở tiếp hộp thư đi. Cái tên Diệp Kha hiển thị ngay hàng đầu, cô chợt ngẩn người trong giây lát. Mở tin nhắn đó ra, hai dòng chữ ngắn gọn súc tích đập vào mắt cô: “Đừng gọi điện đến nhà mình nữa, có gì nói chuyện trên QQ.”



Thời gian gửi đi đúng vào ngày cô giận Chung Quốc vì cú điện thoại của Diệp Kha. Cô đột nhiên nhớ ra lúc đó Chung Quốc đã đi vào nhà vệ sinh, hẳn là để nhắn tin cho Diệp Kha.

Tô Nhất vẫn cười theo quán tính nhưng nụ cười dần dần đanh lại. Cô mím chặt môi, đứng bật dậy, vứt chiếc di động xuống mặt bàn, đi thẳng ra khỏi phòng.

“Sao thế?”

Chiếc di động rơi đánh “cộp” trên mặt bàn làm Chung Quốc giật mình. Quay đầu lại đã không thấy Tô Nhất đâu nữa rồi. Ngơ ngác cầm di động lên xem, cậu liền biết chuyện không hay đã đến.

Những tin nhắn Diệp Kha gửi đến, Chung Quốc đọc xong là xóa sạch vì không muốn Tô Nhất nhìn thấy lại không vui. Nhưng cậu quên mất không xóa tin do mình gửi. Lần này thì chắc chắn Tô Nhất còn giận hơn.

Chung Quốc lập tức chạy sang nhà Tô Nhất, cô đã khóa cửa. Mặc cậu có gõ cửa thế nào, bên kia cánh cửa vẫn yên tĩnh như khu mộ xác sống ở Chung Nam Sơn vậy. Sự im lặng khác thường của cô còn có sức sát thương lớn hơn tính khí nóng nảy thường ngày, khiến cậu càng bất an. “Tô Nhất, em mở cửa nghe anh giải thích có được không?”

Gọi mãi mà cửa vẫn không mở, Chung Quốc lại nói: “Tô Nhất, em đã nói nếu như anh dám bắt cá hai tay sau lưng em, em sẽ xử lí anh không thương tiếc cơ mà. Sao giờ em lại trốn trong đó, không nỡ xử lí anh à?”

Chung Quốc quá hiểu Tô Nhất, chiêu khích tướng này rất hiệu nghiệm. Lời chưa nói hết cửa đã mở, Tô Nhất hững hờ lao ra, nhằm đầu nhằm mặt cậu mà đánh. Cô nghiến răng nghiến lợi nói: “Em sẽ xử anh, em sẽ xử anh không thương tiếc!”

Chung Quốc thở phào, cậu không sợ bị Tô Nhất đánh, chỉ sợ sự im lặng của cô, có chuyện không vui mà cứ giữ trong lòng rất dễ làm con người bế tắc. Nắm lấy tay cô, cậu nửa ôm nửa lôi cô vào nhà, vừa vào đã thấy một nửa chiếc áo đan dở chỉ còn là những sợi len nằm la liệt trên sàn. Cậu kêu lên thất thanh: “Áo của anh...”

“Không phải là áo của anh nữa! Anh muốn mặc thì đi mà bảo người khác đan cho, bổn cô nương không hầu được.”

Tô Nhất vùng khỏi tay cậu, lao tới cầm chiếc áo lên, tiếp tục tháo. Hiện giờ, cô rất hiểu tâm trạng của Chu Hồng lúc tháo chiếc khăn len. Một sự tổn thương nghiêm trọng.

Chung Quốc vội chạy tới cướp lại chiếc áo. “Đừng như vậy nữa mà, Tô Nhất, thực ra chỉ là hiểu lầm thôi. Em nghe anh giải thích đã. Cho dù công an có bằng chứng để cho rằng một người có tội thì anh ta vẫn có quyền được biện hộ nữa cơ mà. Tòa án sao có thể chỉ nghe một bên mà xét xử.”

“Em không nghe, anh chỉ khéo dỗ dành, lừa bịp em thôi.”

“Anh dỗ dành em, anh thừa nhận. Nhưng là vì anh muốn em vui. Còn lừa em thì anh không nhận, anh mà lừa em thì anh là thằng khốn.”

Tô Nhất trợn mắt, mắng thẳng vào mặt cậu: “Anh là đồ khốn!”

“Được, anh là đồ khốn. Tô Nhất, anh thích em, như con rùa nhìn hạt đậu xanh càng nhìn càng thấy thích; anh yêu em như con rùa ngậm quả cân, trước sau không buông. Anh chấp nhận làm đồ trứng rùa1.”

1. Trong tiếng Trung, “trứng rùa” và “đồ khốn” có cách viết và đọc giống nhau.

Tô Nhất mặc dù rất giận nhưng nghe xong cũng không nhịn được cười. Cô lặp lại lần nữa: “Anh... anh chỉ giỏi dỗ em...”

Chung Quốc cũng lặp lại: “Tô Nhất, anh dỗ em là vì muốn em vui. Em tin anh, anh nhắn tin cho Diệp Kha không hề có ý đồ gì khác, chỉ là muốn cô ấy đừng gọi đến, làm em không vui.”

“Anh nói còn hay hơn hát, ai biết được thật giả thế nào.”

“Em đến đây, anh cho em xem lịch sử trò chuyện trên QQ của anh và Diệp Kha, xem anh với cô ấy thế nào.”

Từng trang lịch sử trò chuyện trên QQ đã minh chứng Chung Quốc vô tội. Cậu và Diệp Kha đa phần là nói về công việc, đôi khi cũng nói vài chuyện khác trong trường nhưng chưa bao giờ vượt quá giới hạn bạn bè.

Diệp Kha hỏi cậu: “Vì sao không cho mình gọi điện đến nhà? Sợ bạn gái cậu ý kiến à. Cậu đường đường là một nam tử hán đại trượng phu mà lại sợ cô ấy đến vậy sao?”

Chung Quốc thản nhiên thừa nhận: “Đúng vậy, mình sợ cô ấy. Vì yêu nên sợ.”

Tô Nhất đột nhiên thấy mình thật hẹp hòi, chỉ vì một tin nhắn mà đã nổi đóa lên như vậy, còn phá cả chiếc áo len sắp đan xong. Tại sao cô không thể kiềm chế, không thể tao nhã, thong dong, lễ độ như những quý cô trong các bộ phim cũ của Âu Mỹ chứ?

Nhìn vẻ ảo não của Tô Nhất, Chung Quốc thừa cơ hỏi: “Chiếc áo vẫn là của anh chứ?”

Tô Nhất không lí sự nữa. “Đều tại anh đấy, không nói rõ với em còn trốn đi nhắn tin làm gì chứ. Giờ thì tốt rồi, áo bị tháo mất bao nhiêu hàng, em lại phải đan lại từ đầu.”

Chung Quốc vơ hết chỗ len vừa bị tháo, đưa đến trước mặt Tô Nhất, thở dài, lắc đầu cười. “Được được được, đều là lỗi của anh, là anh không đúng, anh không tốt. Nhưng áo len này xin em hãy đan tiếp, anh vẫn đợi mặc áo mới đón năm mới đấy.”

Giông tố biến mất như vô hình, Tô Nhất lại ngoan ngoãn cầm kim đan áo. Để bù đắp cho sự giận hờn bừa bãi của mình, cô đan càng cẩn thận hơn.

2

Còn vài ngày nữa là đến Tết, Tô Nhất đột nhiên cảm thấy sự bất thường của cơ thể.

Sáng sớm hôm đó, Tô Nhất tỉnh dậy vì cảm thấy khó chịu trong người, bụng dưới bên trái đau âm ỉ. Cô nghĩ có thể vì sắp đến ngày nên không để ý lắm, nằm xuống ngủ tiếp. Mùa đông, cô thích nhất là cuốn mình trong chăn ngủ nướng. Nhưng rồi cô cảm thấy bụng mình ngày càng đau dữ dội, cuối cùng lên cả đến thắt lưng. Cô đau đến vã cả mồ hôi và cô bắt đầu cảm thấy khác thường. Bố mẹ đã đi làm, ở nhà chỉ có một mình cô. Vớ lấy di động trên chiếc bàn nhỏ đầu giường, cô nhắn một tin cho Chung Quốc: “Em đau bụng quá.”

Tin nhắn gửi đi chưa đầy một phút, Tô Nhất đã nghe tiếng Chung Quốc mở cửa đi vào, còn chưa thấy người đã nghe thấy tiếng: “Tô Nhất, đang yên đang lành sao em lại bị đau bụng vậy?”

“Em cũng không biết. Không chỉ đau bụng, giờ lưng cũng đau.” Sắc mặt Tô Nhất tái đi vì đau đớn.

Thấy cô đau quá, Chung Quốc lập tức cõng cô xuống lầu, gọi taxi đến bệnh viện. Dọc đường, cậu liên tục giục tài xế chạy nhanh lên.

Tô Nhất đau đến phát khóc. Lớn ngần này tuổi, chưa bao giờ cô bị đau như vậy. Chợt nghĩ đến tình huống nhân vật nữ chính đột nhiên bị mắc bệnh nan y trong những bộ phim thần tượng, cô sợ hãi nói: “Chung Quốc... liệu em có bị bệnh nan...”

“Không đâu.” Chung Quốc chưa chờ cô nói hết câu đã vội vàng ngăn lại, ôm cô thật chặt. “Em nghĩ linh tinh cái gì vậy?! Đau thế này chắc chắn là viêm ruột thừa rồi, đừng tự dọa mình như vậy.”

Nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Chung Quốc, Tô Nhất cũng yên tâm vài phần. Nhưng cô không biết thực ra mồ hôi của cậu đã vã ra như tắm, giống như cô. Cô đổ mồ hôi vì đau, còn cậu thì vì lo lắng. Lần nào xem đến những cảnh mắc bệnh nan y trên phim, cậu cũng nhăn nhó nói: “Không phải bệnh nan y thì là tai nạn, không có gì mới lạ hơn nhỉ?”



Giây phút này, Chung Quốc rất sợ mình sẽ gặp phải cảnh tượng giống trong phim. Giữa trời đông lạnh giá, cậu sợ đến mức mồ hôi ướt đẫm áo.

Trong phòng cấp cứu, sau khi một bác sĩ tuổi ngoài bốn mươi thăm khám sơ qua cho Tô Nhất, Chung Quốc xông vào, vồn vã hỏi: “Bác sĩ, bệnh tình cô ấy thế nào ạ?”

Bác sĩ liếc nhìn khuôn mặt lấm tấm mồ hôi giữa ngày đông giá rét của chàng trai trẻ. Bặm môi, chau mày vẻ bất an, không từ nào có thể tả hết tâm trạng lo âu của cậu. Chỉ nhìn qua, ông bác sĩ giàu kinh nghiệm đã dễ dàng đoán được mối quan hệ giữa hai người.

Ông không trả lời mà quay lại hỏi: “Cậu là bạn trai của cô ấy à?”

“Vâng, bệnh tình cô ấy thế nào ạ?” Chung Quốc hỏi thêm lần nữa.

“Hai người có ở cùng nhau không?”

Ông bác sĩ vẫn chỉ hỏi. Câu hỏi này khiến Chung Quốc chột dạ, cậu đưa Tô Nhất đến khám bệnh, bác sĩ hỏi hai người có ở cùng nhau không để làm gì? Cậu nhẫn nại trả lời: “Bọn cháu ở cùng nhau, nhà cháu ngay cạnh nhà cô ấy. Bác sĩ, rốt cuộc bệnh tình cô ấy sao rồi ạ?”

Chung Quốc đã hỏi đến lần thứ ba, bác sĩ vẫn không trả lời, lại nửa đùa nửa thật hỏi: “Tôi hỏi hai người có ở cùng nhau không, ý là hai người có ngủ cùng nhau không?”

Chung Quốc ngớ người. “Sao ạ?”

Tô Nhất cũng quên cả đau, hỏi: “Sao cơ ạ?”

Bác sĩ nói rõ ràng hơn: “Hai người đã quan hệ với nhau chưa?”

Câu hỏi quá nhạy cảm khiến Chung Quốc đỏ mặt tía tai. Tô Nhất thì đã đau đến mặt mũi tái xanh tái xám, không thể đỏ lên được, chỉ xấu hổ lắc đầu lia lịa. “Không có, không có, không có...”

Hai người nhìn nhau như đang cùng nhớ tới lần đầu tiên gần gũi về thể xác. Nhưng lần đó cũng chỉ dừng lại ở ôm hôn chứ không hề tiến xa hơn.

“Phải nói thật, nếu không nhỡ có hậu quả gì thì hai người tự đi mà gánh chịu.”

Ý của ông bác sĩ đã quá rõ ràng, ông ta gần như chắc chắn họ đã làm chuyện đó. Kì lạ thật, sao ông ta lại quan tâm đến vấn đề này như vậy, không lẽ có liên can đến chuyện cô bị đau bụng? Tô Nhất cảm thấy rất khó hiểu.

Chung Quốc sau một hồi ngẩn ngơ cũng đỏ mặt kiên quyết phủ nhận: “Không, tuyệt đối không. Bác sĩ, vì sao ông lại hỏi như vậy chứ?”

“Bụng dưới bên trái của cô ấy đau dữ dội, vị trí này có ống dẫn trứng, nếu như mang thai ngoài tử cung sẽ dẫn đến vỡ ống dẫn trứng, gây đau bụng. Cho nên hai người phải nói thật, nếu giấu giếm thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng. Mang thai ngoài tử cung nếu không được cấp cứu kịp thời sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”

Thì ra là vậy, Tô Nhất và Chung Quốc đồng thanh phủ nhận: “Bác sĩ, không có thật mà.”

“Vậy đi siêu âm xem thế nào.”

Trên tờ kết quả siêu âm có viết hai khả năng: Một là sỏi đường tiết niệu, hai là mang thai ngoài tử cung (chưa xác định).

Kết quả siêu âm đã loại bỏ khả năng thứ hai, Tô Nhất đau bụng và lưng là vì sỏi thận. Ở hai bên thận của cô lần lượt phát hiện một và ba viên sỏi đường kính ba đến năm milimet, niệu quản bên ổ bụng trái cũng có sỏi vụn. Các viên sỏi cọ sát vào niêm mạng nội tạng nên mới gây ra triệu chứng đau bụng và lưng.

Tô Nhất và Chung Quốc từ nhỏ tới giờ luôn khỏe mạnh, ngoài việc thi thoảng phải đến phòng khám mua thuốc cảm cúm ra, hầu như chưa phải vào bệnh viện lần nào. Sỏi thận là gì, cả hai hoàn toàn không biết, cho nên vừa lấy được kết quả siêu âm “hai bên thận có sỏi”, họ đã hỏi: “Sỏi thận là bệnh gì vậy ạ? Có nghiêm trọng lắm không? Liệu có chữa được không?”

Nữ bác sĩ phụ trách làm siêu âm nhìn hai gương mặt trẻ trung, nhẹ nhàng nói: “Đừng lo lắng, bệnh này chữa được.”

Chung Quốc lại hỏi: “Vậy... có phải làm phẫu thuật không ạ?”

“Sỏi của cô ấy tương đối nhỏ, không cần phải phẫu thuật, tiêm và uống thuốc là được rồi.”

Nghe nói có thể chữa khỏi, Tô Nhất thấy được an ủi phần nào, lại biết không cần làm phẫu thuật thì càng nhẹ nhõm. Mặc dù bụng và lưng vẫn đau nhưng dường như đã giảm bớt so với lúc trước.

Khi đỡ Tô Nhất xuống khỏi giường siêu âm, Chung Quốc siết chặt vòng tay, nói khẽ bên tai cô: “Không nghiêm trọng, đúng là tạ ơn trời đất.”

Đó là những lời cảm kích tự đáy lòng cậu.

Đúng là phải tạ ơn trời đất. Tô Nhất không bị bệnh nan y gì, chỉ cần tiêm và uống thuốc là sẽ khỏi.

Sau khi truyền hết hai chai tiêu viêm giảm đau, lưng và bụng Tô Nhất đã đỡ đau hơn nhiều. Bác sĩ kê cho cô một loại thuốc làm tan sỏi uống trong bảy ngày, uống hết lại đến lấy thuốc điều trị đợt thứ hai. Sau khi điều trị đủ ba đợt theo phác đồ điều trị sẽ phải siêu âm lại, kiểm tra xem sỏi đã tan chưa.

“Trong quá trình đào thải sỏi, có thể gây ra đau lưng và bụng. Bởi khi sỏi được đào thải ra khỏi cơ thể sẽ phần nào ảnh hưởng đến niêm mạc nội tạng, nếu đau quá thì phải đến bệnh viện truyền thuốc tiêu viêm giảm đau ngay. Ngoài ra phải chịu khó uống nước, uống nhiều nước rất có lợi cho việc đào thải sỏi,” bác sĩ dặn dò.

Chung Quốc bắt taxi đưa Tô Nhất về nhà, bế cô lên tận nhà, giọng điệu như vẫn còn hoảng sợ, nói: “Vừa rồi em làm anh sợ chết đi được.”

“Ủa, vừa rồi chẳng phải anh rất bình tĩnh sao?”

“Anh cố bắt mình phải bình tĩnh đấy. Em đã sợ đến phát khóc rồi, nếu anh không bình tĩnh e là em sẽ suy sụp mất.”

Tô Nhất nhớ lại những suy đoán linh tinh hồi nãy của mình, ngượng ngùng nói: “Xem nhiều phim thần tượng quá, bệnh một tí đã lập tức liên tưởng đến chuyện chẳng lành, sau này cho tiền em cũng không xem nữa.”

“Đúng, đừng xem nữa, càng xem càng dễ tưởng tượng linh tinh. Hồi nãy anh cũng liên tưởng đến chuyện đó rồi sợ đến toát cả mồ hôi, quần áo ướt hết rồi.”

Tô Nhất đưa tay sờ vào cổ áo cậu, lớp áo bên trong quả nhiên đã dâm dấp mồ hôi. Trong lòng cô như có chiếc kẹo bông lớn đang tan chảy. Cậu lo lắng cho cô như vậy, vì yêu mà sầu, vì yêu mà lo lắng, sợ rằng sẽ mất nhau. Những lo lắng, muộn sầu ấy chính là minh chứng cho tình cảm của cậu đối với cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tương Tư Thành Nắm Tro Tàn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook